Tác giả: Di Lệ
Lần này tụ hội vẫn ở quán Izakaya kia.
Sau khi đi vào phòng, Rangiku đã tới trước, thấy Kuukyou và Toushirou thì vội chạy qua: "Đội trưởng thật là, để tôi đi qua trước, mình và Kuukyou thì muộn như vậy mới tới."
Toushirou không quan tâm cô ấy, đi thẳng về chỗ ngồi.
Trong phòng có tổng cộng hai cái bàn, trừ bàn lớn của các đội trưởng đội phó, bên cạnh còn có một cái bàn nhỏ, Hinamori, Kira, Renji và Rukia đã ngồi ở đó, thấy cô vào thì tiếp đón cô ngồi xuống.
"Ara ara, Rangiku đừng nói vậy chứ!" Kyouraku lắc lắc chén rượu trong tay, cười đến ngả ngớn, "Người trẻ tuổi mà~"
Kuukyou hung hăng trừng qua.
[Đừng có nói lung tung, chú Kyouraku!]
"Vậy sao? Thì ra Kuukyou đã đến tuổi này rồi." Aizen cũng ôn hoà cười, khó được phụ hoạ Kyouraku.
"A, thật là!" Mặt Kuukyou nháy mắt đỏ, "Sao ngay cả anh Sousuke cũng nói vậy chứ!"
Căn phòng vốn náo nhiệt giờ càng náo nhiệt hơn, đám người Kyouraku càng là cười đến vui sướng.
"Kuukuu-chan?" Bên tai bất ngờ truyền đến một giọng nói ngây thơ, sau đó là một cái đầu hồng phấn từ bên chạy tới, "Cậu chính là Kuukuu-chan tốt nghiệp trước đó sao?"
[Kuu... Kuukuu-chan?]
Khoé mắt Kuukyou run rẩy, "Anou... Vì sao lại gọi tớ là 'Kuukuu-chan'?"
"Kuukuu-chan không thích tên này sao?" Cô bé tóc màu hồng phấn mở to đôi mắt nhìn cô, "Vậy thì gọi 'Kyoukyou-chan' nhé?"
Kuukyou vô lực, "Vẫn là tên trước đi."
"Uhm, Kuukuu-chan!" Cô bé đáng yêu gật đầu, "Tớ là Yachiru! Kuukuu-chan rất mạnh sao?"
[Yachiru?]
Kuukyou giương mắt nhìn băng đội phó bên tay trái của cô bé.
[Đội mười một. Kusajishi Yachiru?]
Cô còn chưa gật đầu, đã nghe thấy bàn bên cạnh truyền đến một giọng nam vang dội, "Ngươi chính là con nhóc đấu bất phân thắng bại với Kuchiki Byakuya trong kỳ thi tốt nghiệp sao? Có phải ngươi rất mạnh không?"
[Gần đây có trend hỏi vấn đề này à?]
Âm thầm trợn trắng mắt trong lòng, Kuukyou cười ngây ngô, "Sao có thể!" Sau đó cô thấy rõ người đàn ông hỏi vấn đề này. Một đầu tóc đen tựa như gai nhọn dựng thẳng lên, một mắt bịt lại, cả người tản ra hơi thở chiến đấu. Nhìn có vẻ rất nguy hiểm.
[Nhưng mà nguy hiểm thực sự... Chỉ sợ vẫn là những âm mưu không thể nhìn thấy đó đi?]
Cẩn thận che giấu ý niệm chợt xuất hiện, Kuukyou giương mắt lên thì thấy Renji run run, sau đó thấy hắn hạ giọng thò đầu qua, "Kuukyou, em tuyệt đối đừng để bị đội trưởng nhà anh theo dõi. Ông ấy rất mạnh!"
Kuukyou gật đầu, cũng hạ giọng, "Cái này không cần anh nói em cũng biết mà!"
"Này!" Renji bất mãn gầm nhẹ, "Anh đang tốt bụng nhắc nhở em đấy!"
"Vâng! Vâng!" Kuukyou chẳng hề có thành ý gật đầu, "Cám ơn anh đã nhắc nhở em nhé!"
"Em......."
"Renji!" Rukia không nhìn được nữa, quát Renji, "Cậu không thể nhường Kuukyou chút à!"
Renji uỷ khuất định biện giải, vừa vặn gặp Kuukyou làm mặt quỷ với hắn, không khỏi đưa đám nói: "Con nhóc đó cần tớ ra vẻ nữa chắc?"
Buổi tiệc diễn ra trong không khí vô cùng vui vẻ.
Các đội trưởng đội phó ở đây phần lớn là người quen của Kuukyou, còn lại mấy người thì cũng được Hinamori và mọi người giải thích cho nốt. Ví dụ như, Soi Fon quả nhiên trở thành đội trưởng đội hai, đội phó của cô ấy tên là Oomaeda, là người cao to nghe nói mỗi ngày đều ôm một cái túi bánh quy ăn không ngừng. Đội phó đội bốn nghe nói tên là Kotetsu, nghe nói là chị gái của một vị tiền bối trong đội Rukia. Đội trưởng đội bảy tên là Komamura Sajin là một người to lớn đội mũ sắt, đội phó của người này tên Tetsuzaemon. Đội trưởng đội mười hai là Kurotsuchi Mayuri, đội phó của hắn là Kurotsuchi Nemu, nghe nói cô ấy là người nhân tạo.
[Ách, vẫn là tên kia.]
Lúc cô nghĩ như vậy, Kurotsuchi Mayuri đã từ xa nhìn qua, trong mắt xẹt qua tia hứng thú, làm Kuukyou không khỏi rùng mình một cái. Giống như lần đầu tiên cô gặp người này, hắn cũng dùng ánh mắt như vậy nhìn cô.
Đó là chuyện bao lâu trước nhỉ? Đúng rồi, ngày đó cô và Hirako từ đội năm đi đến đội mười hai. Hirako một bộ chán muốn chết, rõ ràng là vì trốn việc, lại luôn nói 'Còn không phải anh sợ Kuukyou-chan lạc đường sao!'.
Kuukyou trợn trắng mắt, hừ một tiếng không để ý hắn.
"Ara, Kuukyou-chan, sao em có thể làm vậy với anh!" Hirako làm bộ muốn che mặt khóc, "Nhất định là bị Hiyori dạy hư!"
Lúc này, cửa lớn đội mười hai vốn đóng chặt lại đột nhiên bị đá văng ra, Hiyori một chân đá lên mặt Hirako, sau đó vững vàng tiếp đất, "Anh nói ai dạy hư cậu ấy hả? Đồ ngốc!"
Hirako vẻ mặt phẫn hận bò dậy, còn không quên cản máu mũi đang chảy xuống, "Con nhóc này! Kisuke sao có thể bỏ mặc nhóc không quản như thế!"
"Ông anh ấy quản được chắc!" Hiyori vẻ mặt khinh thường ngẩng đầu, đồng thời không quên hừ mạnh một tiếng, "Đồ ngốc!"
[Tớ cũng muốn nói như vậy.]
Kuukyou ở bên cạnh gật đầu tán đồng, sau đó kéo kéo Hiyori, "Nè, Hiyori, phòng thí nghiệm chơi vui không?"
"Một chút cũng không!" Hiyori giận dữ muốn bùng nổ, chữ thập nhảy loạn trên trán, kéo cô đi vào trong đội xá, "Cậu đi nhìn qua thì biết!"
Hai người còn chưa đi đến cửa phòng thí nghiệm, phía trước đã nổ ầm một tiếng, sau đó sóng nhiệt và khói trắng cuồn cuộn ập tới.
"Khiên!" Kuukyou giơ tay, một tường nước màu lam nhạt nháy mắt chắn bụi bặm mãnh liệt lại.
Hiyori sửng sốt, sau đó tức giận hét về phía trước, "Đáng giận! Đám hỗn đản các người lại làm cái gì rồi!"
"Ara ara~" giọng nam lười biếng từ trong khói bụi truyền ra, "Thất bại rồi~" hai bóng đen dần dần hiện ra, một người có mái tóc vàng sáng ngời. Urahara vuốt đầu đi tới, "Kuukyou và đội trưởng Shinji tới?"
"Khụ khụ," Hirako cau mày, phẩy phẩy tay vòng qua tường nước, không nhịn được ho hai tiếng, "Các người khoa trương quá nhở? Còn nữa, Kisuke, gọi tui Hirako là được."
Hiyori không chút khách khí đá eo Urahara, còn chưa hết giận đạp đạp hai chân nữa, "Kinh phí tháng này lại phải dùng để sửa lại đội xá rồi! Đáng ghét!"
"Hiyori..." Urahara bất đắc dĩ sờ sờ đầu, "Cũng không còn cách nào mà."
"Anh!" Hiyori khó thở, nhào thẳng qua, hai người nháo thành một đoàn.
Kuukyou bất đắc dĩ giật giật khoé miệng. Lúc này, bên cạnh bất ngờ xuất hiện một tiếng hừ nhẹ. Cô lúc này mới chú ý tới cách đó không xa còn có một người đàn ông đeo mặt nạ kỳ quái màu trắng đang đứng. Đại khái là nhận ra tầm mắt của cô, người đàn ông thong thả quay đầu, ánh mắt vốn chứa đầy khinh miệt nháy mắt hiện lên một tia hứng thú, "Năng lực của mi rất thú vị đấy!"
Gì? Kuukyou bị ánh mắt của hắn nhìn đến giật mình, theo bản năng trốn ra sau Hirako vốn ở sau mình, lại không quên thò đầu ra nhìn người kia.
"Gì gì?" Hirako thụ sủng nhược kinh, cảm động đến nước mắt nước mũi đan xen, "Kuukyou-chan lần đầu tiên đối xử với anh tốt như vậy! Anh cảm động quá đi mất!" Sáu đó hắn cảm kích nhìn người đàn ông kia, "Mayuri, cám ơn cậu nhá!"
Kurotsuchi Mayuri hừ lạnh một tiếng, "Xin hãy gọi tôi là 'Kurotsuchi', đội trưởng Shinji." Sau đó không thèm nhìn Hirako, rời mắt lên Kuukyou, mang theo chút tham lam, "Thật muốn nghiên cứu một chút mà."
"Này! Kurotsuchi!" Hiyori không biết từ đâu gϊếŧ qua, nhảy đến trước mặt Kurotsuchi Mayuri, chỉ thẳng mặt hắn rống, "Đừng có đánh chủ ý lên Kuukyou!"
Kurotsuchi Mayuri một bộ không sao cả nhìn cô ấy, cũng không nói gì, xoay người đi về phía căn phòng đã bị phá đến kỳ cục hiện lên sau khi khói trắng tản đi hết.
"Haha~" Urahara cười gượng một tiếng, cũng rời đi, "Vậy anh cũng về đây~ Thí nghiệm vừa rồi còn chưa hoàn thành~"
"Hai người!" Hiyori hung hăng dậm chân, "Tức chết mị!!!"
"Này! Kuukyou!" Giọng nói sang sảng không kiên nhẫn lập tức gọi Kuukyou lại từ hồi ức, cô theo âm thanh nhìn qua, thấy Renji đang khó chịu nhìn cô, đuôi ngựa màu đỏ vì động tác mạnh của hắn mà đong đưa, "Em có nghe thấy anh hỏi gì em không hả?!"
"A?" Kuukyou khó hiểu chớp chớp đôi mắt mèo màu vàng lục, rất thành thật trả lời, "Không nghe thấy."
Renji giận đến đỏ cả mặt, "Đáng giận! Anh hỏi em..." Hắn làm bộ muốn đấm một đấm qua, lại bị một ánh mắt sắc bén của Rukia ngăn lại, đành ngoan ngoãn ngồi về, ngượng ngùng sờ sờ mũi, "Anh vừa hỏi em 'cảm giác chiến đấu với đội trưởng Kuchiki thế nào?'" Hắn nghiêm túc nhìn cô, trong mắt hiện lên chiến ý không chút che giấu, "Anh ta rất mạnh đúng không!"
"Uhm..." Kuukyou hơi do dự, lại không trả lời trực tiếp vấn đề của hắn, "Renji rất để ý à?"
"Ách..." Renji nghẹn một chút, ánh mắt lơ đãng nhìn qua Rukia, sau đó buồn bực cúi đầu, "Cũng không có gì."
Cô đột nhiên nhớ đến trước kia Hinamori từng nói: Sau khi Rukia được gia tộc Kuchiki nhận nuôi, Renji càng dụng công, nỗ lực muốn mạnh lên hơn trước.
Tựa như là muốn chứng minh cái gì đó, lại càng tựa như muốn đoạt lại cái gì đó.
[Mỗi người đều có chấp nhất của bản thân, tựa như Rukia với Renji, tựa như chị Momo với Toushirou, tựa như... Toushirou với mình.]
[Đó là điều duy nhất chân thật trong sinh mệnh dài đằng đẵng này.]
Kuukyou hơi nhắm mắt, như không thèm để ý gắp một đũa đậu hủ bỏ vào miệng, hàm hồ 'ngô' một tiếng, "Dù sao cũng chỉ là thi thôi, anh ấy chắc chắn chưa dùng toàn lực, em khó mà nhận xét nha~"
"Nhưng mà anh thật không ngờ Kuukyou lại mạnh như vậy!" Renji dùng ánh mắt nóng cháy nhìn cô, "Lúc nào có cơ hội chúng ta luận bàn đi!"
"Abarai-kun..." Hinamori bất mãn lên tiếng ngăn cản, "Kuukyou là con gái!"
"Ơ, thì liên quan gì đâu!" Renji không để bụng xua tay, "Chiến đấu chưa bao giờ phân biệt nam nữ!"
Rukia không chút lưu tình đập một chưởng qua, "Renji, cậu bị đội mười một dạy thô bạo rồi!"
"Rukia, sao cậu có thể nói vậy!" Renji rõ ràng bất mãn, "Các tiền bối đều là người rất mạnh!"
Kira thấy thế, vội làm người hoà giải, "Nhưng mà, nói thật, sau khi Abarai-kun đến đội mười một thì mạnh hơn nhiều đấy."
"Đương nhiên!" Nói đến đây, Renji lại ý chí chiến đấu sục sôi, "Nhưng mà Kira, sao cậu lại đến đội bốn?"
"À, cái này à..." Kira sờ sờ gáy, thẹn thùng cười, "Không có gì. Tớ cảm thấy, so với chiến đấu, chuyện chữa trị ở hậu phương lại càng quan trọng."
"Thật đúng là không hiểu nổi cậu." Renji nhún vai, "Không nói cái này, tớ nói cho mọi người nè, thật ra đội trưởng nhà tớ là người tốt đấy!"
"Gạt người!" Hinamori giật mình, "Đội trưởng Zaraki?"
"Thật sự!" Renji hung hăng gật đầu, "Ông ấy đối xử với đội viên bọn tớ thật sự quá tốt!"
"Nói đội trưởng nào tốt, khẳng định là đội trưởng nhà tớ!" Rukia không phục, vội nói tiếp, "Đội trưởng Ukitake chính là đội trưởng được công nhận là ôn hoà nhất, tốt bụng nhất."
Hinamori thật cẩn thận chọc chọc ngón tay, vẻ mặt thẹn thùng, "Đội trưởng Aizen cũng rất ôn nhu mà..."
"Đội trưởng Unohana cũng rất ôn hoà nhỉ?" Kuukyou cười tủm tỉm nhìn Kira, "Đúng không, Kira-kun?"
"Ừ." Kira gật đầu, "Hơn nữa kiếm thuật của đội trưởng cũng là nhất lưu."
"Thật sao?" Renji giật mình cao giọng, "Đội trưởng Unohana thì ra cũng không chỉ biết trị thương à?"
"Đương nhiên rồi!" Kuukyou lạnh lạnh nhìn hắn một cái, sau đó thu hồi tầm mắt, "Mọi người chẳng lẽ không cảm thấy Toushirou cũng là một đội trưởng xứng chức sao?"
"Thật ra mỗi đội trưởng đều rất lợi hại!" Rukia không chút che giấu sự sùng bái của mình, "Hơn nữa đội trưởng Hitsugaya còn trẻ như vậy!"
"Đúng đấy." Hinamori gật đầu tự hào, "Lúc trước nghe tin, tớ còn bị khiếp sợ đấy!"
"Khà khà! Tớ cũng phải nỗ lực!" Renji xắn tay áo, nói đến hào hùng. Ai ngờ Rukia lại không chút khách khí trừng hắn một cái, rõ ràng là tỏ ý không tin. Hắn giận dữ, "Rukia! Ánh mắt đó của cậu là sao!"
Thừa dịp bốn người cười đùa, Kuukyou trộm quay đầu nhìn về phía bàn đội trưởng đội phó phía sau, vừa lúc có thể thấy sườn mặt tinh xảo như khắc từ băng của Toushirou. Cậu dường như hơi nhàm chán, một tay chống má, hơi hơi rũ mắt, nhìn chén trà còn chưa thưởng thức trong tay.
Rangiku ngồi bên phải cậu, tận hứng uống một ly lại một ly, ánh mắt mê mang nhìn về phía đối diện, không hiểu sao lộ ra sự bi thương chua xót. Mà ngồi đối diện, chính là Ichimaru Gin ngồi bên cạnh Aizen, cười tủm tỉm không nói lời nào, lại không ngừng móc từng miếng bánh hồng không biết lấy từ đâu ra xếp.
Cả bàn, chỉ có Kyouraku và Kaien làm đối thủ, không hề cố kỵ, thoải mái chè chén. Ukitake ở bên nửa bất đắc dĩ, nửa mặc kệ.
[Phong cách hoàn toàn khác với mấy kẻ dở hơi 'tiền nhiệm' mà.]
Thời gian kết thúc buổi tiệc không tính là muộn.
Hinamori vẻ mặt ngọt ngào đi theo Aizen về. Renji ngoan ngoãn đuổi kịp Kenpachi và Yachiru, vẫy vẫy tay đi xa. Kira tạm biệt, đuổi kịp Unohana và Kotetsu đang chờ mình ở phía trước.
[Sao một hai người đều theo đội trưởng của mình về thế?]
Kuukyou khó hiểu.
[A, không đúng. Còn có một người đi theo anh cả nhà mình.]
Nhìn Rukia thật cẩn thận đi theo sau Byakuya, Kuukyou yên lặng rớt nước mắt đồng tình cho cô ấy.
Vì thế, cuối cùng chỉ còn lại cô, Toushirou, Rangiku đang dựa vào Nanao, Kyouraku bị Kaien khiêng một bên và Ukitake thấy nhiều không trách.
"Kaien." Lúc này, một bóng người từ xa chạy tới, gọi lại mấy người đang chuẩn bị về. Cô ấy thở hồng hộc chạy tới gần, nhìn rất sốt ruột, "Kaien, Kuukaku xảy ra chuyện, mau về một chuyến."
"Miyako?" Kaien khó hiểu vươn một tay khác đỡ cô ấy, "Kuukaku xảy ra chuyện gì?"
Miyako điều chỉnh hô hấp, kể đại khái câu chueyẹn, "Kuukaku bị nổ thương tay lúc chế tạo thử pháo hoa, anh mau về với em."
"Anh biết rồi." Kaien gật đầu, ngượng ngùng nhìn về phía Ukitake, "Xin lỗi, đội trưởng, đội trưởng Kyouraku..."
"Giao cho ta là được." Ukitake đón lấy Kyouraku đã say đến bất tỉnh nhân sự, vỗ vỗ Kaien, "Mau về đi thôi, lúc này Kuukaku nhất định rất cần cậu."
"Anh Kaien." Kuukyou đột nhiên lên tiếng, vẻ mặt vội vàng nhìn Kaien, "Em đi cùng anh."
Danh Sách Chương: