– Thì ra ông cũng biết coi trọng mạng sống của mình!
Ánh tà dương ảm đạm, vài tia sáng cuối ngày yếu ớt trốn sau tầng mây, giống như chỉ cần một cơn gió thổi nhẹ qua cũng đủ để dập tắt hết thảy.
Dưới ánh sáng le lói ấy, những lời này cũng nhuốm vẻ âm u, khiến cho người nghe không khỏi run rẩy.
Người nói ra câu vừa rồi, chính là Dung Sở.
Lúc này, hắn đang ngồi trong vườn hoa của phủ Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng, tay cầm chùm nho tung qua tung lại. Chùm nho tím thẫm che đi gương mặt hắn, chỉ để lộ khóe môi như cười như không cùng đôi mắt tựa như đang cười, lại tựa như bắn hàn quang ra bốn phía.
Còn người ngồi đối diện hắn nghe câu nói kia, không ai khác ngoài Tổng đốc hành tỉnh Tây Lăng – Đổng Khoáng.
Mà vị Đổng Khoáng bấy giờ cũng chẳng có dáng dấp thong dong của một vị chủ nhân khi tiếp đãi khách. Ngược lại, sống lưng ông ta thẳng tắp, cứng nhắc, đôi chân khép lại theo bản năng, nếu như để ý kỹ còn có thể thấy góc áo choàng hơi run lên.
Một khắc trước, ông còn đang làm việc, bỗng cánh cửa trước giờ đóng chặt bị mở ra. Trong khi hộ vệ của ông còn chưa kịp chạy lên ngăn cản, thì một đại đội nam tử mặt lạnh như tiền đã tiến vào, nhanh chóng khống chế tất cả lối đi quan trọng, thành công giam lỏng ông. Ông ta chưa kịp hô lên: “Thích khách! Thật là một đám thích khách to gan!”, thì một người từ trong đại đội kia đã mỉm cười bước đến. Từ xa nhìn lại, người nọ tựa như tượng ngọc, tư thế phong lưu, hoàn toàn vô hại, càng lại gần…vẫn là một thân như ngọc, dáng dấp phong lưu, nhưng ông ta lại rùng mình, sau đó không sao bình tĩnh trở lại.
Đại lại Phong Cương, ai lại không biết người trước mắt này. Vậy mà bây giờ, người ấy lại dùng cách thức này xuất hiện ở nơi đây, khiến cho ông không khỏi cảm thấy căng thẳng.
Khách tới quả nhiên không phủ vẻ ngoài tao nhã, phong hoa của bản thân, hắn làm như không hề phát hiện không khí giương cung bạt kiếm bấy giờ mà mỉm cười ôn chuyện cùng ông, mỉm cười nói ông dẫn hắn tới hậu hoa viên đi dạo, mỉm cười hạ lệnh cho tất cả mọi người lui xuống, mỉm cười đùa nghịch chùm nho, sau đó mỉm cười nói muốn mượn Tổng đốc lệnh của hành tỉnh Tây Lăng.
Tổng đốc lệnh là lệnh phù tối cao của hành tỉnh, có thể dùng để điều động hết thảy lực lượng quân sự từ trung Phủ binh trở xuống trong hành tỉnh, lại thêm một vạn quân đội ngay trong thời gian giới nghiêm khi có chiến sự xảy đến. Có thể nói, người nắm Tổng đốc lệnh trong tay, cũng chính là nắm được quyền lực to lớn không gì sánh bằng trong phạm vi một tỉnh. Thế nhưng, quyền lớn, lại cũng chính là cấm địa mà không ai dám động đến.
Ông thực sự không hiểu, tại sao một người rõ ràng mọi chuyện như Dung Sở lại có thể nói ra những lời như vậy?
Hắn không chỉ không biết xấu hổ mở miệng, mà sau khi ông cự tuyệt, hắn vẫn còn tiếp tục…giở giọng uy hiếp.
– Quốc công… – Đổng Khoáng nuốt nước miếng, nỗ lực phân rõ phải trái với người trước mặt, – Tổng đốc lệnh không phải của riêng hạ quan, mà là triều đình đích thân trao lại. Mỗi lần hạ quan muốn dùng đến nó, dù là chuyện lớn hay chuyện nhỏ, trước tiên đều cần bẩm báo cẩn thận lên triều. Bây giờ ngài nói muốn “mượn” như vậy, hạ quan thực sự không đảm đương nổi…”
– A? Không “mượn” được? – Dung Sở cười cười, – Vậy lấy!
– Quốc công! – Đổng Khoáng cả kinh đứng bật dậy, – Ngài đừng làm bừa! Đây là tội lớn chu di cửu tộc!
Dung Sở căn bản không để ý đến ông. Hắn nghiêng đầu nhìn về phía chân trời như đang suy nghĩ gì đó. Trên mái hiên phía xa xa truyền đến tiếng bồ câu đập cánh.
Chốc lát sau, một hộ vệ đeo mặt nạ đồng nửa mặt chạy tới, đưa một cuộn giấy cho Dung Sở.
Ánh mắt Đổng Khoáng lập tức tốt lên, bởi vì ông ta thấy được, trên xi phong thư có một chữ “Lệ” nho nhỏ, chứng tỏ đây là thư khẩn truyền tới từ Lệ Kinh.
Dung Sở xem xong thư, sắc mặt không đổi, thản nhiên nói:
– Quả nhiên nàng vẫn phát hiện ra…
Sau đó, hắn phất nhẹ tay, giấy thư lập tức hóa thành bột phấn, biến mất.
Không khí dường như trở nên nặng nề hơn. Đổng Khoáng còn đang nghĩ xem vừa rồi Dung Sở nói là “hắn” hay “nàng”*, bỗng nghe giọng nói của hắn vang lên, âm thanh có chút tiêu điều:
(Trong tiếng Trung, “hắn” <hay “anh ấy”> và “nàng” <hay “cô ấy”> đồng âm)
– Cứ vậy đi!
Ngay tiếp đó, hắn xoay người nhìn Đổng Khoáng đang trợn to hai mắt, nói:
– Công văn của bộ Binh sẽ lập tức được đưa xuống, lệnh cho ông không được dùng bất kỳ quân đội nào của hành tỉnh Tây Lăng trợ giúp Bắc Nghiêm. Thượng Phủ binh và Thiên Kỷ, mỗi bên cử ra một vạn người xuất trại, tới mai phục ở quan Thanh Thủy, chặn đường lui của Tây Phiên.
Nghe tới đây, hai mắt Đổng Khoáng lại càng trợn lớn, không chỉ bởi ông ta hoảng sợ trước sự linh thông tin tức của Dung Sở, mà còn là vì không hiểu tính toán của triều đình, không hiểu vì sao lại không đi cứu Bắc Nghiêm ngay.
– Quả nhiên không ngoài dự tính. – Dung Sở cười cười, sắc mặt lạnh tanh, – Ta ở đây dây dưa với ông lâu như vậy, chẳng qua chỉ là để đợi tin tức này. Hiện tại… – Hắn kéo dài giọng, – Chu Thất!
Chu Thất cất tiếng trả lời rồi bước tới. Dung Sở cúi đầu nói với hắn vài câu, sau đó Chu Thất gật đầu, nhanh chóng nhún người nhảy lên. Ngay tức khắc, Đổng Khoáng nghe thấy hoa la bốn phía xào xạc va vào nhau, bóng người chớp lóe, cũng không biết là ai đã rời đi theo Chu Thất.
Nhưng mà, dù cho xung quanh không có những hộ vệ đáng sợ kia, thì ông ta vẫn không dám kêu cứu, cũng không dám dịch chuyển – đối diện chính là Dung Sở, một người như vậy cũng là quá đủ rồi!
Sau mười năm lăn lộn trong chốn quan trường nơi Lệ Kinh, Đổng Khoáng hiểu rất rõ, người trước mắt ông ta lúc này còn đáng sợ hơn tất cả các hộ vệ trứ danh cộng lại.
– Muốn biết bọn họ đi đâu sao? – Dung Sở không nhanh không chậm bước về phía trước hai bước, ngửi một đóa tường vi, rồi nói – Bọn họ đi tới quan Thanh Thủy.
Đổng Khoáng kinh ngạc nhìn hắn, không sao hiểu nổi ý tứ Dung Sở. Quân Thiên Kỷ và thượng Phủ binh sẽ lập tức đóng quân ở quan Thanh Thủy, chẳng lẽ hộ vệ của hắn tới đó xem náo nhiệt? Hay là đi đoạt doanh trại của mấy người kia?
– Bọn họ giả làm “quân địch” Tây Phiên. – Dung Sở mỉm cười – Lui tới quan Thanh Thủy quấy rầy quân Thiên Kỷ.
– Chuyện này… – Đổng Khoáng vẫn không sao theo được tư duy của Dung Sở.
– Kẻ được gọi là Thiếu tướng của quân Thiên Kỷ kia… – Nói tới đây, nụ cười của Dung Sở có thêm vài phần diễu cợt – tự nhận là tài hoa hơn người, cẩn thận đa trí, kỳ thực là một kẻ thích đao to búa lớn, ngờ vực đa nghi mà thôi. Trước đó hắn án binh bất động, nói rõ vô cùng cố kỵ quân Tây Phiên qua lại ở Lan Sơn, cho rằng đám quân Tây Phiên kia làm vậy là dương Đông kích Tây, hơn nữa quân địch phía Lan Sơn có đại động, cho nên hắn muốn một lưới bắt hết. Giờ triều đình lại muốn hắn dạt quân sang quan Thanh Thủy đợi hô ứng, hắn sao có thể nguyện ý? Bởi vậy, chỉ cần ở quan Thanh Thủy xuất hiện “một vài quân địch khả nghi”, hắn nhất định sẽ lập tức báo lên triều đình, nói phát hiện quân địch ở quan Thanh Thủy, nghi vấn trong quân có nội ứng, sau đó thỉnh cầu thanh lọc quân đội trước, tạm thời không xuất doanh. – Hắn cười cười – Quân Thiên Kỷ thành lập đã nhiều năm, một số lão tướng quân có địa vị vững chắc đã kéo bè kết cánh, mơ hồ ảnh hưởng đến uy quyền độc nhất vô nhị của Kỷ gia. Vị Thiếu tướng “tài giỏi” này vừa kế vị không lâu, trẻ tuổi nóng tính, dã tâm bừng bừng, sao có thể cho phép người khác làm lung lay chỗ ngồi của mình. Hắn còn đang lo không có cơ hội uốn nắn bọn họ kìa. Bây giờ vừa lúc, ta liền cho hắn một cơ hội.
Đổng Khoáng trợn to hai mắt – Đầu óc người này rốt cuộc thế nào? Chẳng qua chỉ tiện miệng phái mấy tên thị vệ đi mà thôi, vậy mà có thể gài bẫy quân Thiên Kỷ từ hành tỉnh. Hắn không những phá hỏng kế hoạch xuất binh tới quan Thanh Thủy, lại còn muốn thuận tiện quấy đục quân Thiên Kỷ?
– Quân Thiên Kỷ không xuất binh đến Thanh Thủy. – Dung Sở vẫn chưa nói xong – Nhưng lão Biên ở đại doanh thượng Phủ binh lại là một người vô cùng trung thành, tận tâm. Vậy nên ông ta nhất định sẽ yêu cầu Thiên Kỷ phối hợp xuất binh. Mà Tiểu Kỷ trước giờ là một kẻ kiêu ngạo, làm sao có thể để ý đến ông ta? Ừm, nói vậy, lần này quan hệ giữa quân Thiên Kỷ và thượng Phủ binh sẽ gay gắt hơn một chút.
Đổng Khoáng “Ách!” một tiếng, thân thể lặng lẽ lui ra sau – Chỉ trong chốc lát, người này không những tính kế quân Thiên Kỷ mà còn cộng thêm cả thượng Phủ binh. Chờ đến khi sát thần đây khuấy đục nước xong, có phải ba lực lượng quân đội lớn nhất hành tỉnh Tây Lăng sẽ thay đổi hoàn toàn hay không?
Sớm đã nghe đồn Tấn Quốc công linh hoạt nhạy bén, tinh thông tính kế, bây giờ xem ra so với lời đồn còn đáng sợ hơn. Hắn rõ ràng đã rút khỏi triều chính, nhưng ngay cả tính tình Thiếu tướng mới nhậm chức của Kỷ gia cũng nắm chắc trong lòng bàn tay, hơn nữa còn dám cùng lúc chơi hai vị lão đại quân sự một vố lớn.
Mấy năm nay, Tấn Quốc công nhàn nhã vui chơi, giấu tài giấu nghệ, khiến cho bọn họ dần dần quên đi hình ảnh vị Thiếu tướng trí tuệ tuyệt vời, túc trí đa mưu, được xưng là danh tướng số một Nam Tề năm nào. Lúc này, khi người này một lần nữa lộ mặt, ông ta mới bỗng nhiên phát giác, thì ra thời gian chưa từng mài mòn trí thông minh của người này, ngược lại còn khiến hắn ngày càng thâm trầm, ngày càng đáng sợ. Chỉ cần một ngày gió thổi bụi bay, hắn chắc chắn sẽ lại một lần nữa tỏa hào quang bốn phía, rọi soi non sông Nam Tề.
Chỉ là không biết tại sao, Quốc công rõ ràng đã lui về sau màn, tỏ ý không muốn dính dáng tới triều chính, tại sao hôm nay lại thay đổi thái độ, “nhiệt tình” tham gia việc quân đến thế? Là ai có bản lĩnh lớn như vậy, có thể khiến hắn ra tay thêm một lần nữa?
– Nhưng mà, Quốc công… – Ông ta ngập ngừng, nghĩ thầm Quốc công muốn đuổi quân Thiên Kỷ và thượng Phủ binh ra khỏi quan Thanh Thủy để làm gì? Hai quân ở quan Thanh Thủy, tốt xấu gì cũng sẽ ra tay cứu Bắc Nghiêm. Bây giờ đuổi bọn họ đi, không phải là sẽ dồn Bắc Nghiêm vào đường chết hay sao?
– Tại sao ta muốn làm loạn? – Dung Sở liếc nhìn ông, ánh mắt vài phần mị hoặc, vài phần lạnh thấu xương – Cũng giống như hành tỉnh Tây Lăng của ông, đừng tưởng ta muốn người của ông, ta nói muốn có Tổng đốc lệnh, chẳng qua là vì sợ các người cản đường ta mà thôi.
Đổng Khoáng trợn to hai mắt, đột ngột hiểu ra ý tứ của Dung Sở – Hắn căn bản không phải muốn Tây Lăng tương trợ binh lực. Chờ ngày quân Thiên Kỷ và thượng Phủ binh tiến vào quan Thanh Thủy, sau đó ra lệnh giới nghiêm, không cho phép bất kỳ kẻ nào tùy ý xâm nhập, nhất là một người từng là tướng soái trong quân như Tấn Quốc công hắn. “Mượn” Tổng đốc lệnh, là vì hắn muốn đuổi bọn họ đi, bởi không muốn bất kỳ ai cản trở đường đi của hắn… Hắn lại có thể muốn tự mình đi cứu Bắc Nghiêm!
Kẻ điên! Một kẻ điên đáng sợ!
Hiện tại Bắc Nghiêm bị vây, tình hình không rõ, quân Tây Phiên lại hung hãn, ngày càng tiến sát nội địa.
Vậy mà hắn lại có thể dễ dàng dùng kế đá văng Tây Lăng, đá văng hai quân để dọn đường cho mình!
– Được rồi! – Dung Sở thong thả đứng lên, tùy ý phủi tay, – Giao Tổng đốc lệnh cho ta!
– Quốc công! – Đổng Khoáng hoảng sợ lui về phía sau, – Hạ quan…
– Hử? – Dung Sở nhìn hắn, vẻ mặt ngạc nhiên, – Đổng đại nhân, giờ ngài và ta đã là châu chấu trên cùng một thuyền, lẽ nào ngài lại muốn chỉ lo thân mình mà vứt bỏ bổn Quốc công?
– Hạ quan… – Đổng Khoáng nghẹn họng trân trối, “từ khi nào mà ông ta và hắn đã trở thành châu chấu trên cùng một thuyền rồi? Còn có, hắn mà là châu chấu sao? Hắn rõ ràng là một con ác hổ!”
– Kế hoạch khu lang trục hổ, đánh đuổi quân Thiên Kỷ và thượng Phủ binh tuyệt diệu vừa rồi, – Dung Sở mỉm cười, – không phải do ta cùng đại nhân thương lượng với nhau sao?
Đổng Khoáng nhảy dựng lên, suýt chút nữa thì ngã ngửa ra sau, trong nháy mắt đã mồ hôi đầy đầu, “từng gặp qua người lòng dạ hiểm độc, nhưng chưa từng thấy ai đen tối như vậy. Rõ ràng là hắn cố tình nói cho ông ta nghe, tại sao bây giờ lại biến thành hai người bí mật thương lượng, cùng nhau đối phó Thiên Kỷ và thượng Phủ binh rồi?”
Nhưng mà, ông ta không thừa nhận thì có tác dụng không?
Nếu Dung Sở thực sự muốn kéo ông ta xuống nước, ai có thể ngăn cản đây?
Uy hiếp, đây chính là uy hiếp trắng trợn!
Nhưng dù là vậy, ông ta cũng phải chịu.
– Yên tâm. – Dung Sở ngửa đầu nhìn về phía chân trời, – Bổn Quốc công sẽ không làm ông khó xử. – Hắn tùy ý bẻ ngón tay, lẩm bẩm, – Ừm, cũng sắp tới lúc rồi.
Đổng Khoáng trừng hai mắt, nghĩ thầm: “Cái gì gọi là không gây khó dễ cho ông? Để Tổng đốc lệnh rơi vào tay người ngoài, đó là tội mất đầu. Dù cho Dung Sở ngài tài giỏi phi thường, thì Nam Tề này cũng không phải nhà của ngài, ngài nói miễn tội là có thể miễn tội sao?”
Trong lúc ông còn đang nghĩ xem có thể tự đâm đầu vào cột để không phải liên lụy người nhà hay không, bỗng nhiên mùi khét từ đâu truyền tới.
Ngay sau đó, ông lại nghe có người la lớn:
– Đi lấy nước! Mau đi lấy nước!
Đổng Khoáng nhảy dựng lên, ngẩng đầu liền thấy vườn hoa lẫn hành lang đã chìm trong biểm lửa, khắp nơi trong phủ nghi ngút khói đen. Hôm nay vừa lúc gió thuận, cho nên lửa lan rất nhanh, giống như từng con kỳ lân đỏ thẩm uốn mình trong làn khói. Đám hộ vệ trước giờ không dám đến gần giờ cũng vừa chạy tới vừa hô to:
– Cứu đại nhân!
Trong khung cảnh hỗn loạn như vậy, vẻ trấn định của Dung Sở càng thêm nổi bật. Ngay lúc này đây, hắn lại có thể dùng một con dao nhỏ tinh xảo để sửa móng tay. Tiểu đao phản chiếu rõ ràng ánh mắt hắn – bình tĩnh, thêm chút hàn ý mơ hồ.
Lòng Đổng Khoáng lạnh xuống trong nháy mắt, ông sợ hãi tới nỗi không nói nên lời:
–..Ngài…là ngài phóng hỏa…
Dung Sở này, rốt cuộc lá gan của hắn lớn tới nhường nào? Lại dám ngang nhiên phóng hỏa đốt phủ Tổng đốc của ông!
Dung Sở đặt con dao nhỏ xuống, liếc mắt nhìn một hộ vệ vừa chạy tới, chậm rãi nói:
– Đúng vậy! Nếu ta không làm thế, sao có thể khiến Tổng đốc đại nhân đây “Bận việc…cứu hỏa, cứu giúp Quốc công, không cách nào chu toàn mọi việc, cho nên Tổng đốc lệnh bị lửa thiêu rụi” đây?
Đổng Khoáng ngẩn ra, bỗng nhiên hiểu ý tứ của hắn.
Phủ Tổng đốc cháy, tất nhiên cần được cứu hỏa, mà lúc này, Tấn Quốc công “thân hãm đám cháy”, Tổng đốc đại nhân đương nhiên phải cứu trọng thần quốc gia. Vô luận thế nào, Tổng đốc lệnh cũng chỉ là một vật chết, không thể sánh với tính mệnh của Quốc công tôn quý. Bởi vậy, vì “cứu quốc công”, ông không thể cùng lúc lấy Tổng đốc lệnh.
Tổng đốc lệnh bị cháy, ông ta nhiều nhất cũng chỉ phạm vào tội sơ xuất, hơn nữa có Dung Sở dùng ân cứu mạng để thượng thư biện hộ cho, chuyện nhỏ này cũng sẽ hóa không.
Đổng Khoáng thở dài một hơi, thân thể mềm nhũn – kẻ sắp chết đuối vớ được cọc, tâm buông lỏng, tinh lực cũng cạn kiệt, trong phút chốc ông đã không còn sức đứng lên.
Ông ta bất động, phía đối diện, Dung Sở cũng thu dao nhỏ lại, làm ra bộ dáng bất động, sau đó hoảng sợ hô lên:
– Chuyện gì vậy? Cháy rồi? Ai nha! Bệnh thấp khớp của bổn Quốc công tái phát, đi không nổi nữa! Tổng đốc đại nhân, ngài không thể bỏ ta lại, mau cứu ta! Mau cứu ta!
Khóe miệng Đổng Khoáng giật giật, sau đó ông vội vàng chạy tới, khom người cõng Dung Sở lên:
– Quốc công chớ sợ! Hạ quan tới cứu ngài!
Một khắc vác Dung Sở lên kia, một chiếc lệnh bài Tổng đốc cũng lẳng lặng chui vào ống tay áo hắn.
Chỉ là một như vậy, Đổng Khoáng xem như đã lĩnh giáo đủ thủ đoạn của Quốc công. Ông dám chắc, chỉ cần ông do dự một khắc, người trên lưng này nhất định sẽ không do dự mà cắm dao vào người ông.
Tổng đốc đại nhân tự mình cõng Tấn Quốc công thoát khỏi đám cháy, phần lớn những người còn lại đương nhiên cũng bảo vệ hai nhân vật lớn rời khỏi phủ Tổng đốc, đi tới nơi an toàn. Dung Sở xuống khỏi người Đổng Khoáng, ngáp một cái, nói:
– Đổng đại nhân, trong phủ ông có việc, ta không làm phiền nữa, gặp lại sau vậy.
Đổng Khoáng lập tức cúi người chào, không hề có ý giữ lại – Ôn thần, ngài mau mau đi sớm một chút.
Dung Sở mỉm cười, động tác linh hoạt, tư thế như thường, nào có vẻ gì là bị “thấp khớp”. Cho tới khi hắn đi đã xa, Đổng Khoáng vẫn cúi người như trước, mà phía sau, phủ Tổng đốc lửa cháy ngút trời, tư thế của ông giống như không chịu nổi gánh nặng đang đè trên vai.
Hồi lâu sau, ông chậm rãi đứng thẳng dậy, nhìn bóng lưng rời đi của Dung Sở tiêu sái như rồng thì không khỏi thở dài:
– Lại gây chuyện lớn nữa rồi…
– Chủ tử.
– Ừm.
– Có thư của Thai Thế Đào từ thượng Phủ binh gửi tới.
– Hả? – Dung Sở đang giục ngựa như bay rốt cuộc cũng xoay nửa người lại.
Thai Thế Đào là do hắn tiến cử nên được vào doanh Quang Vũ thứ hai, trước đó không lâu thì tới Tây Bắc tham gia rèn luyện. Dưới sự an bài của Dung Sở, hắn vào đại doanh thượng Phủ binh. Thiếu niên Thai gia thay da đổi thịt, dũng mãnh kiên cường, mấy lần giao đấu cùng Tây Phiên đều xung phong đi đầu, rất được tổng tướng Phủ binh Biên Nhạc Thành xem trọng. Hiện tại, hắn đã là một Bách trưởng, có trong tay một đội trăm người.
Dung Sở tiến cử Thai Thế Đào vốn là có dụng tâm, vừa vì bồi dưỡng nhân tài cho quốc gia, mặt khác là bởi Dung gia không thể để Thái hậu đoạt mất hết thảy quyền lực, rời khỏi quân giới. Dung Sở làm vậy, có thể thông qua Thai Thế Đào, nắm giữ doanh Quang Vũ, lợi dụng quy củ tòng quân rèn luyện của đệ tử doanh Quang Vũ để tiến hành thâm nhập vào quân đội, thực sự là một biện pháp có hiệu quả lại không bứt dây động rừng.
Mặc dù có Dung Sở tiến cử, nhưng Thai Thế Đào lại vì vậy mà càng thêm cẩn thận, tự ràng buộc bản thân. Hắn rất sợ bị người khác nói hắn nhờ có quan hệ mới được thăng chức, vậy nên bình thường rất hiếm khi thư từ qua lại với Dung Sở. Lúc này lại đột nhiên gửi thư đến, rốt cuộc là có chuyện gì?
Trên lưng ngựa, Dung Sở vội vàng mở thư ra. Sau khi xem qua thư, hắn bỗng nhiên cười cười:
– Ta quả nhiên không nhìn nhầm người. – Giọng nói của Dung Sở mang theo vui mừng, lại có chút không thích nhàn nhạt.
Thuộc hạ khó hiểu nhìn hắn.
– Tiểu tử này lại có thể nhìn thấu hư chiêu của Tây Phiên, cũng hoài nghi Bắc Nghiêm có thể gặp nguy. Hắn ở thượng Phủ binh, không thể tùy tiện xuất trại, liền bóng gió hỏi ta. – Dung Sở cười nhạt, – Vị Thiếu tướng Thiên Kỷ kia mà biết chắc chắn sẽ xấu hổ tới chết nhỉ? Ngay cả một tên tân binh cũng có thể nhìn thấy ý đồ thực sự của Tây Phiên, vậy mà hắn cứ nhất quyết canh giữ Lan Sơn?
– Ngài định trả lời thế nào?
Dung Sở híp mắt, phía trước như hiện lên khuôn mặt quật cường của thiếu niên kia.
Ngày đó hắn rời khỏi nhà, hơn nửa đêm chạy tới chỗ Dung Sở, gấp gáp gõ cửa. Vừa nhìn thấy hắn, câu đầu tiên mà Thai Thế Đào nói là: “Quốc công, ta không vào doanh Quang Vũ! Ta muốn tòng quân! Ta muốn cứu tỷ tỷ!”
Từ miệng hắn, Dung Sở mới biết được tình cảnh lúc đó của Thái Sử Lan. Sau đó, hắn một đường đuổi theo. Trước khi đi, thiếu niên kia còn nằng nặc đòi theo hắn, hắn không chút do dự hất tay người nọ ra.
– Ngươi đi theo sẽ trở thành gánh nặng cho ta. – Hắn nói, không hề khách khí, – Ngươi là một người không thể khống chế tình cảm, đảm bảo sẽ ảnh hưởng tới việc ta cứu nàng từ tay Tây Cục.
Lúc đó, hai mắt thiếu niên đầy hơi nước, nhưng lại chỉ cắn môi không nói một lời.
Giọng nói lạnh lùng của Dung Sở vang lên:
– Nhớ kỹ lời của Thái Sử Lan từng nói với ngươi – chờ khi mạnh mẽ sẽ gặp lại nàng!
– Ta muốn tòng quân! Tự ta sẽ đi! – Thiếu niên ngửa đầu lên, đáy mắt ngập tràn lửa giận.
– Không có doanh Quang Vũ đề cử, ngươi chỉ có thể vào hạ Phủ binh. Mà là quan quân trong đại doanh thượng Phủ binh, ngươi mới có thể được coi là quân quan cao cấp. – Hắn lãnh đạm nói, – Ngươi đi lên từ một tiểu binh trong hạ Phủ binh, từng bước tới thượng Phủ binh, ngươi nói xem, sẽ phải mất bao nhiêu năm? Ngươi muốn tới khi trở thành một lão già bảy mươi, tám mươi tuổi mới có thể gặp lại nàng?
Thiếu niên nghe vậy lập tức buông tay, giống như bị con số quá lớn kia đánh một đòn thật mạnh.
– Ngươi đi đi. – Đêm đó, âm thanh của hắn như một lời nguyền quẩn quanh trong bóng đêm, – Đừng vì được tiến cử mà cảm thấy hổ thẹn, không nên có tư tưởng chỉ dựa vào sức mình, không cầu người khác mới là đúng. Người làm chuyện lớn không câu nệ tiểu tiết, thuyền nào thuận gió thì ngồi, đường nào sáng lạn thì đi, tại sao lại phải lãng phí mấy chục năm chỉ để có được cái kết tương tự? Dựa vào người khác không đáng xấu hổ, vĩnh viễn dựa vào người khác mới đáng xấu hổ. Ta cho ngươi một con đường, ngươi giúp ta mở rộng; ta cho ngươi một chỗ dựa vững chắc, chính ngươi sau này trở thành ngọn núi lớn…Thái Sử Lan có thể nương nhờ, trọn đời không âu lo. Đó mới là việc nên làm!
– Được! – Giọng nói thiếu niên còn lớn hơn hắn, gần như rống lên – Vậy bây giờ ngài giúp ta bảo vệ tốt tỷ ấy! Chờ ta xây xong ngọn núi, để tỷ ấy có thể dựa vào ta trọn đời.
…
Dung Sở cười nhạt.
Ta giúp ngươi bảo vệ nàng, sau đó để ngươi cướp về?
… Thật là một đứa nhỏ đáng yêu!
– Hồi âm cho hắn, nói mọi chuyện đều ổn. Dù cho Tây Phiên có dị động thì cũng không thể nào vượt mặt đại doanh Thiên Kỷ và thượng Phủ binh để tấn công Bắc Nghiêm, bảo hắn cứ yên tâm ở trong doanh trại.
Hộ vệ có chút kinh ngạc nhìn hắn, nhưng cuối cùng vẫn bình thản trả lời:
– Vâng!
Nộ mã như rồng lướt đi, bỏ lại sau lưng hồi ức cùng lời nói ban nãy, tất cả đều hòa vào cát bụi.
Gió đêm thổi bay mái tóc của Dung Sở. Trong bóng tối, ánh mắt hắn như cười như không, mang theo chút châm chọc.
Xây một ngọn núi để nàng dựa vào sao…
Chờ tới khi ngươi xây xong ngọn núi đó, ta tất đã trở thành bầu trời bao trùm thiên hạ của nàng rồi!
Trong lúc Dung Sở đổi trắng thay đen, đùa bỡn hai đại quân của hành tỉnh trong lòng bàn tay, thì phía bên này, Thái Sử Lan đứng trên đầu thành, đối chọi với trận công kích tiếp theo của địch.
Lương thực trong thành còn có thể miễn cưỡng chống đỡ, đội ngũ trai tráng khỏe mạnh trẻ trung cũng đã phát huy được tác dụng. Thái Sử Lan đứng trên đầu thành suốt mấy ngày mấy đến, phía địch dần dần nhận ra tầm quan trọng của nàng, cho nên bắt đầu tiến hành công kích mãnh liệt với nàng, nhưng bên người nàng lại có Lý Phù Chu.
Mặc dù một người không đủ sức đối phó với thiên quân vạn mã, nhưng chỉ cần có Lý Phù Chu, dù cho mưa tiễn có dày hơn nữa, mũi mâu có ác độc hơn nữa thì cũng chẳng thế tới gần nàng trong phạm vi ba thước.
Cho dù tình hình lúc này rất khó khắn, nhưng mọi người vẫn có thể chật vật chống đỡ, còn có Thái Sử Lan luôn luôn kiên định như núi đá, tựa hồ vĩnh viễn cũng không đổ. Ba ngày trôi qua, ai cũng cảm thấy bản thân có thể tiếp tục kiên trì, duy chỉ có Thái Sử Lan, Lý Phù Chu, cùng một vài người khác biết – tình huống xấu nhất đã tới!
Vũ khí không đủ dùng!
Hai bên đều ở thế giằng co. Chủ soái Tây Phiên kỳ thực có thể dùng đuốc đốt ngoại thành, như vậy nội thành cũng sẽ bị ảnh hương, sau đó bọn chúng lượn quanh thành một vòng thì vẫn có thể xuôi Nam hoặc hướng Bắc để kéo dài chiến cuộc. Nhưng có lẽ là do trước đó chủ soái Tây Phiên thổi phồng quá mức, bây giờ không có được thắng lợi hoàn toàn, cho nên mới không cách nào khai báo lên triều đình.
Bởi vậy mới có tình cảnh hai bên như hai con trâu húc nhau, đẩy qua đẩy lại ở nơi chật hẹp này như hiện tại.
– Thái Sử cô nương! Trong kho chỉ còn lại hai vạn mũi tên thôi! – Giữa trận ác chiến, Vương Thiên tổng đột ngột chạy lên đầu thành hô lớn.
– Thái Sử, cung của nhóm cung tiễn thủ lại bị phá hỏng mười mấy cái! – Hoa Tầm Hoan ôm một bó lớn tàn cung chạy tới, vứt xuống nền đất.
Liên tục bắn tên trong thời gian dài, những cây cung quá tuổi này rốt cuộc cũng không chống đỡ được thêm nữa.
Thái Sử Lan nhếch môi – Xem ra vũ khí của bọn họ hiện giờ đã không đủ để chống đỡ thêm một lần tấn công của quân địch nữa.
Nàng xoay người nhìn xuống dưới thành – Mặc dù chiến sự đang lúc ác liệt, nhưng mọi người vẫn đang anh kiên cường chiến đầu. Ngay khi tin tức vũ khi thiếu hụt truyền đến, Thái Sử Lan đã lập tức hạ lệnh dựng thêm một thú phòng ngay trên cửa thành, tập hợp một nhóm lớn thợ thủ công để bọn họ tạm thời sửa chữa và chế tạo cung tên.
Quyết định ấy của nàng khiến cho vô số người tỏ ra kinh ngạc lẫn xem thường, lâm thời tạo tiễn sao có thể? Sửa chữa cung tên lại càng hoang đường. Tên từng dùng qua rồi đem sửa lại có thể dùng hay sao? Những chuyện này bọn họ đều chưa từng nghe qua.
Nhưng mà, hiện tại ở Bắc Nghiêm, Thái Sử Lan là người đứng đầu, không ai dám trái ý nàng. Dựa theo phân phó của Thái Sủ Lan, bên trong thú phòng còn xây thêm một căn phòng nhỏ không rõ công dụng, chìa khóa chỉ do duy nhất Thái Sử Lan nắm giữ.
– Nếu vũ khí không đủ thì đành mượn vậy. – Thái Sử Lan đứng thẳng lưng trên đầu thành, sau bỗng nhiên nhảy về phía trước, đi xuống dưới chiếc đèn bão treo trên tường thành.
Lý Phù Chu cũng lập tức tiến lên, đứng chắn trước mặt nàng.
Phía dưới, quân lính Tây Phiên vừa thấy nàng xuất hiện liền điên cuồng phóng mâu, tên, đủ loại vũ khí dài ngắn tới.
Gần đây Tây Phiên theo dõi rất sát sao nhất cử nhất động của Thái Sử Lan, lại còn có ý sắp xếp một đội tiễn thủ mạnh nhất và tay phóng mâu đứng đầu đến tấn công nàng. Chỉ cần nàng xuất hiện, công kích sẽ ập tới liên tiếp.
Âm thang leng keng vang lên không ngừng, tiễn rơi xuống như mưa. Thể chất người Tây Phiên vốn đã khỏe mạnh, tiễn thủ nổi danh lại càng không cần phải nói. Bởi thế, rất nhiều mũi tiễn bay lên, cắm sâu trong hốc tường, thậm chí còn có cái lướt qua đầu thành, lao thẳng về phía Thái Sử Lan, nhưng mà tất cả đều bị Lý Phu Chu vung tay cản lại, ném ra xa tới hơn một dặm.
– Ngươi điên sao? – Đám người Hoa Tầm Hoan kinh hoàng chạy tới, vội vã kéo Thái Sử Lan lui ra sau, – Đâu phải ngươi không biết hiện giờ Tây Phiên để mắt đến mình, vậy mà còn dám ngang nhiên đứng dưới ánh đèn như thế!
Trước khi bị kéo xuống, Thái Sử Lan còn kịp thò người ra, nhổ một cây tiễn cắm trên tường gạch xuống. Nàng nhìn một chút, thấy tiễn về cơ bản vẫn còn nguyên vẹn. Mà trên mặt trường thành phía dưới vẫn còn vô số mũi tiễn và đoản mâu khác nữa.
Lý Phù Chu nãy giờ vẫn nhìn nàng, lúc này đột nhiên lên tiếng:
– Nàng cần những thứ này sao?
Thái Sử Lan gật đầu, lại nói:
– Nhưng mà muốn lấy được chúng thực sự quá mạo hiểm.
Lý Phù Chu cười cười, vừa nhấc chân một cái, thân thể đã lướt qua tường thành.
Một khắc khi hắn nhảy lên kia, dáng người lưu loạt tựa mây bay, hay chăng là một con nhạn vác theo cả bóng đêm trên đôi cánh bay về phía mặt trời lặn. Nơi cao gió thổi vi vu, thổi bay mái tóc đen dài của hắn, để lộ nửa bên mặt vô cùng tuấn tú.
Tất cả mọi người đều không kìm được mà ngửa đầu nhìn lên, ánh mắt say mê mơ màng.
Lý Phù Chu nhảy lên một cái, sau đó linh hoạt đáp xuống. Hắn lướt đi trên tường thành, tay áo màu xanh ngọc nhanh nhẹn chuyển một vòng, thoáng cái đã nhổ được một đám lớn tiễn và mâu mới khi nãy còn cắm trên tường gạch. Bóng dáng ống tay áo người nọ tung bay trong gió, lất át cả ánh trăng phía trên cao.
Binh lính Tây Phiên đứng dưới cũng không khỏi choáng váng. Chờ tới khi bọn chúng nhớ ra phải bắn tên thì Lý Phù Chu đã ôm một đống tiễn gãy mâu hỏng bay lên đầu thành. Đi được nửa đường, hắn giống như nhìn thấy thứ gì đó, thân thể đột ngột nghiêng sang một bên.
– Vút! – Bên dưới, chủ soái Tây Phiên rốt cuộc phản ứng lại, trực tiếp tự mình ra tay!
Hiện tại, quân dân Nam Tề, ai ai cũng đã biết lực cánh tay của người này đáng sợ tới mức nào. Lúc này, vừa thấy hắn ra tay đánh lén, bọn họ không khỏi vừa sợ vừa giận, vội vã kêu lớn hai tiếng “Cẩn thận!”
Thái Sử Lan tiến lên một bước, cúi đầu thăm dò tình hình dưới thành. Thế nhưng phía dưới tối om, nàng không cách nào nhìn ra Lý Phù Chu đến cùng là muốn làm gì, chỉ có thể thấy được mũi mâu lóe sáng chói mắt đang lao đến như tia chớp.
Ngay tức khắc, nàng lại bị Hoa Tầm Hoa và Tô Á hung hăng kéo trở về.
Phi mâu gào thét vụt tới, con tim ai nấy đứng trên tường thành đều như bị treo ngược, chỉ riêng Lý Phù Chu là không mấy để tâm, thân thể vẫn nghiêng về một phía, hai chân dẫm lên khe nứt trên tường, một tay ôm bó tiễn mâu, tay kia nhanh chóng xẹt qua nơi nào đó trên tường.
– Vút! – Phi mâu lúc này đã ở ngay sát gáy hắn, mũi mâu sáng như tuyết, cũng giống như ánh mắt rét lạnh của tử thần.
Trong thoáng chốc, Lý Phù Chu thu tay lại, quay đầu, nghiêng người, khớp xương thân trên chuyển động phát ra những âm thanh răng rắc.
– Phập! – Phi mâu lướt qua ò má hắn, ghim chặt vào bờ tường ngay sát vai hắn, vụn gạch xanh xám bắn lên tung tóe.
Nếu như ban nãy không phải hắn kịp thời co vai lại, chỉ sợ lúc này xương tỳ bà đã bị mũi mâu kia chọc thủng rồi!
Trên đầu thành, mọi người đều căng thẳng nín thở, Lý Phù Chu thì vẫn ung dung mỉm cười như thường ngày. Hắn liếc mắt nhìn phi mâu, nhẹ nhàng thổi một cái.
Mấy sợi tóc từ trên mũi mâu rơi xuống, chìm vào bóng đêm.
Trong khoảnh khắc đó, Lý Phù Chu dường như thoáng xuất thần, nhưng ngay lập tức lại mỉm cười, tiện tay rút mâu ra, kẹp dưới nách, nhảy lên tường thành.
Trên thành, tiếng hoan hô như sấm động. Lý Phù Chu đi đến trước mặt Thái Sử Lan, thả bó tiễn kia xuống. Thái Sử Lan đang muốn hỏi hắn có sao không thì trên cánh tay nãy giờ vẫn để sau lưng của Lý Phù Chu bỗng dưng xuất hiện một cành hoa. Hắn cười nói:
– Tặng cho nàng!
Tiếng hoan hô xung quanh chợt tắt ngấm.
Thái Sử Lan dừng chân lại.
Trên thành, nhãn thần đám nữ nhân đều sáng rực lên.
Không rõ đóa hoa kia là giống gì, chỉ thấy sáu cánh hoa màu trắng ngọc, nhụy hoa màu xanh nhạt nhô lên ở chính giữa. Màu trắng này rất hiếm gặp, không phải màu trắng mềm mại, mong manh thường thấy mà vừa sáng vừa lạnh, cảm giác cánh hoa hơi dày, nhìn đi nhìn lại thấy rất giống làm từ ngọc; đường nét sáng tỏ, có chút thanh cao chứ không quyến rũ. Cả đóa hoa kia lọt vào tầm mắt, mang tới cho người nhìn cảm giác sạch sẽ lẫn hừng hực khí thế, cực kỳ thanh thoát, mát lành.
Ở nơi tường thành trong cảnh chiến tranh đầy rẫy máu đổ này, một đóa hoa sạch sẽ, thanh lệ, trắng noãn như thế lại càng trở nên nổi bật. Giữa cảnh gió lửa cát bụi, nó lại càng phát ra mị lực mê người.
– Vừa nhìn thấy đóa hoa này, ta đã muốn hái xuống tặng nàng. – Lý Phù Chu giơ đóa hoa lên, đưa đến trước mặt Thái Sử Lan, mấy chữ cuối cùng nói hơi nhỏ, – Nó khiến cho ta..liên tưởng tới nàng.
Ngay tức khắc, phía sau truyền tới tiếng sụt sịt, giống như Thẩm Mai Hoa đang hít sâu một hơi.
Vừa rồi, hắn mạo hiểm cả tính mạng như vậy chỉ là vì một đóa hoa này thôi sao?
Phía đối diện, nam tử cầm hoa trên tay, vẻ mặt ấm áp, ý cười chân thành, đóa hoa kia nở rôn trên đầu ngón tay đẹp tựa ngọc mài của hắn, vô cùng hài hòa.
– Hay! – Một hồi yên tĩnh qua đi, không biết ai lên tiếng trước tiên, – Tài tử xứng với giai nhân, hoa tươi phải có hương thơm. Lý tiên sinh, ngài còn không mau cài hoa cho Thái Sử cô nương!
Tóc của Thái Sử Lan gần đây đã dài ra khá nhiều, nhưng nàng không để xõa xuống như nữ tử thông thường mà buộc cao lên, tạo thành trào lưu mới trong thành Bắc Nghiêm, rất nhiều cô nương cũng bắt chước làm theo, còn mặc cả y phục của nam nhân.
– Cài hoa! Cài hoa! – Cuộc chiến vừa kết thúc, binh lính vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, giờ thấy được cảnh này, máu nóng liền sục sôi, ai nấy đều gào thét hết cỡ, không khí trở nên hết sức sôi nổi.
– Mau mau, còn do dự gì nữa! – Sử Tiểu Thúy không biết đã đi ra sau Lý Phù Chu từ khi nào, lúc này đang dùng hết sức đẩy vào người hắn, dáng vẻ đúng chuẩn hoàng đế không vội, thái giám đã gấp.
Thẩm Mai Hoa đứng sau lưng Thái Sử Lan, oán hận đá gót chân nàng:
– Thật là…cải trắng ngon đều bị heo phá mà. – Vừa nói vừa đẩy Thái Sử Lan, – Mau nhận lấy, nhận lấy!
Trên đầu thành, người người mỉm cười, ánh mắt sáng rực, hai mắt Lý Phù Chu cũng sáng lên, lại ôn nhu như biển. Hắn mỉm cười, chậm rãi giơ tay lên.
Đúng lúc này, Thái Sử Lan bỗng vươn tay ra, cầm lấy đóa hoa trước khi Lý Phù Chu kịp cài cho nàng.
Nàng không chút do dự cài hoa lên vạt áo mình.
Động tác của nàng nhanh nhẹn lưu loát, quyết đoán thẳng thắn, khiến cho hầu hết mọi người đều không thấy rõ vừa rồi Lý Phù Chu muốn làm gì, chỉ biết Thái Sử Lan đã cực kỳ chủ động nhận lấy hoa. Nhất thời, ai ai cũng thấy tình cảm giữa hai người vô cùng tốt đẹp, quả nhiên là tình chàng ý thiếp, một hồi tiếng hoan hô lại vang lên mãnh liệt.
Cánh tay Lý Phù Chu cứng lại giữa không trung một chốc, sau đó lại lập tức thu về.
Bởi vì hắn đứng ngược sáng, cho nên không ai thấy rõ vẻ mặt người nọ, chỉ thấy được ý cười nhàn nhạt trên môi, tựa hồ còn vương chút phiền muộn.
Thái Sử Lan xoay người, gương mặt bình tĩnh, ánh mắt cũng không rõ vui buồn.
Nàng đảo mắt một vòng, mọi người liền nhớ ra lúc này là giờ khắc nào, chỗ này là nơi đâu, ai nấy lập tức yên lặng rời đi làm việc của mình.
Đám người Hoa Tầm Hoan bội phục nhìn Thái Sử Lan – Người này quả nhiên có bản lĩnh, có thể trong nháy mắt thể hiện ra sự uy nghiêm và lực áp bách của mình, khiến cho người khác không dám lỗ mãng.
– Ta cần một người gỗ. – Vẻ mặt Thái Sử Lan đã khôi phục như thường, – Một người gỗ giống ta.
Lúc này, ánh mắt Lý Phù Chu cũng rất bình tĩnh, hắn lập tức hiểu ý nàng:
– Nàng muốn dùng nó để đoạt tên của quân địch?
Thái Sử Lan mỉm cười hài lòng:
– Đúng vậy. Cho nên nhất định phải tìm một người có tay nghề thật tốt.
– Nói đến chuyện này, ta quả thực có chút xấu hổ. – Lý Phù Chu cười nói, – Trước kia gia tộc ta từng có gia tướng am hiểu chế tác tượng gỗ, trông rất sống động, thậm chí có thể dùng trên trận để chiến đấu. Sau này không cần dùng, cho nên không có lưu truyền lại nữa. Vị lão bộc kia từng muốn dạy ta, nhưng ta lại từ chối. Nếu biết trước có ngày hôm nay thì hồi đó ta đã theo học ông ấy rồi.
Thái Sử Lan liếc mắt nhìn hắn, nghĩ thầm có thể dùng tới gia tướng gia tộc? Đây có thể là một gia tộc có tiền có thế thông thường trong giang hồ sao?
Trong đầu chợt xẹt qua một thứ, nàng lập tức tìm kiếm khắp nơi, phát hiện quả nhiên tên trộm Long Triều kia lại không có mặt trên đầu thành.
Hôm trước, hắn đột nhiên tự động xin đi giết giặc, sau đó dẫn dắt đám thuộc hạ côn đồ của mình đi duy trì trật tự trong thành, từ lúc ấy thì không gặp lại nàng nữa.
Chẳng lẽ hắn đang muốn tránh ai đó?
– Ta xuống thành một chuyến. – Nàng nói một câu đơn giản, sau đó cất bước đi liền. Không lâu sau, Thái Sử Lan tìm thấy Long Triều đang tựa vào cửa lớn nhà người ta, dùng một quả lê trêu chọc một đứa trẻ. Đứa trẻ kia đoạt lấy của lê của hắn rồi bỏ chạy, chạy qua một bên thì cười lên khanh khách, nhưng vừa cắn một miếng lại lập tức kêu khóc thê thảm.
Thái Sử Lan đi qua nhìn một cái, phát hiện quả lê đó thực ra chỉ là một khúc gỗ được khắc thành, nhưng vừa rồi nhìn từ xa nàng lại không hề nhận ra điều đó.
Long Triều cười lăn cười bò trên đất, tuyệt nhiên không có chút vẻ xấu hổ sau khi bắt nạt một đứa bé, Thái Sử Lan đi qua, đá đá vào mặt hắn:
– Đứng dậy!
– Để làm gì? – Long Triều không sợ trời không sợ đất, nhưng lại hơi sợ Thái Sử Lan, lúc này vội vàng lui về phía sau.
– Đi khắc người gỗ cho ta.
– Còn lâu! – Long Triều ném tiểu đao một cái. Thái Sử Lan chú ý tới, phát hiện con rối tinh xảo lúc đầu treo trên đai lưng hắn đã không còn.
Nàng cũng không giận dữ, chỉ chống hai tay lên đầu gối, ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào Long Triều:
– Được, vậy cùng ta lên thành chiến đấu!
– Không muốn!
– Không cần ngươi tham chiến, đánh trận.
– Không muốn!
– Có Lý Phù Chi bảo vệ ngươi.
– Không muốn! – Long Triều nghe đến đây thì hét lên như heo bị chọc tiết.
Một câu này vừa nói ra, hai người đều trở nên im lặng. Khóe môi Thái Sử Lan hơi cong lên, khóe miệng Long Triều giật giật, hai vai rũ xuống, lẩm bẩm nói:
– Ta đúng là xui xẻo mới gặp phải ngươi mà…
Thái Sử Lan nhìn thẳng vào mắt hắn:
– Làm cho ta một người gỗ giống ta.
– Có thể không giống hoàn toàn hay không? – Long Triều dè dặt nhìn nàng.
– Có thể.
– Làm ngay lập tức cho ta. – Thái Sử Lan bước nhanh rời đi, khi đến góc phố thì đột nhiên cất tiếng nói, – Làm xong thì cho phép ngươi đến đại lao ở thành Nam phụ trách trông coi phạm nhân ở đó. Tới lúc ấy, người ngươi không muốn gặp, chắc chắn sẽ không thể gặp.
Long Triều thở phào một cái.
Hắn đứng phắt dậy, phủi phủi bề mặt chiếc áo choàng hoa lệ mà cũ nát, híp mắt nhìn về phía cửa thành.
…
Tốc độ của Long Triều quả nhiên rất nhanh. Một canh giờ sau, một tượng gỗ Thái Sử Lan đã được mang lên đầu thành. Con rối này cao ngang nàng, cánh tay và chân còn có thể hoạt động, sau khi mặc y phục của nàng lại càng giống thật hơn nữa. Tuy là dáng vẻ hơi cứng, nhưng đặt ở chỗ tối thì không phải vấn đề lớn.
Tên Long Triều thô bỉ kia không biết có phải vì trả thù hay không mà lúc đưa tượng gỗ lên lại để nó trần như nhộng. Cũng may hắn còn chưa to gan tới nỗi dám khắc ra vài bộ vị trọng yếu của Thái Sử Lan, nhưng không biết là cố ý hay vô tình ở vị trí ngực của tượng gỗ vừa đúng có thêm hai vòng xoáy gỗ, nhìn từ xa rất giống…
Đám đông vây quanh tấm tắc khen ngợi, sau khi phát hiện điểm này cũng không dám tỏ vẻ gì. Phía xa xa, Thái Sử Lan đứng trên đầu thành nhìn thoáng qua, mặt không cảm xúc. Trong lúc mọi người còn đang cho rằng nàng không phát hiện điều kỳ lạ, vừa thở phào một hơi, lại nghe nàng nói với Tô Á:
– Báo cho Long Triều rằng khóa của ngục giam phía Tây trong đại lao thành Nam bị gỉ, bảo hắn mau thay đi.
Tô Á lập tức nhận lệnh rời đi. Chuyện này không ai để ý, nhưng rất lâu sau đó, có người nghe nói lúc Long Triều đang làm cai tù ở đại lao thành Tây, khi đi đổi khóa ở đại lao giam trọng phạm phía Tây, bởi vì không cẩn thận nên suýt nữa bị một tên tội phạm yêu thích nam nhân “ăn”, hắn phải liều sống thiếu chết, chật vật mãi mới có thể thoát khỏi đó…
Đương nhiên, chuyện này là rất lâu về sau, dường như không hề liên quan đến người sở hữu vẻ mặt lạnh nhạt vô tội là Thái Sử Lan.
Cuối cùng, bởi không có thời gian yêu cầu Long Triều làm lại cái khác, tượng gỗ kia vẫn được mặc y phục tử tế rồi đặt lên đầu thành. Thái Sử Lan vốn cho rằng đây chỉ là kế sách tạm thời, không hề nghĩ tới tượng gỗ này lại có thể bình yên vượt qua cuộc chiến, ở lại Bắc Nghiêm, rất rất nhiều năm sau, trở thành vật kỷ niệm quý báu nhất của nhân vật truyền kỳ là nàng, lại còn được bày trong ngôi miếu được dựng lên cho riêng đại soái, trở thành vật cúng bái, chiêm ngưỡng của vô số người. Có người còn nói, chỉ cần tới đây sờ ngực tượng gỗ kia liền có thể cầu con cái, cho nên thường hay có rất nhiều phụ nữ nửa đêm lén lút trèo tường vào miếu sờ trộm.
Đương nhiên, chuyện này cũng là rất lâu sau đó.
Rất nhiều năm sau, lúc Thái Sử Lan biết được tượng gỗ kia vẫn còn ở Bắc Nghiêm, nàng đã híp mắt nói một câu này:
– Mẹ nói, cái tượng gỗ kia thô bỉ như vậy, sớm biết khi đó ta đã bắt Long Triều khắc lại con khác!
Đương nhiên, chuyện này càng là rất lâu sau này.
…
Vậy là từ khi đó, một “Thái Sử Lan” mặc quân trang, dưới chân có ròng rọc thường hay xuất hiện ở đầu thành, hoặc là những nơi mũi tên có thể bắn tới, thu được vô số mũi tên cùng mâu mà Tây Phiên phóng tới.
Mỗi lần Tây Phiên bắn tên đến sức cùng lực kiệt, thì tượng gỗ Thái Sử Lan cũng cùng lúc biến mất. Tây Phiên nhận thấy Thái Sử Lan nhiều lần xuất hiện ở đầu tường thì bắt đầu hoài nghi, nhưng đúng lúc đó, tượng gỗ Thái Sử Lan liền “bỗng nhiên trúng tên”, khiến cho bọn họ hưng phấn tới phát điên, lập tức khí thế sục sôi, tiếp túc bắn tên.
Những lúc Tây Phiên tạm dừng thế tiến công, Lý Phù Chu liền dẫn theo vài người có khinh công tốt xuống phía dười nhặt tên và mâu. Thái Sử Lan đếm sơ qua một lượt, phát hiện bọn họ chẳng biết từ khi nào đã thu được gần mười nghìn mũi tên. Ngoại trừ Lý Phù Chu, tất cả mọi người đều không rõ nàng muốn làm gì, nhưng cũng may Thái Sử Lan rất có uy, kế sách tác chiến của nàng cũng vô cùng mới mẻ giảo hoạt, cho nên ai nấy đều cực kỳ hưng phấn, mong đợi.
– Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi chút. – Đợi đến khi số lượng tiễn đã tạm ổn, Thái Sử Lan bỗng nói, – Từ giờ trở đi, tên gãy bắn lên đầu thành lẫn vũ khí bị hỏng của chúng ta đều phải chuyển vào thú phòng để tu bổ.
Không đợi mọi người phản ứng lại, nàng đã xoay người vào trong thú phòng. Mọi người thấy nàng muốn nghỉ ngơi thì đều tỏ ra vui mừng, chỉ có Lý Phù Chu trước sau không nghỉ, luôn luôn đứng trên đầu thành cùng nàng là đột ngột quay đầu nhìn nàng một cái.
Rất nhiều tiễn gãy cùng tàn cung được chuyển vào thú phòng, một đám thợ thủ công mờ mịt đợi sửa chữa. Thế nhưng, sau khi cửa lớn đóng lại, cánh cửa trong gian nhỏ lại được mở ra.
– Mang vào.
Cung tên vừa vào tay thợ mộc lại được đưa tới chỗ của Thái Sử Lan.
Bên trong phòng tối, bốn phía không một cánh cửa sổ, cung tiễn chất thành núi, lần đầu tiên trong đời, Thái Sử Lan sử dụng rất nhiều lần Phục nguyên.
Tàn cung được nối liền, tên gãy lại vẹn nguyên. Mỗi mũi tên gãy qua tay nàng là một cái được khôi phục như cũ.
Cửa nhỏ đóng kín, hai giỏ lớn bằng trúc đặt bên cạnh. Thái Sử Lan phất tay nhanh như cắt, mỗi lần đầu ngón tay gạt qua là một mũi tên hoàn hảo bay vào giỏ, hai giỏ dần được chất đầy.
Tiếng hò hét bên ngoài dần biến mất, ánh sáng mặt trời rọi vào đỉnh đầu dần được thay thế bằng ánh trăng.
Rất nhiều tên gãy, cung hỏng được chuyển đến, qua tay những thợ mộc này liền vẹn nguyên đi ra. Những người này ai nấy trầm mặc ít nói, đều là những người được lựa chọn kỹ lượng, trước đó lại được dặn dò, cho nên tất cả đều im lặng không lên tiếng, trước mặt mọi người đều tỏ vẻ chính mình là người sữa chữa cung tên. Ngay từ đầu, họ còn không biết Thái Sử Lan có tài cán gì, nhưng khi ngày càng nhiều cung tiễn, vũ khí lành lặn được chuyển ra, đáy mắt người nào người nấy đều lộ vẻ kinh ngạc, hô hấp ngày càng khẽ, bước chân cũng nhẹ nhàng hơn, động tác nhanh nhẹn, tư thế khi đối diện với cửa nhỏ tràn đầy vẻ tôn kính lẫn bái phục.
Cùng lúc, Thái Sử Lan bắt đầu cảm thấy choáng váng.
Nàng từng cho rằng sử dụng dị năng bẩm sinh của mình không cần phải tiêu hao chút tinh lực nào, nhưng khi thực sự dùng nó không ngừng nghỉ trong thời gian dài, nàng dần cảm thấy lực bất tòng tâm.
Nếu như không phải trong thời gian gần đây thường xuyên tu luyện theo phương pháp của lão Tào và Dung Sở, tinh thần và ý thức ngày càng mạnh mẽ, chỉ e nàng sớm đã không nhịn được.
Gắng sức quá mức khiến cho đầu nàng đau như bị kim chích, tinh thần kiệt quệ, động tác cũng dần chậm lại.
Nàng chợt nhớ tới ngày đó uống xong canh cá thì cảm thấy buồn ngủ, tỉnh lại đã thấy Lý Phù Chu nằm bên cạnh. Lúc đó, chút ánh sáng cuối ngày vừa lúc biến mất, trong bóng tối mịt mờ, hắn chống tay lẳng lặng nhìn nàng.
Nàng vừa ngủ dậy nên có chút mờ mịt, chợt có cảm giác một khắc kia, vẻ trầm mặc của hắn trở nên xa xôi, tư thế chống khuỷu tay nhìn nàng giống như ở đó đã nghìn năm, dần bị khói bụi nhân gian yên lặng vùi lấp.
– Nàng vừa nói mớ. – Hắn nói.
– Ừm. – Nàng trả lời bằng giọng mũi, trong lòng lại âm thầm cảm thấy kỳ lại. Miệng của nàng giống như vỏ trai, bình thường không nói nhiều, tại sao lúc đó lại có thể nói mớ.
– Nói gì vậy?
– Nàng nói… – Lý Phù Chu dường như không muốn trả lời cho lắm. Hắn ngồi dậy, nhẹ nhàng phủi đi cọng cỏ trên đầu gối. Cho tới khi Thái Sử Lan cho rằng hắn sẽ không trả lời, hắn mới chậm rãi nói, – Dung Sở, ngươi cút!
Thái Sử Lan nhướn mày:
– Nói vậy là do ta chán ghét hắn quá, trong mộng cũng không nhịn được mà đuổi hắn.
– Vậy sao? – Lý Phù Chu giống như đang nghĩ gì đó, rồi bỗng nhiên nói, – Thái Sử, ta ước gì nàng cũng có thể đối với ta như vậy..
– Bảo huynh cút đi? – Thái Sử Lan duỗi tay ra. – Được thôi, mời cút.
Lý Phù Chu nhìn nàng chằm chằm, một lát sau, hắn khẽ cười.
Nụ cười hắn vẫn ấm áp như vậy, chỉ là lúc này có thoáng vẻ buồn bã, giống như ánh nắng cuối chiều.
Hắn hơi nghiêng người, nhìn thẳng vào mắt nàng. Nàng cũng không né tránh, ngước mắt nhìn lên.
– Không phải. – Hắn đưa ngón tay ra, nhẹ nhàng chạm vào trán nàng, – Ta mong trong mộng của nàng có ta.