“… Akanishi— cậu bật còi cảnh sát làm gì thế?” Ueda đang ngồi ở băng ghế sau, lạnh lùng hừ giọng. “Lúc tôi không có mặt, hai cậu có theo Đầu To làm việc không?”
“Đi bão một chút mừng sếp xuất viện mà!” Kamenashi đeo dây an toàn rồi hồ hởi nói.
“Tôi thì thấy các cậu muốn quăng tôi trở lại vào bệnh viện thì có! Này, Akanishi Jin, cậu đứng nhấn ga như bị điện giật thế kia, chậm lại một chút cũng không chết ai đâu. Còn nữa, Kamenashi Kazuya, cậu bỏ cái dây thắt an toàn kia đi. Tuân thủ pháp luật như thế phá vỡ hình tượng của tầng 24 mất.”
“Cởi rồi sẽ bị văng ra ngoài > <~”
“Vậy thì đóng cửa sổ lại!”
“Đóng rồi thì sẽ bị đập vào cửa, đau~~ > <~”
“Nhìn cái bộ dáng uke của cậu kìa… Anh nói a… này, vụ án mất trộm thôi mà, cần gì gấp gáp như thế? Trở về tiết tấu làm việc của đội mình đi!!!! Chúng ta không phải tổ A 365 ngày phải lo án giết người.” Ueda chép miệng lắc đầu, vươn vai ngáp dài. “Số lượng người chết hơn 3 thì tổ A, nhỏ hơn 3 thì tổ C đến E; liên quan hành chính hay chuyện gia đình thì tổ F và G. Ngoại trừ mấy cái đó ra, trên 1000 yên, dưới 1 triệu yên—- là tổ chúng ta. Đã bảo chạy chậm lại mà, tiết kiệm xăng đi, tên béo kia!”
“=___= leader, bộ sếp không có chí hướng tạo lập sự nghiệp như bao người đàn ông khác sao?” Kamenashi ném cho Ueda một cái bĩu môi qua kính chiếu hậu.
“Cứ lấy một thằng đàn ông rồi mỗi tháng thu tiền lương là được.”
xOx
Khu B, biệt thự cao cấp của cảnh sát.
“Tầng 24, Ueda Tatsuya.” Ueda vừa nói vừa luồn người qua sợi băng chắn. Theo sát đằng sau là Akanishi và Kamenashi đưa giấy chứng nhận cho vị cảnh sát đang canh gác.
“A, cậu đến là tốt rồi. Nãy giờ chưa có ai vào.” Taguchi vừa thấy Ueda, liền hân hoan chào đón.
“=__= bộ bước vào là chết hay sao mà không ai đi?” Ueda lập tức giội nước lạnh.
“Tôi chỉ phụ trách bảo vệ hiện trường thôi. Các cậu đến đây rồi thì tôi đi.”
“Lần sau cậu dự tuyển vào tầng 24, có được điểm tuyệt đối tôi cũng không cho qua!”
“Tôi đổi ý rồi, thi vào tầng 25. Trên cậu một tầng nhá!!” Taguchi cười toe toét. “Vụ án đột nhập vào nhà rồi ăn trộm. Người báo án là chủ nhà Chibaki Akira, thanh tra cao cấp của tầng 13, chuyên phụ trách những vụ án về kinh tế. Tối nay vừa về đến nhà thì phát hiện cửa bị đột nhập, nên liền báo cảnh sát.”
“… Ăn trộm vặt à?” Ueda đeo găng tay vào. “Lần tới, nhà người này bị đột nhập mà mất chó hay mèo thì hãy tìm bọn tôi, để Kamenashi Kazuya đến lấy chút vân tay an ủi. Đừng không đâu đi đùa giỡn với tổ trưởng mới khỏi bệnh tôi đây.”
“Tatsuya. Lần này không đùa đâu… Sổ sách liên quan đến vụ Hachioji tham nhũng đã bị đánh cắp. Đây là một vụ rất lớn.”
Ueda có chút sững người, rút bỏ găng tay, “Sao toàn án lớn bắt người ta đi khắp nơi tìm kiếm thế này. Muốn đì chết cảnh sát đây mà.”
…
Kamenashi dùng tay đeo găng đẩy cửa, trong phòng vô cùng hỗn độn, tựa hồ không phải ăn trộm mà là cướp bóc. Từ phòng khách đến thư phòng, toàn bộ đồ vật và ngăn kéo đều bị mở toang.
Kamenashi chăm chú nhìn bức vẽ màu nước trên tường. Trong đó là một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát, ở một góc có đề tựa “Ba Tôi”.
Akanishi từ đâu bước đến.
Kamenashi ngoảnh nhìn đồng sự của mình.
“Ueda Tatsuya đang hỏi cung Chibaki, kêu tôi đến giúp cậu.” Akanishi giải thích, cau mày nhìn hiện trường hỗn độn của vụ án. “Gió lốc ghé thăm hả trời?”
Kamenashi cúi người, quan sát chiếc áo sơ mi màu trắng có in dấu chân trên đó. Rồi cậu lấy máy chụp lại phát hiện này.
Akanishi ngồi phụp xuống, “dấu chân này nhìn đáng yêu a~”
Kamenashi ngẩng đầu nhìn tấm ảnh chụp cả nhà ba người, rồi đứng phắt dậy, bước về phía cửa.
Ueda đang lấy khẩu cung Chibaki thì thấy bộ dáng vội vàng của thủ hạ mình.
“Chibaki, vợ con ông đâu?”
“Miko đang ở nhà mẹ cô ấy, Kaede có lẽ đang ở lớp học thêm.” Chibaki nhìn Kamenashi, ánh mắt có chút nghi hoặc.
“Cậu bé có khả năng đã về, hoặc ít nhất có mặt ở hiện trường. Tôi tìm thấy dấu chân của nó trên cái áo.” Kamenashi bình tĩnh báo cáo.
“Tatsuya, lại đây mà xem.” Akanishi đột nhiên gọi với từ trong phòng.
Ueda khẽ nhăn mày, gấp lại cuốn sổ rồi bước vào.
Akanishi đứng trước tủ quần áo trong phòng cậu bé, sắc mặt có vẻ nghiêm trọng.
Bên trong chiếc tủ một vũng máu đỏ sẫm đến rợn lòng người. Tuy nhiên thi thể của Chibaki Kaede lại không có.
Akanishi cau mày nhìn Ueda, “thăng cấp vụ án, cái này ít nhất ngang tầm với tổ C đến E.”
xOx
Akanishi xoa cổ, uể oải vươn vai, đã ở suốt trong phòng theo dõi suốt ba giờ đồng hồ.
Chibaki Kaede từ sáu giờ tối đã sử dụng thang máy về nhà, nhưng sau đó không hề thấy cậu bé xuống lầu. Tuy có thể sử dụng thang máy chuyển đồ mà không có máy quay tới, nhưng cửa ra vào khu hộ chỉ có một. Nếu ôm một túi có chứa đứa bé tám tuổi trong đó đi ra, nhân viên bảo vệ nhất định chú ý. Huống hồ, camera ở cửa cũng không có điểm nào khả nghi. Thời gian báo án là 7 giờ 40, tới hiện trường là 8 giờ. Trong khoảng thời gian này, không hề có vật nào với kích thước lớn qua lại.
Cậu bé kia tựa hồ không cánh mà bay.
Cúi nhìn danh sách những đồ vật bị mất Chibaki Akira đưa cho, Akanishi không khỏi cảm giác có điều kỳ quái. Tiền mặt, ngân phiếu, đồ cổ, ngoài trừ tập hồ sơ, tất cả những thứ khác rất giống hành động của một tên trộm vặt.
Làm thế nào để mang thi thể của cậu bé Chibaki Kaede ra ngoài? Bây giờ là bốn giờ sáng, thời gian đổ rác!
Nghĩ tới đó, Akanishi lập tức ngồi bật dậy, nói vào bộ đàm của mình, “Akanishi Jin. Tôi cần tiếp viện. Khẩn cấp.”
…
Akanishi đanh mặt quan sát hàng cảnh sát viên trước mặt mình.
“Nhiệm vụ của mọi người là lục tìm xung quanh nhà trọ, bãi rác, ống cống, đường thoát hiểm, tất cả các nơi trừ khu vực sinh sống của các hộ gia đình. Tôi cần mọi người tìm cậu bé trong tấm hình hoặc những vật chứng liên quan.” Akanishi nhìn đồng hồ. “Bây giờ là bốn giờ rưỡi, chúng ta có ba tiếng để làm việc.”
…
Akanishi mặt đeo khẩu trang, cẩn trọng kiểm tra từng túi rác.
“Sếp lớn.” Một nhân viên cảnh sát bất chợt lớn tiếng gọi.
Akanishi lập tức quay đầu.
“Chúng tôi tìm thấy rồi.”
…
Akanishi nhanh chân chạy đến. Nhóm cảnh sát lập tức dạt ra, nhường đường cho hắn cũng như bảo vệ hiện trường, phong cách rất chuyên nghiệp.
Akanishi bước tới bên túi rác màu đen, thận trọng mở ra.
Rồi hắn hít mạnh một hơi.
Không phải thi thể của cậu bé, mà là tập văn kiện quan trọng kia.
xOx
“Nghe nói các cậu gặp phải một vụ không manh mối?” Yokoyama vỗ vai Akanishi.
“Không những không có manh mối, mà cả thi thể cũng không thấy.” Akanishi buồn bực lên tiếng. “Chỉ có một đống máu. Máu người hay máu chó còn chưa biết nữa.”
“Xích mông qua cho tôi ngồi với.” Kamenashi tới bên bàn ăn, thuận chân huých vào ống quyển Akanishi vài cái.
“Đưa nửa ổ bánh mì trên cái khay của cậu cho tôi rồi tôi xích!” Akanishi dịch người một chút về phía Yokoyama.
“… Tốt, ra là cái mông của anh giá rẻ vậy, tôi thích. Thưởng cho anh, còn có phân nửa nên không mất mác là bao.” Kamenashi gật gù, ngồi xuống bên cạnh Akanishi rồi đưa ổ bánh mì còn dang dở cho hắn.
“=__=, hôm nay tôi mà không thu phục được cậu thì cậu không biết thế nào gọi là đàn anh!” Akanishi bắt đầu xắn tay áo. “Nhanh tay lên, đưa cả cái hot dog đến hầu hạ đại gia đây!”
“Sếp Yokoyama, tổ sếp đang lo vụ gì thế?” Kamenashi vừa ra sức bảo vệ miếng hot dog trong khay mình vừa nhoẻn miệng cười, hỏi thăm Yokoyama.
“… Nghị viên bắn chết hai cảnh sát tuần tra ở bãi đậu xe. Ông ta khai là do tự vệ. Hừ, đừng để tôi tìm được bằng chứng phạm tội, nếu không tôi khởi tố ổng cho ngồi tù rục xương! Dạo gần đây án lớn xảy ra liên tục, hết vụ này tới vụ khác, ở đâu cũng thấy người chết. Tôi nghe nói vụ của mấy cậu cũng không ngoại lệ… Xem ra mạng sống của thằng bé khó mà giữ.”
Kamenashi và Akanishi chợt dừng lại, đưa mắt nhìn nhau rồi không khỏi thở dài.
…
“Chúng tôi đã đối chiếu mẫu DNA trong máu tìm được ở tủ quần áo với bàn chải đánh răng của Chibaki Kaede.” Nakamaru giao tập hồ sơ cho Ueda, nhún vai một cách bất đắc dĩ. “Là máu của cậu bé. Nhưng tại sao hung thủ lại không để cậu bé ở hiện trường? Dù là thi thể hay người sống, tại sao mang cậu bé đi? Nếu vì Kaede đã nhìn thấy dung mạo của bọn trộm thì cứ giết người diệt khẩu, chẳng phải đã xong chuyện sao?”
“Nếu người đã chết, lại mang thi thể ra ngoài… Nguyên nhân rất đơn giản. Không có thi thể, không thể kết luận là án mạng. Dù bị cảnh sát bắt vì tội trộm cắp, dù quan trọng tới đâu cũng ngồi tù vài năm là cùng.”
Nakamaru nhướn mày nhìn Ueda.
“Tám, chín phần là cậu bé đã chết.” Hiếm khi Nakamaru chứng kiến Ueda có vẻ mặt nghiêm trọng như thế.
“Nhưng… dù chỉ còn một phần hi vọng, chúng ta vẫn phải cố gắng. A… đói bụng rồi, Tatsuya, đi ăn cơm đi!” Nakamaru thuận tay quàng vai Ueda.
“Hay đừng đi, mình ở đây nấu mì gói ăn đi > <~”
“… Tatsuya, đây là phòng thí nghiệm, sẽ bị mắng đó.”
“Không sao! Hồi học cấp ba, chẳng phải hay trốn trong phòng thí nghiệm Hóa ăn mì à? Maru mua mì, Tatsuya nấu mì! Đi đi mà, Maru. Nhanh nhanh lên nào!”
xOx
Kamenashi bày ra trên bàn toàn bộ hình ảnh chụp được ở hiện trường. Rồi cậu nhướn người, ngồi cả lên ấy.
“… Cậu đang chụp hình quảng cáo đấy à?” Imai chợt xuất hiện ở cửa văn phòng tổ B, khoanh tay dựa người vào cánh cửa.
“A, đội phó~” Kamenashi liền vẫy tay chào anh. “Em đang nhìn hình ảnh chụp ở hiện trường.”
“Uhm.” Imai vừa gật gù vừa bước lại gần đàn em của mình. “Mấy cảnh sát phụ trách án kinh tế cũng hợp tác với mấy cậu lần này. Bọn họ phụ trách tập văn kiện bị đánh cắp kia. Kazuya nhớ qua nói chuyện với đội bên đó về vụ án.”
“Vâng. À đội phó, bên đội phó đang lo vụ gì thế?”
“Sắp kết thúc vụ đó rồi. Mấy đứa đang đi bắt tội phạm, anh không cần đi— Đây là hình chụp hiện trường?”
“Vâng.”
“Có điểm hơi lạ.” Imai vòng người qua sau Kamenashi, chống tay lên bàn rồi xoa cằm đăm chiêu.
“Đội phó cũng thấy vậy phải không? Không nói đến chuyện không tìm thấy vân tay. Trên mặt đất lộn xộn như vậy, ngoại trừ dấu chân của cậu bé, không hề tìm thấy dấu vết nào khác. Còn nữa, bọn em kiểm tra cẩn thận thảm trên sàn và các camera, không hề có dấu hiệu cho thấy có người lạ ra vào. Coi như không tính mấy cái đó đi— bằng chứng mạnh nhất là vũng máu trong tủ quần áo. Nhưng ngoại trừ chỗ đó ra, không hề tìm thấy bất cứ giọt máu nào ở chỗ khác. Cứ cho là muốn mang một đứa bé bị thương ra khỏi hiện trường, không thể êm ru và sạch sẽ không dấu tích như thế được.”
Imai chợt xoa đầu Kamenashi, “ngồi ở đây xem hình chi bằng đến hiện trường kiểm tra lại lần nữa. Biết đâu tìm được manh mối nào khác. Mà tổ trưởng của cậu đâu rồi?”
“Đang ở tầng ba. Đi lâu rồi mà không thấy trở lại!”
…
Imai vừa mở cửa phòng lab ở tầng ba, liền thấy ngay Ueda đang ung dung ngồi trên bàn, sùm sụp ăn mì từ chiếc cốc chuyên dụng cho thí nghiệm.
“… Cậu muốn nghỉ hưu không lương thì cứ nói tôi một tiếng. Tội gì phải âm thầm lặng lẽ bày ra mấy trò phạm luật này chứ? Bất mãn gì tôi sao?”
“Muốn ăn không? Mì ngon lắm. Tôi chia cho nửa.”
“Thôi cám ơn. Nghĩ tới cái cốc này đã từng đựng những gì… tôi ăn không vô.” Imai khẽ rùng mình, ngồi xuống bên cạnh Ueda.
“Cái cốc này mới mà—- không ăn thật à? Hiếm lắm mới được thưởng thức tài nấu mì của tôi a.”
“Thế thì cậu cứ thong thả ăn. Đây là tầng 13 hợp tác điều tra giao cho mấy cậu.” Imai đưa một tập hồ sơ cho Ueda. “Nhớ qua bên kia gặp bọn họ để nói chuyện.”
“Bộ sếp muốn tuyệt giao với tầng 13 à?” Ueda húp một ngụm nước, nhướn mày nhìn Imai. “Muốn tuyệt giao thì cứ để tôi đi.”
“Thuộc hạ của cậu chết hết rồi à? Cứ gọi một trong hai tên đi thay.”
“A, cái này không xong. Con rùa nhỏ nhà bọn tôi vừa ngây thơ vừa siêu cấp M. Để nó đi rồi thì Ueda Tatsuya tôi có tốn tới 10 năm cũng không khôi phục được bản lĩnh và uy quyền sáng lạng của mình.”
“Vậy còn tên nuôi rùa Jin Jin kia đâu?”
“Takizawa Hideaki nhà sếp nghe mấy từ chuyên dụng ở tầng 13 đã muốn nổ óc. Nghĩ sao Akanishi Jin nghe mà hiểu? Vịt nghe sấm còn khá hơn cái thằng nuôi rùa đó.”
“Thế thì cứ để Kamenashi Kazuya đi là được, vớt vát hình tượng được miếng nào hay miếng ấy.”
“Nghĩ cũng lạ, tuy rằng cả hai bọn tôi đều là uke, nhưng tôi không thuộc dạng uke M như tên đấy. Nói đi nói lại, đội phó, chả phải cậu đang rảnh à? Với lại, chỉ cần cậu ló mặt, cả 30 tầng ai dám hó hé làm khó? Cậu cứ đến gặp mấy tên bốn mắt ở tầng 13, bảo họ an nhàn tịnh dưỡng đi. Hai ba ngày nữa kết án, tôi sẽ đến đưa báo cáo.”
“Nãy giờ tôi chỉ chờ cậu nói có thế. Hay thế này, cậu viết báo cáo vụ tôi đang lo, nhớ giả chữ ký ở đằng cuối rồi tôi sẽ lo liệu giùm cậu. Tư liệu cụ thể ở mặt sau vụ của cậu. Tôi đi nói tầng 13 tịnh dưỡng đây.” Nói rồi, Imai liền quay người bỏ đi.
“Này~~~~~ bộ tên Koyama Koichiro chết rồi à? Đây chẳng phải chuyện của cậu ta sao?” Ueda trừng mắt lớn tiếng, nhưng Imai đã nhanh chân bỏ của chạy lấy người.
xOx
Akanishi thận trọng đẩy cửa, bước vào căn hộ không chút sự sống. Mỗi khoảnh tĩnh lặng đến rùng mình.
Hiện trường đã được xem xét khá kỹ lưỡng. Sau khi chụp hình, các bằng chứng được thu thập cũng như các manh mối có thể tìm được.
Akanishi không hề với tay bật đèn. Ánh sáng trong nhà lại có vẻ không tốt. Dù bên ngoài là ban ngày, nhưng khi không có đèn, cả căn nhà tựa hồ chìm trong bóng tối. Thuần thục bật đèn pin, Akanishi đảo mắt quan sát hiện trường của bộ hồ sơ bị thất lạc— Theo lời khai của Chibaki Akira, hồ sơ được cất giữ trong phòng riêng của ông ta.
Vì lẽ ấy, Akanishi quyết định kiểm tra ở phòng riêng của Chibaki. Kéo gỡ ngăn tủ đựng hồ sơ, đặt nó lên bàn, hắn khoanh tay trước ngực, cau mày đăm chiêu.
Tuy những chỗ khác đều bị lục soát lộn xộn, ngăn kéo này không hề có dấu tích bị cạy mở. Ảnh chụp hiện trường cũng cho thấy không có gì đặc biệt. Chibaki từng nói, bộ hồ sơ kia nằm ở trên cùng. Nói cách khác, khá dễ dàng tìm thấy mục tiêu.
Sau đó, Akanishi xoay người, bước vào phòng ngủ.
Thủ phạm lấy được bộ hồ sơ, đem toàn bộ căn phòng lục soát đến tang thương, lấy đi đồ vật quý giá nào đó, rồi quăng bộ hồ sơ hết sức quan trọng này vào thùng rác.
Là Hachioji thuê người làm?
Tham nhũng một số tiền lớn, bây giờ sai đàn em đến ăn trộm bằng chứng?
Akanishi nhún vai, rồi khẽ bước vào phòng đứa bé. Lòng không khỏi thương cảm, chết như thế có gì là hay ho?
Đang đứng trước tủ quần áo xem xét, Akanishi chợt nghe có tiếng động xuất phát từ bên trong.
Bản thân hắn tự nhủ không tin chuyện ma quỷ, nhưng đột ngột như thế khiến Akanishi không khỏi nổi da gà, dựng cả tóc gáy. Ai da… đừng nói thằng bé trở lại chứ? Nhíu mày nhìn qua khe hở, hắn thoáng thấy có gì đó chuyển động bên trong— Là người sống sao?
Vừa nghĩ tới đấy, Akanishi lập tức rút súng, mở chốt bảo hiểm, tay nắm lấy cánh cửa tủ rồi mở toang ra—–
“Aa!!”
“Hả??”
“Ra là…”
“Anh chĩa súng vào em làm gì?”
“Lấy súng uy hiếp, coi em chịu nghe lời không. Mau cởi quần áo.”
“Cái tên dê xồm như anh lại sợ ma chứ gì? Đừng quơ quơ súng như thế, chốt bảo hiểm còn chưa đóng kia kìa. Em chết thành quỷ, không thaaaa cho anhhhh đâuuuuuu~~~” Kamenashi vừa nói, vừa đặt đèn pin trước ngực, chiếu từ dưới cằm lên, nhe răng trợn mắt rên rỉ với Akanishi.
“Haiz~” Akanishi thở hắt một hơi rồi rút súng về. “Chạy tới đây làm gì? Ngồi xích qua chút, cho anh vào với.”
“Anh điên à? Bộ anh tưởng đây là cái hang chắc? Anh chui vào nổi sao?”
“Thế em ở trong đấy làm gì?
“Em thấy có điểm kỳ lạ.” Kamenashi nói với Akanishi. “Về vết máu của đứa nhỏ tìm thấy trong đây. Vì chúng ta không tìm thấy máu ở bất cứ chỗ nào khác… nên có thể suy đoán đứa bé bị hạ thủ trong này.”
“Uhm.”
“Nhưng máu chỉ có trên sàn tủ, không hề có đốm nào khác. Tủ quần áo này…” Kamenashi đảo đèn pin một vòng quanh tủ. “Bề mặt không vết máu. Vậy đứa bé bị động thủ thế nào? Tại sao vũng máu lại kỳ lạ như thế?”
“Nghĩ nhiều làm gì, thử nghiệm là biết liền.” Akanishi gật gật đầu.
xOx
Khoa giám chứng tầng ba.
Nakamaru và Kamenashi ôm tấm thảm cùng một lọ dung dịch màu xanh bước ngang qua Ueda.
Ueda vẫn im lặng ngồi đọc bộ hồ sơ của Chibaki.
Nakamaru trải tấm thảm ra trên bàn, rồi bắt đầu cuộc thí nghiệm.
“Để có được vết máu hoàn toàn giống với khi tìm thấy ở hiện trường rất khó, nhưng chúng ta có thể mô phỏng. Nếu bị đâm từ phía trước— máu sẽ văng lên cửa tủ. Không có chuyện xô xát vì vết máu không có dấu vết bị bôi trét, cũng không có khoảng trống nơi cậu bé ngồi. Bên cạnh sao? Bên cạnh!” Nakamaru vừa nói vừa đổ dung dịch kia lên mặt thảm.
“A… không đúng, nhất định không phải như thế.” Kamenashi lắc đầu.
“Mấy người đang làm gì thế?” Ueda đột nhiên xuất hiện trước mặt cả hai. “Quảng cáo băng vệ sinh à? Có cả dung dịch giả máu nữa.”
“O___O”
“O___O”
“Tatsuya chỉ cần đọc tập hồ sơ kia thôi, Tatsuya đọc xong thì sẽ phá được án.” Nakamaru thuần thục xoa đầu Ueda.
“Chuyện vũng máu khó hiểu kia?” Ueda vòng tay ôm lấy vòng eo Kamenashi.
“… Gớm quá sếp ơi. Sếp muốn em ói tại chỗ à?” Kamenashi đanh mặt, hướng ra sau nhìn Ueda.
“Đây là tôi chào tạm biệt cậu trước khi kết hôn, ranh con!!”
“Tôi thà bị tổ A hành hạ về thể xác còn hơn bị sếp hành hạ về tinh thần!!!”
“=__= tôi còn có mặt ở đây đó nha.” Nakamaru buồn bực lên tiếng.
“Muốn giải quyết bí ẩn đằng sau vũng máu kia không?” Ueda giơ ngón trỏ lên, chớp chớp mắt nhìn Kamenashi.
“Sếp đừng có trương cái mặt ngây thơ đấy, sếp có phải đang quảng cáo băng vệ sinh đâu!” Mày Kamenashi cau cả lại.
Ueda điềm nhiên cầm lên bình dung dịch, chầm chậm đổ lên mặt thảm, động tác rất nhẹ nhàng.
Máu chảy ra theo hình dạng rất giống với hiện trường, mà trên người Ueda lại không hề dính chút máu nào.
Miệng Kamenashi liền há hốc.
“Đây là lời giải.” Ueda phủi tay, tự hào lên tiếng.
“… Các cậu thật sự không tìm thấy vết máu nào khác ở hiện trường?” Nakamaru chợt lên tiếng.
“Sao? Không có.” Kamenashi lắc đầu.
“Lượng máu ít như thế, không chết người được. Với một đứa bé tám tuổi, mất máu như thế này không thể xem là nhiều. Nếu đây là lời giải cho vũng máu kia thì có thể suy đoán—- đứa bé còn sống.”
“Nói không chừng bị thương ở đầu thì sao?” Kamenahsi lắc đầu. “Vậy có thể giải thích tại sao không có dấu vết chống cự.”
“Bị thương ở đầu, máu chảy ra giống cái lọ này sao?” Ueda gõ đầu Kamenashi.
“Ui da…”
“Ai~~ cứ từ từ mà nghiên cứu. Tôi cũng đi nghiên cứu~~”
“Tatsuya!!!!! Anh đừng có một đi một đến như thế!!! Cứ như ma ấy. Maru, sao có thể chịu được cái con người kỳ dị thế này được thế?????”
xOx
Akanishi cầm bút, ngước nhìn vợ Chibaki, hay nói chính xác là vợ cũ của Chibaki.
“Về chuyện của con bà, thật đáng tiếc, chúng tôi chưa xác định được cậu bé còn sống hay đã chết. Mọi người vẫn đang cố gắng hết sức để điều tra.”
“Thằng bé… chết rồi sao?” Chibaki Miko thoáng lặng người. “Cũng tốt… dù chết, con vẫn là của tôi… chỉ cần tên khốn kia không giữ được Kaede…”
Akanishi khẽ cau mày.
“Tôi không có gì để khai với sếp. Nếu chỉ gọi tôi đến để báo chuyện này thì giờ tôi có thể đi rồi chứ?” Chibaki Miko vừa nói vừa đứng dậy.
“Khoan đã. Xin hỏi…” Akanishi chằm chằm nhìn Chibaki Miko. “Hôm xảy ra vụ án, từ 6 tới 8 giờ, bà đang làm gì? Có ai làm chứng không?”
“Ý cậu là sao? Chẳng lẽ cậu muốn nói tôi vì trả thù chồng cũ mà giết con mình?”
“Bọn tôi chỉ muốn giải quyết nghi hoặc trong vụ án.” Akanishi nhún vai giải thích.
…
Khi Chibaki Miko vừa bước khỏi phòng hỏi cung, Ueda đã đứng trước cửa tự khi nào đợi bà, trên tay còn cầm một cốc cà phê. Vừa nhìn thấy người cần gặp, Ueda liền bước lại gần, kính cẩn khom người.
Chibaki Miko không khỏi nhíu mày.
“Về chuyện con của bà, tôi vô cùng tiếc nuối.” Ueda thành khẩn nói, rồi đưa cốc cà phê trên tay cho Chibaki Miko.
“Tôi không uống cà phê.” Chibaki Miko lạnh lùng đáp trả.
“Hm? Nhưng chồng bà có vẻ rất thích. Trong nhà cất bao nhiêu là cà phê. Tôi cứ tưởng đây là sở thích của hai vợ chồng.”
“Sở thích? Thế thì anh phải nói là của ổng và tình nhân kia kìa! Đương nhiên, người ta không chút thủ đoạn, vậy sao lại dan díu với thanh tra cao cấp tầng 13?” Chibaki Miko cười lạnh.
“Nói như vậy… bà đã từng gặp qua tình nhân của ông nhà?”
“…”
“Đừng nói cả tình địch của mình mà còn chưa gặp qua chứ? Hmm, bị cướp chồng bởi một người đàn ông khác. A… còn nữa, cả Kaede cũng gọi người kia là ba. Nói đi nói lại, bà thất bại quá rồi.”
“Cậu—- tôi muốn kiện cậu!”
“Người đàn ông kia tên gì nhỉ? Bà không nói, tôi tự điều tra cũng ra. Chẳng phải thường xuyên ra vào nhà bà sao? Hỏi thăm hàng xóm một chút là biết liền chứ gì.”
“Yoshida Toshimasa.” Chibaki Miko hít mạnh một hơi, gằn giọng nói ra một cái tên. “Đừng hỏi tôi gì nữa về con người này.”
Ueda nhếch mép, gật gù với bà Chibaki.
xOx
Chiếc xe đỗ phịch trước cổng công viên. Kamenashi và Akanishi vội vàng bước ra.
Một nhân viên cảnh sát từ đâu chạy lại. Akanishi và Kamenashi liền đưa ra thẻ ID của mình.
“Trong lần tuần tra, tôi đã thấy cậu bé này. So với bức hình, tôi có thể khẳng định chính là cậu bé.” Vị cảnh sát nói với hai người.
Vốn chưa xác định được cái chết của Chibaki Kaede, cục cảnh sát đã phát cho các nhân viên tuần tra hình của cậu bé để họ lưu ý hơn khi thực hiện ca trực của mình. Nhưng kỳ thật, trước đó không ai có quá nhiều hi vọng với cách thức này— nào ngờ lại có thể tìm ra manh mối.
“Lúc đó đứa bé đang làm gì? Có đi với ai không?” Kamenashi liền hỏi.
“Tuy không xác định rõ lắm, nhưng đứa bé kia hình như đang chơi bóng chày— cái trò ném bóng đấy.” Viên cảnh sát thật thà trả lời.
“Ha?” Kamenashi không khỏi nghiêng đầu. “Anh xác định là cậu bé trong hình?”
“Nốt ruồi ở khóe miệng cậu bé rất rõ. Tôi tuyệt đối không nhìn lầm.”
Akanishi ngẩng đầu, nhìn một lượt xung quanh. Đây là sân chơi dành cho các trẻ em. Có rất nhiều ông bố bà mẹ dắt con đến đây chơi. “Chơi ném bóng thì nhất định phải có hai người. Anh có ấn tượng gì với người chơi với cậu bé không?”
“Thực ra vì thấy người đàn ông kia nên tôi mới chú ý cậu bé đó chứ. Cậu ta không cùng khu với tôi nhưng cũng là cảnh sát, tôi có gặp qua một lần. Yoshida Toshimasa.”
…
Khi Akanishi và Kamenashi đã đứng trước cửa nhà Yoshida, Akanishi ra hiệu cho Kamenashi núp sau cánh cửa, rồi tự mình bấm chuông.
Kamenashi rút súng từ bên hông.
Người mở cửa là một cậu bé chừng tám, chín tuổi.
Akanishi trợn tròn hai mắt, nhanh tay ra hiệu cho Kamenashi cất súng vào.
Cậu bé chính là Chibaki Kaede, người mà bọn hắn đang tìm kiếm khắp nơi.
“Chờ các cậu lâu lắm rồi.” Thanh âm một người nào đó vang lên từ phòng khách.
“Thật ngại quá, đây là hai đàn em của tôi.” Giọng của một người khác cất lên.
Akanishi và Kamenashi thiếu điều muốn hộc máu khi nhìn cảnh tượng trước mắt. Ueda đang thản nhiên ngồi uống cà phê cùng kẻ tình nghi!!!
xOx
“Sao truy lùng được tới tôi? Kế hoạch bọn tôi rất hoàn hảo mà?” Yoshida lên tiếng hỏi Ueda.
Akanishi chống cằm, chằm chằm nhìn Ueda. Hắn cũng thực sự muốn biết tại sao cái tên tổ trưởng lười biếng cả ngày trốn ở chỗ tình nhân bên khoa giám chứng lại có thể phá án trước hắn và Kamenashi.
“Kế hoạch quả thật hoàn mỹ, nhưng các người lại nhờ đến cậu bé tám tuổi. Tuy không ngu ngốc, nhưng cậu bé cũng chẳng phải thiên tài.” Ueda nhún vai. “Anh có nhớ bước tranh ‘Ba Tôi’ của Kaede? Vẽ rất đẹp, rất giống anh. Từ đâu tôi đã hoài nghi vì bức tranh ấy. Chibaki Akira làm về văn phòng, chưa từng mặc qua bộ đồng phục như thế. Huồng hồ, kiểu tóc của ông Chibaki không phải như vậy. Trên bức tranh có ghi ngày, lại là gần đây. Cậu bé vẽ rất cẩn thận, tôi có thể thấy được cả quân hàm trong đấy. Nhờ vậy, tôi xác định được cấp bậc của anh trong cục. Rồi tôi xem xét băng ghi hình, thấy được anh. Vì thường xuyên qua lại nên Kaede mới thích anh như thế, chẳng phải sao? Gọi một người không thân thích là ba, như thế cũng đủ chứng minh quan hệ của hai người. Mặt khác, trong băng ghi hình, ở những lúc không ai khác, anh và Chibaki Akira còn có biểu hiện rất thân mật.”
Yoshida nhoẻn miệng cười.
“Sổ sách của Chibaki vốn chỉ để đánh lạc hướng. Ông ta là cảnh sát cao cấp, ở một căn hộ được đề phòng nghiêm ngặt thế này— Nếu Hachioji muốn cướp sổ sách, không có lý do gì tìm ông ta đầu tiên, chẳng phải những người khác cũng có thể giữ bằng chứng mà lại dễ dàng hơn sao? Mà cứ cho Hachioji động thủ với Chibaki, những người khác trong tầng 13 sớm muộn cũng bị tấn công. Thật ra mục tiêu của hai người không phải tập hồ sơ, mà là Kaede?”
“Đúng vậy. Nếu Nakaki và Miko kết hôn, sự nghiệp của Akira dù thăng tiến tới đâu, xét về mối quan hệ của hai bọn tôi, quyền nuôi dưỡng Kaede sẽ không bao giờ thuộc về chúng tôi. Thế nên mới nghĩ tới cách này.”
“Tôi kiểm tra qua nhà Chibaki và album hình, phát hiện mấy bộ quần áo và đồ chơi ưa thích của Kaede đều không thấy đâu cả— chẳng lẽ ăn trộm lấy cả những thứ này sao?”
Nụ cười trên môi Yoshida càng dịu dàng.
“Trước hết, các anh lấy máu của Kaede. Cậu bé tan học về nhà thì bắt đầu hành động, giả một vụ trộm. Để vết máu lại trong tủ quần áo, khiến ai nầy đều tưởng rằng cậu bé đã chết. Trộm đi vài thứ và tập hồ sơ kia để giá họa cho Hachioji. Kaede quả thật thông minh— nhưng dù sao vẫn là một cậu bé. Không nói đến vũng máu kia, cậu bé tự với mình lấy đồ trên cao, khiến hiện trường chỉ lưu lại dấu chân của mình.”
“Đúng vậy…” Gương mặt Yoshida không giấu được sự tự hào cùng yêu thương.
“Vì là một đứa trẻ nên dễ dàng tránh được hệ thống theo dõi. Thí dụ như để cậu bé đi vào lối thoát hiểm, đến tầng hai thì chui qua cửa sổ mà chỉ một đứa trẻ mới có thể thực hiện, rồi trượt xuống bằng ống nước. Có tính toán như thế, đây là hai người chỉ hay cậu bé tự nghĩ ra?”
“Bọn tôi không bao giờ chỉ Kaede làm mấy chuyện nguy hiểm như thế. Chính thằng bé đề xuất ý kiến này.”
“Vậy thì quả nhiên thông minh hơn đồng trang lứa a.”
“Yoshida, có chuyện này tôi muốn hỏi.” Akanishi chợt lên tiếng. “Vì sao lại dắt Kaede ra chơi ném bóng? Còn vào thời điểm vụ án mới xảy ra thế này. Nếu không vì thế, bọn tôi sẽ không tìm thấy anh.”
“Tuy biết là nguy hiểm, nhưng— với Kaede, tôi không cách nào đối phó, cưng chìu thằng bé quá mức rồi… Kaede nói nhất định phải ra ngoài chơi, tôi sao có thể từ chối…”
“Không cần tự trách bản thân. Dù hai người không ra chơi, tôi vẫn sẽ tìm đến đây.” Ueda chép miệng an ủi Yoshida.
Akanishi lập tức bĩu môi, ném cho tổ trưởng mình một cái lườm mắt.
xOx
Khi Chibaki và Yoshida bị áp giải đến sở cảnh sát, vừa lúc Chibaki Miko và Chibaki Kaede cũng bước ra từ bên trong.
Vừa nhìn thấy hai người đàn ông, Chibaki Kaede liền buông tay mẹ, chạy đến bên ba mình.
“Ba, Daddy!” Kaede túm lấy áo hai người. “Đừng bao giờ nản chí!!! Kaede đã tám tuổi rồi!!”
Chibaki và Yoshida khẽ liếc mắt nhìn nhau.
“Mười năm nữa, chỉ cần mười năm nữa, chúng ta có thể ở cùng một nhà! Thế nên… thế nên… Kaede sẽ đợi đến ngày ấy! Ba và Daddy cũng phải kiên nhẫn đợi nha!”
“Thế mới nói, đàn bà là loại phiền phức.” Đứng cách đó không xa, Ueda chép miệng, buông thõng câu nói kết án kinh điển của mình.
…
“Này.” Akanishi đột nhiên cất tiếng.
Cả Kamenashi đang viết báo cáo cho vụ này cùng với Ueda đang viết báo cáo cho vụ của Imai đều dừng lại, ngẩng đầu nhìn người vừa lên tiếng.
“Nếu toàn thế giới đều là đồng tính luyến ái, vậy con người làm sao sinh sản?” Akanishi đăm chiêu, vẻ mặt tựa hồ đang muốn thảo luận về vấn đề này.
Kamenashi không nói gì, chỉ ngoảnh đi, trở lại với bản báo cáo của mình, không chút ý định muốn bàn luận gì thêm.
“Có thể nhân bản vô tính. Được một đứa giống y chang mình!” Ueda lạc quan nói, ra chiều an ủi Akanishi.
“Kame này.” Akanishi quay ra nhìn Kamenashi.
“Gì chứ?” Kamenashi cau mày trả lời.
“Em nói mình nên nhân bản một đứa giống em hay giống anh?”
“=___= đương nhiên là em! Anh ăn nhiều như thế, em còn nuôi không nổi. Một Akanishi lớn, giờ thêm một Akanishi nhỏ, nhà có giàu đến đâu cũng phải sạt nghiệp vì hai cái bụng không đáy mất.”
“Ranh con đi chết đi!!!!!! Anh có phải là châu chấu đâu mà ăn đến nát nhà như thế hả?”
“Thế đồ ăn hôm qua em mua để trong tủ lạnh sao hôm nay trống trơn hết???”
“Ai bảo em mua ít quá?!!???— mà thôi, cứ nhân bản một đứa giống em đi.”
“… tại sao?”
“Vì anh muốn cảm giác lại cái hồi em mới vào tổ. Lúc ấy, em mới ngoan ngoãn làm sao. Còn giờ hả? Động một cái là cong môi lớn tiếng, chả giống gì ngày xưa hết. Nhân bản một đứa như em hồi đó để anh còn chà đạp! Hahaha!”
Vừa nghe đến đó, Ueda đang ngồi gần đây liền bấm điện thoại gọi cho Nakamaru.
“Maru, Maru! Sau này bọn mình nhân bản một đứa giống tên Nishikido Ryo đi!!!! Nuôi tới 18 tuổi thì đem ra tra tấn đến chết!! Ha ha ha!!”