Đoạn Lĩnh sờ sờ Bôn Tiêu, quyết định trước hết để nó nghỉ ngơi vài ngày, y cùng Vũ Độc sẽ tự đi bộ tuần thành. Cuối thu trời trong, khoảng cách với trận đánh lần trước đã gần nửa tháng, đám binh sỹ bị thương nhẹ đều đã khôi phục đến không sai biệt lắm.
“Trịnh Ngạn đã đi đâu rồi?” Đoạn Lĩnh hỏi.
“Lên phương bắc.” Vũ Độc đáp, “Điều tra nơi hạ lạc của Trấn Sơn Hà, lúc nào đó chúng ta cũng đi phương bắc một chuyến để xem. Hiện tại còn thiếu bao nhiêu lương thực?”
Đoạn Lĩnh đáp: “Thiếu bốn mươi vạn cân lương thực, Nghiệp thành hằng năm đều không có lương thực thừa. Mà hiện tại vấn đề lương thực chỉ xếp thứ hai, phiền toái hơn chính là thiếu gỗ, chỉ cần mùa đông vừa đến hẳn sẽ có người chết cóng.”
“Vậy trực tiếp để bọn họ đi đốn gỗ đi.” Vũ Độc nói.
“Nếu thực sự không có cách, đợi khi mùa đông sắp đến cũng chỉ có thể lên núi đốn củi.” Đoạn Lĩnh đáp, “Thế nhưng đốn xong năm sau cả núi rừng đều trơ trọi, chỉ cần mưa lớn một chút đất đá liền bị trôi đi, không mở được ruộng bậc thang cũng không trồng được ngũ cốc. Sang năm lại sẽ mất mùa.”
Vùng Trung Nguyên đã từng là nghìn dặm đất màu, sau mấy năm chiến loạn liên tục, truyền tới tay y chỉ còn là một đống cục diện rối rắm.
Đoạn Lĩnh cùng Vũ Độc tuần thành, lúc đi đến bên bờ Tầm Thủy bên ngoài Nghiệp thành, nhìn thấy bờ phía nam đã dần dần thấy dấu vết hoạt động của bách tính, mỗi nhà mỗi hộ đều vội vàng thu lương thực, sau khi mang về nhà còn phải chà vỏ, xay bột.
“Thiếu lừa ngựa.” Vũ Độc nói, “Có cần đến chỗ người Liêu cướp không?”
Đoạn Lĩnh cười nói: “Chúng ta một bên đi tìm Gia Luật Tông Chân mượn lương, bên kia ngươi lại muốn chạy đến biên giới Liêu quốc cướp tài nguyên. Đây là loại đạo lý gì?”
Ở trong mắt Vũ Độc, Liêu cũng tốt, Nguyên cũng được, đều là đám đao phủ tay nhuốm máu tanh.
Chỉ là trận Thượng Tử năm đó đối với Đoạn Lĩnh đã quá xa xôi, y chưa từng tận mắt nhìn thấy sự thảm liệt lúc ấy thế nên mối hận đối với người Liêu cũng chẳng sâu đến vậy. Thay vào đó, năm ssud khi còn học ở Thượng kinh, y nhiều ít đối với Gia Luật Đại Thạch và Gia Luật Tông Chân, cùng với nhất phái hoàng thất Liêu quốc đều có lòng thần cận.
Mà người Nguyên, tuyệt đối chính là có thù không đội trời chung.
Theo gió thổi tới, Đoạn Lĩnh ôm gối ngồi trên đống cỏ khô, tựa vào vai Vũ Độc. Vũ Độc vòng tay ôm lấy Đoạn Lĩnh, khóe môi ngậm một nhánh cỏ, hai người phóng mắt nhìn phía bờ xa Tầm Thủy.
Qua khỏi Tầm Thủy đã là alnhx địa của người Liêu.
“Nếu ta là Gia Luật Tông Chân sẽ lập tức cho ngươi mượn lương thực? Cần gì cân nhắc quá nhiều.” Vũ Độc nói.
Đoạn Lĩnh biết Vũ Độc bất quá là muốn chọc ghẹo mình một chút, trong lời nói còn mang theo một chút mùi dấm, liền mỉm cười đáp lại: “Đúng vậy, nếu hắn không cho mượn lương, chúng ta chỉ có thể chịu chết đói.”
“Vẫn nên động thủ cướp thôi.” Vũ Độc nói, “Chúng ta trực tiếp gặt lúa trên ruộng của bọn họ.”
Đoạn Lĩnh có đôi khi thực sự không biết làm gì với Vũ Độc, người này vừa rời khỏi Giang Châu liền giống như chó hoang chạy đi khắp nơi xâm chiếm dịa bàn. Không nói việc Giáo Úy tự mình dẫn binh lên chiến trường có thể khiến người khắp thiên hạ chê cười hay không, quân Nghiệp thành dù sao cũng không phải người man rợ, bắt chước hành động phóng hỏa đốt thôn trang, giết phụ nhụ[1] của người Liêu, hắn làm sao có thể xuống tay?
“Ta đột nhiên có một ý tưởng.” Đoạn Lĩnh nhìn bờ bên kia, lông mi giật giật.
–
Giang Châu, trời thu cao rộng, một cánh diều bay vào Ngự hoa viên rồi lảo đảo rơi xuống, đáp vào bên ngoài đông cung.
Thái Diêm rảo bước đi qua, một chân đạp lên cánh diều nọ, hối hả tiến vào trong điện.
“Đều lui ra đi.” Ngữ khí của Thái Diêm rét lạnh.
Nội thị đều lui ra ngoài.
Lang Tuấn Hiệp từ trong hành lang bước tới, nhìn thấy con diều nọ liền khom người nhặt lên.
“Dây thả quá dài liền rất dễ đứt.”
Lang Tuấn Hiệp khó được một lần chủ động lên tiếng trước mặt Thái Diêm, đây là lần đầu tiên y chủ động mở miệng trong suốt một tháng nay.
Thái Diêm bỗng nhiên quay đầu, kinh nghi bất định đánh giá Lang Tuấn Hiệp.
“Mới vừa từ Ngự thư phòng đến.” Lang Tuấn Hiệp nói.
“Nói gì về ta?” Thái Diêm từ từ nhắm mắt lại, thửo dài một hơi.
“Thái tử chuyên cần chính sự.” Lang Tuấn Hiệp nói, “Là phúc của thương sinh.”
“Ai nói?”
“Mục tướng gia.” Lang Tuấn Hiệp đáp.
Thái Diêm mở mắt ra, vùng quanh lông mày sâu tỏa.
“Ta nhớ kỹ từ lúc hồi triều đến nay, Mục Khoáng Đạt chưa từng tán thưởng ta trước mặt Bệ hạ.” Thái Diêm nói.
“Ừ.” Lang Tuấn Hiệp gật đầu, nhìn như vậy Thái Diêm cũng không tính là quá ngu ngốc. Mỗi một câu nói của Mục Khoáng Đạt đều đã cân nhắc kỹ lưỡng rồi mới thốt ra, là hòa giải hay là một nước cờ mai phục?
Thế nhưng hiện tại Thái Diêm đã bất chấp việc đối phó với Mục Khoáng Đạt, hạ lệnh: “gọi Phùng Đạc đến, ta có chuyện muốn nói.”
Lang Tuấn Hiệp ra ngoài truyền lo2ỉ, một lát sau Phùng Đạc đã diện kiến. Biểu tình của y hơi có chút bất an, tựa hồ muốn nói cái gì lại chung quy không có mở miệng, chỉ im lặng đợi Thái Diêm phân phó.
Thái Diêm lại nói với Phùng Đạc: “Tin tức của Vương Sơn đã truyền đến kinh thành, lần này là từ Trung Kinh đưa đến. người Liêu đã đáp ứng cho Nghiệp thành mượn hai vạn thạch lương thực, còn đặc biệt gởi một phong thư đến.”
Phùng Đạc hỏi: “Trong thư nói những gì?”
Thái Diêm tâm thần bất định, nhíu mày suy nghĩ một hồi rồi mới cất tiếng: “Không nói gì, năm đó lúc ở Thượng kinh cô cùng Gia Luật Tông Chân từng có duyên gặp mặt một lần, lúc này hắn muốn cô viết một phong thư xem như biên nhận mượn đồ.”
Phùng Đạc cười nói: “Đây vẫn là do năm đó lúc Điện hạ ở Thượng kinh tạo phúc đức cho bách tính.”
“Người của ngươi rốt cuộc đang làm cái gì?” Thái Diêm đột nhiên đổi để tài, tiến lên một bước hỏi Phùng Đạc.
Phùng Đạc bị hỏi bất ngờ có chút không kịp đề phòng, nhưng rất nhanh đã lấy lại tinh thần, nhìn thấy Lang Tuấn Hiệp vẫn ở bên cạnh liền cúi đầu nhìn xuống mặt đất, cung kính đáp: “Ba đội nhân mã, có một đội hoàn toàn mất liên lạc, còn hai đội đã mai phục tại Nghiệp thành. Trong quá trình có hai ám tuyến bị Vũ Độc phát hiện, đã rút đi.”
“Đả thảo kinh xà.” Thái Diêm lạnh lùng nói.
“Thần tội đáng chết vạn lần.” Phùng Đạc nói, “Nhưng lúc này còn có ba mươi người, chỉ cần đợi được thời cơ cũng không khó hạ thủ.”
“Nhóm người mất liên lạc cũng là do Vũ Độc giếtt?” Thái Diêm không có chút ý tứ lãng tránh Lang Tuấn Hiệp, hỏi Phùng Đạc.
“Theo suy đoán của thần là do Trịnh Ngạn.” Phùng Đạc đáp, “Trịnh Ngạn nói phải hồi hương, tung tích biến mất khá lâu.”
“Như vậy cũng vừa khớp.” Thái Diêm cau mày nói, “Vì sao lại cho rằng là hắn? Trên đời này ngoại trừ tứ đại thích khách còn có bao nhiêu kẻ có thể âm thầm tiêu diệt một phân tổ của Ảnh đội? Hắn vì sao phải xen vào việc của người khác?! Là ai phái Trịnh Ngạn đi Nghiệp thành?! Tháng trước ngươi còn báo với ta hắn sẽ quay về Hoài Âm! Đây rốt cuộc là chuyện gì! Phùng Đạc! Ngươi nói cho cô biết!”
Thái Diêm nói đến nửa câu sau đã dị thường kích động, đơn giản là gầm thét ra ngoài, dưới sự tức giận của hắn Phùng Đạc cũng phải lui nửa bước, quỳ sụp xuống đất.
“Tứ hoàng thúc đã biết việc này…” Thái Diêm nói, “Biết cô phái người đi giết Vương Sơn có phải không? Nếu không thúc ấy vì sao lại phái Trịnh Ngạn đi theo bọn họ?!”
“Bệ hạ còn chưa biết.” Thanh âm của Phùng Đạc phi thường trấn định.
Thái Diêm không nói câu nào chỉ nhìn sang Lang Tuấn Hiệp, Lang Tuấn Hiệp vẫn cầm con diều ngắm nghía.
“Ngươi đi một chuyến.” Giọng nói của Thái Diêm mang theo sự run rẩy, Lang Tuấn Hiệp trầm mặc không nói.
“Ngươi đi một chuyến.” Thái Diêm gần như cầu xin nhìn về phía Lang Tuấn Hiệp.
Ngay lúc hắn định nói thêm gì đó thì Lang Tuấn Hiệp cũng đã buông con diều xuống, đáp: “Giết y, quốc thổ của ngươi có thể bảo toàn sao?”
Thái Diêm đáp: “Có thể. Hiện tại ta liền viết thư hồi âm cho Gia Luật Tông Chân.”
Lang Tuấn Hiệp cũng không nói gì nữa, xoay người rời đi.
“Cả Vũ Độc cũng cần giết.” Thái Diêm nói, “Nếu như có thể.”
“Ta không giết được hắn.” Lang Tuấn Hiệp đáp, “Đã mất một ngón tay không thể dùng kiếm tốt như xưa, một năm này tiến cảnh của Vũ Độc hơn ta nhiều lắm. Chỉ sợ hiện tại đã không ai có thể giết hắn được.”
Thái Diêm: “…”
Lang Tuấn Hiệp đi rồi, Thái Diêm lại nhìn Phùng Đạc, cuối cùng mới mở miệng: “Đứng lên đi.”
Phùng Đạc chậm rãi đứng lên, ngồi xổm bên án kyỷ, Thái Diêm lại vươn bàn tay run rẩy mở ra bức thư do Gia Luật Tông Chân đích thân viết, hít sâu một hơi trấn định lại, nói: “Cô nói, ngươi viết.”
Phùng Đạc nâng bút chấm mực, Thái Diêm chậm rãi đọc: “Gia Luật huynh…”
Phùng Đạc hạ bút, Thái Diêm lại nói: “Không, viết ‘Tông Chân’.”
“Năm ấy từ biệt…” Thái Diêm đứt quãng nói, “Nào hay ly cách…”
Phùng Đạc tiếp tục viết xuống, Thái Diêm trầm mặc nửa ngày không lên tiếng.
“Cô đau đầu.” Thái Diêm mệt mỏi nói, “Muốn ngủ một chút.”
Phùng Đạc vội vàng đỡ Thái Diêm nằm xuống tháp, Thái Diêm thở dốc một chút rồi xoay mặt vào tường. Phùng Đạc không dám nói lời nào, rón rén lui ra phía sau.
“Phùng khanh.” Thanh âm của Thái Diêm truyền đến, “Khanh không cần đi, ở tại chỗ này.”
Một mảnh yên lặng bao trùm, chỉ có tiếng hô hấp phập phòng của Thái Diêm. Phùng Đạc ngồi sau án không nói được lời nào, Thái Diêm dần dần chìm vào giấc ngủ
–
Mục Khoáng Đạt bước qua hành lang phủ Thừa tướng, lông mày nhíu chặt, Thương Lưu Quân theo sát phía sau.
Mục Khoáng Đạt lúc thì tiến tới, khi thì đứng yên, lúc tựa hồ muốn xoay người phân phó cái gì lại do dự bất định. Mà Thương Lưu Quân đi theo phía sau cũng theo đó khi tiến khi dừng.
“Trịnh Ngạn đi Nghiệp thành.” Mục Khoáng Đạt nói, “Là có ý gì?”
Thương Lưu Quân không lên tiếng.
“Ô Lạc Hầu Mục cũng đi.” Mục Khoáng Đạt còn nói, “Lại là ý tứ gì?”
Thương Lưu Quân ậm ừ một tiếng.
Mục Khoáng Đạt cuối cùng còn thì thầm: “Ngày đó phái ra gần năm mươi Ảnh vệ hướng về phía Nghiệp thành, nhiều người như vậy đều chạy đến phương bắc để làm gì? Ngươi ngược lại không báo cho ta.”
Thương Lưu Quân chưa còn chưa kịp lên tiếng Mục Khoáng Đạt đã tiếp tục lẩm bẩm: “Trương Sính vừa ly khai Tầm Dương, ngay cả tin tức cũng hoàn toàn không có, thế nhưng bên phía Đông cung là thế nào để lộ phong thanh?”
“Trương Sính tiên sinh mặc dù tay trói gà không chặt.” Thương Lưu Quân đáp, “Nhưng dùng trí mưu của ngài ấy, nhất định không thua trong tay Ảnh đội.”
“Vị tất.” Mục Khoáng Đạt nói, “Ta thực đang lo lắng, vừa nhận được tin tức từ phương bắc không bao lâu Ảnh đội đã phái đi hơn phân nửa lực lượng. Trịnh Ngạn trên danh nghĩa là hồi hương, trên thực tế lại đi đến Nghiệp thành. “
“Nói như vậy.” Thương Lưu Quân nói, “Vũ Độc bọn họ…”
“Vũ Độc cùng Vương Sơn thật ra không liên quan đến việc này.” Mục Khoáng Đạt nói, “Hiện tại ảnh đội còn chưa trở lại, nói cách khác, bọn họ vẫn chưa tìm được nơi Trương Sính hạ lạc. Hôm nay ngay cả Ô Lạc Hầu Mục cũng đi, Bệ hạ cùng Thái tử ra một chiêu như vậy là có ý gì?”
Thương Lưu Quân không nói lời nào, Mục Khoáng Đạt lại đi tới đi lui trong hành lang, cuối cùng cũng dừng bước quyết định.
“Hôm nay ta còn thử hắn một câu.” Mục Khoáng Đạt nói, “Hắn chỉ mỉm cười mà không đáp lời.”
Thương Lưu Quân nói: “Vương Sơn vừa đánh thắng trận, nói vậy cũng không vội vàng, không bằng để y tùy cơ…”
“Không.” Mục Khoáng Đạt nói, “Ngươi tự mình đi một chuyến.”
Thương Lưu Quân chần chờ nói: “Ta…”
“Không cần lo lắng.” Mục Khoáng Đạt nói, “Lúc này chúng ta phải cược một ván, ngươi ra ngoài một tháng, ta mọi chuyện đều sẽ để tâm cẩn thận. Tối ngay liền khởi hành, lúc đến Nghiệp thành thuận tiện tìm Vương Sơn nhưng cũng không cần nói rõ nội tình cho y, chỉ nói muốn tìm Trương Sính tiên sinh, để Vũ Độc hỗ hợ.”
“Dạ.” Thương Lưu Quân đáp.
“Liền cứ như vậy. ” Mục Khoáng Đạt nói: “Phải tìm được Trương Sính mới có thể trở về.”
Thương Lưu Quân khom người gật đầu, bước nhanh rời đi.
Mục Khoáng Đạt lẩm bẩm, cười nói: “Hắc, nhưng thật ra đủ ý tứ, tứ đại thích khách đều tề tựu về một nơi.”
Mục Khoáng Đạt lắc đầu, tâm thần bất định, xoay người rời đi.
——————————-
1/ Phụ nhụ: Phụ nữ và trẻ con, nguồn gốc của một dân tộc. Từ xưa đến nay, nam nhân luôn cho rằng bọn họ có thể gánh vác một dân tộc, thế nhưng thật ra, bọn họ chỉ là chống đỡ bên ngoài, cốt lõi của một dân tộc, một quốc gia chính là phụ nữ và trẻ con. Các bộ tộc trên thảo nguyên đều tôn thờ lý tưởng này, chỉ cần họ có phụ nữ và trẻ con, cho dù có bao nhiêu tráng sỹ chết cũng không quan trọng, những người phụ nữ bị bắt đi sẽ truyền lại tiếng nói, tôn giáo và phong tục của mình cho những đứa con lạc loài, sau đó bọn họ sẽ lần nữa quy về một mối.