Con đường từ trường về nhà phải băng qua mấy cánh đồng xanh mướt, qua thêm hai bờ sông. Nghe đâu cái bờ sông thứ hai tên Kê, là chỗ ma thiêng nước độc. Vì hồi xưa có con gái ông bá hộ trong vùng trầm mình xuống đây tự vẫn do mối lương duyên không thành, từ đó trở thành ma nữ than khóc. Ai nhìn thấy nước mắt của nó cũng mủi lòng rồi sẽ bị kéo dìm xuống luôn. Hễ có chuyện kỳ quái là người dân lại đồn thổi.
Tưởng thì không đời nào tin. Ai lại vì nước mắt nhi nữ mà mất mạng chứ. Giả sử Tằm khóc, cậu chẳng ăn mừng ba ngày ba đêm thì thôi chứ mủi lòng cái nỗi chi.
Chưa qua hết bờ sông Kê là Tưởng nghe có tiếng chân chạy huỳnh huỵch đến chỗ mình. Là đám học trò cùng lớp thầy Vãn. Đứa dẫn đầu là thằng Bùa. Người ta lại đồn rằng, thằng này do cha mẹ nhờ thầy cúng làm bùa gì đó mới được sinh ra nên họ đặt cho nó cái tên Bùa luôn. Đặt tay lên vai Tưởng, Bùa cười:
"Cậu Tưởng đi nhanh ghê, bọn này đuổi theo trối chết."
"Bọn mày tìm tao làm gì?" Tưởng gạt nhẹ tay Bùa ra.
"Bình thường cậu về bằng xe ngựa, bọn tôi không chạy theo được. Có dịp hôm nay cậu đi bộ nên mới về chung cho vui."
Không nói gì, Tưởng tiếp tục bước. Đi song song bên cạnh, thằng Bùa cứ nhìn ra phía sau rồi lại hỏi Tưởng Tằm là em gái của cậu sao.
Tưởng thấy mình giống Gia Cát Lượng Khổng Minh quá, đoán có gió Đông là có ngay. Biết thể nào đám học trò này cũng dò xét về mối quan hệ giữa Tằm với Triệu gia. Mà cứ nghe chúng nhắc đến hai từ "em gái" là cậu xung thiên.
"Không phải! Nhỏ đó chỉ ở đợ trong Triệu gia thôi!"
Câu gắt gỏng của Tưởng khiến thằng Bùa với mấy đứa kia nhìn nhau. Thằng Bùa lân la:
"Thế sao thầy Vãn lại bảo Tằm là con gái của xã trưởng?"
Tưởng hằn học:
"Đấy là cha tao muốn nhận nó chứ còn tao không bao giờ xem nó là em gái. Vả lại ở trong nhà, nhỏ cũng làm việc giống người ở thôi."
Nghe thế, thằng Bùa gật đầu ra điều nhẹ lòng một chút khi nói rằng:
"Thế nếu bọn này muốn làm gì Tằm cũng được phải không ạ?"
Tưởng dừng lại, bấy giờ mới chịu quay qua để nhìn bản mặt gian như sếu của thằng đầu ba chỏm ấy. Hiểu ánh nhìn từ cậu Ba nhà họ Triệu, thằng Bùa cười khì:
"Hôm qua nhỏ Tằm mách với thầy Vãn bọn này ăn vụng trong lớp nên giờ muốn trả đũa chơi. Cứ ngỡ nhỏ là em cậu nên chưa dám. Nay nghe cậu bảo vậy thì không sao rồi. Chỉ là trêu một tí thôi, cậu không bận tâm chứ?"
Tưởng không thích thằng Bùa nhưng cũng chẳng có ý định ngăn cản mưu đồ của hắn. Hắn muốn trả đũa ai thì mặc, cậu không quan tâm, huống hồ kẻ bị nhắm đến lại là Tằm, kẻ thù số một của mình. Chính Tưởng bảo Tằm chỉ là người ở thì một cậu chủ cần chi bận tâm làm chi.
"Bọn mày muốn làm gì thì làm, tao không quản."
Buông câu hời hợt, Tưởng dửng dưng bỏ đi, để lại bọn thằng Bùa hăm hở với kế hoạch trả đũa. Khi đi đến cây đa to cuối đường, cậu chậm rãi quay lại, bắt gặp cảnh bọn thằng Bùa đang vây quanh Tằm ở bờ sông Kê. Cậu cười khỉnh, nhỏ sắp tiêu rồi.
***
Tưởng về đến nhà thì nghe mẹ Hai hỏi Tằm không về cùng sao? Cậu vờ đáp Tằm bận chơi với các bạn rồi bảo, mình vào thư phòng đọc sách. Bà Hai nhìn cậu quá đỗi ngạc nhiên. Thằng bé này đi học về nếu không đòi ra đồng chơi thì cũng bắt dế với tên Ngãi chứ đời nào lại muốn vào phòng đọc sách. Có lẽ là do bà không biết được, Tưởng đang chờ kết quả của một việc.
Tưởng không nhảy tót đi chơi mà lại ngồi chết gí ở thư phòng là vì muốn chờ xem, lát nữa Tằm trở về sẽ trông như thế nào. Rồi chắc là nhỏ nghĩ cậu thông đồng với thằng gian như sếu ấy, sau đó thì tìm cách trả đũa tiếp. Hẳn, mặt nhỏ sẽ đỏ như Quan Công vì tức giận cho xem.
Cứ đọc được mấy câu thơ là Tưởng lại đưa mắt nhìn qua khe cửa thư phòng, như thế gần mấy chục lần mà vẫn chưa thấy Tằm về. Cậu bắt đầu mất kiên nhẫn khi nửa canh giờ đã trôi qua. Nếu không có chuyện gì thú vị thì cậu chẳng bao giờ ngồi yên một chỗ lâu như thế.
Mãi đến lúc Tưởng sắp lim dim con mắt và gục xuống bàn học thì bất chợt, nghe có âm thanh đẩy cửa ở bên ngoài. Lập tức dụi mắt, cậu liền nhìn ra khe hở cánh cửa vì đoán có lẽ là Tằm. Và đúng thật, Tằm đã về nhưng với một bộ dạng thảm thương vô cùng. Cả người ướt đầm đìa cứ như bị rớt xuống sông, sách vở ôm bên mình cũng ướt tèm nhem. Chẳng những vậy, quần áo còn bị rách xước, tay chân trầy trụa rướm máu. Đôi mắt đỏ hoe, Tằm nấc khẽ.
Trông Tằm thảm đến nỗi Tưởng cũng giật mình. Dù trước đó đã biết nhỏ sẽ bị đánh nhưng hậu quả thế này thì cậu không lường được. Kinh ngạc trong chốc lát, Tưởng chạy ra ngoài phòng. Vừa chạm mặt cậu là Tằm cúi đầu như tránh.
"Sao... lại bị như thế?" Tưởng lên tiếng hỏi.
Vẫn cúi mặt, Tằm lắc đầu. Tưởng thấy bản thân thật ngớ ngẩn khi hỏi:
"Bị đánh sao?"
Tằm cứ im lặng. Trông thế, cậu liền chậc lưỡi tự dưng ra điều thông cảm:
"Hay để ta nói rõ với cha..."
"Đừng làm thế, thưa cậu." Tức thì Tằm ngẩng lên, "Là Tằm vô ý trượt ngã xuống sông thôi, cậu Tưởng đừng lo và đừng nói cho ông với các bà biết."
Bắt gặp đôi mắt đỏ hoe nhưng kiên quyết đó, Tưởng chẳng biết nói gì nữa.
"Ta biết rồi. Ngươi mau đi tắm, sau đó bôi thuốc chữa thương đi."
Nhận ra Tưởng ân cần với mình hơn mọi ngày, Tằm thấy cảm động, liền mỉm cười cảm ơn. Cùng lúc ấy, một giọt nước mắt long lanh chảy dài xuống cằm. Đối diện, tự dưng Tưởng bất động. Ánh nhìn đứng yên nhưng lại dõi theo dòng nước trong suốt đó lăn đều trên mặt Tằm.
Đây là lần đầu tiên Tưởng thấy Tằm khóc, trông thật lạ. Bình thường cậu cứ thấy nhỏ điềm nhiên hoặc tinh ranh, chứ chưa lần nào thấy nhỏ khóc. Và Tưởng nghĩ rằng, nếu Tằm khóc thì mình sẽ làm cỗ linh đình cho xem. Thế nhưng tại sao bây giờ, cậu lại cảm giác kỳ quặc như vậy?
Tằm cúi chào rồi đi ra dãy nhà sau. Một cách chậm rãi, Tưởng nghiêng đầu dõi theo cái bóng áo nhỏ nhắn khuất sau bức tường gạch.
Tằm đã muốn đi thật nhanh để không bị ai bắt gặp, ấy thế mà Liêm lại từ dãy nhà sau bước ra. Dĩ nhiên cậu đã thấy dáng vẻ thảm thương đó khi cả hai chạm mặt, sửng sốt liền hỏi:
"Sao em bị thương nhiều vậy? Bị ai đánh à? Hay là... Tưởng?"
Tằm nhắm mắt lắc đầu, khó xử vì đã để Liêm thấy mình thế này.
"Em đừng sợ, cứ nói rõ với anh."
"Không phải đâu cậu Liêm, là do em trượt chân ngã xuống sông thôi, chẳng liên quan gì đến cậu Tưởng đâu ạ."
Lần nào cũng vậy, Tằm luôn nói dối để che giấu lý do thật sự. Liêm thở ra. Cậu hiểu tính cô bé mạnh mẽ này, cứ chịu đựng một mình và dù gặng hỏi đến mấy cũng sẽ không nói ra.
"Thôi, để anh bôi thuốc chữa thương cho em."
Liêm lấy trong túi áo ra một lọ thuốc. Vì Tưởng rất nghịch ngợm và hay té ngã, nên cậu vẫn thường mang theo thuốc để giúp em. Nhẹ nhàng, Liêm vạch tay áo Tằm lên, xem qua những vết xước rướm máu rồi cẩn thận bôi thuốc.
Ban nãy Tằm đau muốn khóc nhưng giờ không còn nữa, cả tâm trạng sợ hãi cũng tan biến khi nhìn thấy Liêm dịu dàng bôi thuốc cho mình. Từ nhỏ đến lớn, ngoài cha và Triệu xã trưởng ra thì cậu là người con trai đầu tiên đối xử tốt với Tằm như vậy. Ngay lúc bước chân vào Triệu gia, cậu chủ nho nhã ấy đã luôn mỉm cười với Tằm. Lòng tốt từ Liêm như sưởi ấm trái tim bơ vơ của đứa bé gái mồ côi.
Trong khi Tằm mãi nhìn Liêm với cảm giác bồi hồi thì phía sau bức tường phía xa, Tưởng đang âm thầm quan sát. Ban nãy chẳng hiểu sao, cậu lại có chút lo lắng nên muốn đi xem thử Tằm đã bôi thuốc chưa. Nào ngờ lại bắt gặp nhỏ đang được Liêm chăm sóc. Nhìn cái mặt thích quá rồi, Tưởng thở hắt. Nhỏ quê mùa đó thật là, bây giờ lúc nào cũng có anh trai mình lo cho.
Tưởng xoay lưng rời đi, nghĩ mình lo lắng vô ích. Chỉ vì khi nãy thấy Tằm khóc nên mới... Đến lúc này, cậu chủ nghịch ngợm ấy vẫn không hiểu tại sao mình lại bận tâm đến giọt nước mắt kia. Bất giác, cậu nghĩ về chuyện con ma nữ ở bờ sông Kê. Về nước mắt nhi nữ. Cổ nhân nói chẳng sai, nước mắt nhi nữ thường tình đôi khi đủ sức trói buộc anh hùng trong thiên hạ.
Tưởng thấy còn hãy may khi Tằm không phải ma nữ, nếu không thì vừa rồi khéo đã bị nhỏ kéo dìm xuống sông ấy chứ. Bởi thật sự, cậu đã có một chút xao động...