Tác giả: Di Lệ
Lúc mở to mắt, trước mắt là một màu trắng. Không biết vì sao, cô đột nhiên nhớ đến màu đỏ tươi yêu diễm.
"Ran?!" Kuukyou đột nhiên ngồi dậy. Cùng lúc đó, cửa phòng bị mở ra, người đàn ông có mái tóc đen nhánh một tay đặt trên tay cửa, lộ ra nụ cười kinh hỉ, "Nhóc con, em tỉnh rồi."
Nhìn khuôn mặt tươi cười quen thuộc ấy, cô ngơ ngác gật đầu, sau đó giãy giụa muốn đứng dậy, nhưng cả người vô lực, không cẩn thận ngã từ trên giường xuống.
"Cẩn thận!" Một đôi tay to ấm áp khó khăn đỡ được cô, ngẩng đầu đã gặp đôi mắt tức giận của Kaien, "Em muốn làm gì! Vừa tỉnh thì đừng có lộn xộn!"
"Nhưng mà, anh Kaien!" Cô nắm chặt vạt áo hắn, vẻ mặt vội vàng, "Em muốn đi thăm Ran! Cậu ấy bị thương, không biết giờ sao rồi! Nếu cậu ấy tỉnh, nhất định sẽ lo lắng cho em, em phải đi thăm cậu ấy. Cậu ấy..."
"Kuukyou!" Kaien lạnh giọng ngắt lời cô, gắt gao nhìn đôi mắt câu, từng câu từng chữ nói, "Asakawa Ran đã chết!"
Kuukyou sửng sốt mấy giây, sau đó bịt tai mình lại, gần như cuồng loạn hét lên: "Không đâu! Không đâu! Nhất định anh đang lừa em! Ran chỉ là ngủ thôi! Cậu ấy nhất định sẽ không bỏ em lại một mình!"
"Shitsusaku Kuukyou! Em bình tĩnh lại cho anh!" Kaien không khách khí kéo đôi tay đang bịt tai của cô xuống, ánh mắt kiên quyết, "Anh lặp lại lần nữa! Asakawa Ran đã chết! Sẽ không bao giờ tỉnh lại!"
Căn phòng đột nhiên yên tĩnh lại, chỉ còn tiếng đồng hồ tí tách tí tách.
Đôi mắt mèo màu vàng lục ngơ ngác nhìn hắn, mờ mịt, rõ ràng bị tơ máu đỏ tươi che phủ, lại không chảy một giọt nước mắt. Tựa như viên ngọc bị đè bởi một tầng tro bụi thật dày.
Kaien không đành lòng, nhẹ nhàng ôm thiếu nữ vào lòng, "Kuukyou, muốn khóc thì khóc đi, khóc ra sẽ dễ chịu hơn chút."
"Anh Kaien," Đôi tay Kuukyou nắm chặt vạt áo hắn, nắm thật chặt, đốt ngón tay cũng trắng xanh. Giọng cô cách lớp vải rầu rĩ truyền đến, "Em cũng muốn khóc, nhưng mà... Nhưng mà... Vì sao em không thể chảy nước mắt chứ... Vì sao... Lại tàn khốc như vậy... Nếu cả bảo vệ cũng không làm được... Vậy, vì sao em phải trở lại nơi này, ở lại nơi này... Em đã... Không biết nên làm gì giờ nữa..."
Cảm giác ướŧ áŧ dần lan rộng, Kaien vuốt mái tóc dài của cô, thong thả và trịnh trọng mở miệng, "Nhóc con, em biết người trong Soul Society sau khi chết sẽ thế nào không?"
Kuukyou giật mình, giọng nói khàn khàn mang theo nức nở: "Linh hồn bình thường sau khi chết sẽ tiến vào luân hồi, sẽ sinh ra và sống một cuộc sống mới ở hiện thế; nhưng mà Shinigami không có kiếp sau, thân thể sẽ dần biến mất."
"Đúng vậy," Kaien gật đầu, tiếp tục nói, "Thân thể chúng ta là hồn phách, nếu chết, thân thể này một ngày nào đó sẽ hoá thành tro bụi, trở thành linh tử tạo nên Soul Society."
Dừng một chút, "Đội trưởng Ukitake phân chia chiến đấu làm hai loại, một là trận chiến sinh tồn, hai là trận chiến danh dự. Nhưng anh cảm thấy, thật ra hai loại chiến đấu này đều là vì một mục đích là bảo vệ – tâm.
Nhưng, tâm là gì? Tâm ở đâu?
Tâm không phải trái tim trong thân thể, khi bạn tự hỏi một chuyện gì đó, khi bạn nhớ một người nào đó, tâm sẽ sinh ra; nếu trên đời này chỉ còn lại một người, như vậy, cái gọi là tâm không phải sẽ không còn tồn tại nữa sao? Vậy nên, 'Tâm', là sự tồn tại ràng buộc giữa người với người.
Sau khi chúng ta chết, thân thể hoá thành linh tử, dung hoà vào mỗi viên gạch mỗi viên ngói của Soul Society, nhưng mà tâm của chúng ta có thể phó thác lại cho đồng đội. Đứa bé kia phó thác trái tim mình cho em, tâm của em ấy có thể vĩnh viễn tồn tại trong lòng em, em ấy vẫn luôn sống trong lòng em, không phải sao? Linh tử ban đầu tạo nên thân thể em ấy cũng vẫn luôn bên cạnh em, không phải sao? Em ấy không bỏ lại em một mình, bên cạnh em không chỉ có bọn anh, cũng có đứa bé ấy bảo vệ mà.
Em hạnh phúc, Kuukyou. Cho nên, sau khi khóc lớn, em hẳn nên càng hạnh phúc, càng vui sướng, mỉm cười sống tiếp."
Cánh cửa phòng bệnh khép hờ, hiện lên một góc áo màu đen. Thiếu niên tóc bạc dựa vào bức tường cạnh cửa, lặng lẽ nắm chặt hai tay.
Bởi vì lý do 'Học viên năm ba biểu hiện siêu việt trong lần thực tập siêu độ linh hồn, một mình tiêu diệt toàn bộ đàn Hollow', nên Kuukyou từ đội bốn về đến Shino đã trở thành học sinh của lớp một năm sáu.
Đã gần ba tháng trôi qua từ sau lần thực tập Hollow ấy, khi tất cả mọi người vui mừng nhìn cô bước ra từ bóng ma mất đi Ran, chỉ có bản thân Kuukyou biết, trong những năm tháng dài đằng đẵng này, cô sẽ lẳng lặng liếm miệng vết thương của mình trong bóng đêm.
Lúc này đúng là ngày đầu tiên tìm kiếm Zanpakuto. Theo như phương pháp của giáo viên mà bắt đầu cảm nhận, Kuukyou rốt cuộc đứng trong một miệng hang không biết tên trong núi.
Là một ngày đẹp trời khó được trong tháng tám! Ánh mặt trời từ đỉnh núi cao mềm mại phủ xuống, không có cái oi nóng của ngày hè, tựa như một tấm lụa mỏng nhu hoà, không hề khiến người ta bực bội khó chịu. Nhưng mà đứng ở cửa động lại có thể cảm nhận rõ ràng được từng cơn gió lạnh mang theo hơi ẩm ập vào mặt.
Kuukyou sờ sờ thanh Asauchi bên hông. Nó vốn là một thanh Asauchi màu lam.
Hơi dừng một lát, cô đi vào trong động. Bóng đen sâu thẳm hiện rõ trước mắt, cô quay đầu nhìn về phía sau, ánh mặt trời tươi đẹp bị giữ lại ngoài động, theo bước chân dần đi sâu vào của cô, ánh sáng ngoài cửa động cũng thu hẹp dần thành một quầng sáng nhỏ, cuối cùng biến mất. Đi dọc theo đường hầm thật dài, lại đi qua một ngã rẽ, phía trước bất ngờ xuất hiện sương mù dày đặc. Trước mắt một mảnh trắng xoá, đã tới mức duỗi tay không thấy đầu năm ngón tay. Hơn nữa, những tiếng gió vẫn luôn không ngừng gào thét bên tai cũng đều đã biến mất.
Kuukyou duỗi tay về bên phải, lại không sờ được vách đá vốn nên ở sát bên cạnh.Cô biết cô đã tìm được nơi ở của Zanpakuto ấy.
Sương mù dày đặc phía trước dần hiện ra một bóng người mờ ảo, Kuukyou không chút do dự đi về phía đó, chính là nháy mắt này, sương mù dày đặc lại đột nhiên trở nên kích động. Nếu nói vừa rồi sương mù tựa như một mặt hồ phẳng lặng không gợn sóng, thì giờ nó như biển rộng ngày bão lớn, sóng gió mãnh liệt ập về phía cô.
Nhưng nó lại không thể ngăn cản cô tiến bước đi tới.
"Nhóc chính là người muốn trở thành chủ nhân của ta sao, cô bé?" Đó là một giọng nữ nhẹ nhàng cực kỳ dễ nghe, mềm mại mờ mịt. Giọng nói vừa xuất hiện, sương mù khí thế ào ạt vừa rồi dần an tĩnh lại, nhạt dần đi.
Bóng người dần rõ ràng hơn. Một thân ảnh mảnh khảnh của cô gái hiện ra. Cô mặc một bộ đồ trắng tinh khôi, đi chân trần, mỉm cười đứng đó. Mái tóc đen như thác nước tuỳ ý thả ra, gần như là chạm đến đất. Cô ấy mỉm cười nhợt nhạt nhìn qua, đôi mắt xanh thẳm còn sáng ngời sạch sẽ hơn cả bầu trời của Seireitei, tựa như có thể đâm thẳng vào lòng người, nhìn thấu mọi vật trên thế gian này.
"Chị chính là Zanpakuto của em sao?" Kuukyou rảo bước tiến về phía trước một bước, đồng thời mặt đất dưới chân vậy mà lại biến thành mặt hồ bình tĩnh. Nơi chân chạm xuống gợi lên từng vòng gợn sóng tinh tế.
Cô gái đứng chân trần trên mặt hồ, dung nhan xinh đẹp mang theo một nụ cười nhạt, "Đúng vậy, nhưng tiền đề là em có thể gọi được tên chị."
Kuukyou lộ ra một nụ cười tự tin, "Đương nhiên rồi." Nói, cô vươn tay với cô gái trước mặt, "Sau này xin chỉ giáo nhiều hơn – Chiran."
Trong nháy mắt, sương mù vờn quanh hồ nước cuốn lên một cơn gió xoáy mạnh, Kuukyou không khỏi nâng tay ngăn cản cơn gió mãnh liệt ấy, đến khi không khí đã trở lại bình thường, trước mặt xuất hiện một không gian rộng lớn. Những tảng đá lớn nhỏ xếp lại không theo quy tắc nào. Mà trong tay cô chính là một Zanpakuto có chuôi đao màu xanh lá, cùng thanh đao sắc. Phần kiếm cách được tạo từ hai đường cong đẹp đẽ nối lại với nhau, chính giữa chạm rỗng mây mù uốn lượn.
"À, Chiran." Nắm Zanpakuto trong tay, Kuukyou nhẹ nhàng gọi, "Chị có thể che giấu để không cho người khác phát hiện không?"
Trong đầu vang lên một giọng nữ êm tai: [Hửm?]
Nghĩ nghĩ, cô châm chước nói: "Uhm, vì em muốn giấu một số người... Thực lực của em."
Chiran ngừng một lát, nói: [Được.]
"Như vậy nhờ chị, Chiran."
[Không có gì.] trong đầu vang lên giọng nữ mang theo ý cười, [Chị là Zanpakuto hệ thuỷ, chỉ cần có nước, chị đều có thể che giấu bản thân.] Zanpakuto trong tay dần trở nên trong suốt, sau đó lẳng lặng biến mất trong không khí, [Lúc cần đến sức mạnh của chị, chị ở ngay bên em, chủ nhân của chị.]
"Vâng." Sờ sờ Asauchi bên hông, Kuukyou dứt khoát quay người đi về phía cửa động, "Cám ơn chị, Chiran."
Lúc trở lại Shino, mặt trời vừa xuống núi, ánh sáng màu hồng cam chiếu rọi phía chân trời, vàng cam ráng đỏ. Đúng là hết thời hạn ba ngày tìm Zanpakuto.
Chủ nhiệm lớp gõ cửa phòng, thấy là Kuukyou thì không khỏi lộ ra vẻ vui mừng, "Cuối cùng em cũng quay lại, em Shitsusaku, toàn ban chỉ còn một mình em. Em tìm được Zanpakuto chưa?"
Kuukyou lộ ra một biểu tình hổ thẹn, sau đó cúi đầu, "...... Không tìm được ạ."
Chủ nhiệm lớp sửng sốt, sau đó thở dài, "Vậy thì thật đáng tiếc. Như vậy sau này em chỉ có thể dùng Asauchi."
Cô đang định nói một câu "Cũng chỉ có thể như vậy thôi" thì lại cảm nhận được linh áp quen thuộc ở cửa, sau đó là giọng nói khàn khàn mang theo ý trêu chọc truyền đến: "Ngay cả Zanpakuto cũng không tìm được sao? Em thật là vô dụng, Kuukyou."
Kuukyou kinh hỉ quay đầu lại, "Toushirou!"
Nương ánh mặt trời còn hơi sáng bên ngoài, thiếu niên tóc bạc mặc shihakusho đen khẽ nâng đầu lên, chiếc Haori màu trắng nhẹ nhàng phiêu dật, đôi mắt xanh lam trong suốt ẩn ẩn loé lên nét kiêu ngạo.
"Là 'Đội trưởng Hitsugaya'." Cậu nói. Nửa năm sau khi tốt nghiệp Shino, Hitsugaya Toushirou cuối cùng đã trở thành đội trưởng đội mười – vị trí đã bị bỏ trống gần 60 năm sau khi đội trưởng tiền nhiệm hy sinh vì nhiệm vụ, trở thành đội trưởng trẻ tuổi nhất từ xưa tới nay của Gotei 13.
"Thiên tài" hay "Truyền kỳ" đều đã không thể dùng để hình dung về cậu nữa.
Đó là – Hitsugaya Toushirou.
Chú thích: Chiran (千岚 Thiên Lam) Có thể tạm hiểu là sương mù ngàn dặm.
Danh Sách Chương: