Nội thất bên trong chỉ có một bộ bàn ghế và một cái giường đơn giản, nghe nói là đã được bố trí từ trước đây. Khi biên soạn sách sử tiền triều, nhóm sử quan quên ăn quên ngủ ở Tàng Thư Các, có hai lần quên chìa khóa cửa cung, Tiên đế tán thưởng, đặc biệt cho phép họ ngủ lại.
Nhưng nơi đây canh phòng nghiêm ngặt, không được phép ra khỏi Các.
Kể từ đó, ngoại trừ con cháu tôn thất, chưa từng có ai ngủ lại ở Cấm Cung.
Chuyện Diệp Đình Yến bị thương nặng không thể ra khỏi cung và được giao phó án mạng rất nhanh đã truyền ra ngoài. Mọi người đều nói Thánh thượng rất tin tưởng hắn, còn nghe đồn hắn tự mình khoét bỏ dấu ấn cũ trên Điểm Hồng Đài, đủ thấy khí phách văn nhân, mang lại danh tiếng tốt cho hắn.
Bùi Hi không thể theo hắn vào ở trong cung. Hôm đó cũng đã muộn, mãi đến ngày hôm sau khi hạ triều, hắn mới có thể đến Quỳnh Đình chăm sóc.
Diệp Đình Yến vẫn nghiêng người nằm dựa trên chiếc giường nhỏ. Hắn cũng đã mặc quần áo chỉnh tể, cung nhân không biết, thấy có người đến, liền khom người cuộn bức màn trúc trước cửa sổ lên cho hắn.
Mặt trời đầu ngày chói chang lóa mắt, Diệp Đình Yến nhìn ra bên ngoài, đưa tay chắn mắt lại, một bóng đen phủ trên mặt.
Nghe thấy tiếng bước chân, hắn quay đầu lại, thấy là Bùi Hi liền cười rộ lên: “Thác Chi, lần sau ngươi tới phải mang cho ta chút bánh sữa đông của Phong Lạc Lâu đấy.”
Bùi Hi im lặng cầm hộp đồ ăn đi đến gần, đặt mạnh xuống, hắn mở nắp hộp, mùi thơm ngào ngạt bay ra khắp phòng.
Hắn ngồi xuống cái ghế trước giường nhỏ, nghiêm mặt nói: “Ta có chuyện quan trọng trong triều cần bàn với Diệp đại nhân, làm phiền mọi người tạm thời lui xuống.”
Cung nhân không nghi ngờ hắn, lập tức khép cửa lại rời đi.
Thấy bọn họ đã đi, Bùi Hi liền đứng dậy, nhanh chóng buông mành trúc bên cạnh Diệp Đình Yến xuống, sau khi ánh nắng mặt trời hoàn toàn bị che khuất mới thở phào nhẹ nhõm.
Tấm mành vừa buông xuống, Bùi Hi đã thấy sắc mặt Diệp Đình Yến thay đổi, dựa vào chiếc đệm mềm mại sau lưng nặng nề ho khan.
Hắn che mắt lại rồi chớp chớp mắt vài cái, vài giọt nước chảy ra.
Bùi Hi vội vàng lấy một dải lụa trắng che mắt ra, rồi cầm khăn lụa lau nước mắt cho Diệp Đình Yến trước, sau đó lại đưa cái khăn đó cho hắn, bảo hắn dùng che mặt khi ho.
Diệp Đình Yến nhận lấy, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, khóe miệng lại nở một nụ cười: “Thác Chi à Thác Chi, ngươi đi theo con ma bệnh ta đây đã lâu, càng ngày càng có, có dáng vẻ của Triệu Ông rồi.”
Sắc mặt Bùi Hi âm trầm, thấp giọng gọi: “Điện hạ…”
Diệp Đình Yến mỉm cười ngắt lời hắn: “Nói cẩn thận, nói cẩn thận, hiện tại trong ngoài Hoàng thành, đâu còn có điện hạ nào chứ?”
Bùi Hi sửa lời nói: “Bệnh mắt của đại nhân cần phải kiên trì điều trị, phải cố tránh ánh sáng mới tốt. Mặt trời mùa xuân, đại nhân lại đón gió chảy nước mắt, giờ Tị đã như vậy, nếu đến giữa trưa hay cuối hè nóng nực thì phải làm thế nào?”
“Khi không có chuyện gì, ta sẽ đeo dải lụa này,” Diệp Đình Yến hơi chột dạ nói, “Hôm nay là vì, bởi vì –“
Hắn còn chưa nói xong, lại không nhịn được ho khan lần nữa, chỉ có thể nhân lúc ngừng ho giả bộ phàn nàn: “Vì đêm hôm qua xuân hàn, lại thêm vết thương mới, cũng đã đến tháng ba rồi, sao vẫn còn lạnh như vậy nhỉ?”
Bùi Hi đột ngột nói: “Gặp lại nàng, thực sự khiến đại nhân đau lòng như vậy sao?”
Diệp Đình Yến nắm chặt khăn tay, xua tay: “Không phải vậy…”
Ánh mắt của Bùi Hi lướt qua vai và cổ hắn, đau lòng nói: “Thân thể ngài đáng vạn kim, năm đó tìm được đường sống trong chỗ chết, vì bản thân còn phải khắc dấu ấn này, dấu ấn này –“
Mắt hắn phiếm lệ, nghẹn ngào không nói nên lời.
Diệp Đình Yến nghe thấy tiếng khóc, bị hắn làm cho giật mình, vội vàng vỗ vỗ bờ vai hắn, còn an ủi nói: “Không sao, ngươi xem, không phải cái này cũng rất có ích sao? Dù gì dấu ấn cũng không lưu lại, không tính là uổng công. Nếu không có nó, ta còn không biết phải che giấu vết kiếm ở đấy thế nào đâu.”
Bùi Hi càng nói càng xúc động: “Ta đã khuyên đại nhân không nên quay về Biện Đô, ở lại Bắc U điều dưỡng thêm một thời gian rồi. Chúng ta có quyền có binh, đến lúc đó chỉ cần công khai chuyện Đế hậu cấu kết với nhau làm việc xấu cho thiên hạ. Ngài đứng ra lĩnh quân đến dưới thành Biện Đô, hết thảy đều dễ như trở bàn tay –“
“Thác Chi,” Diệp Đình Yến trầm giọng gọi tên tự của hắn, cuối cùng mặt cũng nghiêm lại, “Ngươi cho rằng hắn không có quyền thế, không có thân binh à? Ngươi cho rằng cuộc chiến đổi chủ thiên hạ không có tính toán mà có thể đánh dễ dàng như vậy à?”
Bùi Hi không đáp, Diệp Đình Yến tự trả lời: “Phỉ hủy phỉ hổ, suất bỉ khoáng dã, ai ngã chinh phu, triêu tịch bất hạ [1]. Chiến tranh, từ xưa đến nay đều là phương sách cuối cùng của mọi loại bất lực. Khi còn nhỏ ta đọc sách đã khinh thường chủ hiếu chiến. Thiên hạ thái bình hơn hai mươi năm, sử sách từ cổ chí kim, tuy không làm đế vương, ta cũng không muốn trở thành người mà ngay cả bản thân ta cũng coi thường.”
Nói đến đây, đột nhiên hắn cười khổ: “Nhưng mà hiện giờ, dường như cũng chẳng khá hơn chút nào…”
Bùi Hi không muốn tiếp tục chủ đề này với hắn nữa, vội vàng cắt ngang: “Điện hạ thân là quân tử được Tô tiên sinh dạy dỗ, bá chủ, chỉ có những kẻ lòng dạ tiểu nhân.”
Nói xong, hắn chợt ý thức được mình đã nói sai, Diệp Đình Yến bình tĩnh buông khăn tay, không uốn nắn hắn nữa, nhàn nhã tựa vào chiếc đệm mềm mại mà nhắm mắt dưỡng thần, giống như đã ngủ say.
Ước chừng sau một khắc, Bùi Hi mới lại nghe thấy âm thanh như đang nói mớ của công tử lục bào bị bịt mắt: “Gặp lại nàng, cũng không đau lòng, chỉ là có hơi… không cam lòng mà thôi.”
*
Nhoáng cái đã ba ngày, sợ chậm trễ sẽ sinh rắc rối, sau khi Nội Thị Tỉnh lấy được thi thể, nhanh chóng nghiệm qua, rồi phái một tên hoàng môn tới Quỳnh Hoa Điện bẩm báo lại. Nhân tiện cũng dẫn theo cung nhân chứng kiến chuyện ngày hôm đó tới, thay phục sức của nội nhân, giao cho Yên La phân phó.
Khi đó vừa đúng lúc Tống Lan đang ở trong Quỳnh Hoa Điện, nghe bẩm báo, Đế hậu đều kinh ngạc. Thi thể nữ tử ở Tây Viên không phải người ngoài mà chính là Trương Tư Y(1) từng ở Quỳnh Hoa Điện.
(1)Tư Y: một chức quan phụ trách may mặc trong triều đình.
Trương Tư Y vốn xuất thân là một tú nương(2), năm đó đã được tiên đế khen thưởng vì thêu áo quan cho Thái tử trong lễ cúng tế nên được chuyển từ Lăng Cẩm Viện vào nội cung, làm tư y cho Hoàng tộc. Sau này Lạc Vi vào làm chủ trung cung, cô ấy đã tới làm tư y trong cung của Hoàng hậu.
(2)Tú nương: người may vá thêu thùa quần áo.
Cô ấy thêu hoa hải đường rất đẹp, chiếc váy hoa của Lạc Vi trước đây cũng là nhờ cô ấy may.
Ngay cả Tống Lan cũng có chút ấn tượng với Trương Tư Y.
Vào cuối năm ngoái, Trương Tư Y tự nhiên bị cảm lạnh. Sau khi hết bệnh, cô ấy đã đưa thiếp cho Lạc Vi, nói rằng mình muốn xuất cung, xin Hoàng hậu cho phép.
Khi Trương Tư Y còn làm tú nương, chỉ mới mười lăm mười sáu tuổi, trẻ hơn Lạc Vi một chút. Ở tuổi này, một nữ quan tư y bên cạnh Hoàng hậu tương lai sẽ có tiền đồ vô hạn, có thể xứng với quan to quyền quý, hiếm có người nào vội vàng xin từ chức như vậy.
Tuy Lạc Vi rất tiếc, nhưng vẫn đồng ý, ban thưởng tiền bạc cho cô ấy, rồi tìm một cung nhân họ Vạn từ Thượng Phục Cục đến thay thế. Trước đêm trừ tịch, Trương Tư Y đã đến chỗ nàng để tạ ân, nói rằng mình đang ở tạm trong Thượng Phục Cục, một thời gian nữa sẽ xuất cung.
Nội thị sắp xuất cung, đương nhiên mọi người không mấy quan tâm. Từ sau khi Trương Tư Y từ chức, Lạc Vi cũng chưa từng nghe được tin tức về cô ấy.
Không biết cô ấy đã gặp bất trắc gì, mà thi thể lại bị ném vào Tây Viên?
Đúng như Lạc Vi dự đoán, đại hội Điểm Hồng ngày hôm đó ít nhiều vẫn có tin đồn bị lộ ra ngoài. Hình như có người cố ý tạo ra sóng gió trong triều, nói nội cung bất ổn, lúc đám kẻ sĩ bái kiến đã xảy ra hung án. Những lời nói này đều nhằm thẳng vào trung cung.
Ngự Sử Đài chỉ thúc giục, danh tiếng của Lạc Vi trước giờ vẫn rất tốt, nên không ai dám buộc tội Hoàng hậu bất tài.
Nhưng nếu không giải quyết cho xong, e rằng việc này sẽ rơi vào tay Hình Bộ và Điển Hình Tự, cuối cùng cũng không có lợi cho nàng.
Người quen cũ chết, Lạc Vi không muốn tùy tiện tìm người gánh tội thay nên nàng đành phải điều tra lại. Hiếm khi thấy Tống Lan nổi giận ở Quỳnh Hoa Điện, hắn trách mắng Nội Thị Tỉnh ba ngày mà chỉ tra ra thân phận của thi thể, không biết phải làm gì với nó, khiến tên tiểu hoàng môn sợ tới mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, ra khỏi cửa hai chân đã mềm nhũn mà vấp ngã.
Nội Thị Tỉnh điều tra sự vụ trong nội cung, Kim Thiên Vệ chịu trách nhiệm canh gác, vụ án bị đứt đoạn chung quy vẫn còn thiếu chút mấu chốt. Sau khi Tống Lan đi khỏi không lâu, Lạc Vi nghe nói rằng cuối cùng hắn đã giao vụ án này cho Hình Bộ và Điển Hình Tự. Trước khi lập bản án, Diệp Đình Yến vẫn còn ở trong cung nên tạm thời tiếp nhận bản án này. Nếu có thể đưa ra kết quả nội trong bảy ngày thì sẽ giảm bớt được một đống rắc rối.
Tiền triều, Đức đế đã thành lập Trâm Kim Vệ với mục đích thay mình xử lý những sự việc bẩn thỉu và trở thành tâm phúc xử lý những việc bí mật. Tống Lan hành động như vậy, Lạc Vi đã có thể đoán được ra gì đó. Hắn cố ý làm theo tiền triều, thành lập cơ quan tay sai, muốn đi cậy nhờ những công tử thế gia có giao tình, một cơ hội tuyệt vời cho hắn.
Chỉ sợ hắn đang lo không có cơ hội làm việc này, những tên ngôn quan nắm lấy nội cung không buông nhưng họ không hề biết tính toán của Hoàng đế.
Sau khi cơ quan này hình thành, e là bọn họ sẽ không có cơ hội ngăn cản.
Tiểu hoàng đế ngoan ngoãn bao năm qua, rốt cuộc không nhịn được nữa, bắt đầu lộ ra móng vuốt rồi.
Diệp Đình Yến không phụ sự nhờ vả, mới bốn ngày hắn đã tra ra đầu đuôi sự việc. Nhưng hắn lại không báo cáo trực tiếp với Hoàng đế ngay, thay vào đó, hắn kín tiếng tìm một tên hoàng môn đến, báo lại cho Lạc Vi một chuỗi bằng trắc.
Tiểu hoàng môn kia nghe không hiểu gì, vẻ mặt thấp thỏm đầy phiền não.
“Bằng bằng trắc trắc, bằng bằng trắc trắc, bằng bằng trắc trắc bằng bằng…”
Sau khi hắn ta đọc xong, thấy Lạc Vi trầm mặc, liền nói: “Tiểu nhân chỉ là một người hầu quản lý sách trong Tàng Thư Các, thật sự không hiểu được, phải ghi nhớ từ bình minh tới hoàng hôn, nương nương chớ trách ạ.”
Yên La cũng mờ mịt, lại nghe Lạc Vi nói: “Yên La, mang phần thưởng lại đây.”
Nàng vốc một nắm hạt bí đỏ, tên hoàng môn kia vui mừng hớn hở nhận lấy phần thưởng. Yên La đưa hắn ta ra ngoài, khi trở về thấy Hoàng hậu đã xắn tay áo, thản nhiên cầm bút, đang ngồi trước bàn bắt đầu làm một bài thơ mới.
“Cố hương nơi nào, đèn đốt gió lộng, khắp nơi tựa hoa trăng…”
Nàng viết đến đây, có chút không hài lòng nên gác bút xuống. Lạc Vi ngẩng đầu lên thì thấy Yên La đã quay trở lại, liền mỉm cười với cô ấy.
“Đa trí như yêu –” Lạc Vi nhẹ giọng đánh giá, nàng không nhắc đến tên, nhưng Yên La biết nàng đang nói về Diệp Đình Yến, “Không biết là tốt hay xấu đây.”
*
Giữa Quỳnh Đình và nội cung có một khu rừng, trong rừng từng có một cái đài tên là Cao Dương, nhưng lâu ngày không dùng đến nên đã bỏ hoang. Nơi này còn hoang phế hơn cả Tây Viên, cũng không biết làm sao Diệp Đình Yến biết được nơi này.
Sau khi đắn đo nhiều lần, vào giờ Dậu, Lạc Vi mạo hiểm trùm đầu và mặc đồ dạ hành đến trước cửa cung bị khóa, cả một đường đều thuận lợi.
Trước Cao Dương Đài có một tảng đá điêu khắc trông rất dữ tợn. Khi Lạc Vi đi qua đã quay đầu lại quét mắt nhìn xung quanh một lần nữa, nhưng không nhận ra.
Cung điện trên đài đổ nát, chỉ có hai ngọn nến được thắp trên chiếc giá nến vàng. Ánh nến chập chờn, chiếu sáng không quá một tấc vuông. Trong điện u ám, dù đang là buổi chạng vạng ngày xuân cũng không khỏi rùng mình.
Diệp Đình Yến khoác áo choàng đen tiêu điều đứng trước giá cắm nến. Khuôn mặt hắn trắng như tuyết, dưới ánh lửa bập bùng trông vừa đẹp vừa tựa như ma.
Khi Lạc Vi bước vào cửa thì thấy hắn đang cầm cái kéo màu trắng bạc cắt tim nến. Hắn mặc trang phục của thị vệ trong cung, có lẽ là cải trang đến đây. Thấy nàng đến, tay Diệp Đình Yến run lên, một chiếc tim nến mang theo ngọn lửa nhẹ nhàng rơi xuống bên cạnh hắn, rất nhanh đã dập tắt.
“Thần thỉnh an nương nương.”
Hắn kính cẩn quỳ xuống, nhưng Lạc Vi không lên tiếng, nhàn nhã đi tới, đứng sau giá nến nhìn xung quanh.
Bốn bề vắng lặng, yên tĩnh đến đáng sợ, bây giờ ngay cả thị vệ cũng ít khi tuần tra quanh khu rừng này, càng khỏi phải nói trước khi nàng tới đã sai Yên La đi tìm hiểu qua.
Nàng cởi mũ trùm đầu, móng tay phượng sơn vàng bạch kim xẹt qua vải, phát ra tiếng “xoẹt xoẹt” rất nhỏ.
Diệp Đình Yến không đợi nàng bảo đứng dậy, đầu lưỡi lướt qua hàm dưới một vòng, tự ý ngẩng đầu lên trước, dưới ánh lửa đang nhảy nhót, hắn thấy một khuôn mặt mỹ nhân ý vị sâu xa, trong nhất thời đủ loại cảm xúc đều ập đến. Hắn cố gắng đè những cảm xúc đó xuống, khi mở miệng chỉ còn lại một câu: “Vì sao nương nương không nói gì?”
Lạc Vi đột nhiên cao giọng, bình tĩnh nói: “Ngươi thật to gan!”
Diệp Đình Yến chẳng hề sợ hãi: “Sao nương nương lại nói như vậy?”
“Lén lút truyền tin qua cửa nách(3) là tội lớn thế nào, bản cung không tin Diệp đại nhân không biết. Nếu để bệ hạ biết được chuyện ngày hôm nay, ngươi cho là người sẽ nghĩ thế nào?” Lạc Vi chậm rãi nói, lời nói mang theo ý trào phúng, “Sao lần trước bản cung muốn cùng đại nhân ôn chuyện cũ, đại nhân không chịu, mà lần này lại muốn bản cung đến đây?”
(3)Nguyên văn là ‘nội vi’ (内闱): 闱 là cửa nách. Tui nghĩ đại khái là chỉ việc Diệp Đình Yến lén lút truyền tin qua tên hoàng môn.
“Thần một lòng trung thành với bệ hạ và nương nương, đương nhiên không phải tự nhiên vô lý mời nương nương tới đây.” Diệp Đình Yến cũng không trả lời câu hỏi của nàng mà vội nói, “Chẳng phải nương nương cũng biết, trên đời ai cũng có một tật xấu, đó là ‘khẩu thị tâm phi’. Thần có, nương nương cũng có. Nếu không phải vậy, sao nương nương có thể bất chấp nguy hiểm ‘vụng trộm truyền tin’, đến nơi hẹn vào tối muộn?”
Hắn cố ý nhấn mạnh mấy chữ “đến nơi hẹn”, trên mặt cũng không hề lấy làm hổ thẹn. Vốn tưởng rằng vẻ càn rỡ thản nhiên này sẽ khiến người đối diện xấu hổ tức giận — Trước đây nàng rất dễ bị kiểu trêu ghẹo này làm xấu hổ mà khó chịu.
Không ngờ Lạc Vi nghe vậy, lại chỉ nâng mí mắt, qua loa mắng một câu: “Bản cung không biết Diệp đại nhân mồm mép như vậy đấy, đến lời này cũng dám nói ra.”
Nhưng nàng đã không còn là người như xưa nữa rồi.
Diệp Đình Yến đành phải giả ngu: “Thần lỡ lời, xin nương nương trách phạt.”
Lạc Vi hất cằm, ra hiệu hắn đứng dậy: “Ngươi sai một tên hoàng môn không hiểu cái gì đến trước mặt bản cung đọc《Cao Dương Đài》bằng trắc, lại còn phải đợi đến hoàng hôn hôm sau mới ra lệnh cho hắn đi. Ngươi không sợ bản cung không hiểu à?”
Diệp Đình Yến nói: “Lần trước từ biệt, thần đã nói hy vọng nương nương tới. Nương nương đã nghe, tất nhiên có thể hiểu.”
“Nếu như thế, vậy ngươi nói đi. Vì sao lại mời bản cung đến đây? Nếu như nghe xong bản cung cảm thấy không vui, ta sẽ lập tức trị ngươi tội phạm thượng trước.”
——————–
Tác giả có lời muốn nói:
[1] Trích trong《Kinh Thi – Tiểu Nhã – Hà Thảo Bất Hoàng》. Đơn giản mà nói là miêu tả sự tàn khốc của chiến tranh.