Mục lục
Tương Kiến Hoan
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc Đoạn Lĩnh mở mắt ra lần nữa thì đã hừng đông, ngày hôm qua có quá nhiều việc xảy ra khiến y gần như kiệt sức, đợi đến lúc tỉnh lại nhìn thấy Vũ Độc đang ngủ ở bên cạnh khiến y phi thường an tâm.

Đoạn Lĩnh nghiêng người sang, thoải mái mà tựa vào lòng Vũ Độc, cọ cọ vào hõm vai hắn, hương vị không dễ ngửi lắm, có chút mùi mồ hôi. Đúng là đêm qua bọn họ chưa tắm đã ngủ rồi.

Đã là lúc nào? Ngày hôm nay không cần đi học! Tâm tình của Đoạn Lĩnh đột nhiên cũng khá hơn, nhìn thấy hoa đào bên ngoài vẫn đang nở rộ, tùy tiện lả lướt theo gió bay đi khắp nơi, có rất nhiều ý niệm chiếm cứ nội tâm của hắn, thế nhưng lại bị một suy nghĩ quan trọng nhất chen hết ra ngoài.

Tối hôm qua cũng không biết Trịnh Ngạn rời đi từ lúc nào, Đoạn Lĩnh ngồi trên giường một lúc, lại nhìn ra cửa sổ hồi lâu mới xoay người đi lấy hai phần bài thi đã ố vàng trong hộp kiếm, may mà vẫn còn đó. Hôm nay còn có một cửa ải cực kỳ khó vượt qua, Mục Khoáng Đạt không có khả năng chuyện gì cũng không hỏi, chi bằng sớm làm ra ứng đối.

Đầu tiên, Mục Khoáng Đạt muốn hỏi chuyện bắt cóc tối qua, dễ gạt.

Thứ hai, Thương Lưu Quân nhất định sẽ đề cập đến ‘mật thư’, thứ kia tuyệt đối không thể giao ra như vậy, bằng không thân phận của y cùng Thái Diêm đều phải bại lộ.

Thứ ba, có nên xác nhận chuyện Thái tử giả với Mục Khoáng Đạt không? Sau đó Mục Khoáng Đạt sẽ ra tay đối phó Thái Diêm chứ? Hiện tại thế cục càng lúc càng có lợi với y, Trịnh Ngạn đã nghe thấy, Thương Lưu Quân cũng nghe thấy được, Lang Tuấn Hiệp càng là nghe rõ, thậm chí không cần y xếp đặt, ba bên Diêu Phục, Mục Khoáng Đạt và Thái Diêm, thậm chí có thể ngay cả Lý Diễn Thu cũng sẽ có động tác.

“Định làm như thế nào?” Vũ Độc đã tỉnh, lúc ngồi dậy còn có hơi đau đầu, hắn đặt tay lên trán nghỉ ngơi một hồi, hiển nhiên đêm qua cuối cùng vẫn uống không ít rượu.

Đoạn Lĩnh mở quyển trục ra đặt lên bàn, suy đoán những lời Thái Diêm sẽ mang ra giải thích cho sự kiện lần này, theo sự hiểu biết của y, Thái Diêm là một người rất thích đem chuyện để trong lòng, cũng rất cố chấp. Đêm qua đột nhiên chạm mặt, đối phương nhất thời tâm thần rung chuyển, lại bị bắt đi nên chưa kịp làm ra bất kỳ phản ứng nào. Thế nhưng sau khi trở về ngẫm nghĩ, hắn nhất định sẽ có cách đem những lời nói dối kia ra chu toàn.

“Đây là đề thi nhập học của Ích Ung quán.” Đoạn Lĩnh nói, “Năm đó được bảo tồn ở Thượng kinh, rất có khả năng bọn họ đã đem cả rương bài thi đều cướp về. Bạt Đô hẳn vẫn còn giữ lại mấy phần.”

Chữ viết của Đoạn Lĩnh và Thái Diêm tuyệt nhiên bất đồng, Thái Diêm khi còn bé do huynh trưởng vỡ lòng dạy dỗ, chữ viết tinh tế mà mang theo một cổ khí chất quân nhân, Đoạn Lĩnh lại hoàn toàn tương phản, sau khi học theo bản chữ Vệ thì một tay chữ viết đều tư tư văn văn vô cùng nho nhã.

Vũ Độc nói: “Chữ của Thái Diêm giống như do người cầm kiếm dạy, đường nét cứng cáp. Đương sơ Tứ vương gia tin tưởng lời nói của hắn cũng có một phần là do nguyên nhân này.”

Đoạn Lĩnh tự giễu nói: “Ta cảm giác mình cái gì cũng không giống Phụ hoàng.”

“Ngữ khí của ngươi giống người.” Vũ Độc suy nghĩ một chút, nói, “Không, là có điểm giống Tứ vương gia, mọi việc đều khinh miêu đạm tả.”

“Ngươi nói, nếu ngươi đem phần chứng cứ này trình cho Tứ hoàng thúc.” Đoạn Lĩnh nói, “Người sẽ tin sao?”

Bên dưới bài thi đều có tư ấn của cả hai, nếu như Thái Diêm đã từng nhắc với Lý Diễn Thu khi hắn còn ở Thượng kinh tên ‘Đoạn Lĩnh’, như vậy chỉ cần đem quyển trục có ấn ‘Đoạn Lĩnh’ đưa cho Lý Diễn Thu xem, chữ viết hoàn toàn khác với Thái Diêm, thật giả liền thấy rõ.

Nếu như Thái Diêm chưa từng nhắc qua, như vậy lấy phần bài thi của hắn đem ra đối lập với chữ viết hiện giờ của Thái tử, cũng có thể cho ra kết luận Thái tử đã từng dùng qua cái tên ‘Thái Diêm’. Như vậy Thái Diêm phải làm sao dối trá lướt qua? Quá trình từ Thượng kinh trở về Tây Xuyên, từng ly từng tý nhất định đều không thể viên mãn, nhất định từng bị Lý Diễn Thu hỏi han qua hết, Mục Khoáng Đạt càng không có khả năng buông tha mỗi một cơ hội bắt bẽ, Tạ Hựu càng là như vậy.

Vũ Độc vẫn ngồi yên trên giường, kinh ngạc nhìn Đoạn Lĩnh.

“Hắn đã từng nhắc đến, lúc ở Thượng kinh dùng tên gì sao?” Đoạn Lĩnh hỏi.

“Ta không biết.” Vũ Độc nói, “Lúc đó ta bị hạ thiên lao, khi thẩm vấn ta bọn họ chỉ hỏi một câu, ‘Đây có phải người năm đó ngươi đã thấy ở Thượng kinh’.”

Hôm đó, Vũ Độc một thân áo tù bị giải lên long điện, Lý Diễn Thu chỉ hỏi một câu như vậy, tất cả chi tiết lúc đó liền ăn khớp, ‘Thái tử’ Nam Trần cũng vì vậy thuận lợi khôi phục thân phận.

Như vậy trước hết phải thăm dò xem, Thái Diêm đã từng đem sự kiện này nói đến trọn vẹn hay không.

“Nhị vị.” Quản gia đứng ở ngoài viện cung kính nói, “Mục tướng gia cho mời.”

Rốt cuộc đã tới, Đoạn Lĩnh liền biết Mục Khoáng Đạt sẽ hỏi chuyện đêm qua.

————————–

Sáng sớm, Mục Khoáng Đạt vừa tỉnh liền theo thói quen muốn uống ba tuần trà, Thương Lưu Quân ngồi xổm một bên chờ đợi bẩm cáo việc tối qua. Mục Khoáng Đạt vừa nghe được một nửa mặt liền đổi sắc, nói với Thương Lưu Quân: “Đợi chút rồi kể tiếp.” Sau đó phái người đến mời Trương Sính, Vũ Độc và Đoạn Lĩnh.

Trương Sính tới trước, vẫn không biết phát sinh chuyện gì, cho đến khi Đoạn Lĩnh và Vũ Độc đến thỉnh an Mục Khoáng Đạt mới gọi người dọn điểm tâm, lại bảo Thương Lưu Quân: “Ngươi có thể nói.”

Thương Lưu Quân liền một năm một mười đem việc tối qua kể lại, khi nói đến chỗ sứ giả người Nguyên bắt cóc Mục Khánh thì Mục Khoáng Đạt hiển nhiên đã biết từ sớm, dù sao đêm qua trong dịch quán phát sinh quá nhiều chuyện, Giang Châu quân không có khả năng mặc kệ. Đợi đến khi Thương Lưu Quân kể được phân nửa dừng lại, Trương Sính lại đứng lên báo với Mục Khoáng Đạt: “Phía Tạ Hựu đã nhận được tin tức, chỉ là tướng gia đêm qua ngủ sớm, vì vậy không kịp bẩm báo.”

“Ừ.” Mục Khoáng Đạt gật đầu, lại nói với Đoạn Lĩnh: “Có phải như vậy hay không? Thương Lưu Quân kể lại có thiếu sót gì chăng?”

“Không có.” Đoạn Lĩnh đáp.

Thương Lưu Quân nhớ việc vô cùng rõ ràng, hơn nữa chi tiết đều để ý đến, đợi câu chuyện diễn tiến đến lúc Lang Tuấn Hiệp mở vách ngầm vỏ đao thì mọi người lại nhìn về phía Vũ Độc và Đoạn Lĩnh.

“Đó là hai phong mật thư Bố Nhi Xích Kim giao cho A Mộc Cổ và Cáp Đan Ba Đặc Nhĩ.” Đoạn Lĩnh sớm có chuẩn bị, đáp, “Đã giao cho Trịnh Ngạn rồi.”

“Ngươi đêm qua cũng không nói như vậy.” Thương Lưu Quân nói, “Không phải nói trước hết giao cho Mục tướng gia sao?”

Đoạn Lĩnh gật đầu, lại nhìn về phía Mục Khoáng Đạt:: “Đêm qua đột nhiên tỉnh ngộ, nếu do Mục tướng gia trình lên sợ rằng không hợp bằng Trịnh Ngạn. Vì vậy liền rèn sắt lúc còn nóng, lập tức giao lại cho Trịnh Ngạn.”

Trong mắt Trương Sính lập tức dâng lên nghi hoặc, hỏi: “Giải thích thế nào?”

Đoạn Lĩnh còn ra vẻ thần bí, biết Mục Khoáng Đạt nhất định sẽ không hỏi ra vào lúc này, liền nói: “Trước cứ nghe Thương Lưu Quân nói hết lời đã.”

Thương Lưu Quân tiếp tục kể, đợi đến khi nói chuyện người Nguyên bắt có Thái tử thì cả Mục Khoáng Đạt và Trương Sính cũng đồng loạt chấn kinh rồi.

“Vương Sơn, ngươi quả nhiên không sợ chết.” Trương Sính khó có thể tin nói, “Sao lại dám trêu chọc Thái tử như vậy?”

Đoạn Lĩnh thầm nghĩ, người này thật đúng là thông minh, chỉ nghe kể lại liền đoán được tâm tư của mình.

Mục Khoáng Đạt lại không biểu thị bất luận thái độ gì, chỉ nhấp một ngụm trà: “Thương Lưu Quân, nói tiếp.”

Thương Lưu Quân vừa kể đến Thái tử rơi xuống nước sắc mặt của Mục Khoáng Đạt đều lộ ra màu đen, thế nhưng khi nghe được câu cuối cùng A Mộc Cổ hô lên thì ngay cả Mục Khoáng Đạt và Trương Sính đều ngẩn ra.

Trong phòng thật lâu cũng không có ai lên tiếng, xung quanh đồng loạt tĩnh mịch.

Một lát sau, Mục Khoáng Đạt ngược lại nở nụ cười, nói: “Thì ra là thế, hừ, ta từ sớm đã nói hắn nhất định là giả.”

Lúc này đến phiên Đoạn Lĩnh ngẩn ra, vốn y vốn tưởng Mục Khoáng Đạt sẽ khiếp sợ một phen, không nghĩ đến thừa tướng một nước như y lại không chút dao động tiếp nhận sự thật này.

Trương Sính lại hướng về Mục Khoáng Đạt nói: “Bố Nhi Xích Kim Bạt Đô trước kia từng là đồng song với nhi tử của Lý Tiệm Hồng, trước hết phái sứ giả đến đây tìm hiểu hư thực, sau đó lại phát hiện không đúng, đợi đến ngày sinh thần mới tìm cớ xác định thật giả.”

“Không sai.” Mục Khoáng Đạt lại hỏi Đoạn Lĩnh nói, “Trong thư là viết những việc này?”

“Dạ… dạ.” Đoạn Lĩnh lấy lại tinh thần liếc nhìn Vũ Độc, Vũ Độc cũng cực kỳ ngoài ý muốn, gật đầu nói: “Chính là như vậy, khi đó Thương Lưu Quân ở bên cạnh thuộc hạ liền tự chủ trương, cho rằng ít đi một người biết thì hay một người.”

Trên đường đến đây Vũ Độc và Đoạn Lĩnh đã thương lượng rõ ràng, Đoạn Lĩnh đón tiếp lời của Vũ Độc: “Vốn định trình cho Mục tướng gia để người phán đoán, nhưng sau đó trước khi A Mộc Cổ rời đi lại gọi to ra khiến mọi người đều nghe được, vì vậy liền đơn giản đem hai phong mật thư đồng loạt giao cho Trịnh Ngạn. Đêm qua sau khi hồi cung người kia nhất định sẽ đích thân bẩm báo Bệ hạ, cũng coi như có vật chứng. Nếu không, để Ô Lạc Hầu Mục biết chúng ta có giữ bằng chứng trong tay sẽ mang đến phiền toái không cần thiết. Quả nhiên vĩnh viễn không có ngày tháng yên tĩnh.”

Mục Khoáng Đạt lâm vào trầm tư dài dòng, sau một hồi mới liếc nhìn Trương Sính, Trương Sính gật đầu không nói.

Trong nháy mắt đó, linh quang trong đầu Đoạn Lĩnh lóe lên, chợt hiểu ý tứ của hai người trước mặt! Không khỏi thầm cảm thấy nguy hiểm, bằng không thế cục sẽ càng không dễ khống chế.

Mục Khoáng Đạt và Trương Sính nhất định có âm mưu bí mật lật đổ Thái Diêm, vì vậy những lời Vũ Độc từng nói đều lập tức vào chỗ! Thứ Mục Khoáng Đạt muốn khống chế cũng không phải Lý Diễn Thu mà là toàn bộ giang sơn Nam Trần! Nếu hai phần quyển trục kia rơi vào tay Mục Khoáng Đạt, Thái Diêm sẽ lập tức chết không toàn thây.

Mà ‘Vương Sơn’ y cái gì cũng không có, chỉ có hai phần quyển trục chứng minh thân phận, có thể thuận lợi hồi triều sao?

“Ngươi rất biết ‘tự chủ trương’.” Mục Khoáng Đạt lạnh lùng nói, “Thế nhưng tự chủ trương đến hơi thái quá rồi, Vương Sơn.”

Vũ Độc không nhìn Mục Khoáng Đạt mà chỉ nhìn chằm chằm Thương Lưu Quân, nói: “Là ta ra chủ ý.”

“Mà thôi.” Mục Khoáng Đạt hơi tức giận, nói, “Hai ngươi đều ra ngoài, Thương Lưu Quân cũng ra ngoài đi.”

Ba người liền đứng dậy rời đi, Đoạn Lĩnh có chút tâm thần bất định liếc nhìn Vũ Độc, Vũ Độc lại xua tay, ý bảo không ngại, thấp giọng nói: “Y còn có thể làm gì chúng ta? Chọc giận lão tử lão tử liền độc chết người cả phủ của hắn, cho cả nhà y cũng gà chó lên trời[1].”

Đoạn Lĩnh nở nụ cười, lại từ lời này nhớ đến Mục Khánh, quyết định trước tiên đi thăm đối phương một chút.

——————–

Mục Khoáng Đạt ở trong thư phòng, lông mày nhíu chặt, đặt một chén trà ở bên án, Trương Sính vươn tay cầm lên uống.

“Tướng gia, bây giờ nghĩ lại, hành động của Vương Sơn kỳ thực chính là kết quả tốt nhất.” Trương Sính nói.

Mục Khoáng Đạt ngẫm nghĩ một lát xong cũng thấy Trương Sính nói đúng.

Y thở dài, nói: “Ta làm sao không biết đâylà biện pháp tốt nhất? Trịnh Ngạn nghe được lời nọ, ngay trong đêm lại mang theo mật thư hồi báo Lý lão tứ, so với việc qua tay ta rồi mới dâng lên càng khiến người tin tưởng. Ta chỉ lo lắng tiểu tử Vương Sơn này tâm tư thâm trầm, không có người dạy y, y còn thông thấu như vậy, thực sự không giống những việc mà người ở tuổi này có thể nghĩ ra. Chỉ sợ nuôi không quen[2].”

Trương Sính cũng nở nụ cười, Mục Khoáng Đạt đột nhiên lại nhớ đến một chuyện khác, cũng cười cười, gật đầu nói: “Đúng là có chỗ tương tự với người.”

“Vẫn là nuôi đến quen.” Trương Sính nói.

Mục Khoáng Đạt nói: “Cũng được, là ta nhìn lầm, chỉ mong y có thể thi được một công danh, truyền y trở về thôi.”

Trương Sính liền ra ngoài tìm người gọi Đoạn Lĩnh trở về, thừa dịp này Mục Khoáng Đạt còn nói: “Quả nhiên là trời cũng giúp ta, sắp thành công rồi.”

Trương Sính nói: “Thời gian tướng gia tiến cung nhiều lắm, Tạ Hựu đã có hoài nghi, nghìn vạn lần còn phải cẩn thận.”

Nói xong câu này, hai người liền không tiếp tục nữa, đều tự mình trầm mặc.

—————————

1/ Gà chó lên trời: trích từ câu ‘Một người đắc đạo, gà chó lên trời’. Nghĩa gốc của câu này cũng giống như ‘Một người làm quan cả họ được nhờ’, thế nhưng Vũ Độc lại cắt câu lấy nghĩa, dùng lên trời theo đúng nghĩa đen ‘cho đi chầu trời’.

2/ Nuôi không quen: Người Trung Quốc hay ví von những kẻ phản bội là ‘Bạch nhãn lang’, cũng là sói mắt trắng. Sói là động vật hoang dã, cho dù đem về nuôi cũng không nhất định sẽ quen người, từ quen trong ngữ cảnh này là sợ không lấy được lòng trung thành của đối phương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK