Chu Doãn Thịnh ngồi xuống bên cạnh y, thấp giọng dò hỏi – “Cậu thiếu tiền sao không xin cậu của cậu? Nhà họ Tào giàu lắm cơ mà?”
Kỷ Hàm Dục hiển nhiên rất phản cảm với tính cách cứ há miệng ngậm miệng đều là tiền của hắn, vẻ mặt bắt đầu không kiên nhẫn – “Cũng đâu phải tôi giàu, là cậu tôi giàu thôi. Hơn nữa cậu không biết à? Mặc dù mẹ tôi họ Tào, nhưng chỉ là con riêng, lúc đón về nhà suýt chút nữa thì làm bà ngoại tôi tức chết, cậu tôi giúp gia đình tôi mới là lạ.”
“Đâu, trông chú ấy có vẻ rất yêu thương cậu mà, chẳng phải cứ luôn mời cậu đi ăn đấy ư?” – Chu Doãn Thịnh bám riết không tha mà truy hỏi.
“Ông ta đâu phải là mời tôi đi ăn, ông ta chỉ muốn thưởng thức dáng vẻ nghèo túng của tôi với mẹ tôi mà thôi. Chính ông ta là người làm cho nhà họ Kỷ phá sản, nào có bận tâm đến sự sống chết của hai mẹ con chúng tôi. Nếu không phải là sợ đắc tội với ông ta, cậu nghĩ là tôi sẽ đi chắc? Được rồi đừng hỏi nữa, phiền chết đi được!” – Kỷ Hàm Dục ném mắt dao về phía hắn.
Chu Doãn Thịnh tắt tiếng, trở về phòng khoá trái cửa phòng.
Mặc dù Kỷ Hàm Dục hiện giờ vẫn là bạn trai trên danh nghĩa của Lâm Thừa Trạch, nhưng bởi vì Lâm Thừa Trạch rành việc đầu cơ trục lợi, thế nên vẫn chưa để y toại nguyện. Khi mới chuyển đến đây, Kỷ Hàm Dục đúng là có ý đồ muốn lên giường với hắn, nhưng khi đến nhà họ Lâm lại mê mẩn Phương Hữu Nhiên, sau đó chủ động chạy đến sô pha ngủ.
Đối với Chu Doãn Thịnh, đấy cũng là trong cái rủi có cái may. Loại thiếu niên chưa đủ lông đủ cánh, mắc bệnh trẻ trâu giai đoạn cuối như Kỷ Hàm Dục này thật sự không phải gu của hắn.
Tiền sinh hoạt chỉ còn lại hai trăm tệ, hiện giờ Lâm Thừa Trạch và Kỷ Hàm Dục thật ra đều dựa vào một mình Phương Hữu Nhiên làm công nuôi sống. Làm một nhân vật phản diện, Chu Doãn Thịnh khó tránh khỏi thói xa hoa thích hưởng thụ, tiêu tiền mà không thể tiêu một cách sung sướng quả thực là điều khó có thể chịu đựng đối với hắn.
“Được rồi, phải nhanh chóng tìm một công việc có thể kiếm tiền vừa nhiều vừa nhanh đã.” – Chu Doãn Thịnh vừa lẩm bẩm vừa bật máy tính lên, ngón tay bay múa trên bàn phím, chọn lọc những tin tức hữu dụng.
Lâm Thừa Trạch vừa không có bằng cấp vừa không có kinh nghiệm, đừng nghĩ đến việc tìm được một công việc cao cấp. May mà trị số nhan sắc của hắn rất cao, vẫn có thể bán mặt hay gì đó. Chu Doãn Thịnh vừa suy nghĩ vừa xâm nhập vào mạng lưới của những công ty giải trí lớn, sau đó híp mắt lại, ngón tay tạm dừng di chuyển.
Màn hình nhấp nháy liên tục nhanh chóng cố định lại, bên trên là thông tin tuyển chọn ngôi sao mà website công ty AYA tuyên bố. Công ty AYA là công ty tiêu thụ hàng xa xỉ lớn nhất trên thế giới, tập hợp rất nhiều công ty con là những hãng nổi tiếng trong lĩnh vực ví, đồng hồ, lễ phục đặt may, nước hoa, xe hơi, vân vân.
Hàng xa xỉ của AYA là tượng trưng cho thân phận và địa vị, mỗi sản phẩm mới nó đưa ra thị trường đều sẽ tạo nên chấn động trong ngành thời trang khắp thế giới.
Lần này, AYA đưa ra một mẫu nước hoa tấn công thị trường nước hoa Trung Quốc, cho nên cần tuyển một người mẫu Trung Quốc quay chụp một đoạn quảng cáo, hơn nữa yêu cầu đối với người mẫu rất độc đáo:
1, Phải là người đẹp, hơn nữa phải là người đẹp nghiêng nước nghiêng thành, nam nữ đều được.
2, Phải trẻ tuổi, tốt nhất là từ 15 đến 18 tuổi.
3, Chiều cao ít nhất trên 175cm, làn da nhất định phải đẹp, chắc chắn phải đạt đến độ da trắng nõn nà.
4, Khí chất phải độc đáo, phải vừa ngây thơ non nớt, cũng phải vừa quyến rũ thành thục.
Bốn điều kiện này vừa đưa ra, thực sự là có thể loại bỏ tám mươi chín mươi phần trăm người trong giới giải trí.
Chu Doãn Thịnh tra xét lại từng điều một, khoé môi chậm rãi cong lên. Lâm Thừa Trạch rất đẹp, nhan sắc có thể nói là hoa lệ, điều thứ nhất phù hợp; Lâm Thừa Trạch năm nay mười bảy tuổi, điều thứ hai phù hợp; Lâm Thừa Trạch cao 176cm, còn về làn da, Chu Doãn Thịnh có thói quen cứ mỗi lần đến một thế giới mới là điều chỉnh số liệu cơ thể của nguyên chủ thành tốt nhất, cho nên hiện giờ, dù là ngoại hình, thể chất hay là làn da của Lâm Thừa Trạch đều hoàn mỹ không chút tỳ vết, điều thứ ba cũng phù hợp.
Còn điều thứ tư, đối với người khác thì là vô lý, chứ đối với một lão yêu tinh luân hồi hàng mấy vạn năm như Chu Doãn Thịnh mà nói, đây quả thực là một bữa ăn sáng. Thành thục, quyến rũ, ngây thơ, non nớt, dịu dàng, thô bạo, tà mị, chính trực… chỉ có bạn không nghĩ ra, chứ không có chuyện hắn không diễn được.
Nếu như toàn bộ điều kiện đều đã phù hợp, vậy thì hành động thôi. Chu Doãn Thịnh vuốt cằm, suy xét xem nên làm thế nào để trà trộn vào cuộc thi tuyển.
Hắn hack vào website của một công ty giải trí, lợi dụng kỹ thuật hack cao siêu chế tạo một thân phận nghệ nhân cho mình, trực thuộc trên danh nghĩa của một người đại diện nào đó. Bởi vì tháng sáu năm sau còn phải tham gia thi đại học, hắn đặt thời hạn hợp đồng vào tháng tư, sau đó hack vào website của AYA, đặt tên mình vào danh sách thi tuyển bổ sung.
Làm xong hết thảy, hắn cầm lấy di động liên lạc người đại diện mới.
“A lô, tôi là Vu Mỹ Liên, xin hỏi ai đấy ạ?” – Một người phụ nữ khí chất tháo vát vừa ngậm điếu thuốc lá vừa biếng nhác hỏi.
“Chào chị Vu, em là Lâm Thừa Trạch, vốn là nghệ sĩ của Vương Minh, hiện giờ chuyển sang danh nghĩa của chị, xin lỗi vì lâu như vậy rồi mới liên lạc với chị.” – Giọng nói của Lâm Thừa Trạch trong trẻo uyển chuyển, khiến người khác vừa nghe đã cảm thấy thư thái.
Đầu mày hơi chau của Vu Mỹ Liên hơi thả lỏng một chút, nhớ lại xem trong tay mình có những nghệ sĩ nào, nhưng nghĩ mãi mà vẫn không nhớ ra có người nào tên là Lâm Thừa Trạch. Mấy tháng trước Vương Minh bị tai nạn xe cộ, Vu Mỹ Liên và vài người đại diện khác lập tức tranh giành nghệ sĩ có tiềm lực nhất dưới trướng anh ta, mà cái tên Lâm Thừa Trạch này không để lại một chút ấn tượng nào trong đầu, chắc hẳn là không thể nâng được.
Nghĩ đến đây, hứng thú của Vu Mỹ Liên giảm hẳn. Chỉ giọng hay thì có ích gì, phải có mặt đẹp nữa mới được, giới giải trí chính là một thế giới hoàn toàn xem mặt.
Cô đang chuẩn bị qua loa mấy câu rồi trực tiếp gác điện thoại, không ngờ người đầu bên kia lại cho cô một tin tức vang như bom nổ.
“Chị Vu, em được AYA lựa chọn đi tham gia cuộc thi tuyển ngày mai, chị có thể đến đây đón em không?”
“Từ từ, cậu chắc chắn là AYA?” – Thuốc lá trong miệng Vu Mỹ Liên rơi xuống, suýt chút nữa đốt ra một lỗ trên váy, cô vừa giơ chân phủi vừa vội vàng hỏi lại.
AYA là hàng xa xỉ trong xa xỉ, người đại diện phát ngôn mỗi sản phẩm của nó không ai không phải là siêu sao quốc tế có sức ảnh hưởng lớn. Khó lắm mới có một lần chọn người mới như này, không công ty giải trí nào là không nhìn chằm chằm như hổ rình mồi, chen vỡ đầu cũng muốn chen vào danh sách dự thi.
Vì một nghệ sĩ trong tay mình mà Vu Mỹ Liên đã dùng mọi chiêu trò mình biết, cuối cùng vẫn bị loại, mà đối thủ của một mất một còn của cô lại may mắn nhận được một vị trí tham dự.
Vu Mỹ Liên còn đang ức chế, trên trời đột nhiên rớt xuống một cái bánh có nhân.
Cô nắm chặt điện thoại, đè giọng hỏi – “Sao cậu lại nhận được vị trí tham dự? Ai giới thiệu cho cậu?”
“Không ai giới thiệu cho em cả, em đang đi trên đường thì gặp một người ngoại quốc tên là Bonnie, anh ta đưa cho em một tấm danh thiếp, bảo em hãy tham gian cuộc thi tuyển của AYA. Lúc trước em còn chưa tin, vừa rồi trông thấy AYA công bố danh sách dự tuyển bổ sung nên mới gọi điện thoại cho chị.”
Giọng điệu Chu Doãn Thịnh rất thấp thỏm, nhưng vẻ mặt thì vừa biếng nhác vừa bình tĩnh, hờ hững cuộn cuộn mộn lọn tóc trên thái dương.
“Cậu đợi một chút, để tôi xem đã.” – Vu Mỹ Liên cố nén nhịp tim đập nhanh, bật trang web của AYA lên, quả nhiên trông thấy tên Lâm Thừa Trạch. Trái tim cô giật lên trong chớp mắt, sau đó mở website của công ty, tìm đọc tư liệu của nghệ sĩ.
Khuôn mặt hoa lệ đến tột đỉnh của Lâm Thừa Trạch lập tức hiện ra, khiến cô nhìn đến ngây ngốc.
Má ơi, một báu vật như này mà sao mình lại không chú ý đến chứ? Mắt bị c*t che mất rồi à? May quá, may mà bọn họ lựa chọn phân chia ngẫu nhiên những nghệ sĩ còn thừa lại, phân vừa đúng đến danh nghĩa của cô, đúng là vận may đến có chắn cũng không chắn được! Nếu như Lâm Thừa Trạch không nổi tiếng thì quả thực là có lỗi với khuôn mặt mà ông trời ban cho cậu ta!
Vu Mỹ Liên hít thở sâu mấy hơi mới khiến cho giọng nói của mình có vẻ bình tĩnh – “Ừ, tôi thấy rồi, cậu có trong danh sách. Nhà cậu ở đâu? Tám rưỡi sáng mai tôi đến đón cậu.”
Chu Doãn Thịnh nói địa chỉ, dập máy rồi cuộn mình vào trong chăn, bình thản mà ngủ.
—————————–
Ngày hôm sau, Chu Doãn Thịnh vừa ăn sáng vừa thông báo cho Kỷ Hàm Dục – “Mấy ngày sắp tới tôi sẽ không đi học, cậu xin nghỉ giúp tôi nhé.”
Kỷ Hàm Dục không hỏi lý do, chỉ gật đầu.
Chu Doãn Thịnh nhìn hắn một cái, giọng nói dịu dàng – “Cậu đừng lo lắng, mặc dù nhà họ Kỷ phá sản, nhưng tôi nhất định sẽ nghĩ cách. Trời không tuyệt đường người đâu.”
Kỷ Hàm Dục còn chẳng buồn nhìn hắn, ờ một tiếng lấy lệ, trong lòng lại chế giễu Lâm Thừa Trạch biết diễn. Rõ ràng ghét mình muốn chết mà còn chưa chịu trở mặt với mình, chẳng phải là nhìn trúng mấy thằng bạn phú nhị đại kia của mình, muốn mượn mình để bắc cầu hay sao? Chỉ cần mày dám bước lên cây cầu này, tao sẽ cho mày rơi tan xương nát thịt!
Tối qua Phương Hữu Nhiên lại bị Kỷ Hàm Dục cưỡng hôn, lúc này không yên lòng cho lắm, càng không dám nói chuyện với Lâm Thừa Trạch, thế nên cũng không hỏi nhiều.
Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra khỏi nhà, còn Chu Doãn Thịnh trở về phòng thay một chiếc áo sơ mi trắng và quần bò màu xanh nhạt. Đang định cho điện thoại vào túi thì tiếng chuông vang lên, là điện thoại của Vu Mỹ Liên.
“Tôi đến rồi, cậu xuống lầu đi, xe Audi đen, biển số xe là xxxxx.”
Chu Doãn Thịnh dạ một tiếng, chậm rãi vào thang máy xuống lầu.
Lên xe, Vu Mỹ Liên soi hắn từ trên xuống dưới một lượt, khoé mắt đuôi mày đều toát ra sự đắc ý vì nhặt được của quý.
“Đưa tay đây cho chị sờ một phát, nếu như làn da không đạt tiêu chuẩn thì không đi cho rồi.” – Cô chẳng kiêng dè gì mà sờ mó, không thể không tán thán vì cảm giác nhẵn nhụi trên đầu ngón tay.
“Bonnie cũng đã sờ rồi, lúc đấy em còn tưởng anh ta là biến thái.” – Gò má Chu Doãn Thịnh hơi đỏ lên, dung mạo vốn hoa lệ càng trở nên câu lòng người.
Vu Mỹ Liên cười ha ha, vừa lái xe vừa dò hỏi – “Cậu học lớp mấy rồi?”
“Cấp ba, tháng sáu này sẽ thi đại học.”
“Vậy sau này cậu định làm nghề gì? Cha mẹ cậu đều đã qua đời, dù sao cũng phải có một công việc nuôi sống bản thân mà nhỉ? Chị xem hợp đồng của cậu, cuối tháng tư là đến hạn. Ông trời đã ban cho cậu khuôn mặt này, nếu cậu không dựa vào nó để nuôi sống bản thân thì quá là lãng phí. Chỉ cần cậu chịu ký tiếp hợp đồng với chị, chị cam đoan sẽ lăng xê cậu thành siêu sao quốc tế. Cậu xem cậu bây giờ không có bằng cấp, cũng không có kinh nghiệm làm việc, tuổi thì nhỏ, đi xin việc cũng không có công ty nào nhận đâu, huống hồ còn chả kiếm được bao nhiêu…” – Vu Mỹ Liên tận tâm tận lực thuyết phục, sợ của báu đã đến tay rồi còn để vuột mất.
“Cứ quay xong quảng cáo này đã rồi nói sau. Ba mẹ em vẫn hy vọng em có thể thi đỗ đại học có danh có tiếng, em muốn thực hiện nguyện vọng của họ.” – Chu Doãn Thịnh hợp thời bày ra vẻ mặt thương cảm.
Vu Mỹ Liên tắt tiếng, một lát sau mới trêu chọc – “Cái gì mà quay xong quảng cáo này rồi nói sau? Cậu tưởng cậu nhất định có thể trúng tuyển chắc?”
Chu Doãn Thịnh liếc xéo cô một cái, môi hơi cong lên.
Ánh mắt và vẻ mặt tự tin này thật sự quá mức hấp dẫn, làm cho Vu Mỹ Liên gần như không chịu nổi. Cô bối rối nhìn về phía trước, nhưng trong lòng thì đã vui như mở cờ.