• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khi tỉnh lại, trong phòng một mảng hắc ám.

Hướng Hiểu Đông nhìn bốn phía cau mày, tại sao cậu lại ở trong phòng này.

Vừa mới… Là cậu nằm mơ sao? Định ngồi dậy, cơn đau nhức khiến Hướng Hiểu Đông không khỏi dừng động tác.

Trong đầu có chút mờ mịt, cậu nhắm mắt lại cố giữ mình tỉnh táo, mở mắt nhìn quanh, dần dần để thích ứng với không gian mờ tối. Những hình ảnh trở lại từngchút một… Đó là nằm mơ sao? Không, không phải là mơ, Hướng Hiểu Đông cười khổ, trên má vẫn còn tàn dư của cơn đau, thế nên đây là hiện thực.

Cậu muốn chạy trốn hiện thực này, người nhà của cậu nhìn cậu với ánh mắt độc ác, từng lời nói ra tàn khốc, mà người tình của cậu lại ở trước mặt cha mẹ không chút do dự giẫm đạp lên tôn nghiêm của cậu.

“Húc Đông…” Nắm chặt tay, Hướng Hiểu Đông thì thào.

Toàn thân xúc động, cứ gọi tên một người, yêu thương, đau đớn hỗn giao trong ngực.

“Tôi yêu anh đến thế…”Hướng Hiểu Đông thất thần mở miệng. Thế nhưng… Húc Đông, anh vì cái gì đối xử với tôi như vậy? Với anh, tôi rốt cuộc là cái gì?

“Cậu tỉnh rồi?” Cửa phòng mở ra, Hà Húc Đông nhanh chân bước vào. Trên người hắn mặc âu phục nhưng áo chemise rút một nửa ra ngoài, có lẽ vừa mới trở về.

Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu liếc một cái, lập tức lại cúi mặt, cậu không biết phải dùng biểu tình gì để đối diện với người đó.

“Nhìn tôi.” Hà Húc Đông cúi người nâng cằm Hướng Hiểu Đông.

Hướng Hiểu Đông vì cơ thể đau đớn mà cau mày nhưng cậu một mực không nhìn vào mắt đối phương, đôi mắt đen cùng với khuôn mặt tái nhợt lại càng mờ mịt.

Hướng Hiểu Đông không nói cũng không phản kháng khiến Hà Húc Đông cười nhạt “Cậu không thừa nhận tôi nói cho cha mẹ cậu biết sao?”

Hướng Hiểu Đông nghe xong câu nói bất giác liếc nhìn Hà Húc Đông, lửa giận trong mắt thoáng qua rồi biến mất, đôi môi bị cắn đến mất đi huyết sắc, lần thứ hai quật cường không trả lời.

“Tôi nói chính là sự thật.” Hà Húc Đông không đếm xỉa đến ánh mắt oán giận kia, một tay chế trụ tay Hướng Hiểu Đông kéo cậu ra khỏi giường.

“Làm cái gì?” Hướng Hiểu Đông bị lôi kéo ra khỏi phòng. “Thả tôi ra” Cậu hét lên, cố sức muốn giằng tay ra, đây là lần đầu tiên cậu phản ứng kịch liệt như vậy.

“Đi ăn.” Hà Húc Đông kéo Hướng Hiểu Đông đến cái ghế bên bàn ăn, chỉ đồ ăn trước mặt cậu ra lệnh.

Anh ta….

Hướng Hiểu Đông vốn dĩ phản kháng, khóe miệng cứng đờ nhìn thấy đồ ăn đang tỏa nhiệt trên bàn lại thả lỏng. Cậu ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt không biểu tình của Hà Húc Đông, tâm tư chua xót. Mỗi một lần… Mỗi một lần đều như vậy, luôn làm cậu bị tổn thương rồi sau đó lại đối xử dịu dàng, anh ta luôn thành công khiến cậu không còn nghĩ đến chuyện thương tổn nữa, cam tâm tình nguyện tiếp nhận sự an ủi.

Thế nhưng, cậu từ bỏ! Loại ôn nhu này không có mới tốt!

Hướng Hiểu Đông quay mặt đi, động tác này xác thực là chọc giận Hà Húc Đông, hai tay anh ta chống lên mép bàn nhìn cậu.

“Cậu đang phản kháng lại tôi?” Hắn lạnh lùng chất vấn.

Cảm giác áp bức mãnh liệt khiến cho Hướng Hiểu Đông có chút khiếp sợ, nhưng dựa vào kinh nghiệm trường kỳ bất mãn cùng oán giận tích lũy theo năm tháng của mình, cậu quyết không nhúc nhích, càng không mở miệng nói lời nào.

“Hiểu Đông, tôi nói rồi đừng chống đối tôi.”

Không được chống đối… Lại là câu nói này. Hướng Hiểu Đông cắn chặt môi dưới, cho tới khi trong miệng thoáng ngửi được vị máu mới nhả ra. Vết thương ấy so với nỗi đau trong lòng cậu mà nói căn bản không đáng là gì.

“Nói đi.” Hắn nắm lấy cằm Hướng Hiểu Đông bắt cậu đối mặt với hắn.

Hướng Hiểu Đông nhếch miệng âu sầu cười “Anh muốn tôi nói cái gì?” Cậu nhắm mắt lại nhịn xuống chua xót, sau đó mở mắt nhìn thẳng vào Hà Húc Đông.

Mày kiếm cau lại, con mắt lạnh lẽo đạm mạc, mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng khẽ nhếch … Đây chính là khuôn mặt người Hướng Hiểu Đông yêu nhất, cũng là khuôn mặt của người làm cậu đau lòng nhất. Nếu có thể hận anh ta, không biết phải phận bao nhiêu mới đủ, nhưng trong lòng yêu thương lại vượt xa hận thù. Không có cách nào hận anh ta, lại không thể yêu được, tình cảm như vậy… Quá khổ sở, quá mệt mỏi.

“Đừng khảo nghiệm sự kiên nhẫn của tôi, Hiểu Đông.” Thanh âm trở nên trầm thấp “Cậu đang suy nghĩ cái gì?”

“Tôi đang suy nghĩ cái gì?” Hướng Hiểu Đông lặp lại câu hỏi, cười nhẹ vài tiếng. Cậu đang suy nghĩ cái gì? Cậu muốn rời khỏi, cách xa thật xa, thoát khỏi tình yêu say đắm nằm, tránh khỏi hết thảy những thứ làm cậu thống khổ.

“Thả tôi ra.” Hướng Hiểu Đông trầm giọng. “Để tôi ra đi.”

Cậu phải cắt đứt, trước khi cậu không còn có thể cứu chữa, trước khi cậu chưa hoàn toàn đánh mất sự tự do. Đây là phương pháp tốt nhất, chỉ cần lúc này có thể rời đi, chỉ cần có thể tránh xa khỏi người đàn ông này, có lẽ cậu sẽ không còn chịu đau khổ nữa.

Thế nên đây là canh bạc cuối cùng, tài sản cậu đặt cược chỉ có một tia hy vọng muốn một sự tuyệt đối. Có hay không… Chỉ cần một câu.

Cho tôi một câu, một câu có thể cứu vãn chúng ta, hoặc một câu, đủ để chặt đứt lưu luyến của tôi với anh.

“Cậu nói lại lần nữa xem.” Giọng nói Hà Húc Đông càng trầm thấp hơn, nhưng âm thanh trong không gian yên lặng lại trở nên đặc biệt lớn. Không khí đặc quánh cảm giác bức bách, tựa hồ chỉ một chút lửa cũng có thể đem mọi thứ đốt cháy.

“Tôi nói, để cho tôi ra đi.” Hướng Hiểu Đông mở ra đôi môi tái nhợt, nhẹ giọng lặp lại một lần.

Cậu biết mình sẽ làm Hà Húc Đông nổi giận, nhưng cậu còn gì mà phải sợ hãi sao? Đây là lần cuối cùng rồi, đây là cơ hội cuối cùng của hai người, cậu mệt mỏi, mệt mỏi quá rồi, khí lực để cố gắng vì tình yêu này cũng không còn nữa.

Cậu tê liệt ngồi trên ghế đột nhiên bị ôm lấy, Hà Húc Đông đẩy cậu vào tường, chế trụ hai cổ tay cậu.

“Tôi sẽ không để cậu đi.” Hà Húc Đông càng nắm càng chặt, hắn ghé sát bên tai Hướng Hiểu Đông từng chữ, từng chữ rõ ràng nói ra. Khuôn mặt hai người gần kề cảm nhận được cả hô hấp của đối phương.

“Vì cái gì?” Bị đau khiến Hướng Hiểu Đông cau lông mày lại, cậu rốt cục đem đôi mắt vì phẫn nộ mà càng trở nên u ám nhìn thẳng vào đôi mắt đối phương. “Vì cái gì không để tôi đi?”

Cổ tay ngày càng đau run rẩy, nhưng Hà Húc Đông vẫn như trước giữ chặt Hướng Hiểu Đông khiến cậu không có cách nào hô hấp.

“Vì cái gì?” Thanh âm Hà Húc Đông trở nên giận dữ, hắn buông tay chế trụ Hướng Hiểu Đông ra nhìn cậu, tựa hồ muốn xé rách người trước mặt đang dám trừng mắt nhìn hắn, trong ánh mắt lóe lên sự nguy hiểm. “Cậu cho rằng tôi sẽ một lần nữa để cậu ra đi sao? Hướng Hiểu Đông, tôi không có phép cậu một lần nữa chạy trốn.”

Một lần nữa… Hướng Hiểu Đông đột nhiên phục hồi tinh thần, điều anh ta nói là ám chỉ tám năm trước sao? Vì cái gì mà anh ta nói như vậy? Năm đó, anh ta làm tổn thương cậu, sao cậu còn có thể lưu lại? Trốn tránh chính là con đường duy nhất.

“Là anh nói không yêu tôi.” Hướng Hiểu Đông thì thào, dùng âm lượng nhỏ nhất mà nói, tựa như nói cho chính mình nghe. “Là anh không yêu tôi, tôi mới chạy trốn.”

Hà Húc Đông không trả lời, chỉ tiếp tục dùng ánh mắt âm trầm nhìn Hướng Hiểu Đông.

“Anh không cho tôi đi, vì sao?” Hướng Hiểu Đông tựa như hiểu ra gì đó, khóe miệng buông nụ cười nhẹ. “Vậy anh muốn tôi bao lâu? Bao giờ thì chán ghét?”

Đôi môi run rẩy bởi kích động trong lòng, cậu hoảng hốt, cậu bất an, tâm tình không thể khống chế. Bởi vì anh ta chỉ muốn cậu, bởi vì anh ta không có cảm tình với cậu, cho nên một ngày nào đó anh ta chán ghét cậu, đến lúc đó cậu phải làm thế nào đây? Cậu luôn sợ hãi điều đó. Cho nên cậu muốn một đáp án, cậu cần một đáp án.

Húc Đông, nói cho tôi biết, anh coi tôi là cái gì? Tôi là cái gì của anh? Trong lòng anh rốt cuộc tôi có địa gì không?

“Húc Đông, anh đến cùng có yêu tôi không?”

***

Trong nháy mắt phảng phất như thời gian tan biến, một là tuổi mười bảy của cậu, một là Hướng Hiểu Đông của hiện tại, hỏi cùng một vấn đề, yêu, cùng một người.

Thật khờ! Hướng Hiểu Đông tự cười giễu chính mình, trong lòng cậu đã từng mắng chửi bản thân trăm ngàn lần nhưng như cũ không thể không yêu.

Không khí trầm mặc khiến cho người ta hít thở không thông.

Hướng Hiểu Đông không tự chủ được run rẩy, kỳ vọng cùng cảm xúc sợ hãi hỗn loạn trong lòng, cậu tự cho rằng mình đã kiên cường hơn rất nhiều, đến bây giờ mới phát hiện nguyên lai đứng trước tình yêu cậu vẫn như tám năm trước yếu ớt…không hề thay đổi.

“Nếu như câu trả lời của tôi là phủ định, cậu sẽ thế nào?” Thanh âm ôn nhu vang lên.

Hướng Hiểu Đông vì câu nói mà cắn răng nắm chặt tay. Sao anh ta phải hỏi như vậy?

Hà Húc Đông nghiêng người ghé sát vào tai Hướng Hiểu Đông “Cậu lại định trốn tránh khỏi tôi sao? Giống như trước kia?”

Hướng Hiểu Đông chấn động. Anh ta biết. Anh ta biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng như cũ….

“Anh biết… Anh biết tôi muốn cái gì…” Cổ họng cậu nghẹn ngào lẩm bẩm mấy tiếng, thoáng chốc ngẩng đầu kiên quyết trả lời “Đúng vậy, nói cho tôi biết đáp án của anh, tôi muốn biết anh có yêu tôi hay không?”

Đối mặt với vẻ mặt quyết tâm của Hướng Hiểu Đông, Hà Húc Đông hơi ngẩng đầu nhíu mày trầm mặc, trong không gian yên tĩnh chỉ còn tiếng hô hấp của hai người.

Hướng Hiểu Đông nhìn khuôn mặt căng cứng của Hà Húc Đông, cậu không suy đoán được anh ta đang nghĩ gì. Đột nhiên Hà Húc Đông quay ra đối diện với ánh mắt cậu, trong đáy mắt nhiều loại cảm xúc giằng co, thoáng chốc khiến Hướng Hiểu Đông không hiểu nổi.

Khi cậu còn đang ngạc nhiên, Hà Húc Đông cắn răng mở miệng “Không… Tôi không thể yêu cậu.”

Không thể? Hướng Hiểu Đông chấn động.

Anh ta nói… Anh ta nói cái gì? Không… Anh ta nói không thể! Trong đầu óc trống rỗng của cậu không ngừng vang lên câu trả lời của Hà Húc Đông.

Thanh âm lạnh dùng đập nát tia hy vọng xa vời của cậu, rốt cuộc chỉ là lừa mình dối người. Đó… Đó chính là câu trả lời.

“Haha…” Tiếng nói không cất lên nổi, Hướng Hiểu Đông chỉ có thể cười, cúi đầu cười như khóc, cậu sớm phải biết… Sớm nên biết…

Muốn lấy được tình yêu sao, nhưng chỉ có mình cậu tình nguyện chìm vào mơ tưởng lừa dối bản thân. Hướng Hiểu Đông muốn khóc, khóc cho tất cả ủy khuất trong lòng, rồi lại muốn cười, cười sự ngu ngốc của mình, cười bản thân lại một lần nữa để người đó gieo thống khổ.

Đau quá… Vết thương cũ vẫn còn đau đớn, vết thương thứ hai đã lại đè lên trên, chẳng thể trách người khác bởi vì chính bản thân cậu để cho người ta có cơ hội tổn thương mình.

Dừng ở đây… Dừng lại ở đây thôi.

“Nhất định phải từ bỏ…” Hướng Hiểu Đông bình tĩnh hạ giọng, trong đầu cậu trống rỗng, chỉ muốn thật nhanh rời khỏi.

“Không được.” Hà Húc Đông mạnh mẽ chế trụ hai tay Hướng Hiểu Đông áp lên tường. “Tôi không cho cậu đi.”

“Để cho tôi đi…” Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn đối phương.

“Không!”

“Thả tôi ra.” Hướng Hiểu Đông giận dữ.

“Cậu!” Hà Húc Đông ánh mắt lạnh lẽo, cơ mặt co giật cuồng nộ “Cả đời… Tôi cũng không thả cho cậu đi. Cả đời cậu đều là đồ vật của tôi.”

“Tôi không phải đồ vật.” Hướng Hiểu Đông bị kích động, dùng sức giãy dụa đẩy Hà Húc Đông ra. “Tôi hận hai chữ giao dịch này, tôi hận anh coi tôi như đồ vật, tám năm trước đã thế, bây giờ vẫn vậy.” Cậu gào thét, nước mắt bắt đầu không ức chế được mà trào ra. “Tôi là người, tôi có tình cảm, là một kẻ đang sống, đừng đem tôi trở thành đồ vật. Anh đối với tôi chỉ là ham muốn hưởng thụ, muốn chiếm hữu phải không? Nếu chỉ là như vậy, vì cái gì còn muốn giữ tôi lại? Vì cái gì mà muốn tôi thuận theo ý anh?” Hai tay không ngừng giãy dụa “Không thể yêu tôi thì để tôi đi, thả tôi đi. Anh có nghe thấy không?”

“Không, tôi tuyệt đối không tha cho cậu.” Hà Húc Đông rít từng chữ qua kẽ răng.

“Chẳng lẽ anh muốn tôi thế này cả đời sao? Làm đối tượng cho anh tiết dục? Hà Húc Đông! Đến tột cùng anh coi tôi là gì? Tha cho tôi đi! Anh muốn người tình lên giường bên ngoài có rất nhiều người nguyện ý, tha cho tôi đi.”

“Không!” Hà Húc Đông gầm nhẹ, nhưng đáp án vẫn như cũ, cự tuyệt trả lời.

“Không? Anh nói không?” Hướng Hiểu Đông vừa khóc vừa cười tự nói với bản thân “Ngoại trừ không thả tôi đi anh còn nói được gì đây? Hà Húc Đông, anh không thể đối xử với tôi thế này, quá bất công, quá tàn nhẫn. Anh mãi mãi vẫn là kẻ vô tình.”

Hà Húc Đông nghiêm mặt, bỗng nhiên thấp giọng “Yêu hay không quan trọng với cậu như vậy sao?”

“Quan trọng?!” Hướng Hiểu Đông không tin nổi ngước nhìn đối phương, anh ta có thể hỏi như vậy sao? “Anh vì cái gì mà hỏi vậy? Anh còn có thể nói như vậy sao?” Quả là đáng đời! Bởi vì cậu đã yêu phải một kẻ vô tình không nên yêu.

Hướng Hiểu Đông, mày là kẻ ngu ngốc tới cực điểm. Hướng Hiểu Đông bắt đầu cười lớn, cười không ngừng, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.

“Hiểu Đông, nhìn tôi.” Hà Húc Đông giữ chặt lấy thân hình người đang run rẩy, một tay nắm lấy cằm cậu ta.

“Đừng đụng vào tôi.” Hướng Hiểu Đông giằng mạnh ra, kích động “Anh không có tư cách đụng vào tôi.”

“Không có tư cách?!” Những lời này hoàn toàn chọc giận Hà Húc Đông “Hướng Hiểu Đông, cậu biết rõ ngoại trừ tôi làm gì có ai đủ tư cách đụng vào cậu!”

Hướng Hiểu Đông đột nhiên ngừng giãy dụa, cũng không khóc, yên lặng nhìn người trước mặt. Rất lâu sau cậu mới chậm chạp mở miệng, tựa hồ như tất cả kích động khi nãy chưa từng có.

“Dù sao tôi cũng chỉ đáng thế thôi.” Hướng Hiểu Đông cười tự giễu, hai tay chủ động bám lên cổ Hà Húc Đông, nhướn người lên môi khát cầu nụ hôn của đối phương.

“Cậu làm gì?” Hà Húc Đông lạnh giọng đấy Hướng Hiểu Đông ra.

Hướng Hiểu Đông bình tĩnh cười cười “Đây không phải là mục đích của anh sao? Dù gì thứ anh muốn cũng chỉ là thân thể này thôi, tôi thuận theo anh, chẳng phải anh đã mua thân thể này rồi sao?”

“Cậu!” Hà Húc Đông rống giận, tay nắm chặt đấm vào bức tường sau lưng Hướng Hiểu Đông.

Hướng Hiểu Đông nhìn lửa giận lóe lên trong mắt người đối diện nhưng vẫn như trước bình thản, đến giờ phút này chẳng còn gì cần để ý nữa.

Hai người đối diện giằng co khiến cho bầu không khí đông cứng, rất lâu cũng không có âm thanh.

Hà Húc Đông mở miệng trước “Tôi biết rồi.” Lửa giận trong mắt hắn tán đi, chuyển thành một loại cảm giác hỗn tạp khó hiểu.

Khi Hướng Hiểu Đông còn đang sững sờ, đôi cánh tay mạnh mẽ đã kéo cậu vào lòng ôm chặt, rồi khi cậu còn chưa kịp phản ứng đôi tay ấy đã đẩy cậu ra.

Lưng đập vào tường cũng là lúc cậu nghe thanh âm lạnh lùng của Hà Húc Đông “Muốn đi đâu tùy cậu.” Lời vừa dứt, tiếp theo là tiếng sập cửa.

Hướng Hiểu Đông ngây dại nhìn cánh cửa đóng, giơ tay lên xoa xoa cái gáy bị đau, từ từ khuỵu xuống.

“Đau quá.” Cậu thì thào, thân thể vừa tiếp xúc với đất lạnh, tay bất giác nắm chặt ngực.

Húc Đông…Tim…Đau quá! Khóe miệng lại tràn ra nụ cười đau đớn.

Đã kết thúc phải không?!

Hướng Hiểu Đông ngơ ngác ngồi trong bóng tối.

***

Hướng Hiểu Đông đã thay xong quần áo, lại không rõ vì sao chậm chạp chưa rời đi … Chỉ là cảm thấy giống như còn chuyện gì đó chưa làm xong.

Không biết đã qua bao lâu, phòng khách truyền đến tiếng mở cửa đánh thức cậu, Hướng Hiểu Đông quay về phía phát ra âm thanh. Tiếng bước chân dừng lại trước cửa phòng, Hướng Hiểu Đông hai tay nắm chặt cứng ngắc, mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Một lát sau tiếng bước chân xa dần, một tiếng đóng cửa vang lên, không gian lại chìm vào yên ắng.

Hướng Hiểu Đông thả lỏng cơ thể, con mắt rũ xuống tự cười mỉa mai bản thân. Mày còn suy nghĩ nữa sao? Đã đến nước này rồi còn chưa muốn buông tha sao?

Ngồi ngây dại trong chốc lát rốt cục dựa vào tia ý thức cuối cùng để đứng lên đi về phía cửa. Mỗi cái cử động cơ thể, mỗi cái nhấc chân cũng cảm thấy gian nan, chậm chạp. Bất tri bất giác dừng lại xoay người xoa xoa tay nắm cửa căn phòng đã từng có bao nhiêu đêm triền miên, bao nhiêu ôn nhu dịu dàng.

Còn muốn ở đây làm cái gì? Còn ở đây do dự cái gì? Hướng Hiểu Đông, đi thôi! Nhanh chóng rời đi thôi. Anh ta đã nói không thể yêu mày, mày nếu còn cố đợi ở chỗ này thì ngay cả chút tự tôn cuối cùng cũng không có.

***

“Húc Đông…”Hướng Hiểu Đông áp môi lên cánh cửa lạnh ngắt khẽ gọi.

Không một tiếng động, không biết anh ta đã ngủ chưa?

Hướng Hiểu Đông giống như mê muội lặng lẽ cầm tay nắm cửa đẩy ra một khe hở, xác nhận trên giường không có bất cứ động tĩnh gì mới chậm chạp đi tới bên giường nhìn người đang hô hấp đều đều chìm trong giấc ngủ.

Cậu yêu anh ta bao nhiêu năm? Hơn tám năm…không, chín năm qua đi rồi! Thời gian quá dài… Hướng Hiểu Đông đem tình yêu đầu say đắm dành cho anh ta, cho người đàn ông không hề yêu mình.

Hướng Hiểu Đông vô thức ngồi sụp xuống sàn nhà, ngồi yên nhìn khuôn mặt say ngủ. Nhìn người trước mặt, cậu có chút giật mình sững sờ. Cậu bỗng nhiên phát hiện cho dù đã đến nước này, ánh mắt của mình vẫn như trước không hề muốn rời xa Hà Húc Đông. Cứ như vậy nhìn đến si ngốc, mặc cho thời gian trôi qua. Hướng Hiểu Đông dùng ánh mắt ghi lại từng đường cong trên khuôn mặt đối phương, tựa như chỉ có dùng cách đó mới lưu giữ được dung nhan người kia.

Ngoài cửa sổ có ánh sáng nhá lên, Hướng Hiểu Đông tỉnh mộng nhìn về phía Hà Húc Đông.

“Tôi yêu anh…” Cậu nhẹ giọng thì thầm, hạ thấp âm lượng “Tôi yêu anh, Húc Đông.”

Đây là lần đầu tiên tỏ tình, cũng là lần cuối cùng. Tỏ tình…là để cắt đứt liên hệ giữa đôi bên.

“Tôi yêu anh, chỉ có mình anh. Tôi có thể không cần bất cứ thứ gì, chỉ muốn được anh yêu, vì cái gì anh không hiểu được? Tôi cuối cùng cũng ngộ ra, từ trước tới nay đã quá tốt rồi. Tôi cố gắng ép mình quên đi sự thật là anh mua tôi, tự nói với bản thân chỉ cần có thể ở bên cạnh anh là hạnh phúc, tôi không hỏi anh có yêu tôi không, không hỏi trong lòng anh có vị trí dành cho tôi không…”

Mỗi câu, mỗi chữ nói ra tình cảm của mình, không quan tâm người nghe kia thức hay ngủ, chỉ cần nói ra tấm lòng mình.

“Kỳ thật, cho tới bây giờ tôi vẫn chưa buông tha hy vọng anh yêu tôi, trong lòng luôn tự thuyết phục anh sẽ yêu tôi, quan tâm tôi…” Khóe miệng bất chợt khẽ nhếch thành nụ cười méo mó, tự giễu cợt bản thân. “Hôm nay tôi mới rõ ràng, anh không yêu tôi…cũng không yêu bất luận kẻ nào. Nhưng tôi lại khao khát được anh yêu thương đến thế… Tôi không vĩ đại, Húc Đông, tôi không có cách nào không thèm khát yêu thương, không thể tiếp tục lừa mình dối người, liên lụy đến cả người thân vì một tình yêu vô vọng. Thế nên, tôi quyết định, Húc Đông…” Hướng Hiểu Đông ghé lên môi Hà Húc Đông, dùng ngữ khí bình tĩnh nhất mà nói.

“Bắt đầu từ hôm nay, tôi không yêu anh, không hề yêu anh nữa.”

Hướng Hiểu Đông dứt khoát đứng dậy, thu hồi ánh mắt, không quay đầu lại đi thẳng ra khỏi phòng.

Cửa nhẹ nhàng khép lại tựa như tình yêu say đắm cũng kết thúc. Đằng sau cánh cửa ấy, Hướng Hiểu Đông sụp đổ. Cậu trượt theo cửa mà khụy xuống ngồi trên mặt đất, hai tay bưng kín miệng tận lực đè nén tiếng nức nở, đè nén nước mắt không rơi xuống.

Kết thúc rồi, tình yêu khiến bản thân đau đớn, đời này, đã kết thúc rồi.

Cực lực áp chế bản thân khiến Hướng Hiểu Đông không chú ý tới người trong phòng đáng lẽ nên ngủ lại đang đứng đối diện cậu qua cánh cửa, lông mày nhíu chặt lắng nghe, tay dừng lại trên nắm cửa nhưng không mở ra.

Một cánh cửa, lại như tảng đá ngàn cân nặng nề ngăn cách.

Một lát sau, Hướng Hiểu Đông rốt cuộc hít sâu, kiềm chế nức nở nghẹn ngào sắp thốt ra, vịn tường đứng lên chạy khỏi phòng, chạy khỏi nơi từng khiến bản thân chìm trong ân ái say đắm cùng thống khổ đến cùng cực.

Nghe tiếng cửa chính bang một tiếng đóng lại, Hà Húc Đông ở trong phòng nhắm mắt, buông tay khỏi nắm cửa, tay kia phẫn nộ đập vào tường.

“Đáng chết.” Hắn căm giận chửi mắng.

Cho cậu ta đi, là chính miệng hắn nói, hắn còn lý do gì để lưu cậu ta lại? Huống chi hắn căn bản cũng không hiểu rõ bản thân mình.

Yêu? Hắn từng thề cả đời sẽ không vướng vào chữ ấy, sao hắn có thể yêu cậu ta? Cặp mắt đó… Đôi mắt bất luận xảy ra chuyện gì cũng gắt gao nhìn hắn, đem theo buồn bã, khẩn cầu mà nhìn hắn. Tim hắn rung động, không có khả năng… Không thể.

Nhưng mỗi tiếng người kia truy bức đụng đến đáy lòng hắn, nhất là khi cậu ta nói phải rời xa hắn.

Không được! Tuyệt đối không! Không thả cậu ấy đi! Cả đời cũng không!

Vì cái gì mà cố chấp quan tâm đến cậu ta? Tại sao phải dùng hết thủ đoạn để giữ cậu ta bên người? Những vấn đề hắn luôn lảng tránh không muốn nghĩ sâu giờ phút này lại xông thẳng vào trong óc. Chẳng lẽ…

Hắn bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi, lần đầu tiên hắn cảm nhận được cảm giác sợ hãi này, mà hắn cũng hiểu rõ, Hướng Hiểu Đông có tác động quá lớn đến hắn, là ngọn nguồn những bất an của hắn.

Thả cậu ấy đi! Ngay lập tức để cậu ấy ra đi, như vậy hết thảy bất an cũng sẽ không tồn tại nữa.

Ngay lúc đó hắn thầm nghĩ muốn đem cái mầm mống kia diệt trừ, nhưng, trải qua hơn một tiếng đồng hồ suy nghĩ, hắn hối hận.

Sao hắn lại để cậu ta đi? Mặc kệ yêu hay không yêu, Hướng Hiểu Đông là người duy nhất hắn muốn có!

Tôi yêu anh… Đó là lời Hướng Hiểu Đông nói với hắn… Mang theo hàm ý đoạn tuyệt.

Hắn biết Hiểu Đông yêu hắn, nhưng nghe từ chính miệng cậu ta nói ra câu đó lại khiến hắn rung động. Trong khoảng khắc đó, hắn muốn mở mắt ra ôm lấy cậu ta, liều lĩnh lưu cậu ta lại. Nhưng đối với Hiểu Đông, được yêu thương quan trọng như vậy… Cậu ta nói cậu ta không có cách nào tiếp tục ở bên cạnh một người không yêu mình, không cách nào lưu lại bên hắn…

Đến tột cùng hắn nên làm thế nào? Chỉ cần nói yêu, cậu ta sẽ ở lại sao? Nhưng, hắn làm sao để yêu đây? Hắn từng ở trước mộ phần của mẹ mà thề bản thân tuyệt đối không để cho mình vướng vào chữ yêu này… Không thể! Hắn tuyệt đối không thể yêu… Tuyệt đối không!

Thế nhưng hắn đối với Hiểu Đông là thứ tình cảm gì? Hà Húc Đông hoàn toàn không có cách đối diện với tiềm thức trong thâm tâm. Hắn đã hoàn toàn không hiểu nổi bản thân đang nghĩ cái gì, hắn đến tột cùng đem Hiểu Đông đặt ở đâu …

Chết tiệt, tại sao tất cả lại phát sinh vào lúc này? Suy nghĩ bây giờ của hắn toàn bộ đặt vào việc đối phó với cha hắn, hắn không thể để bản thân trong lúc quan trọng này mà tâm phiền ý loạn, nếu không bao nhiêu năm cố gắng của hắn sẽ đều uổng phí!

Cha… Đúng rồi! Hết thảy là do ông ta, nếu không phải vì ông ta… Đúng! Hắn nhất định phải giải quyết chuyện này trước.

Hà Húc Đông cắn răng hạ quyết tâm, đem nộ khí của mình tìm nơi phát tiết.

***

Hướng Hiểu Đông không biết mình phải đi đâu.

Cậu đứng lại ở đầu đường, mờ mịt nhìn bốn phía.

Không, cậu không thể về nhà, bởi vì gia đình…cũng không phải nơi cậu có thể trở về. Bây giờ cậu phải đi đâu? Thật sự không biết, nơi nào có thể tới? Tạm thời đem bản thân hòa lẫn với dòng người như thủy triều mà dấn bước, dù sao bây giờ cậu cũng không biết nên tới đâu, cứ tạm thời nước chảy bèo trôi thôi! Đợi đến khi biết mình nên đến đâu sẽ dừng lại.

Hai năm qua, cuộc sống của Hướng Hiểu Đông chỉ có Hà Húc Đông, cha mẹ và em gái, bởi vì anh ta coi cậu là vật sở hữu, không cho phép cùng người khác quá mức thân cận. Thậm chí cả người nhà, cũng không thể giành quá nhiều thời gian đi tìm họ.

Bây giờ rời xa bọn họ, Hướng Hiểu Đông không còn chỗ có thể đi. Cậu cười giễu cợt bản thân, đến tột cùng là bị trói buộc hay mình tự nguyện bị trói buộc? Trong lòng biết do bản thân mới là lý do chính, là do cậu không muốn giãy ra khỏi trói buộc kia.

Nhưng bây giờ cậu làm rồi, đem quyến luyến, hy vọng chặt đứt. Hôm nay ở đâu cũng tốt, chỉ cần có thể tránh xa người kia – người đàn ông khiến cậu tan nát cõi lòng.

Bên trong thân thể còn lưu lại xúc cảm của lần kịch liệt hoan ái sáng sớm hôm qua, mỗi lần bị xâm chiếm, rồi ở trong cánh tay mạnh mẽ mà hưởng thụ tình cảm ấm áp. Bây giờ cậu lại mờ mịt bước đi vô định, không biết phải đi theo con đường nào.

Tất cả những thứ thuộc về Húc Đông cậu đều để lại ‘chỗ kia’ rồi, không mang theo một thứ gì, ngoại trừ quần áo trên người và ví tiền, cái gì cũng không mang theo.

Nhưng trên quần áo vẫn còn mùi vị của người đàn ông kia. Có lẽ thời gian qua, mùi vị này cũng sẽ biến mất!

Hướng Hiểu Đông âu sầu cười khổ, trong nội tâm minh bạch cả đời này cậu cũng vô pháp yêu thương bất cứ kẻ nào! Bởi vì trái tim cậu đã để trên người một kẻ tên Hà Húc Đông mất rồi. Mà anh ta lại không muốn yêu, không muốn.

Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong sáng bao la hít một ngụm khí. Đúng rồi, bây giờ là mùa hè phải không? Lần đầu tiên chạy trốn là lúc nào? Cũng là mùa hè… Là tháng tám.

Cái này là gì? Vận mệnh sao?

Hướng Hiểu Đông không khỏi nhếch miệng cười, bỗng nhiên đầu óc choáng váng, cậu vội né tránh đám người chạy về phía tường, mồ hôi lạnh đổ đầy trán, lúc này mới nhớ tới mình đã một ngày không ăn uống, khó trách đổ mồ hôi lạnh, cả người hư nhuyễn.

Đúng là con người! Cho dù bi ai, cho dù đau khổ, không muốn ăn vẫn phải ăn. Hạ quyết tâm về sau, Hướng Hiểu Đông gắng đứng thẳng lưng, thế nhưng ngoài ý muốn cậu lại ngã nhào về phía trước, may mắn được người đi đường đỡ lấy.

“Cảm ơn.” Hướng Hiểu Đông ngẩng đầu lên nói cảm ơn, lại bởi vì kinh ngạc mà trợn tròn mắt.

Làm sao mà trùng hợp đến thế?

“Này, sao trùng hợp vậy?” Thẩm Chiêu Dương lộ ra dáng tươi cười cởi mở nhìn chằm chằm Hướng Hiểu Đông. “Sắc mặt cậu kém quá, sao vậy, lại bệnh hả?”

Hướng Hiểu Đông lắc đầu cười cười.

Lần trước nhìn thấy anh ta là ba ngày trước, nhưng đối với Hiểu Đông mà nói tựa như chuyện đã xảy ra rất lâu trước kia rồi… Thế sự thật khó lường phải không? Ba ngày trước cậu căn bản không nghĩ tới hôm nay lại gặp anh ta ở chỗ này, hết thảy đều là biến hóa bất ngờ, cậu không có cách nào ứng phó, cũng không có thời gian hiểu rõ ràng.

Mà sự đời cứ tự nhiên trùng hợp, ngay khi cậu đang cố gắng quên những gì thuộc về Húc Đông thì trước mắt lại xuất hiện một người nhắc cậu nhớ đến anh ta.

“Húc Đông đâu? Anh ta không ở cùng với cậu sao?” Tựa hồ nhìn ra có điểm bất thường, dáng cười thoáng trầm xuống, Thẩm Chiêu Dương nghiêm túc hỏi han.

“Không có.” Hướng Hiểu Đông thoáng chấn động, mở miệng nói không rõ nghĩa “Tôi và anh ta đã…” Thật vất vả mới nhếch môi nặn ra vẻ tươi cười, thoáng chốc nát vụn, biến mất.

Thẩm Chiêu Dương kinh ngạc trợn mắt. Làm sao lại… Mấy hôm trước không phải còn rất tốt sao? Hắn còn cho là bọn họ tiến triển thì thật tốt, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra?

“Hình như xảy ra rất nhiều chuyện phải không?” Qua nửa ngày Thẩm Chiêu Dương mới hỏi được một câu, tuy muốn biết nguyên nhân nhưng bây giờ không phải lúc thích hợp để hỏi. “Cậu nhìn trông rất mệt mỏi, chúng ta tìm một chỗ nào đó ngồi được không?”

Hướng Hiểu Đông gật gật đầu, tựa vào Thẩm Chiêu Dương đỡ mà đứng dậy đi tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK