Cô có thể liên lạc được với Bạch Ngọc và Âu Dương Tuấn, hiện tại tu vi của mấy người cũng không thấp. Bạch Ngọc trước kia khhi còn Tẩy Mặc Các, thì cứ cà lơ phất phơ, tu hành không được nghiêm túc lắm, nhưng sau khi Tẩy Mặc Các bị diệt, thì những ý đồ kia đã bị gột sạch, ngày đêm khắc khổ tu luyệm. Nhưng năm này, tiến độ của hắn không hề chậm chút nào.
Khi Đường Thời gặp lại Bạch Ngọc và Âu Dương Tuấn thì một người đã là Xuất Khiếu kỳ đỉnh phong, một người thì Quy Hư kỳ như Ứng Vũ.
Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Quy Hư, mỗi khi vượt qua một cảnh giới, đều phải vượt qua một khảo nghiệm.
Đường Thời hiện tại là độ kiếp kỳ trong cảnh giới thượng tầng, chỉ là hắn phát hiện, lúc mình đột phá bình thường thì trời đất không xuất hiện dị tượng, cho nên Đường Thời có dự cảm khó hiểu. Đó là hắn sẽ không thực sự độ kiếp.
Độ Kiếp kỳ này, đối với Đường Thời, hẳn chỉ là một cảnh giới bình thường, tuyệt đối sẽ không xuất hiện lôi kiếp.
Đối với tu sĩ mà nói, toàn bộ Độ Kiếp kỳ đều rất nguy hiểm, thậm chí rất nhiều người tình nguyện áp chế tu vi của mình, cũng không muốn đi độ kiếp.
Chương Huyết Trần và Thang Nhai, cũng đều là tu sĩ Độ Kiếp kỳ, hơn nữa đều là Độ Kiếp hậu kỳ, Đường Thời hiện tại còn không biết bọn họ có độ kiếp hay không. Nếu không thì sau khi độ kiếp sẽ trở thành tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Trên núi Chiêu Diêu, đệ tử nội môn Tẩy Mặc Các, ngoại trừ một đại sư huynh đã biến chất, cũng chỉ có một Diệp Thuấn hoàn toàn biệt vô âm tín.
Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đều cảm giác vài phần ngổn ngang.
Đã bao nhiêu năm rồi? Từ sau khi Tẩy Mặc Các biến mất, tất cả mọi người đều vội vàng tu luyện, mỗi người đều có phương pháp tu luyện riêng, hiếm được dịp tụ tập cùng một chỗ, nói vậy Đường Thời đã có nước tính mới.
Nhưng bây giờ không phải là lúc nói chuyện, Ứng Vũ gọi mọi người trở về, giờ xem như cũng có mặt đông đủ, đầu tiên đến sau núi xem một chút.
Mấy công nhân khổ sai lúc trước bị Đường Thời bắt được, đã dọn dẹp con đường sau núi sạch sẽ, mấy phần cỏ hoang phía sau cũng đã trừ sạch. Nhưng sau núi này, là những phần mộ lớn nhỏ, cao cao thấp thấp, âm thầm thuật lại sự thảm thiết năm đó.
Mấy người cũng không mang theo tiền giấy nến thơm, cũng không phải người phàm cõi bụi, không thèm để ý những thứ này.
Chỉ đứng trước mộ phần Tô Hàng Đạo và ba người khác, Bạch Ngọc ở bên trái, theo thứ tự là Âu Dương Tuấn, Đường Thời, Ứng Vũ, mấy người không nói lời nào, đồng loạt bái lạy.
Trên bia mộ kia đã có phủ lớp rêu xanh, tên của mấy vị trưởng lão khắc phía trên đã hiện rõ phong sương.
Bạch Ngọc nhìn thoáng qua đồ vật trong lòng bàn tay mình, liền hỏi: “Sư đệ tìm chúng ta về, nói vậy đã có tính toán rồi.”
Hiện tại Đường Thời có tu vi cao nhất trong mọi người, nếu hắn không có tính toán, sẽ không để Cho Ứng Vũ gọi tất cả mọi người về.
Đường Thời nhớ tới lời của Thị Phi trong cửa Lạn Kha, nên hắn nói: “Lúc ta kết thúc bế quan, nghe được tin Diệp sư huynh xuất hiện ở Thiên Ma Thiên Giác, đại sư… Đỗ Sương Thiên chính là Thiên Tôn Thiên Giác Thiên Ma, ta nghĩ mọi người đã biết điều này. Chúng ta xuất phát tìm Diệp sự huynh nhân tiện kiếm người xưa trở nợ máu.”
Tìm người xưa trả nợ máu.
Đây là thời gian khởi hành đi tìm Diệp Thuấn, thuận tiện tìm Đỗ Sương Thiên.
Thập niên ma nhất kiếm, Sương nhận vị tằng thí. (Mười năm mài một kiếm, Lưỡi sắc chưa thử dùng.)
Đường Thời cảm thấy đã đến lúc. Có những thực sự không thể kéo dài quá lâu …
Đối với người khác, đây là mười năm bị thù hận ràng buộc khôn nguôi. Đối với Đường Thời, đó là mười năm gấp mười lần —— trăm năm khổ tu, không phải là vì hôm nay sao? Đường Thời cảm thấy mình sắp già rồi.
Họ lên đường.
Vì thế người Nam Sơn dần dần phát hiện, cái gọi là “ác tặc” vốn kiêu ngạo đến cực điểm, trực tiếp đánh vào mặt Thiên Diễn Tông, biến mất một cách bí ẩn.
Chỉ có núi Chiêu Diễu đột nhiên như có người đến ở. Nhưng bên trong, quả thực không một bóng người. Đường núi được dọn dẹp sạch sẽ, nước suối Mặc chảy róc rách, trận pháp khắc trên quảng trường, nghĩa trang sau núi…
Dấu vết của trận hỏa hoạn mười năm, đã dần bị gió sương giăng lấp, chỉ vài người còn nhớ.
Thiên Diễn Tông nhiều lần phái người đến bên này tìm hiểu, kết quả phát hiện chỉ có Triệu Bộ Phàm còn canh giữ trên núi. Nhưng kiêng kỵ người mặc áo xanh đáng sợ và Ứng Vũ lúc trước, hơn nữa Dương Minh Môn và Bách Luyện Đường bên kia vẫn không có động tĩnh, Thiên Diễn Tông bên này dò xét một chút, suy đoán là người của Tẩy Mặc Các ban đầu đã trở về, căn bản không dám nhúc nhích nữa, sau đó không ai để ý tới núi Chiêu Diêu.
Trận sóng gió này xuất hiện đột ngột, lắng xuống cũng rất nhanh.
Bởi vì những người trên núi Chiêu Diêu mai danh ẩn tích, tựa hồ cũng biến mất.
Kỳ thật mười năm không dài đối với tu sĩ, Tẩy Mặc Các bị lãng quên là bởi vì lâu rồi không ai đi ra tạo cảm giác tồn tại. Mỗi khắc mỗi lúc đều có những môn phái nhỏ biến mất hoặc thành lập. Chỉ là người cũ trở về, những ký ức chôn vùi kia, sẽ bị đào lên.
Rất nhiều người nhớ lại những người của Tẩy Mặc Các và những chuyện kia.
Nhưng hiện tại những người này lại biến mất,khiến người ta có cảm giác, bình yên trước cơn bão. Có lẽ chẳng bao lâu nữa sóng gió sẽ bắt đầu trỗi dậy.
Đi thẳng về phía đông bắc, đoàn người bọn họ cũng không dễ thấy, cũng không cố ý che giấu dấu vết của mình, như người bình thường, qua vài ngày đã đến phía nam Thiên Ma Thiên Giác.
Thiên Giác là một khu vực hình tam giác nghiêng về phía Tây Bắc, bốn góc Thiên Địa Huyền Hoàng, lấy Thiên Giác làm tôn, mà Thiên Tôn lãnh đạo Thiên Giác trong bốn góc lại là người giỏi nhất, cho nên Thiên Tôn không chỉ là Tôn của Thiên Ma Thiên Giác mà còn là Tôn của bốn góc Thiên Ma. Mục tiêu của bọn Đường Thời chính là giết Thiên Tôn.
Tu vi của Đỗ Sương Thiên cũng không phải là Đại Thừa kỳ, chỉ ở Độ Kiếp đỉnh phong, nhưng vẫn chưa độ kiếp.
Tu vi của bốn tôn ở bốn góc Thiên Ma chắc bằng tu vi của mười hai các chủ ở Đại Hoang Các. Phần lớn các chủ của mười hai Các đều có tu vi Đại Thừa kỳ, nhưng bây giờ thì không chắc, gần đây xảy ra quá nhiều biến cố, quy định đã bị phá vỡ hết.
Đỗ Sương Thiên có tu vi Độ Kiếp kỳ, lại bởi vì là Ma tu, nên lực tấn công rất biến thái.
Lúc trước hắn ngụy trang, đánh lén Đường Thời, có thể một kích đăc thủ cố nhiên là vì lúc ấy Đường Thời không phòng bị, lại đang suy kiệt. Nhưng nếu tu vi Đỗ Sương Thiên thấp kép, thì không có cửa tiếp cận Đường Thời chứ đừng nói đến việc đánh lén thành công.
Đường Thời đi trên đường, nhiều lần bóp linh bài, tựa như đang nói chuyện với người khác.
Thật ra Đường Thời đã lên kế hoạch cho hành động lần này, lúc hắn xuất quan Thang Nhai đã liên hệ với hắn, chắc bên Đại Hoang đều biết Đường Thời đã trở lại, chỉ là vẫn không biết tu vi hiện tại của hắn. Dĩ nhiên có người còn đưa mệnh lệnh để Đường Thời trở về, nói là tu sĩ Đại Hoang không thể tùy tiện đi bốn vùng núi Tiểu Hoang.
Đường Thời đếch thèm quan tâm, chờ hắn giết người trở về là đâu lại vào đấy thôi.
“Đường sư đệ, phía trước là giao giới giữa Nam Sơn và Thiên Giác, đi vào bên trong là địa bàn của Ma tu, tiếp theo chúng ta phải làm sao? ” Âu Dương Tuấn mấy năm nay cũng thành thục hẳn, lúc này nhìn bản đồ khắc trong thẻ ngọc, dừng lại nói chuyện.
Đường Thời thì kiểm tra mấy điểm đánh dấu trên bản đồ.
Lúc trước Phù Các có người phát hiện Diệp Thuấn, sau đó đánh dấu trên bản đồ này. Đường Thời nhìn theo bản đồ, cũng chính là nơi cách họ ba mươi dặm, hình như là điểm đó.
Diệp Thuấn lẻn vào Thiên Giác đã nhiều năm rồi, không biết thành ra dạng gì rồi.
Đường Thời nói: “Bây giờ muốn vào Thiên Giác, e là lúc nào cũng phải đối chiến, mục tiêu của chúng ta trước mắt là xâm nhập đã, có thể đi bao xa thì cứ đi. Nếu xảy ra xung đột thì dựa vào thực lực của chúng ta hiện tại, có đánh cũng không sợ.”
Mọi người mười năm khổ tu, Đường Thời trăm năm bế quan, không phải là vì hôm nay sao?
Mọi người lập tức nghỉ ngơi hồi phục một lúc sau đó Bạch Ngọc đánh dấu, Đường Thời áp trận, cùng nhau đi vào bên trong. Ứng Vũ đi giữa, không cần lo lắng tình hình xung quanh, có cô nương này liên hệ với mấy ngọn núi xung quanh, trên cơ bản sẽ không lo mai phục.
Có thể nói đến nơi này, người có ưu thế nhất biến thành Ứng Vũ.
Bốn góc Thiên Ma đều được vây quanh rừng rậm, cây cối chằng chịt, đan xen nhau, vừa đi vào thì giống như bước vào cõi rừng rậm nguyên sơ.
Đường Thời không nói gì, có việc thì Ứng Vũ sẽ nhắc nhở.
Bên ngoài đều là rừng rậm, vào bên trong thì thi thoảng sẽ xuất hiện vài bãi đất trống. Đến lúc tới phía giữa thì sẽ phát hiện đồng bằng cực lớn. Đồng bằng này không khác gì với thị trấn của con người. Thế giới của các Ma tu chêch lệch cực kỳ lớn so với Đạo tu. Tuy rằng nơi này cũng là thế giới văn mình, nhưng quy tắc trói buộc rất ít, có thực lực thì đi đâu cũng là chân lý.
Nghe người ta nói, dưới chân núi cao nhất của đồng bằng này, có một tòa cung điện bằng đá, mà nơi sâu nất trong lòng núi chính là nơi ở của Thiên Tôn.
Đây tựa hồ là tin tức công khai, tất cả mọi người đều biết, nhưng không có nghĩa ai cũng giống như Đường Thời bọn họ, ôm hận ý cực lớn với chỗ kia.
Dọc theo đường đi dựa vào năng lực giao tiếp của Ứng Vũ, bọn họ cơ hồ tránh được tất cả Ma tu có thể tránh, không tránh được thì làm cho bán sống bán chết, cố gắng hết sức có thể để không khiến người ta chú ý trước khi vào được vùng trung tâm.
Nhưng bây giờ đã tiến vào khu vực đồng bằng, không bị phát hiện là điều không tưởng.
Đường Thời bọn họ hiện tại đứng chung quanh núi non, sức cảnh giác của Ma tu không kém, mấy năm nay Ma tu và Đạo tu đánh nhau không ngừng. Đạo tu bên kia cũng cảnh giác Ma tu bên này gây khó dễ, cho nên hai bên gần đây đều phòng bị lẫn nhau, vì thế hiện tại —— Đường Thời có thể thấy, một đội Ma tu đi tới trước mặt bọn họ.
Kẻ dẫn đầu là một tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, Đường Thời suy nghĩ một chút, phỏng chừng địa vị của người này không thấp, trực tiếp bắt đối phương tới hỏi.
Lệ khí một lần nữa bao trùm toàn thân Đường Thời, nhìn cực kỳ đáng sợ:: “Ta có vấn đề muốn hỏi ngươi chút.”
Ma tu Xuất Khiếu kỳ này tự dưng bị Đường Thời bắt tới, vốn tưởng chỉ là Ma tu tiền bối thôi, nhưng sau khi cảm giác được khí tức của người đứng cạnh hắn, tên kia lập tức phản ứng: “Ngươi là đạo tu!”
Siết chặt cổ hắn, Đường Thời hỏi: “Thiên Tôn các người đang ở đâu?”
“Không biết —— a…”
Đường Thời hơi buông lỏng ngón tay, mỉm cười, lười biếng nói: “Hỏi ngươi một câu.”
Ma tu này cảm thấy sợ hãi, những người này vô duyên vô cớ đến, bỗng nhiên xuất hiện, chỉ sợ là không có chuyện tốt. Tu vi của người này, dĩ nhiên… Dù sao nhìn thấy người này, Ma tu này liền cảm giác như nhìn thấy Thiên Tôn vậy.
Bạch Ngọc hiện tại sắp không khống chế nổi sát ý của mình, hắn thản nhiên nói: “Hắn không nói thì giết đi, ta nghĩ nếu chúng ta giết mấy tu sĩ Thiên Giác này thì tên kia sẽ xuất hiện thôi.”
Đường Thời thầm nghĩ đây đúng là cách tốt, chỉ là lời này không nên thốt ra từ miệng của Bạch Ngọc.
Quay đầu lại, Đường Thời vỗ vỗ mặt tu sĩ này, nhìn đội tu sĩ xa xa kia đã chuẩn bị giết tới, nói: “Nói đi.”
Thời gian của Đường Thời rất quý giá.
Tu sĩ này quả nhiên chẳng hiểu mô tê gì hết, nhưng hắn nghĩ, Đạo tu bình thường nói năng vẫn giữ chữ tín lắm. Nhìn mấy người này, ăn mặc như danh môn chính phái…không nói thì chết, còn nói…có lẽ vẫn còn đường sống chăng?
“Giọng nói lẩy bẩy, hắn không phải không muốn phản kháng, chỉ là người trước mắt này bóp cổ hắn, quá mạnh.
Đường Thời mặt không đổi gật gật đầu, “Biết Diệp Đao không? ”
“…… Biết, biết…”
“Vậy có biết hắn ở đâu không?”
“Bọn họ phụ trách vận chuyển đồ đạc cho Thiên Tôn, hẳn là sắp tiến vào Thạch cung…”
“Răng rắc/”
Một tiếng nhỏ vang lên, cổ bị gãy.
Đường Thời nhẹ nhàng buông tay, mấy người liền biến mất tại chỗ.
Phương hướng của bọn họ rất rõ ràng, tìm Diệp Thuấn.
Diệp Đao chính là Diệp Thuấn.
Lúc này Diệp Thuấn đang ngậm cỏ trong miệng, còn đang đùa giỡn với Ma tu bên cạnh mình, “Thời gian gần đây Thiên Tôn bế quan càng dài, chẳng lẽ muốn độ kiếp rồi à?”
“Đừng có núi lung tung đi. Nhiêu năm rồi Thiên Tôn còn chưa độ kiếp, sao mới có vài ngày nói độ là độ luôn? Phải rồi Diệp Đao, tu vi của người cũng tăng lên đó nha, đã là Quy Hư sơ kỳ rồi.”
“Ha ha. Tu sơ sơ thôi, sơ sơ ấy mà.”
Diệp Thuấn cười cười, vẻ mặt quen thuộc, đã quen nói câu được câu mất với mấy người xung quanh rồi.
Bọn họ đứng dậy, nơi này là khu dựng lều trại gần rừng cây nhỏ, phía xa xa là nói Ma tu bình thường ở, ở cạnh lều trại có vài ngươi đnag phụ trách bảo vệ nhẫn trữ vật, hàng hóa đều nằm cả trong đó. Bọn họ có trách nhiệm thường xuyên kiểm tra.
Một gã râu quai nón đứng chung với Diệp Thuấn nói: “Hôm nay gặp mặt Thiên Tôn, trong lòng ta không yên, tính tình Thiên Tôn rất lập di, haizz…”
Mắt Diệp Thuấn chợt lóe nói: “Cái này có khó gì, Thiên Tôn ăn thịt ngươi chắc? Nếu Từ đại ca sợ thì đổi cho ta đi, không chừng còn được Thiên Tôn thưởng nữa ấy.”
Tu sĩ họ Từ này cười ha ha một tiếng, “Nếu không phải do quy tắc, thì ta thèm vào. Này, ngươi thật sự muón đi à? Việc này nguy hiểm lắm.”
Những người này tuy rằng rất sùng bái Thiên Tôn, nhưng rất ít khi dám đi gặp Thiên Tôn, bởi vì Thiên Tôn thường xuyên giết người, đây chính là cơ hội của Diệp Thuấn.
Hắn đáp lại, râu quai nón cực kỳ vui vẻ, vỗ bả vai hắn đang muốn khách khí hai câu, không ngờ một ma tu vi thấp kém chạy tới: “Không xong rồi, Trương tiền bối bên kia đã chết!”
Râu quai nón biến sắc: “Ngươi nói cái gì vậy? Trương Phong à? ”
“Đúng là Trương Phong!” Người nọ vội vàng trả lời.
Diệp Thuấn hỏi: “Làm sao vậy? ”
Râu quai nón sắc mặt ngưng trọng, chỉ nói: “Trương Phong bên kia chết, tu vi không thấp, có chút quan hệ với ta. Ta đi xem thử, nhóm linh khi này nhờ ngươi vậy. Thấy Thiên Tôn ta cũng không dám đi, Diệp huynh đệ, phiền người chạy thêm một chuyến.”
Diệp Thuấn cười nói: “Lão ca yên tâm.”
Hắn nhìn râu quai nón rời đi, gọi Ma tu phía sau, khởi hành thì đi thẳng về phía Thạch cung dưới chân núi.
Bên này, Đường Thời ẩn thân trên cây, nhìn một đội ma tu phái dưới đang lại đây. Tên râu quai nón kiểm tra Ma tu Trương Phong đã chết Đường Thời xua tay về mấy người phía sau mình, ý bảo bọn họ đừng nhúc nhích, tự mình đi xuống.
Râu quai nón lập tực cảm giác được nguy hiểm, nhưng không kịp phản ứng, Đường Thời cầm kiếm chĩa vào ấn đường hắn hỏi: “Ta hỏi ngươi một câu.”
“…… Ngài là ai? “Râu quai nón bỗng nhiên cảm thấy đây là một âm mưu.
Đường Thời chỉ tiện tay giăng lưới, xem có thể vớt được tin tức hữu dụng hay không mà thôi. Hắn chỉ nói: “Ta là ai thì liên quan đến ngươi! Hỏi ngươi, ngươi có biết Diệp Đao không? ”
“Ngươi là kẻ thù của hắn à?” Râu quai nón nghĩ theo bản năng.
Đường Thời hừ một tiếng: “Hỏi nhiều thì mau chết. Diệp Đao ở đâu?”
Nghe giọng điệu này, tiếng tăm của Diệp Thuấn không hề nhỏ, người này chắc chắn biết Diệp Đao, cho nên Đường Thời mới ép hỏi hắn.
Nào ngờ, râu quai nón này đúng là biết, hơn nữa nói ra một câu làm cho Đường Thời biến sắc.
“Diệp Đao hộ tống hàng hóa, tiến Thạch cung báo cáo kết quả cho Thiên Tôn.”