• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Editor: Imelda Phạm.

Phượng khuynh thiên lan          Ánh mắt sáng quắc của Văn Kính chằm chằm nhìn theo bóng lưng Dung Sở và Thái Sử Lan.

Chỉ cần bọn họ đẩy cánh cửa mục nát kia ra, tiến vào một bước, một nhà ba người sẽ rơi vào hố cát đã được đào sẵn. Dưới hố đao kiếm vô số, trong nháy mắt sẽ xẻ người ta thành bãi thịt vụn, sau đó cát chuyển một cái, mặt đất sẽ lại được san bằng. Người an nghỉ nơi đó, một chút dấu vết cũng không để lại. Mấy ngày nữa, lại thêm bão cát nổi lên, ngay đến gian nhà kia cũng sẽ bị chôn hơn nửa. Từ nay về sau, trên thế gian này, sẽ không còn chút dấu vết gì của ba người kia, cũng đừng ai hòng tìm ra bọn họ.

Nếu như đối phương không trúng kế, vậy cũng chẳng có gì đáng ngại. Bởi vì hiện giờ, cung thủ đã mai phục sẵn phía sau bọn họ, chỉ cần một mũi tên được bắn ra, cũng có thể chôn vùi bọn họ vào trong hố cát!

Đây là do người trong ty thứ ba của Tây Cục Lam Điền qua nhiều lần tính toán, cuối cùng chọn ra phương pháp giết người vừa bí mật, vừa sạch sẽ nhất.

Lão Ngưu nhe răng cười, “Giống như cô nương năm năm trước kia, bị chôn sống!”

Người đi trước dẫn đường là mật thám Tây Cục, trên người mang theo dây thừng. Nhiệm vụ của hắn là dẫn dụ bọn họ bước vào căn nhà, trước tiên đẩy cửa bước vào, sau đó khoảnh khắc hố cát lún xuống, sẽ có đồng bạn kéo hắn lên, còn cả nhà ba người phía sau…

“Căn nhà này coi như tạm được, chỉ là nóc nhà đã mất, cũng chẳng hiểu tại sao mấy gian nhà quanh đây đều không có nóc nữa.” Vẻ mặt tên mật thám Tây Cục vô cùng tự nhiên, đi trước vui vẻ chuyện trò, thuận tay đẩy cửa lớn ra, “Sử nương tử, mau vào bên trong tránh gió!”

Nói xong, hắn tự mình sải bước tiến vào, đồng thời vươn tay kéo lấy Dung Sở.

Ván cửa kêu lên kẽo kẹt, thân thể tên mật thám Tây Cục bỗng rớt xuống. Hắn vội vàng tung dây thừng lên, móc dây lên vách tường, cố định thân người. Hắn nhớ trước khi bản thân mở cửa, chắc chắn đã kéo theo Dung Sở, vậy nên lúc này hắn đang vô cùng đắc ý. Nhưng mà, tại sao còn chưa nghe thấy tiếng hét thảm?

Trong lòng cả kinh, hắn vội vã cúi đầu nhìn xuống – không có ai!

Lại ngẩng đầu nhìn lên, trong đầu bỗng “ong” lên một tiếng.

Lúc này, Dung Sở vẫn đứng trước cửa, hai tay vịn tường, hơn nửa bàn chân đã tiến vào bên trong, nhưng chưa hề chạm đất, căn bản không hề bị hắn kéo vào.

Lão Ngưu và Văn Kính ẩn trong gian nhà khác khẽ nhíu mày, biết kế hoạch đầu tiên đã thất bại. Nhưng bọn hắn cũng không hoảng hốt. Lão Ngưu lập tức phát ám hiệu: “Bắn!”

“Vút!”

Từ địa điểm mai phục, một chùm tên đen được bắn ra. Mũi tên như sấm chớp nổi lên trên nền mây xanh, như gió to bão lớn vút qua bầu trời, bắn trúng mục tiêu.

“A…”

Một tiếng hét thảm vang lên, máu tươi vạn trượng, ngàn vết thương nhỏ, xương cốt thành bùn.

Mật thám Tây Cục trên tường biến thành con nhím, thân người co quắp vài cái, gắng gượng vươn tay chỉ về phương hướng kia, giống như muốn hỏi – vì sao mọi chuyện lại thành ra như vậy?

Vì sao kết quả lại thế này?

Văn Kính và lão Ngưu lúc này cũng đã ngây người một chỗ.

Mới vừa rồi, khi vạn mũi tên bắn ra, bọn họ vẫn còn vui mừng. Nhưng rất nhanh sau đó, tâm tình bọn họ giống như rơi vào vực sâu, bởi vì khi ấy, hết thảy phương hướng bắn tên mặc dù không đổi, nhưng đích đến lại nâng lên ba thước, vững vàng sượt qua đỉnh đầu một nhà ba người, bắn về phía mật thám Tây Cục làm nhiệm vụ dẫn đường vẫn còn treo người trên tường kia!

Trong một khoảnh khắc, khiến hắn vạn tiễn xuyên thân, đóng đinh trên tường.

Máu tươi vặn vẹo chảy trên mặt tường, vẽ thành một đường quỷ dị.

Dung Sở, Thái Sử Lan lẫn Cảnh Thái Lam vẫn đứng yên trước cửa, nửa bước cũng không nhúc nhích.

Trong phông nền vàng xám, bóng lưng ba người không giống vừa vượt qua hiểm cảnh, cũng không giống đang hoảng sợ vì cảnh tượng trước mắt.

Gió cát như thế, cố nhân trở về.

Đối mặt với cánh cửa mở rộng, Dung Sở chậm rãi giơ tay lên.

Áo khoác ngoài màu tím rơi xuống nền đất, dệ lộ một thân tố y tuyết trắng.

Đóa hoa tím và trâm cài lần lượt rớt xuống, tóc đen như gấm xõa tung, như ngọn cờ tung bay dưới bầu trời xanh thẳm.

Giờ khắc này, bóng lưng nam tử ngọc thụ sáng trong, lại khiến người ta liên tưởng tới tuyết rơi trên đỉnh núi, xa xa ở tận chân trời.

Chàng nâng tay, lưng hơi khom xuống, hướng về phía bên trong bức tường.

Bốn phía yên tĩnh lạ thường, ai cũng nghe thấy tiếng chàng nói khẽ, “Vãn Thường, còn có ba trăm huynh đệ của ta, Dung Sở tới thăm mọi người đây.”



Văn Kính hoảng hốt, cả người run lên bần bật, không cách nào đứng vững.

Mặt ngựa của lão Ngưu trong nháy mắt co ngắn lại, hết thảy ngũ quan như cùng tụ lại một chỗ.

“Dung…Dung…Dung…” Phía sau bọn họ, tất cả mật thám Tây Cục đều kinh hãi tới nỗi nói không nên lời.

Mỗi người đều nhìn thấy nỗi khiếp sợ vô hạn và màu đen của tuyệt vọng trong mắt đối phương.

Trời ạ!

Vẫn biết đây là nhiệm vụ tuyệt mật, nhưng bọn họ ngàn lần vạn lần cũng không ngờ tới, người cần giết lại là Tấn Quốc công!

Trọng thần bậc nhất, con cháu người có công lớn, mấy đời là trụ cột quốc gia, gia tộc nắm binh quyền trong tay… Bấy nhiêu danh hiệu hào nhoáng và hiển hành kia cũng không đủ để nói hết về Dung gia.

Đó là hết thảy những truyền thuyết về thiếu niên kia, là quang vinh của đế quốc, là ánh sáng của thời đại, là quyền lực nghiêng trời của quý nhân.

Tuy là sau khi tiên đế qua đời, Dung gia, bao gồm cả Dung Sở có vẻ khiêm tốn và trầm mặc, giống như dần dần rời xa triều chính. Nhưng, mật thám Tây Cục như bọn họ đều hiểu rõ, thế lực chân chính của Tấn Quốc công vượt xa những vương hầu quý tộc thông thường. Cho dù vị này bề ngoài buông thả thảnh thơi, nhưng lực lượng ngầm trong triều không chỗ nào không có.

Những bí mật về lực lượng quân sự của Dung gia, không một thế lực nào có thể mò ra được.

Một người như vậy, tại sao cấp trên lại có thể để bọn họ đến giết!

Toàn thân Văn Kính run rẩy, so với những người khác, hắn biết rõ hơn một việc – Trước mắt là giếng nước ngọt của Lam Điền quan, cũng chính là nơi đã diễn ra trận chiến gây ảnh hưởng đến cả đời Dung Sở. Chính tại nơi này, Dung Sở mất đi ba trăm thân tín, mất đi bằng hữu, mất đi sự tín nhiệm của quan tướng dưới chướng. Cũng chính nơi này, chàng đã mất đi quang huy trong quân, mặc dù đánh thắng một trận vô cùng oanh liệt, nhưng kết cục và phương thức tử vong của những người trong trận chiến ấy mãi mãi là vết thương trong lòng chàng, dù gió sương mài giũa thế nào, vĩnh viễn cũng không thể xóa mờ.

Vậy mà, vậy mà ngày hôm nay, bọn họ lại chọn nơi này – nơi ba trăm tướng sĩ hy sinh trước kia – để giết người đó!

Dung Sở sao có thể nhẫn nhịn? Sao có thể bỏ qua?

Lúc này, Văn Kính đã sợ hãi đến cực điểm, hắn nhỏ giọng rên lên một tiếng, không thèm để ý đến ai khác, vội vã xoay người bỏ chạy.

Đúng lúc đó, một bàn tay đột nhiên vươn tới tóm lấy hắn, là lão Ngưu không rõ nội tình. Hắn ta tức giận mắng, “Đúng là trời phạt! Tại sao lại có thể là Dung Sở? Người có thân phận như vậy, làm sao có thể tình nguyện giả làm nữ nhân! Ngươi chạy cái gì? Không biết chạy cũng là đường chết hay sao? Bây giờ, ngươi ta hợp nhất, may ra còn có cơ hội sống sót!”

Cả người Văn Kính mồ hôi lạnh đang túa ra như tắm, run rẩy tới nỗi không nói nên lời.

Bên kia, trước ngưỡng của, ba người căn bản không thèm liếc nhìn bọn hắn.

Phía dưới trời xanh, trước mắt anh linh, hết thảy âm mưu đều không thể thực hiện.

Dung Sở hướng về phía gian nhà không nóc.

Thái Sử Lan cũng lẳng lặng đứng nhìn.

Mũi tên bắn tới khiến bức tường rung động, một lớp cát vàng chậm rãi sụp xuống, lộ ra tường gạch màu xám xanh rắn chắc. Trên tường là một vài bức bích họa.

Bích họa thật dài, kể về một đời một người. Thiếu nữ đang tuổi xuân xanh, như hoa nở rộ, nửa đường chết yểu, máu thấm cát vàng.

“Nơi đây, vốn cũng không có nóc.” Giọng nói của Dung Sở xa xăm như từ đâu vọng đến, “Phù Chu nói, khi nàng ấy chết đã bị chôn dưới cát, khi còn sống lại thích tự do, thích ngắm nhìn trời đất. Cho nên, huynh ấy không muốn làm mái che.”

“Rất phải.” Thái Sử Lan nói.

“Tường gạch này, là đặc chế, vĩnh viễn sẽ không bị bão cát ăn mòn.” Dung Sở nhìn xuống chân, “Năm trượng bên dưới này, là nơi chôn y quan của nàng, còn di thể của nàng, đã được đem về gia tộc.”

Thái Sử Lan yên lặng, gần đây, nàng nghiên cứu lịch sử Nam Tề, biết được các tướng sĩ chết trận của Nam Tề trước giờ đều được chôn cất tại chỗ. Tang lễ của nữ tử này là do Dung Sở đích thân chủ trì, nhưng di thể cuối cùng lại không được chôn cất ở đây. Có thể thấy, thân phận của nàng ta hẳn là không tầm thường.

“Nơi đây vốn nên được canh phòng, không cho người ngoài đi vào, nhưng Phù Chu nói, nàng sẽ không thích. Huynh ấy nói, linh hồn nàng nhất định một mực ở lại nơi đây, huynh ấy sợ nàng tịch mịch, hy vọng có người đi lại, để nàng không phải cô đơn.”

Thái Sử Lan trầm mặc, nhớ tới một Lý Phù Chu vẫn luôn luôn mỉm cười, một Lý Phù Chu vẫn luôn luôn nhu hòa.

Sau màn ly biệt kia, là điều gì đã khiến huynh ấy trở nên như vậy?

Là nàng sao?

Dung Sở nhìn về phía vách tường chính diện, mỉm cười nhìn thiếu nữ trong tranh, hơi khom lưng.

“Rầm rầm” một tiếng, từ sườn núi, một toán người cầm cung chạy lại, đứng sau Dung Sở, buông cung, quỳ gối, cúi đầu.

“Trời cao xanh thẳm, Nghi Hà cuồn cuộn, anh linh ngày trước, mãi mãi không quên.”

“Tuyết rơi trong gió, tàn sương trên đất, đồng bào khi trước, di cốt lưu hương.”

Điếu văn thê lượng bị gió cuốn đi, thiếu niên khom mình – tướng quân khi trước, Quốc công bây giờ – bóng lưng chàng lúc này trở nên cô lạnh.

Nhất tướng công thành vạn cốt khô*, trách nhiệm chàng gánh trên lưng, cho tới bây giờ, không có khi nào chỉ là sinh mệnh bản thân, còn có đạo nghĩa, còn có lương tâm, còn có những đêm đen yên tĩnh trằn chọc thở dài.

(*Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Mỗi một vị tướng khi thành công đều phải đánh đổi bằng vạn bộ xương khô của binh lính)

“Cảnh Thái Lam.” Thái Sử Lan nói với hài tử nãy giờ vẫn một mực yên lặng, “Đây là anh hùng của Nam Tề, là những người đã anh dũng hy sinh, dùng máu thịt của mình để giữ vững lãnh thổ quốc gia. Con đã tới đây, nên cảm tạ bọn họ.”

Cảnh Thái Lam buông tay nàng ra, chắp hai tay trước ngực, đoan chính cúi người một góc chín mươi độ hành lễ.

Dung Sở vẫn không nhúc nhích, nhưng Thái Sử Lan dường như thấy được chàng đang mỉm cười.

“Ma ma.” Cảnh Thái Lam khẽ cất giọng, nhìn bức họa thiếu nữ trên tường, “Nàng chính là người ma ma nói với con, bị chôn sống…”

“Phải.” Thái Sử Lan không hề né tránh, nói, “Nàng vì yêu mà chết, đây cũng là một loại dũng cảm.”

Bóng lưng Dung Sở hơi run lên, không xoay người lại, “Phù Chu chắc chắn sẽ rất vui nếu nghe được những lời này.”

“Ta nghĩ, thứ mà nàng muốn không phải là người khác mãi nhớ đến.” Thái Sử Lan chăm chú nhìn bức họa, “Mà là mọi người có thể quên đi.”

Dung Sở bỗng quay đầu nhìn nàng.

Đôi mắt nàng trong suốt như nước hồ thu, thản nhiên lạ thường. Trước ánh mắt ấy, lời đến miệng rồi chàng vẫn không cách nào nói ra.

Muốn hỏi nàng: Người nàng thích là Lý Phù Chu sao?

Muốn hỏi nàng: Nếu nàng thích huynh ấy, vì sao sau khi biết đoạn tình bi thương này của huynh ấy, lại vẫn có thể bình tĩnh như vậy?

Muốn hỏi nàng: Nếu nàng không thích huynh ấy, vì sao mỗi câu nàng nói hôm nay đều không lạnh nhạt như trước, vì sao cách thời, không cùng sinh tử, lại có thể hiểu rõ Vãn Thường? Là bởi vì có chung tâm tình, nên mới có chung nguyện vọng ư?

Nhưng mà, cuối cùng chàng vẫn không hỏi, hoặc là…không muốn hỏi.

Hiện giờ, có thể nàng đang hướng về phía ánh nắng ôn hòa. Nhưng chàng tin, sâu trong nội tâm nàng là núi cao phủ tuyết, vĩnh viễn giống như chàng.

Rồi sẽ có một ngày, nàng nhất định nhận ra, người nàng thực sự yêu là ai…

Gió cuốn cuồn cuộn, cát vàng như nước. Trước vách tường màu xanh đậm, Dung Sở chậm rãi xoay người.

Triệu Thập Tam dẫn đầu nhóm hộ vệ kích động mà trang nghiêm nghênh đón. Hắn quỳ xuống vị trí cách chàng ba bước chân, nặng nề dập đầu, “Thuộc hạ bảo hộ không hết sức mình, xin chủ tử trách phạt.”

“Thập Tam.” Dung Sở ngửa đầu ngắm nhìn bầu trời. Giờ khắc này, trên người nam tử  như trân châu lấp lánh xán lạn kia bỗng sinh ra chút vẻ xơ xác tiêu điều, “Nơi đây là chốn anh hùng say giấc nghìn thu, có thể cho phép bách tính mà trước kia họ tận lực bảo vệ đi qua, nhưng nhất định không thể để kẻ đê tiện, gian xảo thiết lập cạm bẫy, làm bẩn chỗ ở của bọn họ.”

“Vâng.”

Dung Sở gật đầu rồi rời đi. Triệu Thập Tam giúp chang khoác thêm chiếc áo choàng bằng gấm đen, trên áo choàng còn thêu hoa văn Li vàng, tà áo bay bay trong gió, khiến hoa văn kia càng thêm sinh động.

Chàng từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc mắt nhìn tới đám mật thám Tây Cục kia.

Văn Kính lúc này đã xụi lơ trên mặt đất, lão Ngưu nhấc chân chạy, giọng nói lạnh lùng của Triệu Thập Tam truyền đến từ sau lưng hắn.

“Giết!”

…..

Thái Sử Lan ôm lấy Cảnh Thái Lam rời khỏi gian phòng không mái kia, ném lại sau lưng tiếng gào thét của đám người Tay Cục.

Nàng không có chút đồng tình hay thương hại nào với bọn chúng. Bởi vì, nếu người bọn chúng nhắm tới không phải nàng và Dung Sở, thì cái chết của người dưới tay đám Tây Cục kia còn thảm thiết hơn.

Nếu như không phải Dung Sở thông minh hơn người, đem tất cả mọi người đùa bỡn trong lòng bàn tay; nếu không phải đêm qua chàng rốt cục liên lạc với Triệu Thập Tam, thì hôm nay sợ rằng tình thế đã lâm vào hỗn loạn.

Dung Sở tuyệt không cho phép nơi an nghỉ của người tên Vãn Tình và ba trăm huynh đệ của mình bị kẻ khác giẫm lên, cũng như không cho phép có kẻ dám can đảm khiêu khích uy quyền của chàng.

Dù cho chàng lúc nào cũng mỉm cười, nhìn như vô hại, ngay cả nữ nhân cũng không ngại đóng giả một lần.

Nhưng, từ trong xương tủy, chàng lĩnh viễn là người trong đêm tuyết đó, ngang tàng dùng máu thịt rửa thành, giết mấy vạn địch nhân, cũng không chấp nhận để kẻ địch đầu hàng.

Bọn họ đứng ở một nơi cao, rũ mắt nhìn xuống bên dưới.

Phía dưới, Tôn Du đang giằng co với mật thám Tây Cục cũng đã nhìn thấy bọn họ.

Thấy gương mặt bình tĩnh của Thái Sử Lan, thấy vẻ nghiêm túc hiếm có của Cảnh Thái Lam, thấy…Dung Sở mặc cẩm bào trắng tuyết, khoác áo choàng đen, trên áo choàng thêu hình Li vàng tôn quý.

Ánh mắt Tôn Du có phần mờ mịt – Sở nương tử đâu?

Sau đó, hắn nhìn chằm chằm Dung Sở, chậm chạp trợn to hai mắt, không nhịn được mà rùng mình.

Hắn là…Hắn là…

Áo choàng của Dung Sở tung bay trong gió, ánh mắt bao quát nhìn xuống của chàng không hề chứa đựng tình cảm, chính là loại ánh mắt thuộc về bề trên.

Không phải dáng vẻ kệch cỡm lấy áo che mặt, không phải tư thế uyển chuyển dịu dàng, không phải con ngươi nhộn nhạo, mê hoặc lòng người của Sử nương tử, thứ duy nhất giống với người kia là ánh sáng rạng rỡ bên trong đôi mắt, tựa như trân châu trong lòng biển xanh.

Một đội hộ vệ dũng mãnh đi lên núi, đứng sau người Dung Sở, cung kính cúi đầu hồi báo chiến quả. Từng giọt máu đỏ tươi nhỏ xuống từ lưỡi kiếm, Dung Sở lại vẫn như trước nhàn nhạt gật đầu.

Tôn Du ngẩn ngơ tới nỗi không thể nhúc nhích.

Hắn nhận ra ký hiệu đặc thù trên góc áo những hộ vệ kia.

Cho nên, hắn không cách nào bình tĩnh.

Trước mắt hắn chính là một trong những chúa tế ẩn hình của đế quốc, là nhân vật tuyệt thế của triều đại Nam Tề. Phải làm sao để hắn có thể từ vị này liên tưởng tới Sử nương tử uyển chuyển, kiều mỵ của mấy ngày trước?

Một người như Dung Sở, lại có thể giả làm nữ nhân, hơn nữa còn ngày ngày tỏ vẻ bình tĩnh, tự nhiên như thường. Ý chí của người này, rốt cuộc phải mãnh mẽ đến đâu?

Khiếp sợ, hối hận, không sao hiểu nổi, hoảng loạn,… Trong nháy mắt, vô số cảm xúc chạy qua, Tôn Du trong lúc hoảng loạn bỗng hét lớn một tiếng, bỏ lại tất cả đối thủ, xoay người bỏ chạy.

Thất thần trong khi chiến đấu, đồng thời đưa lưng về phía kẻ địch, đây chính là sai lầm lớn nhất, không cách nào vãn hồi. Một thanh kiếm lập tức chớp lấy cơ hội này, một đường lao tới, đâm sâu lên lưng hắn.

Kiếm phong lạnh buốt mà máu nóng hừng hực. Nóng lạnh hòa lẫn vào nhau, khiến cho trong đầu Tôn Du trước lúc chết vẫn còn hiện lên ba chữ – Sở nương tử.

Gặp gỡ người này, là chuyện khó tin nhất, cũng là chuyện khiến hắn sợ hãi nhất trong đời.



Từng người, từng người trong nhóm “thiếu hiệp” ngã xuống dưới tay đám mật thám Tây Cục. Thái Sử Lan vẫn không nhúc nhích như cũ.

Những người này, rơi vào vòng xoáy phân tranh giữa Dung Sở và Tây Cục, vốn đã định sẵn phải bỏ mạng.

Huống hồ, bọn họ cũng chẳng phải người tốt. Nếu như nàng và Dung Sở thật sự chỉ là một đôi vợ chồng bình thường, lúc này kết quả là gì, không cần nói cũng rõ.

Mà lúc này, đám mật thám Tây Cục đang đối chiến với nhóm thiếu hiệp mới bắt đầu phát hiện trên sườn núi có điểm không đúng.

Đội hộ vệ của Dung Sở đã thu tay về, vì vậy lúc này, từng cỗ thi thể bị gió cát cuồn cuộn cuốn xuống sườn núi.

Những mật thám Tây Cục còn sống sót nhìn thấy các gương mặt quen thuộc và đội hộ vệ dũng mãnh đứng trên sườn núi thì khiếp sợ không thôi, lập tức xoay người hướng bốn phương tám hướng chạy trốn.

Triệu Thập Tam định tiến lên đuổi theo, lại bị Dung Sở giơ tay cản lại.

Thái Sử Lan cũng không để ý đến điều này, mở miệng hỏi, “Tại sao lại không diệt cỏ tận gốc?”

“Cần phải giữ lại người báo tin.” Dung Sở mỉm cười, “Phải để bọn chúng biết rằng, ta đã biết chuyện này.”

Lời này hơi khó hiểu, cũng có gì đó không đúng. Nếu Dung Sở giết người, vậy chẳng phải đối phương cũng sẽ nhận ra là chàng đã biết chuyện hay sao?

Nhưng Thái Sử Lan suy nghĩ một chút liền hiểu, mấu chốt không phải là “biết”, mà là “ta”.

“Ý của huynh là, bọn chúng căn bản không biết người chúng muốn giết là huynh?”

Dung Sở mỉm cười khen ngợi, “Nếu biết kẻ chúng muốn giết là ta, sao có thể mai phục ở nơi này.”

“Vậy huynh thả người trở về…”

“Nội bộ Tây Cục cũng không phải bền chắc như thép. Hiện giờ, tuy người nắm giữ Tây Cục là Khang vương điện hạ, nhưng người mới nhậm chức Chỉ huy sứ là Kiều Vũ Nhuận. Hai người bọn họ vẫn luôn bất đồng ý kiến, Khang vương cho rằng nếu đã có dũng khí làm thì không cần cố kỵ quá nhiều, Tây Cục nên trở thành cái tên mà ai trong thiên hạ nghe tới cũng sợ mất mật; Kiều Vũ Nhuận lại cho rằng, làm vậy sẽ khiến Tây Cục bị người đời xa lánh, rất khó kiếm được tin tức hữu hiệu, vậy nên bọn họ cần phải cải thiện hình tượng, biến Tây Cục thành một pháp ty với cơ cấu nửa sáng nửa tối.” Dung Sở thản nhiên nói, “Cho nên ta có thể khẳng định, mệnh lệnh ám sát lần này không phải ý của Kiều Vũ Nhuận, mà là của Khang vương.”

“Hiện giờ Kiều Vũ Nhuận đang ở quanh đây, mật thám Tây Cục nơi này tất nhiên cũng do nàng ta trực tiếp quản lý, vậy mà Khang vương lại vươn tay quá trớn, liều lĩnh ban mật lệnh, chỉ huy ty Lam Điền của Tây Lăng ám sát ta, kết quả không thành, ngược lại hao binh tổn tướng, đánh rắn động cỏ, Kiều Vũ Nhuận làm sao có thể nuốt trôi cục tức này? Những kẻ may mắn trốn thoát kia, toàn bộ là người trong ty Lam Điền, bọn chúng khó lòng không giận giữ. Dưới cái nhìn của chúng, đối phó với ta là lấy trứng chọi đá. Vậy mà tất cả lại chẳng hay biết gì, bị mệnh lệnh của Khang vương bắt đi chịu chết.” Dung Sở cười đến hơi ám muội, “Những kẻ này đi lại trong bóng tối, cả ngày nghĩ cách hại người, nếu có người dám đắc tội với chúng, chúng chắc chắn phải âm thầm cắn trả. Cho dù Khang vương thế lớn, cũng chưa chắc có khả năng chống lại được những mưu mô nham hiểm của đám tiểu nhân. Cho nên, hôm nay ta dứt khoát giết đi vài tên, lại lưu lại một ít, để Khang vương tôn kính của chúng ta có trò hay để chơi, không phải sao?”

Thái Sử Lan yên lặng.

Một chuyện nhỏ nhặt như thế, người này lại có thể nhanh chóng tính ra nguyện nhân hậu quả. Mà phán đoán kia, không cần phải kiểm chứng, bởi chàng chắc chắn đúng.

Suy tính ra toàn bộ sự thực cũng được, chàng còn không đuổi giết tới cùng, thừa cơ bày ván cờ, mượn lực dẫn lửa tới bên người chủ mưu.

Có thể đoán ra, trong những ngày kế tiếp, Tây Cục hẳn chẳng yên bình. Hai người mà Thái hậu Tông Chính sủng ái nhất, nếu như trước đây còn có thể miễn cưỡng hợp tác thì sau ngày hôm nay, tất sẽ mỗi người một ngả.

Cho kẻ địch thêm đối thủ, còn hơn tìm cho mình thêm một bằng hữu.

Nhất là, đối thủ của kẻ địch cũng là một con rắn độc.

Không chỉ độc, còn hung ác, còn tâm cơ thâm trầm. Nhưng mà, tất cả những thứ này, e rằng cũng không thể sánh bằng nam tử đang mỉm cười trước mắt.

“Cảnh Thái Lam.” Thái Sử Lan nắm chặt tất cả cơ hội để dạy dỗ cho con trai, “Con xem, cái này gọi là phòng ngừa chu đáo, tâm cơ thâm trầm. Cái gọi là gian hùng thành công, thành công chính là ở chỗ, trong khi người khác con đang từng bước suy tính hoặc trả thù, hắn đã trực tiếp lướt qua bước kia, thậm chí còn dẫn trước hơn mười bước.”

“Ta cho là ta nên được xem là anh hùng chứ.” Dung Sở bất mãn nói.

“Anh hùng đều đứng trên đất, chỉ gian hùng mới có thể gieo họa nghìn năm”

“Ta không làm anh hùng cũng chẳng làm gian hùng.” Dung Sở mỉm cười, ghé đầu lại gần, “Ta chỉ muốn gây họa với nàng…”

“Huynh tương đối thích hợp gây họa với các anh hùng thiếu hiệp.” Thái Sử Lan quay đầu liền đi.

Cảnh Thái Lam ghé lên vai nàng, nháy mắt, cắn cắn ngón tay, cười hì hì, “Công công giở trò lưu manh, bitch is bitch!”



Triệu Thập Tam chạy tới, hô lên một tiếng, phía dưới lập tức xuất hiện một chiếc xe ngựa.

“Thập Tam đã tìm được danh y năm đó chữa tật ở thắt lưng cho ta.” Dung Sở có chút áy náy nhìn nàng, “Năm đó ông ấy có nói, trong vòng năm năm ta nhất định tái phát. Người này hành tung bất định, rất khó tìm ra, gia phụ đã sai người từ Lệ Kinh phi ngựa tới báo, bắt ta phải về chẩn trị.”

“Chữa bệnh quan trọng hơn.” Thái Sử Lan ôm Cảnh Thái Lam, “Ta trở về Bắc Nghiêm.”

Nàng đi lên hai bước. Phía sau, Dung Sở nhẹ nhàng gọi, “Lan Lan…”

Thái Sử Lan dừng chân, “Huynh có thể đừng buồn nôn như thế không?”

“Như vậy,” Dung Sở cười, “Phu quân?”

Sắc mặt Triệu Thập Tam tái xanh, Cảnh Thái Lam khanh khách cười rộ lên, nó cảm thấy mấy ngày trước chơi rất vui, cũng cảm thấy Quốc công giả làm nữ nhân rất đẹp mắt, về sau nếu cứ như vậy thì thật tốt.

“Không thú nổi.” Thái Sử Lan đi nhanh hơn.

“Nàng không giữ ta lại, cũng không đi với ta?”

“Dung Sở.” Thái Sử Lan xoay người, nhìn thẳng vào mắt chàng, “Thế giới của huynh, chung quy không phải của ta. Gia tộc như Dung gia, ta cũng không thể tiến vào.”

Dung Sở trầm mặc.

Đây hình như là lần đầu Thái Sử Lan nói rõ ràng, ám chỉ tương lai, biểu đạt ý nguyện với chàng.

Quá khứ, chàng trêu chọc, nàng cũng thờ ơ. Còn hôm nay, chàng vẫn trêu chọc như cũ, nhưng nàng lại nghiêm túc trả lời.

Trong khi những nữ tử khác giả ngu, do dự quấn quít, nói mình tự mình đa tình, nàng đã trực tiếp thẳng thắn như vậy, một kiếm đâm vào trung tâm.

Một lần nghiêm túc như thế, ngược lại khiến chàng á khẩu không nói nên lời.

Không thể phủ nhận, cũng chẳng thế thừa nhận. Ánh mắt chàng dần hiện lên một tầng trống vắng.

“Chỉ là thích thôi, có chắc là chân ái?” Thái Sử Lan xoay người, không quay đầu lại nữa.

Cảnh Thái Lam năm vạt áo nàng, đung đưa, vừa đi vừa quay đầu lại, ha hả cười, dùng khẩu hình nói với chàng, “Ma ma…ta…”

Dung Sở trông coi hai bóng người một lớn một nhỏ đi xuống dưới núi, vào trong xe ngựa, lại nghĩ về cuộc phiêu lưu trong nước mấy ngày trước. Bọn họ từng nương tựa vẫn nhau, nam nữ thế vai, một đường vui vẻ cười nói dù đang trong hiểm cảnh. Nhớ tới lúc nàng xoa bóp giúp chàng mỗi đêm, nhớ đến độ mạnh yếu tương thích trên đầu ngón tay, nhớ tới nử tử bề ngoài cứng rắn, thực ra có lúc rất dịu dàng.

Chàng chậm rãi nhoẻn miệng cười.

Nàng nói, chàng thích nàng.

Nhưng chưa hẳn là chân ái.

Nàng kiêu ngạo, tinh khiết như vậy, đương nhiên không chấp nhận những thứ tình cảm nửa vời, vừa đủ.

Chân ái sao…

Tròng mắt Dung Sở rũ xuống, rơi vào khe núi ngập ánh vàng. Nơi đó, một đóa hóa dại lung lay trong gió, ương ngạng nhô lên, phân nửa trắng sáng, phân nửa xanh đậm.



Xe ngựa lộc cộc chạy trên đường núi, Triệu Thập Tam mang theo hộ vệ Dung gia đánh xe chở Thái Sử Lan hướng thẳng về Bắc Nghiêm.

Thái Sử Lan vốn là từ chối hắn hộ tống. Thân thể Dung Sở hiện giờ đang không tốt, Triệu Thập Tam hẳn là nên ở bên cạnh chăm sóc chàng, nhưng Triệu Thập Tam lại nói rằng, bên trên mật báo xuống, nói gần đây binh mã Tây phiên có dị động, lo lắng không lâu nữa bọn chúng sẽ đánh vào biên giới. Tây phiên muốn tiến vào Bắc Nghiêm, trước hết cần qua đại doanh của Phủ binh hành tỉnh Tây Lăng và đại doanh phía Tây của ba quân. Theo lý, chuyện này không hề dễ dàng, nhưng Triệu Thập Tam nói, Quốc công cho là danh tướng Da Luật Tĩnh Nam của Tây phiên dụng binh xảo quyệt, là người ương ngạch lớn mật, thường có hành động kinh người, nên bên ta phải đề phòng cẩn thận, đó là lý do hắn phải ở lại đây.

Trước đây, bọn họ bị nước cuốn về phía Nam, không biết có phải do có núi ngăn chở hay không mà vừa tiến vào Bắc Nghiêm, khí hậu liền tốt hơn rất nhiều.

Cảnh Thái Lam khò khò ngủ say trong lòng Thái Sử Lan. Thái Sử Lan vẫn không nhúc nhích nhìn nó – Mấy ngày trước, Dung Sở nói với nàng, tình cảnh bây giờ của Cảnh Thái Lam rất kỳ dị, ngay cả chàng cũng không xác định được đến cùng có nên đưa nó về kinh không. Hiện tại, một số ít người đã có hành động lạ thường, khiến chàng cảm thấy nếu cứ tiếp tục để Cảnh Thái Lam ở ngoài, bí mật này e rằng không thể giữ lâu.

Lúc đó, Dung Sở nhìn về hướng Lệ Kinh, thản nhiên nói, “Vô luận thế nào, trong vòng bốn tháng lẻ hai mươi ngày nữa, Cảnh Thái Lam nhất định phải trở về.”

Bốn tháng lẻ hai mươi ngày…

Thời gian chính xác này, không hiểu sao lại khiến trong lòng nàng cảm thấy bất an.

Cảnh Thái Lam đã ở bên nàng hai tháng, sau này nếu sống một mình, nó sẽ thế nào đây? Trong ấn tượng của nàng, chỉ có một loại thời kỳ có thể dự đoán, hơn nữa, có lẽ số đuôi cũng là hai mươi.

Ánh mắt Thái Sử Lan dần lạnh lẽo.

Nếu thật sự là vậy…

Cảnh Thái Lam bỗng cựa mình ôm lấy chân nàng, thân thể giống như gấu trúc leo cây, cọ cọ đầu lên đùi nàng.

Một hành động tìm kiếm an toàn trong vô thức.

Thái Sử Lan đột nhiên cảm giác chính mình không đủ mạnh mẽ.

Còn bốn tháng lẻ hai mươi ngày nữa, Cảnh Thái Lam rất có thể sẽ phải đối mặt với cuộc chiến lớn nhất trong đời, mà nàng lại không thể làm gì giúp nó. Thậm chí ngay cả ngày đó đê Nghi Hà bị vỡ, Cảnh Thái Lam bị Kim Chính đẩy vào hồng thủy, nàng cũng không thể cứu nó.

Nếu như không phải Dung Sở xuất hiện, có lẽ giờ này, cả nàng lẫn Cảnh Thái Lam đều đã mất mạng.

Cảnh Thái Lam nằm trên đầu gối nàng, khẽ chép miệng, giống hệt Yêu Kê hồi nhỏ.

Bốn tháng lẻ hai mươi ngày… Trong khoảng thời gian này, nàng muốn bản thân phải mạnh mẽ hơn, muốn bản thân phải có khả năng bảo vệ nó.

Thái Sử Lan chậm rãi ngẩng đầu.

Ánh mắt xác xơ tiêu điều.



Quãng đường sau đó vượt qua rất nhanh. Bởi vì không có mặt ở đây khi thôn trang bị ngập nên Thái Sử Lan cũng không cách nào biết được tình hình sau tai họa. Có điều, Dung Sở đã nói, trước khi chàng đến Bắc Nghiêm đã hạ lệnh cho các thị huyện xung quanh chú ý tình hình thiên tai để tùy thời trợ giúp. Hiện tại, những thị huyện mà nàng đi qua, tất cả đều phồn hoa như thường, thoạt nhìn giống như không bị ảnh hưởng gì.

Trở lại nơi ở của mình, Thái Sử Lan trước tiên bảo Triệu Thập Tam đưa Cảnh Thái Lam đi nghỉ ngơi, sau đó tự mình đổi y phục, đi thẳng tới phủ Bắc Nghiêm.

Nàng cảm thấy hơi khó hiểu – vì sao Tô Á lại không ở nhà đợi nàng? Nàng nhớ kỹ lúc vỡ đê, Tô Á không có rơi xuống nước, lẽ nào sau khi nàng rơi vào nước, Tô Á cũng đã nhảy theo?

Triệu Thập Tam nghe nàng nói muốn tới phủ Bắc Nghiêm, vẻ mặt có phần cổ quái, cố gắng ngăn nàng mấy lần, nhưng trong lòng Thái Sử Lan có chuyện, nào để ý đến hắn. Triệu Thập Tam thấy nàng đã ra khỏi cửa, suy nghĩ một lát, sau đó thở dài, phất tay ra hiệu cho thuộc hạ.

“Chuyến đi này, chỉ e lại dẫn họa tới. Có điều, chủ tử đã phân phó, chúng ta nhất định bảo vệ các nàng…” Triệu Thấp Tam nhíu mày, “Lại nói…Phủ Bắc Nghiêm cũng thực quá…”

Lúc Thái Sử Lan tới phủ Bắc Nghiêm đã quá giữa trưa, cũng là lúc quan nha kết thúc công việc. Nhưng lúc này, nàng lại nghe tiếng người huyên náo truyền đến từ phía xa.

Thái Sử Lan ngẩng đầu nhìn lên, thấy trước cửa nha môn có rất nhiều người đang vây quanh, nhưng đều có chút khoảng cách, sắc mặt đám người vòng trong cùng có vẻ căm phẫn, đang chỉ tay mắng to, mấy người ở giữa không nói một lời, vẻ mặt âm u, đám người phía ngoài cùng cũng tức giận cắn răng.

Thái Sử Lan từng nhìn thấy cảnh bách tính vây quanh thứ gì đó, đại khái là tất cả cùng chung một mối thù, trên dưới một lòng. Nhưng chuyện phân thành vòng thế này lại chưa từng thấy qua. Xa xa, trên mặt đất rải đầy vụn rau, giống như trước cửa nha môn có người nào đó.

Cảnh tượng này, ngược lại gống như tù nhân tội ác tày trời bị gia hào thị chúng.

Gia hào thị chúng là một hình phạt mang tính sỉ nhục, mục đích chính là phá hoại tự tôn của người khác, được xuất phát từ Tây Cục. Hình phạt này nếu như diễn ra trong thời gian dài, người chịu phạt cũng có thể bỏ mạng, hơn nữa trước đó còn phải chịu dày vò vô cùng khổ cực. Dựa theo luật pháp, chỉ có những kẻ phạm tội thông dâm, cưỡng hiếp, đại nghịch,…mới phải chịu hình phạt này, bị người người nhà nhà lên án. Thái Sử Lan thực tập ở nơi này một tháng, đương nhiên hiểu rõ hình pháp, nhưng lúc này nàng cũng không mấy để ý, trực tiếp xuống ngựa, chuẩn bị đi qua.

Nhưng là, nàng vừa hòa vào đoàn người, chợt nghe tiếng mắng thật khẽ của bách tính vòng ngoài.

“Phủ Bắc Nghiêm đúng là thối rữa từ gốc đến ngọn!”

“Đã đổi trắng thay đen còn có mặt mũi nói ra khỏi miệng.”

“Ngươi xem đại sứ kia đi! Ngày đó vỡ đê hắn còn đứng trên bờ, lúc rơi xuống nước vì mạng sống của mình mà cướp ván cửa của người ta, đẩy người ta xuống nước, bây giờ còn không biết xấu hổ tự nhận mình là công thần!”

“Công thần cái con mẹ nó! Ai chẳng biết khí đó hắn căn bản không biết tin vỡ đê, chạy tới rõ ràng là định chế giễu. Còn người thực sự cứu chúng ta, bây giờ lại bị… Những kẻ bên trong thật đáng trách!”

“Bọn chúng đều là lưu manh của Bắc Nghiêm do quan phủ dùng tiền mướn tới, chửi bới đánh đập một ngày để lấy năm mươi đồng tiền!”

“Thói đời này…”

Sắc mặt Thái Sử Lan chậm rãi lạnh xuống.

Lẽ nào…

Trong đám người đang chen lấn, bỗng có người che mặt chạy vội ra, vừa chạy vừa nói, “Ta đi! Trong thôn còn chuyện chờ ta giải quyết!”

Phía sau người kéo hắn lại, nói, “Quan gia không cho phép đi..”

Người nọ không chút để ý, gạt tay đối phương, nhỏ giọng chửi một câu, “Làm gì có cái lý ấy! Thật quá đáng!” nói rồi vùi đầu về phía trước, đâm thẳng vào Thái Sử Lan. Thân thể hai người vừa đụng nhau, Thái Sử Lan liền thấy mu bàn tay mình mát lạnh, cúi đầu nhìn xuống – là nước mắt!

Người nọ ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn nàng, hơi nước trong đáy mắt còn chưa tan hết.

Vừa nhìn rõ đối phương, hai người đều ngẩn ra, “Là ông!”

Sắc mặt người kia cũng đại biến, kinh hô, “Là cô!”

Cùng là một câu nói, nhưng câu sau, giọng điệu hoàn toàn bất đồng.        Khiếp sợ xen lẫn vui sướng, lại có lo lắng bất an.

Thái Sử Lan hỏi, “Thôn trưởng, tại sao ông lại ở đây?

Người này chính là thôn trưởng thôn Tam Điền. Trước khi đê Nghi Hà vỡ, Thái Sử Lan đã nói ông ta dẫn thôn dân rời đi. Vậy mà lúc này, ông ta không ở lại trong thôn chủ trì việc phục hồi sau tai nạn, lại đứng ở nơi đây, chân mày Thái Sử Lan sớm đã nhăn lại.

Thôn trưởng thôn Tam Điền mấp máy miệng, sau đó quay đầu nhìn quanh, bỗng nhiên kéo nàng lại, đẩy đám người ra, hô lớn, “Thái Sử cô nương đã về!”

Một tiếng này cũng không quá vang dội, nhưng bốn bề bỗng dưng trở nên yên ắng. Một giây trôi qua, tất cả mọi người đồng loạt quay đầu, trong nháy mắt, ai nấy đều há miệng trợn mắt, sau đó nhìn Thái Sử Lan một lượt từ đầu tới chân.

Thái Sử Lan vốn là người bình tĩnh, nhưng dưới ánh mắt quỷ dị của mọi người cũng không khỏi cảm thấy cả người tê rần – Vẻ mặt của dân chúng thật cổ quái! Vừa giống vui mừng, vừa như sợ hãi; vừa giống hưng hấn, vừa tựa lo lắng, vậy là thế nào?

Hơn nữa, những người này cũng không phải thôn dân do nàng trực tiếp cứu, căn bản không thể biết nàng là ai. Nhưng giờ khắc này, ánh mắt bọn họ nhìn nàng giống như vô cùng quen thuộc, khiến người ta rợn cả tóc gáy.

Những người này dùng ánh mắt bắn phá nàng mấy lượt, sau đó không hẹn mà cùng lùi ra sau một bước, cùng mở miệng hô, “Thái Sử cô nương tới rồi!”

Vòng ngoài ồn ào như vậy, vòng trong lại yên tĩnh lạ thường, mọi người một lần nữa quay đầu nhìn lại. Ánh mắt cổ quái giống hệt ban nãy lại tới, Thái Sử Lan cũng không nhẫn nại được nữa, một tay đẩy thôn trưởng vẫn đang run rẩy đứng cạnh ra, đi nhanh về phía trước.

Nàng đi đến đâu, mọi người nơi đó đều đồng loạt dạt sang hai bên, chờ đên khi nàng đi qua lại hưng phấn tụ lại, giống như một chiếc khóa kéo, cái trước vừa mở, cái sau lại khép vào. Mọi người không ngừng nhường đường, cũng không ngừng báo với phía trước, “Thái Sử cô nương tới rồi!”

Từng tiếng như thế truyền vào, mỗi người đều giống như một chiếc thuyền lá, chứa đựng kích động đưa nàng vào biển người. Ban đầu, Thái Sử Lan còn cảm thấy kỳ quái, nhưng dần dần cũng đã bình tĩnh trở lại, bước nhanh vào bên trong. Càng đi vào sâu, sắc mặt nàng càng lạnh lùng.

Bởi vì, nàng nghe thấy tiếng mắng chửi bên trong.

Còn có, tiếng đồ đạc bị đập, tiếng chửi rủa, quở trách, tiếng roi da quật xuống, còn có tiếng quát nghiêm khắc mang theo ý cười quen thuộc.

“Nói! Tại sao không nói? Nhìn các ngươi xem, một tên công tử bột, một nữ nhân giang hồ không rõ lai lịch, một đạo tặc giết người vô số, lại dám nói mình là cứu tinh của bách tính quanh đê Nghi Hà? Dám nói các ngươi là người đã cứu mạng mấy nghìn bách tính? Thật nực cười! Đúng là nực cười! Nghi Hà này thuộc sự quản lý của phủ Bắc Nghiêm, thuộc sự quản lý của ta! Ngoại trừ ta, kẻ nào có thể hiểu rõ thủy lợi? Ngoại trừ ta, ai có thể biết trước lũ lụt xảy đến? Ai có thể tổ chức di dời bách tính trước cơn hồng thủy? Là ta! Là ta, chỉ có thể là ta! Trước mặt Kim lão gia ta đây, các ngươi còn dám tham công?”

Tiếng quát mắng kèm theo âm thanh roi da quật xuống truyền ra, nhưng tuyệt nhiên không có ai cần xin tha thứ hay phản kháng trả lời. Tù nhân bị chửi bên trong như đang nhẫn nhịn chịu đựng, lại giống như đã mất đi năng lực phản bác.

Dưới ống tay áo, bàn tay Thái Sử Lan đã chậm rãi siết chặt.

Đây là giọng của Kim Chính.

Kiên quyết phản đối nàng và Tô Á di dời bách tính, chạy tới chế giễu bọn họ, lại trong một khắc vỡ đê kia ném Cảnh Thái lam xuống nước, hại bọn họ suýt nữa mất mạng trong thiên tai.

Trên đời này, thật sự có kẻ vô liên sỉ tới mức ấy!

“Thái Sử cô nương.” Thôn trưởng thôn Tam Điền nói nhỏ bên tai nàng, “Nghi Hà vỡ đê, bách tính không ai thượng vong, mọi người đều biết đây là công lao của cô và Tô cô nương. Cho nên khi phủ Bắc Nghiêm ra thông cáo, cướp công của mọi người, ai cũng rất phẫn nộ nhưng lại không dám nói gì. Nhưng mà, ai ngờ bọn chúng còn nói đạo tặc Hỏa Hồ thừa dịp Nghi Hà vỡ đê mà phá ngục bỏ trốn, sau đó đã bị bắt lại, còn nói con trai của thương nhân buôn muối ở Thông Thành, tức Trần Mộ thông đồng với thổ phỉ, nên phải giải vào đại lao. Tô cô nương biết được liền chạy tới cứu, cũng lập tức bị bắt đi, nói nàng công khai chống đối quan phủ, sát thương nha sai, phải chịu gia hào một tháng, sau đó sẽ báo lên hành tỉnh để định tội…”

Thái Sử Lan gật đầu, qua kẽ hở trông coi tình hình bên trong, bỗng cất giọng, “Thôn trưởng, ông có thể giúp ta một chuyện không?”

“Giúp cái gì?”



Ít có khi nào, bước chân của Thái Sử Lan lại nhanh chóng như hiện tại. Những người ở vòng trong cùng không hề hô hào thống báo, cũng không hưng phấn vui mừng như bách tính bên ngoài. Bọn họ quay đầu nhìn nàng, vẻ mặt cảnh giác.

Thái Sử Lan mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn từ trong truyền ra, có người chạy tới gần, hô lên, “Ngăn nàng ta lại! Ngăn nàng ta lại!”. Nhưng mà chung quy bọn họ vẫn chậm một bước, bách tính dạt ra quá nhanh, bước chân nàng lại không chút do dự. Thái Sử Lan tự tay đẩy người cuối cùng ra, sau đó nhìn vào giữa sân.

Nam tử vừa bị nàng đẩy ra kia, đứng cạnh nghe thấy nàng hít vào một hơi thật sâu, thật dài.

Âm thanh kia như kéo ra vô tận. Trong thoáng chốc, người nọ có cảm giác hết thảy mọi thứ xung quay đều bị tiếng hít vào này của nàng gạt lui, nhào nặn, xoắn lấy, sau đó rất nhanh bị ép thành lưỡi đao bén nhọn ẩn chứa căm tức, sáng long lanh bên yết hầu.

Toàn thân tên côn đồ run rẩy, hắn vốn muốn quát lớn đôi câu, nhưng giờ lại không có dũng khí làm điều đó, lặng lẽ lủi sang bên cạnh.

Còn Thái Sử Lan lúc này đã không thèm để ý đến ai khác nữa, từ đầu tới cuối chỉ nhìn chòng chọc vào giữa sân.

Trước cửa phủ Bắc Nghiêm, ba cái cũi xếp thành hàng, người bên trong quần áo tả tơi, vết thương khắp cơ thể, trứng thối và rau củ bừa bãi trên đất, trên cũi lẫn trên thân thể bọn họ, mùi hôi tản ra bốn phía.

Ba cái cũi, từ trái sang phải, là Trần Mộ, Tô Á và Hỏa Hổ.

Nếu như không phải Trần Mộ đang liên tục thút thít, Thái Sử Lan thậm chí không thể nhận ra bọn họ nhanh chóng như thế. Thực sự, ba người trong cũi này, bị phơi dưới ánh nắng chói chang, bị rác rưởi ném lên, bề ngoài sớm đã hoàn toàn thay đổi. Trên trán Tô Á vẫn còn nửa quả trứng gà chưa rơi xuống, chất dịch màu vàng sậm dính lên cả mắt nàng, khiến nàng không mở nổi mắt.

Công tử Trần Mộ xuất thân phú gia, vốn ở trong phủ Bắc Nghiêm để làm chứng cho án kiện diệt môn của sơn phỉ Long Mãng, giờ lại không hiểu vì sao cũng bị nhốt trong cũi.

“Tô Á! Tô Á!…” Trần Mộ khóc nấc lên, “Nàng không nên cứu ta, không nên quan tâm chuyện của ta, để ta chết đi là được rồi! Người nhà ta đều chết rồi, ta còn sống cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa…”

Tô Á không lên tiếng, chỉ cúi đầu thật thấp. Hỏa Hổ ngước đầu nhìn lên, nam tử ngang tàng này, dù đang trong tình cảnh khốn cùng, hắn vẫn nhìn đời bằng nửa con mắt.

Miệng của Tô Á và Hỏa Hổ đã bị bịt lại.

Bên cạnh bọn họ, chính là Kim Chính đang cầm theo roi da hãy còn loang lổ máu tươi.

Lúc này, Kim Chính nghe tiếng động lạ, chậm chạp quay đầu.

Hắn vừa quay đầu, liền thấy người tới là Thái Sử Lan.

Kim Chính như bị sét đánh, cả người cứng đờ.

Người trước mắt, nửa mặt là nỗi khiếp sợ bao trùm, nửa mặt là vẻ dữ tợn còn chưa tiêu tan, thoạt nhìn giống như ác quỷ.

Bốn phía trở nên yên tĩnh.

Ai cũng nhìn về phía hắn, cùng với Thái Sử Lan.

Cách đám người, hai người đối diện nhau, yên lặng không nói. Trong không khí kỳ dị lúc này, mùi máu tanh như vờn quanh chóp mũi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK