“Nếu như vậy, anh sẽ giống trên TV, phải cắn chết tôi mới được chứ, tôi rất sợ đau, nói như vậy, thì tôi phải cân nhắc.” Nói xong Lạc Trần Quân giống như tự hỏi đứng lên. Điều này Lam Dã Metheus bên cạnh lo lắng, đùa sao, thật vất vả tìm được một người bản thân vừa ý, có thể làm huyết nô cho mình, nếu thất bại chỉ vì người ta sợ đau, bản thân chắc hẳn khóc muốn chết.
“Yên tâm đi, chỉ có nô lệ đê tiện nhất mới làm như vậy, người cao quý như tôi không cần phương pháp này, không cần em chết tôi vẫn có thể khiến em biến hóa, đi một chút, bây giờ chúng ta tìm chỗ đã”. Lam Dã Metheus thật đúng là nói động liền động, lôi kéo còn Lạc Trần Quân chưa phục hồi tinh thần lần nữa bỏ chạy.
Chốc lát, trên một núi nhỏ gần thành phố, Lam Dã Metheus ôm Lạc Trần Quân hôn mê vì quá cao hứng khi được bay oanh một tiếng đánh lên đại thụ, cùng với tiếng nhánh cây gãy là hai bóng người rơi thẳng từ trên cây xuống, phịch một tiếng, toàn bộ đỉnh núi khôi phục im lặng vốn có, song bóng tối ngắn ngủi, yên tĩnh cũng chỉ trong giây lát.
“Lam Dã, anh bay như thế nào, rốt cuộc anh có thể bay hay không?” Một giọng nữ thanh thúy, cùng với sự nổi trận lôi đình, Lạc Trần Quân xuất hiện, mà cô đang chỉ trích Lam Dã Metheus còn đang nằm dưới đất, sắp chuẩn bị đứng lên “Xin lỗi, nhất thời thất thủ, nhất thời thất thủ.” Lam Dã Metheus vừa nói, vừa bò dậy, động tác rất tiêu sái phủi bụi trên người, rất phong độ thân sĩ đi về phía Lạc Trần Quân, làm bộ phải giúp cô phủi tang vật trên người.
“Không cần, tôi tự làm.”, chỉ thấy vẻ mặt Lạc Trần Quân căm ghét nhảy ra xa Lam Dã Metheus, tự mình dùng tay phủi bụi đất trên người. Vẻ mặt Lam Dã Metheus bị thương, hậm hực thu tay, trong lúc lơ đãng thì thấy tay mình dính đầy bụi đất và cứt chim. Không trách được Lạc Trần Quân từ chối sự giúp đỡ của mình. Ngượng ngùng thu tay dùng sức vỗ vỗ, cúi đầu xem xét lại mình, xác định không còn gì mới nói với Lạc Trần Quân “Đi, chúng ta tìm chỗ đất trống đi.” Vừa nói vừa đi về phía bìa rừng.
Vận khí tốt lắm, bìa rừng còn mười mét vuông đất trống, thật ra cái gọi là rừng cây cũng chỉ lớn hơn 180 mét một chút. Lam Dã Metheus vội vàng sắp xếp một số đồ vật lạ quanh khu đất, Lạc Trần Quân liền ngồi xổm nhìn Lam Dã Metheus, trên mặt là nụ cười quỷ dị. Bị Lạc Trần Quân cười thật sự là Lam Dã Metheus kiên trì không được, xoay người, hung tợn nói với Lạc Trần Quân
“Từ trong rừng em đã bắt đầu cười rồi, rốt cuộc em đang cười cái gì?”
“Không có gì, thực sự không có gì, anh tiếp tục, không cần để ý tôi.” Lạc Trần Quân vừa nói vừa cười lệch cả đông tây, thực không có sức thuyết phục.
Chỉ thấy Lam Dã Metheus hùng hổ đi về phía Lạc Trần Quân, Lạc Trần Quân không biết sắp chết đến nơi vẫn không thay đổi, thoải mái cười to không giữ hình tượng. Lam Dã Metheus đứng trước mặt Lạc Trần Quân, đang chuẩn bị giáo huấn thật tốt cô gái không biết trời cao đất rộng này, thì thấy Lạc Trần Quân đưa một cái gương nhỏ trong túi.
Lam Dã Metheus vô cùng khó hiểu cầm gương, tính nhìn một chút, không nhìn thì thôi, vừa thấy đã bị dọa đến nhảy dựng. Chỉ thấy người trong gương, anh tuấn dị thường, một thân áo trắng, khí tức cao quý, nho nhã. Đang lúc Lam Dã Metheus đắc chí, quên hết tất cả, đang định khoe khoang, nào ngờ khi nhìn đến tóc bạc xinh đẹp trên đầu… có cỏ khô và lá cây mới mẻ làm đẹp, nhưng khiến người ta cảm thán có lẽ là cứt chim dính trên đó, có thể lưu lại hương vị trên đầu tuyệt đại mĩ nam, cũng không biết là phúc khí mấy con chim này đã tu luyện mấy đời.
Nhìn mặt Lam Dã Metheus đã thay đổi vô số màu sắc, Lạc Trần Quân rất thông minh không cười to, song cái mặt đỏ kia còn đáng ghét hơn cười to, ít nhất trong mắt Lam Dã Metheus là vậy.
“Gương nhỏ của tôi, ô, cậu thật đáng thương, cứ như vậy vì nước hy sinh thân mình, haiz, tôi sẽ cầu nguyện cho cậu.”
Lạc Trần Quân gương biến thành bột phấn trong tay Lam Dã Metheus, uốn lưỡi, khoa trương kêu gào …
“Trấn định, mình phải trấn định.” Lam Dã Metheus hít sâu vài cái, chỉ thấy thân thể tỏa ra một luồng sáng màu tím, nháy mắt quanh thân đã sạch sẽ, nhìn Lạc Trần Quân há miệng to không nói được câu nào.
“Hiện tại sẽ bắt đầu, Trần, xin thu miệng lại, tôi sắp bắt đầu.” Nhìn Lạc Trần Quân giật mình vì vẻ phong lưu phóng khoáng của bản thân, tâm tình Lam Dã Metheus không khốn quẫn nữa, nhưng, hắn biết, Lạc Trần Quân giật mình vì pháp lực vừa rồi. Song, hắn mặc kệ mình hiểu sai.
Trong trận pháp không biết tên được bố trí tốt, Lam Dã Metheus và Lạc Trần Quân mặt đối mặt ngồi xuống, Lam Dã Metheus chậm rãi nhắm mắt lại, hai tay kết thành một kiểu dáng hình trái tim, mà Lạc Trần Quân mở to hai mắt, không nháy mắt nhìn Lam Dã Metheus. Chỉ thấy thân thể Lam Dã Metheus dần phóng xạ nhiều ánh sáng ra xung quanh, chậm rãi du động ngoài thân thể Lam Dã Metheus giống như có sinh mệnh. Giây lát chỉ thấy ánh sáng đại thịnh, thân thể Lam Dã chậm rãi bay đến giữa không trung được bao bọc trong quả cầu ánh sáng tạo nên, dần dần giãn tứ chi ra, trên trán như ẩn như hiện một dấu hiệu con dơi màu vàng, sau đó con dơi phát ra ánh sáng màu đỏ, phối hợp với cầu quang bao quanh hắn, nói thì nhanh, xảy ra thì chậm, đột nhiên thấy thân thể Lam Dã Metheus hướng về phía trước, một giọt máu bay ra từ trái tim Lam Dã, lơ lửng trước mặt hắn. Lạc Trần Quân chỉ nhìn thấy Lam Dã Metheus trợn hai mắt, nhìn về phía máu kia, nó giống như có ý thức bay về phía cô, trơ mắt nhìn nó chui vào tim mình. Lạc Trần Quân không khỏi trợn to mắt nhìn ngực mình, bất giác lấy tay sờ sờ, không có cảm giác có gì khác thường. Ngẩng đầu nhìn xem Lam Dã. Metheus, chỉ nhìn Lam Dã Metheus vẫn nổi giữa không trung cũng đang cúi đầu nhìn cô, khóe miệng nở nụ cười không có ý tốt, chậm rãi mấp máy môi:
“Dùng, tinh khí của ta, máu tươi trái tim, đúc thân hình của ngươi, lấy tên Lam Dã Metheus ký kết khế ước vĩnh hằng, ngươi vĩnh viễn là của ta, ban thưởng cho ngươi máu sinh mệnh của ta, trọn đời trở thành một thành viên hắc ám.”
Chỉ nghe thấy Lam Dã Metheus vừa nói những lời Lạc Trần Quân không hiểu, vừa chỉ vào trán Lạc Trần Quân. Cô chỉ cảm thấy toàn thân chấn động mạnh, giữa trán chậm rãi trồi một con dơi giống hệt Lam Dã Metheus, chỉ là hơi khác về màu sắc, nó… đỏ như máu.