"Đừng đọc nữa! Ta bảo dừng lại! Trả lại cho ta mau!"
Nhận ra cậu chủ bắt đầu nổi giận, Tằm ngừng đọc, quay qua mỉm cười:
"Tằm sẽ trả, với điều kiện cậu phải trả lời là có phải cậu để ý ai rồi không?"
Tưởng định nói dối cho qua chuyện nhưng biết sẽ không dễ dàng qua mắt Tằm nên chỉ còn cách thừa nhận:
"Phải, ta đang để ý một người... Ngươi vừa lòng chưa, trả bài thơ cho ta!"
"Khoan đã, Tằm chưa hỏi hết mà. Cô gái mà cậu để ý là con nhà ai thế ạ? Cô ấy có biết cậu thầm thương trộm nhớ mình không? Cậu đã bày tỏ chưa?"
Thấy Tưởng có vẻ chẳng muốn trả lời, Tằm giơ bài thơ tình lên, cốt nhắc nhở. Và đúng là Tằm cao tay, Tưởng bị dồn đến chân tường, sau cùng đành nói rằng:
"Ngươi phải hứa, nếu ta trả lời xong ba câu này thì sẽ trả nó cho ta."
Tằm gật đầu. Thở dài một tiếng, Tưởng bước đến trước mặt Tằm, nói khẽ:
"Cô ấy không biết ta thương thầm trộm nhớ gì cả vì tính tình rất vô tư. Ta cũng không thể bày tỏ vì có nỗi khổ riêng."
Tằm nghiêng đầu, nỗi khổ gì vậy cậu?
"Ngươi hứa trả bài thơ cho ta mà, mau lên!"
Dứt lời, Tưởng chồm người đến với tay định giật lấy tờ giấy. Nhưng Tằm cứng đầu không chịu, quyết lật lọng cho đến khi giải tỏa được thắc mắc kia. Chính vì thế, cả hai giằng co qua lại. Mãi đến lúc, Tằm trượt chân liền ngã ra sau lưng dựa vào cây cổ thụ. Đối diện, Tưởng cũng mất đà ngã về phía trước.
Sau khi hoàn hồn, hai người mới phát hiện đối phương đang áp sát vào mình. Tưởng nhìn Tằm, Tằm cũng vậy. Ánh mắt họ hướng vào nhau chăm chú, nửa bất ngờ nửa ngạc nhiên. Tựa hồ vào lúc đó, mọi thứ xung quanh đều biến mất, chỉ còn tồn tại duy nhất gương mặt của người kia trong mắt.
Mỗi lần nhìn thẳng vào Tằm, Tưởng dường như mất tự chủ, không thể kiểm soát được mình. Bình thường cậu luôn cố gắng kìm nén bản thân nhưng đôi lúc lại bất lực. Tình cảm vốn dĩ là điều khó che giấu nhất. Vì vậy ánh mắt Tưởng lúc này không thể giấu giếm được điều đó.
Bao nhiêu năm qua, ngày ngày sớm tối đều gặp gỡ, thế mà lúc này Tằm trông Tưởng thật lạ lẫm. Tằm nhận thấy cậu khôi ngôi, tuấn tú nhưng bây giờ những đường nét vốn dĩ rất thân thuộc đó lại trở nên nửa lạ nửa quen? Và có lẽ, điều khiến Tằm để ý nhất là đôi mắt Tưởng. Tự khi nào nó đã ấm áp và bao dung như thế? Khoảnh khắc ấy, bất giác Tằm hiểu rằng, Tưởng đã là một chàng trai mười tám tuổi chứ không còn là cậu chủ nhỏ nghịch ngợm ngày nào vẫn hay trêu chọc mình nữa.
Chẳng rõ Tằm và Tưởng còn nhìn nhau như vậy đến khi nào nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Liêm. Tiếng bước chân vội vã của cậu đã giúp họ bừng tỉnh. Tưởng lập tức lùi vài bước, còn Tằm cũng rời lưng khỏi thân cây. Biểu hiện bối rối của hai người khiến Liêm hơi ngạc nhiên.
"Anh làm phiền cả hai sao?"
Tằm và Tưởng đồng thanh đáp, không có gì. Nếu là bình thường, hẳn Liêm sẽ quan tâm nhưng vì đang có việc quan trọng hơn nên cậu bảo có chuyện muốn nói với Tằm. Tưởng chậm rãi đưa tay lên và mắt không nhìn Tằm, "trả cho ta bài thơ được chưa?". Tằm cũng chẳng hứng thú việc tìm hiểu nữa, khẽ khàng trao giấy cho cậu.
Lúc Tưởng quay lưng đi, Tằm ngập ngừng dõi mắt nhìn theo. Lần đầu tiên khi đứng trước Liêm, Tằm đã hướng đôi mắt về một nơi khác.
"Anh có chuyện muốn nhờ em giúp." Liêm ngừng nói rồi tiếp, "anh muốn đi gặp Ái. Chỉ hai canh giờ thôi. Nếu cha hay mẹ anh có hỏi, em hãy nói dối là anh đến nhà thầy Vãn học bài, được chứ?"
Nhìn vẻ mặt mong mỏi của Liêm, Tằm khẽ gật đầu. Khi bóng Liêm đã khuất, Tằm có đôi chút suy tư. Nhưng tâm trạng đó mau chóng qua đi, tiếp theo là nghĩ về sự việc ban nãy với Tưởng. Tằm không hiểu sao mình lại mang cảm giác lạ lùng khi ấy. Vẻ như, trái tim tuổi mười sáu này đã có chút khác đi.
***
Ái không quá bất ngờ trước việc Liêm âm thầm đến tận đoàn hát gặp mình. Cô đã lén lút trốn trưởng đoàn đi ra phía sau cái lều. Chuyện một cậu chủ đi gặp một đào hát tốt nhất đừng nên để ai biết được. Quan sát xung quanh xong, Ái hỏi:
"Cậu Liêm tìm Ái có chuyện gì ạ?"
Lưỡng lự chốc lát, Liêm đành nói rõ nỗi niềm, "tự dưng ta muốn gặp cô Ái quá nên đến đây". Buồn cười bởi dáng vẻ lóng ngóng của chàng thư sinh, Ái bảo vu vơ:
"Chuyện hôm qua đã như thế mà cậu còn gọi em bằng cô sao?"
Ái đang ám chỉ đến việc họ đã ôm nhau. Ban đầu là ngạc nhiên, tiếp theo Liêm cười nhẹ vì hiểu tình ý của Ái dành cho mình. Như nước đẩy thuyền, lời đưa tình ấy chẳng khác nào tiếp thêm động lực cho sự nhung nhớ, cảm giác khao khát trong lòng nên cậu chủ vốn hiền lành đó đã đánh bạo đặt tay lên hai bờ vai mảnh mai của Ái, siết chặt. Cô cũng không ngần ngại ngả đầu vào lòng cậu.
Trái tim ngây ngất quá đỗi, Liêm nhắm mắt lại, ngửi mùi hương choáng ngợp của mái tóc và thân thể mềm mại đằng sau lớp vải lụa.
"Vài ngày sau, em sẽ cùng đoàn rời khỏi xã Thổ."
Chất giọng buồn bã của Ái đánh thức Liêm. Cậu kinh ngạc hỏi, thật ư? Ái đáp, đoàn hát đâu thể lưu lại chốn nào lâu được ạ. Đang lâng lâng vì hạnh phúc, Liêm cảm tưởng mình vừa bị tạt gáo nước lạnh. Vừa mới biết mùi vị thương mến nhung nhớ là thế nào, ấy vậy giờ lại sắp mất đi, lòng bỗng dưng nặng nề.
Không nghe đáp lời, Ái rời khỏi lòng Liêm rồi hỏi, cậu để em đi thật ư? Liêm liền nhìn cô, lắc đầu liên tục. Nhưng còn có cách nào sao? Ái nhìn cậu chủ trẻ:
"Em muốn biết, cậu có thực lòng thương em?"
"Dĩ nhiên là có. Ta thương em đến tâm trí điên đảo, ngày đêm đều nhớ em."
"Có câu nói này của cậu thì em sẽ quyết tâm thực hiện một kế sách."
Trong khi Liêm nhíu mày thì Ái chỉ khẽ mỉm cười, tiếp tục ngả đầu vào lòng cậu.
***
Đang cùng chị Hỷ nấu cơm ở trong bếp, Tằm chợt nghe chị thắc mắc rằng:
"Vài ngày nay, em có thấy cậu Liêm khác lạ thế nào không?"
Tằm có thoáng im lặng nhưng sau đó vẫn tiếp tục thái rau, vờ hỏi khác là khác thế nào. Chị Hỷ nghĩ ngợi một chốc rồi bảo:
"Giống như cậu đang tương tư ai vậy. Chị từng trải qua, nhìn là nhận ra."
Tằm cười cười, hay thế ạ. Thấy Tằm chẳng có vẻ gì bất ngờ hay tò mò, chị Hỷ hỏi, em không khó chịu sao? Vốn biết rõ Liêm tương tư ai nên Tằm bình thản:
"Sao em phải như vậy ạ?"
"Em và cậu Liêm là thanh mai trúc mã, trông rất đẹp đôi. Ông với bà Ba cũng có ý nhắm em làm con dâu. Với, chẳng phải em thích cậu Liêm à?"
Câu hỏi của chị Hỷ bất giác khiến Tằm suy nghĩ. Tằm và Liêm lớn lên bên nhau, cùng đi học cùng đàm đạo văn chương, như đôi thanh mai trúc mã đúng nghĩa và thật là Tằm có sự cảm mến dành cho cậu. Nhưng nhiều lúc, Tằm cảm nhận sự xa cách giữa hai người. Nhất là sau buổi trưa ba năm trước, Tằm đã nghĩ Liêm không phải ôn nhu mà là lãnh đạm với mọi người.
"Từ nhỏ, cậu Liêm đã đối xử tốt với em, em luôn mang trong lòng sự biết ơn. Đối với em, cậu ấy giống một vì sao trên trời. Xa xôi và xinh đẹp, vì vậy em chẳng dám nghĩ sẽ chạm tay đến."
Nghe Tằm tâm sự thế, chị Hỷ ngạc nhiên chốc lát rồi hỏi, đó không phải là sự cảm kích ngưỡng mộ ư? Tằm ngừng lại. Vẻ như lần nữa, lời nói từ chị Hỷ làm Tằm phải suy ngẫm. Dường như một tiếng chuông khai thông vừa đánh lên trong đầu. Nhưng ý nghĩ chỉ vụt thoáng qua vì Tằm lại nghe chị Hỷ nhắc đến Tưởng:
"Nói về cậu Tưởng thì mới lạ lùng. Tự dưng ba năm trước đột nhiên thay đổi, còn đỗ khoa thi nữa chứ. Chắc có ẩn tình gì đây. Em nghĩ sao về cậu ấy?"
Đột nhiên, sự việc sáng nay xuất hiện trong đầu. Tằm nhớ đến gương mặt xa lạ và đôi mắt ấm áp đó, tâm trạng bất ổn đến nỗi vô ý cắt dao trúng vào tay. Chị Hỷ sốt sắng hỏi han. Tằm đưa ngón tay lên môi ngậm, lắc đầu muốn nói không sao.
Đầu giờ Thân, Tằm bước vào thư phòng, tình cờ bắt gặp Liêm ngủ quên bên bàn học. Tằm ngạc nhiên, vì đây là lần đầu tiên một người chăm chỉ học hành như cậu lại có thể gục đầu xuống sách vở thế kia. Chẳng rõ do mệt mỏi hay vì gặp phải chuyện ưu phiền gì. Tằm chậm rãi bước đến, lấy áo khoác đắp lên người Liêm.
Liêm thoáng cựa mình, nhưng chưa tỉnh dậy. Tằm thấy đôi môi đó cử động nhẹ, như thể đang nói mớ. Tằm khẽ khàng cúi xuống gần hơn, lắng tai nghe. Là tên một người con gái. Đôi mắt Tằm đứng yên trong thoáng chốc, tiếp theo thì dịu lại.
Nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh, Tằm chăm chú nhìn Liêm. Bất giác, bao nhiêu chuyện ngày xa xưa ùa về. Nào là lần đầu tiên Tằm bước chân vào nhà họ Triệu, rồi khoảng thời gian ấu thơ cùng Liêm trải qua nhiều việc và cả cảm giác dành cho cậu. Chính điều này làm Tằm lại nhớ đến lời chị Hỷ.
"Đó không phải là sự cảm kích ngưỡng mộ ư?"
Khi ấy, Tằm đã ngồi suốt một canh giờ chỉ để nhìn Liêm và hồi tưởng. Dường như lòng Tằm đang dần hiểu ra điều mà suốt sáu năm qua chưa lần nào tỏ tường.