“Thước trợ lý, cậu đang làm gì thế?” Ninh Cửu Nguyệt cười hỏi.
Suỵt —— Thước Cần dùng sức nháy nháy mắt ra hiệu: nói bé thôi không boss nghe thấy!
“Thước trợ lý, không phải sáng nay cậu phải đi học sao?” Thiều khuynh Tri không biết từ đâu đột nhiên chui ra.
Cả người Thước Cần lập tức cứng đờ, cố gắng tỏ vẻ trấn định nói: “Sáng nay tôi không có tiết môn chuyên ngành.”
Thiều Khuynh Tri vung tay lôi ra một tờ giấy: “Sáng thứ ba tiết một hai học Hán ngữ cổ đại, tiết ba bốn học Văn tự.”
“…… Sao anh lại có thời khóa biểu của tôi!” Thước Cần kinh hãi rú lên, nhìn chằm chằm tờ giấy trên tay y.
“Tây Như gửi cho tôi một bản.”
“……” Cái đôi cẩu nam nam các người!!!
“Hôm nay bỏ qua, từ ngày mai bắt đầu đi học đầy đủ các tiết chuyên ngành cho tôi.”
“Vâng…”
La Vũ ngồi bên cạnh, cau mày loạt soạt lật báo cáo tài vụ: “Kỳ lạ, lợi nhuận tháng gần nhất của trường đua ngựa đột nhiên giảm mạnh. Bây giờ còn chưa đến mùa đông, sao lại có chuyện giảm đột ngột thế này.”
Ninh Cửu Nguyệt vừa nghe cũng thấy không ổn: “Phía trường đua nói thế nào?”
“Gần đây có một vài khách hàng đơn phương chấm dứt hợp đồng, đưa ngựa đi rồi. Cuộc đua ngựa tháng này cũng không được tiến hành do số người tham dự quá ít.”
“Đều đổ dồn sang trường đua Thân Đô rồi.” Đỗ Khâm rất ít khi nói chuyện đột nhiên mở miệng.
“Sao anh biết?” Cả La Vũ và Ninh Cửu Nguyệt đều tỏ vẻ ngạc nhiên.
“Thỉnh thoảng tôi có đi xem đua ngựa, nghe mọi người bàn tán, mấy tháng gần đây Thân Đô đột nhiên phất lên, thu mua được rất nhiều quán quân của các cuộc đua, nhanh chóng trở thành trung tâm cá cược đua ngựa hàng đầu. Ngựa được gửi nuôi ở Thân Đô cũng rất khỏe mạnh, vậy nên khách hàng dần chuyển từ các nơi khác về đây gửi nuôi ngựa.”
Thiều Khuynh Tri không nói gì, cùng ba người còn lại nhìn nhau đầy ẩn ý, sau đó xoay người vào văn phòng. Thước Cần ngồi vào bàn chỉnh sửa lại bản ghi chép, cảm giác như người thiểu năng trí tuệ lại ồ ạt ùa về.
Thân Đô… hình như đã nghe qua ở đâu rồi… Đúng rồi! Nghe anh hai nhắc qua! Ha ha, cứ chờ đi, các người cứ dùng ngôn ngữ kỳ dị lừa gạt tôi đi, chờ tôi tự đi điều tra, đem báo cáo về dọa chết các người!
***
Thước Thừa Dụ nhìn Thước Cần mang vẻ mặt hung thần ác sát như đặc vụ áo đen, bất đắc dĩ vỗ đầu hắn: “Mặt dày bắt anh dẫn đến đây, em có thể rụt rè một chút không? Làm như chỉ sợ người ta không biết mình đến nằm vùng ấy.”
“Ai bảo em đi nằm vùng? Đây là em đang đi học hỏi lấy kinh nghiệm, anh đừng có mà truyền tiếng xấu cho em trai anh.” Thước Cần dặn dò.
“Thằng nhóc thối, dám giáo huấn cả anh lớn.”
“Anh rõ ràng là thứ hai —— au!”
Thước Thừa Dụ có gửi nuôi một con ngựa tên là Phi Tinh ở Thân Đô, vẫn thường xuyên đến thăm. Hai tháng vừa rồi vì phải đi công tác nước ngoài nên không đến được, bây giờ Phi Tinh vừa nhìn thấy Thước Thừa Dụ đã nhảy lên trong chuồng, muốn xông ra đến gần chủ.
Thước Thừa Dụ bước đến vỗ vỗ đầu con ngựa trấn an nó: “Hai tháng không gặp, lớn lên nhiều rồi, chân sau hình như có vẻ to hơn chân trước.”
Thước Cần cau mày, trong giọng nói tràn ngập hoài nghi: “Có phải bị cho uống thuốc tăng trọng không đấy.”
“Lời nói không thể tùy tiện nói được thưa ngài.” Người chăm sóc ngựa vội vàng giải thích, “Chúng tôi chỉ dùng phương pháp nuôi dưỡng khoa học và hợp lý nhất để chăm sóc ngựa, tuyệt đối không dùng các thủ đoạn không lành mạnh, đây cũng là lý do khách hàng lựa chọn chúng tôi.”
Thước Thừa Dụ thuận miệng nói vài câu tống cổ người chăm sóc ngựa đi, nói với Thước Cần: “Với không tới giàn thì chê nho nhà người ta chua sao?”
“Anh nghĩ em phải đi làm ba cái trò đấy à? Phi Tinh là do anh cả đi vào thâm sơn cùng cốc làm nhiệm vụ nửa năm cứu ra được, lúc đó nhìn nó không ra cái giống ngựa gì cả, nuôi ở nhà mà vẫn còn gầy yếu không bằng một con la. Bây giờ anh nhìn xem sao đột nhiên nó lại cao to thế này được, quá kỳ quái.”
“Có biết chuyện cổ tích con vịt xấu xí lớn lên thành thiên nga không? Đây chính là một ví dụ, đừng coi thường Phi Tinh nhà chúng ta.” Thước Thừa Dụ hiển nhiên không đồng tình với suy nghĩ của Thước Cần, nắm dây cương dắt Phi Tinh ra ngoài đi dạo.
Thước Cần nhìn theo bóng lưng Thước Thừa Dụ, quyết định rộng lượng tha thứ cho anh hai vô tri nhà mình. Quên đi, anh hai hắn sẽ không biết trên đời này tồn tại bao nhiêu thứ kinh hoàng xung quanh chúng ta đâu…
***
Thước Cần một mình đi vòng quanh khu chăn nuôi ngựa, muốn tìm xem có dấu vết mờ ám nào sót lại không.
“Thứ đó vốn rất hiếm, sao anh lại đem số lượng lớn như vậy dùng cho mấy con ngựa vớ vẩn này?” Một giọng phụ nữ vô cùng dễ nghe đột nhiên truyền đến.
Thước Cần nghe được vài từ mấu chốt, tinh thần lập tức bùng cháy, quả nhiên là có vấn đề! Hắn khom lưng đi về phía trước vài bước, ngồi xổm xuống góc tường nghe trộm.
“Đây gọi là vật dùng đúng chỗ. Bọn họ vì ngựa của mình chấp nhận bỏ ra nhiều tiền, chúng ta vì sao lại không thể làm. Thứ kia cho dù có quý hơn nữa, giữ lại cũng đâu có dùng được, anh ăn hay em ăn?” Đây là tiếng của một người đàn ông trung niên, trong giọng nói còn mang theo ý khuyên giải.
Thước Cần nhíu mày, giọng nói này đã nghe qua ở đâu rồi…
“Càng như thế mới dễ bị người ta phát hiện.” Người phụ nữ kia có vẻ rất lo lắng.
“Phát hiện phát hiện, lần nào em cũng chỉ sợ bị người ta phát hiện. Cho dù có nghi ngờ, bọn họ cũng không bao giờ tra ra được thứ kia.”
“Anh rõ ràng chỉ nói ngang!” Người phụ nữ rõ ràng đã mất kiên nhẫn, hậm hực đi khỏi đó.
Nghe được tiếng bước chân rời đi, Thước Cần mới dám ló đầu ra khỏi góc tường nhìn theo, chỉ thấy bóng lưng của một người phụ nữ mặc áo khoác màu hồng nhạt.
Đột nhiên trên đỉnh đầu có một bóng đen phủ xuống, Thước Cần theo bản năng ngẩng đầu lên.
“Thước trợ lý đại giá quang lâm sao không báo trước một tiếng để tôi còn chuẩn bị tiếp đón cho chu đáo.” Vương Thuật cười lạnh nhìn chằm chằm hắn.
“Khụ khụ,” Thước Cần đỡ tường đứng lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người, bình tĩnh đáp, “Ngại quá, tôi chỉ định đến thăm một chút thôi, không muốn quấy rầy công việc của Vương tổng. Ai ngờ đi đến đây đột nhiên tụt huyết áp ngã ra đây, hoa mắt chóng mặt không đứng lên được…”
“Vậy bây giờ có cần tôi mời bác sĩ đến kiểm tra không?” Vương Thuật từng bước tới gần.
Dưới chân Thước Cần bắt đầu run lên, nhưng vẫn thong thả khoát tay: “Không cần đâu, bệnh cũ thôi, ngồi xổm một lúc là hết ấy mà. Tôi còn phải đi xem anh tôi thế nào rồi.”
Vương Thuật lập tức biến sắc: “Thước đại thiếu đến đây? Hay là Thước đổng?”
“Anh hai tôi, đến xem con ngựa nhà tôi từ vịt hóa thiên nga.” Thước Cần nói xong ưỡn ngực đứng lên, nghênh ngang rời đi.
Vương Thuật ở phía sau âm thầm nghiến răng.
Thước Cần bĩu môi, dám đe dọa tôi? Hừ, Thước tam thiếu là ai cơ chứ, đến yêu ma quỷ quái tôi cũng gặp rồi, một nhân loại như ông mà cũng bon chen đi dọa người? Không có cửa đâu!
***
“Em đúng là tận lực muốn rút máu anh trai mình mà.” Thước Thừa Dụ câm nín nhìn Thước Cần một mình ăn hết một đĩa lớn cá lư đen chiên nấm.
“Thứ đắt tiền thế này công ty không cho ăn, tiền lương của em bây giờ cũng không dư dả đâu mà phung phí được. Hiện tại có cơ hội ăn không mất tiền thì phải tranh thủ tận dụng chứ.” Thước Cần vẫy tay gọi nhân viên phục vụ, “Cho thêm một phần sườn cừu nướng.”
“…” Nhìn thấy em trai mình ăn như chết đói, Thước Thừa Dụ nhất thời không biết rốt cuộc nên vui hay nên buồn nữa.
Ăn xong, Thước Thừa Dụ phải chở Thước Cần đã ăn no đến độ không tự đi nổi về nhà, vừa lái xe vừa nói: “Nếu như ban nãy em không nghe nhầm, xem ra nơi đó thật sự có vấn đề. Hôm nào phải đưa Phi Tinh đi kiểm tra tổng quát một lượt xem thế nào.”
“Em chắc chắn không nghe nhầm đâu. Cái lão Vương gì gì đấy, vừa nhìn mặt đã biết không phải thứ tốt lành gì rồi.” Thước Cần ngồi ở ghế sau vuốt vuốt bụng, “A, anh, đến chỗ kia quẹo phải đi, em muốn đi xem khu đất công ty mới đấu thầu được.”
“Em chỉ làm trợ lý thôi, ôm việc vào người làm gì?” Thước Thừa Dụ ngoài miệng cằn nhằn, nhưng vẫn cho xe rẽ phải.
Trời quang trăng sáng, tiết trời cuối thu đã bắt đầu se se lạnh.
Thước Cần vừa xuống xe đã rùng mình một cái, vội choàng thêm áo khoác, dáo dác nhìn khắp nơi.
“Nhìn thế này thì phát hiện được cái gì?” Thước Thừa Dụ nhàn nhã dựa vào thân xe hút thuốc, không thể hiểu nổi em trai mình đang định làm gì.
“Nhìn qua chẳng có vẻ gì giống nơi phong thủy tốt cả. Nghe nói trước kia có cái gì loan điểu bay từ đây lên…” Thước Cần nhỏ giọng lầm bầm.
“Cái gì điểu cơ?”
“Nó là một loại…” Thước Cần còn chưa nói xong thì đột nhiên im bặt. Qua vài giây, giọng nói run rẩy của hắn mới vang lên, “Anh hai, mau nhìn xem, nhìn…..”
Thước Thừa Dụ nhả ra một ngụm khói, khó hiểu ngẩng đầu theo hướng Thước Cần chỉ.
Trên bầu trời đêm dường như có một tia sáng rực rỡ chạy ngang qua xé tan bóng tối. Tia sáng kia giống như đang lưu chuyển, nhiều màu sắc đan xen lúc ẩn lúc hiện, chậm rãi di chuyển về phía đỉnh đầu bọn họ, chỉ chốc lát sau đã che khuất tầm mắt.
Đó là một đôi cánh khổng lồ đang lóe lên ánh sáng ngũ sắc hoa lệ mà nhu hòa, thỉnh thoảng có vài tia sáng nhỏ vụn theo từng đợt cánh vỗ rơi xuống, chậm rãi tiêu tán giữa không trung.
Quang cảnh tráng lệ này khiến cho cả hai người đều chết trân tại chỗ, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ, chỉ biết ngơ ra nhìn đôi cánh bay qua, một cái đuôi chim thật dài mềm mại như dải lụa nhẹ nhàng lướt qua, cùng đôi cánh kia biến mất ở phía xa, chỉ còn từng tia sáng nhỏ vẫn rải rác trên không trung chứng minh một màn vừa rồi không phải là ảo giác.
Thước Thừa Dụ bị tàn thuốc cháy đến suýt bỏng mới giật mình tỉnh lại, phát hiện bản thân trong lúc ngơ ngẩn vẫn ngậm điếu thuốc trên miệng, thiếu chút nữa đã hun cháy cả môi. Thước Thừa Dụ vứt điếu thuốc đi, mở cửa ngồi vào ghế lái khởi động xe.
“Này này! Anh đừng có vứt em lại đây! Cái đồ anh trai vô lương tâm kia!” Thước Cần vội vàng túm cửa xe leo lên, còn chưa kịp ngồi vững xe đã lao vọt đi.
“Đó là thứ gì?” Thước Thừa Dụ nắm chặt vô lăng, trầm giọng hỏi.
“Cái đó… Em cũng không nhìn rõ lắm. Nhìn qua đại khái trông có vẻ giống chim, nhưng mà có hơi lòe loẹt quá, chắc là nhà nào thừa tiền làm đĩa bay hay thử nghiệm pháo hoa kiểu mới đấy mà ha ha ha……” Thước Cần nói bậy nói bạ, trong lòng sốt ruột đến sắp khóc. Thiều Khuynh Tri ơi là Thiều Khuynh Tri, có phải vườn sau nhà anh đóng cửa không kỹ làm mấy thứ linh tinh chạy ra ngoài không hả?!
“Có phải là loan điểu gì đó ban nãy em vừa nói không?”
“…… Thứ kia chỉ có trong truyền thuyết thôi.”
Thước Thừa Dụ đạp chân ga, nhanh chóng đuổi theo hướng con chim kia vừa bay đi.
Nửa giờ sau, xe chậm rãi dừng ở ven đường.
“Mẹ nó, đi xe vẫn không nhanh bằng nó bay!”
Thước Cần thò đầu lên: “Anh, quên cái thứ đấy đi, nó biến mất lâu rồi.”
“Em nói xem có phải hai chúng ta đồng thời xuất hiện ảo giác không?” Thước Thừa Dụ bắt đầu tự hoài nghi thần kinh mình có vấn đề.
“…… Ít có trường hợp nào như thế lắm.”
Thước Cần đang muốn nói sang chuyện khác, đột nhiên phát hiện tòa nhà cổ bên đường trông vô cùng quen mắt.
“Đây không phải là trà lâu của công ty sao?” Hắn kinh hãi kêu lên, vì giờ này trà lâu đã đóng cửa nên ban nãy nhìn qua mới không nhận ra.
Thước Thừa Dụ thăm dò nhìn theo: “Cái trà lâu này thì có gì mà phải kinh hãi thế?”
“Anh nhìn thấy?!” Không phải Thiều Khuynh Tri từng nói người quen biết bọn họ sẽ không phát hiện sự tồn tại của trà lâu này sao?
“Em đang chê anh hai mắt kém?” Thước Thừa Dụ tức giận cười, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa xe, đột nhiên lại trông thấy từ cửa sổ trà lâu có thứ gì đó lóe lên, ánh sáng hoa lệ mà nhu hòa mang theo vô số tia sáng nhỏ vụn, vô cùng quen mắt.
“Chính là nó!” Thước Thừa Dụ nhảy dựng lên, mở cửa xe chạy vội ra ngoài.
“Anh! Đừng vào!” Thước Cần luống cuống tay chân chạy theo muốn cản lại, nhưng đã quá muộn.
Thước Thừa Dụ một cước đá văng cửa gỗ trà lâu, xông thẳng vào trong.