Lãnh Dạ lúc này liền đứng ở nơi chụp ảnh, đối mặt với máy ảnh, giúp công ty trang phục hắn làm người phát ngôn tuyên truyền trang phục mùa đông.
Trước màn ảnh Lãnh Dạ cả người tản ra biếng nhác cùng tự tin, lần này giúp hắn làm tạo hình trùng hợp là Amanda, Amanda gần đây có bạn trai, cho nên gần đây phong cách dương quang, Lãnh Dạ một thân nhàn nhã, trầm ổn lại không mất sức sống, có một phen hương vị khác.
Chụp ảnh chụp xong, Lãnh Dạ trở lại khu nghỉ ngơi.
Lăng Quang Thần hạ con ngươi, không biết suy nghĩ cái gì, Lãnh Dạ vỗ hạ bờ vai của hắn hắn mới đột nhiên phục hồi tinh thần lại, ngẩng đầu hỏi Lãnh Dạ:“Chụp xong rồi?”
“Ân.” Lãnh Dạ gật đầu.
“Thật nhanh.” Lăng Quang Thần cho Lãnh Dạ đệ thượng một lọ thủy.một chai nước.
“Là anh ngẩn người lâu lắm.” Lãnh Dạ tại bên người Lăng Quang Thần ngồi xuống, sau đó mở chai nước.
Lăng Quang Thần gần đây trạng thái có chút phập phồng không chừng, thường thường ngẩn người, trước kia hắn vẫn là người nghiêm túc, rất ít sẽ ở công tác thất thần, nhưng gần đây ngẩn người số lần lại càng ngày càng thường xuyên, biểu tình khi thì ngọt ngào khi thì sầu lo, rõ ràng một biểu tình đang yêu, Lãnh Dạ nhìn trên mặt hắn có thể biết được hắn trong lòng suy nghĩ cái gì, kia ngốc manh ngốc manh bộ dáng khiến Lãnh Dạ cũng không nhẫn tâm đi quấy rầy hắn.
Lăng Quang Thần có chút quẫn bách:“Xin lỗi.”
Lãnh Dạ nói:“Không quan hệ, dù sao mối tình đầu nha.”
Lăng Quang Thần mặt nhất thời hồng thành cà chua, trừng mắt nhìn Lãnh Dạ liếc mắt một cái:“Nói bậy.”
Lãnh Dạ cười nhíu mày.
Amanda cũng không mất cơ hội lại đây, cũng nói Lăng Quang Thần:“Xem khuôn mặt nhỏ nhắn hồng này, xem ra Lê Hân điều giáo bình thường không đủ a, động một chút liền xấu hổ thành như vậy.”
“Cô câm miệng cho tôi.” Lăng Quang Thần nửa nổi giận nửa bất đắc dĩ nói, trong giọng nói đã muốn mang theo vài phần cầu xin.
“Oa, thật đáng sợ a.”Amanda hai tay nắm tay phóng tới bên miệng làm trạng thái hoảng sợ:“Xem ra người nào đó thẹn quá thành giận, tôi sẽ có sinh mệnh nguy hiểm sao? Thật đáng sợ.” Nói xong, trốn phía sau Lãnh Dạ:“Lãnh Dạ đại hiệp cứu ta!”
Amanda biểu diễn thực khoa trương thực ác cảo, Lãnh Dạ bị chọc cười, theo lời của nàng nói:“Chỉ có Lê Hân có thể cứu cô.”
Amanda tiếp tục kinh hô:“Lê Hân cứu tôi!”
Lăng Quang Thần một tay đỡ lấy cái trán, ở trong lòng vô lực rên rỉ: Thiên a, ai tới thu hai cái yêu nghiệt này đi……
Công tác sau khi kết thúc, ba người cùng nhau đến phòng ăn trong một nhà hàng ăn bữa tối.
Amanda cùng Lăng Quang Thần đều là người có tính cách phi thường sáng sủa, Lãnh Dạ cùng bọn họ cùng một chỗ cũng sẽ bất tri bất giác trở nên hướng ngoại một ít, ba người vừa ăn cơm một bên nói chuyện phiếm, bất quá đại bộ phận thời gian đều là Amanda cùng Lăng Quang Thần nói, Lãnh Dạ thì một bên nghe một bên cười, ngẫu nhiên đáp lại hai câu. Lãnh Dạ kiếp trước là một người quái gở, vòng giao tiếp cực kì nhỏ, người quen được coi là bằng hữu chỉ có Bùi Hướng Hoa, nhưng quanh năm suốt tháng cũng không thấy được vài lần, ngoài ra còn mấy tên sát thủ, có thể không trở mặt cũng đã tính không tồi, Amanda cùng Lăng Quang Thần là bạn hữu tốt nhất sau khi Lãnh Dạ trọng sinh, hai người đều ngay thẳng lại không có tâm cơ, Lãnh Dạ thực hưởng thụ hòa bọn họ cùng một chỗ.
Ăn cơm được một lúc, Amanda nhận được một cái tin nhắn, nàng lấy ra di động, xem xong tin nhắn sau trở nên đầy mặt ngọt ngào.
Lăng Quang Thần cười đến đầy mặt bát quái:“Bạn trai?”
Amanda có chút ngượng ngùng gật gật đầu, sau đó đứng dậy:“Tôi phải đi, hắn hẹn tôi đi bãi biển.”
Nàng một tùy tiện ngốc đại tỷ, đang nói đến người yêu lại hoàn toàn thay đổi, giống tiểu nữ nhân ngọt ngào, Lăng Quang Thần làm biểu tình buồn nôn, đối nàng khoát tay áo:“Đi thôi đi thôi, chịu không nổi cô này đầy mặt hoa si, tôi cơm trưa đều nhanh phun ra.”
Amanda liếc trắng mắt, sau đó cười đối Lãnh Dạ nói:“Tiểu Dạ tái kiến.”
Lãnh Dạ cũng cười cáo biệt:“Tái kiến.”
Amanda đi rồi, Lãnh Dạ cùng Lăng Quang Thần lại ngồi trong chốc lát, sau đó tính toán rời đi.Trước khi đứng dậy, Lãnh Dạ khóe mắt lơ đãng đảo tới một góc, nơi đó có nam nhân trẻ tuổi vụng trộm nhìn hắn, bị phát hiện rất nhanh dời đi tầm mắt.
Lãnh Dạ khẽ nhíu mày, nhìn kia nam nhân liếc mắt một cái.
“Làm sao vậy?” Lăng Quang Thần kỳ quái hỏi, theo tầm mắt hắn nhìn qua.
“Không có gì.” Lãnh Dạ thu hồi tầm mắt.
Hai người rời đi phòng ăn trong nhà hàng, Lãnh Dạ hồi đầu lại nhìn nam nhân kia liếc mắt một cái.
Không biết có phải hay không ảo giác, hắn cảm thấy nam nhân kia vừa rồi nhìn chính mình ánh mắt phi thường không tốt…