Mục lục
Nữ Hoàng Tuyển Phu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Linh chắn ở trước mặt hai người, hướng về phía đệ tử của Vô Ảnh Điện hô lên nói: “Không biết ta là ai sao? Ta là thiếu phu nhân của các ngươi, các ngươi dám đối với ta vô lễ?”

Đệ tử kia trả lời: “Thiếu chủ hạ lệnh, chỉ cần nhìn thấy thiếu phu nhân liền bắt lại, nhốt vào địa lao! Cho nên, ngươi hoàn toàn uy hiếp không được chúng ta, các huynh đệ, lên, đem người đều áp tải về đi!”

Tình thế chạm vào là nổ ngay, Hàn Linh cố ý giả bộ một bộ tư thái không địch lại, nhìn như ở che chở hai người, kỳ thật là cố ý làm các đệ tử đem hai người bắt mê đi. Địa hình của Vô Ảnh Điện là không thể để chi người ngoài biết đến, đặc biệt là hai người này, dựa vào cá tính của hai nàng ta, sau khi rời khỏi đây nhất định sẽ nói với Bắc Thần Hi dẫn quân đội tới quét ngang Vô Ảnh Điện, cho nên nàng mới cùng Hiên Viên Thần thương lượng tới một chiêu khổ nhục kế.

Đợi cho Bắc Thần Âm và Mộ Tử Y khi hai người tỉnh lại, phát hiện hai nàng ta đang nằm ở trong một gian miếu đổ nát bị bỏ hoang, ở bên cạnh hai nàng ta còn nằm Hàn Linh đồng dạng hôn mê.

Ba người cầm tay về tới phủ Thái tử, chật vật bất kham.

Bắc Thần Hi vì tìm kiếm ba người, sớm đã là sứt đầu mẻ trán, gần như muốn đem toàn bộ Nghi Thành ném đi, bây giờ nhìn thấy các nàng bình an trở về, lúc này mới yên tâm lại. Lục tục mà nghe xong ba người giảng thuật, chủ yếu vẫn là lấy Bắc Thần Âm và Mộ Tử Y hai người miêu tả là chủ, cho đến khi đem lần này trải qua nói được là kinh tâm động phách, long trời lở đất. Hàn Linh ở một bên nghe, hai mắt ứa ra ngôi sao, thực sự có ảo diệu như vậy sao? Bất quá nói trở lại, lần này chính mình thiếu chút nữa liền ném mạng nhỏ, thật là nguy hiểm, may mà vận may của nàng không tồi, cuối cùng đều trong cái rủi có cái may.

“Ta mệt rồi, đi trước nghỉ ngơi.” Hàn Linh dẫn đầu rời đi, lưu lại ba người bọn họ tiếp tục.

Bắc Thần Hi thấy nàng phải đi, cũng đi theo đứng lên: “Linh nhi, ta đưa nàng trở về phòng.”

Hàn Linh ngăn cản hắn: “Thôi đi, ngươi vẫn là chiếu cố hai nàng ta đi, ta muốn trở về phòng ngủ.”

Bắc Thần Hi thấy nàng kiên trì, không còn cách nào, chỉ có thể phân phó hạ nhân cố gắng chiếu cố nàng.

Rốt cuộc về tới căn phòng ấm áp, có thể nghỉ ngơi một phen thật tốt, dọc theo đường đi, vì không cho hai cô gái hoài nghi, nàng không dám dễ dàng sử dụng khinh công, một bước một cái dấu chân mà đi trở về, thật đúng là mệt đến không được. Cởi giày vớ, ngón chân tiểu xảo tìm được trước mặt trong chậu nước đo thử độ ấm, mới vừa chạm vào nước liền rụt trở về.

“Băng Tư.” Nàng theo bản năng kêu lên một tiếng, muốn cho hắn đi chuẩn bị nước lạnh tới điều hòa một chút nước ấm. Hồi lâu đều không có được đến đáp lại, lúc này mới nhớ tới, chính mình vừa mới phân phó hắn bí mật đưa thuốc giải về Hoàng cung Hàn quốc đi.

Cửa phòng bỗng nhiên khép mở, một bóng dáng màu lam chợt tiến vào.

“Chàng điên rồi, tại sao lại tiến vào lúc này? Lỡ như bị người phát hiện, sẽ phá hư kế hoạch của chúng ta.”

“Không có việc gì, lỗ tai của ta vô cùng thính, có người tiếp cận, ta có thể cảm giác ra được.”

Hiên Viên Thần đột nhiên khom người đến trước người nàng, vén lên hai tay áo, tay phải nắm lấy mắt cá chân chân trái của nàng, cả kinh nàng không tự giác mà rụt rụt chân, có chút không thích ứng.

“Thần, chàng làm gì vậy?” Hàn Linh có chút ngượng ngùng, tay hắn bắt mắt cá chân của nàng, truyền đến từng trận ngứa ngáy.

“Thật đẹp!” Hiên Viên Thần thưởng thức bàn chân trắng nõn trơn mịn, lả lướt tiểu xảo của nàng, không khỏi mà tán thưởng, hắn ngửa đầu, bên trong đôi mắt sáng ngời chứa ánh mắt dịu dàng, mềm nhẹ mà nói, “Ta giúp nàng rửa chân, lòng bàn chân đều phồng lên, nhất định rất đau đi?”

Hắn cẩn thận săn sóc như thế, trong lòng Hàn Linh dòng nước nhỏ chảy xuôi qua, thần kinh căng chặt cũng dần dần giãn ra, đồng dạng dùng ánh mắt nhu hòa nhìn hắn, nói: “Còn tốt, nghỉ ngơi một hồi thì không có việc gì.”

Hắn duỗi tay thử thử nước ấm, nhíu mày nói: “Có hơi nóng đó, chờ một chút hãy rửa đi.” Hắn vẫn như cũ nửa ngồi xổm tại chỗ, chỉ phúc nhẹ xoa bàn chân nhỏ của nàng, giúp nàng thư giãn, cử chỉ dịu dàng, làm cho ánh mắt Hàn Linh dần dần mềm đi, mềm đến có thể chảy ra nước.

“Thần, cảm ơn chàng.” Cảm ơn hắn bởi vì yêu nên thỏa hiệp với nàng, vượt ra ngoài dự kiến của nàng, hắn thế nhưng để cho Thủy Mộ Hoa cũng cùng nhau đi theo bọn họ rời khỏi Vô Ảnh Điện.

Hiên Viên Thần khẽ khàng mỉm cười, hắn hiểu rõ nàng muốn chỉ chuyện gì. Khi hắn biết được Thủy Mộ Hoa đã từng vì muốn cứu nàng, ôm ý niệm hy sinh chính mình, hắn không cách nào không cảm động, hắn cũng biết tình ý của Thủy Mộ Hoa với nàng. Nếu hắn quyết định tiếp thu nàng chân thật, như vậy bên người nàng lại thêm một người lại có gì tổn hại? Huống chi, cứ như vậy, hắn ít nhất nhiều thêm một người bạn đồng minh, sau này mới không đến nỗi đánh không lại những tình địch khác, trong lòng hắn âm thầm đánh chủ ý.

“Thần, đứng lên đi.”

Hai người đắp chăn cũng nằm ở trên giường, lẫn nhau dựa sát vào nhau. Tuy nói bởi vì Hiên Viên Nghịch Thiên yêu cầu, bọn họ không thể không tích cực mà tiến hành kế hoạch tạo người, nhưng trong nội tâm, Hàn Linh cũng muốn vì hắn sinh một đứa bé.

“Nếu là Tiểu Ly Tử ở thì tốt rồi, có thể cùng hắn hỏi ý một chút có bí phương gì một lần là được con trai hay không.”

“Yên tâm, ta có dự cảm, rất nhanh chúng ta sẽ có đứa con của chính mình, hơn nữa nhất định sẽ là một bé trai.”

“Chàng coi chính mình là thần toán tử sao?” Nàng cười nhạo, loại sự tình này còn có thể có dự cảm sao? Nói đến thần toán tử, nhưng thật ra làm nàng nhớ tới quốc sư Đạm Đài Phi Hiên, nhớ rõ hắn lúc trước chính là đi theo lão phu nhân trở về Triệu quốc, như vậy bây giờ hắn hẳn là cũng là ở Triệu quốc mới đúng, không biết bây giờ hắn như thế nào.

Hiên Viên Thần phát hiện nàng có chút thất thần, cúi đầu hỏi: “Nghĩ cái gì vậy?”

Hàn Linh khẽ cười nói: “Có lẽ chúng ta có thể tìm quốc sư đi tính một quẻ, bản lĩnh xem bói của hắn là thiên hạ đệ nhất, ta vốn là không tin, bây giờ lại là tin tưởng không nghi ngờ.” Đúng vậy, chuyện giữa nàng cùng Sở Mặc, hắn đoán đúng toàn bộ. Còn có ngoài ý muốn trong ngày đại hôn của nàng, cũng ở bên trong dự đoán của hắn, tất cả tiên đoán của hắn, từng cái đều ứng nghiệm, không phải do nàng không tin.

“Quốc sư?” Hiên Viên Thần phát hiện ra khi nàng nhắc tới quốc sư, hai mắt nở rộ sáng rọi khác thường, không khỏi mà nghi hoặc.

Nhớ tới lão phu nhân cảnh báo với Đạm Đài Phi Hiên, nàng liền biết giữa bọn họ là không có khả năng, Hàn Linh lắc lắc đầu, vứt đi ý tưởng không thực tế, vẫn là mau chóng nghĩ cách cứu Sở Mặc ra, trở về Hàn quốc tương đối quan trọng hơn.

“Thần, Sở Mặc là bởi vì ta mới bị Bắc Thần Hi bắt tới Tần quốc, ta cần phải cứu hắn, chàng sẽ giúp ta chứ?”

Hiên Viên Thần rút tay về ôm nàng vào trong lòng, cúi đầu khẽ cắn vành tai của nàng, nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần nàng yêu cầu ta, ta liền giúp nàng.” Đem tâm sự đầy bụng đều chôn dấu ở dưới đáy lòng, ai có thể không hề cố kỵ mà đi cứu tình địch của mình đâu chứ?

“Thần, cảm ơn chàng.” Hàn Linh nhắm hai mắt lại, nàng mệt rồi, thật sự muốn nghỉ ngơi.

Nghe được tiếng ngáy khe khẽ của nàng, Hiên Viên Thần cúi đầu xem nàng, nụ cười dịu dàng hiện lên trên khuôn mặt tuấn tú. Trong lúc ngủ mơ, có người mềm nhẹ mà vì nàng rửa chân, có người vì nàng cởi áo, có người khẽ hôn nàng…… Một giấc này, ngủ đến vô cùng ngọt ngào.

Trên đường cái Nghi Thành, tối nay ánh trăng tươi đẹp, sao trời sáng sủa, chính là tiết hoa đăng mỗi năm một lần của Nghi Thành, càng là đêm tụ hội đêm đẹp của các cặp đôi yêu nhau.

Lúc trước ở phủ Thái tử nghe được Bắc Thần Âm và Mộ Tử Y hai người nói đến chuyện tiết hoa đăng, trong lòng Hàn Linh khẽ nhúc nhích, vì thế chủ động đưa ra bảo Bắc Thần Hi mang nàng lên phố du lịch. Bắc Thần Hi nghe được nàng chủ động yêu cầu cùng nhau du lịch, dĩ nhiên là vạn phần vui, lập tức liền sắp xếp nhân thủ chuẩn bị.

Một hàng bốn người đi chơi ở trên đường cái, phía sau xa xa mà đi theo vài tên thị vệ hộ giá. Hàn Linh nhìn ngắm hai bên, vẫn là lần đầu tiên một hồi tham gia tiết hoa đăng ở cổ đại, cũng cảm thấy vô cùng mới mẻ.

“Hi ca ca, bên kia có đoán đố đèn, chúng ta qua đó nhìn xem đi.” Mộ Tử Y vẻ mặt nhiệt tình mà kéo Bắc Thần Hi, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã, cảm tình không tồi, đáng tiếc thần nữ hữu tâm, Tương Vương vô mộng*.

* Thần nữ hữu tâm, Tương Vương vô mộng (神女有心,襄王无梦): đây là một điển tích, truyện kể rằng thời Chiến quốc, thần nữ của Vu Sơn ngầm ái mộ Sở Tương Vương, nên lén xuống phàm trần gặp gỡ. Tương Vương vừa thấy liền say mê, nhưng tiên phàm cách trở, khi Tương Vương về cung vẫn nhớ nhung thần nữ không quên. Thần nữ vì hóa giải tương tư của Tương Vương, đã vào giấc mộng cùng ngài kết hợp, tặng ngài ngọc bội ly biệt. Sau đó Tương Vương lại đến Vu Sơn thăm giai nhân, thần nữ hiện ra và nói tiền duyên đã hết, mong Tương Vương chuyên tâm vào xã tắc, nàng từ biệt rồi quay về thiên đình. Tương tự như câu “Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình” vậy.

Bắc Thần Hi sợ Hàn Linh hiểu lầm, tránh thoát tay nàng, đi tới bên người Hàn Linh, nói: “Linh nhi, đi đoán đố đèn như thế nào?”

“Cũng được.” Hàn Linh thuận miệng đáp ứng, dù sao mục đích đêm nay của nàng chính là cuốn lấy Bắc Thần Hi, để Thủy Mộ Hoa và Hiên Viên Thần điều tra phủ Thái tử một lần, tìm kiếm chỗ giam giữ Sở Mặc.

Mộ Tử Y hơi bĩu môi, ánh mắt có chút bị thương, nàng ta không rõ vì sao Hàn Linh là có thể dễ dàng như vậy mà hấp dẫn nam nhân chú ý, thiếu chủ Vô Ảnh Điện cũng vậy, Hi ca ca của nàng ta cũng thế, nàng ta đến tột cùng ở đâu không bằng nàng? Nhưng mà tưởng tượng đến những gì trải qua trong Vô Ảnh Điện, nàng ta lại không cách nào tức giận với nàng, rốt cuộc hai nàng ta nhiều lần thoát chết, đều là nhờ phúc của nàng. Đi theo ở phía sau bọn họ, nàng ta yên lặng mà sinh hờn dỗi. Mà phía sau nàng Bắc Thần Âm còn lại là tâm thần hoảng hốt, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Phồn hoa đầu đường, đèn màu treo cao, đám đông như nước chảy.

Một cái va chạm nhẹ nhàng, làm cho cả người Hàn Linh cả người rung động, có loại cảm giác như điện giật. Nàng quay đầu, đám đông tiếp tục di động, mỗi một giây đều có đám người khác nhau đi qua bên người nàng, nàng đã tìm không được xúc cảm mới vừa rồi. Ở nàng trong nháy mắt quay đầu, ở bên trong đám đông, một người cũng kinh ngạc mà quay đầu, đi tìm xúc cảm lơ đãng kỳ diệu mới vừa rồi kia, nhưng mà, biển người mênh mang, không chỗ có thể tìm ra.

Chen qua đám người thật đông, đi tới trước một cửa hàng đèn màu quy mô tương đối to lớn, chính là nơi này đang tiến hành hoạt động đoán đố đèn. Đoán đúng, đèn màu trực tiếp lấy ra, không thu tiền; đoán không ra, lưu lại tiền đoán đèn màu.

Hàn Linh đánh giá cửa hàng này, hợp quy tắc có thứ tự, cho dù là đoán đố đèn, cũng là đâu vào đấy, xem ra chủ nhân của cửa hàng này cực có đầu óc buôn bán.

Tháo xuống một cái đèn màu câu đố: “Bút hạ liễu đắc, nhập mộc tam phân, đả nhất động vật.”

Giải đố không phải điểm mạnh của Hàn Linh, vì thế chuyển câu đố giao cho Bắc Thần Hi, để cho hắn tới đoán. Bắc Thần Hi cũng không giỏi cái này, cao giọng đọc câu đố, muốn cho bọn thị vệ ở phía sau giúp hắn nghĩ đáp án. Hắn không muốn ở trước mặt mỹ nhân mất mặt, chính mình lại không nghĩ ra được, đành phải hướng mặt sau nháy mắt. Hàn Linh ra vẻ nhìn không thấy, bất động thanh sắc, trong lòng lại nghẹn cười, nam nhân quả nhiên là hạng người sĩ diện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK