Thấy Huyền Thiên Tông dưới giọng điệu uy hiếp của mình biết điều hơn. Khuôn mặt Tư Thất Tinh khẽ dãn ra, sâu trong ánh mắt mang theo vẻ khinh thường, mà Nghiễm Hàn Yên thì mừng rỡ ra mặt.
- Huyền Thiên Tông thiếu hiệp, huynh nguyện ý cho ta mượn xem thanh bội kiếm này sao?
- Sư tỷ, nếu hắn đã đáp ứng rồi, ta thay mặt tỷ nhận lấy thanh kiếm này.
Tư Thất Tinh nói xong liền vươn tay chụp lấy thanh kiếm trên người Huyền Thiên Tông.
Bất quá, khi nắm chặt tay lại, không ngờ Tư Thất Tinh lại chụp vào khoảng không, Huyền Thiên Tông hơi lui lại một bước. Thanh bội đã nằm ngoài tầm tay hắn.
- Ngươi.
Tư Thất Tinh nhìn Huyền Thiên Tông, ý cảnh cáo trong mắt sâu thêm một phần.
- Ngươi nhất định phải cầm được thanh bội kiếm này sao?
- Lời vô ích, đương nhiên!
Sắc mặt Tư Thất Tinh lãnh lệ, trừng mắt nhìn Huyền Thiên Tông, lại vươn tay, chộp về phía chuôi thanh kiếm màu ám hồng trên tay Huyền Thiên Tông. Lúc này, Huyền Thiên Tông cũng không tiếp tục né tránh, mặc cho bàn tay Tư Thất Tinh cầm lấy thanh kiếm, sắc mặt ung dung, đạm nhiên. Thấy được cảnh này, Ứng Lan Chỉ đứng một bên, không khỏi bật cười.
- Còn cố ra vẻ ta đây là cao thủ, thì ra chỉ là một tên bắt nạt kẻ yếu.
Địch Kiền Nguyên cười lắc đầu, cũng không nói gì thêm.
Ngay cả Từ Hồ đứng một bên, trong lòng cũng có chút hối hận, chẳng lẽ bản thân đã nhìn lầm người.
Nhưng mà, trong lúc mọi người nhìn Huyền Thiên Tông cố làm ra vẻ đầy khinh bỉ, Tư Thất Tinh vốn đã lấy được thanh kiếm, lẽ ra sau đó phải giao cho Nghiễm Hàn Yên, lại đột nhiên run rẩy.
- Tư sư đệ?
Nghiễm Hàn Yên đứng bên, lập tức nhận ra sự dị thường của Tư thất Tinh, kinh ngạc khẽ hô.
- Ha ha... Ha ha..ha ha ha...
Một tràng cười trầm thấp vang lên từ trong miệng Tư Thất Tinh.
Tràng cười này dường như đến từ địa ngục. Bất luận người nào nghe được đều cảm thấy lạnh gáy. Cho dù bây giờ đang buổi ban trưa, mặt trời chính giữa đỉnh đầu, nhưng nghe được tiếng cười này, đám người Ứng Lan Chỉ, Địch Kiền Nguyên, Ứng Quảng Xuyên đột nhiên rùng mình một cái.
- Tư sư đệ, ngươi làm sao vậy, chẳng lẽ thanh kiếm kia có vấn đề? Mau đưa kiếm cho ta!
Nghe được tiếng cười này, rốt cục Nghiễm Hàn Yên cũng cảm thấy mọi việc không ổn, vội vàng lên tiếng.
Nhưng mà đáp lại lời của nàng lại là một tiếng rống to.
- Cút! Con tiện nhân này lại dám ra lệnh cho ta! Ngươi tính là thứ gì? Ngay cả tư cách rúc dưới quần hầu hạ ta cũng không có, lại dám ra lệnh cho Thất tinh Kiếm hoàng vĩ đại, muốn đoạt thần kiếm của ta? Cút !!!!!!!!!!!!
- Tư Thất Tinh.
Nghiễm Hàn Yên hét lớn, muốn nói thêm điều gì. Bất quá, nhìn thấy dáng dấp Tư Thất Tinh lúc này, trong một sát na, đôi mắt xinh đẹp trợn lớn, dường như nhìn thấy điều gì không thể tưởng tượng nổi.
Giờ phút này, trong mắt mũi, mồm, miệng, lỗ tai Tư Thất tinh dường như có một ngọn lửa tối tăm hừng hực thiêu đốt, đồng thời từ thất khiếu của hắn không ngừng toát ra khói đen. Cả người Tư Thất Tinh giống như một con ác quỷ vừa bò ra từ trong địa ngục, tràn ngập dữ tợn, kinh khủng.
- Tư Vân, Hoàng Cô, còn có Lâm Biệt Sơn đám lão súc sinh này. Không ngờ lại dám xem thường ta, không để Thất tinh Kiếm hoàng vĩ đại vào trong mắt. Chờ ta có được lực lượng vô địch, các người đều phải chết, đều phải chết! Ta muốn trở thành nghi trượng cao cấp, dẫm nát các ngươi dưới chân! Không! Ta muốn trở thành tông chủ Lâm môn Kiếm tông! Long Tấn Vân, ngươi tính là thứ gì, có tư cách gì mà dám tiếp nhận chức tông chủ, ta mới là chân mệnh thiên tử, ta mới là người kế thừa chân chính của Lâm môn Kiếm tông! Lâm môn Kiếm tông là của ta, tất cả các ngươi phải run rẩy, quỳ lạy, cúng bái trước mặt ta, Thất tinh Kiếm hoàng vĩ đại!
Tư Thất Tinh điên cuồng hét lớn, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, bạo ngược!
Đồng thời trong lúc đó, thất khiếu của hắn không ngừng bốc lên khói đen. Ngay cả lỗ chân lông của hắn cũng toát ra khói đen, khiến cho toàn thân hắn bị bao trùm ở bên trong.
- A!
Tận mắt chứng kiến Tư Thất Tinh phát cuồng đồng thời toàn thân không ngừng tràn ra khói đen, Ứng Lan Chỉ từ nhỏ chưa thấy qua chuyện gì như vậy, không nhịn được hét lớn, ngay cả Địch Kiền Nguyên cũng vội vàng lui lại, tránh xa Tư Thất Tinh đang rơi vào trong cuồng loạn.
- Tư Thất Tinh ngươi thật to gan, không ngờ lại có thể nói ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy... Khoan đã! Rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là do thanh kiếm kia?
Rốt cục Nghiễm Hàn Yên cũng phản ứng lại, vội vàng nhìn về phái Huyền Thiên Tông quát lớn.
- Huyền Thiên Tông thiếu hiệp, nhanh, nhanh lấy lại kiếm của ngươi, giúp Tư Thất Tinh sư đệ một tay!
- Không phải các ngươi muốn xem bội kiếm của ta hay sao?
Huyền Thiên Tông trước sau vẫn mỉm cười, nhìn Tư Thất Tinh, chậm rãi nói.
- Yên tâm, rất nhanh hắn sẽ được giải thoát.
- Ngươi....!
Nghiễm Hàn Yên căm tức nhìn Huyền Thiên Tông, vội vàng hướng Tư Thất Tinh sư đệ hét lớn.
- Nhanh! Tư sư đệ, nhanh vứt thanh kiếm đi!
- Muốn đoạt thần kiếm của ta? Không! Không một kẻ nào được phép cướp đi thần kiếm trong tay ta, không một kẻ nào? Người cản ta phải chết! Chết ! Tiện nhân ngươi lại dám ra lệnh cho ta, chết đi!
Thấy Nghiễm Hàn Yên muốn áp sát mình, Tư Thất Tinh lần nữa rống lên một tiếng như dã thú mà bất luận người nào nghe được đều cảm thấy lạnh cả sống lưng.
- Giết! Giết! Giết!
Rống lên một tiếng xong, Tư Thất Tinh liền giơ cao Chí tôn Ma kiếm trong tay, hướng về phía Nghiễm Hàn Yên đang muốn tới gần bổ xuống.
Chỉ là, trong lúc này thân thể, tinh khí, máu huyết, thậm chí linh hồn của hắn đã sớm bị ngọn lửa màu đen thiêu sạch. Trong khi hắn gào thét, làm ra động tác huy kiếm, giống như một phản ứng dây chuyền, toàn bộ thân thể hắn liền tan vỡ. Thật giống như cả người hắn được làm từ cát, gặp lực va đập mạnh liền nhanh chóng sụp đổ. Đầu tiên là hai chân, từ trái qua phải, sau đó cả người không ngừng hóa thành tro bụi, chỉ trong nháy mắt dưới sự thiêu đốt của ngọn lửa màu đen, cả người hắn liền sụp đổ.
- Giết! Ta là chúa tể chư thiên, ta là đế hoàng tam giới! Các ngươi phải phủ phục trước mặt ta, toàn bộ sinh linh phải quỳ gối run rẩy trước mặt bản tọa! Giết! Giết!
Tiếng gầm rú giống như là tới từ địa ngục, kèm theo cảnh tượng thân thể hắn không ngừng biến mất đập thẳng vào trong mắt tất cả mọi người. Ngay cả Nghiễm Hàn Yên kiến thức rộng rãi cũng hoảng sợ, sắc mặt trắng bệch!
Cho đến khi đầu lâu Tư Thất Tinh bị lửa thiêu hóa thành tro bụi, tiếng gầm rú mới ngừng lại.
Một cơn gió thổi qua, đống bụi trên mặt đất theo gió tán đi, trong chớp mặt liền tiêu tán giữa hư không.
Tan thành mây khói!