Trần Quân trút hết xong, quay đầu nhìn Lam Dã nói: “Vừa rồi anh hỏi tôi nhiều như vậy, bây giờ đến lượt tôi hỏi anh một vấn đề, anh nói thích tôi, nhưng tôi không có thân phận cao quý như mấy cô gái vừa nãy, bàn về tiền, tôi nghĩ chắc anh cũng không cần, tôi đẹp ư? Trước khi nhìn thấy nhóm Họa Hiệt thì còn đỡ, giờ tôi chỉ thấy cái chữ đẹp ấy cách tôi rất xa, vậy rốt cuộc vì sao anh lại thích tôi?”
Lam Dã dường như rất chân thành tìm đáp án, nhéo má Trần Quân nói: “Đúng thế, tôi thích em ở điểm nào nhỉ, lông mi dài nhỏ, mắt phượng, mũi không cao, miệng xinh xắn, mặt trứng ngỗng tiêu chuẩn, hì hì, tôi thật không tìm ra điểm gì khiến tôi thích em đấy. Làm sao đây?” Nhìn vẻ mặt cô gái trước mặt ngày càng vặn vẹo, Lam Dã không khỏi cười ra tiếng, “À, tôi tìm được rồi, ngốc, tôi thích bộ dáng ngây ngốc của em.” Dứt lời, lắc người đi ra ngoài, vừa đi vừa cười sặc sụa. Trần Quân nổi cáu vọt theo truy kíc. Lam Dã chạy ở phía trước, nhìn Trần Quân đang đuổi tới, không khỏi nở nụ cười thỏa mãn, thầm nghĩ: Đồ ngốc, đã động lòng còn cần lí do ư?
Trong đại sảnh, Lumogi đang khóc trong lòng Vương phi Phyllis, nước mắt nước mũi lem nhem thuật lại lời vừa rồi của Lam Dã, nói đến chỗ đau lòng thì càng khóc to hơn. “Cô Phyllis, cô phải làm chủ cho Lumogi, sao Metheus có thể định một cô gái bên ngoài làm vương tử phi được, cô biết Lumogi rất thích Metheus mà, con từng thề đời này chỉ cưới Metheus, cô Phyllis phải giúp Lumogi...” Lumogi ngẩng đầu trong lòng Vương phi Phyllis, vẻ mặt chờ mong nói.
Vương phi Phyllis lau nước mắt trên mặt Lumogi, dịu dàng nói: “Đứa trẻ đáng thương, có chuyện gì, sao lại đau lòng như vậy. Chớ gấp gáp, con để cô suy nghĩ một lúc. Vốn là chúng ta nghe theo ý kiến của nó, nhưng nghĩ lại cũng đúng, dù sao cô bé kia chỉ là huyết nô của Metheus, sau này lại lên làm vương tử phi, theo lý thì không thể chấp nhận. Nhưng chúng ta từng hứa với Metheus, chuyện này do nó tự làm chủ, con biết cô không thể nói một đằng làm một nẻo mà, xem ra chuyện này chúng ta cũng bất lực thôi. Lumogi nếu thích Metheus thì phải tận lực tranh thủ thôi, người trẻ tuổi dù sao cũng có vài phần nôn nóng. Nói không chừng chưa đến vài ngày nó đã quên.”
Lúc Vương phi Phyllis nói Trần Quân chỉ là một huyết nô, ba người chỉnh tề đi theo Lumogi đến đại sảnh lộ ra biểu lộ khiếp sợ, đợi Vương phi Phyllis nói hết, ngoại trừ Lumogi còn đang khóc, trên mặt những người khác hiện lên nụ cười trước sau như một, Anlechi cười rực rỡ nhất, vốn ngồi đối diện Vương phi Phyllis, nhưng cô ta lại ngồi sát Vương phi Phyllis, khoác tay Vương phi gióng như làm nũng nói: “Em Trần Quân kia thật may mắn, có Vương phi yêu thương như vậy làm cháu thật ghen tị đấy. Ơ, Lumogi đừng khóc nữa, chúng ta nên vì Metheus tìm được cô gái mình thích mà vui vẻ, chỉ cần em Trần Quân có thể xuôi gió xuôi nước trong tộc, chúng ta phải chúc phúc cho họ.” Dứt lời, rút khăn tay lụa đưa cho Lumogi, ý bảo lau nước mắt trên mặt đi.
Vương phi Phyllis nhìn Anlechi bên phải, lại liếc Lumogi bên tay trái nói: “Vẫn là Anlechi hiểu chuyện hơn, Lumogi à, không phải cô không giúp con, chỉ cần mọi chuyện chưa quá mức cho phép, tất cả mọi người sẽ không nói gì, chúng ta cũng không thể ngăn cản. Con ấy, muốn Metheus đổi ý, chỉ có thể dựa vào chính con thôi.”
Lumogi vò nát chiếc khăn tay rồi hung hăng ném trả Anlechi, nói với Vương phi Phyllis: “Cô Phyllis, nhất định con sẽ khiến Metheus thích con, con nghĩ Metheus chỉ cảm thấy mới lạ với con ả kia thôi, không được bao lâu sẽ phai nhạt.”
Vương phi Phyllis nghe xong, không khỏi gật đầu khen ngợi: “Vậy là được rồi, gặp chuyện khó chỉ biết khóc nhè, làm cho những chị em khác chê cười con. Như thế này mới ngoan, mọi người đều vui vẻ, rất tốt.” Lúc nói chuyện, dường như cố ý lại giống như vô tình liếc qua Họa Hiệt và Bunni nhưng thấy hai người đều cười ha ha, hoàn toàn nhìn không ra cái gì không thích đáng. Vương phi Phyllis thầm nghĩ: Xem ra vẫn là Họa Hiệt có phong cách quý phái, xứng với Metheus.”
Kế tiếp, mấy người cũng chỉ tán gẫu chuyện vặt, nói về chủ đệ style quần áo mới, trang điểm, mỹ phẩm... Không ai đề cập nửa câu về chuyện của Metheus, hình như đã bỏ qua rồi, chỉ có trên mặt Lumogi có vẻ mất tự nhiên. Một lúc sau thoái thác vì mệt mỏi nên xin về phòng ngủ. Vương phi Phyllis cũng lơ đễnh, chỉ lo nói chuyện phiếm với Anlechi cùng Họa Hiệt, làm Bunni nghe mà ỉu xìu, cũng xin lui ra sớm, đi về phía hồ nước sau lâu đài cổ.
Lumogi trở lại phòng lập tức bùng nổ, mắng nhiếc người hầu đi tới đi lui, mặc dù người hầu bị mắng vô tội nhưng không thể không nén giận mà nghe. Sau phi trút bực, đang suy nghĩ đối sách thì Anlechi đến, cho dù muốn ngủ, Lumogi vẫn mở cửa ra. “Có chuyện gì? Tôi mệt, muốn ngủ.”
Anlechi vờ như không nghe thấy, trực tiếp vào phòng, ngồi xuống ghế sa lon. Thiết lập một kết giới xong, nhìn Lumogi sắc mặt không tốt nói: “Hôm nay lời Vương phi Phyllis nói cô đã nghe rõ chưa?”
Vẻ mặt Lumogi phẫn nộ nói: “Có ý gì?”
Anlechi nói: “Không có gì, chỉ là nếu như cô còn chưa rõ, tôi có thể giải thích tường tận cho cô nghe.”
Lumogi không nói gì, nhướng mày nhìn Anlechi.
Anlechi cười khẽ đáp: “Nhìn cô có vẻ còn chưa hiểu, tôi nói cho cô nhé, ý của Vương phi là, chỉ cần không ảnh hưởng đến gia tộc Metheus, cô gái kia cô muốn thế nào được thế ấy, chỉ cần cô làm sạch sẽ, dù là giết chết cô ta, Vương phi cũng sẽ không can thiệp.”
Lumogi nghi hoặc nói: “Sao cô lại biết, vừa rồi Vương phi đâu có nói như vậy.”
Anlechi khinh miệt nhìn Lumogi: “Cô biết cái gì, Vương phi cũng không muốn một huyết nô thấp kém làm con dâu, mất mặt gia tộc Metheus, nếu cô lo trước lo sau, dám xuống tay, vậy thì chờ chờ tôi làm, song đến lúc đó cô cũng đừng tranh giành Metheus với tôi.”
Lumogi gấp gáp nói: “Sao mà không dám chứ, nhưng mà, tại sao cô phải nói cho tôi biết chứ, không sợ thêm một đối thủ ư?”
Anlechi nói: “Đối thủ sao, cô gái kia mới là đối thủ của cô, tôi cũng không muốn tranh với cô, chỉ là không muốn đường đường là một tiểu thư con Thân vương lại bại trong tay một huyết nô hèn hạ, bôi nhọ quý tộc chúng tôi. Được rồi, tôi đã nói xong, cô nghĩ thế nào thì tùy, đây là chuyện của cô, tôi không xen vào nữa.” Nói xong, đứng dậy thu lại kết giới, đi ra cửa. Tiện tay đóng cửa lại, Anlechi trào phúng xoay người nhìn phòng Lumogi, hừ lạnh một tiếng, xoay người lại nở nụ cười trước sau như một rời đi. Lại không biết những động tác này đều bị Họa Hiệt nhìn rõ ràng ở khúc quan, Họa Hiệt nhìn chăm chú Anlechi rồi mỉm cười, lại lạnh lùng liếc cửa phòng Lumogi, xoay người nhẹ nhàng rời đi.
Trong phòng, Lumogi nhìn cánh cửa khép lại, nghĩ một lúc thì gọi người hầu tùy thân, nói nhỏ vài câu, người hầu lĩnh mệnh rời đi. Lumogi thi lại mở tủ rượu ra, rót một ly rượu đỏ, chậm rãi cảm nhận.
Lâu đài cổ chìm trong tĩnh lặng, vương tử Bunni đứng cạnh hồ Du Ti, ngẩng đầu nhìn tòa lâu đài màu trắng, chậm rãi nói: “Mưa gió sắp đến gác nhà lầu.”
Lam Dã và Trần Quân là hai người nhàn nhã nhất, lúc này đang vùi đầu tìm trong đống sách vở, nhìn căn phòng trở nên lộn xộn, cuối cùng Lam Dã nhịn không được oán giận nói với Trần Quân: “Trần, rốt cuộc em muốn tìm tâm pháp luyện công gì? Chúng ta nhanh sắp xếp lại cái đống này thôi.”
Trần Quân còn đang tìm kiếm cũng không ngẩng đầu lên nói: “Tôi muốn tìm loại lợi hại nhất, hơn nữa phải không buồn nôn, những thứ này không phải uống máu tươi tu luyện thì phải tìm nơi âm khí nặng nề để rèn, tất cả toàn mấy thứ đó ư? Nhìn đã thấy sợ, chẳng nhẽ không có loại nào đáp ứng nhu cầu của em ư?”
Lam Dã khoa trương thở dài một hơi, kéo Trần Quân trên mặt đất đi ra ngoài, nói: “Sao em không nói sớm, hại tôi tìm ở đây cả buổi, thật là, nói cũng không nói rõ, nếu nói rồi có phải đã không cần đến đây sao, trong phòng ngủ của tôi cũng có.” Vốn Trần Quân đang muốn trút bất mãn ra, kết quả sau khi nghe lời Lam Dã, ngay lập tức phấn chấn theo sau.
Hai người trở lại phòng ngủ Lam Dã, chỉ thấy Lam Dã lôi kéo Trần Quân đi đến gần ngọc đen ở đầu giường, chỉ vào bốn viên dạ minh châu khảm bốn phía ở trên nói: “Đang ở trên đó, em tự lấy mà xem.” Trần Quân đi lên tỉ mỉ nhìn dạ minh châu hai lần, quay đầu nói với Lam Dã: “Anh đùa hả, trên này ngay cả cọng lông cũng không có, làm gì có bí kíp nào.”
Lam Dã đang rót rượu, nghi ngờ nói: “Không biết nữa, anh còn nhìn thấy mà, xảy ra chuyện gì đây? À, đúng rồi, em phải nhỏ máu của mình lên trên mới thấy được.” Lam Dã đầy vẻ áy náy chống lại ánh mắt giết người của Trần Quân, không có ý đùa dai nữa.