Chiều hôm đó, hắn hỏi Đàn Huyền Vọng: “Gặp Hà phu nhân rồi mới biết, ngươi và bà ấy dung mạo giống nhau là vậy, nhưng tính cách lại hoàn toàn trái ngược. Ta không sao hiểu nổi, đại mỹ nhân như mẫu thân ngươi, ai, tại sao Đàn vương gia lại không yêu thương không sủng ái?” Tuy thân thế đã sáng tỏ, hắn vẫn không quen gọi Đàn Thế Bân bằng cha.
Đàn Huyền Vọng hừ lạnh: “Ông ấy một mực chung tình với bà mẹ điên khùng Hoàn Nhan Chỉ của ngươi, làm sao còn để mắt đến nữ nhân khác? Hơn nữa mẹ ta tính tình rụt rè nhút nhát, nhìn phát ghét, khó trách người ta nghi ngại!”
Tạ Khiếu Phong trầm ngâm: “Không hẳn là thế. Chẳng phải hầu hết nam nhân đều thích mỹ nhân khôn khéo lại biết nghe lời hay sao? Theo như ta thấy, tính tình của Hà phu nhân cũng rất được lòng người.”
Đàn Huyền Vọng hung hăng trừng mắt nhìn hắn, quát lớn: “Đừng có nằm mơ giữa ban ngày! Nàng dẫu còn trẻ, cũng là kế mẫu của ngươi đó! Ngươi đừng có nuôi ý đồ đen tối!”
Tạ Khiếu Phong hoảng hốt, xua tay lia lịa: “Ngươi hiểu lầm rồi! Nhị đệ, ta tuyệt không có ý này! Ta, ta chỉ thấy lạ thôi, đại mỹ nhân như Hà phu nhân, vậy mà lại ở một nơi đơn sơ đạm bạc như thế, suốt ngày ăn chay niệm phật, những việc lặt vặt hầu hết cũng không sai tỳ nữ mà tự tay làm. Tính tình ngươi thực không giống như được bà ấy dạy dỗ.”
Đàn Huyền Vọng nhếch môi, cười âm trầm: “Sao? Ý ngươi là, ta đây xa hoa cùng cực, chỉ biết hưởng lạc, đã thế tính cách lại quái đản, tùy hứng làm bậy chứ gì?”
Tạ Khiếu Phong thấy hắn ngân nga luyến láy chữ “ta”, biết hắn đã nổi giận, tức khắc im như thóc, ngoan ngoãn ngậm miệng ngồi yên một bên, không dám mở lời nữa. Đàn Huyền Vọng vui vẻ thư thái trở lại, tiếp tục viết tấu chương (*)
(*) Nguyên văn: chiết tử. Định nghĩa chính thống thì nó là quyển sổ gấp nhỏ dùng để ghi ghép, cũng có thể dùng với nghĩa tấu chương.
Tuy hiện giờ hai người xem như đã lưỡng tình tương duyệt, nhưng có rất nhiều chuyện kỳ thực cả hai đều ngầm hiểu là không nên nói ra. Sau khi tiến cung, không biết Đàn Huyền Vọng và Hoàn Nhan Lượng đã nói với nhau những gì. Hắn không hề giải thích với Tạ Khiếu Phong, ngày nào cũng cắm cúi ghi ghi chép chép tấu chương.
Tạ Khiếu Phong chưa từng nhìn qua những gì hắn viết trong tấu chương, nhưng căn cứ vào chuyện binh mã được điều động khắp bốn phía Trung Đô, hơn nữa trong dân gian cũng bắt đầu có tin đồn truyền về từ biên cảnh, hắn biết đại quân nam chinh của Hoàn Nhan Lượng đã sắp xuất phát, chiến sự Kim Tống đang vô cùng căng thẳng. Mà nhị đệ của hắn căn bản không muốn thu tay, quy ẩn nơi hoang sơn, ngược lại còn nhăm nhe muốn lợi dụng cuộc chiến này để chứng tỏ bản lĩnh, hoàn thành giấc mộng dựng nên bá nghiệp trải dài thiên thu.
Tạ Khiếu Phong có ý muốn bàn với hắn chuyện rời khỏi vương phủ đi ẩn cư, thế nhưng trước mặt hắn lại không sao nói ra được, chỉ sợ phá vỡ bầu không khí yên ả không dễ gì có được này. Mỗi ngày đều trôi qua trong lo sợ bất an, nhiều lần ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Có lẽ vẻ trầm mặc của hắn khiến cho Đàn Huyền Vọng cảm thấy có gì đó bất thường, hắn rời mắt khỏi đống công văn sổ sách, trầm ngâm trong chốc lát, nhẹ nhàng nói: “Kỳ thực, tính cách của ta là do tự ta dưỡng thành.”
“Hả?”
“Ngươi nghĩ xem, mẹ ta tính tình nhu nhược, lại xuất thân là tỳ nữ, ở trong một đại gia tộc như Tể vương phủ này, làm sao có thể sống yên ổn? Nếu ta không mạnh mẽ hơn một chút, tàn nhẫn hơn một chút, hai mẹ con chúng ta chẳng phải đã sớm bị mấy tên khoái chơi bẩn sau lưng đuổi ra khỏi phủ rồi sao?”
Tạ Khiếu Phong trầm ngâm. Tuy hắn cũng lớn lên bên Liễu Phương, một người lúc nào cũng coi hắn là thù địch, nhưng vị dưỡng mẫu này vẫn còn e ngại trượng phu Tạ Tấn; vả lại với tính cách của hắn, những chuyện nhỏ nhặt vốn dĩ không làm khó được. Đương nhiên cũng có thể do đầu óc hắn chậm chạp, có bị ngấm ngầm hắt hủi cũng hoàn toàn không nhận ra. Cho nên hắn rất khó tưởng tượng ra hoàn cảnh xuất thân của Đàn Huyền Vọng.
Đàn huyền Vọng thấy nét mặt hắn trở nên ảm đạm, bỗng “phi” một tiếng: “Ha, cũng may ông già ngoại trừ Hoàn Nhan Chỉ thì không có thê thiếp nào khác, trong phủ cũng không có ai dám giỡn mặt hai mẹ con ta. Bộ dạng kia của mẹ ta kỳ thực là do bà ấy cam tâm tình nguyện, vậy ta lại càng tự do.” Giọng điệu cay nghiệt, phút chốc lại biến thành an ủi.
Tạ Khiếu Phong mỉm cười gật đầu, thấy chén trà của hắn đã cạn liền ân cần rót thêm.
Đàn Huyền Vọng quay đầu liếc nhìn hắn, trong đôi mắt hoa đào hiện lên tiếu ý trong trẻo, nhẹ nhàng lưu động, không giống vẻ ấm áp đơn thuần. Tạ Khiếu Phong nhìn hắn, cảm giác rung động dịu dàng thân thuộc lần thứ hai dâng lên trong lồng ngực, khiến cho tâm can phát nhiệt.
Nhịn không nổi mà lại gần, hôn lên đôi môi đỏ thắm kia.
Nếu nhị đệ cứ mãi như thế, có lẽ có thể cùng hắn tính toán chuyện tương lai của hai người...... Những ngày đẹp đẽ yên bình như thế này không dễ gì có được, làm sao có thể cam nguyện trơ mắt nhìn nó lặng lẽ trôi đi?
“Ta......” Không hẹn mà gặp, hai người đồng thời mở miệng. Tạ Khiếu Phong sửng sốt, nhìn nét cười của nhị đệ, hắn có dự cảm không lành.
“Hoàng thượng muốn năm tới sẽ ăn Trung Thu ở Lâm An.”
Tạ Khiếu Phong đôi môi khe khẽ run rẩy. Phủ Lâm An là đô thành của Nam Tống, dã tâm của Hoàn Nhan Lượng đã rõ như ban ngày. Chuyện xuất binh nam chinh có thể nói là gần ngay trước mắt, không cho phép hắn trốn tránh, tìm cách lừa mình dối người.
“Ngươi là Bối tử do Hoàng thượng lời vàng ý ngọc đích thân sắc phong.” Đàn Huyền Vọng nhìn hắn, trong mắt ba quang lưu chuyển, “Ai, Bối tử gia, ngươi có dự định gì không?”
Tạ Khiếu Phong hít sâu một hơi: “Nhị đệ, ngươi đã hiểu rõ tâm tư của ta, hà tất phải trêu chọc ta như thế”
Hắn nói năng rõ ràng từ tốn, lại khiến Đàn Huyền Vọng sốt ruột. Hắn vỗ án kỷ, vụt đứng lên, nhíu mày: “Ngươi tốt xấu gì cũng là thằng đàn ông, mà sao hành sự y chang mấy con đàn bà? Nam tử hán đại trượng phu, lại có một thân tuyệt thế võ công, vậy mà không nghĩ tới chuyện kiến công lập nghiệp, đúng là đồ hèn nhát!”
Tạ Khiếu Phong không hề tức giận, chỉ nhìn gương mặt đỏ bừng của hắn, nhẹ giọng nói: “Nhị đệ, ta biết ngươi một lòng muốn kiến công lập nghiệp, dương danh thiên hạ. Nhưng có chuyện này ngươi đã bao giờ nghĩ tới chưa? Nhất tướng công thành vạn cốt khô (*) Đại Kim mang quân nam hạ, người chịu khổ chính là ngàn vạn quân binh, lê dân bách tính. Chiến tranh nổ ra, sinh linh đồ thán, không chỉ có bách tính nước Tống mà bách tính nước Kim cũng vậy.”
(*)Nhất tướng công thành vạn cốt khô: Một tướng thành danh thì muôn vạn người phải rơi vào cảnh chết chóc. Đây là một câu thơ trong bài “Kỷ Hợi tuế” của Tào Tùng, nhà thơ thời Đường, ý nói chiến tranh tàn khốc (lúc mới nghe câu này mềnh còn tưởng công thành = đánh thành chứ =,=)
Dành cho ai quan tâm: Link
Đàn Huyền Vọng nhướn mày, cười ngạo nghễ:”Ai, vậy ngươi định đứng ra ngăn cản trận chiến này sao?”
Tạ Khiếu Phong tức khắc nghẹn lời, cúi đầu, rất lâu sau mới nói: “Hoàn Nhan, không, hoàng thượng tâm ý đã quyết, chỉ sợ trận đại kiếp nạn này khó mà hóa giải được. Thực sự ta cũng không biết nên làm gì cho phải.”
Đàn Huyền Vọng cười lạnh: “Nói đi nói lại, thì ra ngươi định khoanh tay đứng nhìn. Ta cũng chẳng muốn quản ngươi, nhưng không quá hai ngày nữa Hoàng Thượng sẽ triệu kiến ngươi, ngươi trước hết hãy nghĩ xem nên ứng đối hoàng mệnh như thế nào đi.”
“...... Ta đang định đi can ông ấy.”
“Ha, khá lắm, bối tử gia cũng thật ngây thơ.” Đàn Huyền Vọng bật cười, tròng mắt bỗng tối đen lại: “Ta không bì được với ngươi. Ta không có mẫu thân là ngự muội lá ngọc cành vàng, hưởng thánh quyến long sủng (*), vậy nên ta phải tạo dựng sự nghiệp, phải trở nên vượt trội, có thế mới không bị người xem thường, bị người ức hiếp; phải tự mình nỗ lực đi tranh đoạt; mà không có quân công thì nói gì cũng vô dụng. Ta ẩn thân ở Giang Nam đã lâu, thăm dò được nội tình binh lực thủy quân nước Tống cũng như thủy đạo của Trường Giang, mấy ngày nay đã viết lại chi tiết lên tấu chương. Đợi ít hôm nữa trình lên hoàng thượng, nhất định có thể lập công lớn.”
(*) thánh quyến long sủng: được vua yêu mến.
Tạ Khiếu Phong kinh hãi, gương mặt phút chốc đổi sắc: “Nhị đệ, ngươi, ngươi...... Ngươi hẳn cũng biết, tấu chương này một khi trình lên, hậu quả sẽ là gì?”
Đôi mắt Đàn Huyền Vọng lóe ra tia sắc lạnh, thách thức: “Sao ta lại không biết? Hoàng thượng có được nó, con đường nam chinh sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều; mà ta cũng có thể toại nguyện, đạt được công danh quyền thế ta mong muốn!”
“...... Lòng ngươi chẳng lẽ không còn chút nhân nghĩa, thương xót sinh linh? Ngươi có còn nhớ tam muội Tiểu Vân? Muội ấy cùng đám huynh đệ kia đều là cô nhi vì hoạ chiến tranh mà lưu lạc khắp nơi, hoàn cảnh đáng thương biết bao. Giờ đây Kim, Tống lấy sông làm ranh giới, chia nhau cai trị, mới qua vài năm yên bình, dân chúng khó khăn lắm mới có thể ổn định trở lại, ngươi, việc ngươi làm là trợ Trụ vi ngược(*)!”
(*) Trợ Trụ vi ngược: giúp vua Trụ làm điều tàn ác. Vua Trụ đời nhà Thương là một trong những ông vua nổi tiếng tàn ác, câu này hiểu nôm na là giúp kẻ ác làm chuyện xấu.
Đàn Huyền Vọng chớp mắt, nói: “Nga? Vậy ngươi là cháu ngoại của Trụ vương thì sao?” Phất ống tay áo, nhanh chóng rời đi, phút cuối còn quay đầu cười lạnh: “Ngươi ở chỗ của ta nói không lựa lời, chống đối Hoàng Thượng còn có thể thu lại được. Hoàng thượng hỉ nộ vô thường, ngươi dẫu là cháu ngoại của người, nhưng nếu chọc giận long nhan, chỉ sợ kết cục cũng không tốt đẹp gì!”
Tạ Khiếu Phong ngơ ngẩn ngồi bên án kỷ, trong lòng trăm mối tơ vò. Ánh mắt hắn chợt dừng lại trên tấu chương còn đang viết dang dở nằm trên án thư, trong lòng chấn động, lặng lẽ ngắm nhìn hồi lâu rồi chầm chậm vươn tay.
Đàn Huyền Vọng nổi giận đùng đùng bước ra khỏi thư phòng, ngây người nửa ngày, cất cao giọng: “Oanh Nhi! Yến Nhi!”
Một lúc sau mới thấy Yến Nhi vội vàng chạy tới, hỏi: “Thế tử có chuyện gì phân phó?”
Đàn Huyền Vọng đờ người, khi nãy chẳng qua là nộ khí tích tụ không có chỗ phát tiết mới mở miệng gọi bừa. Yến Nhi vừa hỏi, hắn lại không biết nói gì. Tim lạc mất một nhịp, hắn thuận miệng nói:”Pha cho ta một ấm trà mới. Phải rồi, Oanh Nhi đâu?”
Yến Nhi nói: “Nô tỳ cũng không thấy Oanh Nhi tỷ tỷ đâu. Hì hì, tỷ ấy ngày thường thích chạy lung tung khắp nơi trốn việc, nào ngờ hôm nay lại bị thế tử người bắt gặp!”
Đàn Huyền Vọng lúc này nào có tâm tư đùa giỡn với nàng, thở dài nói: “Thôi, ngươi mau đi pha trà mang tới thư phòng đi.” Lại quay trở về, vừa bước vào cửa đã phát hiện Tạ Khiếu Phong biến đi đâu mất hút, cơn giận vừa mới tiêu tan lại bùng lên. Thổ bao tử đần độn cổ hủ từ trước đến này chỉ muốn lấy lòng mình, giờ lại còn dám giỡn mặt mình?
Ngồi xuống trước án kỷ, bất chợt cả kinh. Tấu chương ghi lại những tin tức về thủy quân Nam Tống hắn vất vả vài ngày viết ra đã không cánh mà bay!
Hai hàm răng bất giác nghiến chặt lên môi, hắn giận đến mức toàn thân phát run. Chuyện này không nghi ngờ gì, nhất định là Tạ Khiếu Phong làm! Đồ ngu, ngươi tưởng lấy trộm tấu chương là có thể ngăn cản quyết tâm của ta hay sao? Không có tấu chương còn có thể viết lại, mọi thông tin đều đã khắc sâu trong đầu. Ta mất gần một năm ở Giang Nam dò xét, để giành được cơ hội thăng tiến đã hao phí bao nhiêu tâm huyết, chịu bao nhiêu khổ sở, sao có thể có thể dễ dàng quên được!
Đúng lúc này Yến Nhi bưng trà bước vào, thấy hắn mặt mũi hằm hằm thì giật mình kinh sợ. Hắn quay đầu, tức giận dằn từng chữ: “Tạ Khiếu Phong đâu?”
Yến Nhi ngập ngừng: “Hình như nô tỳ vừa mới thấy bối tử đi qua.”
Đàn Huyền Vọng nhảy dựng lên, sải bước lao ra ngoài cửa, quả nhiên nhìn thấy Tạ Khiếu Phong đang ngênh ngang đi vào. Cơn giận của hắn bộc phát, cũng không nhiều lời, nhuyễn kiếm rút ra khỏi vỏ, hóa thành một vệt sáng loang loáng như cầu vồng nhắm thẳng đối phương, vừa tàn nhẫn lại vừa chuẩn xác, không chút lưu tình.
Tạ Khiếu Phong hoảng sợ, xoay người né tránh kiếm quang, nói: “Nhị đệ ngươi làm gì thế!”
Đàn Huyền Vọng trừng mắt nhìn hắn, lại đâm thêm một kiếm. Lưu Vân kiếm pháp của hắn đã luyện thành, lại dùng bảo kiếm chém sắt như chém bùn, Tạ Khiếu Phong tay không tấc sắt lại trọng thương mới khỏi, nhất thời bị bức cho liên tiếp lùi về phía sau. Không quá vài chiêu, trên cánh tay đã chi chít vết thương, máu tươi tí tách nhỏ xuống.
Đàn Huyền Vọng tạm thời ngưng lại, chất vấn: “Tấu chương của ta đâu?”
Tạ Khiếu Phong sửng sốt, đáp: “Ta, ta không lấy!”
“Ngươi lừa ta!”
“...... Ban đầu ta cũng muốn hủy đi, nhưng cuối cùng vẫn không động vào. Cho dù lấy được thì ngươi cũng có thể viết lại”
Thấy hắn vẻ mặt chân thành không giống giả vờ, Đàn Huyền Vọng ngây ngẩn cả người. Tạ Khiếu Phong thấy thế vội hỏi: “Sao thế, không tìm thấy tấu chương? Kỳ thực ta thấy bị mất cũng tốt, tấu chương của ngươi một khi trình lên, không biết bao nhiêu bách tính Đại Tống sẽ phải lưu lạc khắp nơi, tan cửa nát nhà”
“Câm miệng!” Vốn đã ấm ức đầy bụng, còn phải nghe hắn giảng đạo, Đàn Huyền Vọng càng thêm điên tiết. Đột nhiên, ánh mắt hắn chớp động, giật mình: “Nha đầu Oanh Nhi kia!” Rút kiếm chạy thẳng tới rừng đào.
Tạ Khiếu Phong mờ mịt chẳng hiểu gì, đứng ngây ra như phỗng hơn nửa ngày mới đuổi theo hắn.
Vườn đào trong nội hoa viên, Oanh Nhi đang vội vàng trở về, lại bị Đàn Huyền Vọng từ trên trời giáng xuống ngăn lại. Hắn mặt lạnh như sương, lạnh lùng liếc nhìn nàng, nói: “Bản tấu của ta đâu?”
Oanh Nhi liều mạng lắc đầu: “Thế tử, người nói gì vậy, nô tỳ không hiểu......”
“Ngươi là người của tam phòng Vũ Anh đường ca? Hay là người của tứ thúc?” Nhuyễn kiếm run lên, mũi kiếm chỉ thẳng, máu tươi đỏ sẫm nhỏ tí tách trên mặt đất.
Oanh Nhi sợ tới mức mặt không còn chút huyết sắc, run run nói: “Thế tử, người......”
“Nói! Tấu chương của ta đâu?”
Oanh Nhi mềm nhũn hai chân, ngã ngồi trên mặt đất”...... Tấu chương, đã giao cho Anh thế tử rồi......”
Đàn Huyền Vọng nổi giận đùng đùng: “Tên khốn, phi, muốn mạo nhận công lao sao! Giỏi lắm, Oanh Nhi, ngươi theo ta nhiều năm như thế, thì ra là để giúp hắn lập công lớn, thật khó cho ngươi mà!”
“...... Thế tử, nô tỳ biết sai rồi, xin người tha cho nô tỳ!” Thấy hắn mắt hắn lóe ra sát khí, Oanh Nhi toàn thân run rẩy.
Đàn Huyền Vọng cười lạnh: “Trên đời lại có chuyện dễ dàng thế sao?”
Oanh Nhi thấy hắn mặt mày dữ tợn, lại hiểu rõ tính tình thế tử nhà mình, cầu xin tha thứ cũng vô dụng, đột nhiên cắn răng nói: “Thế tử, ngươi, ngươi...... Ta biết quan hệ giữa ngươi và Bối tử! Ngươi dám đả thương ta, ta liền đem việc này tiết lộ ra ngoài!”
Đàn Huyền Vọng ngẩn người, dừng bước. Hắn và Tạ Khiếu Phong tuy rằng lưỡng tình tương duyệt, nhưng ngoại trừ đêm hôm đó thì cũng không có cử chỉ nào quá đà......
“Sáng hôm đó, chính mắt ta nhìn thấy bối tử y quan không chỉnh trở về phòng, mà thế tử ngươi tuy đã về phòng từ trước khi trời sáng, nhưng lại cầm trong tay một bộ y phục. Lúc ấy mặc dù không thấy rõ, nhưng sau đó nhìn thấy bối tử ta liền nhận ra bộ y phục kia kỳ thực là của bối tử!” Oanh Nhi bị uy hiếp, gan cũng lớn thêm không ít.
Đàn Huyền Vọng âm trầm như nước, mím môi không nói.
“Vừa rồi trong thư phòng Bối tử còn hôn ngươi, ta cũng nhìn thấy! Bối tử là cháu ngoại được hoàng thượng vô cùng sủng ái, còn thế tử ngươi chẳng qua chỉ là thứ xuất tử (con vợ lẽ) do một Hán nữ như Hà Vương phi sinh ra, nếu chuyện này lộ ra ngoài...... Thế tử ngươi nhất định thân bại danh liệt! Rồi ai cũng sẽ cười ngươi xuất thân thấp hèn, bội đức vô sỉ!”
“...... Nô tỳ nhất thời hồ đồ mới lấy trộm tấu chương của người, xin người giơ cao đánh khẽ tha cho nô tỳ, nô tỳ tuyệt đối sẽ không tiết lộ việc này cho ai khác! Hơn nữa, hơn nữa nô tỳ xin thề, từ nay về sau sẽ không bao giờ nghe Vũ Anh thế tử xúi giục nữa, nguyện một lòng trung thành với một mình thế tử!”
Đàn Huyền Vọng trầm mặc không nói, hồi lâu mới ngẩng đầu lên, ôn nhu nói: “Oanh Nhi ngươi nói thật sao?” Thì ra ai ai cũng cười ta là con của Hán nữ thấp hèn, ngay cả một nha đầu như ngươi cũng dám uy hiếp? Trong lòng thống hận cực độ, trên mặt lại mang nét cười, mi nhãn loan loan, ôn hòa thân thiết.
Oanh Nhi gật đầu lia lịa: “Từ nay về sau sau, Oanh Nhi nhất định một lòng hầu hạ thế tử...... A -” Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, phá vỡ không khí tĩnh lặng trong rừng đào.
Khi Tạ Khiếu Phong phi thân đuổi tới nơi, đập vào mắt chính là khung cảnh ấy!
Đàn Huyền Vọng một kiếm xuyên qua ngực Oanh Nhi, xoay nhẹ lưỡi kiếm, đột nhiên rút ra, tức khắc huyết hoa bắn ra bốn phía, sắc máu đỏ tươi đẹp đến chói mắt, khiến cho hoa đào hồng thắm xung quanh cũng trở nên nhợt nhạt. Liền đó, Oanh Nhi yếu ớt ngã xuống mặt đất, khí tuyệt thân vong. Khung cảnh này thực vô cùng quen thuộc.
Phút chốc, Tạ Khiếu Phong phảng phất nhớ lại đêm thượng nguyên ấy, trong khách điếm thành Lâm An, hắn hao hết tâm tư, sức cùng lực kiệt giúp Đàn Huyền Vọng trừ độc chữa thương — huynh đệ kết nghĩa kim lan của hắn, người hắn một lòng ái mộ, bất chấp tổn hại đến công lực, lại không chút lưu tình đẩy hắn vào chỗ chết! Một kiếm xuyên tim từ phía sau, tàn nhẫn quả quyết, không lưu đường sống.
Phía bên này, Đàn Huyền Vọng tung một cước, đem thi thể Oanh Nhi đá sang một bên, trong mắt xẹt qua tia âm lệ quen thuộc.
Hai khung cảnh tương đồng phảng phất đang chồng lên nhau, Tạ Khiếu Phong cảm thấy miệng vết thương nơi ngực trái vốn dĩ đã khép lại từ lâu lại một lần nữa nhói đau.
Hắn lảo đảo tiến lại gần, mỗi bước nặng tựa ngàn cân, ánh mắt tràn đầy bi thống: “Ngươi, ngươi giết Oanh Nhi!”
Đàn Huyền Vọng cười lạnh: “Nha đầu kia là nội gián ẩn náu bên người ta, lại dám mở miệng uy hiếp, ta hận không thể nghiền xương ả thành tro, chỉ giết không thôi là quá dễ dàng cho ả rồi!”
“Cho dù là vậy thì nàng cũng đã hầu hạ ngươi nhiều năm, sao ngươi nỡ nhẫn tâm…” còn nhớ ngày ấy hắn mới đến vương phủ, thiếu nữ hoạt bát với đôi má lúm đồng tiền tươi như hoa xuân, giờ đây hai mắt trợn trừng, tử trạng cực thảm.
“Sao ta lại không thể nhẫn tâm! Những kẻ dám phản bội ta, lừa gạt ta đều đáng chết!”
“...... Ngươi quá cực đoan.”
“Hừ, chẳng qua chỉ là một nha đầu, ngươi định vì nàng mà khắc khẩu với ta?”
“...... Ngươi xem thường nha đầu, vậy có khác gì đám hoàn khố vương tôn xem thường thân phận của mẹ con ngươi, ức hiếp hai người năm xưa?”
“Người với người vốn không có gì khác biệt. Nha đầu này nếu có bản lĩnh, tự mình có thể kéo ta xuống, hại chết ta. Thế nhưng ả lại không có bản lĩnh ấy, mất mạng cũng không trách được ai. Tục ngữ nói, muốn bay thì không sợ ngã chết!”
Tạ Khiếu Phong cắn chặt răng, nói không nên lời, chỉ cảm thấy lồng ngực bị đè chặt, thật lâu sau mới nói: “Nhị đệ, lúc trước ở núi Thạch Bình ta đã nói qua, ngươi không từ thủ đoạn, tuyệt tình đoạn nghĩa như thế, căn bản là đã trúng tà. Nếu vẫn không biết hối cải, rồi sẽ rơi vào tuyệt lộ! Ta nhất định phải ngăn cản ngươi!”
“Nga, thật không?” Nghe vậy, hắn nheo mắt mỉm cười, khóe miệng hơi hơi nhếch lên mang theo ba phần khiêu khích, ba phần mỉa mai, đôi ngươi trong sáng lạ thường, “Ta đây trời sinh tính như sài lang, tâm như rắn rết, căn bản không thể hối cải, xem ra ngươi muốn giết ta?”
Tạ Khiếu Phong nhìn hắn, nụ cười mang theo nét tuyệt mỹ lẫn vẻ ác độc khiến người kinh tâm động phách, rất lâu sau mới mở miệng, lòng đau như cắt:”Ta làm sao có thể động thủ với ngươi?”
Đàn Huyền Vọng đáy mắt chợt lướt qua một tia lạnh lẽo:”Ngươi không động thủ, vậy thì để ta!” Tiếng xé gió từ đầu mũi kiếm vang lên chói tai, luồng sáng loang loáng như cầu vồng một lần nữa lóe lên.
Kiếm quang chớp động, thanh kiếm lạnh lẽo mỏng manh lóe ra hàn quang, mũi kiếm chỉ thẳng vào tim Tạ Khiếu Phong.
Tạ Khiếu Phong giật mình cúi đầu, chỉ thấy trước ngực mình lộ ra một vết cắt hình chữ thập, máu tươi đỏ thẫm chầm chậm chảy ra. Mùi máu tanh cùng với hương hoa nồng đậm khắp bốn phía hòa lẫn vào nhau, bốc lên ngùn ngụt, xộc thẳng vào mũi, khiến hắn bỗng dưng cảm thấy choáng váng.
“Ngươi nhớ lấy! Đừng vọng tưởng quản chuyện của ta!” Đàn Huyền Vọng thu kiếm, thần sắc dị thường, “Nếu không ta giết ngươi!”
Ngươi có mẫu thân là ngự muội lá ngọc cành vàng, dưỡng phụ là nhất đại kiêu hùng hô phong hoán vũ. Cho dù trở lại Kim quốc, Hoàn Nhan Lượng và Đàn Thế Bân cũng sẽ vì tình cảm với mẫu thân ngươi mà càng thêm yêu mến. Ngươi tâm tính độ lượng, ngươi thương xót sinh linh, ngươi coi công danh quyền thế như rác rưởi.
Đó là bởi vì từ khi sinh ra ngươi đã đứng ở trên cao nhìn xuống thế nhân!
Mà ta, chẳng qua chỉ là một thứ xuất tử, phụ thân căn bản không thèm liếc mắt nhìn lấy một cái, chỉ có mẫu thân người Hán suốt ngày vâng vâng dạ dạ, yếu đuối vô dụng, từ nhỏ đã bị người khinh thường! Ta nếu không đủ tàn nhẫn không đủ hiểm độc, sẽ bị người khác hại chết; ta nếu không truy cầu công danh quyền thế, thì vĩnh viễn cũng không có ngày ngẩng cao đầu!
Ngươi có biết khi ta nghe nha đầu kia uy hiếp mình, tâm trạng của ta là như thế nào không? Hắc hắc, ngay cả ả cũng hiểu nếu một ngày quan hệ của chúng ta bị vạch trần, người ngoài sẽ không ai thấy chúng ta lưỡng tình tương duyệt, chỉ biết chỉ mặt mắng ta vô liêm sỉ, bán sắc cầu danh! Ta lý gì lại lưu đường sống cho một kẻ tiểu nhân như thế?
Ngươi chế giễu ta, ngươi cao cao tại thượng, ngươi bình chân như vại (*), còn lấy giọng quân tử mà giáo huấn ta. Một kẻ có may mắn trời ban như ngươi...... Những nỗi thống khổ và bất đắc dĩ của ta, ngươi làm sao mà hiểu được!?
(*) Nguyên văn: Cách ngạn quan hỏa, nghĩa đen là đứng bờ bên này sông mà xem lửa cháy, nghĩa bóng là thấy người hoạn nạn mà thờ ơ không giúp.
Trong lòng hắn nổi lên trăm ngàn ý nghĩ, rối như tơ vò, nét mặt cũng ngày càng thêm cuồng loạn.
Tạ Khiếu Phong kinh ngạc nhìn gương mặt trắng bệch của hắn. Rõ ràng giết người đả thương người đều là hắn, vậy mà thần sắc hắn lại méo mó thê thảm đến thế, tựa như người bị thương tổn là chính bản thân hắn.
Cúi đầu, Tạ Khiếu Phong cầm vạt áo, lau qua loa vết máu thấm ra từ miệng vết thương trên cánh tay phải và trước ngực. Trầm mặc lại gần thi thể của Oanh Nhi, ôm lên thân xác vẫn còn ấm nóng, sải bước rời đi.
...... Nhị đệ, nhị đệ, ta phải làm gì để giúp ngươi đây?
Băng trên đỉnh núi tích tụ nhiều năm không tan, cho dù năm sau gió xuân thổi qua, dưới chân núi xuân về hoa nở, phải chăng...... vẫn vĩnh viễn không suy suyển? Nếu hai mươi năm trên đời ngươi đều sống như thế, sự cực đoan, quái gở, ngoan độc của ngươi chỉ sợ đã ngấm vào trong máu, ăn sâu tận cốt tủy...... Ta phải làm sao mới có thể trừ sạch được?
Ông trời, xin ông tha thứ cho sự điên cuồng tàn nhẫn của hắn. Nhị đệ thuở nhỏ cơ khổ, thân thế đáng thương, đó không phải lỗi của hắn, không phải......
– Cho dù hắn có sai, ta cũng nguyện ý thay hắn gánh vác.
Tạ Khiếu Phong ôm thi thể, toàn thân vấy máu ra khỏi nội hoa viên, quả nhiên có người nhìn thấy. Chỉ chốc lát sau tổng quản vương phủ đã tới, sai hạ nhân đem thi thể Oanh Nhi đi liệm.
Hắn lắp bắp muốn giải thích: “Chuyện này...... Ta, Oanh Nhi là ta......”
Lão tổng quản cười híp mắt, khoát tay: “Bối tử gia, tiện tỳ này hầu hạ không tận tâm, người đừng để trong lòng. Là tiểu nhân sơ xuất, chưa cho người chọn lấy mấy nha đầu vừa ý. Để tiểu nhân đi làm ngay.”
Tạ Khiếu Phong chợt cảm thấy lòng mình buốt giá, sau đó lại phải giải thích không biết bao lâu mới khiến cho lão tổng quản từ bỏ ý định cấp nha hoàn khác cho mình.
Ngay hôm sau, Kim đế Hoàn Nhan Lượng quả nhiên triệu hắn tiến cung yết kiến. Trên án thư ở ngự thư phòng, hắn thấy tấu chương chứa tin tức về thủy quân Nam Tống của Đàn Huyền Vọng.
Hoàn Nhan Lượng ngạo nghễ đứng thẳng, đưa lưng về phía hắn, cầm trong tay một thanh trường đao không vỏ, tay kia cầm khăn vải trắng chậm rãi lau lưỡi đao sáng như tuyết.
Tạ Khiếu Phong định thần nhìn kĩ, thấy thân đao hẹp dài, toàn thân toát ra ánh kim trong trẻo, lệ khí sắc bén tản mác khắp xung quanh, đúng là báu vật hiếm thấy, nhịn không được khen một tiếng “Hảo đao!”
Hoàn Nhan Lượng cười lớn: “Đao này tên “Khiếu Phong”, cùng với tên Hán của sanh nhi (*) không mưu mà hợp, nên ta ban cho ngươi.”
(*) Sanh nhi: cháu bên họ ngoại, con của chị em gái, khác với điệt nhi là cháu bên họ nội.
Tạ Khiếu Phong ngơ ngẩn tiếp nhận bảo đao, cũng không biết quỳ xuống tạ ơn. Hoàn Nhan Lượng liếc nhìn hắn, vuốt râu cười: “Sanh nhi, nghe nói hôm qua ngươi có tranh chấp với Huyền Vọng, giết một ái tỳ của hắn? Ha ha, Vũ Anh sáng sớm nay đã tới đây tố cáo chuyện này. Nếu ngươi thích mỹ nữ thì để trẫm chọn mấy cung nữ cho ngươi, đừng làm tổn thương hòa khí huynh đệ.”
Tạ Khiếu Phong sửng sốt: “Chuyện này......”
Hoàn Nhan Lượng còn tưởng hắn trẻ tuổi non nớt, nói: “Nữ nhân nơi nào chẳng có, sao lại chọn tỳ nữ của Huyền Vọng? Đương nhiên, nếu ngươi nhìn trúng người của hắn, thì cũng không sao cả. Trẫm ban chỉ thưởng cho ngươi.”
Tạ Khiếu Phong lúc này mới hiểu ra, vội vàng lắc đầu: “Không phải thế...... cháu không có ý này.”
Hoàn Nhan Lượng nói: “Ha ha, ngươi là cháu ruột của trẫm, chỉ cần ngươi muốn thì đều là chuyện vặt, trẫm nhất định sẽ đứng về phía ngươi. Chẳng qua Huyền Vọng vẫn còn vài phần tác dụng, trẫm lần này nam chinh cần hắn giúp sức nhiều, nên hiện giờ không muốn huynh đệ các ngươi bất hoà.”
Tạ Khiếu Phong mờ mịt lắc đầu, ánh mắt bất giác hướng vào tấu chương đặt trên ngự án thư.
Hoàn Nhan Lượng chú ý tới ánh mắt hắn, nói: “Đây là của Vũ Anh đưa tới hồi sáng. Ha ha, tiểu tử này mạo nhận công lao, cũng không chịu động não. Huyền Vọng từng nói qua với trẫm hắn đang viết dở bản tấu này, Vũ Anh làm sao mạo nhận được?”
Tạ Khiếu Phong nhờ vậy mới hiểu rõ ngọn nguồn. Đám đường huynh đường đệ của Huyền Vọng quả nhiên đều lăm le như hổ rình mồi, thế nhưng Hoàn Nhan Lượng cũng tuyệt không phải kẻ hồ đồ, sẽ không dễ bị lừa gạt. Nhất thời, hắn cũng không biết nên cảm thấy may mắn thay cho nhị đệ vì công lao chưa bị mạo nhận, hay là nên thương tâm vì một hồi đại nạn không sao tránh khỏi.
“Trùng hồ điệp nghiễn thanh gia. Hữu tam thu quế tử, thập lí hà hoa. Khương quản lộng tình, lăng ca phiếm dạ, hi hi điếu tẩu liên oa, thiên kỵ ủng cao nha. Thừa túy thính tiêu cổ, diệp thưởng yên hà. Dị nhật đồ tương hảo cảnh, quy khứ phượng trì khoa.” (1)
Đột nhiên, Hoàn Nhan Lượng khép mắt ngâm nga từ khúc “Vọng hải triều” của Liễu Vĩnh, ngâm xong cười dài “Hay lắm,”hoa sen mười dặm, hoa quế mùa thu”. Trẫm bình sinh thích nhất là ngày lành cảnh đẹp, Lâm An phong cảnh tuyệt đẹp như thế, nếu không đích thân tới thưởng ngoạn một phen, chẳng phải là cả đời hối tiếc hay sao?”
“Sanh nhi à, nghe nói ngươi đã từng tới Lâm An, hẳn là rất quen thuộc với cảnh đẹp Tây Hồ. Trẫm muốn dẫn quân nam chinh, sang năm ăn Trung Thu ở Lâm An. Đến lúc đó, ngươi có nguyện ý dẫn trẫm đi thưởng thu quế không?”
Tạ Khiếu Phong toàn thân chấn động, rốt cuộc cũng hiểu ra, Hoàn Nhan Lượng vòng vo một hồi, mục đích cuối cùng là muốn mình xuất lực vì dã tâm hoành đồ của hắn! Cúi đầu trầm mặc hồi lâu, hắn ngẩng đầu, ngữ điệu chém đinh chặt sắt: “Hoàng thượng, ta bản tính thô lỗ không được văn hoa, lại càng không hiểu chuyện phong nhã, phải dẫn đường cho người thưởng cảnh, thực sự là lực bất tòng tâm! Xin thứ cho ta khó lòng tuân mệnh!”
——————————————————————————————–
(1) Dịch:
Núi hồ trùng điệp xanh trong
Có hoa sen mười dặm, hoa quế mùa thu
Tiếng sáo Khương bay giữa trời quang, thâu đêm vui hát ca
Lão câu cá, nàng hái sen vui vẻ cười vang, nghìn quân đứng dưới cờ.
Say sưa nghe tiêu nghe trống, ung dung ngắm yên hà.
Ngày sau họa lại cảnh đẹp, mang về triều đình khoe.
Giải thích:
– Trùng hồ điệp nghiễn: Tây Hồ có con đê chia ra làm hồ trong và hồ ngoài, nên gọi là trùng hồ. Còn điệp nghiễn chỉ núi non trùng điệp.
– Cao nha: nguyên chỉ quân kì, vì cán cờ trang trí ngà voi mà thành tên, trong bài từ này thì để chỉ Tôn Hà, một người bạn của Liễu Vĩnh đang làm quan.
– Phượng trì: Viết tắt của Phượng hoàng trì, chỉ ao trong vường thượng uyển. Trong bài từ này ý chỉ triều đình.
Bài Vọng hải triều của Liễu Vĩnh có hai khổ, đoạn trích trong truyện là khổ sau. Bản dịch trọn cả bài của Nguyễn Xuân Tảo trên thi viện, thoáng hơn bài của mình, tham khảo chơi:)
Đông Nam hùng tráng,
Giang Ngô đô hội,
Tiền Đường nổi tiếng phồn hoa.
Liễu khói cầu sơn,
Màn xanh rèm gió,
Lô nhô mười vạn nóc nhà.
Cây quanh bãi mây mờ,
Sóng gầm tung tuyết trắng,
Hào rộng không bờ.
Chợ bày châu báu,
Nhà chật lụa là,
Đua xa hoa.
Núi hồ trong đẹp bao la,
Có hoa sen mười dặm,
Hương quế ba thu.
Tạnh trời sáo thổi,
Thuyền đêm hát ca,
Cô hái sen, lão câu cá cười ha ha.
Nghìn quân đứng dưới cờ,
Tiệc say nghe đàn sáo,
Thưởng thức yên hà.
Mai ngày vẽ nên tranh đẹp,
Mang về triều điện khoe.