Vì hai người là người mạnh nhất vũ trụ nên khi bắt giữ hai người, Quân đoàn Đế quốc cử ra đội quân robot có sức chiến đấu mạnh nhất, vây quanh biệt thự hai người vòng trong vòng ngoài.
Joshua điều khiển siêu robot màu bạc của mình, mở loa gọi hai người, cảnh cáo họ không được phản kháng, nếu không sẽ san bằng gia tộc Bernard và gia tộc Matthew.
Hiện tại, hai gia tộc hiển hách nhất đế quốc lại trở thành đại diện cho “sỉ nhục” và “phản bội”. Ông Bernard và ông Matthew già đi rất nhiều, mấy hậu bối thì hận Osborne và Cecil thấu xương, chỉ thiếu điều tự tay bắt họ giao nộp cho toà án.
Chu Doãn Thịnh đứng cạnh cửa sổ sát đất, nhìn chằm chằm con robot bạc oai phong lẫm liệt cách đó không xa kia, cười lạnh. Mấy ngày nay, hắn nghĩ đi nghĩ lại những điều khác thường của Joshua, đã hoàn toàn chắc chắn về thân phận của cậu ta. Cường độ thần kinh là bẩm sinh, muốn thần kinh cấp S đột nhiên tăng lên cấp 3S, trừ khi Joshua bị một linh hồn khác mạnh hơn chiếm cứ, tựa như mình vậy.
Trùng chúa có thể điều khiển toàn bộ trùng tộc, có thể thấy thần kinh của nó rất mạnh, mà Joshua chính tại sau trận chiến kia mới đột nhiên thay đổi.
Thế giới này rốt cuộc làm sao vậy, ngay cả đứa con số mệnh cũng có thể bị hoán đổi. Nhưng nếu muốn nói hoán đổi hoàn toàn thì cũng không hẳn, Joshua vẫn hoàn thành mọi sứ mệnh mà cậu ta phải hoàn thành, nhận được vinh dự mà cậu ta đáng ra phải được, thậm chí, cậu ta còn xuất sắc hơn cả lúc ban đầu.
Như vậy, vận mệnh có vẻ cũng chẳng thay đổi là bao. Nếu mình không vạch trần, cậu ta có lẽ vẫn sẽ sinh sống với thân phận loài người, sau đó lặng lẽ nắm giữ hai chủng tộc hoàn toàn khác biệt là loài người và trùng tộc trong lòng bàn tay, cố gắng thực hiện giấc mơ của mỗi thế hệ trùng chúa: Biến cả vùng vũ trụ thành sào huyệt có thể mặc cho cậu ta xử trí.
Diệu kế. Chu Doãn Thịnh nâng ly rượu lên, hướng về con robot bạc khổng lồ kia, sau đó đi đến cạnh giường, bực mình gọi – “Dậy mau, còn ra toà nữa.”
“Phiền quá đi mất!” – Osborne mở mắt, xuống giường mặc quần áo. Hắn đi đến trước gương, nghiêng người ngắm mấy vết cào sau lưng mình, nói với giọng rất chi là mê say – “Em yêu, đêm qua em thật nhiệt tình, anh suýt nữa phát điên vì em.”
Chu Doãn Thịnh ném áo khoác lên đầu hắn, cười mỉm chi – “Người ta đều nói Osborne chính trực, vô tư, nghiêm túc, khuôn mẫu, quả thực nên để họ xem xem trong thực tế anh hãm như thế nào.”
“Đấy là trước đây, chứ Osborne hiện giờ là một kẻ nhu nhược, vô dụng, là tội phạm phản bội đế quốc và đồng đội. Cảm ơn trời đất, từ nay về sau không cần phải giữ hình tượng trước mặt bọn họ nữa. Em yêu, sau này anh muốn làm gì thì làm nấy, đế quốc chưa bao giờ là trách nhiệm của anh. Trách nhiệm của anh chỉ có em thôi.” – Hắn nắm lấy cằm người yêu, hôn lên bờ môi đỏ sẫm của người nọ.
Chu Doãn Thịnh giữ gáy hắn, cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng nóng bỏng.
Khi đội quân vũ trang hạng nặng xông vào phòng, đập vào mắt họ chính là hình ảnh này, làm họ suýt nữa đánh rơi súng hạt nhân trên tay. Người ta đều nói tình cảm của hai thống soái cực kỳ sâu đậm, giờ rốt cuộc cũng được chứng kiến, đã lúc nào rồi mà còn không quên mùi mẫn.
“Đi thôi.” – Chu Doãn Thịnh vỗ vỗ cái mông siêu cấp nảy của người yêu, sau đó mới giơ hai tay ra, chủ động để những người này đeo chiếc còng có thể khoá lại thần kinh và thể lực lên tay mình.
Trên còng có lắp đặt thiết bị trọng lực, áp suất tối đa gấp năm trăm lần bình thường, chuyên dùng để đối phó với những người cấp 3S, đeo lên rồi ngay cả đi lại cũng khó khăn, chứ đừng nói đến sử dụng vũ lực. Từng bước đi của hai người đều in lại dấu chân rất sâu dưới mặt đất, thậm chí suýt nữa dẫm sập cầu thang, khiến những sĩ binh phụ trách bắt giữ họ đều khiếp vía.
Trông thấy hai người bị bắt, Joshua nhảy xuống từ khoang điều khiển, đi đến trước mặt Osborne, hạ giọng thật thấp – “Anh từng nói tôi có hoài bão, nhưng lại không có năng lực xứng với hoài bão ấy. Nhưng anh xem, giờ tôi đã đứng trên đỉnh quyền lực, còn các người lại trở thành tù nhân. Osborne, tôi dùng sự thật để chứng minh rằng anh đã lầm, Joshua tôi tuyệt đối sẽ không trở thành vật lệ thuộc của bất kỳ ai, mà là một kẻ mạnh có thể ngự trị tất cả mọi người.”
Cậu ta lùi lại vài bước, bật cười một cách đắc ý.
Chu Doãn Thịnh nhìn về phía cậu ta bằng ánh mắt kinh ngạc. Từ đoạn Joshua vừa nói, có thể phân tích được thần trí cậu ta vẫn chưa hoàn toàn bị trùng chúa triệt tiêu, nỗi niềm khó dứt của cậu ta, sự không cam lòng của cậu ta đều vẫn còn đó. Cậu ta vẫn là cậu ta, nhưng cũng là trùng chúa, họ đã dung hoà vào nhau.
Hèn gì trùng chúa lại chọn trúng cậu ta, vì nội tâm cậu ta ẩn chứa quá nhiều tham vọng, những tham vọng đó dẫn đến việc cậu ta bị trùng chúa cám dỗ một cách dễ dàng, do vậy bỏ mặc sự sống chết của đồng bào. Nếu không phải mình và Osborne giẫm lên lòng tự trọng của cậu ta, có lẽ cậu ta cũng sẽ không bước lên con đường này.
Nghĩ đến đây, Chu Doãn Thịnh lại cười lạnh. Cái gì mà “giẫm lên lòng tự trọng của cậu ta”? Nếu thực sự có lòng tự trọng, cậu ta sẽ không làm những chuyện như vậy. Suy cho cùng, chỉ có thể trách ham muốn cá nhân của cậu ta quá lớn. Trong quỹ đạo số mệnh ban đầu, cậu ta không cần đánh đổi quá nhiều, muốn gì Osborne và Kyle đều sẽ chủ động dâng lên. Vậy nên cậu ta lương thiện, trong sáng, vô tư.
Nhưng nếu không có hai người kia lặng lẽ cho đi và dốc lòng giúp đỡ, cậu ta chỉ có thể dựa vào chính bản thân mình. Nhưng với gia cảnh tầm thường, thực lực không là gì so với cả đám alpha, hiển nhiên cậu ta làm gì cũng không được như ý, hơn nữa lại có một Cecil cùng là omega nhưng năng lực lại hơn cậu ta gấp mấy trăm lần để phân bì, cậu ta không cam lòng cũng là điều dĩ nhiên.
Cậu ta muốn mạnh lên, muốn vượt qua Cecil, cũng vì thế nên mới nảy sinh ra mọi chuyện. Đây chính là cái mà người ta gọi là “hiệu ứng bươm bướm”.
Là đầu sỏ gây nên mọi chuyện, Chu Doãn Thịnh cười một cách thích thú. Hắn bước vài bước đến gần Joshua, làm nhóm binh sĩ xung quanh đều hốt hoảng giơ súng hạt nhân lên.
“Đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn nói vài câu với đàn em trước kia của tôi mà thôi.” – Hắn mỉm cười khoát tay, thì thầm vào tai Joshua – “Một con rối bị lòng tham khống chế thì không phải là kẻ mạnh. Trong mắt tôi, cậu vẫn yếu như một cọng bún thiu.”
Joshua tức thì ngùn ngụt sát khí, nhìn về phía hắn bằng ánh mắt lạnh lẽo.
“Muốn nói thì cứ nói, đứng gần thế làm gì.” – Osborne kéo người yêu về bên cạnh mình, cũng nhìn về phía Joshua bằng ánh mắt lạnh toát.
——————————
Dẫu sao cũng là thống soái của đế quốc, hơn nữa lại là người đứng trên đỉnh cao sức mạnh, phòng giam của hai người rất sạch sẽ, khang trang. Nhưng vừa vào, Osborne đã nổi trận lôi đình, đơn giản là vì những người này giam giữ hắn và Cecil ở hai nơi riêng biệt. Đôi mắt đỏ ngầu và vẻ mặt dữ tợn của hắn làm đồng chí trông tù sợ hết hồn, ngay tối hôm đó liền bố trí một phòng đôi cho hai người.
“Có phải anh còn muốn họ cho anh hẳn phòng có giường lớn luôn nữa đúng không? Hử?” – Chu Doãn Thịnh ngồi khoanh chân trên chiếc giường rộng một mét, trêu đùa.
Osborne ngồi cạnh hắn, vì cổ tay đeo còng trọng lực, không tiện ôm người yêu nên chỉ có thể đến gần hôn lên má hắn, cười nói – “Cái đấy thì không cần, hẹp như vậy là vừa, anh nằm bên dưới, em nằm lên người anh.”
Chu Doãn Thịnh há miệng ngậm lấy lưỡi hắn, nhiệt tình hôn trả.
Người trông tù cứ mỗi giờ lại đến xem một lần, thấy hai người vẫn luôn ở trên giường hôn nhau hoặc nói chuyện phiếm, vô cùng tự tại, không khỏi lắc đầu cảm thán: Phạm tội lớn như vậy mà còn không áy náy chút nào, hai người này đã hết đường cứu chữa!
Hôm sau, phiên toà dài đằng đẵng bắt đầu, công tố viên nêu ra hơn mười tội danh, trong đó bao gồm phản quốc và không làm tròn trách nhiệm. Nếu tội danh thành lập, hai người sẽ bị xử tử hình. Những người ra toà chứng kiến phiên xử bao gồm các thống soái và thành viên hoàng tộc, bắt mắt nhất chính là ông Bernard và ông Matthew.
Hai người yên lặng ngồi ở vị trí chính giữa, xung quanh trống trơn. Hiển nhiên, cả đế quốc cũng không có ai muốn dính dáng đến họ, bao gồm những cấp dưới đã từng trung thành với họ.
Thẩm phán tuyên bố phiên toà bắt đầu, đại diện bên công tố viên lập tức lấy ra một tập văn kiện rất dày, cẩn thận liệt kê những hành vi phạm tội của họ trên chiến trường. Để thể hiện sự công bằng, toàn bộ quá trình xét xử được phát sóng trực tiếp trên U-internet.
Osborne và Chu Doãn Thịnh không mời luật sư. Vào thời điểm này, cũng không có luật sự nào dám biện hộ cho hai người. Vì sai lầm của họ dẫn đến hậu quả mấy triệu binh sĩ thiệt mạng trên chiến trường, người thân của những binh sĩ này từng tuyên bố người nào dám biện hộ cho hai người, họ sẽ xé xác người đó.
Mỗi lần đưa ra một cáo buộc, bên công tố đều phải đối chất với hai người.
Osborne cúi đầu mân mê ngón tay người yêu, thái độ vô cùng hời hợt. Chu Doãn Thịnh thì nhướn mày, nhìn chằm chằm công tố viên với vẻ mặt giễu cợt, đến đoạn nào vô lý còn cười nhạo vài tiếng.
“Tôi không nhận tội.” – Hắn đã lặp đi lặp lại câu này hơn mười lần.
Công tố viên lạnh lùng nhìn hắn, như thể đang nói dù mày không nhận tội, thẩm phán cũng sẽ phán quyết xử tử mày. Hai vị anh hùng này đã thân bại danh liệt, sẽ không ai thương hại bọn họ. Ban đầu vẫn còn có người biện giải cho họ, nhưng trông thấy biểu hiện của họ trên phiên toà, tất cả cũng đều trầm mặc.
Sao bọn họ có thể không cảm thấy tội lỗi chút nào sau khi đã gián tiếp hại chết nhiều người như vậy?
“Tôi không nhận tội, tôi yêu cầu đối chất với người chỉ huy lúc ấy – Joshua Lennon trước toà.” – Chu Doãn Thịnh nói một cách dõng dạc.
Thẩm phán nhìn về phía hoàng thân đang ngồi trên hàng ghế dự thính.
Joshua do dự vài giây, nghĩ chân tay hai người đều đeo còng trọng lực gấp năm trăm lần, ngay cả nhúc nhích cũng không được chứ đừng nói đến công kích, cậu ta mới thong dong đứng lên, nói – “Tôi đồng ý đối chất với hai vị thống soái.”
Cư dân mạng vốn đang trong cơn phẫn nộ, đều nhao nhao trào phúng – “Hoàng thân thật lịch sự, bọn họ sao có thể xứng với chức thống soái chứ? Họ là tội nhân của toàn vũ trụ! Họ suýt nữa hại chết tất cả chúng ta!”
“Cecil, cậu muốn nói gì thì xin mời.” – Joshua ngồi vào ghế nhân chứng tương đối gần hai người.
Chu Doãn Thịnh nhấn nút khuếch đại âm thanh trên mặt bàn, nói rõ ràng từng câu từng chữ – “Tôi muốn nói, sự thắng bại của trận chiến này không phải do con người khống chế, mà là do trùng chúa. Chúng tôi chỉ là kẻ gánh tội mà nó đẩy ra mà thôi. Hiện giờ, nó đang ở ngay giữa nơi này.”
Lượng thông tin trong câu nói này quá lớn, rất nhiều người nghe mà không hiểu, không khỏi thộn mặt nhìn nhau. Chỉ có Joshua mặt tái đi. Cậu ta đứng dậy, đang định rời đi thì Osborne – người vẫn giữ yên lặng nãy giờ đột nhiên phá vỡ còng trọng lực trên cổ tay và mắt cá chân, vòng ra sau cậu ta, siết chặt cần cổ yếu ớt của cậu ta bằng tốc độ nhanh như chớp.
Binh sĩ có mặt tại nơi này đồng loạt rút súng hạt nhân ra, nhưng không ai dám hành động lỗ mãng, sợ làm tổn thương đến hoàng thân.
Chu Doãn Thịnh chậm rãi phá vỡ còng trọng lực, đi đến bên cạnh Joshua, nâng cằm cậu ta lên xem xét. Tinh thần lực sắc nhọn đặc thù của trùng chúa tựa như mũi kim điên cuồng lao về phía hắn, nhưng đều bị hắn chặn lại.
“Giết nó.” – Chu Doãn Thịnh hé môi.
Sau đó, ngay trước mặt bao nhiêu người, Osborne thực sự đâm xuyên trái tim Joshua. Đôi mắt sáng ngời của cậu ta trở nên trống rỗng, tứ chi buông thõng.
“Không!” – Trên hàng ghế dự thính, Kyle phát ra tiếng gào thét đau đớn. Tất cả mọi người trong vũ trụ đều kinh sợ vì hành vi điên rồ của hai người.
Nhưng thế vẫn chưa xong, Cecil còn muốn bổ đầu Joshua ra, bọn họ quả thực không phải người, mà là ma quỷ! Bọn họ nên bị ném vào hố đen, bị cắt vụn!
Cộng đồng mạng phẫn nộ, đứng dậy vỗ bàn bôm bốp, ngay sau đó lại ngã phịch xuống ghế. Đập vào mắt là một vật thể hình cầu bán trong suốt, bề ngoài cực giống não người chui ra từ đầu Joshua, nhào lên mặt một binh sĩ alpha.
Nó vươn giác hút nhọn hoắt đâm thủng trán binh sĩ nọ, lắc lắc cơ thể mềm nhũn mà chui vào trong, nhanh chóng chiếm đoạt đại não binh lính nọ.
Đeo nguyên lỗ máu trên trán, binh sĩ nọ bắt đầu điên cuồng xả súng vào Osborne và Cecil, hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của công tố viên và thẩm phán đằng sau. Chu Doãn Thịnh né tránh mưa đạn, phi ra sau binh sĩ nọ như một ảo ảnh, thẳng tay vặn gãy cổ người nọ, lại bổ đầu người nọ lôi vật thể hình cầu kia ra rồi giam nó lại bằng lồng giam hình thành từ tinh thần lực.
Osborne lập tức gia cố một tầng tinh thần lực bên ngoài, như vậy, dù cường độ thần kinh của trùng chúa cao đến đâu cũng không thể đột phá sự giam cầm của hai người cấp 3S.
“Thấy gì chưa? Quân đội loài người chính là do một quái vật như vậy chỉ huy. Nó muốn chúng ta bại, chúng ta phải bại, nó muốn chúng ta thắng, chúng ta tất thắng. Nó nắm giữ bốn phần năm binh lực của đế quốc, đùa giỡn sinh mệnh các binh sĩ trong lòng bàn tay. Mà các người, các người lại đi xét xử hai người vô tội, cho nên chúng tôi kiên quyết không nhận tội!” – Chu Doãn Thịnh cười lạnh, nói.
Hắn còn chưa dứt lời, Kyle trên hàng ghế dự thính đột nhiên nhảy lên giữa không trung, thân hình cấp tốc phóng đại khiến bộ quần áo đắt tiền rách toạc, khi rơi xuống trước mặt hai người đã hoá thành một con côn trùng với ngoại hình dữ tợn. Nó phun nọc độc, phần đuôi tựa chiếc roi gai quật mạnh về phía hai người, hòng cứu trùng chúa ra. Vài thống soái xung quanh anh ta cũng đột nhiên hoá thành côn trùng bậc cao, nhanh chóng bổ về phía hai người.
Nhưng trải qua mấy năm tu luyện, thực lực của hai người đã sớm đạt đến trình độ mà người thường khó lòng tưởng tượng. Bình thường họ không bao giờ biểu hiện ra ngoài, điều này cũng dẫn đến việc Joshua đánh giá quá thấp bọn họ, cho rằng chỉ cần dựa vào mấy chiếc còng trọng lực là có thể giữ chân họ.
Chu Doãn Thịnh đấm vỡ đầu một con côn trùng, lại xoay người đá bay một con khác đánh úp hắn từ sau lưng va mạnh vào tường, nát vụn. Bên kia, Osborne cũng hung hãn xé nát mấy con côn trùng, đang gỡ mảnh vải mắc trên người chúng để lau tay.
Chu Doãn Thịnh đi đến cạnh xác mấy con côn trùng, cười lạnh – “Quốc vương, thống soái tối cao, thống soái Quân đoàn 3, thống soái Quân đoàn 4, thống soái Quân đoàn 5, đội trưởng đội hộ vệ hoàng gia, tướng chỉ huy quân đoàn robot, tất cả những nhân tài ưu tú nhất đế quốc này thì ra đều đã sớm biến thành trùng tộc. Đế quốc của chúng ta rốt cuộc là Đế quốc Lennon hay là đế quốc trùng tộc?”
Người có mặt ở nơi này đều đứng như trời trồng, nhìn hắn với ánh mắt đờ đẫn.
“Tôi tuyên bố, từ nay trở đi, Đế quốc Lennon sẽ bước vào trạng thái chiến tranh trường kỳ, tất cả những người từng tiếp xúc với Joshua Lennon đều phải tiến hành kiểm tra toàn diện để xác nhận thân phận nhân loại của mình. Trong thời gian này, nếu Liên bang Tự Do và Cộng hoà Barlow có ý đồ do thám nước ta, căn cứ công ước vũ trụ được ký kết năm 6781, chúng tôi có quyền áp dụng vũ khí cuối cùng đối với hai nước.” – Chu Doãn Thịnh nhìn về phía màn hình, nói một cách rành mạch, sau đó ra lệnh cho một binh sĩ gần đó – “Đi tìm cho tôi một chiếc lồng năng lượng, sau đó báo cho phòng thí nghiệm quốc gia chuẩn bị đón sản phẩm thí nghiệm mới.”
Binh sĩ nọ lập tức hoàn hồn, đưa tay lên chào rồi vội vàng chạy đi. Những binh sĩ còn lại đều nhìn hai người với ánh mắt nể phục.
Chết không phải là đáng sợ nhất, đáng sợ là sống không bằng chết. Trùng chúa hiển nhiên biết điều gì sẽ chờ đợi mình nếu đến phòng thí nghiệm, miệng phát ra tiếng rít gào chói tai. Mỗi tiếng rít của nó đều kèm theo dòng tinh thần lực cuồn cuộn, khiến mọi người có mặt nơi này đau đầu như búa bổ.
Chu Doãn Thịnh và Osborne lập tức phóng tinh thần lực để ngăn chặn, uy áp bao la như vũ trụ khiến trùng chúa lập tức yên lặng, toàn thân run lẩy bẩy.
Sự việc chuyển biến quá nhanh, mọi người đều không phản ứng kịp, mãi đến khi hai người chỉ huy các binh sĩ chỉnh đốn trật tự hiện trường xong xuôi, khán giả trên mạng mới thở dốc như vừa tỉnh dậy.
Làm thế nào mà lũ trùng tộc ấy lại trà trộn được vào xã hội loài người? Chúng khống chế Đế quốc Lennon, nếu muốn tiêu diệt con người, chúng chỉ cần khơi mào chiến tranh giữa ba thế lực lớn là xong. Nếu không nhờ thống soái Osborne và Cecil phát hiện âm mưu của chúng đúng lúc, con người chắc chắn sẽ diệt vong.
Thật đáng sợ! Chỉ cần nghĩ đến chuyện trùng tộc có thể nguỵ trang thành con người thôi là mọi người đã cảm thấy không rét mà run. Những người từng căm hận Osborne và Cecil đều hổ thẹn đến không chốn dung thân, thi nhau gửi thư xin lỗi trên U-internet, đồng thời bày tỏ sẽ ủng hộ hai người vô điều kiện.
Họ biết, hiện giờ đế quốc đang lâm nguy, chỉ có hai người mới có thể dập tắt mối hiểm hoạ này.
Danh dự của hoàng gia giảm sút trầm trọng, họ chính là người đầu tiên phải tiến hành kiểm tra thân thể, sau đó mới là các binh sĩ trong quân đội. Chu Doãn Thịnh và Osborne giành lấy quyền khống chế quân đội bằng tốc độ nhanh nhất, đồng thời giết chết mấy con côn trùng muốn trả thù cho trùng chúa.
Chu Doãn Thịnh không thể không cảm thán dã tâm của trùng chúa. Không ngờ nó có thể đẻ trứng trong cơ thể người khác, khiến ấu trùng từ từ phá xác rồi chiếm lấy cơ thể ký chủ. Tất cả những người nó lựa chọn đều là nhân vật có quyền hành hết sức quan trọng. Về lâu về dài, loài người và trùng tộc đều sẽ nằm trong sự thống trị của nó.
Chu Doãn Thịnh đứng trước máy kiểm tra, nhìn từng người trong quân đội được kiểm tra. Trùng thú có thể sử dụng da người và xương cốt để che giấu về ngoại hình, nhưng chỉ cần đứng trước đèn thấu thị, nguyên hình bị che giấu bên trong sẽ lập tức bại lộ. Những binh sĩ đã qua kiểm tra chĩa thẳng súng vào những người này, chỉ cần phát hiện ra điều bất thường sẽ thẳng tay bắn đối phương thành tổ ong.
Đương nhiên, cũng có một vài con bỏ chạy, chỉ cần mất tích quá bốn tiếng sẽ lập tức bị hạ lệnh truy nã toàn vũ trụ. Cộng hoà Barlow và Liên bang Tự Do rất tích cực hợp tác với Đế quốc Lennon, họ cũng sợ những con côn trùng có thể biến thành người này đi vào quốc gia của họ.
Cũng may trùng chúa không có hứng thú với binh sĩ bình thường, vì vậy mới tránh cho tai nạn lớn hơn diễn ra. Hiện tại, tướng lĩnh của những quân đoàn khác đều đã bị xử tử, quân đội dĩ nhiên nghe theo sự chỉ huy của thống soái Osborne và Cecil.
Hai người bước lên máy kiểm tra ngay dưới sự chứng kiến của toàn vũ trụ, chứng minh thân phận nhân loại của hai người. Khi có người hỏi vì sao họ lại phát hiện ra thân phận thật của trùng chúa, họ chỉ đáp – “Chỉ cần cường độ thần kinh của bạn cao hơn trùng chúa là được.”
Mọi người đều biết cường độ thần kinh của trùng chúa cao vô cùng, loài người chưa một ai có thể vượt qua. Nhưng mà giờ đây, đó đã là quá khứ. Quần chúng nhân dân đang lo ngay ngáy yên tâm hẳn, dành mọi sự tôn sùng cho hai vị thống soái, sau đó ra sức công kích hoàng gia trên mạng, bởi vì một nửa thành viên hoàng gia đều bị trùng tộc ký sinh.
Đây không phải lỗi của họ, những hình tượng của hoàng gia đã không thể cứu vãn. Yêu cầu lập quốc vương mới của họ bị dân chúng bác bỏ. Mọi người đưa ra đề nghị xoá bỏ hoàng tộc, thay đổi chế độ chính trị thành cộng hoà dân chủ, cũng là chế độ tổng thống.
Hiển nhiên, dân chúng hy vọng tổng thống đầu tiên của đế quốc sẽ là Osborne hoặc Cecil.
“Có làm tổng thống không?” – Osborne ôm người yêu từ phía sau, bàn tay lướt trên cơ bụng rắn chắc của hắn.
“Không, mệt lắm.” – Chu Doãn Thịnh nhấm nháp ly rượu, hỏi vặn lại – “Anh muốn làm à?”
“Anh muốn làm hải tặc vũ trụ, chúng ta đã hẹn nhau từ trước rồi mà.” – Osborne giữ cằm người yêu, nhấn mạnh từng câu từng chữ.
“OK, chúng ta đi làm hải tặc.” – Chu Doãn Thịnh dốc cạn ly rượu vang, mớm từng ngụm cho Osborne.
Ông Matthew và ông Bernard vô cùng điên tiết khi phát hiện ra hai thằng nhãi lại bỏ nhà đi, không để lại lấy một lời nhắn. Họ không thể không công bố tin tức này với bên ngoài. Dân chúng tức thì kêu la thảm thiết, cho rằng phiên toà lúc trước đã làm hai người tổn thương, khiến họ hết sức thất vọng với đế quốc nên mới bỏ đi như vậy.
Họ dâng hiến tất cả cho đế quốc, đế quốc lại dùng tử hình để báo đáp họ, chuyện như vậy không ai có thể chịu nổi. Có người đau lòng vì họ, cũng có người chỉ trích họ vô trách nhiệm. Nhưng dù ngoài kia người ta nói thế nào, họ cũng đã không còn để ý.
Cuối cùng, hoàng thất vẫn giữ được địa vị cao quý của mình, nhưng lại mất đi quyền hành. Chế độ chính trị của Đế quốc Lennon chuyển hoá từ quân chủ chuyên chế thành quân chủ lập hiến, quyền lực được nắm giữ trong tay nhiều người hơn, đây là một sự tiến bộ.
Cùng lúc đó, một đoàn hải tặc vũ trụ tên là Huỷ Diệt ra đời, chỉ trong mấy năm ngắn ngủi đã trở thành thế lực có thực lực ngang tầm Đế quốc Lennon, Liên bang Tự Do và Cộng hoà Barlow.