• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Bộ Yến Tử - Diễn Đàn

___________

Hai phu thê liên thủ, nhục nhã hòn ngọc quý trên tay văn võ bá quan một phen, không thể nghi ngờ, hai người lúc này đã là mục tiêu công kích của mọi người! Chẳng qua, hai người thoải mái trò chuyện, chàng chàng thiếp thiếp, căn bản không đặt những người kia vào mắt!

Dạ Tử Huyên nhìn thấy cha mẹ mình, chuẩn bị vứt Hiên Viên Đình lại đi xem bọn họ, lại bị Hiên Viên Đình kéo lại: "Đợi yến hội qua đi! Nếu không, lại có chuyện thị phi!"

Bởi vì, dựa theo cấp bậc lễ nghĩa, Dạ Tử Huyên gả vào phủ thân vương làm chính phi của Dật Vương, được hưởng nhất phẩm phi vị. Nên người nhà mẹ đẻ phải tới đây hành lễ với nàng, nàng tùy tiện qua đó, ngay cả Hiên Viên Đình cũng sẽ bị người ta nhạo báng! Có chút buồn bực, nàng ân cần thăm hỏi mười lần tổ chế [1] Hiên Viên gia ở trong lòng, tuy có chút không muốn, nhưng vẫn thuận theo ngồi xuống!

Cho dù Hiên Viên Đình không có một quan bán chức, cũng không nắm trọng binh, chỉ với thân phận thân vương của hắn đã không có ai dám trêu chọc! Đại thần hồ đồ, đa số đều giả vờ làm đà điểu, không đi trêu chọc vị ôn thần này, tự mình uống rượu của mình. Nhưng mà, cánh rừng rộng lớn, vẫn có người lớn mật, trong đó, Hạ Thừa tướng vừa chết ái nữ chính là một người trong đó!

Hạ Thiên Hoa vừa đứng lên, muốn bới móc tật xấu của Dạ Tử Huyên, làm cho nàng xấu mặt, không ngờ vào lúc này Hoàng Đế dẫn chúng phi tần đến!

"Hoàng Thượng giá lâm, các vị nương nương đến!"

"Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!"

"Nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế!"

Lúc này, mọi người triều bái! Dạ Tử Huyên là nhất phẩm thân vương chính phi, tuy không cần quỳ, thế nhưng tâm tình của nàng vẫn khó chịu, gặp một lần lạy một lần, chẳng phải muốn mệt chết! Mỗi ngày bị người ta lạy đến lạy đi, còn muốn sống muôn tuổi, rõ là nói chuyện viển vông!

"Chúng ái khanh bình thân!" Hiên Viên Tễ một bộ minh hoàng, tinh thần sáng láng, mặt lộ vẻ vui mừng, nhìn như tâm tình rất tốt!

"Tạ Hoàng Thượng!"

Mọi người đứng dậy, ngồi vào chỗ cũ, Hoàng Đế đến, cũng không phải có thể tùy ý mở miệng, không khí vốn khoan khoái bỗng chốc trở nên cứng đờ!

"Hôm nay trừ tịch [2], cả nước chúc mừng, các khanh gia không cần câu nệ, đừng vì trẫm đến mà phá hủy bầu không khí vui mừng! Yến hội bắt đầu!" Hiên Viên Tễ hiên ngang mở miệng, đánh vỡ bầu không khí câu nệ vừa rồi, các đại thần đều vội vã đứng dậy kính rượu Hoàng Đế!

"Bắt đầu biểu diễn ca múa!"

Giọng lễ quan vừa hạ xuống, một đội ca cơ ăn mặc lộ liễu nhẹ nhàng đi tới, đàn sáo vang lên, các nàng nhộn nhịp múa, tay áo bay lượn như nước, mặt như hoa đào, mềm mại không xương, sử dụng kỹ xảo toàn thân, chỉ cầu đạt được ưu ái của người nào đó trên địa vị cao! Nếu như được Hoàng Thượng chọn trúng, thì sẽ bay lên đầu cành trở thành Phượng Hoàng, sớm đã quên cái rét căm căm trong gió lạnh!

Dạ Tử Huyên vô vị ăn điểm tâm mỹ vị, ca múa này thật là dài dòng nhạt nhẽo, còn không bằng về nhà ngủ ngon! Mà tâm tư của Hiên Viên Đình đều đặt trên người tiểu nữ nhân bên cạnh, chưa từng liếc mắt nhìn vũ đạo hồn xiêu phách lạc trên đài.

Dạ Tử Huyên cảm giác được hai đạo ánh mắt sắc bén từ cùng một phương hướng nhìn chằm chằm mình, ngẩng đầu nhìn, đúng là Hoàng Hậu cùng nữ nhi bảo bối của bà ta trên đài cao. Hoàng Hậu một thân cung trang đỏ thẫm, phần eo được khảm đá quý màu trắng phát ra ánh sáng chói mắt. Trên người khoác một cái áo khoác lông tơ màu trắng tinh, lộ ra cao quý, tao nhã, không chút đánh mất phong độ Đông Cung nương nương.

Dáng dấp của Hiên Viên Tịnh cũng coi như xuất chúng, nhưng phối hợp với ánh mắt oán hận lúc này, lại như một thiên sứ sa đọa, bề ngoài đáng yêu, nội tâm dơ bẩn!

Dạ Tử Huyên không e dè đối diện ánh mắt thâm độc của Hoàng Hậu, trong mắt tràn ngập khiêu khích, không phải rất lợi hại sao? Hạ Tuyết cũng đã chết, có chiêu trò gì cứ sử dụng bổn Vương phi chờ!

Hoàng Hậu thấy ánh mắt nàng không chút tránh né, tức giận cắn chặt răng. Nữ nhân đáng chết, chỉ trong vòng một ngày đã hại chết Tuyết Nhi, còn làm cho người họ Hạ không thể tới cửa hỏi tội, quả là có chút thủ đoạn! Đột nhiên, bà ta nở nụ cười đẹp như hoa anh túc [2], đẹp đến rung động lòng người, nhưng trong ngoài đều là độc!

"Sao vậy, Huyên Nhi!" Lời nói dịu dàng, quan tâm thân thiết, để một đám tiểu thư ở bên cạnh đều ghen tị. Nàng vẫn không ngừng nhai, làm cho đám tiểu thư này cười nhạo! Miệng lưỡi bén nhọn, không hề có phong độ tiểu thư thế gia vọng tộc, cũng chỉ xứng làm nữ nhi của Tướng quân lỗ mãng!

Dạ Tử Huyên trừng mắt nhìn thằng nhãi này một cái, cố ý tỏ ra vô cùng thân mật với nàng, sau đó để cho nàng sống trong ánh mắt lăng trì của người khác. Dù nàng không sợ, nhưng mà nàng bề bộn nhiều việc không rảnh quan tâm các nàng, được không? Đồ trong cung đúng là ăn rất ngon!

"Cách..." Ta xa một chút! Không được quấy rầy bổn tiểu thư hưởng dụng mỹ thực!

"Hôm nay cao hứng, không bằng để cho người trẻ tuổi luận bàn thi từ ca phú với nhau, Hoàng Thượng, ngài nói thế nào?" Đã xong một vũ điệu, toàn bộ hội trường đều an tĩnh lại, thi từ ca phú không phải tiết mục buổi tối sao?

Dạ Tử Huyên bĩu môi, nữ nhân chết bầm này thật độc, "Thi từ ca phú" không phải chặt đứt đường lui của nàng sao? Trò chơi dũng cảm thú vị của nàng đã bị bà ta bóp chết trong  trứng nước, chẳng qua chỉ là thi từ ca phú, ngươi cho rằng bổn Vương phi sợ ngươi?

Hoàng Hậu lườm Dạ Tử Huyên, thấy gương mặt nhỏ nhắn của nàng có chút xoắn xuýt, trong lòng mừng rỡ. Bản cung chính là muốn ngươi xấu mặt, bao gồm nam nhân và người nhà của ngươi! Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con chuột sinh ra phải đào hàng. Đáng tiếc, Dạ Tử Huyên ngươi ngay cả con chuột cũng không phải!

"Ái phi, chuyện này..." Hoàng Đế cũng có chút khó xử, nhất thời không biết có nên nhẫn tâm cự tuyệt bà ta hay không!

Hoàng Hậu thản nhiên cười, dịu dàng mở miệng: "Tách cầm kỳ thư họa ra, chẳng phải càng thêm tận hứng?"

Mọi người bắt đầu nghĩ, cả đám tiểu thư đều nóng lòng muốn thử! Tách ra so, mới có thể làm nổi bậc sở trường của bản thân! Hơn nữa, trước đó có thể chọn trúng người ưu ái, tuy đề nghị này của Hoàng Hậu có chút quá sớm, nhưng quả thật uyển chuyển!

Hiên Viên Tễ gật đầu, mặt rồng hết sức vui vẻ: "Chuẩn!"

"Nô tì cả gan, xin mời Hoàng Thượng ra đề mục!" Hoàng Hậu có năng lực vinh sủng hậu cung, Cửu công chúa có thể coi trời bằng vung, cùng hành động của nàng ta có quan hệ rất lớn! Hiện tại một bộ nhu tình như nước, cùng bộ dáng ác độc hung tàn vừa rồi như hai người khác nhau, nếu không phải Dạ Tử Huyên tận mắt nhìn thấy, còn tưởng rằng mình bị ảo giác!

"Tốt lắm, vậy lấy trừ tịch làm đề! Bắt đầu đi!"

Hiên Viên Tễ dứt lời, trên bầu trời lại lưu loát có tuyết rơi xuống. Trong mắt mọi người đều là vui thích, giao thừa năm nay đã đón nhận trận tuyết rơi đầu tiên!

"Thật sự công đức của ngô hoàng, tuyết rơi là điềm báo năm được mùa!"

Muốn nịnh hót, hừ, Dạ Tử Huyên nàng tuyệt đối là thủy tổ nịnh nọt! Trong lúc mọi người đang thán phục tuyết rơi, thanh âm không lớn không nhỏ của mỗ Vương phi rơi vào tai mọi người, Hiên Viên Tễ vui vẻ: "Hay, Dật Vương phi nói thật hay!"

Hiên Viên Đình buồn cười, nha đầu này tâm tư đúng là kín đáo, so với một câu "Tuyết rơi là điềm báo năm được mùa", công lực không thấp!

Dạ Tử Huyên nũng nịu đáp lại một câu "Hoàng Thượng quá khen", quét mắt về phía Hoàng Hậu trong mắt đều là đắc ý! Không nghĩ tới phải không? Ha ha....

Nhi tử của Vĩnh Lạc Hầu, Tiểu Hầu gia Lục Chinh địa vị tôn quý, cũng là ngôi sao mới trên chiến trường, văn võ toàn tài! Chính khí quân nhân ở trên người hắn bộc lộ ra không hề bỏ sót, hắn bước ra khỏi hàng ôm quyền: "Vi thần muốn đánh trận đầu, thỉnh Hoàng Thượng chấp thuận."

Hiên Viên Tễ vẫn rất hài lòng với hắn, gật đầu: "Chuẩn!"

Lục Chinh cũng không ngại ngùng, cao giọng đọc:

"Kiền khôn không lạc lạc, tuế nguyệt khứ đường đường.

Mạt lộ kinh phong vũ, cùng biên bão tuyết sương. 

Mệnh tùy niên dục tẫn, thân dữ thế câu vong; 

Vô phục đồ tô mộng, thiêu đăng dạ vị ương."

Tạm dịch: 

“Trời đất vắng vẻ, năm tháng trôi qua đường đường.

Bước đường cùng mưa bệnh kinh phong, biên giới nghèo nàn no tuyết sương.

Sinh mệnh đi theo từng năm, thân cùng người đều quên.

Không phục Đồ Tô mộng, khêu đèn dạ vị ương [4]!”

Xong một bài thơ, hiện trường lặng ngắt như tờ! Không biết qua bao lâu, là ai, dẫn đầu vỗ tay, tiếng vỗ tay vang lên như sấm!

Câu thơ trong bài thơ rất bình thường, nhu hòa, không có khí phách hào hùng "Thiên địa chính khí", không có khẳng khái "Lưu lại lòng son, chiếu rọi sử sách", chỉ là biểu đạt nguyện vọng những chiến sĩ trấn thủ biên ải muốn cùng người nhà đoàn viên uống rượu Đồ Tô [5] đón giao thừa, không có từ ngữ trau chuốt hoa lệ, lại biểu đạt tình cảm cực kì chân thành!

"Lục Chinh bêu xấu!" Lục Chinh ôm quyền cảm tạ, ngồi xuống. Hán tử thẳng thắn này, Dạ Tử Huyên không chỉ nhìn thêm vài lần!

Mấy tiểu thư đã là gương mặt đỏ ửng, khăn tay che mặt, ánh mắt không ngừng liếc về phía Lục Chinh, trong lòng Dạ Tử Huyên mừng rỡ: Hoa đào nở rộ!

"Truyền ý chỉ của trẫm, khao thưởng chiến sĩ biên quan!" Hiên Viên Tễ vô cùng cảm khái, mà khóe miệng Hiên Viên Đình lại gợi lên nụ cười lạnh!

Chú thích:

[1] Tổ chế: quy định của tổ tiên.

[2] Trừ tịch: giao thừa.

[3] Hoa anh túc: còn có tên gọi là cây thuốc phiện, a phiến, a phù dung, cổ tử túc, anh túc. Tên khoa học là Papaver somniferum L. Họ Papaveraceae.

Đặc điểm: Cây thảo, sống hàng năm, cao 0,7- 1,5 m, ít phân nhánh, thân mọc thẳng. Lá mọc cách, lá phía dưới có cuống ngắn, lá phía trên không cuống, mọc ôm vào thân, mép có răng cưa. Lá hình trứng dài 6-50 cm, rộng 3,5- 30 cm, đầu trên nhọn, ở phía dưới cuống tròn hoặc hơi hình tim. Gân lá nổi rõ ở mặt dưới.

Có ba màu đặc trưng: màu đỏ, màu vàng và màu trắng, ngoài ra nó còn có những đóa hoa màu cam bé li ti rất ít gặp. 

Mách nhỏ với các bạn, loài hoa này có ý nghĩa là tượng trung cho tình yêu ảo mộng (một tình yêu đẹp chỉ có trong mơ, khiến người ta điêu đứng, không thể tách rời). 

Mỗi màu mang một ý nghĩa riêng. Hoa anh túc trắng tượng trưng cho sự an ủi; Hoa anh túc vàng tượng trưng cho sự giàu có, uy lực và thành công; Hoa anh túc đỏ là sự khoái lạc, sự quyến rũ phù du.

Truyền thuyết về hoa anh túc

Ở một ngôi làng nọ có đôi nam nữ yêu nhau tha thiết. Một hôm chàng trai phải đi xa để tìm kiếm sự nghiệp cho mình, bỏ lại người con gái xinh đẹp với lời hứa là chàng sẽ trở về. Cô gái ấy đã từng đêm từng đêm mong ngóng, chờ đợi chàng trai. Nhiều năm trôi qua mà chàng trai vẫn không quay trở về, không một lá thư. Cô gái biết mình đã bị chàng ta lừa và cô khóc, khóc thật nhiều, thật nhiều cho đến khi đã cạn khô nước mắt, khi không còn có thể khóc được nữa. Và thế là cô đã ra đi mang theo lời hứa của chàng trai xuống nấm mồ sâu.

Chẳng bao lâu sau đó, người ta nhìn thấy từ nấm mồ mọc lên một loài hoa đẹp tuyệt trần, vẻ đẹp của nó đến mê hồn, nhìn nó người ta có thể cảm nhận được sự giàu có, thành công, sự an ủi và nhất là về quyến rũ phù du giống như cô gái vậy. Loài hoa đó chính là lời nguyền của cô gái vì nếu ai nếm thử trái hay sử dụng cành, lá, cây đến hoa của loài này thì cũng bị nghiện như trúng phải bùa mê và mãi chẳng bao giờ có thể bỏ nó được.

Trắng:

images

Đỏ:

images

[4] Dạ vị ương: ban đêm.

[5] Đồ Tô: tên một loại rượu thời xưa. Rượu Đồ Tô tương truyền do danh y Hoa Đà đời Hán sáng chế, nhân vì thời đó y học chưa phát triển, do đó bệnh dịch tràn lan, đe dọa sức khoẻ của nhân dân. Trần Diên trong “Tiểu phẩm phương” ghi rằng: “Rượu này uống vào tết nguyên đán, tránh được tất thảy các bệnh tà xâm nhập”.

Link bài hát: Rượu Đồ Tô

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK