Đến nơi này đã 7 năm, vậy mà số lần nàng đi chợ chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. Ngoài lần rời nhà năm 3 tuổi, còn lại thời gian nàng dốc hết sức vào học tập. Muốn sống ở đây, phải có bản lĩnh tự bảo vệ mình.
“Vũ nhi, chúng ta đi đâu?”
“Muội cần mấy thứ đồ.” Hạ Vũ nghĩ “ Đến hiệu vải trước đi.” Nàng tính làm mấy bộ đồ phòng hộ trong phòng thí nhiệm.
“Nhưng ta không rành đường a.” Hạ Nguyệt vô tội. “Còn có, chúng ta cũng không biết ở đâu chất lượng tốt.”
“Cũng phải.” Nàng gật đầu “Là do muội nóng lòng rồi. Vậy chúng ta cứ đi dạo đi.”
Hạ Vũ và Hạ Nguyệt đi trên đường không khiến mấy người để ý. Chỉ là 2 cái oa nhi bình thường, người như vậy trên đường phố tuyệt không thiếu. Chỉ là, có 1 đôi mắt dõi theo 2 người, nhìn chằm chằm vào túi thêu hoa của Hạ Vũ. Túi tiền này thực chất tượng trưng thôi, phần lớn là đồ linh tinh. Nhưng có người không nghĩ vậy. Người nọ rất nhanh xác định mục tiêu là 2 người.
Hạ Vũ rất nhanh phát hiện ra có ánh mắt nhìn mình, nhưng vẫn bất vi sở động. Còn phải xem người nọ có ý đồ gì. Nếu có thể, không ra tay tuyệt đối sẽ không ra tay.
Ngay lúc cái bóng đằng sau định vọt lên, Hạ Vũ xử dụng chút kĩ xảo té ngã. Không những vậy còn cố ý đẩy cái xe hoa quả kia ra đằng sau. Người ta nhìn chỉ thấy một cô bé khoảng 7 tuổi chẳng may ngã, còn cái kẻ quái dị đằng sau lãnh đủ kia cũng không quản. Nhưng tiểu xảo này cũng không qua được mắt Hạ Nguyệt. Hắn nhíu mi nhìn kẻ vừa bị tiểu muội đẩy xe ngã kia.
“Vũ nhi, không sao chứ?” Hắn nhíu mi kéo Hạ Vũ dậy. Mặc dù biết nàng giả vờ cũng vẫn không yên tâm.
“Không sao. Ca ca, người kia không sao chứ?”
“Tiểu cô nương không sao chứ?” Đại hán đẩy xe nhìn 2 đứa trẻ “Đi đường nên cẩn thận chút.”
“Cảm ơn thúc thúc, cháu không sao.” Hạ Vũ mỉm cười
Bấy giờ mới để ý, kẻ kia là 1 thằng nhóc ăn mặc có phần lôi thôi. Mái tóc xõa tung lòa xòa che mất nửa khuôn mặt. Có lẽ hắn khoảng 10 tuổi, còn kém Hạ Nguyệt nửa cái đầu. Đôi mắt nhìn qua Hạ Vũ lóe lên vẻ không tin cho lắm, phần nhiều là không cam lòng. Nhưng rất nhanh hắn liền cúi đầu, hèn mọn nói xin lỗi.
“Không sao, chúng ta đi tiếp.”
Kẻ kia rất không cam tâm. Hắn nổi tiếng thần thâu trên địa bàn này mà lại bị thua con nhóc kia sao? Rất không cam tâm nha. Nghĩ đến hành động vừa rồi của Hạ Vũ, hắn lại càng chắc chắn nàng là gặp may. Nghĩ vậy, hắn cũng không bỏ qua cơ hội mà bám theo con mồi.
“Kẻ kia rất khả nghi.” Hạ Nguyệt nhỏ giọng
“Hắn là nhắm đến túi tiền của chúng ta rồi.” Hạ Vũ bất đắc dĩ. Hơn nữa kẻ kia…
“Hừ, tí tuổi không kiếm việc đứng đắn lại làm trộm tặc.”
Đi vài bước nữa, lại thấy 1 đám đông tụ họp. Kinh thành a, không bao giờ thiếu chuyện thị phi tầm phào. Vốn dĩ muốn đi đường vòng mà tránh đi, lại nghe tiếng hét đinh tai của nữ tử.
“Ngươi… Tránh ra. Ta chính là người của Hạ gia đấy. Ngươi dám đụng đến ta coi chừng Hạ gia sẽ không để yên đâu.”
“Ai nha, Hạ gia thì sao?” Giọng nam ngả ngớn có phần dâm đãng “ Bản công tử đây lại muốn xem người Hạ gia có thể làm gì ta. Không phải chỉ là một biểu tiểu thư nho nhỏ thôi sao? Ai chả biết Hạ gia mở rộng thế lực bằng cách đưa nữ nhân vào nhà người ta? Ngươi được bản công tử để ý là phúc của ngươi đó…”
Hạ Nguyệt và Hạ Vũ đưa mắt nhìn nhau. Có vẻ như muốn đi cũng không được nha.
Mọi người xung quanh xì xầm, lại tuyệt nhiên không lên tiếng ngăn cản. Có vẻ như màn này thường xuyên xảy ra rồi.
“Á á á…”
Ngay lúc này lại nghe tiếng vị công tử kia hét lên. Mọi người ngay lập tức tản ra, dị thường hưng phấn. Hạ Vũ khó hiểu, nhưng cũng kéo Hạ Nguyệt tránh ra.
“Nhìn kìa, hôm nay lại có người ra tay cơ đấy!”
“Ai nha, Bạch công tử kia hôm nay gặp hạn rồi.”
“Nữ tử Hạ gia đúng là lớn lên xinh đẹp chọc người. Chết dưới mẫu đơn, làm quỉ cũng phong lưu… aizzzz”
“Ồ, kia chẳng phải đại công tử và đại tiểu thư Hạ gia sao?”
Nhốn nháo nhốn nháo 1 hồi, lại nghe tiếng nhu thuận ấm áp của nam nhân vang lên.
“Bạch công tử hà cớ lại sỉ nhục Hạ gia như thế?”
Tim Hạ Vũ bỗng nhiên đập mạnh. Cảm giác áp bức này, khiến nàng thực không thoải mái. Tựa như lại muốn phát bệnh vậy.
“Tỉ không sao chứ?” tiếng tiểu Bạch lo lắng vang lên.
“Muội sao vậy?” Hạ Nguyệt cũng nhận ra khuôn mặt Hạ Vũ bỗng tái nhợt.
“Không sao.” Hạ Vũ cười trấn an
“Hừ, Hạ Doãn, thì ra là ngươi.” Giọng Bạch công tử kia nồng đậm tức giận
Mọi người tản ra hết. Bấy giờ, Hạ Vũ mới nhìn rõ những người trong vòng vây kia. Bạch công tử rất dễ nhận ra. Khuôn mặt hắn tức giận vặn vẹo đến khó coi. Dáng người gầy nhẳng như 1 tên nghiện. Nam tử này khoảng 16, 17 tuổi. Như thể người ta không biết hắn họ Bạch mà mang 1 thân trắng toát. Uổng cho mái tóc bạch kim trên người hắn, nhìn cực kì phản cảm.
Ngược lại, nam tử kia chính là Hạ Doãn, đại công tử do đại phòng Hạ gia sinh lớn lên nổi tiếng đệ tam mĩ nam kinh thành. Nam tử khoảng 17, 18 tuổi. Mắt phượng mày ngài. Nụ cười khinh đạm vân phong hòa nhã. Suối tóc xanh nhu thuận như dòng nước tùy tiện khẽ bay. Bạch y trên người hắn khiến người ta cảm nhận sự thanh nhã, sạch sẽ y như con người hắn vậy.
Lại nhìn hai nữ tử. Khoảng 15 16 tuổi. Một thân thanh y tươi mát. Hơi thở như u lan. Đôi phượng mâu tinh xảo màu trà. Toàn thân tỏa ra khí chất thanh nhã, làm người ta không dám khinh nhờn. QUả nhiên, Hạ gia toàn mĩ nam tuấn nữ.
Còn vị cô nương bị trêu ghẹo kia mặt đỏ bừng. Nhìn ra cũng chỉ mới 14, 15 tuổi. Một thân hồng y rực rỡ. Đôi mắt mông lung hơi nước càng khiến người ta muốn bảo hộ. Trừ bỏ ánh mắt phẫn nộ muốn giết người kia ra, cũng coi là 1 tiểu mĩ nhân. Thảo nào bị người ta trêu ghẹo.
4 người kia, trừ bỏ họ Bạch và 2 nữa tử tu vi còn thấp thì Hạ Doãn này là người mạnh nhất. Hạ đại tiểu thư tu luyện đến ngũ cấp kì cuối. Bạch gia người kia chỉ mới ngũ cấp kì đầu. Còn tiểu cô nương kia tứ cấp. Hạ Doãn người này đã bước gần tới cao cấp rồi.
Ai da, lấy năng lực tu luyện của Hạ Vũ đánh giá người ta cũng quá không ra gì đi.
Ở Tô Vũ Á đại lục này, bình thường ở tuổi thứ 3 phát hiện năng lực khá hiếm. Nếu là người trong gia tộc lớn có cơ hội luyện tập bồi dưỡng thì cũng phải đến 12 tuổi mới bắt đầu được đi học. Nhưng từ 3 tuổi đến 12 tuổi, trong 9 năm đó bồi dưỡng ở nhà phải có bài bản riêng. Trẻ nhỏ dễ dạy, tuổi đó là tiếp thu nhanh nhất. Đến khi đi học, thường là đã vượt qua sơ cấp. Mấy năm đi học, tùy bản lãnh của ngươi, vượt qua khảo thí trung cấp, ngươi có quyền ra trường rồi. Còn những người muốn học lên cao không phải thiếu. Chỉ là, khi đến trung cấp – cấp 8 thì cũng đã tốn đến hơn 10 năm trời rồi. Trung bình 2 năm rưỡi mới lên 1 cấp. Chưa kể đến nếu chểnh mảng, ngươi cả đời cũng đừng nghĩ đến tốt nghiệp, còn phải đóng học phí gấp mấy lần bình thường. Còn có, ngoài 20 tuổi, nghĩ cũng đừng nên nghĩ. Ít nhất phải 10 – 20 năm mới có thể lên cấp. Mà còn là từ giai đoạn đầu đến giai đoạn giữa, giai đoạn đoạn giữa đến giai đoạn cuối chứ không phải 1 cái lên 1 cấp đâu.
Vì vậy, 7 tuổi, chưa đến tuổi đi học mà trung bình mỗi năm thăng 1 cấp như Hạ Vũ chính là cực kì biến thái. Có điều, tiểu Bạch nói, nàng nếu chăm chỉ luyện tập, trước năm 12 tuổi có thể tăng mỗi năm 1 cấp. Nhưng sau 12 tuổi, nàng cố gắng phải gấp đôi người thường. Trừ phi nhận truyền thừa năng lượng, việc nàng lên cấp còn khó hơn người thường rất nhiều. Người ta dùng 2 năm rưỡi trong tuổi này thì nàng phải dùng 5 năm ít ra mới có thành quả.
Bi thương nha…
Hạ Vũ bị ai đó đi qua đẩy mạnh suýt ngã mới hoàn hồn, bất tri bất giác mới phát hiện mọi người đã tản hết. Nàng dương ánh mắt không hiểu nhìn Hạ Nguyệt.
“Hạ gia bên kia đúng là quá mạnh, vị Bạch gia kia đắc tội không nổi. Mắng vài câu bỏ đi rồi.” Hạ Nguyệt lắc đầu
“Cứ vậy được thả đi?” Hạ Vũ ngạc nhiên
“Không, bị hồng y kia cậy có người, đánh vài cái rồi bỏ đi. Nàng ta đúng là hung hăng. Sau này còn chịu thiệt.”
Hạ Nguyệt nhìn ngốc ngốc nhưng kì thực lại rất tinh tế. Tâm tư cẩn thận. Hạ Vũ gật đầu rồi quay đi. Vừa rồi, kẻ đẩy nàng chính là vị ăn mày kia ở chợ. Aizzz, cái túi kia bị lấy mất rồi. Nhưng mà, mong rằng hắn lục xong không nổi khùng. Nàng lại tiếp tục cùng Hạ Nguyệt đi dạo.
Hạ Vũ đoán đúng. Vị tiểu thâu kia của chúng ta đắc ý không lâu. Mở túi ra, khuôn mặt hắn vặn vẹo mấy lần. Trong túi có 1 mẩu giấy vẽ khuôn mặt đang lè lưỡi trêu tức hắn. Thật TMD nó không may. Lại bị đùa giỡn. Hắn rất không phục quay lại khu chợ đã không thấy 2 đứa trẻ kia đâu.
Đầu năm nay người bị đùa bỡn đặc biệt nhiều nha.