Sau khi xử lý mọi chuyện trong nhà thỏa đáng, ta cũng sắp sinh rồi. Nếu như ta tính toán không nhầm, năm ngày sau sẽ đến ngày sinh.
Tuy rằng sắp sinh, nhưng ta vẫn nhớ tới Lam Nhi như trước. Mang theo một cái bụng phùng phình, ta được Phong Vân dìu đỡ tiến cung. Phong Vân muốn đi theo ta, ta cũng hết cách. Đi thì đi, dù sao cũng có thể tiếp ứng lẫn nhau mà.
Lam Nhi dù sao cũng là công chúa, không tiện gặp mặt một nam tử xa lạ. Phong Vân không thể cùng ta tiến vào, đành phải đến chỗ đông thái hậu bái phỏng. Tính theo bối phận, đông thái cậu cũng coi như là mợ của Phong Vân, Phong Vân đi gặp đông thái hậu, âu cũng là lẽ đương nhiên.
Lần trước đã từng bái phỏng công chúa, lần này ta thuận lợi tiến vào Vân Tước cung.
Điều khiến ta không thể ngờ nhất là, sẽ gặp hắn ở ngay trước cửa.
Nhìn thấy hoàng thượng, phụ nữ mang thai cũng phải quỳ, vì ta đang mang thai, quỳ xuống hành lễ cũng run lẩy bẩy, “Tham kiến hoàng thượng.” Những ngày cùng hắn rảo bước đi dạo ngự hoa viên, nói chuyện trên trời dưới đất, vô câu vô thúc đã không thể nào trở lại nữa rồi.
“Mộ Dung cô nương, mời đứng lên.” Hoàng Phủ Thanh rất khách khí đỡ lấy ta, “Không cần khách khí.”
Ta hơi mỉm cười, “Tạ hoàng thượng ân điển.” Người ta dù sao cũng là hoàng thượng, lẽ nào ta lại không nể mặt hắn.
Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh dừng lại trên bụng của ta, “Sắp sinh rồi à?”
“Phải.” Đại khái cũng chừng vài ba ngày nữa thôi.
Hắn khoát khoát tay, lệnh cho hai bên lui xuống, đưa tay đỡ lấy ta, “Nếu đã sắp sinh rồi, còn tiến cung làm gì nữa.” Có thể được đương kim thiên tử nâng đỡ, mặt mũi Mộ Dung Tử Lung ta thật sự là ** lớn.
Ta đẩy tay hắn ra, “Dân nữ không gánh vác nổi.” Thái độ của ta hợp lý nhưng xa cách.
“Tử Lung, nàng và trẫm… và ta là tâm đầu ý hợp chi giao, còn câu nệ những thứ lễ tiết này làm gì?” Hoàng Phủ Thanh lần thứ hai đỡ lấy ta.
Ta buông mắt, “Hoàng thượng, ngài giờ đã là vua của một nước. Tử Lung chỉ là dân nữ tầm thường, làm sao dám phiền tôn giá của hoàng thượng.” Mộ Dung gia ta đã không quyền không thế, hạ mình một chút thì tốt hơn.
Hoàng Phủ Thanh thở dài một hơi, cười khổ, “Tử Lung, hài tử đã đặt tên chưa?”
“Con gái thì gọi Mộ Dung Dao, con trai thì gọi Mộ Dung Tuấn.” Nhà ta thì đã đặt tên rồi, còn nhà hắn?
Đứa trẻ trong bụng đột nhiên đá ta một cái, ta chịu không được đau đớn kêu lên một tiếng, “Ui da.”
Hoàng Phủ Thanh đỡ ta, hất cầm chỉ chỉ vào ngôi đình đằng xa, “Chúng ta đến bên kia ngồi đi.”
“Hoàng thượng, thật vinh hạnh cho dân nữ quá rồi.” Trước nay chưa từng nghĩ tới, Mộ Dung Tử Lung ta lại có thể được nhất quốc chi quân dìu đỡ thế này.
Hắn đỡ ta ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn con diều giấy đang bay trên trời, cười nói, “Tử Lung, những ngày nâng cốc nói cười, đã không thể nào trở lại.” Đúng là đẹp thật, thật nhớ những ngày hắn cải trang thành Thanh Nhi quá.
“Ta cũng không còn là thiếu nữ vô tri ngày đó, ngài cũng không còn là giai nhân khuynh thành ngày đó. Những ngày tháng năm xưa, chỉ có thể ghi tạc trong lòng.” Ta nói câu này rất thật, thời gian không thể quay lại được mà.
“Tử Lung, ta vẫn còn rất nhớ những ngày ấy.” Nhìn sâu vào mắt hắn, ta thấy được cái gọi là hoài niệm.
“Hoàng thượng, ngài bây giờ đã quân lâm thiên hạ, toàn bộ Thừa Thiên vương triều này, đều đã là của ngài rồi.” Những câu này nghe qua thì giống như a dua nịnh hót, nhưng cũng có một loại châm biếm sâu cay khác nữa.
“Ta bắt đầu hâm mộ hoàng huynh và Tử Ly.” Gió nhẹ tháng tư mơn man thổi qua, khiến người ta thần thanh khí sảng.
“Hoàng thượng, thắng làm vua thua làm giặc. Ngài là vương giả, hâm mộ họ làm gì.” Mộ Dung Tử Lung ta từ khi nào lại biết nói những lời trái lương tâm vậy nhỉ? Trong lòng ta hung hăng khinh bỉ chính mình.
“Tử Lung.” Hắn đột ngột quay đầu nhìn ta, bất đắc dĩ cười nói, “Ta thích nàng, tán thưởng nàng, nhưng lại chưa từng yêu nàng.”
Ta hơi sửng sốt, lập tức hồi phục thái độ xa cách lễ độm “Ồ? Thứ lỗi dân nữ ngu dốt, không hiểu thánh ý.” Không thích ta thì cần gì muốn lấy ta? Còn cả ngày bám riết không tha ta như vậy?
“Ngoại trừ nàng ấy, nàng là nữ tử duy nhất có thể lọt được vào mắt ta.” Ánh mắt Hoàng Phủ Thanh dần dần trở nên nhu hòa, lộ ra một cái mỉm cười điên đảo chúng sinh.
Nhìn thấy thần tình của hắn, ta đã biết hắn đang tơ tưởng đến người nào đó rồi. “Sở dĩ, không có cá thì tôm cũng được.” Vốn tưởng Hạ Tử Lung ta người người mến, hoa thấy hoa nở, xe gặp xe chở, không ngờ rằng người thật lòng yêu ta, chỉ có một mình Phong Vân. Những nữ tử xuyên không lúc nào cũng có một đống soái ca, còn bên cạnh ta chỉ có một mình Phong Vân, quả thật bi ai mà.
“Ta không thể yêu nàng ấy, nàng cũng không cần ta, thật đáng buồn.” Hắn đứng dậy đưa lưng về phía ta, hai tay chắp ra sau người, “Được cả thiên hạ thì sao, ta cái gì cũng không có.” Trong giọng điệu Hoàng Phủ Thanh thê lương trùng trùng, thân ảnh cao lớn dị thường cô tịch.
Ngày xưa đánh sống đánh chết chỉ vì để được làm hoàng đế, giờ thì hối hận rồi sao.
Ta đứng lên tiến tới sau lưng hắn, vạn phần thương cảm vỗ vỗ lên vai hắn, “Ở chỗ cao không chịu được giá lạnh.” Rất hiểu được tâm trạng này của hắn.
Một người đứng trên đỉnh Everest nhìn ngắm phong cảnh, tuy rằng có thể thu hết mỹ cảnh nhân gian vào mắt, nhưng cũng lạnh đến run người, cô đơn muốn khóc.
“Tử Lung, hôm nay thiên hạ thái bình. Có điều, trẫm… vẫn còn một chuyện vẫn chưa xử lý.” Ngữ khí Hoàng Phủ Thanh càng lúc càng lạnh, ta nghe mà thấy lòng lạnh toát.
Trong lòng đột nhiên run sợ, “Hoàng thượng muốn nói chuyện gì?” Một thứ cảm giác bất an từ đáy lòng dâng lên.
Hoàng Phủ Thanh dằn từng câu từng chữ nói, “Tiền – triều – phản – đảng.” Ngữ khí hắn mang theo nóng lạnh âm trầm, lộ ra một loại khí thế bễ nghễ sơn hà.
Ta cúi đầu, tất cung tất kính đáp, “Dân nữ ngu dốt, không hiểu ý tứ của hoàng thượng.” Đánh chết ta ta cũng không thừa nhận mình là công chúa tiền triều, bản cô nương triệt để giả chết.
Hắn xoay người, đỡ ta ngồi xuống, rồi cười nói, “Công chúa, giao tàng bảo đồ cho ta đi.”
Ta cười ngọt ngào, hoàn mỹ không gì sánh được, “Hoàng thượng, ngài muốn nói gì?” Kỳ quái, rốt cuộc là ai tiết lộ thân phận của ta ra ngoài.
Hoàng Phủ Thanh vẫn cười đến nghiêng nước nghiêng thành như trước, họa quốc hại dân, nhưng ngữ khí lại lãnh liệt dọa người, “Công chúa, ta muốn tàng bảo đồ.”
“Hoàng thượng, ngài muốn phong ta làm công chúa sao?” Ta vẫn tiếp tục giả ngây giả dại.
Thần sắc hắn đột nhiên biến lạnh, “Hạ Tử Lung, giao tàng bảo đồ ra, trẫm có thể không truy cứu cô cùng Phượng Ngự Thiên mưu phản.” A, trở mặt với ta rồi?
Nụ cười trên môi ta đã rút hẳn đi, thay vào đó là vẻ âm u lạnh lẽo, “Hoàng thượng, ta không có tàng bảo đồ.”
“Thật không khéo, ngày ấy ở hiệu sách Bát Quái, những việc cô và Mộ Dung Phong Vân làm, Viêm vương đều đã thấy cả rồi.” Nhân yêu ghé sát tai ta, thì thầm nói nhỏ.
Ngữ khí mềm nhẹ dịu dàng trăm ngàn vạn lần, nhưng cũng cực kỳ nguy hiểm.
Tính hết mọi đường, rót cuộc lại quên tính chuyện Hoàng Phủ Viêm nhìn thấy, càng không tính tới chuyện hắn lại bán đứng ta. Nếu như không có ta, vợ con hắn không biết có còn sống đến ngày này hay không. Lão tử xem hắn như tri kỷ, hắn lại xem ta như đá kê chân.
Ta cúi đầu, chậm rãi nở nụ cười, “Tên của ta đặt không sai chút nào.” Hạ Tử Lung, Hạt Tử Lung (1), danh xứng với thực.
“Hạ Tử Lung, ta biết hai người không muốn mưu phản, giúp ta tìm tàng bảo đồ, ta sẽ tha cho huynh muội hai người đi.” Một khắc trước còn nói với ta kỉ niệm ngày xưa, bây giờ thì trở mặt uy hiếp ta như vậy.
Ngẩng đầu, ta bình tĩnh nhìn hắn, “Hoàng thượng, ngài dự tính việc này không phải mới một ngày một bữa, đúng không?’ Hắn đúng là kiên trì, chờ Mộ Dung gia trao trả hết binh quyền, tỷ tỷ tỷ phu không còn ở trong kinh thành nữa, mới hạ thủ với huynh muội bọn ta. Tâm cơ thủ đoạn của tên nhân yêu chết này, người bình thường quả nhiên không thể sánh được.
“Đúng vậy.” Nhân yêu mặt đầy ý cười.
Mười ngón tay đan thành một cái tết bạch ngọc, chặt dến mức phát ta tiếng kêu rắc rắc, “Hoàng thượng đã quên, trong tay ta vẫn còn có hai mươi vạn đại quân, còn có vô số tài phú của tập đoàn Lục thị. Nếu ngươi dám làm gì bọn ta, ở đó chờ lão nương đoạt mất hoàng vị của ngươi đi.” Nếu người đã bất nhân, đừng trách sao ta bất nghĩa.
“Không, cô không làm vậy.” Hắn như đã dự liệu trước, chắc chắn nói, “Dùng mấy chục năm tâm huyết của Mộ Dung tướng quân cùng Thanh Nhã phu nhân, mới có được hôm nay thiên hạ thái bình, huynh muội hai người sẽ không tạo phản.”
Mặt ta khẽ biến sắc, “Ngươi biết?” Bình tĩnh lý trí như ta, cũng không kiềm được biến sắc.
“Cẩn thận kẻo động thai khí. Ân oán tình thù giữa Mộ Dung gia các người cùng Hoàng Phủ gia ta, ta đương nhiên biết.”
Tuy rằng ánh nắng chiếu rọi khắp nơi, nhưng ta vẫn thấy lạnh đến tận xương tận tủy, “Cho nên, ngươi cũng biết ngươi nhât định có được thiên hạ.” Là mùa đông năm nay đến sớm hơn sao? Tại sao lại thấy lạnh lẽo như vậy?
Hắn chậm rãi nhắm chặt hai mắt, thản nhiên mà chắc chắn nói, “Hoàng Phủ Hạo có Mộ Dung gia hỗ trợ thì đã sao nào? Dựa vào tính cách của hắn, yêu mỹ nhân không yêu giang sơn thì kết cục thế này cũng là lẽ đương nhiên. Mộ Dung gia các người trăm đường tính toán, kết quả là…” Hắn vươn tay ngón tay, thong thả mà hữu lực thu vào, đôi môi mỏng chậm rãi cong lên, “Thiên hạ này, cuối cùng vẫn vào tay ta.”
Hắn một thân hoàng bào, kim quan buộc tóc, đắm trong ánh tà dương chói mắt vô cùng, giống hệt thiên tiên. Ta đột nhiên thấy, hắn rất xa lạ, xa lạ đến khiến ta sợ hãi.
Hắn không còn là tam gia cùng ta nâng cốc nói cười như trước, cũng không còn là Thanh Nhi giả vờ đáng thương với ta, mà là quân vương của Thừa Thiên vương triều, là quốc chủ đứng đầu thiên hạ.
“Hoàng thượng, dân nữ nguyện đem hai mươi vạn đại quân giao cho hoàng thượng bảo vệ quốc gia. Có điều, tàng bảo đồ đã hủy, dân nữ thực sự không có nó.” Ta chậm rãi quỳ xuống, hai đầu gối dán chặt vào sàn nhà lạnh như băng.
Hắn cúi đầu liếc mắt nhìn ta, ngông cuồng tự đại, “Hạ Tử Lung, hai mươi vạn đại quân kia ta tự có cách xử trí. Thứ ta muốn, là tàng bảo đồ.” Khí phách cuồng ngạo toát ra trên người hắn, hiển hiện mười phần khí thế đế vương.
“Dân nữ không có tàng bảo đồ.” Ta cúi người, trán dán trên mặt đất, “Hoàng thượng, xin buông tha cho chúng thần đi.” Hạ Tử Lung ta suốt đời chưa từng cầu xin bất cứ ai, bây giờ, dĩ nhiên lại qùy xuống cầu xin hắn.
Hoàng Phủ Thanh lạnh lẽo liếc mắt nhìn ta, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt luân, đầy vẻ lạnh lùng, “Hạ Tử Lung, trẫm cho cô thời gian ba ngày, nếu như không giao tàng bảo đồ ra, thay Mộ Dung Phong Vân và đám người trong hiệu sách Bát Quái nhặt xác đi.” Từ ánh mắt hắn, ta nhìn thấy một thứ hào quang lãnh liệt.
Ta chống tay xuống đất, chậm rãi đứng lên, dũng cảm nhìn thẳng vào hắn, “Hoàng thượng muốn lấy tàng bảo đồ để làm gì?”
Hoàng Phủ Thanh ưỡn ngực, cuồng ngạo ngang ngạnh, “Ta muốn mở rộng bờ cõi, muốn Thừa Thiên vương triều ta xưng bá thiên hạ.” Dã tâm lớn thật.
Ta hít sâu một hơi, “Hoàng thượng, ngươi cho ta chút thời gian suy nghĩ đi.” Mảnh tàng bảo đồ đó, không phải và vật sở hữu của Hạ Tử Lung ta.
Hắn lạnh lùng nhìn ta, không mang theo một chút cảm tình, “Giờ ngọ ba khắc ba ngày sau nếu như không giao ra tàng bảo đồ, đi nhặt xác cho đại ca yêu quý của cô đi.”
“Hoàng thượng, ban đầu là thái tử thắng. Ta đã dùng ngọc tỷ truyền quốc để trao đổi, xin muội phu buông tha cho ngươi. Không ngờ rằng hôm nay, ngươi lấy oán trả ơn như vậy.” Sớm biết ta đã một đao giết hắn cho rồi, để cháu rể ta lên làm hoàng đế.
Trên khuôn mặt tuyệt mỹ của nhân yêu lộ ra một cái mỉm cười, “Ân tình của cô ta vẫn ghi nhớ, cho nên, chỉ cần cô giao tàng bảo đồ ra, ta cam đoan sẽ không giết bất cứ người nào.” Nụ cười đó, giá lạnh thấu xương.
“Quân vô hí ngôn?” Ta đối với nhân phẩm của nhân yêu đã không còn hi vọng gì nữa.
Hắn ngẫm nghĩ một chút, cười: “Quân vô hí ngôn.”
“Ba ngày sau, ta sẽ cho ngươi câu trả lời thuyết phục. Có điều, ta muốn gặp Phong Vân.” Chuyện lớn thế này, ta phải thương lượng với Phong Vân mới được.
“Ta không thể cho cô gặp hắn, tránh việc hai người mưu đồ bí mật. Quên nói cho cô biết, Phong Vân của cô, bây giờ đang ở thiên lao.” Nam nhân này thật là đáng sợ, đã sớm đoán được tất cả rồi. Hạ Tử Lung ta luôn luôn tự cho mình thông minh, hôm nay, lại bội phục sát đất, tâm phục khẩu phục.
————————-
(1) Hạ và Hạt đều đồng một phát âm /xia/, hai chữ Lung mặt dù nghĩa khác nhau, nhưng cùng một phát âm /lóng/ và phiên âm Hán Việt. Hạt tử: người mù, lung (chữ lung trong Hạt Tử Lung) là điếc. Ở đây ý của Tử Lung chính là đang ví mình như người câm điếc.