Chẳng qua là nếu như cô đã đồng ý rồi thì Ngải Tĩnh sẽ tuyệt đối không buông tha.
Lúc grunt mở cửa phòng, cô đúng là thật sự mang theo laptop: “Muốn cùng anh so tài hữu nghị một trận.”
“CS?” grunt tựa ở cạnh cửa, mặc dù đang hỏi cô, nhưng ánh mắt lại cảm thấy bất ngờ nhìn Ngải Tĩnh.
Ngải Tình nhìn ánh mắt của hắn, trong nháy máy liền hiểu.
Cô có chút buồn cười mà lẩm bẩm một câu: “Các người đều là đã rõ mà còn giả vờ, còn muốn tôi làm cái gì cho nữa?”
grunt làm như không nghe thấy, nghiêng người nhường lối đi: “Vào đi.”
Hai người đi vào, phát hiện phòng của hắn thật sự là lộn xộn không còn từ nào hình dung được, mấy cái valy to đại bác bị mở ra, bên trong đều là các linh kiện máy tính và máy tính… Ngải Tình liếc nhìn mấy cái, trong mấy đống đầy linh kiện kia vẫn có nhiều cái mà cô biết, chỉ là tất cả chúng nó đều là hàng đỉnh của đỉnh.
Nhất là bốn năm cái máy tính trên giường.
Xem ra hắn không chỉ là cao thủ mà hoàn toàn là một người say mê công việc đến phát điên.
Hơn nữa, trong phòng không chỉ có một người.
Có một người tóc kiểu đầu đinh, thoạt nhìn có chút giống lưu manh có văn hóa đứng lên liếc nhìn Ngải Tình lại nhìn Ngải Tĩnh: “grunt, mày thế mà lại quen AppleDog…” Trong tay hắn còn cầm một quyển sách sinh học, cảm thấy vô cùng hứng thú nhìn hai người: “Tôi mới chỉ xem qua video của Cẩu Cẩu, không phân biệt được rõ là ai. có thể giới thiệu không?”
“Là tôi.” Ngải Tình nói.
“Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.” Người kia rốt cục để sách xuống, đi đến gần cô, trịnh trọng vươn tay, “Tôi cũng là tuyển thủ Starcraft 2, 97.” Ngải Tình không ngờ hắn lại trịnh trọng như vậy, nắm lấy tay hắn, hiếu kỳ hỏi: “Cái tên này của cậu… là để ăn mừng năm Hongkong được trả về sao?”
97 cười rộ lên, hai má vậy mà lại có hai lúm đồng tiền, đáng yêu không chịu được: “Đúng vậy, tôi chính là vào năm kỉ niệm 10 năm Hongkong được trả về bắt đầu thi đấu thể thao điện tử, tôi nhớ rõ năm ấy, cô là quán quân Need For Speed châu Á.”
“Đã rất lâu rồi.” Ngải Tình cảm thấy người trước mặt này cũng xấp xỉ tuổi cô, lại không hiểu sao cảm thấy thương cảm.
“Vì sao không tiếp tục thi đấu nữa? Tôi còn nghĩ cô chuyển nghề nghiệp, sau đó không có tin tức gì nữa.”
Ngải Tình không có trả lời trực tiếp, nói hai câu cho qua, liền đem máy tính đặt trên bàn làm việc ngoài phòng phòng khách.
“Máy tính của tôi không cài CS, ” grunt lấy một cái trên giường, “Tôi dùng máy của bạn tôi đấu với cô vậy.”
97 vô cùng ngạc nhiên nhìn grunt: “Mày và Cẩu Cẩu chơi cái này à, cẩn thận thua đấy.”
Cô vốn không phải là nghiêm túc đến đây so tài, lại bị người ta nói như vậy, cảm thấy không được tự nhiên lắm, liền ấn nút nguồn mở máy nói: “Hơn hai năm qua tôi chỉ chạm qua CS đúng 1 lần, so với trước kia không biết đã lạc hậu bao nhiêu nữa.”
97 thở dài một hơi: “Vậy cậu ta coi như miễn cưỡng có cửa thắng…”
…
Ngải Tình chưa thấy qua người nào muốn hại đồng đội như vậy, rất đồng tình liếc nhìn grunt.
Hắn cơ bản không thèm phản ứng với 97, đem cái máy tính kia bỏ lên bàn, một tay mở máy, tay kia thuận tiện tháo phím cách: “Không dùng nút cách, ” sau đó liền tháo phím 1, 2, 3, 4 và phím R ra, “Không thể đổi súng trên đường, không được dùng bất kỳ quả bom mù nào. Thế nào?”
Lúc hắn nói chuyện, khóe miệng luôn luôn giương lên một vòng cung xinh đẹp.
Bộc lộ tài năng.
“ok, ” Ngải Tình thật ra cảm thấy rất hứng thú với kiểu chơi này, tháo ra mấy phím, cuối cùng đến phím S cũng tiện tay tháo xuống, “Phím lùi về sau cũng có thể tháo.”