• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Giây tiếp theo, Ninh Trừng nghe thấy ba chữ êm tai nhất thế giới.

"Anh ở đây." Giọng rất quen thuộc, nhưng nghe như dùng hết sức lực, xuyên qua tầng mây vạn dăm, truyền đến tai cô.

Ninh Trừng bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Lục Mang bò đến, bế Kiều Tử San lên, để bà tựa vào người mình, trên người hai người toàn là máu.

Phía sau họ, có hai người cầm súng trong tay, đang chĩa về phía họ.

Cảnh tượng này, giống hệt cảnh tượng cô nhìn thấy trong ảo giác.

Nhưng cũng có chỗ bất đồng. Cảnh tượng huyền ảo, nơi nhìn thấy có một két nước. Họ ở tầng hầm.

Giờ phút này, cô phóng mắt ra xa, trên núi xa là một thác nước rơi thẳng xuống, như một dải tơ lụa vắt vẻo trên sườn núi.

Giữa trán hai tên cầm súng có một cái lỗ, đã chết.

Lục Mang ôm Kiều Tử San, không ngừng gọi bà ấy, bà ấy nhanh chóng tỉnh lại, lập tức ôm cổ Lục Mang, nghẹn ngào bật khóc, vì quá hoảng sợ nên hôn mê bất tỉnh.

Nhưng rõ ràng là cô nghe thấy có ba tiếng súng vang lên, Lục Mang không bị thương, Kiều Tử San không bị thương, cô cũng không bị thương. Vậy người bị thương là ai? Người đè trên lưng cô là ai?

Ninh Trừng cố gắng xoay người lại, nhìn thấy một người đàn ông cả người toàn máu, đôi tay cầm súng đã không thể nhúc nhích.

Lâm Khiếu Ba?!

Cô sợ ngây người.

Một lúc lâu, cô mới phản ứng lại, cũng ý thức được thì ra là anh ấy chắn phía sau cô, người trúng đạn là anh ấy, anh ấy bị bắn, nhưng vẫn có thể hạ gục hai kẻ bắn lén kia.

Trong lòng Ninh Trừng lập tức như bị cái gì đó lấp kín, tắc nghẽn lợi hại. Cô nhanh chóng nâng anh ấy dậy, lay anh ấy, "Đội phó Lâm, đội phó Lâm, anh tỉnh lại đi."

Lâm Khiếu Ba nghe thấy có người kêu mình, cố hết sức mở mắt, nhìn thấy ánh mắt hoảng sợ của cô thì nở nụ cười nhẹ.

"Đội phó Lâm, anh sẽ không sao đâu, bây giờ chúng tôi lập tức đưa anh đi bệnh viện." Ninh Trừng thấy sắc mặt tái nhợt không có chút máu của anh ấy, phần ngực bị trúng đạn còn đang chảy máu, cô vội vàng dùng tay đè miệng vết thương lại, vừa cầm máu vừa kêu lên, "Lục Mang, mau tới đây."

Lục Mang nâng Kiều Tử San dậy, để bà ấy dựa lưng vào thân cây rồi chạy nhanh qua, gọi điện thoại kêu David lập tức sắp xếp xe cấp cứu đến.

Sương mù vẫn chưa tan đi, trong rừng nổi gió, lá cây xào xạc lay động, như tiếng nức nở của u hồn từ địa ngực.

Lâm Khiếu Ba cảm thấy lạnh buốt, mí mắt cũng càng ngày càng nặng, trong đầu nhớ tới cái tên cô kêu lên lúc ngã xuống, trái tim bỗng nhiên thắt lại đau đớn.

Anh ấy nhìn cô, đáy lòng có sự bi thương, như đang ở trên biển rộng với từng cơn sóng cuộn trào mãnh liệt, mà anh ấy là một con thuyền nan lẻ loi lơ lửng trên biển rộng, một cơn sóng mãnh liệt hướng đến, lập tức bao phủ lấy anh ấy.

Chỉ là, anh ấy nhìn người phụ nữ trước mặt, nhìn đôi mắt trong veo như dòng suối trên núi cao, bi thương trong giây lát cũng dần bình tĩnh lại.

Lâm Khiếu Ba cảm giác trên mặt có chất lỏng nóng rực, phát hiện cô đang chảy nước mắt, sự thật này khiến anh ấy vừa ấm lòng vừa đau lòng.

Khóe môi anh ấy mấp máy, muốn nói, có thể vì em chắn một phát đạn này, cho dù sinh mệnh anh dừng lại ngay giờ phút này, dù cho người em gọi tên không phải là anh, anh vẫn cảm thấy hạnh phúc như cũ.

Nhưng anh ấy không nói gì cả, chợt nhận ra, giây phút này, cô gần anh ấy như vậy, gần đến mức giơ tay là có thể với tới.

Thế nhưng cuối cùng cô vẫn không thuộc về mình.

Anh dùng sinh mệnh đổi lấy khoảng cách gần hơn, trong giây lát sẽ biến thành chân trời vĩnh viễn không chạm đến được.

Anh tham lam nhìn cô một lần cuối cùng, cho đến khi một bóng dáng cao lớn xuất hiện trong tầm mắt mơ hồ, rốt cuộc anh cũng tiếc nuối nhắm mắt lại.

Ninh Trừng xử lý đơn giản để cầm máu cho Lâm Khiếu Ba, có lẽ là vì đau, anh ấy ngất đi lần nữa, cô cảm thấy rất sợ hãi.

Máu của anh ấy đã nhiễm đỏ quần áo cô, giây phút khi anh ấy nhắm mắt, cô cảm giác được sự bi thương và tuyệt vọng rõ ràng.

Cảm xúc tuyệt vọng và bi thương này, cô có thể hiểu.

Giây phút khi cô đẩy Kiều Tử San ngã xuống, nghĩ đến người che phía sau cô là Lục Mang, nghĩ đến có khả năng anh sẽ chết, cô cũng cảm thấy tuyệt vọng và bi thương, còn có sợ hãi.

May là, không bao lâu sau, David dẫn người tới, họ dùng một cái cáng đơn giản nâng Lâm Khiếu Ba đi.

Ninh Trừng nhìn người đàn ông nằm trên cáng, hai mắt nhắm chặt, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ, cô không nói nên lời, như người chìm dưới dòng nước sâu, ngay cả hô hấp cũng không thể. Sự đau đớn không ngừng nảy sinh trong đáy lòng, như sương mù dày đặc đang bao quanh cả khu rừng, vậy chặt cô lại.

Lục Mang đã đỡ Kiều Tử San đến trước mặt cô, kéo tay cô đi theo phía sau đội ngũ

Lâm Khiếu Ba nhanh chóng được đưa vào bệnh viện gần nhất, cấp cứu kéo dài một ngày một đêm, cuối cùng viên đạn được lấy ra, bởi vì mất máu quá nhiều, người vẫn hôn mê bất tỉnh.

Kiều Tử San không chịu ở bệnh viện, sau khi thấy nhìn bác sĩ thì kêu Thiệu Hàm Hề và Kiều Phi Tuyết về nhà với bà. Chắc là biết có người bị thương, bà yêu cầu Lục Mang ở đây, cũng trở nên yên ắng hơn.

Lục Mang và Ninh Trừng trông chừng ở bệnh viện, vừa chăm sóc Lâm Khiếu Ba, vừa phối hợp với cảnh sát Anh quốc, xử lý một chút chuyện tiếp theo của vụ án, sắp xếp cho những đứa trẻ bị mất tích.

Dựa theo yêu cầu của Ninh Trừng, hôm qua David đã mang theo người quay lại ngục giam ngầm ở bệnh viện tâm thần, cẩn thận điều tra, đưa người bị hại chưa ra được ra, có rất nhiều đứa trẻ vô danh giống Họa Mi, tiếp theo là cần xác nhận thân phận người chết, liên hệ với người nhà, những việc này giao cho cảnh sát Trung Quốc.

Ma thần K bị Dương Trí mang về Trung Quốc trước, tiếp nhận thẩm vấn. Nhưng hắn ta không nhận tội, không thừa nhận mình bắt chước đồ tể Sương Mù gây án, càng phủ nhận bất cứ tin tức gì về Queen Cơ. Thẩm vấn không có tiến triển.

Lâm Khiếu Ba hôn mê ba ngày mới tỉnh lại, ở một bệnh viện tại London một tuần, nghe thấy Dương Trí nhắc đến Ma thần K sống chết không nhận tội, mạnh mẽ yêu cầu về nước với Lục Mang trong điện thoại.

Ngày hôm sau, tổ Chuyên án rời khỏi Anh quốc, trở lại thành phố Hồng, tính đến lúc này, họ đã ở Anh suốt một tháng.

Ngày về nước, thành phố và tập đoàn Tống thị chuẩn bị tiệc dưới danh nghĩa quỹ Thiên sứ chim Họa Mi, tổ chức một buổi khen thưởng long trọng.

Lần này bắt được Queen Cơ, phá huỷ được băng đảng Thợ Săn Bóng Đêm buôn bán trẻ em, người đáng khen ngợi nhất đương nhiên là Lục Mang và Lâm Khiếu Ba, một người cống hiến trí tuệ siêu phàm, việc đấu trí với Donald và Ma thần K, vượt qua hiểm nguy tiến vào bệnh viện tâm thần cứu con tin đã được lan truyền. Ninh Trừng vì là trợ lý của anh, cũng được xếp vào hàng ngũ được khen thưởng.

Lâm Khiếu Ba, bắt được Ma thần K, còn đạt được danh hiệu "Ba phát súng đoạt mệnh". Người không hiểu đương nhiên sẽ không hiểu hàm nghĩa của ba phát súng, càng không biết suýt nữa anh ấy đã phải trả giá bằng cả tính mạng.

Khiến người ta mở rộng tầm mắt chính là, hai người đàn ông đáng khen ngợi nhất lại đồng thời vắng mặt ở buổi khen thưởng. Lý do của họ là Ma thần K vẫn chưa nhận tội.

Cuối cùng, Dương Trí thay Lâm Khiếu Ba lên đài, Ninh Trừng cũng thay Lục Mang và chính cô lên đài, tiếp nhận sự khen thưởng của lãnh đạo thành phố.

Với việc họ vắng mặt, Ninh Trừng chỉ kinh ngạc một lát rồi nhanh chóng nghĩ ra, họ muốn đi làm gì, vì sao Lục Mang lại không cho cô cùng đi.

Lúc buổi khen thưởng đang tiến hành rầm rộ, Lục Mang đang ngồi trong phòng thẩm vấn của Cục Cảnh sát. Anh ngồi xuống không đến nửa phút, Lâm Khiếu Ba cũng mang cơ thể bệnh tật đến.

Tầm mắt Lục Mang dừng trên người anh ấy một lát rồi nhanh chóng dời đi, tiếp tục lật xem hồ sơ trong tay, vẻ mặt nới lỏng hơn bình thường, dường như đã dự đoán được sẽ có chuyện như vậy xảy ra.

Người đàn ông ngồi đối diện họ, giờ phút này đã không còn ánh hào quang lóa mắt của Ma thần K nổi danh cả London, hai mắt ảm đạm không có ánh sáng, tay phải quấn băng gạc rất dày, nhìn đôi tay chằm chằm, dường như đang còn nhớ lại những năm tháng huy hoàng trong quá khứ, càng khao khát có một ngày có thể trở lại sân khấu, tỏa sáng rực rỡ.

Có thể, nhất định là có thể, bởi vì hắn ta là King!

Sử Kỳ có lòng tin như vậy, dùng ánh mắt ngạo mạn quét qua hai người đàn ông đối diện.

"Hai vị cảnh sát, có vấn đề gì thì cứ việc hỏi, nhưng mà những gì nên nói tôi đã nói rồi, người không phải tôi giết, các người muốn tìm Queen Cơ cũng không liên quan đến tôi, tôi chỉ biểu diễn một màn ảo thuật mà thôi, màn ảo thuật này để cho ngài Lục lên đài biểu diễn. Tôi nghĩ thế này không đến mức để trở thành lý do định tội của mấy người đâu nhỉ? Tội danh gì chứ?"

Giọng điệu của hắn như đang nói việc nhà, ngoài bình thản thì không có gì khác, không có chút áy hay là hối cải.

"Tội danh gì, còn không biết xấu hổ mà hỏi... Ối!" Lâm Khiếu Ba mở miệng, vừa kích động, miệng vết thương đã bị tác động, đau đến mức phải hít vào một hơi.

"Đừng có nhúc nhích." Tuy giọng Lục Mang vẫn ngạo mạn như trước đây, nhưng có thể nghe được sự quan tâm rõ ràng.

Lần đầu tiên, anh đứng dậy rót một ly nước ấm cho Lâm Khiếu Ba, đưa cho anh ấy.

Lâm Khiếu Ba vươn tay rồi lại rụt tay, cuối cùng vẫn đưa ra, nhận lấy ly nước, uống một hớp.

Lục Mang ngồi xuống lần nữa, nhìn thẳng vào Sử Kỳ, "Có muốn biết Queen Cơ là ai không?"

Trên mặt Sử Kỳ có nụ cười sâu xa, trả lời, "Muốn, đương nhiên muốn chứ. Nếu không vô duyên vô cớ bắt tôi gánh lấy tội danh này, sao có thể chịu oan vậy được?"

"Được rồi, tôi sẽ nói cho anh Queen Cơ là ai. Từ lúc đội phó Lâm của chúng tôi bắt được anh. Đội phó Lâm còng tay trái anh, anh dùng tay phải lấy súng chĩa vào anh ấy, bị anh ấy chụp như chụp muỗi, chỉ đẩy nhẹ nhàng, súng trong tay anh liền rớt. Nguyên nhân vì tay phải của anh là giả, anh tạm thời lấy tay của một người máy thay thế. Loại chuyện này người thường không có cách nào tưởng tượng, nhưng chắc là anh rất có kinh nghiệm. Không khéo, trong bệnh viện tâm thần, tôi tìm thấy một người máy trí tuệ nhân tạo bị chặt tay, cùng với cánh tay phải của anh, ăn khớp với nhau."

Sử Kỳ sửng sốt một lát, sau đó hỏi lại, "Vậy thì thế nào?" Hắn ta lại khôi phục vẻ mặt không cho là đúng, "Vì biểu diễn ảo thuật mà bị thương, đứt tay đứt chân, thậm chí mất đi tính mạng cũng là chuyện thường xảy ra. Bí mật của dịch chuyển tức thời, xuyên qua thời gian và không gian, mấy người đã biết, nhưng trong mắt người xem, tôi biểu diễn thành công."

"Hừ." Lục Mang hơi híp mắt, nhìn cái tay phải đang quấn băng gạc của Sử Kỳ, "Vì cái gọi là thần ảo thuật, anh đúng là không thông suốt nổi."

Sử Kỳ còn chưa mở miệng phản bác, Lâm Khiếu Ba đã chen vào nói, "Có một vấn đề, tôi rất tò mò, vì sao trước khi màn ảo thuật kết thúc, video anh cho phát, anh nói đó là bệnh viện tâm thần thời chiến loạn Victoria, người ăn thịt người, Queen Cơ cũng cầm súng xuất hiện. Nhưng tôi nhìn thấy Queen Cơ dùng tay trái cầm súng, mà tay phải thì liên tục chảy máu. Anh giải thích thế nào?"

"Sao mà tôi biết được? Anh nên hỏi giáo sư Lục của mấy người mới đúng, lúc đó tôi đâu còn ở chỗ kia."

"Hay cho một câu không còn ở chỗ kia!" Lục Mang ngồi thẳng lưng, đôi tay đặt trên mặt bàn, tầm mắt nhìn đồng hồ trên tay, anh còn muốn về sớm một chút, gặp người quan trọng nhất, không muốn ở đây lãng phí thời gian.

"Anh có biết cái gì gọi là giấu đầu lòi đuôi không? Thành ngữ của tôi không tốt lắm, cho nên phải cảm ơn anh, dùng hành động thực tế để giải thích hàm nghĩa của nó vô cùng xuất sắc. Nếu không có cái video anh hao hết tâm tư để quay lại, không phải anh cố ý để đội phó Lâm quay lại video ở nhà mình, tôi sẽ không nghĩ đến," Lục Mang tạm dừng một lát, giọng nói đột nhiên nâng lên nửa decibel, chỉ tay về phía hắn ta, "Anh, chính là Queen Cơ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK