Dạ Tử Huyên tỉnh lại, đã là buổi sáng ba ngày sau.
Mở mí mắt nặng nề, tầm mắt còn có chút mơ hồ, dụi dụi con mắt, ngọc nhan hoàn mỹ như kiệt tác của trời cao chiếu vào trong con ngươi màu mực. Nhìn hắn có chút tiều tụy, lông mày nhíu lại, sắc mặt hơi tái nhợt. Nàng đã ngủ bao lâu, chẳng lẽ hắn luôn luôn trông chừng?
Nàng nhớ ngày hôm đó có tiếng sấm, còn có chớp giật giống như con rết, đều cực giống đêm đó, cái đêm mà cả đời sẽ trở thành ác mộng, cả đời nàng không thể quên được.
Bỏ qua những bi thương được chôn sâu trong ký ức, nàng yên tĩnh nằm ở trên giường, ngước mắt nhìn nam nhân bá đạo lại keo kiệt hình như có cái gì đó thay đổi, ở trong những ngày tháng bình thản mà thay đổi. Có lẽ, nàng sẽ dần dần yêu hắn, sau đó bắt đầu cuộc sống mới, trong lòng không cần ngẫu nhiên tưởng tượng cảm thấy may mắn tìm được tên cảnh sát chết tiệt kia, sau đó cùng nhau tìm phương pháp trở về.
Dáng dấp lúc hắn ngủ yên thật mê người, Dạ Tử Huyên nhịn không được đưa tay ra, muốn xoa mặt hắn, trên gương mặt sạch sẽ như ngọc không có một chút khuyết điểm. Nhưng mà bàn tay vừa duỗi ra đến giữa không trung, lông mi nam nhân dựa vào đầu giường hơi nhúc nhích, như là sắp tỉnh, bàn tay sắp làm tặc của nàng lặng yên rút lại. Quả nhiên, hắn tỉnh lại nhìn thấy nàng trợn tròn mắt, còn nhìn chằm chằm hắn, sắc mặt vui vẻ: "Người đâu, vương phi tỉnh, truyền lệnh!"
"Dạ!"
"Ngủ ba ngày, chờ nàng rửa mặt xong là có thể dùng bữa!" Tuy là giọng nói của hắn rất nhạt, thế nhưng ức chế không được vui vẻ, trời mới biết mấy ngày nay nàng hôn mê hắn sợ hãi bao nhiêu.
"Cái gì? Ta ngủ ba ngày?"
Cử động cơ thể như một con cá chép, từ trên giường nhảy xuống, vẻ mặt cầu xin ngửa mặt lên trời gào to: "Tiền của ta! Bạc ơi! Bạc..."
Một tiếng rống giận vang lên làm cho Hiên Viên Đình sợ, kéo nàng qua, đưa tay sờ lên trán nàng. Chẳng lẽ bị sốt choáng váng rồi? Hay là chất độc ảnh hưởng xấu đến đầu óc?
"Ta không bệnh, ta khỏe lắm!"
Không chút khách khí một tát đập rớt móng vuốt của hắn, nhất thời trên tay HIên Viên Đình có một vệt đỏ ửng. Mà đoạn tình cảnh vừa rồi bị Hoa Ảnh bưng nước rửa mặt vào nhìn thấy, trong lòng càng thêm căm hận Dạ Tử Huyên. Nhất định nàng sẽ tìm cơ hội giết chết nữ nhân đáng chết này, lại dám kiêu ngạo với chủ tử.
"Được được được... Huyên Nhi hết bệnh rồi, hiện tại nên rửa mặt!" Ngoài miệng thì dụ dỗ nhưng trong lòng lại nghĩ: Không được, vẫn nên mời Quỷ Y đến xem, nếu không hắn sẽ không yên lòng.
"Được, vừa vặn ta cũng đói bụng!"
Hiếm khi nàng biết nghe lời, rất ngoan ngoãn chuẩn bị xuống giường mang giày thì người nào đó đã dịu dàng nâng chân nàng lên, thay nàng mang giày.
"Hiên Viên Đình..."
"Ta nguyện ý!"
Ba chữ rất đơn giản, cũng không phải lúc nào cũng có thể nghe thấy ba chữ này. Đây là thời đại lấy nam nhân làm đầu, đều do nữ nhân hầu hạ nam nhân, vậy mà hắn lại chịu hạ mình mang giày thay cho nàng. Dạ Tử Huyên rất xúc động, vành mắt đỏ lên, từ khi ba ba chết đi, không có người đàn ông nào mang giày thay nàng!
"Phịch", cái chậu đồng chứa nước bị rơi xuống.... "Xin lỗi chủ tử, thuộc hạ không cẩn thận trượt tay, thuộc hạ bằng lòng chịu phạt." Trong miệng thì Hoa Ảnh xin khoan dung, nhưng sự thù hận trong mắt không thể nào che giấu được, cúi đầu che đi sắc mặt dữ tợn đáng sợ. Tại sao chủ tử lạnh ngôn thiếu ngữ với bọn họ lại dồn hết ôn nhu với nàng ta?
"Mau đi bưng một chậu khác vào đây!"
"Dạ!"
Tâm tình Hiên Viên Đình cực tốt, nên không muốn so đo cùng Hoa Ảnh, Huyên Nhi bình an tỉnh dậy, chỉ là một chậu nước mà thôi.
Còn trong nội tâm Hoa Ảnh lại thấy vô cùng ủy khuất, chủ tử lại vì nữ nhân này mà thay đổi, nàng là ám vệ lại bị phái tới chăm sóc chuyện ăn uống và sinh hoạt cho nàng ta, nàng không cam lòng. Nàng có thể bước lên một trong năm đại ám vệ, thực lực đương nhiên không thể khinh thường, quan trọng nhất chính là được chủ tử tán thành, còn hiện tại thì sao? Ở trong mắt chủ tử, nàng chỉ là hạ nhân mà thôi...
Ở trong chỗ tối Dạ Ảnh nhìn thấy cảnh này, mày hơi cau lại, chẳng lẽ là ảo giác của hắn? Liếc mắt nhìn Tuyệt Nhất, tiểu tử này vẫn giữ vẻ mặt băng sơn, vậy chắc là hắn bị hoa mắt thôi!
Rất nhanh, Hoa Ảnh lại bưng một chậu nước trở về, cúi đầu đặt chậu nước lên bàn, đang chuẩn bị thay Dạ Tử Huyên vắt khăn mặt, lại nghe được một giọng nói trong trẻo dễ nghe truyền đến: "Hoa Ảnh, để ta tự mình làm!"
"Dạ, vương phi!"