“Ai da!”
Lỗ tai của nàng bị người cắn một chút.
Dạ Ma Thiên có chút khó chịu nàng nhìn chằm chằm nam nhân khác, dưới nhiều con mắt đang nhìn chăm chú, hắn cắn vành tai của nàng, tỏ vẻ khiển trách.
Thanh âm của nàng quá lớn, đều thu hút người ánh mắt của người khác lại đây. Nàng thật vô tội a, lần này ác danh nàng có cái loại ham mê này xem như hoàn toàn chứng thực. Quên đi, che che giấu giấu, không thú vị. Yêu đương, thì thoải mái hào phóng mà nói đi. Lại nói như thế nào, Dạ lão đại cũng là một tình nhân không tồi, cùng hắn ở bên nhau, rất có cảm giác an toàn.
Thân mình của nàng dựa sát về phía sau, dựa ở trên người của hắn. Dạ Ma Thiên mừng rỡ, hai tay đều vòng quanh ở bên hông của nàng, hàm dưới để ở trên đầu vai của nàng, cười đến thoải mái.
Ánh mắt khác thường và tiếng thổn thức đến từ bốn phương tám hướng, sau một cái trừng tàn nhẫn của Dạ Ma Thiên, mọi người đều xoay mặt, không dám lại nhìn về phía nơi này của bọn họ.
“Chậc chậc chậc…… Hai người các ngươi khi nào tốt hơn rồi? Khó trách Dạ lão cha vội vã tìm hôn sự cho ngươi như vậy, thì ra là sợ ngươi cùng nam nhân……”
Mộ Dung Anh đối với bọn họ một hồi hô trời kêu đất, biểu tình cực kỳ khoa trương. Cái này tốt lắm, nàng lại có đề tài bát quái, tin tưởng không được bao lâu nữa, toàn bộ giang hồ đều sẽ có tin đồn Dạ lão đại của bang Thiên Ma có đoạn tụ chi phích.
Hàn Linh buồn cười mà liếc mắt nhìn nàng một cái, nếu nàng cần đề tài bát quái như vậy, vậy nàng tại sao không thành toàn cho nàng? Kéo đầu của Dạ Ma Thiên xuống, nàng chủ động tặng một nụ hôn, như chuồn chuồn lướt nước, vừa chạm vào liền rời khỏi.
Dạ Ma Thiên có chút bất mãn, ở lúc nàng sắp rời khỏi, cứng rắn giữ đầu của nàng lại, cho một cái hôn sâu thật dài. Nàng hoài nghi Dạ lão đại có phải hay không len lén học thêm, kỹ thuật hôn càng ngày càng thông thạo, hôn nàng đến choáng váng đầu óc.
Khi lấy lại tinh thần, nhìn thấy Mộ Dung Anh ở trước mắt đang mở to miệng, ngây ra như phỗng. Phía sau nàng, Mộ Dung Vũ đang đứng, ánh mắt của hắn thu liễm, mất đi ôn hòa ngày xưa, một loại cảm xúc phức tạp viết ở trên mặt.
“Có thể hỏi một chút hay không, hôn môi rốt cuộc là có cảm giác gì?”
Mộ Dung Anh thật vất vả lấy lại tinh thần, lại cười hì hì xích lại gần nàng, hỏi một vấn đề vô cùng sấm, Hàn Linh bị nàng đánh bại.
Thấy Hàn Linh không trả lời, Mộ Dung Anh gian xảo mà nhìn về phía Băng Tư ở phía sau Hàn Linh, Băng Tư cả người chấn động, ánh mắt cảnh giác mà nhìn chằm chằm nàng, giống như phòng sói.
“Băng Tư, ngươi hôn ta một chút thử xem, ta muốn biết kia rốt cuộc là có cảm giác gì.”
Toàn trường bị sấm đánh ngã.
Hàn Linh thật sự bội phục dũng khí của Mộ Dung Anh, Băng Tư đáng thương, bị tiểu ma nữ coi trọng, nàng cũng không giữ được hắn.
Lông mi của Băng Tư liền nhảy vài cái, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Hàn Linh.
Không thể tưởng được hắn cũng có lúc không biết làm sao, quên đi, xem ở phân thượng hắn đối với nàng còn như không tệ, cái này vội vẫn phải là giúp.
“Tiểu Anh Tử, không bằng ta hôn ngươi thử xem.” Hai mắt của nàng phóng lang quang xích lại gần Mộ Dung Anh, muốn cố ý dọa nàng một chút.
Mộ Dung Anh lui một bước, khinh thường mà bĩu môi nói: “Ta đối với ngươi không có hứng thú.”
Thật sao, thì ra nàng không phải thật sự không biết gì, mà là cố ý nhằm vào. Nàng cũng đủ giảo hoạt, nghĩ loại thủ đoạn này theo đuổi mỹ nam, Băng Tư của nhà bọn họ trong sáng lương thiện như vậy, nếu là cùng nàng đơn độc đặt ở cùng một chỗ, nói không chừng thật bị nàng ăn rồi.
“Đồ ăn lên bàn nè!”
Trong phòng bếp thét to một tiếng, cắt đứt trò khôi hài ở bên ngoài.
Mấy người học sinh từ nơi khác chuyển đến hai cái bàn dài, bày song song ở một chỗ, đặt ở ngoài phòng.
Đồ ăn nóng ra nồi ——
Trên hai cái bàn dài hai bên, đều bày ba món ăn, hai món một canh.
Hai chén canh bốc lên hơi khói nóng hầm hập, mùi thơm bay mười dặm.
Nguyên liệu giống nhau, nhưng mà thịt gà, cà rốt, rau xanh, trải qua hai người cẩn thận tạo hình, thế nhưng biến ảo ra bốn đĩa món ngon mỹ vị sắc hương vị đều đủ.
“Hít ——” Nuốt một ngụm nước miếng, Hàn Linh chủ động yêu cầu đảm đương giám khảo và thành viên ăn thử, đáng tiếc Thúc Tu người ta còn ghi hận thêm một ván thắng thua, không tin nàng sẽ đánh giá theo lẽ công bằng.
Tức chết nàng, thịt mỡ đến miệng cứ như vậy đã đánh mất.
Thúc Tu đáng chết, ngụy nương đáng chết, nguyền rủa chết ngươi!
Nhìn sơn trưởng và vài vị phu tử nếm từng cái lần thức ăn và canh ở trên bàn, mỗi người khen không dứt miệng, chỉ là sau khi mỗi người nếm qua canh của Triệu Hi làm, trên mặt toàn lộ ra vẻ khác thường. Hay là canh có vấn đề?
Sắc mặt của Triệu Hi cũng có chút không đúng, hắn tự mình nếm một ngụm canh, lập tức phun ra. Ánh mắt sắc bén mà quét về phía Thúc Tu, mang theo địch ý.
“Đê tiện!”
Thúc Tu trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, kiều ngữ nói: “Tài nghệ không bằng người, nhận thua là đúng, hà tất tức muốn hộc máu?”
Triệu Hi không muốn cùng hắn cãi cọ, trầm mặt, quay đầu rời khỏi hiện trường.
Hàn Linh có chút không rõ, tiến lên cầm muỗng, nếm một ngụm canh hắn làm. Ọe, vậy mà lại đắng, dựa theo kinh nghiệm xuống bếp của Triệu Hi, không có khả năng làm ra canh mất tiêu chuẩn bực này, nhất định là có người động tay động chân. Nhìn lại sắc mặt đắc ý của Thúc Tu kia, nàng càng thêm khẳng định nhất định là hắn ở trong canh làm cho hư, cho nên mới làm cho Triệu Hi thua trận thi đấu này.
Không thể tưởng được ngụy nương xảo trá như vậy, chậc chậc chậc, ngàn vạn không cần chọc phải ngụy nương, đây là lời lẽ chí lý.
“Dựa vào vài cái kỹ năng tiểu nhân thắng được tỷ thí, trái lại ngươi thắng được thật dễ chịu a, cũng không có một chút lương tâm bất an?”
“Ngươi có chứng cứ gì? Nếu là không có, thì không cần ba hoa chích choè.”
A, hắn còn rất xảo quyệt, nói chứng cứ với nàng?
Mới vừa rồi tất cả mọi người ở bên ngoài, bên trong trừ bỏ hai người nhóm lửa, cũng chỉ có hắn và Triệu Hi ở đây, có thể tìm ra chứng cứ từ đâu?
Tiểu dạng nhi, sẽ để cho ngươi cao hứng một lát, dù sao còn có hai trận tỷ thí nữa, nhất định phải làm cho tứ đại tài tử bọn họ thua có đi mà không có về.
Lo lắng Triệu Hi sẽ luẩn quẩn ở trong lòng, rốt cuộc lấy cá tính hiếu thắng của hắn, bại bởi người khác, hoặc nhiều hoặc ít trong lòng sẽ có khó chịu. Nàng quyết định đi khuyên nhủ hắn, để cho trong lòng của hắn dễ chịu chút. Dạ Ma Thiên không chịu rời khỏi nàng nửa bước, nghe nàng nói muốn đi xem Triệu Hi, trong lòng của hắn tuy không muốn, cũng chỉ có thể đi theo nàng.
Nàng vẫn luôn không có chú ý tới, từ khi bắt đầu thi đấu nấu ăn, Thủy Mộ Hoa liền mất đi bóng dáng. Nghĩ thầm hắn hẳn là không ra khỏi thư viện, có lẽ là mệt mỏi, trở về trúc xá nghỉ ngơi đi.
Tìm được chỗ của Triệu Hi ở ngoài cửa, Dạ Ma Thiên đột nhiên giữ nàng lại, trốn đến một chỗ ẩn nấp. Nàng khó hiểu, đang muốn hỏi hắn, bỗng nhiên nhìn thấy một bóng đen nhảy vào sân của Triệu Hi, sau đó chợt lách người vào phòng của hắn.
Chẳng lẽ là thích khách? Thế nhưng lâu như vậy một chút động tĩnh cũng không có, hiển nhiên hắn cùng Triệu Hi quen biết nhau, hắc y nhân kia rốt cuộc là người nào? Hắn tới tìm Triệu Hi là vì chuyện gì? Mà ở trên người của Triệu Hi lại cất giấu bí mật như thế nào?
Lần đầu tiên, nàng đối với thân phận của Triệu Hi sinh ra hoài nghi.
Hắn là người của Triệu quốc, lại ngàn dặm xa xôi chạy tới thư viện của Hàn quốc đi học, cử chỉ văn nhã, cách nói năng phong lưu, trong lúc giơ tay nhấc chân hiện ra hết quý khí của hắn, hẳn là xuất thân danh môn thế gia.
Như vậy hắn đến thư viện là có mục đích gì?