xOx
Hồ sơ thành viên tổ B
Ueda Tatsuya
Mã số: NO.24 – B100967
Khả năng: ngôn ngữ, phân tích số liệu, đánh giá năng lực chiến đấu, dự cảm
Tiền biên chế: khoa kỹ thuật công nghệ thượng tầng
Lý do nhập đội: Cuộc thi thăng cấp lần I
Thời gian nhập đội: 4 năm
Akanishi Jin
Mã số: NO.24 – B101574
Khả năng: phá bom, hỏi cung, đọc khẩu ngữ, mật mã Morse (mật mã bằng dấu)
Tiền biên chế: đội phá bom
Lý do nhập đội: Cuộc thi thăng cấp lần II
Thời gian nhập đội: 3 năm
Kamenashi Kazuya
Mã số: NO.24 – B106632
Khả năng: kiểm tra vết tích, bẻ khóa
Tiền biên chế: Bộ phận kỹ thuật của khoa giám chứng
Lý do nhập đội: Cuộc thi thăng cấp lần VII
Thời gian nhập đội: 1 năm
xOx
Ueda và Akanishi bước vào căn tin, bất chợt tự hỏi hệ thống lò sưởi có phải mở quá to hay không. Nhiệt năng từ bốn phương tám hướng phà thẳng vào hai người, khó chịu vô cùng.
“Tổ trưởng…” Akanishi huých cái thìa đang cầm trên tay vào người Ueda. “… Bộ hôm nay tôi đẹp trai hơn thường ngày à? Sao mọi người chằm chằm nhìn tôi thế?”
Ueda không hề quay đầu lườm cậu, điềm nhiên trả lời, “Nếu cậu đẹp trai như vậy thì con rùa kia cần gì phải hiến mình cho Ikuta Toma? Hai bọn cậu ở chung với nhau mà thằng nhỏ phải tìm đến tên kia để giải quyết nhu cầu sinh lý. Nội chuyện này không cũng đủ đánh giá khả năng về lĩnh vực giường chiếu của cậu, cần gì nói tới nhan sắc.”
“Không nha!!!!!!! Đó là vì tôi không phải đồng tính luyến ái!!!!! Nếu tôi thích đàn ông… a a a a không phải!!! Đánh chết tôi cũng không thích đàn ông!!!!!!”
“Năm xưa Kame chẳng phải cũng nói vậy sau?” Ueda thuận mông ngồi xuống, chống cằm đăm chiêu rồi nhìn về hướng đàn em của mình, “nhưng thằng nhỏ xem ra không thiệt thòi mấy, Ikuta Toma thế mà bị nó đè suốt một năm.”
Akanishi kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, “Này, chẳng phải thằng nhỏ bị sếp bẻ thẳng thành cong à?”
Từ phía sau, chợt có người bổ nhào tới, ngồi phịch xuống đối diện hai người.
“… Cậu đắc tội Đầu To?” Ueda cau mày nhìn Yokoyama thở hồng hộc trước mặt. “Nhìn cậu cứ như vừa gặp quỷ…”
“Tôi không hề đắc tội Đầu To, nhưng mà Đầu To nhà mình lại to đầu tới nỗi đi đắc tội sếp lớn tầng 29!!!!” Yokoyama gục mặt lên bàn. “Cậu ta còn dám mở miệng nói, ‘Sếp Kyogawa, tôi mà là sếp, tôi sẽ mua bộ tóc giả nào nhiều tóc hơn.’ A a a a a~~~ họa tới nơi rồi!!!! Thiếu chút nữa không còn mạng mà ra ngoài nữa!!!”
“Hm…” Akanishi gật gù, tay gắp một trái cà chua nhỏ bỏ vào mồm, “Con rùa chết tiệt, chỉ làm hộp cơm bé tí như cho đàn bà ăn thế này!!!”
Ueda nghiêng đầu nhìn Akanishi, “Ra là Đầu To đắc tội lão dê xồm kia, còn dám cười cợt cái đầu hói của ổng.”
“Cậu ta không đợi tôi mà một mình xông vào. Lúc tôi vào đến nơi, đại lão gia tầng 29 đang ngồi chồm hổm trên đất mà tìm răng giả. Đầu To đứng gần đấy, chết trân tại chỗ, rồi không sợ trời, không sợ đất mà ôm bụng cười ngặt nghẽo!” Yokoyama rướn người nhìn hộp cơm thơm lừng của Akanishi.
“Ôi!!!!!! Thịt bò ~~~> <!!!!” Akanishi động đũa. Vừa nhìn thấy món mới trong hộp, cậu liền reo hò sung sướng.
“Akanishi ở chung với mẹ à? Thật sung sướng, mỗi ngày được mẹ làm cơm cho ăn.” Yokoyama quay ra hỏi Ueda.
“Phụt!!!!!!” Tổ trưởng Ueda vốn nổi tiếng điềm tĩnh nhưng lại chịu không nổi mà phun phì phì nước trái cây trong miệng ra.
“Cái gì chứ? Không thể là người yêu sao???” Akanishi cong môi, lạnh lùng ném cho Yokoyama một cái liếc.
“Này, Jin, nhìn cậu ăn ngon lành như thế,” Ueda không kiêng nể gì mà đưa tay hướng tới hộp cơm trong tay Akanishi, “làm anh đây cũng muốn nếm thử.”
“A a a a a~~~ cướp cơm!!! Cướp cơm!!! Không được cướp cơm!!!! Phải để tôi ăn no rồi mới có sức cho sếp S (hành hạ) chứ!!!!!”
“Thịt bò a~~~ đặc biệt làm riêng nữa!” Ueda thản nhiên đưa chân đạp Akanishi một cước, rồi nhanh tay cướp lấy hộp cơm. Sau đó, anh thoắt cái đã chén sạch toàn bộ thịt bò trong hộp. “Ngon a, trả lại cho cậu này.”
“Ueda Tatsuya… Tôi muốn giết cậu!!!!! Chỉ còn cơm trắng là sao T____T?”
“Cứ việc giết, coi lá gan cậu có được như Đầu To không… Hmm hmmm, tay nghề Kame dạo này tiến bộ nhiều nha~”
“Các cậu còn dám ngồi đây thảnh thơi ăn cơm???? Đắc tội sếp lớn đó mấy anh hai~~~ a a a a a~~~ Lần này chúng ta đã bị Đầu To hại chết!!!!!!” Yokoyama khóc không ra nước mắt, rên rỉ giãy giụa.
“Mệt óc lo lắng làm gì, thế nào đội phó chẳng xách mông đi dọn phân cho Đầu To.” Ueda chép miệng, thuận tay xoa xoa đầu Akanishi.
“Cỡ nào cũng ảnh hưởng đến trang thiết bị năm sau của đội mình. Tầng 29, bộ trang bị công nghệ thượng tầng, chuyên môn đánh giá cùng triển khai trang thiết bị những tầng khác. Nói không chừng, năm sau, lão phát cho tổ mình mấy hộp đạn 0.38, hay mấy bộ đàm to như cục gạch, quăng ra ngoài xe còn không thèm cán!!! Cả tầng 24 có khi còn lạc hậu hơn cả sở cảnh sát ở đảo Kagoshima nữa!!!!!!”
“A, tôi càng không cần lo lắng đến mấy chuyện này.” Ueda thản nhiên. “Thứ nhất, tôi chưa bao giờ cần đến súng. Thứ hai, tôi xài di động, không xài bộ đàm. Thứ ba, tôi vẫn muốn được như mấy cảnh sát ở Kagoshima, không có thiết bị bấm thẻ giờ làm này nọ, 9 giờ sáng vác thân tới cũng như 11 giờ sáng. Thật tiện nghi!!”
“… Tôi không nói với cậu nữa.” Yokoyama hậm hức quay phắt sang Akanishi. “Jin-chan, cậu đến tổ G của bọn tôi đi!!!! Cậu cần súng phải không? Cần bộ đàm phải không? Đi làm sớm hơn leader nhà cậu phải không?”
“A~~~ nhưng mà bên các cậu không có người mẹ nào sáng sáng lại thức dậy làm cơm cho đại gia Akanishi Jin đây, tâm tình tốt thì khuyến mãi thêm ‘bữa khuya’.” Ueda săm soi mấy cái móng, điềm nhiên trả lời.
“Phụt!!!!” Akanishi lập tức phun nước. “Không thể là người yêu sao????”
“Xin hỏi…” Một cô nhân viên tạp vụ với gương mặt khả ái từ đâu bước tới, rồi dừng lại trước mặt ba người, “Sếp Ueda…”
Akanishi liếc nhìn cô gái với hai má đỏ lựng kia, nghiêng đầu thì thầm vào tai Ueda, “Tình địch của Maru đến đấy.”
“Chuyện gì?” Ueda đưa chân đá vào ống quyển của Akanishi.
“Đau~~~~~”
“Xin hỏi sếp Ueda – căn hộ dạng này có thể bán với giá bao nhiêu?” Cô gái trước mặt rụt rè đặt một quyển tạp chí vào tay Ueda. “Bởi vì… bởi vì… muốn kết hôn, nhưng không rành rọt chuyện định giá bất động sản… em sợ bị lừa…”
“Ôi, Tatsuya, mau trở về báo tin mừng với mẹ cậu đi, có người chịu giúp cậu duy trì cái dòng DNA trời đánh không tới của cậu rồi kìa, bác ấy nhất định vui mừng lắm nha.” Yokoyama thấp giọng nói với Ueda. “Phụ nữ dạo này xông xáo thật, mới lần đầu gặp mặt mà đã muốn cậu mua nhà cho ở.”
“30 triệu. Cô cứ đặt giá này là được.” Ueda đem quyển tạp chí trả lại cho cô nhân viên kia. Sau đó, hắn nghĩ nghĩ điều gì rồi lại nói thêm, “Cứ nói với quản lý nơi đó là cô mua nhà với Kamenashi Kazuya, nói không chừng 20 triệu là ổng chịu bán cho đấy.”
“Á~~~ tại sao?” Akanishi trừng lớn hai mắt. “Kéo con rùa kia vào chuyện này làm gì???”
“Không phải chuyện của cậu.” Ueda lạnh lùng đáp trả.
“Cảm ơn sếp Ueda!!!!” Cô nhân viên tạp vụ toét miệng cười tươi tắn. “Thật không hổ danh là chuyên gia phân tích số liệu!! > <~~”
“=___=” Ueda.
“=___=” Akanishi.
“=___=” Yokoyama.
“Trách không được sao hôm nay tôi thấy là lạ… ra là mọi người đang ngưỡng mộ nhìn chúng ta~ Tổ trưởng, sau vụ cài bom ở khách sạn Tokyo, xem như thành người nổi tiếng nhá!” Akanishi hồ hởi vỗ vai Ueda.
“Ngưỡng mộ nhìn tôi, chứ không phải chúng ta. Không liên quan gì cậu hết.” Ueda bình tĩnh gạt tay Akanishi ra.
“Hê~~ tôi không phục!!!! Mấy án dạng này trong chúng ta ai phá chẳng được… chỉ là Đầu To không cho bọn tôi động thủ thôi!!!” Yokoyama cong môi.
“Rõ ràng người bắt được Maeda là tôi mà.” Akanishi ủy khuất cúi đầu.
“A!! Ueda tầng 24 phải không? Tôi là Sanada của tầng 23…”
Ueda hướng người mới tới gật đầu nhẹ.
“Này, cậu rảnh không? Nghe đồn cậu là chuyên gia phân tích số liệu. Thế giúp tôi một chút nha… Theo cậu, tôi nên mua cổ phiếu của ai thì được nhất?”
“Cổ phiếu à… Mua của tập đoàn Ten Shin.” Ueda tùy tay chỉ vào một hạng mục. “Trong vòng năm năm có thể lãi gấp đôi.”
“A~~ cám ơn cậu nha. Không hổ danh chuyên gia phân tích số liệu!”
Akanishi và Yokoyama tròn mắt nhìn Ueda.
“Các cậu dòm cái gì?” Ueda cầm lên miếng thịt hun khói rồi bỏ tọt vào miệng.
“Tổ trưởng, nếu hắn ta thua lỗ, coi chừng tìm giết sếp rồi tự sát đấy.” Akanishi chỉ tay vào bóng dáng vừa khuất đi.
“Không biết thì không nên nói lung tung, tập đoàn gì gì đấy.” Yokoyama gật gù.
“Người ta hỏi thì tôi theo thực tế mà trả lời. Mà tên chết tiệt nào đem chuyện của tôi kể ra thế? Yokoyama Yu, phải cậu không? Cả cái tầng này lớn mồm nhất là cậu!!!”
“Đúng vậy a, đúng vậy a, là tôi đó, tới giết tôi đi nè!!! Jin, chúng ta đi tổ G thôi. Leader của cậu từ nay sẽ bị biết bao nhiêu người phiền hà, coi chừng có ngày chịu không nổi mà nhảy lầu tự tử mất!”
“Nghĩ sao vậy? Tôi không đi đâu!!!! Tổ sếp toàn là đàn ông cả thôi!!!! Ueda còn chưa chết, chỉ sợ tôi đã nhảy lầu vì sống không nổi!!!” Akanishi lắc đầu kịch liệt.
“… tổ các cậu… có phụ nữ à?” Yokoyama không khỏi ngạc nhiên.
“…” Akanishi lập tức quay phắt người nhìn Ueda. Ueda điềm nhiên nghiêng đầu, ngoáy lỗ tai.
“Bộ cậu tính chuyển tới tổ F của Uehara Takako? Tổ của bà chị đó toàn bộ là phụ nữ mà. A, không phải, chỉ là 1/3 thôi. Trừ ngoại hình ra, tính tình của mấy bả không giống phụ nữ chút nào!”
“Tổ bọn tôi… kia… Ueda Tatsuya xem như một nửa… còn nữa… Kamenashi Kazuya cũng tính là một nửa… 2 người cộng lại là đủ hơn tổ sếp rồi!!!!!” Akanishi bắt đầu giở giọng khoác lác.
“Lời vậy mà cũng dám nói?” Ueda chậm rãi vươn vai. Sau đó, hắn đứng dậy. “Jin, lá gan của cậu dạo này khá nhỉ, gần bằng Đầu To rồi đấy. Nhưng mà đáng tiếc… cậu đừng mong Kamenashi Kazuya xách mông đi dọn phân cho cậu!”
xOx
“A a a a a~~ trễ mất! Trễ mất!!! Sao không ai gọi mình dậy thế này!!!” Kamenashi với mái tóc rối bù xồng xộc xông ra khỏi phòng, cả chiếc áo trên người vẫn chưa được cài nút chỉnh tề.
Cô người hầu đang quét dọn bình sứ bên hành lang vừa thấy bóng dáng hắn liền vội vàng cúi người chào hỏi.
“Nhà để ở thôi chi mà lớn dữ vậy nè!!! Đi hoài không tới được mỗi cánh cửa!” Rốt cuộc quần áo chỉnh tề, Kamenashi hậm hực chạy lại bên chiếc bàn ăn, tay với vội một miếng sandwich bỏ vào miệng, rồi hướng về cửa.
“Con trai~~~~~” Ông Kamenashi với mái tóc muối tiêu nước mắt lưng tròng nhìn đứa con trai cưng đi một mạch ra cửa, “Không hôn tạm biệt à?”
Đang xông xáo bước đi, Kamenashi đột nhiên dừng lại. Như nhớ ra mình vừa quên chuyện gì, hắn vội vàng xoay người. Hai mắt ông Kamenashi lập tức sáng rỡ. Thế nhưng đứa con trai yêu dấu lại đi thẳng một mạch qua ông, bước thẳng về phía chú cún Ran đang ăn sáng ngay đấy, miệng chúm chím âu yếm:
“Lại đây với papa nè Ran. Hôn tạm biệt con yêu~~~ chu~~~ A ha ha ha đừng liếm papa thế, dính toàn nước miếng đây này~ Ngoan, papa đi làm đây!”
“Con trai… con không yêu ba sao????” Ông Kamenashi xịu mặt, ánh mắt tròn xoe nhìn Kamenashi, bộ dáng vô cùng đáng thương.
“A!! Ba mau tìm một người mẹ kế cho con đi!!! Lục mấy chuyên mục tìm bạn trăm năm trong báo chí này nọ đó!! Sáng nào cũng đòi con hôn tạm biệt… đến trưa thì lại đòi ăn trưa chung… Muah~” Kamenashi cau mày, cằn nhằn mấy tiếng nhưng cũng cúi người chạm nhẹ vào hai bên má của ba hắn cho có lệ.
Vừa bước ra khỏi cửa, Kamenashi ngây người nhìn chiếc Lincoln đang đậu trước mặt, đứng hình trong ba giây.
“Con trai yêu dấu~ đừng buồn bã như thế. Ba biết con ức vì chỉ được chiếc này thôi… Ai da~ mấy chiếc khác đưa anh con đi hết cả rồi… Nhưng không sao, ba cho con tài xế ngang tầm quán quân đua xe của thế giới!!”
“… Không cần. Con đi tàu điện.”
“Ôi sao lại thế???”
“Bộ ba muốn cả thế giới biết con là con của ba à???? Sếp lớn bên con nhịn cơm cả năm có khi không mua được chiếc thế này. Ba kêu con lái nó đi làm, bộ muốn mấy ông sếp giết con hả giận rồi tự sát à?”
“Thế… tối nay nhớ về ăn cơm nha. Ngày mai nữa! Sinh nhật Ran đó!”
“Đã nhớ! Nhưng ba đổi đầu bếp khác đi.”
xOx
Đồng hồ vừa điểm mười giờ sáng. Kamenshi rốt cuộc lê lết từ trong thang máy ra.
“Ai~ lại không về ăn cơm được…” Kamenashi chán nản rên rỉ.
“Kazuya, mang cái này tới khoa giám chứng.” Akanishi gọi người đồng sự của mình, tay đưa ra một túi vật chứng. “Nói bọn họ nhanh tay lẹ chân một chút.”
“A… cái gì thế?”
“Kiểm tra vết tích. Có cảnh sát xả súng giết người, xem xem trên cảnh phục có thuốc súng không.”
“Ồ… thế kẻ tình nghi đâu?”
“Phòng hỏi cung. Anh sắp qua đó bây giờ.” Akanishi rung đùi đắc ý, rồi liếc nhìn Kamenashi, “Này, đến muộn thế?”
Kamenashi xoay người, “Có gì sao? Già cả rồi nên động tác chậm chạp.”
“Anh đói.”
“Chẳng phải em đã chuẩn bị sẵn cơm tối hôm qua với điểm tâm sáng nay à? Hay lại phá gì cái lò vi sóng đấy? Đừng nói anh đem cơm của em cho đàn bà ăn nhá!!!!” Kamenashi càng nói càng lớn giọng, giận dữ chỉ tay thẳng vào mặt Akanishi.
“Điểm tâm của anh bị tổ trưởng cướp.”
“… A…”
“Ai da~~ nếu thuộc hạ của tôi là bữa cơm của Kamenashi và năng suất làm việc của Akanishi thì tốt quá rồi, tiết kiệm được bao nhiêu là tiền!” Ueda điềm nhiên bước qua hai tên đàn em của mình.
“Cũng không phải sếp trả tiền!!!!”
“Cũng không phải sếp nuôi bọn tôi!!!”
Akanishi và Kamenashi đồng loạt hét lớn.
xOx
Akanishi nhướn mày nhìn người trước mặt, “Inoue… Jun?”
Viên cảnh sát liền ngẩng đầu.
“Tại sao viên đạn trên người cô Watanabe lại xuất phát từ súng của anh?”
“… Cô ấy đột nhiên lao về phía tôi, cướp súng rồi tự bắn vào đầu mình.” Inoue bình tĩnh trả lời.
Kamenashi gõ cồng cộc lên cánh cửa, đánh gãy sự chú ý của hai người rồi bước tới ngồi xuống cạnh Akanishi.
“Watanabe Shoane, 24 tuổi, vũ công múa ba lê của đoàn đội toàn quốc. Nói cách khác, nạn nhân không phải đặc cảnh FBI, sao cô ta có thể cướp súng của anh một cách ngang nhiên rồi tự sát?” Akanishi đưa tay đẩy bản tường trình về phía Kamenashi rồi tiếp tục truy vấn.
Kamenashi ngoan ngoãn đón lấy, bắt đầu ghi chép.
“Vì tôi và Watanabe từng là bạn hồi trung học. Lúc ấy, tôi không để ý lắm… đến khi kịp phản ứng thì cô ta đã…”
Akanishi chằm chằm nhìn ánh mắt của Inoue thật lâu, “Nếu bị một người phụ nữ cướp súng dễ dàng như vậy, xem ra phản ứng của anh không đủ để trở thành một cảnh sát!”
“Vì tôi quen biết với cô ấy nên…”
“Anh diễn lại cảnh đó được không? Cùng với… Kame, cậu làm nạn nhân đi, rất phù hợp!”
“Sao lại phù hợp?”
“Dáng người.”
“=___=.” Kamenashi quăng cho Akanishi một cái trừng mắt rồi quay sang Inoue, “Có thể miêu tả tình cảnh khi đó được không? Watanabe đã cướp súng của anh như thế nào, tự sát ra sao?”
“… Được.”
…
xOx
Akanishi cùng Kamenashi đưa mắt nhìn nhau. Akanishi gật đầu nhẹ, Kamenashi liền còng tay Inoue trở lại.
“Mời anh ở trong này một lát. Chúng tôi hiện tại phải chờ báo cáo bên giám chứng đưa ra.” Akanishi nói với kẻ tình nghi.
Inoue gật đầu, đảo mắt một lượt từ Akanishi đến Kamenashi, “Xin hỏi… đến khi nào tôi mới được đi? Tôi còn có thể… làm cảnh sát không?”
Akanishi nghiêm giọng, “Yên tâm, chính phủ sẽ giúp anh tìm một vị luật sư tốt. Inoue… anh nổi danh là một xạ thủ nhỉ?”
Bước ra khỏi phòng hỏi cung, Kamenshi xoa cằm, vẻ mặt có chút ảo não.
“Này.” Akanishi huých nhẹ vào người hắn. “Đang suy nghĩ tối nay ăn gì à?”
“Cảm giác… có chút kỳ lạ… Tối nay ăn món Pháp.”
Akanishi liếc nhìn Kamenashi. Lợi dụng đối phương không để ý, cậu thành thục vòng tay ra sau thắt lưng Kamenashi.
…
…
Súng của Kamenashi liền bị cướp đi.
“Giỡn gì nữa?” Kamenashi hậm hực, vươn tay giật súng trở về.
…
“Lúc đầu còn tưởng hai người đang diễn cảnh tình cảm lãng mạn, sau đó lại là trinh thám bắt cướp, rốt cuộc là đánh nhau kịch liệt…” Uchi từ đâu xuất hiện, tay ôm một hộp kẹo.
“… Cậu rảnh rỗi lắm sao mà chạy đến đây làm gì? Ăn nhiều kẹo quá nên bị bón à?” Akanishi nhướn mày hỏi người vừa tới.
“A~~ Uchi, tới tìm Đầu To à?” Kamenashi đút súng trở về bên hông.
“A, không có. Tôi đang bị đau răng. Đau đến nỗi không ngồi yên được một chỗ nên phải chạy loạn khắp 30 tầng.”
“…” Akanishi.
“…” Kamenashi.
“Cậu cứ từ từ mà chạy loạn. Ráng mà ăn hết đống kẹo trên tay đi, đem răng gặm sạch luôn cũng được. Lúc đó khỏi sợ đau răng nữa.” Akanishi rốt cuộc lên tiếng.
Đợi đến khi bóng Uchi đã khuất đi nơi cuối hành lang, Akanishi mới quay ra hỏi đồng sự của mình, “Này, bộ dáng… Watanabe Shoane thế nào?”
Kamenashi im lặng nhìn hắn cả nửa ngày trời, rồi mới khinh bỉ lên tiếng, “Tôi chỉ biết anh với thi thể phụ nữ có hứng thú đặc biệt nha… Đồ biến thái.”
“Cô ta đọat được súng của Inoue dễ dàng như thế là giỏi hơn tôi rồi!” Akanishi không chút để ý đến lời khinh miệt kia, “Tôi vừa cướp súng của cậu, chưa kịp mần được gì thì đã bị cướp trở lại, cả giơ súng còn không làm nổi. Thế mới nói Watanabe Shoane lợi hại tới nỗi như vậy à?”
“Động tác chuẩn xác… không chút dư thừa… chuyên nghiệp cũng không nhanh được như vậy.” Kamenashi cau mày, tiếp lời đối phương.
“Inoue Jun… tay súng thiện xạ hàng đầu quốc gia. Vì dan díu với vợ sếp nên bị giáng chức đi làm cảnh sát tuần tra.” Akanishi xoa cằm.
“Watanabe Shoane, diễn viên múa ba lê, sắp tới sẽ kết hôn với một vị đại gia.” Kamenashi thành thục chen vào.
“Cảnh phục của kẻ tình nghi thế nào?”
“Hắn không nổ súng. Ống tay áo bên phải không hề có thuốc súng.” Kamenashi nhún vai. “Huống hồ theo địa điểm ghi nhận trong hồ sơ, hiện trường cứ năm phút là có một chiếc xe tải chạy qua, kẻ tình nghi sao có thể buộc Watanabe Shoane tự sát?”
“Đi xem thi thể.” Akanishi hất cằm với Kamenashi.
xOx
Vừa nhìn đến thi thể trên bàn mổ, Akanishi kềm lòng không được mà thốt lên một tiếng.
Nakajima ngạc nhiên nhìn hắn. Kamenashi nghiêng đầu, ánh mặt đanh lại.
“Người đẹp là đây… đáng tiếc… đã chết.” Akanishi khoát tay.
“Hừ!” Kamenashi liền ngoảnh mặt đi.
“Em tưởng anh nói tới vết đạn trên người nạn nhân.” Nakajima lạnh lùng lên tiếng.
“A?” Kamenashi kinh ngạc.
“Tổng cộng có hai vết đạn. Một ở ngực, một ở mặt.” Nakajima chỉ vào thi thể. “Theo lời các anh thì nạn nhân tự sát? Thế thì cần gì nổ hai súng? Một phát trí mạng là xong, tại sao lại là hai?”
“Mà lại có một phát ở mặt. Một mỹ nhân như thế đời nào chịu lưu lại một dấu vết xấu xí trên mặt… dù là chết cũng không muốn.” Akanishi gật gù. “Nguyên nhân cái chết là phát ở đầu hay ngực?”
“Thông thường mà nói thì là đầu, nếu như tự sát, nhất định là ngực trước đầu sau. Nhưng mà xem xét kỹ càng thì… khoảng cách của hai phát súng chỉ trong tích tắc, khó nói được đâu là phát thứ nhất.” Nakajima cau mày.
“Này, Kame.” Akanishi vỗ vai cộng sự của mình, “Ranh con này nhiêu tuổi?”
“13.”
“Chắc chắn không phải người lùn?”
Nakajima trợn trừng hai mắt, hết lườm Akanishi rồi lại nguýt Kamenashi, “Quả nhiên là cộng sự của nhau, cả chỉ số thông minh cũng giống như thế!”
“Này này Nakajima Yuto!! Cậu đừng ăn nói bậy bạ, không được so sánh tôi với cái loại trên-người-dưới-thú này!! Tên này đầu to mà óc bé như trái nho, làm sao thông minh như tôi!” Kamenashi lập tức phản bác.
“… A a a!! Tôi mà ngang hàng với cái loài bò sát như cậu à? Mơ đi!! Rùa đẻ trứng mà đòi cao cấp như tôi???” Akanishi cũng không chịu thua.
xOx
“A~ Kazuya, lại đây cho anh xoa đầu.” Nakamaru ở khoa giám chứng vừa nhìn thấy Kamenashi, liền ngoắc tay vẫy hắn lại.
Kamenshi vui vẻ tiến tới, cọ đầu vào vai đàn anh.
“Sờ sướng không? Thân thể đàn ông gì mà mềm mịn như đàn bà!” Akanishi sầm mặt bước tới bên hai người nọ, lạnh lùng buông một câu.
“Hừ, chưa sờ qua mà biết cái gì? Cái này chỉ có Toto-chan biết thôi!” Kamenashi tung chân đá một cước về phía đối phương.
“Ai nói chưa sờ qua!!! Lần trước người cậu bị cột trái bom như cái bánh chưng…” Akanishi lập tức phản kháng.
“Ồ…” Koki xoa cằm. “Kazuya bị cột bom, cậu sờ thằng nhỏ làm gì? Không sợ chết chung à?”
…
Một mảnh yên lặng.
“A~ phải rồi, các cậu đến đây vì vụ súng của Inoue Jun giết người phải không?” Nakamaru vội vàng lên tiếng, lái sang chuyện khác. “Có kết quả rồi này.”
“… Vâ…vâng.” Kamenashi nhanh chóng trở lại biểu tình thường ngày.
Akanishi không nói tiếng nào.
“Bọn tôi đã kiểm tra ống tay áo bên phải, quả thật không có thuốc súng. Ngược lại, ở tay áo Watanabe Shoane thì lại có. Dấu tay duy nhất trên súng cũng của nạn nhân. Từ mọi góc độ đều cho thấy Watanabe Shoane dùng súng của Inoue Jun để tự sát.” Nakamaru giao tập hồ sơ cho Akanishi.
Đối phương hơi nhíu mày, rồi nhún vai, “Không ngoài dự kiến của bọn tôi.”
“Người kia là cảnh sát, trước đây làm việc bên tổ trọng án. Đối với những tình tiết nhỏ này, hắn đương nhiên có biện pháp đối phó.” Kamenashi gật gù.
Akanishi chợt ngước nhìn đồng hồ. “Bao giờ thì các cậu giao báo cáo được?”
“A? Xong rồi đây. Cũng nhờ Kazuya chen hàng.” Nakamaru xua tay.
“Trì hoãn lại một chút được không?” Akanishi đột nhiên lắc đầu. “Nếu kẻ tình nghi có cách ngụy tạo hiện trường, nhất định hắn đã nghĩ tới tiêu diệt chứng cớ. Nếu thả người ra ngoài, với chúng ta là bất lợi.”
“Hmm chuyện này…”
“Có thể trì hoãn tới lúc nào?” Kamenashi xoay người hỏi Nakamaru.
“Nhiều nhất là 20 tiếng.”
Akanishi và Kamenashi đồng lọat nhìn đồng hồ.
“Chính là tám giờ sáng ngày mai.” Akanishi đanh giọng.
“Cũng là 24 tiếng sau khi vụ án xảy ra.” Kamenashi tiếp lời.
xOx
“Woaaaaa… đây là nhà của cựu xạ thủ à…” Vừa mở cửa bước vào căn hộ của Inoue, Kamenashi nhịn không được mà hô lên một tiếng, nhanh tay bỏ chiếc chìa khóa vạn năng vào túi.
“Chính xác. Cậu muốn mua một căn thế này thì chắc phải phấn đấu 20 năm nữa.” Akanishi chép miệng.
“Anh đi chết đi!!! Ở nhà của tôi không trả tiền mà còn hô cái gì!” Kamenashi hung hăng tung một cước.
“Nói đi nói lại, sao tên này có thể mua được căn hộ xa xỉ thế này?” Akanishi bước vào nhà, đảo mắt nhìn xung quanh.
“Chẳng phải người tình cũ là vợ sếp lớn sao? Bộ không đòi lại nhà à?” Kamenashi bắt đầu đeo găng tay.
Căn hộ vô cùng rộng rãi, bày biện rất gọn gàng.
“Nếu như không có đàn bà sống ở đây… sẽ không sạch sẽ thế này, cả hạt bụi cũng không có. “ Akanishi điềm nhiên ngồi lên ghế sô pha. “Khá thật nha… so với nhà chúng ta thì…”
“So với cái phòng của anh thôi!!!!!!” Giọng nói Kamenashi chợt vang lên từ phòng tắm. “A… quả nhiên có đàn bà sống ở đây.”
“Hả? Tìm được vật dụng gì của phụ nữ à?” Akanishi đứng phắt dậy, vội vàng bước vào phóng tắm.
“Nước hoa… của nữ.” Kamenashi thản nhiên xịt một chút lên cổ Akanishi.
“A a a a a!!! Cậu xài loại này à??? Đừng có xịt tùm lum như thế!!!”
“Cái cô mà anh hẹn hò tháng trước xài loại này chứ gì nữa.” Kamenashi đặt chai nước hoa trở lại vị trí cũ rồi bắt đầu lấy dấu vân tay trên bàn chải đánh răng.
“Hừ!! Đã là chuyện tháng trước, làm gì nhớ kỹ thế?”
“Hừ!! Thế anh tự giặt quần áo của mình đi, coi có nhớ kỹ không?”
“Này… đây là cái gì?” Akanishi đột nhiên rút một mảnh vải màu hồng phấn từ giỏ quần áo.
“Quần lót. Chưa từng thấy qua à?” Kamenashi tiếp tục lấy dấu vân tay.
“Còn cái này?” Lại rút ra một cái khác.
“… Bộ anh tính làm chuyên gia thu thập quần lót à?” Động tác không dừng lại.
“Hai loại khác nhau nha.”
“Ngu ngốc!!! Nhìn qua là biết một cái của nam, một cái của nữ!!!”
“Cả quần lót cũng để cùng một chỗ, nhất định là sống chung? Nghịch đã chai nước hoa kia thì đem quần lót này về cho khoa giám chứng. Điều tra xem có phải của Watanabe Shoane không.”
“A a a a a a!!! Nhiều thứ đàn bà xài như vậy, lấy gì không lấy, lại chọn cái quần lót là sao???”
“Bởi vì xét về vai vế, tôi đứng thứ hai trong tổ, còn cậu chỉ đứng thứ ba. Nói cách khác… tôi là thượng cấp của cậu. Ha ha ha~”
“Sếp Koyama~~~~ tôi muốn đổi tổ!!!! T____T”
xOx
Khoa giám chứng tầng 3.
“Là của Watanabe Shoane.” Nakamaru bước ra từ phòng thí nghiệm.
“Vậy mà dám nói chỉ là bạn cùng lớp hồi trung học… Nói dối không ngượng mồm!” Kamenashi bĩu môi.
Akanishi nhìn đồng hồ trên tay, “Còn 15 tiếng.”
Di động trong túi hắn chợt vang lên.
“Thế nào? A, Jin, em đói, đi ăn cơm đi.” Kamenashi níu lấy tay áo của Akanishi.
“… Inoue Jun đã xảy ra chuyện.” Akanishi cất điện thoại trở về vào túi.
…
Phòng hỏi cung tầng 24.
“Xảy ra chuyện gì?” Akanishi và Kamenashi đồng loạt bước vào phòng. Khi đó, một vị bác sĩ đang khám cho Inoue.
“Bệnh sỏi thận phát tác.” Vị bác sĩ điềm nhiên trả lời. “Tôi cần phải đưa bệnh nhân nhập viện. Vừa nãy bệnh nhân nói có hiện tượng đi tiểu ra máu.”
“Thuốc giảm đau không được sao?” Akanishi kiên trì.
“Xin lỗi sếp. Bệnh nhân đang rất đau. Theo đánh giá chuyên môn của tôi, bệnh nhận cần được nhập viện để điều trị.” Vị bác sĩ một mực lắc đầu.
“Chỉ là sỏi thận thôi, không chết người đâu. Án của người này còn chưa kết mà!!” Akanishi nhất quyết không chịu thua.
“Các sếp cứ làm thủ tục của mình, nhưng phải để bệnh nhân nhập viện.”
Akanish chặc lưỡi, đưa mắt nhìn Kamenashi.
xOx
“T__T con trai yêu dấu bỏ mặc ba~~”
“A, nhưng mà con bận.” Kamenashi bĩu môi, xịu giọng nói vào chiếc di động.
“Con trai không cần đi làm. Ba sẽ nuôi con!!!! Cứ ở nhà nghỉ ngơi phè phỡn là được. Trước giờ đã không muốn cho con đi làm cái ngành cảnh sát này! Đáng giận!! Con trai yêu dấu nhất định phải về ăn cơm!!! Không thì ba bỏ đói Ran!! Hừ!”
“Sếp Kamenashi.” Một cô y tá từ đâu bước lại bên hắn.
Kamenashi cúi người chào đối phương, rồi nhỏ giọng thì thầm vào điện thoại, “Con phải cúp máy đây. Nếu ba mà bỏ đói Ran, con sẽ bảo anh Ba bắt ba giảm cân!!!”
“A a a.” Ba Kamenashi còn chưa nói thêm được lời nào, thằng con quý tử của ông đã cúp điện thoại cái rụp.
“Tính trạng bệnh nhân đã ổn định.” Cô y tá lên tiếng.
“Cám ơn.” Kamenashi cúi người chào một lần nữa, rồi ngước nhìn vị bác sĩ đứng đằng sau.
…
“Trong bệnh án có ghi rõ là sỏi thận, hơn nữa còn thường xuyên phát tác. Thế nên khi bệnh nhân đau đớn kịch liệt như vậy, tôi liền chẩn đoán là vì sỏi thận. Cái đau rất điển hình, ở phần eo và bên phải, còn đi tiểu ra máu.”
“Như vậy… có thể có chuyện anh ta giả vờ đau không?” Kamenashi nhướn mày.
“A, không loại trừ khả năng này. Nhưng bọn tôi phải tiến hành thêm một số xét nghiệm khác mới có thể cho sếp đáp án chính xác.”
Hai người cúi người chào nhau rồi xoay người bỏ đi.
Kamenashi cúi nhìn đồng hồ, chỉ còn 13 tiếng.
xOx
“A… cậu biết tôi sẽ chết vì lý do gì không?” Akanishi u ám nhìn Nakamaru.
“Chết đói.” Nakamaru không chút chần chứ.
“Nhất định chết vì đau dạ dày mất thôi!!! Bụng tôi đang sôi cả lên này, không có một hột cơm T___T. Thường xuyên nhịn đói như thế T__T.”
“Này, ăn ké không?” Nakamaru thương tình, với tay lấy một hộp cơm trên bàn rồi đưa cho Akanishi. “Của Koki đấy. Nhưng cậu muốn ăn thì cứ tự nhiên.”
“Ăn không vô…”
“… vậy cứ để mặc dạ dày cậu sôi đến chết luôn đi.”
“A!!! Nakamaru Yuichi, chẳng phải cậu là M (thích bị hành hạ) sao???”
“Nhưng mà trùm M ở đây là cậu! Cậu cứ nghĩ thử xem. Tatsuya S (thích hành hạ) cậu nè. Rồi ranh con Kazuya cũng S cậu chẳng phải sao? Tôi thấy sao nói vậy. Tuy rằng thằng nhóc thỉnh thoảng nổi hứng thì mới S cậu nhưng nói chung là có! Còn nữa, đội trưởng của mấy cậu cũng thích S cậu mà phải không? Thế! Rồi kỳ thật đội phó của cậu cũng có máu S ngầm trong người nhỉ? Gật đầu đi là vừa. Tính đi tính lại đã là bốn người, ráng thêm một tên nữa cho đủ cả bàn tay. Còn không nhận mình là trùm M?”
“A!!” Akanishi đột nhiên nghiêm chỉnh hẳn. “Sơ khảo lại vụ án một lần nữa! Tuy hiện tại mọi chứng cứ đều theo chiều hướng dự kiến của chúng ta, nhưng nhìn đi nhìn lại, chuyện Watanabe tự sát có điểm đáng ngờ… Có điều… chưa có chứng cứ xác thực… chứng minh tên kia là hung thủ giết người!”
“Ít nhất có thể trì hoãn được thêm chút thời gian để tìm những chứng cứ khác. Súng, quần áo này nọ ở nhà Inoue cũng đã tìm rồi. Bước tiếp theo, các cậu muốn đi nhà Watanabe à? Ít ra phải truy được động cơ chứ. Này, Jin, đang nghĩ gì thế?”
“Hm… tại sao… kỳ lạ… nếu đều nằm trong dự kiến của Inoue… vì cớ gì phải gấp rút ra ngoài? Sốt ruột muốn được thả ra… dù không nộp tiền bảo lãnh…”
“Nói không chừng bệnh sỏi thận của cậu ta phát tác thật. A… cơm chiên!!! Ngon nha!!! Cậu không muốn ăn một chút à?”
xOx
“Đỡ hơn chưa?” Kamenashi ngồi xuống bên cạnh Inoue.
“Ừ. Đã bớt đau nhiều. Các người… vẫn còn nghi ngờ tôi?” Inoue ngước nhìn Kamenashi.
“Bọn tôi chỉ làm đúng công việc điều tra thôi.” Kamenashi nheo mắt. “Thí dụ như… bọn tôi tra được… mối quan hệ của anh và Watanabe… thật không đơn giản chút nào…”
“… Vậy sao? Cả chuyện đó mà còn bị các người tra ra.” Inoue gật đầu. “Không sai. Tôi và Shoane là tình nhân.”
Kamenashi rút ra quyển sổ ghi chép từ trong túi.
“Bọn tôi quan hệ đã nhiều năm nay. Dù tôi bị lập mưu, sau đó bài trừ khỏi đội trọng án, cô ấy vẫn luôn ở bên tôi… Thế nên khi cô ấy rút ra súng rồi tự sát, tôi quả thực không kịp phản ứng để ngăn cản…”
“Anh có biết… chuyện Watanabe sắp kết hôn với một vị đại gia không?”
“Biết. Nhưng tôi không tin. Shoane trước giờ vẫn luôn sống chung với tôi. Sao có thể như vậy mà… buông tha tôi dễ dàng? Người kia theo đuổi Shoane…” Inoue hít mạnh một hơi. “Rốt cuộc cô ấy vẫn phải lấy người khác…”
…
“Mời anh ký vào đâu.” Kamenashi đưa cây bút cùng quyển sổ ra cho Inoue.
Đối phương hơi chần chừ do dự, rồi bắt đầu cầm bút.
Kamenashi nheo mắt, chằm chằm nhìn vào tay Inoue.
Dùng tay trái… viết chữ?
…
Có gì đó… đáng chú ý ở đây.
Bàn tay trái của Inoue… vết chai… nhiều và nặng hơn bên phải…
xOx
Akanishi ảo não nhìn hộp cơm trong tay, ăn một miếng rồi lại nhăn mặt một cái.
Di động trong túi chợt vang lên.
“Alô, Kame? Anh đói…”
“Mau kiểm tra tay trái của Inoue, ống tay áo bên trái.”
“Ha?”
“Kẻ tình nghi cầm súng bên tay phải à?”
“Đương nhiên. Năm đó thi vào tầng 24 có anh và hắn. Nếu cầm súng tay trái thì anh đã biết rồi.”
“Không thể, người này thuận tay trái. Anh ta dùng tay trái để viết chữ. Nói không chừng, có thể dùng tay trái để nổ súng.”
Akanishi thiếu chút đã nhảy dựng cả lên.
…
“Nếu không còn chuyện gì, tôi không trở lại tầng 24 được không?” Inoue Jun nhỏ giọng hỏi Kamenashi.
“Khoan đã. Bọn tôi cần phải kiểm tra hơn nữa.” Kamenashi cầm một bình thuốc đến. “Tay trái của anh.”
…
“… Không cần. Tôi quả thật… đã nổ súng với Shoane.”
xOx
Phòng hỏi cung tầng 24.
“Chuyện tôi với Shoane là thật. Nhưng Shoane lại nói với tôi, cô ấy không thể chịu đựng tôi hơn nữa. Dù yêu cô ấy, nhưng tôi còn quyến luyến người đàn bà khác. Thế nên Shoane quyết định bỏ tôi mà đi. Khi ấy… tôi thực sự sợ hãi… tôi sợ Shoane ruồng bỏ tôi… Tôi trước giờ chỉ muốn… Shoane ở mãi mãi bên cạnh tôi… từ nay về sau… từ nay về sau, tôi sẽ không bao giờ… tìm đến phu nhân Yoshino nữa…”
“Thế nên anh nổ súng vào mặt cô ta? Nạn nhân chết ngay tức khắc.” Kamenashi liếc nhìn Inoue. “Nhưng đầu óc anh cũng linh động thật, lập tức nghĩ tới giả tạo hiện trường, đổ tội Watanabe Shoane tự sát.”
Inoue cúi thấp đầu.
“Không đúng. Không phải nhất thời xúc động. Tất cả đều do anh chủ mưu mà ra.” Akanishi bình tĩnh chen vào.
Kamenashi và Inoue đồng lọat ngước nhìn hắn.
“Tại sao lại dùng tay trái nổ súng? Tuy rằng súng đặt bên hông trái, nhưng nếu theo thói quen thông thường, anh nhất định dùng tay phải. Huống hồ, trước giờ chẳng phải anh là thiện xạ tay phải à? Thói quen cầm súng trước giờ đều là tay phải. Nhưng… lần này lại dùng tay trái. Vì anh biết đến chuyện kiểm tra thuốc súng trên tay của bọn tôi sao? Nói tóm lại, anh đã sớm lập kế hoạch giết Watanabe Shoane.” Akanishi đóng nắp bút. “Ngay từ đầu đã vậy… không phải động thủ vì tình yêu.”
Inoue trừng lớn hai mắt nhìn Akanishi.
“Nguyên nhân? Yêu à? Nực cười… chỉ là thói độc chiếm mà thôi.”
Inoue lẳng lặng cúi đầu, không nói thêm lời nào.
xOx
“A~~~ đói bụng chết mất T___T!” Akanishi vươn vai ngáp dài.
“Ồ… a!!! Đã sáng rồi sao??” Kamenashi vội vàng nhìn đồng hồ. “Không được, phải đi đây!!”
“…” Akanishi lập tức níu lấy ống tay áo của Kamenashi, một mực không để đối phương rời đi. “Ăn sáng…”
“Ha?”
“Ăn sáng… từ sáng qua tới giờ… chưa ăn gì cả…”
“…” Hôm nay là sinh nhật Ran. Cả anh Hai, anh Ba, còn có thằng út… mọi người đều tề tựu ở nhà.
“Ăn sáng…”
“A a a a!! Được rồi!! Được rồi!! Đừng nhìn em với ánh mắt như cún thế!!!!”