Thế nhưng cái “thời vận không tốt” này lại chẳng lúc nào buông tha cho Đàn Huyền Vọng, khiến hắn hoài nghi phải chăng ông trời đang trêu đùa với hắn!
Vận mệnh cấp bách chẳng lưu đường sống, gió vi vút thổi qua bao thăng trầm.
Có lẽ vào một khắc ấy, tại nơi sơn cùng thủy tận, không có đường lui mà hắn chẳng hề muốn tới này, Đàn Huyền Vọng mới có thể hiểu được điều hắn thực sự mong muốn là gì?
Có lẽ là do Tạ Khiếu Phong đã yêu hắn quá sâu, luôn luôn dung túng che chở không cầu hồi đáp, cho nên hắn mới có thể tham lam vô độ đến thế.
Nếu như Tạ Khiếu Phong có thể bớt yêu hắn đi một chút, lúc gần lúc xa hắn, có lẽ hắn sẽ để ý đến kẻ ấy nhiều hơn.
Nếu từ giờ trở đi ta không nói dối, không lừa gạt, không giở thủ đoạn nữa......
Tạ Khiếu Phong, ngươi có thể tha thứ cho ta hay không?
Điều kí điệp luyến hoa ‧ đông phong vãn
Hà sự bằng lan không vọng đoạn?
Sậu vũ cuồng phong,
Xuy bãi lưu vân tán.
Nhẫn bả chân tình quy nhất thán,
Tử quy đề huyết thanh thanh oán
(Sao người tựa lan can
Phóng mắt nhìn miên man?
Mưa dập gió vùi
Gió ngừng, mây tan tác
Đành để chân tình hóa tiếng than,
Tiếng đỗ quyên ai oán khôn nguôi)