• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yến Tây Như vừa hết giờ dạy, đi ra đến cổng trường, từ xa đã thấy một dáng người cao cao nhìn thì có vẻ điềm tĩnh thực ra là cực kỳ muộn tao đang đứng tựa vào Land Rover, thu hút sự chú ý của vô vàn sinh viên và mọi người xung quanh.

“Tây Như, bây giờ mới xong sao?” Thước Thừa Dụ nhiệt tình săn đón.

Yến Tây Như câm nín vuốt mặt, “Anh tìm tôi có việc gì?”

“Đưa cậu đi ăn cơm thôi.”

“Chúng ta có hẹn ăn cơm à?”

“Không có, cho nên tôi mới đến đón cậu đi mà.” Thước Thừa Dụ rất đương nhiên.

Đúc rút kinh nghiệm từ những lần trước, Yến Tây Như biết rõ Thước nhị thiếu là kiểu người mình thích thì mình làm thôi, có đứng đây đôi co nữa cũng chỉ càng khiến người ta chú ý, đành phải ngồi lên xe.

“Thực ra buổi tối tôi thường không ăn được nhiều.”

“Không sao, tôi đặt vài món nhẹ Quảng Đông rồi.”

Về vấn đề có đặt thật hay không ấy hả? Cho dù Yến Tây Như nói muốn ăn cái gì, anh đều có thể nói đã đặt rồi, cực kỳ chuẩn mực, vô cùng ân cần! Thước Thừa Dụ nhịn không được ở trong lòng âm thầm dựng thẳng ngón cái tự khen ngợi bản thân một phen.

Lúc ăn cơm, Yến Tây Như cũng không quá tập trung, dường như đang lo lắng chuyện gì đó.

Thước Thừa Dụ làm như vô tình nói: “Cuối tuần này công ty tiến hành thí điểm resort mới ở một làng du lịch, chỉ cho nhân viên công ty và người thân đến. Chúng ta cũng đi nhé?”

“Ừm…….” Yến Tây Như chọc chọc con tôm trên đĩa, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thước Thừa Dụ cười đến không khép miệng lại được, “Quyết định vậy nhé. Cậu không cần chuẩn bị gì hết đâu, trang thiết bị ở đó rất đầy đủ.”

Từ từ, cái gì cơ? Quyết định cái gì cơ?! Yến Tây Như lúc này mới bắt đầu hồi thần, hoàn toàn không biết trong lúc lỡ miệng đã đồng ý cái gì.

***

Thước Thừa Dụ chết lặng nhìn tình cảnh trước mắt, hoàn toàn không hiểu tại sao rốt cuộc sự tình lại biến thành thế này.

“Hừm, nơi này không tồi đâu, có sông có núi, phong cảnh thanh u. Boss à, sao công ty chúng ta không kiếm được chỗ tốt thế này?” Ninh Cửu Nguyệt vừa đi vừa đánh giá xung quanh.

“Vì chúng ta không có người chống lưng, chỉ có thể dựa vào hai bàn tay này mà leo lên thôi.” Thiều Khuynh Tri thở dài.

Thước Cần liếc mắt nhìn y, trong lòng điên cuồng phỉ nhổ: Hôm trước người anh ăn cơm cùng có phải Cục trưởng không?! Người anh uống rượu cùng có phải Bộ trưởng không?! Người cùng anh uống trà có phải phó bộ trưởng không?! Còn dám nói mình không có ô dù hả tên điêu toa!!!

Đỗ Khâm mặt không biểu cảm đi bên cạnh, nhìn kiểu gì cũng không thấy giống khách du lịch.

Mạch Đương Đương thường xuyên bị vứt ở nhà, hiếm hoi lắm mới có một lần được cùng anh em tham gia hoạt động ngoại khóa, cực kỳ kích động ôm Phú Quý nhìn trước ngó sau.

Sao tự dưng lại chòi ra một đám người không liên quan thế này!!! Thước Thừa Dụ nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận không thể dùng mắt trừng Thiều Khuynh Tri ra hai cái lỗ, đến cả em trai mình cũng thấy chướng mắt luôn.

“Thừa Dụ, ngại quá, tôi chỉ nghĩ nhiều người đi thì sẽ vui hơn thôi, có phiền anh không?” Yến Tây Như thấp giọng hỏi.

“Phiền cái gì chứ, bạn cậu cũng là bạn tôi mà, còn có cả Tiểu Cần nữa, tôi vui còn không kịp.” Thước Thừa Dụ vô cùng rộng lượng hiếu khách mỉm cười.

Yến Tây Như thật ra có chút áy náy, không thể tiếp tục dây dưa nhưng cũng không từ chối được, cuối cùng bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này để làm rào cản.

Mọi người lên một du thuyền nhỏ, đi ra đảo giữa hồ.

“Tuyết rơi kìa!” Thước Cần thò đầu ra ngoài khoang thuyền, đưa tay đỡ lấy bông tuyết, “Đây là đợt tuyết rơi đầu tiên của mùa đông năm nay đấy!”

“Chỉ là tuyết thôi mà, có phải mưa đá đâu, cậu kinh ngạc như thế làm gì?” La Vũ không cho là đúng.

Thước Cần nghĩ nghĩ, cũng phải. Không biết từ khi nào, hắn bắt đầu quan tâm đến mọi thứ xung quanh nhiều hơn, trời nắng nhiều một tí mưa nhiều một tí cũng ảnh hưởng đến tâm tình, y như bị bệnh.

“Thiên nhân ninh hứa xảo, tiễn thủy tác hoa phi…” (1) Yến Tây Như ngẩng đầu nhìn tuyết bay trời.

Thước Thừa Dụ ở bên cạnh vui vẻ đến sắp ngất, vợ mình đúng là tài hoa chết mất!

“Kinh tuyết của Lục Sướng?” Thiều Khuynh Tri quay sang, “Cậu mà cũng biết đọc thơ cơ à?”

“Chúng ta sống bao lâu rồi, cậu còn dám hỏi tôi câu đấy?”

Hai người nhìn nhau cười.

Thước Cần lặng lẽ nhích ra xa khỏi chỗ Thước Thừa Dụ, nhích nhích đến bên cạnh boss nhà mình. Mẹ ơi sao quanh người anh hai lại tỏa ra toàn khí lạnh thế này…….

“Bưởi tính hàn, trời lạnh đừng ăn nhiều.” Thiều Khuynh Tri y như có mắt bên cạnh, rõ ràng không quay đầu lại, nhưng vẫn rất chuẩn xác thò tay lấy mất miếng bưởi từ trong tay Thước Cần.

Thước Cần bĩu môi, đành phải chọn hoa quả khác để ăn.

Thước Thừa Dụ nhìn hai người bọn họ, đột nhiên lâm vào trầm tư, sau đó hai mắt phát sáng lập lòe.

“Anh hai, anh đừng có nhìn em bằng ánh mắt kinh dị đấy. Mỗi lần anh nhìn em thế này kiểu gì cũng có chuyện không ổn.” Thước Cần kinh hãi rụt cổ.

Thước Thừa Dụ lập tức biến thân thành hình mẫu anh trai từ ái, sờ sờ tóc hắn, cười tủm tỉm: “Gạo kê nhà chúng ta cũng lớn rồi…”

Da đầu Thước Cần run lên, da gà da vịt thi nhau nổi như điên.

Tuyết càng ngày càng lớn, mặt hồ trắng xoá một mảnh, xuyên qua làn tuyết có thể nhìn thấy hòn đảo nhỏ xanh mướt phủ đầy tuyết trắng yên lặng nằm giữa hồ. Không gian yên tĩnh đến độ dường như có thể nghe được cả tiếng bông tuyết chạm vào mặt nước, mọi người im lặng tựa vào mạn tàu ngắm nhìn cảnh tượng kỳ mỹ bên ngoài.

Thước Thừa Dụ cho dừng du thuyền ở giữa hồ, đầu bếp bắt đầu chuẩn bị cơm trưa.

Mạch Đương Đương vừa ăn vừa nhìn trời, “Nhưng mà lạ thật đấy, hôm nay dự báo thời tiết có báo là có tuyết rơi đâu, chỉ nói trời nhiều mây thôi. Dạo này tiết trời càng ngày càng kỳ lạ…”

“Dự báo cũng chỉ là phán đoán thôi, thời tiết thay đổi ai mà nói chắc được!” La Vũ phẩy phẩy tay, đầu óc còn đang chuyên tâm vào mùi thơm ngào ngạt bay ra từ phòng bếp. La Phú Quý nằm vắt vẻo trên đầu vai La Vũ, chủ nào tớ nấy vô cùng chờ mong nhìn chằm chằm nhà ăn. Trời lạnh lại có tuyết lớn, được ăn thức ăn nóng mới là chân ái!

Thiều Khuynh Tri vươn tay đón lấy vài bông tuyết, khẽ miết nhẹ trong lòng bàn tay cảm thụ, không có gì bất thường. Y cũng không hy vọng êm đẹp ngày nghỉ của bọn họ bị phá hỏng, khó khăn lắm mới được một lần có không khí đi chơi thế này.

Thước Cần ghé vào cửa sổ, ngửa đầu nhìn ra xa, hai chân vô thức nhịp nhịp xuống đất.

“Thích tuyết đến vậy sao?” Thiều Khuynh Tri nghiêng người đến gần hắn.

“Ha,” Thước Cần cúi đầu cười khẽ, “Lúc còn học trung học, thầy giáo bắt viết một bài văn tả cảnh tuyết. Lúc ấy tôi vắt hết óc nghĩ nửa ngày xem nên viết thế nào, lại phát hiện ra ký ức của bản thân về tuyết rơi chỉ có lần tôi bị trượt chân ngã trên tuyết đập mặt xuống, còn bị rách môi, cả miệng đều là máu, chẳng có cái gì tốt đẹp để mà tả cả. Đến hôm nay tôi mới phát hiện ra, thì ra tuyết cũng có thể đẹp đến thế. Ầy, tự dưng sao hôm nay lại văn chương lai láng thế này, ha ha…”

Khóe mắt Thiều Khuynh Tri cong lên: “Gạo kê nhà chúng ta lớn rồi.”

Da mặt Thước Cần co giật. Này này, hôm nay mấy người tự dưng đồng bộ bật phụ-huynh-mode-on là thế quái nào?! Vì sao nghe hai chữ “lớn rồi” lại mờ ám như thế?!!!

“Cái này ăn ngon thật đấy!” La Vũ đem miếng thịt quơ quơ trước mặt Phú Quý, sau đó dưới ánh mắt thèm thuồng của nó, bỏ thẳng vào miệng mình.

“Cứ thế có ngày nó lại cào cho.” Ninh Cửu Nguyệt dở khóc dở cười.

La Vũ ngạo kiều nhìn trời, ai bảo nó không cho tôi ôm, đáng đời!

Cuối cùng để tránh thảm trạng người mèo tàn sát, vẫn phải có nhân viên phục vụ đứng lột tôm cắt thịt vào bát cho Phú Quý. Phú Quý đem cả đầu cắm vào trong bát, vừa ăn vừa muốn khóc: Vì cái gì đồ ăn ngon lại luôn đi kèm với một đám chủ nhân vô lương tâm, ta sống nhiều năm như thế chưa chết đói thật đúng là kỳ tích!

Thước Cần hôm nay cũng được một lần ăn cho xả láng, ăn đến không biết trời đất gì nữa. Hắn đang chiến đấu với một cái càng cua thì bị Thiều Khuynh Tri lấy đi, thay vào đó là một bát thì cua đã lột sẵn trắng nõn, “Ăn cái này đi.”

Thước Cần nghi ngờ nhìn y, sao hôm nay boss lại săn sóc thế, lại phân liệt rồi?

“Không ăn?” Thiều Khuynh Tri nhíu mày, giơ ngón tay lên, nặn ra một giọt máu bé tí tẹo, “Tôi lột mất bao nhiêu lâu, trên tay bị vỏ cua móc rách rất nhiều.”

“Ăn chứ, ăn ngay đây!” Thước Cần cầm lấy dĩa, nặn ra một vẻ mặt vô cùng cảm động, chỉ thiếu điều quỳ luôn xuống đất vái lạy y.

Thiều Khuynh Tri yên lặng nhìn hắn một lúc, vừa lòng quay đi tiếp tục công cuộc lột cua.

“Au ——” Yến Tây Như bị vỏ cua chọc vào tay, buột miệng kêu đau một tiếng.

“Sao lại không cẩn thận thế?” Thước Thừa Dụ vội vàng kéo tay đối phương sang, dùng khăn tay đè chặ xuống.

“Làm gì thế, chỉ xước có một ít thôi mà ——”

Thước Thừa Dụ không nói nhiều, trực tiếp ngậm ngón tay vòa miệng.

Yến Tây Như: “……?!!!”

“Nướt bọt tiêu độc.”

“……”

“Thấy chưa, cầm máu rồi.” Thước Thừa Dụ cười cười.

Yến Tây Như dùng sức hít vào thở ra, phải bình tĩnh, bình tĩnh, không thể kích động, không thể đánh người, bình tĩnh…

Thước Cần ở bên cạnh vừa ăn vừa xem kịch vui, thỉnh thoảng còn chớp mắt với anh hai Thước một cái, chỉ sợ cho thiên hạ không đủ loạn. Đang chơi đến vui quên trời đất, mắt hắn đột nhiên giật một cái, nhìn chằm chằm vào cửa sổ trên mạn tàu phía sau lưng Thước Thừa Dụ.

“Sao vậy?” Thiều Khuynh Tri nhanh chóng nhận ra thái độ khác lạ của hắn.

Thước Cần vươn ngón tay bóng nhẫy chỉ về phía cửa sổ: “Hình như lúc nãy tôi nhìn thấy cái gì đó phun lên từ đỉnh núi, xong lại rơi xuống, như kiểu đài phun nước ấy.”

Thiều Khuynh Tri nhìn theo hướng hắn chỉ, là đỉnh núi đã bị tuyết phủ trắng xóa, tĩnh lặng như một bức tranh, “Tôi có thấy gì đâu.”

Thước Cần cau mày, “Có lẽ là tôi nhìn nhầm thôi.” Nghĩ thế, hắn lại cúi đầu vui vẻ chuyên tâm tiếp tục ăn nốt cua trong bát.

Thiều Khuynh Tri nheo mắt, im lặng nhìn chằm chằm về đỉnh núi trắng toát phía xa.

***

Sau khi ăn cơm xong, lúc mọi người đang dùng món tráng miệng thì một thuyền viên chạy vào, “Thước đổng, lưới đặt bên thuyền có cá vào.”

Thước Cần hứng thú ngẩng đầu lên.

Khung lưới đặt bên thuyền vốn là để cung cấp cho khách muốn câu cá trong lúc rảnh rỗi để giải trí, nhưng vì đang là mùa đông nên không dùng tới, nhân viên trên tàu mới đem treo sang bên cạnh, thỉnh thoảng sẽ có tôm nhỏ hay vài con rùa linh tinh bơi vào.

“Thời tiết này mà cũng câu được cá?” Thước Thừa Dụ kinh ngạc.

“Để em đi xem!” Thước Cần ăn no rồi chỉ muốn đi chơi.

Mạch Đương Đương cũng muốn đi cùng.

“Mặc vào.” Thiều Khuynh Tri đưa áo lông cho Thước Cần.

Thước Cần vừa khoác vội áo vào vừa chạy, hưng phấn y như đứa trẻ con.

Thước Thừa Dụ nhấp một ngụm trà, đột nhiên nói, “Gạo kê nhà chúng tôi rất đáng yêu hoạt bát, người gặp người thích. Chỉ có điều nó được nâng như trứng mà lớn, không phải ai cũng nuôi được.”

Thiều Khuynh Tri nhướn mày: “Không phải tôi vẫn đang nuôi được sao?”

Trong khoang thuyền rơi vào trầm mặc.

Xuyên qua làn tuyết dày đặc đến không mở được mắt, Thước Cần cẩn thận ngồi xuống cạnh một thuyền viên đang cúi người kéo lưới, “Đưa đây nào, để tôi kéo giúp cho.”

“Nặng thật đấy!”

Hai người dùng sức kéo lên, kéo mãi không xong, hì hục mãi mới lên được. Bên trong ngoài một tấm nhựa lớn thì chỉ có một con cá, nhìn không rõ lắm là cá gì.

“To thật đấy, nhìn hơi giống cá chép.” Mạch Đương Đương xoa xoa tay.

Thước Cần ngồi xổm xuống, nhấc lưới ra, con cá bên trong lập tức nhảy ra ngoài.

“Mẹ ơi!” Thước Cần kinh hãi nhìn nó.

Con cá kia lắc lắc cái đuôi đầy lông chim của mình, sáu cái chân nhỏ lạch bạch lạch bạch chạy loạn trên sàn tàu phủ đầy tuyết, vừa chạt vừa kêu ầm ĩ “Cáp cáp! Cáp cáp!”

Thuyền viên sợ hãi ngã ngồi xuống, Mạch Đương Đương trực tiếp ôm chặt lấy cổ Thước Cần, chỉ hận không thể leo thẳng lên người hắn.

“Cái đệch, cậu định siết chết tôi phải không! Cậu không phải Đương Khang à! Một con cá cũng sợ!”

“Tôi tôi tôi, tôi sợ thì cứ sợ thôi, ai nói Đương Khang thì không được sợ hả!” Mạch Đương Đương hốt hoảng kêu lên.

Thế mà cậu còn dám ăn nhiều hơn tôi, đúng là lãng phí ngân sách! Thước Cần căm giận không thôi.

Mọi người trong khoang thuyền nghe động tĩnh cũng bắt đầu chạy ra, nhìn thấy con cá đang chạy ì ạch trên sáu cái chân ngắn ngủn đều kinh hãi.

“Đây là……” Yến Tây Như nhất thời không nhớ ra được cái giống này.

“Là Cáp cáp.” (2) Thiều Khuynh Tri liếc mắt một cái đã nhận ra.

Thước Cần nhịn không được trợn trắng mắt. Được rồi, lại thêm một con tự giới thiệu nữa, lâu không gặp đã quên mất thiết lập kỳ diệu của mấy giống loài này rồi, ha ha…

“Đây là… cá biến dị?” Thước Thừa Dụ nhớ đến mấy con rắn nhiều chân có cánh trên núi, tìm một cách nói khoa học hơn để tránh nhân viên trên thuyền bàn tán nhiều.

“Hồ lớn thế này, sinh ra vài con vật kỳ dị cũng không có gì lạ.” Đỗ Khâm đi qua, túm lấy đuôi Cáp cáp, dùng sức quăng nó về trong nước.

Thước Thừa Dụ dặn vệ sĩ xử lý nốt. Một màn ầm ĩ cứ thế nhạt nhẽo kết thúc.

Thước Cần nhích đến bên cạnhThiều Khuynh Tri, thấp giọng hỏi: “Boss, con cá kia có pháp lực không?”

“Không có.”

“Ặc……. Thế có công dụng gì không?”

“Có thể lấp đầy bụng.”

“…… Nghe cũng không tệ…”

“Cậu vẫn chưa no?” Thiều Khuynh Tri đưa tay giúp hắn phủi sạch tuyết bám trên mũ và áo khoác.

“Ha ha, cái gì hiếm thì quý thôi.”

Mọi người lục đục vào khoang thuyền.

Trên đỉnh núi xa xa phía sau đột nhiên có một dòng nước lớn phóng mạnh lên, sau đó lại nhanh chóng hạ xuống không thấy tăm hơi.

Thiều Khuynh Tri quay mạnh đầu lại. Xa xa một mảnh yên tĩnh, chỉ có tuyết rơi đầy trời. Làn tuyết dường như có chút tán loạn, nhưng chỉ một thoáng sau đã khôi phục lại như ban đầu. Vừa rồi rốt cuộc là thứ gì?

Thiều Khuynh Tri lắc đầu, yên lặng để Thước Cần kéo vào khoang thuyền.

________________

Chú thích:

(1) Thiên nhân ninh hứa xảo, tiễn thủy tác hoa phi: hai câu thơ trong bài Kinh tuyết của Lục Sướng:

怪得北風急 

前庭如月輝 

天人寧許巧 

剪水作花飛

Quái đắc bắc phong cấp, 

Tiền đình như nguyệt huy. 

Thiên nhân ninh hứa xảo, 

Tiễn thuỷ tác hoa phi.

Dịch nghĩa (thivien.net):

Lạ một cái là gió bấc thổi gấp như vậy, 

Mà ở sân trước như có ánh trăng. 

Ông thợ trời quả là khéo tay, 

Đã cắt nước thành các cánh hoa bay.

(2) Cáp cáp (鮯鮯): ở núi Kỳ Chủng, thân và đầu giống như cá chép, có sáu chân, đuôi chim.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK