Từ Hàn không chỉ một lần thầm nghi hoặc vì sao đến đây điều tra Yêu tộc lại phải mang theo một vị nho sinh như Phượng Ngôn.
Cũng không phải hắn xem thường người đọc sách, nhưng mỗi nghề có một điểm riêng, chuyện mà người đọc sách có thể làm thì hắn cũng có thể làm được, nhưng chuyện trảm yêu trừ ma, dù nghĩ thế nào cũng không phải việc mà người như Phượng Ngôn có thể tham dự đấy.
Nhưng xưa nay hắn theo đuổi nguyên tắc việc không liên quan đến mình thì không nên quan tâm, bởi vậy mặc dù nghi hoặc chuyện này, nhưng không hề hỏi nhiều.
Cho đến lúc này.
Khi hắn nhìn sống lưng thẳng tắp, đầu người ngẩng cao của thư sinh kia, cùng bức tường ánh sáng màu trắng vây quanh người gã, rung động trong lòng hắn có thể nói là tột đỉnh.
Trước kia hắn từng được nghe một chút chuyện xưa về đại hiền Nho đạo, được trời bảo hộ, yêu ma khó gần, quỷ quái khó làm thương tổn.
Nhưng hắn vẫn cho rằng đây là chuyện vô căn cứ, mà giờ khắc này vị Phượng Ngôn ở trước mặt hiển nhiên đã phá vỡ ý nghĩa của Từ Hàn.
Giao Long hiển nhiên cũng chưa từng thấy vật như vậy, nhưng theo bản năng nó cảm giác được lực lượng đáng sợ nào đó từ bên trong ánh sáng màu trắng tuôn ra từ trên người Phượng Ngôn. Bởi vậy trong mắt nó nổi lên một chút vẻ kiêng kị.
"Rống!" Nhưng khát vọng đối với huyết nhục rõ ràng đã vượt xa sự kiêng kị của nó đối với ánh sáng trắng kia.
Rốt cuộc nó không kìm nén được, trong miệng phát ra một tiếng gào rú, thân thể khẽ động, đầu người cực lớn liền hung hăng đâm vào bức tường ánh sáng mà Phượng Ngôn tạo ra.
Ánh sáng trắng bao bọc nó và Phượng Ngôn vào lúc này chợt run rẩy, nhưng sau mấy hơi thở động liền im bặt mà dừng.
Mà con Giao Long kia lại phát ra một tiếng kêu dài thê lương, trên đầu rồng va chạm trực tiếp vào bức tường ánh sáng hiện ra vết máu nhàn nhạt, rõ ràng đã bị thương không nhẹ.
Thế nhưng thương thế như vậy cũng không khiến nó có một chút thoái ý, đúng như lời Phượng Ngôn đã nói, nó không phải là một con Giao Long bình thường, mà là Yêu Long bị Yêu khí gặm nhấm mà thành. Nó càng cường đại, nhưng đồng dạng cũng càng thêm thô bạo cùng khát máu hơn so với Giao Long bình thường.
Lúc đó miệng của nó mở ra, một loại năng lượng màu đỏ sậm bắt đầu tụ tập ở trong miệng, cuối cùng hóa thành một quả cầu cực lớn.
"Không tốt!" Phượng Ngôn thấy thế lập tức biến sắc, trong miệng quát to.
Nhưng bây giờ đã trễ, quả cầu màu đỏ chót kia bị Giao Long phun ra, đâm thẳng vào bức tường màu trắng do Phượng Ngôn tạo nên.
Oanh!
Một tiếng nổ vang cực lớn, hai cổ lực lượng va chạm sinh ra năng lượng rung động thật lớn làm cho cả mặt đất cũng bắt đầu run rẩy.
Một đoàn người đều ngã xuống đất dưới loại rung động mãnh liệt này.
Nhưng ánh mắt bọn hắn đều nhìn chằm chằm vào vị nho sinh đứng trước người. Bọn hắn biết rõ y mới là hy vọng duy nhất để bọn hắn sống sót.
Mặt đất dưới chân vốn rung động dần dần ngừng lại, mà thân thể Phượng Ngôn lại còng xuống, bức tường ánh sáng quanh người y cũng trở nên chợt sáng chợt tối.
Yêu Long cường đại vượt xa dự liệu của y, thần quang hộ thể của y có thể dễ dàng đối phó Yêu vật bình thường, nhưng con Yêu Long trước mặt hiển nhiên không thể tính toán theo lẽ thường được.
Yêu Long hiển nhiên cũng nhìn ra Phượng Ngôn lúc này đã suy yếu, huyết quang trong hai tròng mắt nó cực thịnh, cả thân thể cuộn lại một chỗ, dường như đã chuẩn bị tốt cho việc nổi loạn.
Trên mặt Phượng Ngôn trồi lên một nụ cười khổ, mà sắc mặt đám người phía sau lại đại biến, đồng loạt hiện lên vẻ sợ hãi nồng nặc.
...
"Bệ hạ, vẫn không ra tay ư?" Trên gò núi nơi xa, lão giả nhìn con Giao Long đang xông lên giống như mũi tên dùng hết lực, cau mày nói.
Linh Lung Các đã liên thủ với Thiên Sách Phủ, chuẩn bị ra tay với Trường Dạ Ty. Có câu kẻ địch của kẻ địch sẽ là bằng hữu, cứu những tên hậu bối kia, một là có thể kết cái thiện duyên, hai là có thể dễ dàng mang tin tức về Sâm La Điện về Linh Lung Các, lấy tâm tư của Tư Không Bạch hoặc Ninh Trúc Mang, hiển nhiên sẽ không khó suy luận ra bên ẩn giấu bên trong đó. Bởi vậy không thể không nói đây là một cái diệu kế khu hổ nuốt lang.
"Không vội." Nam nhân lại lắc đầu, trong bóng tối khó có thể thấy rõ thần sắc trên mặt gã lúc này, nhưng hào quang chớp động trong đôi mắt kia lại vô cùng thâm sâu, giống như một cái giếng cạn nghìn năm, sâu không thấy đáy.
"Nhưng..." Lão giả nghe vậy có chút chần chờ, lão đã đi theo nam nhân này nhiều năm, có thể nói một tay nuôi gã lớn lên. Lão chưa từng thấy người nào tính toán và lòng dạ sâu khôn lường như gã, nhưng hiện tại chỗ tốt khi cứu đám hậu bối này rõ ràng lớn hơn nhìn bọn họ chết đi, vì vậy sau một lúc chần chờ, lão vẫn kiên trì khuyên giải: "bệ hạ, lão thần cho là..."
"Suỵt." Nam nhân lại cắt đứt lời nói của lão giả, gã đưa mắt về phương xa, nhìn chằm chằm vào người thiếu niên trong đám người.
"Chờ một chút, hạt giống mà Thương Hải Lưu lưu lại, không thể vô năng như thế."
...
Giao Long lại lần nữa nhào tới.
Trên mặt mọi người nổi lên vẻ tuyệt vọng.
Hy vọng duy nhất là Phượng Ngôn không chịu trọng thương dưới sự trùng kích của Giao Long kia, đối mặt với con Giao Long cường đại này, bọn hắn hoàn toàn không có một chút tâm tư phản kháng, chỉ có yên tĩnh chờ đợi tử vong buông xuống.
Phượng Ngôn ngẩng đầu lên, y nhìn Giao Long đang giết tới đây, khóe miệng run rẩy một hồi, nhưng vẫn cố chấp đứng thẳng thân thể nhỏ bé và gầy yếu của y, quanh thân sáng lên bạch quang đã không còn quá nhiều.
Y hiển nhiên biết rõ lúc này đây, y không thể ngăn con Giao Long đang trùng kích kia lại.
Cho dù là vùng vẫy giãy chết, y cũng muốn thử một lần.
Cũng không phải là vì y cố chấp. Mà phía sau y còn có nhiều mạng người như vậy, bọn họ đều là đồng môn của y, mạng của bọn họ đã rơi vào bờ vai y, nếu như y buông xuôi, không phải đã phụ sự tín nhiệm của kẻ khác sao?.
Có đôi khi, con người chính là như vậy.
Trên lưng ngươi vốn đeo càng nhiều vật, lại càng muốn đứng thẳng lưng mình.
Giao Long rốt cuộc giết tới trước mặt Phượng Ngôn.
Bạch quang mà y vất vả dựng lên dưới sự va chạm của Giao Long đã lung lay sắp đổ, mà Phượng Ngôn vốn dĩ tâm thần tương liên sắc mặt chợt trắng nhợt, khóe miệng lập tức có máu tươi tràn ra.
Nhưng dù tốt hay xấu, lúc này đây y vẫn có thể ngăn được công kích của Giao Long.
Bạch quang thiêu cháy mặt Giao Long, trên đầu rồng cực lớn lúc này đã đầm đìa máu tươi.
Mùi máu tươi đậm đặc kích phát hung tính trong cơ thể nó, sau khi bị đánh lui, nó cúi thấp thân thể khổng lồ, liền muốn đánh tới một lần nữa.
Lúc này đây, bất kể là Phượng Ngôn hay Giao Long đều biết rõ, bạch quang kia cũng không cách nào ngăn lại một kích này.
Mà trong nháy mắt thấy hai người muốn đánh tới...
Một cánh tay cột vải trắng bỗng nhiên từ sau lưng Phượng Ngôn đưa tới, nhẹ nhàng đặt trên bức tường được xây lên.
Một cỗ ba động đen tối đẩy ra từ trên bức tường này, mơ hồ có lực lượng kỳ dị nào đó gia trì bên trên nó.
Oanh!
Lại thêm một tiếng nổ mạnh.
Bức tường vốn đã lung lay sắp đổ dưới sự gia trì của cỗ lực lượng kia, lại có thể cứng rắn ngăn cản va chạm với con Giao Long kia.
Bất ngờ phượng nói vẻ mặt tràn đầy kinh ngạc nghiêng đầu nhìn về phía cánh tay kia chủ nhân, lại là trước kia vốn đã cùng mọi người mỗi người đi một ngả, lại lại dẫn mấy chi phán quan bút Hồi ở đây Từ Hàn.
Hiện tại thiếu niên kia đang duỗi cánh tay của mình ra, trố mắt nhe răng đặt phía trên bức tường kia, dường như đối với hắn mà nói chuyện này có chút vượt quá giới hạn.
Phượng nói đại khái có thể đoán được có thể ngăn hạ Giao Long một kích này cùng Từ Hàn cử động lần này có thoát khỏi không ra quan hệ, nhưng hắn vẫn vô pháp phỏng đoán Từ Hàn tay này cánh tay cuối cùng có gì chỗ đặc biệt, mà bây giờ hiển nhiên cũng không phải là hỏi những chuyện này thời điểm.
"Tạ ơn Từ công tử." Y trầm giọng nói, ngữ khí vô cùng thành khẩn.
"Bây giờ không phải là lúc nói điều này." Từ Hàn lại không hề để tâm, chỉ thần sắc ngưng trọng mà hỏi: "ta cũng chỉ có thể chèo chống một hồi, muốn thoát khỏi khốn cảnh này, còn phải nghĩ ra biện pháp khác."
Lúc này con Giao Long kia lại đánh tới, bức tường màu trắng lại tiếp tục run rẩy kịch liệt.
"Từ huynh có diệu kế gì?" Phượng Ngôn cố gắng chèo chống bức tường vội nói.
Từ Hàn nghe vậy trầm mặt suy tư một lát, trong mắt hiện lên một quyết ý, nói: "bạch quang này của huynh chỉ có thể phòng thủ sao?"
"Nho sinh lấy đạo lý của thánh hiền để chế ngự yêu tà, đương nhiên có thể công có thể thủ, nhưng Yêu Long này cực kỳ cường đại, Phượng mỗ học nghệ không tinh, chỉ có thể chống cự mà không có sức để hoàn thủ." Phượng Ngôn có chút hổ thẹn nói.
Từ Hàn cũng chỉ liếc nhìn một cái, đến bây giờ vẫn còn có tâm tư cảm thán những thứ kia, đối với những những vị nho sinh này, Từ Hàn thực sự cảm thấy khó có thể hiểu được.
Thế như hắn liền thu hồi tâm tư oán thầm rất nhanh, sắc mặt nghiêm túc, nhìn Phượng Ngôn rồi nói.
"Đã như vậy, huynh giúp ta một tay, để cho ta có thể chạm vào đầu con Yêu Long kia!"
Phượng Ngôn sững sờ, y không nghĩ ra rốt cuộc làm như vậy có ý nghĩa gì, nhưng tình huống bây giờ nguy cấp, y cũng không có quá nhiều thời gian để suy nghĩ, trong lòng lập tức quét ngang, liền gật đầu, nói.
"Tốt!"
...
Giao Long lại đánh tới lần nữa, nó không rõ những con sâu cái kiến trước mặt mình lại có thể khó chơi như thế, mà lại quấn quýt lấy nó khiến nó phiền muộn, mà phiền muộn cuối cùng hóa thành giận dữ, chất đầy đáy lòng của nó.
"Từ huynh!"
Ngay lúc đầu rồng cực lớn của Giao Long sẽ đụng vào bức tường màu trắng kia, Phượng Ngôn chợt hô to một tiếng, những bức tường này bỗng nhiên bắt đầu thu lại, ngưng tụ tại một điểm rồi hóa thành một cánh tay cực lớn đánh thẳng vào mặt Giao Long
Rống!
Giao Long không ngờ đám người này còn dám đánh trả lại càng giận dữ gầm lên, cứng rắn đụng phải cánh tay kia.
Mất đi lực lượng kì dị trên cánh tay của Từ Hàn gia trì, cánh tay màu trắng kia giằng co với Giao Long mấy hơi thở, liền nhanh chóng biến thành hạt nhỏ, tiêu tán trong không khí, mà Phượng Ngôn vốn tâm thần tương liên với nó thì thân hình chấn động, sắc mặt trắng bệch lùi lại mấy bước, mới có thể đứng vững.
Con Giao Long kia mặc dù đã tiêu tốn phần lớn lực lượng trong cuộc giằng co này, nhưng thế công của thân thể vẫn kéo tới chỗ mọi người, nó mở ra miệng lớn dính máu, thổi tới con gió tanh tưởi, khiến mọi người buồn nôn một hồi.
Mà màu đỏ tươi trong mắt Giao Long cùng lúc đó đại thịnh, giống như đã nghĩ đến cảm giác tuyệt vời khi có thể nuốt đám người trước mặt vào trong bụng.
Nhưng vào lúc này, một bóng người đứng ở giữa nó và mọi người.
Đó là một thiếu niên cánh tay phải cột vải trắng.
Chỉ thấy cơ bắp quanh người thiếu niên vào lúc này nổi lên cao cao, một cỗ khí cơ tràn đầy lưu chuyển ra từ trong cơ thể hắn.
Mà cánh tay cột đầy vải trắng cũng lập tức duỗi ra, dứt khoát đặt vào trên đầu con Giao Long xung phong liều chết mà đến.
Chích!
Thời gian vào một khắc này dường như dừng lại, hình ảnh như đứng yên.
Khóe miệng thiếu niên kia bỗng nhiên vẽ ra một nụ cười, khóe miệng của hắn nâng lên, nhẹ giọng nói.
"Muốn giết bọn họ."
"Trước tiên qua cửa ải này."