Nghỉ ngơi suốt một ngày một đêm, sức khỏe ta cũng đã dần hồi phục.
Tính kỹ một chút, ta đã ở trên cái giường xui xẻo này đúng năm ngày năm đêm rồi.
Nhẹ nhàng mở mắt ra, đập vào mắt ta chính là một bóng người.
Ta đấm lên vai hắn một quyền, khàn khàn giọng nói: “Họ Phượng kia, nếu như ngươi còn chưa chết, phiền ngươi tìm giúp ta một bộ quần áo tới đây.” Làm nũng là thiên tính của nữ nhân, khóc lóc là quyền lợi của nữ nhân. Làm nũng là sao ta không biết làm, cho nên, đành phải khóc lóc vậy.
Phượng Ngự Thiên đang tựa trên mép giường bị ta đánh tỉnh, ngẩng đầu nhìn ta, “Nàng tỉnh rồi? Còn đau không?”
Ta trợn mắt nhìn hắn, “Vẫn còn đau, ngươi vừa lòng rồi chứ.” So với hôm qua, đã khá hơn nhiều rồi.
“Ừm.” Hắn giống như một tên ngốc, đem y phục đã chuẩn bị sẵn từ lâu dâng tới trước mặt ta. Giống như một tên nô bộc, đích thân giúp ta mặc quần áo.
Còn ta giống như một vị nữ hoàng cao ngạo, trưng ra khuôn mặt cứng nhắc như người chết, mặc cho hắn muốn thay sao thì tùy.
Ai bảo hắn lại phạm sai lầm như vậy? Nếu đã phạm sai, nhất định phải chịu nghiêm phạt.
Ta thay quần áo xong, vẫn như cũ bọc chăn ngồi ở trên giường, không muốn đứng lên. Phượng Ngự Thiên giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, đứng bên mép giường không biết phải làm sao, “À… Nàng có đói bụng không?” Mười ngón tay đan vào nhau, xoay qua xoay lại như một cô nương nhà nào đó.
Ta tức giận lườm hắn một cái, “Không rửa mặt không chải đầu không trang điểm, ngươi bảo ta ăn cái gì, chết tiệt, xem ta như quỷ đói hay sao?” Nếu dám phạm sai lầm trí mạng này với ta, nhất định phải chịu đựng được ta mắt lớn mắt nhỏ, chịu được Phượng cô nương ta nổi cơn lôi đình.
“Cần ta giúp nàng không?” Hắn cẩn thận từng chút, rất sợ sẽ chọc giận nàng.
“Ngươi tưởng ta là tàn phế hay là nửa tàn phế, cô nương ta không cần.” Cô nương ta thuộc về mẫu người rảnh rỗi không việc gì làm thì đi sinh sự, không mắng hắn trong lòng khó chịu lắm.
“Ta múc nước cho nàng.” Ai đó tự động xung phong nhận việc chạy ra ngoài.
“Cút về đây cho ta.” Giọng điệu ta hoàn toàn giống như ác chủ sai bảo nô tỳ.
Hắn chẳng những không hề tức giận, ngược lại ngoan ngoãn chạy về, đứng ở cạnh giường, “Muốn ta đỡ nàng đứng dậy phải không?”
“Nói thừa.” Chân ta còn đau, cử động rất khó.
Hắn bắt đầu biến ta thành trẻ nhỏ, bế ta đến ngồi trước bàn trang điểm, tiếp đó cầm lấy chiếc lược nhẹ nhàng chải qua những sợi tóc đen nhánh của ta.
Động tác của hắn rất nhẹ nhàng, rất ôn nhu, tràn đầy yêu thương cưng chiều.
Từ trong gương đồng nhìn thấy bộ dạng của hắn, ta đột nhiên nhớ tới một người. Trước đó không lâu, cũng từng có một nam nhân chải đầu cho ta thế này. Người đó nói, “Lung nhi, đời này kiếp này, ta đều sẽ giúp muội chải đầu.” Lời này còn văng vẳng bên tai, tiếc rằng, giờ đã thành cảnh còn người mất.
Lúc đó ta đã nói, “Đời này kiếp này, đều phải do huynh chải đầu giùm muội.” Thế nhưng, ta lại phản bội lời hứa của mình. Gả cho Hoàng Phủ Viêm, lại bị Phượng Ngự Thiên cưỡng gian nhiều lần.
Hành động phản bội hắn, thân thể phản bội hắn, Hạ Tử Lung ta từ đầu chí cuối đều là một kẻ phản bội. Bất tri bất giác, một giọt nước mắt từ khóe mắt lăn ra, đọng trên mu bàn tay, vẽ thành một đường cong.
“Sao vậy?” Hắn cúi đầu, tà mị lấp liếm giọt nước mắt trên tay ta. Đôi môi ta nhếch thành một nụ cười chua xót, “Cũng từng có một nam nhân chải đầu cho ta như vậy.”
Phượng Ngự Thiên trầm mặc một hồi, tiếp tục chải đầu cho ta, “Nàng đang nhớ đến Phong Vân.”
“Đúng vậy, chính là hắn.” Ngoại trừ hắn, còn có thể là ai nữa?
“Quên hắn đi.” Động tác hắn càng thêm vài phần dịu dàng, “Những gì hắn cho nàng, ta cũng có thể cho.”
Ta cười khổ, “Ngươi không phải hắn.” Phượng Ngự Thiên cho dù tốt với ta, cũng không phải là Mộ Dung Phong Vân, Phong Vân và Thiên ca, không hề giống nhau.
“Đúng vậy, ta không giống hắn.” Hắn giúp ta búi tóc thành một búi, lại cẩn thận tỉ mỉ dùng trâm cài cố định.
Ta thở dài một tiếng, “Ai, nếu đã không giống nhau, ngươi hà tất muốn thay thế hắn.” Trong lòng ta hiểu rất rõ, hai người bọn họ không giống nhau, hoàn toàn không giống. Từ đầu chí cuối, ta cũng không đem hai người họ ra so sánh.
“Ta không muốn thay thế hắn, chỉ muốn nàng yêu ta.” Nhẹ nhàng giúp ta cài lên chiếc trâm long phụng, đầu ngón tay hắn xẹt qua chiếc trâm, “Đúng là trâm tốt.”
“Là Phong Vân tặng ta.” Ta thẳng thắn trả lời.
Giúp ta cài thêm vài cây trâm nữa, hắn mới mở miệng, “Xong rồi, như vậy được không?”
Ta ngắm nghía búi tóc, “Ngươi rất khéo tay, có phải rất hay giúp nữ nhân chải đầu không.” Ta thừa nhận bản thân mình yêu hắn, nghĩ đến chuyện hắn sẽ chải đầu cho nữ nhân khác, tự nhiên cảm thấy trong lòng bốc lên vị chua.
“Nàng là người đầu tiên.” Ai biết hắn nói thật hay giả.
Ta cười càng thêm cay đắng, “Còn chồi nhỏ của ngươi? Nữ nhân ngươi không thể yêu, nhưng lại yêu sâu đậm.”
Phượng Ngự Thiên cười cười, nắm lấy tay nàng, “Nàng ấy… cho đến lúc này cũng không phải là trở ngại giữa chúng ta.”
“Ngươi muốn bội tình bạc nghĩa?” Trên đời ta hận nhất chính là nam nhân bội tình bạc nghĩa, đã ăn người ta rồi, còn muốn trêu ghẹo ta.
“Không phải.” Hắn kéo ta đứng dậy, chăm chú quan sát ánh mắt của ta, “Một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu thôi.”
Đôi mắt chính là cửa sổ tâm hồn, từ ánh mắt hắn, ta nhìn thấy được sự cố chấp, nhìn thấy thâm tình.
Đôi mắt này, cái nhìn này, giống như đã gặp ở đâu.
Đôi mắt vừa sắc bén vừa chuyên chú kia khiến ta không dám nhìn thẳng vào hắn, ta xoay đầu sang một bên, “Ai biết ngươi có lừa dối ta hay không?”
“Có một số việc ta không thể nói với nàng, một ngày nào đó, nàng sẽ hiểu.” Phượng Ngự Thiên kéo tay ta ngồi xuống, “Có đói bụng không? Muốn ăn gì nào?” Mỗi ngày đều muốn nấu cơm cho ta ăn, xem bản thân là bảo mẫu của ta à?
Ta hờ hững liếc mắt nhìn hắn, “Tàng bảo đồ thì sao? Một ngày nào đó, có phải ngươi sẽ đem tàng bảo đồ ra cho ta xem không?” Trực giác nói cho ta biết, những điều thần bí về hắn, đều có liên quan đến tàng bảo đồ.
Ngày đó sau khi nói chuyện với Hoàng Phủ Viêm, ta hầu như có thể khẳng định hắn cùng tàng bảo đồ tuyệt đối có quan hệ.
Hắn tựa hồ không nghe thấy lời ta, đứng lên bước ra ngoài, “Nàng muốn ăn gì? Ta đi làm điểm tâm.” Thực sự xem bản thân mình là bảo mẫu rồi.
“Ta cũng muốn đi.” Chống tay xuống bàn đứng dậy, ta chậm rãi đi về phía hắn.
Bởi vì chân đau, ta bước đi vô cùng thong thả.
Hắn chỉ đứng yên tại chỗ, mỉm cười vươn tay, “Đến đây.” Mặc dù nhìn không thấy vẻ mặt của hắn, thế nhưng giọng nói kia tràn ngập ý cười.
Ta đặt những ngón tay dài mảnh vào trong tay hắn, để hắn mặc tình nắm lấy. Giây phút đặt bàn tay mình vào lòng bàn tay kia, ta cảm thấy giờ này khắc này giống như đang ở lễ đường, hắn là tân lang, ta là tân nương. Phải chăng ngủ suốt mấy ngày khiến đầu óc trở nên hồ đồ mất rồi? Hay là bị hắn ‘quậy’ cho thần kinh điên loạn.
Theo hắn đi vào nhà bếp, hai chúng ta vẫn như cũ chia việc ra làm, hắn đứng ra nấu ăn, còn ta làm những việc vặt vãnh. Những việc vặt vãnh này chẳng phải đều do nam nhân làm sao? Hai chúng ta dường như đã bị đổi vai với nhau rồi.
Nhìn bếp lửa đang hừng hực cháy, ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn hắn, “Ta không hận ngươi.” Những gì phát ra từ miệng của ta, tám chín phần mười đều là giả, thế nhưng, câu này là ta nói thật lòng.
“Cái gì?” Hắn dừng động tác thái rau chốc lát, cúi đầu.
“Ta không hận ngươi làm nhục ta. Lúc đó ta rất tức giận, nhưng về sau ngẫm lại, thôi thì quên đi.” Ta biết rõ nam nhân này bị tính chiếm hữu quá cao quấy phá. Nếu như ta nhìn thấy Phong Vân cùng nữ nhân luôn tơ tưởng hắn nằm bên cạnh nhau, không chừng còn làm ra những việc kinh khủng hơn Phượng Ngự Thiên nữa.
Người phàm đâu phải thánh nhân, mấy ai có thể vượt qua được. Huống chi, nếu ta đứng trên lập trường của hắn, cũng có thể sẽ có những hành vi như vậy. Ta có thể làm, vì sao hắn không thể? Ta hiểu được cảm nhận của hắn, cũng hiểu được hành động của hắn.
Hắn có hơi giật mình, “Đa tạ.”
“Ta hiểu ngươi mà, nếu như ta thấy Mộ Dung Phong Vân cùng Khang Minh Nguyệt ôm nhau như vậy, cũng sẽ rất tức giận.” Vừa nghĩ đến cảnh tượng đó, ta lại muốn giết người. “Lão tử nhất định cho hắn ăn xuân dược liều lượng cỡ mười người ăn, từ từ lăng nhục hắn.” Đừng nghi ngờ, ta tuyệt đối dám làm như vậy.
“Ặc…” Ta khảng định Phượng Ngự Thiên bây giờ đang đầu đầy hắc tuyến.
Ta cười cười, “Ha, không nói nữa.”
Hắn đột nhiên buông thứ trong tay xuống, “Lung nhi, ở bên cạnh ta đi.”
“Hả?” Ở bên cạnh hắn? Là có ý gì?
“Chúng ta sống chung.”
“Sống chung?” Ta suýt chút nữa ** “Ta đã là hữu phu chi phụ (1), hơn nữa còn yêu Mộ Dung Phong Vân, ngươi lại bảo ta sống chung với ngươi?” Đầu óc hắn… phải chăng nổi đậu rồi.
“Đúng vậy, ta muốn nàng sống chung với ta.”
“Ta không muốn.” Nghĩ ta là ai? Thủy tính dương hoa, hay hồng hạnh xuất tường?
“Ta sẽ nửa bước không rời khỏi nàng, mãi đến khi nàng cam tâm tình nguyện ở lại mới thôi.”
Trời ơi, còn có thứ lý lẽ nào sao?
“Thế nhưng ta chỉ muốn vụng trộm một đêm với ngươi thôi.” Ta không tham lam, một đêm là đủ.
“Còn ta muốn cùng nàng hằng đêm vụng trộm.” Thể lực của hắn tốt đến vậy sao?
“Thượng đế ơi, làm ơn dẫn ta đi đi.”
xxxxxxxxxxx
Ta bị giam lỏng rồi, bắt đầu từ hôm đó, Phượng Ngự Thiên một tấc cũng không rời khỏi ta (bao gồm cả lúc ngủ, nhưng mà, chúng ta hoàn toàn không có làm chuyện gì cấm thiếu nhi), hoàn toàn xem ta như tội phạm.
Ta tuyệt đối chính là tội phạm, kiêu ngạo nhất, hạnh phúc nhất trên đời. Ngoại trừ bên cạnh có thêm một người, cuộc sống của ta cũng không có gì thay đổi. Ta muốn cái gì, hắn đều chiều theo. Ta muốn đi đâu, hắn dẫn ta đi đó. Tuy nói là bị giam, nhưng ta vẫn thường đi dạo phố, thậm chí còn khoa trương đến của hiệu châu báu phá của, đến Thái Bạch lâu uống rượu. Hắn đối với ta đúng là rất tốt, có dùng nghìn theo trăm thuận, nói gì nghe nấy hình dung cũng không phải khoa trương. Làm gì cũng được, chỉ cần hứa với hắn một điều… không được rời khỏi tầm mắt hắn.
Mấy ngày gần đây, hắn giống hệt như bảo mẫu, hầu hạ ta tốt vô cùng tốt.
Chải đầu rửa mặt đánh răng ăn sáng, hắn đều chuẩn bị hết giùm ta. Ngay cả bước đi cũng phải nhờ hắn bế, khiến ta thấy mình biến thành phế nhân rồi.
Những ngày như vậy tuy rất chán chường, nhưng ta lại có phần hơi lưu luyến.
Phong Vân cho dù sủng ta, nhưng vẫn chưa sủng đến mức khoa trương như vậy.
Hắn lạnh lùng, nhưng lại dịu dàng chăm sóc. Chậm hiểu, nhưng ngàn vạn nhu tình. Ta thừa nhận, nam nhân này, từ lâu đã bước vào trái tim ta rồi.
Phong Vân, Phong Vân, nếu không có Phong Vân, ta cùng hắn phải chăng sẽ là một đôi phu thê ân ái?
Gần đây ta thường hay suy nghĩ, nếu Phượng Ngự Thiên tỏ tình với ta trước cả Phong Vân, không biết mọi chuyện hôm nay sẽ ra như thế nào?
Tháng tám, vốn là mùa thu hoạch. Nhưng mùa thu năm nay, lại là cảnh sầu vân thảm đạm (1)
Chẳng qua là vì, một trận tuyết lớn chết tiệt quét qua.
Sau bảy ngày trời mưa tầm tã, đột nhiên xuất hiện một trận tuyết lớn.
Cả kinh thành thay màu áo trắng, tuyết đóng từng mảng. Những cây nông nghiệp còn chưa thu hoạch, đã bị đông lạnh đến nát bét, loạn thất bát nhao. Những người có kiến thức đều biết, năm nay nhất định mất mùa. Nếu như thật sự mất mùa, ta sẽ suy xét đem một trăm vạn lượng đi cứu trợ thiên tai. Một nơi có nạn, tám nơi trợ giúp. Ta thừa nhận bản thân mình rất tham tiền, nhưng bây giờ, ta là chủ tịch tập đoàn Lục thị, tiền nhiều đến nỗi có thể ném xuống sông làm trò tiêu khiển, nghe cho vui tai. Cống hiến một chút, là chuyện hết sức nên làm. Tập đoàn Lục thị mặc dù không phải của một mình ta, thế nhưng, ta tin tưởng nếu như Thanh Nhã còn ở kinh thành, cũng sẽ tán thành suy nghĩ của ta.
“Phượng Ngự Thiên, năm nay phương bắc nhất định mất mùa, ta muốn quyên tiền.” Mỗ Thiên vừa ăn điểm tâm xong, ta lập tức nói với hắn suy nghĩ của mình.
Hắn không chút do dự gật đầu, “Được, quyên một trăm vạn lượng đi.” Á, suy nghĩ giống hệt như ta.
“Phượng Ngự Thiên, ngươi tưởng một trăm vạn lượng là một trăm lượng chắc? Một trăm vạn lượng, bằng khoảng thuế thu cả năm của một tỉnh đó.” Dù sao cũng đâu phải quyên tiền của hắn.
Hắn rót một chén trà nóng đưa tới trước mặt ta, “Tập đoàn Lục thị thiếu tiền hay sao?”
“Không thiếu.” Thứ tập đoàn Lục thị không thiếu nhất chính là tiền.
“Nếu đã như vậy thì quyên đi.”
Ta liếc hắn một cái, “Ngươi quyên bao nhiêu?” Ta dám khẳng định, tiền của Phượng Ngự Thiên nhất định không ít.
“Đến lúc đó nói sau.” Xí, thái độ này là thái độ gì đây.
“Nếu như quang minh chính đại đem tiền đi quyên, hẳn sẽ bị tham quan ô lại xén bớt. Vi tránh những chuyện này phát sinh, ta chuẩn bị phái người của tập đoàn Lục thị trực tiếp đến các nơi phân phát, lấy danh nghĩa của thái tử làm.” Một phần ba tập đoàn Lục thị là của thái tử phi, lấy danh nghĩa của thái tử không có gì không đúng.
Hắn đưa cho ta một miếng điểm tâm, “Nàng nhất định phải giúp thái tử có được ngai vàng ư?” Gần đây đói rất lợi hại, hầu như vĩnh viễn đều ăn không muốn no, ăn xong bữa chính còn phải ăn thêm đồ ăn vặt.
Ta ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn, kiên định không gì sánh được nói, “Đúng vậy, bất luận thế nào, ta cũng sẽ giúp thái tử giành lấy thiên hạ.”
“Tại sao?” Hắn đối mặt với ta, ánh mắt trở nên quỷ dị.
Ta hít sâu một hơi, đứng lên đi đến bên cạnh cửa sổ. Nhìn tuyết rơi trắng xóa, ta bất giác cười, “Những năm cuối của Bắc Hạ vương triều, chư hầu phân tranh, giặc cỏ nổi lên bốn phía, dân chúng khắp nơi lầm than. Tám năm sau, Hòang Phủ Đức soán vị, tranh giành suốt mười một năm, mới có thể thống nhất thiên hạ. Lại phải qua năm năm tranh đấu tiếp theo, mới có thể thành công dẹp loạn tứ vương, chân chính thống nhất thiên hạ. Sau đó, tỷ tỷ, tỷ phu ta cùng với giám quốc công chúa phải mất thêm thời gian mấy chục năm nữa, mới có thể khiến thiên hạ thái bình, dân giàu nước mạnh như ngày hôm nay. Ngươi tính thử xem, phải dùng bấy nhiêu thời gian, mới có được thái bình thịnh thế như bây giờ. Cái gọi là nhất tướng công thành vạn cốt khô, trong vòng mười năm thời gian này, sẽ xuất hiện bao nhiêu danh tướng? Xuất hiện bao nhiêu bá chủ? Ngươi hãy tưởng tượng một chút, đã chết bao nhiêu người, chảy bao nhiêu máu? Ta không phải thần thánh, chỉ là một tiểu nữ tử mà thôi. Không dám gánh vác thiên hạ trên vai, thế nhưng, ta không muốn nhìn thấy tâm huyết Thanh Nhã bỏ ra bị hủy trong một sớm một chiều.” Thiên hạ thái bình, là ước mơ của Thanh Nhã, cũng là khát vọng của ta. Tỷ tỷ đã bỏ ra cả một đời làm vốn, ta không thể khiến tâm huyết của tỷ ấy bị hủy diệt như vậy.
“Tỷ tỷ và tỷ phu nàng? Mộ Dung tướng quân và phu nhân? Là bá vương cùng chiến thần tướng quân năm đó.” Hiệu sách Bát Quái quả nhiên lợi hại, ngay cả chuyện này cũng có thể điều tra ra.
“Vũ Lăng vương yêu chiến thần tướng quân, vì người mà không màng thiên hạ. Thế nhưng, chiến thần tướng quân cũng yêu Vũ Lăng Vương như thế, không đành lòng để người sống qua những ngày thường thường nhạt nhạt, lại càng không muốn về sau người sẽ oán mình. Cho nên, Vũ Lăng vương mới xuất hiện với thân phận Mộ Dung tướng quân, giúp Hoàng Phủ Tiệp bình định thiên hạ, cũng là bắt đầu một cuộc sống mới của mình. Có thể ngươi sẽ không tin, nhưng thực tế, từ sau khi giám quốc công chúa buông rèm chấp chính, quyền lực của Thừa Thiên vương triều đều nằm trong tay phu thê bọn họ. Từ ngoài nhìn vào, để thiên hạ có được thái bình như hôm nay, là giám quốc công chúa cai quản có tài. Ta thừa nhận Hoàng Phủ Tiệp rất lợi hại, thế nhưng, không thể không kể công của tỷ tỷ và tỷ phu trong đó. Bọn họ vì nàng mà chinh chiến sa trường, vì nàng mà bày mưu tính kế. Những hướng trị quốc của Hoàng Phủ Tiệp, đa phần đều là chủ ý của tỷ phu, nàng chỉ phụ trách thông truyền.” Thiên hạ ngày nay, kỳ thực là của nhà Mộ Dung chúng ta. “Tỷ phu tỷ tỷ ta suốt đời chinh chiến sa trường, công cao chấn chủ. Ngươi cho rằng Hoàng Phủ Tiệp tại sao không dám động tới Mộ Dung gia? Vì tình nghĩa ư? Đế vương gia không hề có tình nghĩa.” Những chuyện khiến người nghe kinh hãi này đều là sự thật, chính Thanh Nhã đã từ từ nói cho ta biết. Lúc biết được những sự thật này, ta đã vì quá mất mặt mà trực tiếp hôn mê. Quá đáng sợ, càng nghe càng thấy rợn cả người.
Tỷ phu hùng tài đại lược, tỷ tỷ kinh tài tuyệt diễm, phu thê họ, đều không phải người bình thường. Bọn họ cho dù chưa xưng đế hậu, nhưng đã dùng hình thức kia mà xưng bá thiên hạ.
Có thể, đây là một sự lựa chọn sáng suốt nhất. Hoàn thành mộng tưởng của mình, cũng có thể xa rời thị phi.
“Nếu thiên hạ đều là của Mộ Dung gia nàng, hà tất phải tranh gì nữa.” Hắn nói rất bình thản, không nghe ra bất cứ tâm tình gì.
“Sáu năm trước, là lần cuối cùng tỷ tỷ tỷ phu ta trở lại sa trường. Lần dó, tỷ tỷ thân bị trọng thương, nguy trong sớm tối. Trải qua lần đó, bọn họ hoàn toàn buông bỏ quyền lợi trong tay, từ đó về sau không màng triều chính. Phu thê hai người nắm giữ chính quyền đã lâu, giám quốc công chúa đương nhiên nóng lòng thu lại binh quyền. Tỷ tỷ tỷ phu sớm đã có ý thoái ẩn, thuận thế trao trả hơn nửa binh quyền, chỉ chừa lại một bộ phận binh quyền để tự bảo vệ mình. Dù sao chuyện phu thê họ nắm giữ thiên hạ nhiều năm là điều tuyệt mật (quả thật là tuyệt mật, ngoại trừ đương sự ba người họ a, cũng chỉ mình ta biết), Hoàng Phủ Tiệp mất, không còn ai biết bọn họ đã từng làm những gì. Lúc tân hoàng đăng cơ, cũng là lúc tỷ phu quang minh chính đại trao trả toàn bộ binh quyền thoái ẩn. Đáng tiếc, Hoàng Phủ Tiệp mặc dù không phải người thường, nhưng không có tài kinh thiên vĩ địa (2) như tỷ phu ta. Hơn nữa, khi nàng qua đời vào ba năm trước, đã để lại một cục diện rối rắm vô cùng. Tỷ tỷ tỷ phu vốn tưởng rằng thiên hạ đã định, quyết tâm thoái ẩn, nào ngờ mấy tên hoàng tử kia lại đấu đá, nội loạn, biến thiên hạ thành cục diện như thế này.” Cho dù như vậy, người thắng sau cùng trong trận hoàng quyền chi tranh này, chính là thái tử. Mà cũng có lẽ, ngay từ đầu, người thắng đã là thái tử.
Hoàng Phủ Tiệp chọn Hoàng Phủ Hạo, Mộ Dung gia ta cũng chọn Hoàng Phủ Hạo, nhất định hắn sẽ là chủ nhân thiên hạ.
Phượng Ngự Thiên đến bên cửa sổ nhìn ngắm tuyết đọng trong vườn, “Tại sao nàng lại nói cho ta biết những chuyện này.”
Câu hỏi thật hay.
“Tỷ phu năm xưa đầy rẫy dã tâm, lại vì một câu nói của tỷ tỷ mà không màng thiên hạ. Tuy rằng không màng thiên hạ, nhưng lại vứt đi mộng tưởng của mình. Tỷ phu đã dùng một cách thức khác, trở thành người đứng đầu thiên hạ. Trải qua nhiều năm hành động, cố gắng, bỏ ra vô số tâm huyết, rốt cuộc được gì? Kết quả là, suýt chút mất đi nữ nhân mà mình yêu thương nhất. Vất vả lắm mới có ngày yên ổn, nhưng lại bị cuốn vào một trận hoàng quyền phân tranh. Phu phụ hai người cả đời cố gắng vì thiên hạ, nhưng chẳng hề đổi được cái gì. Cách làm của bọn họ cho dù vĩ đại, nhưng lại quá ngu xuẩn. Quyền lực cho dù là tốt, nhưng vẫn chưa phải là thứ tốt nhất. Nếu ngươi không thể dùng quyền lực để đạt được mục đích của mình, xin hỏi ngươi cần quyền lực để làm gì? Tỷ phu ta là không cam lòng làm một nam nhân tầm thường, mới cần quyền lực, đơn giản vì đó là mộng tưởng của người. Tỷ phu đã hoàn thành được mộng tưởng của mình, nhưng chẳng đổi được gì cả. Ta thật không thể nào hiểu nổi, mấy tên hoàng tử kia cứ đấu đá đến chết đi sống lại làm gì. Nếu ngươi không cần giai nhân tuyệt sắc, không cần vàng bạc châu báu, mà chỉ vi cái gọi là mộng tưởng, ta khuyên ngươi tốt nhất buông tay đi. Tỷ phu ta chính là ví dụ tốt nhất, đừng giẫm lên vết xe đổ của người.”
“Hình như đã nói lạc đề rồi. Tóm lại, ta sẽ không bỏ mặc tâm huyết cả đời của hai người họ. Muốn tạo phản? Muốn nội loạn? Hỏi thử ta có chấp nhận hay không.” Mộ Dung Phong Vân không phải là con ruột của tỷ tỷ và tỷ phu, Tử Ly lại còn quá trẻ. Mộng tưởng của phu thê hai người bọn họ, đương nhiên phải do ta tiếp tục. Vì tỷ tỷ, bất luận ta có tình nguyện hay không, ta đều sẽ vì bọn họ mà bảo vệ thái bình thịnh thế này.
Phượng Ngự Thiên trầm mặc một hồi, chậm rãi mở miệng, “Mộ Dung tiểu thư, nàng có ý gì?” Gọi ta là Mộ Dung tiểu thư?
Ta mỉm cười, “Có ý gì chẳng phải ngươi đã hiểu quá rõ rồi hay sao? Phượng công tử.” Muốn tạo phản, hỏi qua ta trước đã.
“Nàng biết được bao nhiêu?” Đủ bình tĩnh, không hổ danh là người thủ hộ bảo tàng. Vị cữu cữu kia của ta năm xưa lựa chọn Phượng gia bọn họ, quả thật không sai.
Ta đưa tay hứng vài bông hoa tuyết, thản nhiên nói, “Toàn bộ.” Nội dung đàm thoại hôm nay dường như đã lạc đề rồi.
Phượng Ngự Thiên hoàn toàn trầm mặc, không nói một lời.
Bên trong căn phòng to lớn bỗng nhiên không còn chút tiếng động, ngay cả một tiếng thở nhẹ, cũng có thể nghe thấy rất rõ ràng.
Nhét một miếng điểm tâm vào trong miệng, ta lên tiếng phá vỡ cục diện bế tắc này, “Có muốn ra ngoài ngắm tuyết hay không.”
Hắn vẫn không lên tiếng, chỉ là cầm lấy một chiếc áo khoát lông chồn bọc kín người ta, sau đó kéo ta ra ngoài.
Tuyết bay tán loạn, gió lạnh thét gào, lạnh đến tận xương. Trong vườn một mảnh tuyết trắng, khoác lên mình chiếc áo trắng tinh khôi, lộng lẫy vô cùng.
Hai người bọn ta sánh vai đi giữa trời tuyết, để lại một hàng dài dấu chân trên tuyết, “Sao nàng lại biết ta có tàng bảo đồ.” Vấn đề này hắn nên hỏi ta lâu rồi.
“Viêm vương nói với ta. Nếu như ta đoán không sai, vị cô nương tối đó giao cho ta bí mật của tam gia đảng, bị thương trốn trong phòng của ta, hẳn là Thiên cô nương. Chủ nhân mà nàng nói, chính là ngươi. Ta biết các ngươi là một trong bốn người thủ hộ bảo tàng, không biết ngươi có phải là cựu thần của Bắc Hạ vương triều, thủ lĩnh của quân đội bí mật kia không?” Ta đã sớm biết vị tiểu cô nương thụ thương kia và người nợ ân tình ta là cùng một người, chẳng qua là không nói ra thôi.
Hoa tuyết rơi trên người chúng ta càng lúc càng nhiều, hắn khẽ gật đầu, “Nàng đoán không sai, sao nàng biết được.”
“Trùng hợp ta biết Bắc Hạ vương triều còn để lại một quân đội, lại trùng hợp gặp được hai vị tướng quân ở hiệu sách Bát Quái. Nên mới đoán ra.” Chút lý luận như vậy mà cũng không suy nghĩ được, làm sao xứng đáng làm lão đại của cả một đám người. Con bà nó, ta vậy mà trở thành kẻ cầm đầu phản cách mạng, vấn đề thật quá nghiêm trọng mà.
Phượng Ngự Thiên thở dài một hơi, “Quả nhiên là một nữ tử thông tuệ.”
“Không phải thông tuệ, mà là bị bức.” Nếu không phải tình thế bắt buộc, ta cần gì suy nghĩ mấy thứ loạn thế bát nhao thế này.
Bàn tay to lớn của hắn càng nắm chặt bàn tay nhỏ bé của ta, “Tay nàng lạnh quá, chúng ta trở vào thôi.”
Hắn vừa nói thế, ta lập tức cảm thấy quả thật rất lạnh, “Ta muốn đi thêm một chút.” Ta thích trời tuyết, thích đất tuyết.
“Ngoan, chúng ta trở vào đi, coi chừng cảm lạnh bây giờ.” Hắn đứng chắn trước mặt ta, lại kéo tay còn lại của ta đặt lên miệng thổi phù phù. Dùng thân nhiệt của mình, sưởi ấm bàn tay đang lạnh buốt của ta.
Cử chỉ thân mật mà tràn ngập nhu tình, khiến ta không khỏi mỉm cười, “Ngươi là một nam nhân tốt.” Ai gả cho hắn, nhất định hạnh phúc.
Hắn vòng tay qua eo ta, nhẹ nhàng ôm ta vào lòng, “Trở vào đi, bảo trọng sức khỏe.”
“Không vào, ta còn muốn nói chuyện với ngươi thêm lát nữa.” Khó khăn lắm mới nói đến đề tài nghiêm túc này, ta đương nhiên sẽ không từ bỏ.
Giọng nói Phượng Ngự Thiên mang theo vài phần bất đắc dĩ, “Trở vào cũng có thể nói mà, ta chỉ lo cho sức khỏe của nàng thôi.”
“Ta chưa lo thì ngươi lo làm gì?” Ta cũng không phải là búp bê sứ, quanh năm luyện võ, võ công rất khá.
Hắn cúi đầu nhìn ta, nhẹ nhàng trách cứ, “Nàng xem cả giày nàng mang cũng ướt hết rồi, lạnh không.” Cho dù là đang trách cứ, cũng mang theo yêu chiều vô hạn.
“Lạnh.” Nói thừa, ta đương nhiên là lạnh muốn chết rồi.
Phượng Ngự Thiên liếc mắt nhìn xung quanh, vươn tay ôm lấy ta, “Bên kia có một ngôi đình, qua đó ngồi một lát đi.” Giày ướt thì vào đình ngồi làm gì.
Bước vào trong đình, hắn đặt ta ngồi trên bàn đá, nhẹ nhàng cởi bỏ chiếc giày dưới chân ra. Tiếp đó, vùi bàn chân đã lạnh đến đỏ ửng của ta vào trong lòng.
Hơi ấm trên người hắn liên tục không ngừng truyền vào chân ta, “Như vậy có thấy đỡ hơn không?”
Hắn… dĩ nhiên lại dùng phương pháp này sưởi ấm cho ta.
Ta không trả lời, chỉ giương mắt lên nhìn hắn. Từ tận sâu trong đôi mắt, nước mắt rưng rưng ẩn hiện.
Một người đối với ta nghìn theo trăm thuận, che chở đủ điều, ta còn gì để bắt bẻ nữa? Có một người yêu ta tận xương tủy, nâng niu ta trong lòng bàn tay, ta còn gì chưa mãn nguyện?
Làm người không thể quá tham lam, coi chừng bị thiên lôi đánh chết.
Ngay tại nơi này, ta liền đưa ra một quyết định quan trọng.
Ta mỉm cười vươn tay, vuốt ve chiếc mặt nạ lãnh lẽo kia của hắn, “Thiên ca, ta muốn nhìn khuôn mặt ngươi, được chứ?”
“Tại sao đột nhiên lại muốn nhìn mặt ta?” Hắn kéo lấy tay ta, đặt ở bên môi thổi thổi, “Nàng đã lạnh lắm rồi.”
Nước mắt càng thêm ứ đọng trong đáy mắt, “Bởi vì…” Ta rất muốn biết nam nhân sẽ cùng ta đi suốt cuộc đời, rốt cuộc có diện mạo như thế nào.
Hắn đưa tay che lại chiếc mạ, có hơi giật mình, “Ta diện mạo rất xấu, sợ sẽ hù dọa nàng.”
Ta bĩu môi, nũng nịu đáp, “Thiên ca, muội lạnh lắm a.” (TN: Bạn bắt đầu đổi xưng hô từ đây, cái chuyện bạn đã bảo làm từ hồi chương ba mươi mấy nhưng vẫn chưa làm =)), xem câu trên chắc mọi người cũng biết ý của Tử Lung rồi há b-))
“Chúng ta về phòng đi, có được không?” Hắn vẫn như cũ sợ ta không chịu trở về phòng, nhẹ nhàng dỗ dành, “Ta làm điểm tâm cho nàng ăn.” Ta nào có phải heo đâu, giờ giờ khắc khắc đều nghĩ đến ăn như vậy.
“Nhưng mà muội vẫn còn thấy lạnh, toàn thân đều lạnh, huynh giúp muội ** chút đi mà.” Ta đỏ mặt cúi đầu, lặng lẽ liếc hắn một cái.
“Về phòng rồi sẽ không lạnh nữa.” Lấy đôi bàn chân ta đang đặt trong người hắn ra, ra vẻ muốn ôm ta vào.
Ta vừa tức vừa buồn cười, “Đúng là đầu gỗ.” Ta đã không e thẹn nói rõ ràng như vậy, hắn… vậy mà cũng không hiểu sao.
“Lạnh thì nàng ** làm gì?” Tức chết ta rồi. Đầu gỗ đúng là đầu gỗ, vùi đầu vào đất tưới nước bón phân cũng không thể nảy mầm.
(TN: E hèm, mọi người cứ xem như chỗ ** kia chỉ là 1 câu không thành lời, tức là lời từ trong họng phát ra thành tiếng, ‘ưm ưm’ hay gì đó tương tự, tóm lại là không nói ra lời mà dùng cử chỉ hành động vân vân mây mây ấm chỉ cho PNT, đáng tiếc là người ta không hiểu =)))
Ta mặt đỏ bừng trừng mắt nhìn hắn, “Đầu gỗ chết, muội thoát y phục huynh không biết ôm muội sao? Như vậy muội sẽ không lạnh nữa.” Trời ạ, ta đang nói gì thế này?
“Tay ta cho dù có ấm, cũng chỉ có một đôi tay. Trời lạnh thế này, Thoát y nàng sẽ cảm lạnh đấy.”
“Huynh…” Ta triệt để không nói được gì, “Ôm muội về phòng.”
——————————————–
(1) Sầu vân thảm đạm: ý nói tình huống bi thảm
(2) Kinh thiên vĩ địa: ý chỉ tài năng thống trị thiên hạ.