• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Ninh Trừng quay lại Thập Quả Viên, từ xa đã nghe thấy trong tiệm vang lên tiếng cười vui vẻ.

Cô nghe tiếng Ninh Hạo Nhiên và một người đàn ông khác thỉnh thoảng phá lên cười, còn có một âm thanh trong trẻo, nói cười vui vẻ của trẻ con.

“Bạch Cốt Tinh, ngươi từ đâu xuất hiện, muốn chạy đi đâu, xem đây!” Cô vừa xuất hiện ở cửa thì đã lập tức nghe thấy một giọng nói quen thuộc.

Cũng theo đó mà đến là một cây gậy nhỏ dài, một cậu bé chạy đến trước mặt cô.

“Tiểu Đồng? Sao em lại tới đây?” Ninh Trừng cầm lấy “gậy Kim Cô” trong tay cậu bé, ngồi xổm xuống, nhìn Lưu Tiểu Đồng, phát hiện trên mặt cậu bé có thương tích, cô giật nẩy cả người, “Em bị thương sao? Ai đánh thế?”

“Ôi, không phải đâu, tự em không cẩn thận bị ngã. Chị Quất Tử, tế bào hài hước của chị bị cún ăn mất rồi sao? Cũng không biết phối hợp với em một chút.” Lưu Tiểu Đồng rút cây “gậy Kim Cô” ra, đi đến bên cạnh một người đàn ông trung niên, “Ông Thương Hải, ông chơi với cháu đi, Bạch Cốt Tinh này chơi không vui, chẳng có võ công gì cả.”

Ninh Hạo Nhiên cùng ông Thương Hải lập tức bật cười. Ninh Trừng nghe xong cũng không nhịn cười được.

Ông Thương Hải trong miệng Lưu Tiểu Đồng cũng ở ngay vùng lân cận, thường xuyên tới cửa tiệm này chơi. Lưu Tiểu Đồng đến giờ mới xem như “nửa” sáu tuổi, tháng chín năm nay vào lớp một. Cậu bé đặc biệt thích Tôn Ngộ Không, biết Ninh Trừng thường xuyên tiếp xúc với xương cốt, mỗi lần chơi loại trò chơi nhập vai này, cô liền trở thành “Bạch Cốt Tinh” trong miệng cậu bé.

Dĩ nhiên, bình thường lúc tâm tình cô tốt, cô sẽ tiếp vài chiêu với cậu bé, nhưng hôm nay, cô thật sự không có tâm tình làm mấy chuyện đó.

Lưu Tiểu Đồng là một đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân, mẹ phải đi làm, lúc bận rộn sẽ gửi cậu bé ở đây, nhờ Ninh Hạo Nhiên trông giúp.

Tất cả là do phong cách xử sự làm người “Một là một, hai là hai” gần như là rập khuôn của Ninh Hạo Nhiên, khách tới tiệm mua hàng, rất nhiều người trở thành khách quen, thậm chí là bạn bè, bởi vì cảm thấy ông rất chân thật, không có tâm địa gian xảo gì.

Hôm nay chắc là mẹ cậu bé lại bận, cho nên mới đưa cậu bé đến đây, nhưng hình như cô nhớ, hôm nay là sinh nhật Lưu Tiểu Đồng, lại là ngày cuối tuần, sao mẹ cậu bé không ở cùng cậu bé?

“Quất Tử, ông nội cháu nói cháu muốn gây dựng sự nghiệp? Ông đã nghe ông ấy kể kế hoạch của cháu, ý tưởng rất tốt, ông Thương Hải sẽ giúp đỡ cháu.” Người đàn ông tự xưng là ông Thương Hải đang ngồi trên cái ghế trong cửa tiệm, bế Lưu Tiểu Đồng, nói chuyện với Ninh Trừng.

Ninh Trừng vốn muốn ra sau quầy thu ngân, nghe ông ấy nói như vậy thì lập tức vòng qua quầy thu ngân, đi tới cửa lần nữa, kéo một cái ghế, ngồi xuống, “Ông Thương Hải cũng cảm thấy ý kiến của cháu tốt ạ? Vì sao?”

Ông Thương Hải này, thật ra tuổi cũng không tính là lớn, có vẻ chỉ hơn năm mươi, ông còn gọi Ninh Hạo Nhiên là chú Ninh, lúc chơi với Lưu Tiểu Đồng thì trông giống một đứa trẻ, chỉ là có đôi khi lại thích tỏ ra già dặn, bảo Lưu Tiểu Đồng và Ninh Trừng gọi ông là ông. Ninh Trừng đã nói chuyện với ông ấy vài lần, cảm giác ông ấy giống một thương nhân, rất có đầu óc kinh doanh, nhưng cụ thể ông ấy làm gì thì thật ra cô cũng không biết.

“Thứ nhất, cái tên Thập Quả Viên này rất hay, có thể biểu đạt hai ý nghĩa, Thập là động từ, biểu hiện trái cây bày bán được trực tiếp ngắt xuống từ vườn trái cây, rất tươi, đồng thời cũng có thể làm danh từ, Thập Viên nghĩa là khách hàng có thể đặt hàng một phần trái cây đã rửa, giao hàng tận nhà, không chỉ là quýt, còn có thể nhập thêm trái cây theo mùa như táo, chuối, lê, phục vụ theo thời gian, như vậy có thể đẩy mạnh tiêu thụ, rất hấp dẫn với người tiêu dùng;”

Ông Thương Hải vừa suy tư vừa bắt đầu giải thích, Ninh Hạo Nhiên đã dừng lại công việc trong tay, đứng giữa cửa tiệm, nghiêm túc nghe, ngay cả Lưu Tiểu Đồng cũng dừng vui đùa, nghe ông ấy nói chuyện, tuy là với một vẻ mặt không hiểu ra sao.

Ninh Trừng cũng không biết thì ra phương án cô tùy tiện nghĩ ra kia lại bao hàm nhiều kiến thức như vậy, nghe rất thú vị, thúc giục ông ấy tiếp tục.

“Thứ hai, cửa tiệm Thập Quả Viên nhỏ này, nằm ở vị trí rất thuận lợi cho việc mua bán, người tiêu dùng chủ yếu là thành phần trí thức, đây là một thành phần có lượng tiêu dùng rất khổng lồ, cũng có sức mua nhất định, loại sức mua này tuy không quá mức giống như của những thành phần nhà giàu mới nổi, nhưng nhất định sẽ kéo dài, ổn định, độ trung thành rất cao; Thứ ba, làm sao để tiến hành hạng mục thì còn cần phải có kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ hơn, phải dự trù xong, không chỉ tiền vốn mà còn có nhân viên. Cho nên, hạng mục này, một mình cháu chắc chắn là không làm nổi, nếu cháu muốn làm, ông có thể giới thiệu nhà đầu tư cho cháu.”

“Đừng đừng đừng,” Ninh Hạo Nhiên lập tức chen ngang lời ông ấy, “Tiểu Hải, cháu đừng nghe Quất Tử nói bừa, nó nói giỡn thôi. Hơn nữa, ông thấy nó vẫn muốn làm pháp y, mỗi ngày đều là Halloween, cháu không thấy ngày nào nó cũng chạy đến nhà vị giáo sư gì đó đâu, tối nào về cũng lăn lộn đến khuya, đôi mắt gấu trúc kia chính là minh chứng tốt nhất. Cho nên, cháu đừng có tin lời nó nói là thật.”

Ninh Trừng nghe xong liền cảm thấy chán nản, vừa định phản bác, giờ cô đã hoàn toàn từ bỏ công việc pháp y, muốn toàn tâm toàn ý xử lý cửa tiệm này, kết quả, một cuộc điện thoại của Thường Tử Dương đến, lại lật đổ suy nghĩ của cô dễ như trở bàn tay.

Thường Tử Dương bảo cô ngày mai đến viện Nghiên cứu làm việc, vốn là đi từ một tuần trước, Lục Mang đã đồng ý giữ lại cô từ tuần trước nhưng bận quá nên quên nói với cô.

Còn có một nguyên nhân rất quan trọng, cả tuần này cô bận rộn ở phòng thí nghiệm nhà Lục Mang, trong mắt Thường Tử Dương, cô là đang làm việc.

Ninh Trừng nghe điện thoại của Thường Tử Dương xong, phản ứng đầu tiên chính là, không hay rồi, cô đã bỏ rất nhiều tiêu vào đồ ăn của anh!

“Ninh Trừng, em có đang nghe không, vẫn còn một chuyện,” Thường Tử Dương kéo cô ra khỏi suy nghĩ trong điện thoại, “Giáo sư Lục không thích náo nhiệt, bình thường lúc không có vụ án gì lớn thì sẽ ở nhà, em là trợ lý của anh ấy, khả năng còn phải phụ trách vấn đề cơm nước, hy vọng em không ngại phiền.”

“…” Lần đầu tiên Ninh Trừng nghe thấy công việc của trợ lý còn bao gồm phụ trách vấn đề ăn cơm của cấp trên, dĩ nhiên, trong trường hợp đi làm, gọi cơm hộp gì đó là chuyện tất nhiên, nhưng bây giờ còn phải tiếp tục đến nhà anh nấu cơm?!

Cô nghe ra ý của Thường Tử Dương, chuyện này cô không có đường để từ chối, nhớ tới cái miệng độc địa của người đàn ông kia, qua một tuần, cô phí sức suy nghĩ lắm mới lấp kín được miệng anh, sau này còn phải tiếp tục công việc khổ sai này, cô không khỏi lẩm bẩm một câu, “Học trưởng, không còn cách nào khác sao? Chúng ta có thể mời một người giúp việc theo giờ cho anh ấy, trước kia chính là vậy mà.”

“Trước kia không có em, giờ đã có em, sao có thể dùng loại biện pháp vụng về này? Không phải không mời người giúp việc, nhưng không ai vượt qua được một tuần, hơn nữa, giờ không có cách nào tìm được người giúp việc thích hợp ngay. Em là người đầu tiên anh ấy chỉ tên…”

Có lẽ Thường Tử Dương ý thức được mình đã lỡ lời, lập tức sửa miệng, “Em cũng biết mà, anh ấy là chuyên gia, có thể giữ lại anh ấy không phải chuyện dễ dàng. FBI Mỹ cùng với Scotland Yard Anh quốc, hai bên đều nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ lớn là anh ấy như hổ rình mồi. Cũng khó trách họ nhìn chằm chằm vào anh ấy, mặc kệ anh ấy đi đến nơi nào, mặc kệ là vụ án gì, vào tay anh ấy cũng có thể xoay chuyển thần thông, vụ án nào không phá được cuối cùng cũng bị phá. Cho nên, lãnh đạo cấp trên đã nói, anh cần phải hầu hạ cho tốt, miếng thịt mỡ đã đến bên miệng, cũng không thể để người khác cướp đi.”

“Anh ấy thực sự lợi hại như vậy?” Ninh Trừng không khỏi tò mò.

“Những gì anh nói đều là thật. Không nói đến mấy vụ án lớn đã trôi qua nửa năm, dưới sự chỉ đạo của anh ấy đều phá được một cách thần tốc. Nghe nói lúc anh ấy còn đang học tiến sĩ ở Tennessee Mỹ đã trợ giúp FBI phá được vụ án giết người liên hoàn ở sườn núi, bên Mỹ muốn giữ anh ấy lại, nhưng mẹ anh ấy ở Anh, cho nên anh ấy về Anh. Sau khi tốt nghiệp liền tiến vào Scotland Yard Luân Đôn tiếp nhận vụ án đầu tiên, đó là vụ án đồ tể Sương Mù Luân Đôn, trình độ khó giải quyết không thua gì vụ án Jack đồ tể [1] phát sinh một năm trước ở Luân Đôn, nhưng cuối cùng cũng bị anh ấy phá. Từ đó về sau, anh ấy cứ đi qua đi lại giữa Mỹ và Anh.”

Ninh Trừng có nghe về hai vụ án này, chỉ là không ngờ, người phá được hai vụ án này vậy mà ở ngay cạnh cô!

“Một người truyền kỳ như anh ấy, sao lại bằng lòng về Trung Quốc?” Vấn đề này, cô vẫn luôn nghĩ không ra.

“Khả năng là liên quan đến gia đình anh ấy, những việc này chắc chắn anh ấy sẽ không nói với chúng ta, anh cũng chỉ biết được chút ít từ Thiệu Hàm Hề. Nghe nói nhà anh ấy giờ chỉ còn lại hai mẹ con, mẹ anh ấy mắc bệnh trầm cảm nghiêm trọng, Luân Đôn nhiều sương mù, dễ khiến người ta áp lực, khí hậu ở Hongkong tốt hơn, cho nên nửa năm trước, anh ấy dẫn mẹ mình về Trung Quốc định cư. Nhưng mà, anh cảm thấy nguyên nhân quan trọng nhất là vì cái túi xương anh ấy mang theo kia. Nửa năm trước, bang Tennessee Mỹ phát sinh một vụ án thiêu cháy, túi xương kia xuất hiện ở hiện trường vụ án.”

Thường Tử Dương hắng giọng một cái, tiếp tục giải thích, “Bên phía FBI đã xác định vụ án ở bang Tennessee là một nam một nữ tự thiêu, không phải giết người. Lục Mang kiên trì cho rằng đây không phải án tự thiêu, mà là có người lập mưu giết người. Nhưng điều kỳ lạ chính là, chỉ cần anh ấy tiếp tục tra án thì sẽ liên tục xuất hiện những vụ tử vong lạ thường, thoạt nhìn đều giống tự sát. Bên FBI cho rằng không cần phải vì một vụ án nhỏ mà lãng phí nhiều nhân lực vật lực như vậy, cũng lo sẽ xuất hiện nhiều người tử vong vô tội hơn, cho nên cấm anh ấy tiếp tục tra án. Giáo sư Lục là người kiêu ngạo như vậy, sao có thể chịu đựng được việc vụ án qua tay mình lại bỏ dở nửa chừng? Túi xương kia, bây giờ em cũng biết rồi đấy, người bị hại là người Châu Á, cũng có manh mối chỉ ra hung thủ là người thành phố Hồng, chỉ là hướng đi bây giờ vẫn chưa rõ, anh ấy hoài nghi hung thủ rất có khả năng đang ẩn núp ở thành phố Hồng.”

Ninh Trừng cẩn thận nghe Thường Tử Dương giải thích một tràng dài, khó có thể tin được, thì ra túi xương này chính là nguyên nhân anh về Trung Quốc, bây giờ cũng vì túi xương này, cô mới có được cơ hội làm việc.

Cô đột nhiên trở nên hưng phấn, bảo đảm trong điện thoại với Thường Tử Dương, “Chủ nhiệm Thường, anh yên tâm, em nhất định sẽ nỗ lực hoàn thành công việc, trợ giúp giáo sư Lục cùng cảnh sát sớm ngày phá được vụ Bạch Cốt Huyền Án này.”

Thường Tử Dương nói thêm vài câu khẳng định trong điện thoại, cổ vũ rồi cúp điện thoại.

“Chị Quất Tử, không phải chị muốn mở cửa hàng hoa quả sao? Sao em nghe thấy vừa rồi chị nói lại muốn đi làm Bạch Cốt Tinh trong điện thoại?” Lưu Tiểu Đồng còn chưa nói xong, Ninh Hạo Nhiên và ông Thương Hải đã bật cười.

Ninh Trừng đỏ mặt, cứng cổ nhìn về phía Lưu Tiểu Đồng, “Không được sao? Chị Quất Tử của em chính là cái loại người ăn trong nồi, nhìn trong chén, thịt cá hay gấu hổ, hai tay bắt, hai tay giữ!”

Lưu Tiểu Đồng còn muốn tiếp tục nói đùa với cô, ông Thương Hải đã kéo cậu bé lại, đưa cho cậu bé một hộp gấm màu đỏ rất tinh xảo, “Tiểu Đồng, chị Quất Tử muốn làm gì là do chị ấy lựa chọn, cháu đừng ồn ào. Hôm nay là sinh nhật cháu, chúc cháu sinh nhật vui vẻ, đây là quà ông Thương Hải tặng cháu.”

Lưu Tiểu Đồng ném “gậy Kim Cô” đang cầm trong tay xuống đất, hai tay nhận lấy hộp gấm, mở ra thì thấy, “Oa, Tôn Ngộ Không! Quá tuyệt vời.” Giọng nói trẻ con thanh thúy, có vẻ cao hơn bình thường, rất hưng phấn.

Nhưng trong chớp mắt, giọng cậu bé lại hạ xuống, đậy hộp gấm lại, còn trả cho ông Thương Hải, “Cháu biết ông Thương Hải rất tốt với cháu, nhưng thứ này quá quý giá, cháu không thể nhận được. Cảm ơn ông đã nhớ sinh nhật cháu, nếu ông thật sự muốn tặng quà cho cháu thì cứ cho cháu một đồng xu một nguyên là được rồi ạ.”

“Có thể, một xu không thành vấn đề, nhưng Tôn Ngộ Không này cháu cũng cầm đi. Nếu cháu không nhận, ông sẽ buồn đấy. Sau này cháu cứ đến chơi với ông Thương Hải nhiều hơn là được.”

Ông Thương Hải nhét hộp gấm vào cặp Lưu Tiểu Đồng, sau đó cho cậu bé một đồng xu một nguyên.

Lưu Tiểu Đồng đứng bất động, không hề nói gì, cuối cùng, cậu bé ôm cổ ông Thương Hải, hôn lên má ông một cái, “Ông Thương Hải, lớn lên cháu sẽ đối xử tốt với ông. Sẽ không giống những đứa con kia của ông, không quan tâm đến ông.”

Ninh Trừng thấy cảnh tượng như vậy, trong lòng cũng xúc động.

Món đồ chơi Tôn Ngộ Không ông Thương Hải đưa cho Lưu Tiểu Đồng làm từ vàng nguyên chất, giá trị xa xỉ. Nhưng thật ra hai người họ không có quan hệ huyết thống, chỉ đều thường xuyên đến cửa tiệm này, sau này dần thân thiết. Ông Thương Hải sống một mình, thường xuyên đau chân, đau lưng, thi thoảng Lưu Tiểu Đồng còn đến bệnh viện gặp bác sĩ cùng ông ấy. Còn con của ông ấy, nghe nói giờ đều ở nước ngoài. Cho nên, tuy ông rất giàu có, nhưng lại rất cô độc.

Ninh Hạo Nhiên lấy một cái giỏ tre nhỏ ra, bên trong đầy quýt tươi, làm quà sinh nhật cho Lưu Tiểu Đồng.

Ninh Trừng cũng tặng cậu bé một hộp đựng bút, một hộp bút chì màu, Lưu Tiểu Đồng vô cùng vui vẻ.

Chỉ là, cậu bé vui vẻ không được bao lâu, nhanh chóng bị một cuộc điện thoại cắt đứt.

____________________

[1] Vụ án Jack đồ tể: Tác giả lấy cảm hứng từ vụ án "Jack the Ripper" - kẻ giết người hàng loạt không xác định, hoạt động trong khu ổ chuột và xung quanh vùng Whitechapel của London vào năm 1888.

Các cuộc tấn công được gán cho Jack the Ripper thường liên quan đến gái mại dâm sống và làm việc trong các khu ổ chuột của London. Họ bị cắt cổ họng và bụng dưới bị đâm nát. Việc loại bỏ các cơ quan nội tạng của các nạn nhân dẫn đến có ý kiến cho rằng kẻ giết người có kiến thức giải phẫu hoặc phẫu thuật.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK