• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không khí nặng nề bao trùm.

Trương Á Cầm chậm rãi thở dài một hơi. Thật sự là không xong rồi, làm công việc này hơn ba năm chưa bao giờ gặp phải cảnh tổng giám đốc tâm trạng kém cực điểm thế này, cô thật không biết ứng phó làm sao. Nếu có trợ lý Hướng ở đây thì tốt rồi!

Hướng Hiểu Đông đã một ngày không tới công ty, có lần Trương Á Cầm cẩn thận dò hỏi tổng giám đốc về vấn đề này, đổi lại là ánh mắt lạnh băng như muốn giết người khiến cô run rẩy cả ngày không dám vào văn phòng. Về sau, tổng giám đốc chỉ nhàn nhạt nói một câu “Cậu ta sẽ không tới nữa”. Một câu kết luận, đương nhiên không ai dám hỏi lại.

Chỉ thương cho những người phải vào phòng anh ta báo tin, không có Hướng trợ lý hòa hoãn, mỗi người đều thần thái sáng láng đi vào, ủ rũ như cha chết mẹ chết đi ra, vài ngày liên tục như thế khiến cho nhân viên muốn vào báo cáo đều phải hỏi Á Cầm cô hôm nay tình hình thế nào? Thậm chí có người không ngừng hỏi han chuyện gì đã xảy ra.

Cái này sao mà cô biết chứ? Cô cũng muốn biết chuyện gì đã xảy ra lắm chứ, có khác gì ngồi trên đống lửa đâu. Trương Á Cầm gõ bàn phím nhập số liệu vào trong máy, một cô gái bước tới, Á Cầm nhưng chóng chuyển bộ mặt tươi cười chào đón.

Hướng Hiểu Thu do dự một hồi lâu mới bước vào tòa nhà, vừa bước tới văn phòng này đã cảm thấy không khí ngưng đọng.

“Xin lỗi cô tìm ai?” Trương Á Cầm mang theo ánh mắt nghi hoặc dò xét người đối diện. Tầng văn phòng này có rất ít khách đến tìm hiểu, mà vị khách nữ này không có vẻ giống tổng giám đốc một công ty nào đó.

Trương Á Cầm chỉ cảm thấy đối phương có chút quen mắt, không biết đã gặp ở đâu rồi.

“Tôi tìm Hướng Hiểu Đông.” Hướng Hiểu Thu tay nắm chặt túi xách, chần chờ mở miệng.

“Trợ lý Hướng sao?” Trương Á Cầm nghi hoặc cười cười, nhìn vị khách trẻ tuổi một đường từ trên xuống dưới, gương mặt có chút quen thuộc này, trong đầu có ánh sáng lóe lên. “Cô là em gái của Hướng trợ lý?”

Hướng Hiểu Thu lập tức gật đầu.

“Hướng trợ lý đã một tuần không có tới đi làm rồi.” Trương Á Cầm chần chờ dùng ngữ khí khó xác định trả lời. “Có lẽ là từ chức!”

“Từ chức?!” Hướng Hiểu Thu sửng sốt.

“Hướng trợ lý không nói cho cô biết sao?” Trương Á Cầm chau lông mày, cái này thật sự không bình thường, Hướng trợ lý không phải đột nhiên mất tích rồi chứ?

“Hà Húc Đông thì sao? Anh ta có ở đây không?”

Hà Húc Đông tựa người vào bàn làm việc, ưu nhã đốt một điếu thuốc nhìn Hướng Hiểu Thu qua làn khói mờ.

“Anh tôi đâu rồi?” Hướng Hiểu Thu mở miệng nói câu đầu tiên.

Hà Húc Đông đột nhiên sửng sốt, Hiểu Đông không về nhà?

“Cậu ta đi rồi.” Hà Húc Đông trở lại giọng điệu lạnh lùng quen thuộc “Một tuần trước đã đi rồi.”

“Sao lại vậy? Anh ấy đi đâu?” Hướng Hiểu Thu ngây người tự hỏi, trong lòng lo lắng — Hiểu Đông đi đâu? Anh đi đâu mất rồi?

“Chờ một chút!” Hướng Hiểu Thu vội vã hỏi “Vì sao anh tôi bỏ đi?”

“Đây không phải điều các người muốn hay sao?” Hà Húc Đông lạnh giọng chế giễu.

“Vậy còn anh? Đó là điều anh muốn sao?”

“Không liên quan đến cô!” Hà Húc Đông nổi giận trừng mắt, không ai có thể hỏi về tâm tư của hắn, không ai cả.

“Sao không liên quan đến tôi? Anh ấy là anh trai tôi!” Hướng Hiểu Thu không chút nhượng bộ.

“Bây giờ cô cũng biết cậu ấy là anh trai cô sao, tuần trước tính sao đây?” Hà Húc Đông cười lạnh một tiếng, hắn chưa có quên Hướng Hiểu Thu tuần trước đã gây chuyện gì.

“Tôi…” Hướng Hiểu Thu tựa như bị đả kích, hít một hơi mới nói “Bất kể như thế nào, anh ấy vẫn là anh trai tôi…”

Hà Húc Đông trầm mặc không nói.

“Là do anh tạo nên, anh phải đem anh ấy trở về.” Hướng Hiểu Thu giống như bị rút hết sức lực yếu ớt nói “Tôi có chuyện phải nói với anh ấy… Tìm anh ấy trở về đi.”

“Tìm được cậu ta tôi sẽ cho cô biết.” Hà Húc Đông nói xong liền quay mặt đi không nhìn Hướng Hiểu Thu nữa, hành động rõ ràng tỏ ý đuổi khách.

“Sao anh phải dùng ánh mắt đó để nhìn tôi?” Sau lưng truyền đến giọng nói yếu ớt của Hướng Hiểu Thu.

“Cái gì?” Hà Húc Đông bỗng nhiên quay đầu lại nhăn mày.

“Anh không biết sao?” Hướng Hiểu Thu nở nụ cười.

Nụ cười nở trên khuôn mặt âu sầu của Hiểu Thu khiến ánh mắt Hà Húc Đông thoáng qua chút thất thần, nụ cười ấy giống như Hiểu Đông nhìn hắn trước khi đi, sầu bi, ưu thương mà mỉm cười.

“Chính là loại ánh mắt này.”

Ánh mắt nhu hòa, dịu dàng, chính ánh mắt ấy mới khiến Hiểu Thu nghĩ Hà Húc Đông thích mình, cũng chính bởi ánh mắt này mới khiến cô lạc bước.

“Ánh mắt của tôi?” Hà Húc Đông khôi phục vẻ lạnh nhạt, lông mày càng cau chặt hơn “Cô đang nói cái gì?”

“Anh thật sự không biết?” Tựa như cười nhạo, Hướng Hiểu Thu khẽ nói “Chính là ánh mắt của người đang yêu đó! Cho tới bây giờ, anh vẫn dùng ánh mắt đó nhìn tôi?”

Đang yêu?! Làm sao có thể?! Hà Húc Đông chấn động, khi hắn còn chưa kịp tiêu hóa câu nói của Hiểu Thu, cô đã nói thêm một câu khiến hắn thực sự bị kích động.

“Hoặc là, anh căn bản không phải đang nhìn tôi, mà là qua tôi nhìn hình ảnh anh trai?”

Hiểu Đông? Hắn nhìn Hiểu Đông như vậy sao? Cho tới bây giờ vẫn như thế sao? Dùng ánh mắt đối với người yêu để nhìn cậu ấy? Hà Húc Đông rối loạn, hướng ánh nhìn tránh xa khuôn mặt Hướng Hiểu Thu có những nét tương tự với người kia, nội tâm không ngừng giằng co.

“Cho nên, anh đã không thích tôi, cũng đừng dùng loại ánh mắt ấy nhìn tôi.” Hướng Hiểu Thu kiên quyết nói ra, dừng một chút “Những gì muốn nói với anh tôi đã nói xong, tìm được anh trai tôi, xin anh báo cho tôi biết.”

Hà Húc Đông vô thức gật đầu.

Hít sâu một hơi, Hướng Hiểu Thu dứt khoát quay bước, xoay nắm cửa, trước khi bước ra ngoài cô quay đầu nhìn Hà Húc Đông.

“Một chuyện cuối cùng.” Hướng Hiểu Thu nhẹ giọng “Anh có yêu anh trai tôi không?”

Trong phòng một mảnh lặng im.

Hà Húc Đông hít thở không thông, tựa như trẻ con bởi vì lo sợ mà bất an không yên, thấp giọng “Tôi không biết…”

Hôm nay tình cảnh trầm mặc như trước!

Trương Á Cầm ngồi trên ghế làm việc ngơ ngác sững sờ, không phải cô muốn lười biếng, lại càng không phải muốn công ty sụp đổ, chỉ là tổng giám đốc thường ngày tận dụng hết khả năng xoay sở của cô để hoàn thành công việc hôm nay lại chỉ nhắn hủy bỏ tất cả lịch trình, trừ việc đó ra không giao thêm việc gì khác. Hủy hẹn xong xuôi, cô chỉ còn mỗi việc thay anh ta tiếp điện thoại, chuyện gì cũng không được làm.

Đại khái có lẽ có quan hệ với việc em gái của trợ lý Hướng đến tìm tổng giám đốc!

Không biết bọn họ nói gì, tóm lại, sau khi Hiểu Thu rời đi, tổng giám đốc muốn Trương Á Cầm cô tìm số điện thoại của mấy người môi giới nhà đất nổi tiếng đưa cho anh ta, sau đó từ chiều bắt đầu đóng chặt cửa phòng làm việc, ai cũng không được phép đi vào, tự giam mình trong văn phòng.

Ai da! Thực sự là quái dị, tuy rằng hôm nay không nhìn thấy bộ mặt u ám của tổng giám đốc nhưng một mình ngồi ở đây yên tĩnh đến mức buồn chán, Á Cầm chán nản tìm một ít hồ sơ cũ, định tận dụng thời gian rảnh rỗi chỉnh lý lại, cho tới khi cửa thang máy mở ra, một người bất ngờ xuất hiện.

“Chủ tịch!?” Á Cầm vội vàng đứng dậy.

“Quản lý của các người có ở đây không?” Hà Vĩ Tuấn ngồi trên xe đẩy, cất giọng uy nghiêm.

“Tổng giám đốc ở bên trong, nhưng mà… Nhưng anh ấy nói ngày hôm nay không cho bất cứ ai vào.” Trương Á Cầm hơi cúi đầu trả lời, bởi vì mệnh lệnh của Hà Húc Đông từ trước đến nay không ai dám làm trái, nhưng hôm nay người tới là chủ tịch, có hơi…

“Hừ!” Hà Vĩ Tuấn quay đầu nói với người đứng phía sau “Đưa ta vào.”

“Chờ một chút, Chủ tịch.” Trương Á Cầm vừa lo vừa hoảng “Để tôi đi thông báo với tổng giám đốc trước.” Cô quay người định đi thông báo thì cửa đã tự động mở ra.

“Không sao, thư ký Trương.” Hà Húc Đông đứng ở cửa, bảo trì ưu nhã nhìn Hà Vĩ Tuấn mỉm cười “Đợi cha lâu rồi, cha, mời vào phòng.”

Chậc …Thật đáng sợ. Trương Á Cầm ngay người đứng như phỗng tại chỗ. Đây là lần hiếm hoi tổng giám đốc xuất hiện biểu tình ôn hòa ấy, thế nhưng khiến kẻ khác không rét mà run.

Chỉ chốc lát, cánh cửa đóng lại, người đi theo phải đứng ở ngoài chờ, trong phòng làm việc chỉ có hai cha con Hà Vĩ Tuấn và Hà Húc Đông.

“Mày không tới nhà họ Hoàng.” Hà Vĩ Tuấn vừa vào phòng đã tức giận chỉ trích, “Rốt cuộc mày đang suy nghĩ cái gì?”

“Bởi vì không cần …” Hà Húc Đông ngồi trên sofa nhàn nhạt trả lời.

“Mày có biết nhà họ Hoàng có thể có lợi cho chúng ta như thế nào không? Ta thật vất vả mới cho hai đứa đính hôn được, bây giờ mày có thể dễ đang nói không cần sao?!”

“Ông ham cái gì ở nhà họ Hoàng đối với tôi không quan trọng, còn ông…” Hà Húc Đông nhướn người về phía Hà Vĩ Tuấn cười lạnh một tiếng “Chỉ sợ cũng không còn ý nghĩa nữa rồi.”

“Mày đang nói cái gì?” Hà Vĩ Tuấn có dự cảm bất an, cũng không vòng vo nhiều lời “Nói rõ xem.”

“Tôi là nói Nhật Thăng đã không còn liên quan gì tới ông nữa rồi.” Hắn mỉm cười nhìn chằm chằm Hà Vĩ Tuấn.

“Nói bậy!” Hà Vĩ Tuấn tức giận hét lớn “Nhật Thăng là tay ta tạo nên, ai có thể lấy đi?”

“Ông cho là không ai có thể lấy Nhật Thăng khỏi tay ông sao?” Hà Húc Đông khẽ cười, đứng khom lưng, hai tay đặt lên hai bên tay vịn của xe đẩy nhìn người đối diện, hai tròng mắt chuyển lạnh “Thế nhưng, qua ngày mai, ông xin từ chức rồi, Hà chủ tịch ạ.”

“Nói bậy! Không có khả năng! Trong tay ta còn có…” Hà Vĩ Tuấn phút chốc ngừng lời, không dám tin tưởng nhìn Hà Húc Đông.

“Thế nào, ông nghĩ ra chưa?” Hà Húc Đông đứng thẳng người, ngạo nghễ nhìn cha hắn “50% cổ phần của ông, một phần ba đã chuyển giao cho tôi, hơn nữa ba năm thu mua cổ phiếu lẻ, cộng thêm thuyết phục hội đồng quản trị của ông tặng cho tôi cổ phần, bây giờ trong tay tôi số cổ phần đã vượt xa ông rất nhiều, thưa Hà chủ tịch.”

“Mày! Điều này sao có thể?” Tay Hà Vĩ Tuấn run rẩy nắm chặt xe đẩy, kinh sợ trừng mắt nhìn kẻ đối diện.

“Cái gọi là bạn già của ông, đồng nghiệp của ông, bất quá cũng chỉ là lũ bị tiền tài, lợi ích mê hoặc mà thôi.” Lời nói châm chọc, lạnh như băng.

“Mày…Giỏi lắm! Hà Vĩ Tuấn ta thực sự đã nuôi ong tay áo rồi.” Gương mặt Hà Vĩ Tuấn co rúm, bất chấp thân thể không chịu nổi kích động, lớn tiếng chỉ vào mặt Hà Húc Đông rống giận “Ta lập tức thay đổi di chúc, tài sản tình nguyện ném xuống biển cũng không cho mày.”

“Tài sản của ông…” Hà Húc Đông tựa như đang tận hưởng giờ phút hắn đã chờ đợi nhiều năm, giọng điệu nhẹ tênh nói “Tài sản của ông chỉ sợ còn lại mỗi biệt thự ở Australia mà thôi.”

“Mày nói cái gì!” Hà Vĩ Tuấn run giọng, đã không phân rõ đang ngạc nhiên hay sợ hãi.

“Luật sư…Cũng có thể mua được mà.” Hà Húc Đông vẫn duy trì dáng tươi cười ôn hòa “Có tiền có thể sai ma khiến quỷ, không phải điều này đều do ông dạy tôi sao?”

“Vì sao mày làm thế?” Hà Vĩ Tuấn kích động vịn chặt xe đẩy “Tất cả tài sản, chờ ta chết đều là của mày, không phải sao?”

“Bởi vì, thứ tôi muốn không phải là Nhật Thăng, cũng không phải đống tài sản đó.” Hà Húc Đông chăm chú nhìn cha hắn, trên mặt ý cười băng lãnh, âm điệu mềm nhẹ “Tôi chỉ muốn xem biểu tình hối hận của ông mà thôi.”

“Súc sinh!” Hà Vĩ Tuấn hét lên, vì tức giận mà đau lồng ngực, cực lực kiềm chế tâm tình.

“Súc sinh sao? Ông nói đúng.” Hà Húc Đông khinh miệt khẽ cười một tiếng “Bởi vì tôi là con của ông, muốn thứ gì thì sẽ không từ thủ đoạn, không phải cha dạy tôi sao? Tôi còn để lại một nơi cho ông dưỡng già, không có đuổi tận giết tuyệt như ông dạy.”

“Ta là cha mày!” Hà Vĩ Tuấn tựa như rơi xuồng hầm băng lạnh, tuyệt vọng thốt lên.

“Cha sao?” Thanh âm lạnh lẽo, mỏng manh như màn sương mù, ánh mắt thoáng chốc trở nên tàn độc, trong nháy mắt toàn bộ sự nhã nhặn tan biến, lưu lại chỉ còn sát khí lãnh liệt.

“Ông chưa từng khi nào coi tôi là con trai ông, với ông tôi chỉ là kẻ thừa kế mà thôi. Nếu ông có đứa con nối dõi khác, ông làm gì để mắt tới tôi.”

Hà Húc Đông giống như mãnh thú chồm tới ngày càng gần, không chút lưu tình nắm áo cha hắn, nhìn khuôn mặt hoảng hốt của ông ta lộ ra nụ cười chế giễu.

“Nếu ông coi tôi là con ông, ông sẽ không để mẹ con tôi vùng vẫy trong nghèo khó, nếu ông có một chút nhân tính, ông sẽ không thờ ơ lạnh nhạt để mẹ tôi chết đi không người giúp đỡ. Tôi vô tình, tôi thủ đoạn đều là do ông dạy, không có ông, sao có tôi ngày hôm nay? Nhật Thăng không lâu nữa sẽ được chuyển giao, ngay cả tôi có huyết thống với ông cũng không sở hữu nó! Thứ ông ngày xưa vứt bỏ mẹ con tôi để đoạt lấy, tôi bắt ông phải vĩnh viễn mất đi.”

Hà Vĩ Tuấn hoàn toàn tuyệt vọng ngồi xụi lơ trên xe đẩy, đôi mắt mất đi tinh quang vốn có, mờ mịt nhìn vô định xuống đất.

“Sao thế? Cảm giác mất đi tất cả có mùi vị thế nào? Rất khó chịu phải không?” Hà Húc Đông hạ giọng, khóe miệng lộ ra nụ cười tàn khốc. “Thế nhưng, như thế chưa đủ, ông yên tâm, tôi sẽ không cho ông chết đâu, quá mức nhân từ. Ông phải kéo dài hơi tàn mà sống sót. Dùng quãng đời còn lại của ông để hối hận, để chuộc tội với mẹ tôi.”

Hà Húc Đông nhìn ông già như ngọn đèn trước gió, hắn biết, đối với một người cao ngạo như ông ta mà nói, chật vật mà sống so với chết còn khổ hơn gấp vạn lần.

“Ông đã sai vì cho rằng tôi với ông giống nhau, mẹ tôi từng nói tôi giống ông, nhưng tôi không phải ông, tôi khác với ông, tôi có thứ quan trọng hơn cả tiền tài, quyền lợi, điểm ấy ông vĩnh viễn không thể có được phải không?”

Hà Húc Đông từ trên cao nhìn xuống Hà Vĩ Tuấn, nhiều năm âm thầm thực hiện kế hoạch nhưng lúc này hắn không hề có niềm vui của kẻ thắng lợi, đối với hắn tất cả chỉ là cảm giác phiền chán, thầm nghĩ mau chóng muốn thoát khỏi.

“Chủ tịch không thoải mái, mời hộ sĩ của ông ấy tới đi.”

Xoay người nói một câu đơn giản, Hà Húc Đông không hề để ý tới chuyện sau lưng hắn, đốt một cây thuốc, hướng mắt nhìn về phía xa ngoài cửa sổ,

Thứ quan trọng hơn tiền tài, quyền lợi… Nhắm mắt lại, miệng mỉm cười, Hà Húc Đông hít sâu một hơi, trong lồng ngực mơ hồ trống rỗng, cần một người tới lấp đầy …

Nếu thế này là yêu, như vậy…

***

An tĩnh quá.

Hướng Hiểu Đông nhìn trời chiều màu đỏ gạch, hít thở sâu.

Mười năm rồi… Đã ngần ấy thời gian trôi qua, cái loại đau đớn tê tâm liệt phế này cũng nên chậm rãi mà che đi. Đối với người kia, một ngày nào đó cậu cũng có thể quên lãng, không còn nhớ tới nữa.

“Đồ đã mua rồi, đi thôi.”

Một người vỗ vỗ bờ vai Hướng Hiểu Đông “Cậu đang suy nghĩ cái gì?”

Người nói chuyện với Hướng Hiểu Đông là Kỳ Quân, là người ở chung nhà kiêm người yêu của Thẩm Chiêu Dương, bây giờ cậu đang ở tạm trong biệt thự hai tầng của bọn họ. Lần đầu tiên gặp mặt, Hướng Hiểu Đông từng vô cùng kinh ngạc, một người đàn ông sao có thể sở hữu một khuôn mặt xinh đẹp đến thế, vẻ đẹp phi giới tính.

“Không có gì.” Hướng Hiểu Đông nhợt nhạt cười, lảng tránh vấn đề.

Khuôn mặt trắng nõn không tỳ vết của Kỳ Quân hiện lên một cái nhíu mày, diện vô biểu tình nhìn Hướng Hiểu Đông, đôi mắt màu hổ phách trong veo mơ hồ có ý nghi hoặc nhưng cũng không hỏi nữa, thế nên hai người tiếp tục chậm rãi đi bộ.

Đây là cá tính của Kỳ Quân, qua hơn mười ngày ở chung, Hướng Hiểu Đông dần dần cũng hiểu được Kỳ Quân mặc dù ngôn ngữ lẫn vẻ ngoài đều lạnh lùng nhưng hành động thì dịu dàng kỹ lưỡng không gì sánh được. Cậu ta có cười, nhưng chỉ thỉnh thoảng lộ ra nụ cười lễ phép rất khẽ. Mười ngày, Hướng Hiểu Đông chỉ có duy nhất một lần vô tình nghe thấy cậu ta cười to, đó là khi ở cùng với Thẩm Chiêu Dương.

Thẩm Chiêu Dương từng nói với Hướng Hiểu Đông, Kỳ Quân là một người khó có thể ở chung, nhưng mấy hôm trước khi cậu nói với Chiêu Dương rằng Kỳ Quân là một người rất biết chăm sóc người khác thì anh ta cười đến không kiềm lại được.

“Đó là bởi vì cậu ta thích chuyện của cậu.” Anh ta đã nói như thế.

Khi Hướng Hiểu Đông kinh ngạc nhìn Thẩm Chiêu Dương, anh ta bổ sung thêm một câu.

“Cậu ta kỳ thực rất tùy hứng.”

Tùy hứng? Sao Hướng Hiểu Đông cậu không có chút nào nhìn ra Kỳ Quân tùy hứng chỗ nào? Mười ngày qua cảm giác Kỳ Quân đem lại là sự lãnh tĩnh, kiềm chế, đạm mạc nhưng cũng dịu dàng, không hề bốc đồng tùy hứng. Nhưng bộ dạng như thế mới gọi là tình yêu. Biết rõ mọi mặt của đối phương, chỉ ở trước mặt nhau mới có những biểu hiện không để lộ ra trước mặt người khác… Đó chính là sự tin tưởng, bao dung.

Nghĩ một hồi, Hướng Hiểu Đông vô thức thở dài nhưng lập tức ý thức được ánh mắt của Kỳ Quân, cậu chuyển đầu, quả nhiên thấy cậu ta dùng bộ dạng như muốn nói ‘Cậu lại như thế rồi’, ánh mắt bất đắc dĩ.

Hướng Hiểu Đông nặn ra một nụ cười, Kỳ Quân trực giác quá nhạy cảm, may mắn là cậu ta không bao giờ ép cậu nói điều gì.

“A, tôi quên mua một thứ.” Thẩm Chiêu Dương đột nhiên dừng bước, chờ hai người quay đầu lại nhìn, anh cười nói “Bây giờ tôi quay trở lại mua, các cậu cứ đi trước.” Nói xong hắn ta đưa túi cho hai người, nhìn Kỳ Quân cho tới khi cậu ta gật đầu mới rời đi. Hướng Hiểu Đông tuy rằng thấy kỳ lạ nhưng không nói lên được là kỳ lạ ở chỗ nào.

“Chúng ta về trước đi.” Kỳ Quân vỗ vỗ vai Hướng Hiểu Đông giục cậu.

“Ừ.” Hướng Hiểu Đông gật đầu cất bước.

Sóng vai đi được một lát Kỳ Quân đột nhiên mở miệng “Cậu vừa nãy nhớ anh ta?” Ngữ khí đạm nhiên, ôn hòa, tuy là câu nghi vấn nhưng lại mang nghĩa khẳng định.

“Bây giờ tôi không có cách nào.” Hướng Hiểu Đông giật mình, khẽ cười “Tôi cần thời gian để quên anh ta.”

“Thật là có thể quên được?”

Hướng Hiểu Đông yên lặng, nhưng cậu cũng hiểu Kỳ Quân không có ác ý, chỉ là cậu ta trực tiếp nói ra nhược điểm trong lòng cậu.

“Quên. không có cách…” Hướng Hiểu Đông nhẹ giọng, trong lòng đau nhức “Thế nhưng tôi có thể học cách quên.”

Những ký ức quá rõ ràng khiến Hướng Hiểu Đông không thể hoàn toàn quên đi, không làm gì khác hơn được là áp bức hình ảnh người kia vào chỗ sâu nhất trong ký ức, áp bức chính mình không được nghĩ tới.

“Ầy.” Kỳ Quân nhàn nhạt thở dài, không hỏi lại nữa.

Hướng Hiểu Đông cũng không nói gì, hai người im lặng đi đường, gần tới biệt thự bỗng nhiên Kỳ Quân dừng chân lại.

“Làm sao thế?” Hướng Hiểu Đông khó hiểu nhìn người đối diện.

“Tôi nhớ cậu nói cậu có một cô em gái.”

“Ừ.” Hướng Hiểu Đông gật đầu, có chút mờ mịt nhìn Kỳ Quân.

Kỳ Quân mỉm cười, ngón tay chỉ về phía trước mặt, “Cậu xem ai kia.”

Theo hướng Kỳ Quân chỉ, Hướng Hiểu Đông nhận ra hình dáng thanh mảnh quen thuộc, người cậu yêu quý vô cùng, trong lúc cậu còn giật mình đứng ngây ngốc, người nọ đã đi tới trước mặt.

“Hiểu Thu?”

***

Thẩm Chiêu Dương quay người đi một đoạn, xác nhận Hiểu Đông và Kỳ Quân đã đi xa, dừng lại trước một cửa hàng, gõ gõ vào cửa kính xe ô tô đỗ ở đó.

Chủ nhân chiếc xe chậm rãi hạ cửa kính, lạnh lùng liếc mắt nhìn, rồi lại chăm chú dõi theo bóng lưng xa dần.

“Tôi còn đang tự hỏi xem lúc nào anh mới xuất hiện đây!” Thẩm Chiêu Dương cúi người ngó vào trong xe, dùng vẻ mặt trêu tức mà nói “Từ lúc nào anh biết cậu ấy ở đây thế?”

“Trưa hôm nay.” Hà Húc Đông nhếch khoé môi mỏng.

“Vậu cậu đã ở đây từ lúc nào?” Thẩm Chiêu Dương vẫn giữ nguyên vẻ mặt hào hứng xem kịch vui.

“Lúc các người vào cửa.”

Lúc vào cửa… Tính xem, cũng hơn một tiếng rồi. Ha ha! Mặc kệ biểu hiện không vui của Hà Húc Đông, Thẩm Chiêu Dương vui vẻ mở cửa xe ngồi vào bên trong, để tránh cho việc bọn họ bị ai đó nhìn thấy.

Xe đi được một đoạn, Thẩm Chiêu Dương mới rút lại vẻ mặt trêu ngươi, nghiêm túc hỏi “Bây giờ anh định làm thế nào?”

Đã đến đây, chứng tỏ anh ta muốn quay trở về với Hướng Hiểu Đông! Nhưng xem ra anh ta còn do dự điều gì đó nên mới không hành động ngay, nếu không anh ta nên sớm xuất hiện trước mặt Hướng Hiểu Đông mới phải.

Hà Húc Đông không trả lời, lái xe dừng lại ven đường, xuống xe, lẳng lặng đốt một điếu thuốc, đợi Thẩm Chiêu Dương ra khỏi xe, lát sau mới mở miệng.

“Dạo này cậu ấy thế nào?” Hắn thấp giọng hỏi.

“Ừm, không tốt lắm nhưng cũng không tệ.” Thẩm Chiêu Dương dựa lên mui xe nhìn về phía Hà Húc Đông, hai mắt chăm chú xem phản ứng của hắn “Nhưng mà, so với mấy ngày trước thì tốt hơn nhiều. Lúc ban đầu, cậu ấy ăn không vô, ngủ không ngon, suốt ngày hoảng hốt, thẫn thờ, bây giờ đã hơn nhiều rồi.” Không thừa dịp này thêm mắm thêm muối còn đợi tới bao giờ chứ?

“Vậy sao?” Hà Húc Đông thoáng chấn động.

“Cậu đó, rõ ràng để ý tới cậu ta vậy mà vẫn trưng ra cái mặt lạnh lùng.” Thẩm Chiêu Dương lắc đầu ngán ngẩm. “Nếu để ý thì đừng có làm ra chuyện gây tổn thương cho người ta. Bây giờ thì hay rồi, cậu ở bên này đường, cậu ta ở bên kia đường, khoảng cách không xa nhưng cậu chỉ dám đứng ở đây nhìn sang.”

Hà Húc Đông nhìn đối phương, ánh mắt phức tạp, đau buồn.

Ha ha, thật sự là kỳ tích! Lại có thể chứng kiến bộ dạng Hà Húc Đông buồn bã. Chậc, không uổng công hắn nhúng mũi vào chuyện này. “Cậu định tính sao? Cứ như thế này hay trực tiếp đi tìm cậu ấy? Nên thế nào thì tự quyết định đi!” Thẩm Chiêu Dương khoanh tay đứng nhìn đối phương.

Hà Húc Đông dựa cửa xe ngửa đầu nhìn trời, phả ra một hơi khói thuốc sau đó mới chậm rãi nói “Tôi không biết nên làm thế nào.” Lần đầu tiên trong đời không biết xử trí ra sao, tình cảm của hắn ngay từ khi hắn không để tâm đã phản bội lý trí, hiện tại đứng ở đây cũng chỉ vì để nhìn cậu ta một lần.

Nên làm như thế nào? Phải làm thế nào mới tốt?

“Rốt cục là cậu do dự cái gì?” Thẩm Chiêu Dương có chút bực mình.

“Tôi không thể khẳng định… Như vậy có được không?” Hà Húc Đông trầm giọng, tựa như trên lưng hắn là gánh nặng ngàn cân.

Chưa từng có người nào nói cho hắn biết tình yêu là như thế nào, thứ duy nhất hắn biết là mẹ hắn cho đến lúc chết vẫn yêu thương người đàn ông chưa từng để bà trong mắt, cha hắn, mẹ vì yêu mà cả đời bị huỷ hoại. Vậy nên hắn thề không yêu bất luận kẻ nào, bởi nếu yêu, sẽ bị huỷ diệt.

Nhưng, hắn có lẽ đã vô tình yêu Hướng Hiểu Đông, cái loại cảm giác xa lạ này khiến hắn không biết làm thế nào để đối phó.

Cho nên, đến đây rồi lại do dự, chỉ đứng nhìn từ xa. Bởi vì không dám nói ra miệng, một khi nói, hắn sẽ không thể ngăn chặn được tình cảm như nước vỡ bờ… Cái loại cảm giác này làm hắn sợ hãi, sợ không thể khống chế bản thân. Phải làm sao? Coi một người quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình, vì người đó mà buồn vui yêu hận… Như vậy, thật sự có thể sao?

Thẩm Chiêu Dương quả thực muốn đập cái đầu ngoan cố của tên này ra, căn bản là đầu đất mà! Tức chết mất! Vì sao mà không dám thẳng thắn một chút chứ? “Giờ tôi mới hiểu, hoá ra trên phương diện tình cảm, người yếu đuối không phải Hiểu Đông, mà là cậu. So với cậu, Hiểu Đông không trốn tránh việc cậu ta yêu cậu, hơn nữa cũng không hối hận.”

“Cậu ấy… Nói như vậy sao?” Hà Húc Đông chấn động, điếu thuốc trong tay rơi xuống đất.

“Ngày đó, tôi hỏi cậu ta sự tình biến thành như vậy, cậu ta có hối hận không, có hận cậu hay không? Cậu ta nói cho tới bây giờ cậu ta chưa từng hối hận. Cậu ta còn nói cậu không sai, chỉ vì cậu không yêu cậu ta mà thôi. Nhưng cậu bây giờ có tự tin là cậu yêu cậu ta hay không?” Tuy lúc nói nhưng lời kia, Hướng Hiểu Đông trong trạng thái rối loạn, thế nhưng qua tiếng run rẩy cũng có thể thấy cậu ta đau đớn đến mức nào.

Thất thần nhìn mặt đất, Hà Húc Đông lặng yên không nói, vẻ mặt vặn vẹo phức tạp. Hắn hiện tại… Ngay cả tự tin cũng không có, làm sao có thể… Thẩm Chiêu Dương nói đúng, kẻ yếu đuối chính là hắn! Chính bản thân hắn chưa bao giờ chịu thừa nhận. Huống hồ Hiểu Đông… Hiểu Đông nói hắn không yêu cậu ấy.

“Bây giờ Hiểu Đông muốn nỗ lực sống tiếp, cũng muốn quên cậu, nếu cậu vẫn tiếp tục do dự, vậy thì cậu đừng đến tìm cậu ta. Thái độ lưỡng lự của cậu chỉ càng khiến cậu ta thương tổn mà thôi, cứ im lặng tách ra đối với hai người đều tốt.” Không đủ kiên quyết làm sao có thể bảo trụ được loại tình cảm đồng tính, thứ không được xã hội thông cảm đây? Thẩm Chiêu Dương nhìn sâu vào mắt Hà Húc Đông.

“Nhưng, nếu cậu xác định cậu yêu cậu ta, cậu phải tiếp tục! Mặc kệ bao nhiêu thời gian, mười lần, hai mươi lần, dùng tất cả biện pháp để cậu ta tha thứ cho cậu, để cậu ta quay trở lại bên cậu.”

“Mặc kệ bao nhiêu thời gian sao?” Hà Húc Đông thấp giọng thì thào.

“Nếu lúc trước có thể dùng thủ đoạn để có cậu ta, hiện tại chẳng lẽ không thể thỉnh cầu cậu ta sự tha thứ sao? Từ nay về sau mất đi cậu ta đối với cậu cũng không sao sao? Húc Đông, Hướng Hiểu Đông so với tự ái của cậu, cái nào quan trọng hơn?” Nói xong hắn bất đắc dĩ thở dài. Được rồi, cái gì nên nói đều nói xong rồi, để cho người này tự mình nghiềm ngẫm đi!

“Tạm biệt… Nên nhớ, trước khi cậu nghĩ thông suốt, đừng có xuất hiện nữa.” Trước khi rời đi, Thẩm Chiêu Dương quay đầu lại nói “Bình tĩnh tự hỏi, rốt cuộc bản thân cậu muốn cái gì?”

Hà Húc Đông lặng yên, trời về chiều vắng vẻ quạnh hiu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK