Biên: Phuongkta1
Năm ngày kế tiếp Từ Hàn trải qua một cách gió êm sóng lặng, đã có giáo huấn lần trước, Mạnh Thư Các có chỗ kiêng kị, không có mang phiền toái đến cho Từ Hàn.
Mà Đồng Thiết Tâm bị Từ Hàn làm khó chịu trong lòng, nhưng dường như cố kỵ Diệp Hồng Tiên bên người, nên chuyện mờ ám không dám làm quá mức rõ ràng, sau mấy lần nếm phải quả đắng chỉ có thể ngừng lại.
Y nghĩ thời gian vẫn còn nhiều, dù sao quy củ của Linh Lung Các cũng rất phức tạp, Từ Hàn muốn dựa vào quan hệ của Diệp Hồng Tiên để có thể lưu lại Linh Lung Các thành công hay không vẫn chưa thế nói tới, mà một khi đến nơi ấy chính là thiên hạ của y, thiết nghĩ muốn thu thập tên tiểu tử Từ Hàn này cũng dư xài. Cũng bởi vì như thế nên y mới thu hồi tâm tư mình lại.
Linh Lung Các nói là lầu các, nhưng thực ra là sơn môn do ba ngọn núi cực lớn tạo thành, nằm ở chỗ giao nhau giữa Lương Châu, Ký Châu và Thanh Châu, khoảng cách tới Trường An khoảng chừng hơn một ngàn lý.
Một đoàn người ngựa đã đi được bảy ngày, dựa theo kế hoạch lúc trước thì còn tầm khoảng trên dưới ba ngày là có thể đến Linh Lung Các.
Mà điều này cũng có nghĩa là bọn hắn cách Trường An càng ngày càng xa, như vậy nếu như Chúc Hiền muốn động thủ, nhất định sẽ chọn thời điểm phụ cận lúc này.
Từ Hàn rất rõ ràng điểm này, vì vậy gác đêm những ngày nay hắn đều tập trung toàn bộ tinh thần, và cũng thông qua Diệp Hồng Tiên truyền đạt cho Đồng Thiết Tâm một ít tin tức để đề phòng. Nhưng vị cao đồ Linh Lung lại chẳng thèm ngó ngàng tới.
Bọn họ ít khi hành tẩu giang hồ, sau lưng lại có Linh Lung Các làm chỗ dựa, nếu như ngẫu nhiên gặp đạo tặc, chỉ cần nói lên danh hào Linh Lung Các thì cũng không có mấy kẻ dám làm khó. Bởi vậy muốn để cho bọn họ minh bạch sự nguy hiểm trong hành trình này, đó là điều khó càng thêm khó.
Sau mấy lần dặn dò không có kết quả, Từ Hàn chỉ có thể nhắc nhở Diệp Hồng Tiên cẩn thận một chút, rồi không nhắc đến chuyện này thêm nữa.
Nói cho cùng những người này sống hay chết cũng không liên quan gì đến hắn, hắn chỉ cần đảm bảo Diệp Hồng Tiên an toàn tới Linh Lung Các là được.
Ôm ý nghĩ như vậy, lại trôi qua hai ngày, lúc mọi người chuẩn bị chỗ ở ban đêm, cách Linh Lung Các chưa tới một trăm năm mươi dặm, gần như đã đến phạm vi thế lực của Linh Lung Các, nhưng những sát thủ vẫn chưa đến như trong dự đoán của hắn.
"Hồng Tiên sư muội, ta cũng đã từng nói, có ta ở đây, đám tặc nhân kia sẽ không dám động thủ, nếu như nhanh hơn một chút ngày mai chúng ta có thể đến Linh Lung Các rồi, thiết nghĩ đám tặc nhân kia giờ lại càng không dám động thủ."Ăn xong cơm tối, Đồng Thiết Tâm liền tới trước mặt Diệp Hồng Tiên, vỗ bộ ngực nói.
Lấy tính tình của y, hiển nhiên sẽ không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào cùng Diệp Hồng Tiên đối thoại.
"Vâng." Diệp Hồng Tiên lại có chút không tập trung trả lời qua loa với Đồng Thiết Tâm, ánh mắt vượt qua những người ngồi trước mình nhìn về phía Từ Hàn đang ngồi một mình bên kia. Hiện tại thiếu niên này cúi đầu nhăn mày lại, hiển nhiên cùng có chút chuyện hoang mang giống nàng.
Vì sao Trường Dạ Ti không động thủ?
Lẽ nào bọn hắn tính sai rồi sao?
Diệp Hồng Tiên cũng rất khó chịu, cũng không phải vì lúc trước mình đã nhiều lần mở miệng nhắc nhở, hôm nay lại không có địch tập kích, cho nên không kìm được có chút mất mặt.
Nếu như Trường Dạ Ti thực sự không ra tay, trái lại Diệp Hồng Tiên nguyện ý chấp nhận danh xưng thần hồn nát thần tình hoặc chim sợ cành cong, nhưng chuyện này lại là một điều vô cùng vô lý, nếu như Chúc Hiền chịu buông tha nàng, thì tại sao trong thành Trường An lại có nhiều thảm án diệt môn mà không tìm được nguyên nhân như vậy?
Bởi vậy, cho đến lúc này, trong lòng Diệp Hồng Tiên càng cảm thấy bất an.
Lại trôi qua thêm nửa canh giờ, mọi người nói chuyện phiếm một hồi, liền thu lại đồ vật của bản thân, chuẩn bị đi nằm ngủ. Ngày mai trở lại Linh Lung Các rồi, ra ngoài cũng hơn một tháng trời, lập tức có thể về sư môn khiến mọi người cũng có vẻ cực kỳ hưng phấn.
Diệp Hồng Tiên cũng cùng lúc đó đứng lên, nàng nhìn Từ Hàn ngồi bên cạnh bếp lửa thật sâu, sắc mặt âm trầm trở lại trong xe.
Đây cũng chính là do Đồng Thiết Tâm sắp xếp, đám nam tử đều ngủ bên ngoài xe. Hai thùng xe, một cái được bố trí riêng cho Diệp Hồng Tiên, cái khác thì được bố trí cho hai vị nữ tử cùng đồng hành. Dù sao Diệp Hồng Tiên cũng là đồ đệ của Tư Không Bạch, địa vị cao cao tại thượng, bất kể là cân nhắc từ góc độ nào, mọi người cũng không dám sơ suất đối với nàng.
...
Có lẽ do trong lòng cảm thấy quá bất an, Diệp Hồng Tiên lăn lộn một hồi thật lâu trong thùng xe mới có thể chìm vào giấc ngủ.
Nhưng nàng ngủ không được say, một khi có động tĩnh gì, thì ngay lập tức bị thức tỉnh.
Thí dụ như hiện tại.
Diệp Hồng Tiên vốn đã mơ màng chìm vào giấc ngủ thì bỗng nhiên nghe được ngoài xe ngựa truyền đến một hồi tiếng động khẽ vang lên, lập tức cảm thấy mảnh vải trước thùng xe bị kéo lên, có người nào đó đang xông vào thùng xe.
Trong lòng nàng cả hoảng hốt, cơn buồn ngủ liền vơi đi hơn phân nửa, nhưng nàng lựa chọn không động thủ trước, mà vẫn nằm nhắm mắt như cũ, nhưng một tay lại khẽ di chuyển sang một bên, cho đến khi chạm tới chuôi của thanh trường kiếm mà nàng mang theo, đến lúc đó mới dừng lại.
Lúc này kẻ xâm nhập kia đã tới trước mặt nàng, dường như muốn đánh tới, ngay lúc đó Diệp Hồng Tiên hít sâu một hơi, tay cầm chặt chuôi kiếm mãnh liệt đâm tới, đồng thời liền muốn đứng người dậy lên.
"Loảng xoảng Đ...A...N...G...G!"
"Đừng nhúc nhích!"
Thanh âm trường kiếm ra khỏi vỏ, cùng tiếng thở nhẹ của người đền gần như vang lên trong cùng một lúc.
Diệp Hồng Tiên cảm thấy thân thể mình chợt nặng, vừa mới đứng lên lại bị đè xuống, hiển nhiên kẻ xâm nhập kia đã đè cả người nàng xuống dưới thân thể của y.
Tình cảnh như vậy thực sự khiến nàng vừa giận vừa thẹn, nhưng lại không biết làm cách nào để rút kiếm trong tay ra, miệng đang muốn kêu cứu thì bị người kia dùng tay ấn chặt, lực đạo của hắn thật lớn, Diệp Hồng Tiên giãy giụa mấy lần đều không có thoát được. Cuối cùng chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào người mới đến kia, ánh mắt dường như có thể phun ra lửa.
"Là ta." Sau khi cảm nhận được Diệp Hồng Tiên thôi không giãy giụa, người nọ mới tiến đến nó khẽ bên tai nàng.
Diệp Hồng Tiên sững sờ, nghe được thanh âm kia có chút quen thuộc, lúc này mới tỉnh táo suy nghĩ lại, phát hiện kẻ nằm trên người mình lại là Từ Hàn!
Chờ đến khi xác định Diệp Hồng Tiên đã nhận ra bản thân, Từ Hàn mới thu hồi tay của hắn đang che trên miệng nàng, nhưng ai ngờ tay hắn vừa mới buông, Diệp Hồng Tiên liền thừa cơ đẩy Từ Hàn ra, một thanh trường kiếm sáng choang ra khỏi vỏ, muốn đâm tới mặt Từ Hàn.
Bất kể tâm tư Diệp Hồng Tiên thâm trầm như thế nào, nhưng dù sao vẫn là một cô bé mười bảy tuổi. Ngay trong đêm đen như thế này lại bị Từ Hàn nằm đè lên thân thể mình, hiển nhiên trong lòng rất tức giận, nàng cũng không có tâm tư nghĩ vì sao Từ Hàn lại làm như thế, chỉ muốn phát tiết ra một lời phẫn hận của bản thân.
Chẳng qua Từ Hàn đã sớm có phòng bị, cánh tay quấn vải trắng kia nhanh chóng duỗi ra cầm chặt lấy một kiếm đâm tới của Diệp Hồng Tiên.
"Đừng làm ồn, ngươi xem cảnh bên ngoài xe một chút đi!" Từ Hàn thực sự không có tâm tư cùng nàng dây dưa, hắn cùng lúc đó nhẹ giọng nói ra.
Diệp Hồng Tiên sững sờ, lại thấy thần sắc của Từ Hàn nghiêm túc, trong lòng biết chỉ sợ có tai vạ đã phát sinh, liền bất chấp truy cứu sự càn rỡ thô lỗ của Từ Hàn, lập tức cúi đầu nhìn xuyên qua cửa sổ xe ngựa.
Chỉ nhìn qua, thân thể Diệp Hồng Tiên chấn động mãnh liệt.
Nơi bọn hắn lựa chọn đóng trại chính là một chỗ đất bằng, tầm mắt cũng có chút rộng rãi. Xung quanh dù có chút thảo mộc, nhưng cũng không dày đặc, hơn nữa bây giờ cuối mùa thu, lá trên cây cũng đã rơi nhiều, nên không có chút tác dụng che chắn nào.
Mà cũng nhờ có như thế nên Diệp Hồng Tiên có thể thấy rõ cách đó không xa mơ hồ có bóng người chớp động, đồng thời đang không ngừng tiến tới nơi đây, nhưng đám người Đồng Thiết Tâm đã sớm lâm vào mộng đẹp, hoàn toàn không phát giác được dị trạng như vậy.
"Là người của Sâm La Điện?" Diệp Hồng Tiên quay đầu nhìn về phía Từ Hàn, sắc mặt vừa khiếp sợ vừa căng thẳng. Nàng thực sự không ngờ tới, người của Sâm La Điện lại chọn nơi động thủ ngay dưới chân núi Linh Lung Các, lá gan quả thật không nhỏ.
"Ừ." Từ Hàn khẽ gật đầu, thần sắc trên mặt cũng rất căng thẳng.
"Làm sao bây giờ? Nhanh chút, đi đánh thức bọn họ, chuẩn bị sẵn sàng!" Diệp Hồng Tiên có chút lo lắng nói.
"Không thể." Nhưng Từ Hàn lại lắc đầu, cự tuyệt đề nghị của Diệp Hồng Tiên."nếu như đám người Sâm La Điện chọn chỗ này làm nơi động thủ, thì chắc hẳn bọn chúng đã thăm dò được thực lực của chúng ta, bọn chúng muốn ra tay tất nhiên liền có mười phần nắm chắc, nếu như đối kháng chính diện, chắc chắn chúng ta không có chút phần thắng nào!"
"Vậy ý của ngươi là gì?" Diệp Hồng Tiên nhíu mày, ánh mắt của nàng nhìn thoáng qua đã thấy những bóng đen kia đi tới cách nơi bọn họ trú chân không quá mười trượng, mắt thấy bọn chúng muốn phát động tiến công.
Từ Hàn bình tĩnh đưa mắt nhìn đám người áo đen đang cúi người tiến tới như những con dã thú, trong con ngươi hào quang chớp động.
Hắn xuất thân là Tu La, hiển nhiên nhìn qua liền nhận ra người đến chính là Tu La của Sâm La Điện không thể nghi ngờ, so với sát thủ khác, thủ đoạn của Tu La càng thêm tàn nhẫn, kỷ luật cùng với sự phối hợp càng thêm nghiêm minh, nếu như không có thực lực tuyệt đối, rất khó tìm được đường sống dưới tay Tu La. Hắn đếm thật kỹ, số lượng Tu La đánh tới có gần trăm người, chỉ sợ trong số đó cũng có không ít Đại Tu La, thậm chí có thể còn có Tu La áo tím áp trận phía ngoài, quả thực không thể đối kháng chính diện.
Ngay khi Từ Hàn nghĩ đến những điều này, đám người áo đen lại nhích tới gần vài phần.
Ngay lúc đó bọn chúng rút ra từng thanh đao kiếm sáng loáng, hàn quang lăng liệt xuyên thấu bóng đêm, làm suy nhược cả lòng người.
Diệp Hồng Tiên đương nhiên chú ý tới tình cảnh này, nỗi lo sợ trong mắt nàng càng lớn, đang muốn thúc giục Từ Hàn.
Nhưng cũng cùng lúc đó, Từ Hàn thấy được những đao kiếm kia, trong mắt hắn hiện lên một đường thần quang, mãnh liệt đứng lên, ghé mắt nhìn về phía Diệp Hồng Tiên bên người mình.
"Nghĩ ra biện pháp rồi ư?" Diệp Hồng Tiên thấy bộ dang của hắn như vậy, sắc mặt lập tức vui vẻ.
"Ừ." Từ Hàn trùng trùng điệp điệp gật đầu, đặt Huyền Nhi ở bên cạnh lên vai, sau đó thò tay không chút nghĩ ngợi kéo tay Diệp Hồng Tiên, muốn đi ra khỏi thùng xe.
"Ngươi muốn làm cái gì?" Bị một người khác phái năm tay kéo đi, trong lòng Diệp Hồng Tiên theo bản năng cảm thấy hoảng hốt, nhưng nàng cũng ý thức được thời điểm hiện tại không phải là lúc câu nệ tiểu tiết, bởi vậy đè cảm xúc khác thường trong lòng xuống, thế nhưng miệng vẫn không kìm được truy vấn một câu.
"Chạy trốn." Nhưng Từ Hàn cũng không quay đầu lại, chỉ thốt lên một lời như thế.