• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lục Triển Đình ngồi lắc lắc lư lư trên xe bò dọc đường về, tâm tư có một chút hốt hoảng, trong tâm dường như có chút thầm hối hận vừa rồi hai mắt không trộm nhìn, rốt cuộc đã hơn hai năm không gặp rồi sao, nhưng lại âm thầm chê cười chính mình nếu như lúc trước đi đến quyết định đoạn tuyệt thì giờ không nên làm ra thái độ do dự như nữ nhân cỏn con thế này.

Lục Triển Đình nghĩ đến đấy thư thái cười vung roi trong tay lên, xe bò lao đi nhanh hơn.

Y trông thấy một đội hắc giáp kỵ binh xa xa xông đến, vó ngựa giương cao cuồn cuộn bụi mù, Lục Triển Đình vội vã thúc xe bò sang một bên.

Y thấy hắc giáp kỵ binh nọ ghìm đầu ngựa lạnh lùng mà quát: “Vương lệnh, từ hôm nay trở đi, ba mươi thôn cùng mười đồn quanh Lan Đô thành bao giới nghiêm, mọi người mau mau về nhà đi, người lạ không được trọ lại, phàm là người từ Trung Nguyên đến trong vòng mười ngày nhất loạt phải thượng báo nha phủ!”

Lục Triển Đình khẩn trương trong lòng, không kiềm được liếc mắt nhìn lại Đắc Nguyệt Lâu, lưỡng lự hồi lâu mới vung roi đánh xe mà đi.

Y trằn trọc trở mình cả một tối ngủ không được, ngày hôm sau lén lút đội mũ tre rộng vành tính toán đi vào trong thành một chuyến, Y mới chạy đến thôn khẩu trông thấy một tốp người vây quanh dưới tàng cây.

Lục Triển Đình chạy lại chen vào đám người thấy chân dung Diệc Nhân cùng Thẩm Hải Viễn dán dính trên cây thì cảm thấy một trận co siết trong lòng. Y lại chen chạy ra ngoài thở hổn hển mấy hơi, nghĩ thầm Diệc Nhân sao lại hồ đồ như vậy, đến Lan Đô còn bị bại lộ hành tung.

Hoắc Nhĩ Kim Thị thấy trang phục của Lục Triển Đình bèn cười nói: “Liễu tiên sinh à, theo Vương lệnh thì bắt đầu từ hôm qua nếu không có chuẩn ai cũng không được ra thôn đâu! Nghe nói người trong phủ nha sẽ đến kiểm tra dân cư.”

Lục Triển Đình thấy thôn khẩu quả nhiên có lính gác tuần tra, y đành phải quay trở lại chỗ ở, đi tới đi lui trong phòng, đem y phục thay đổi của mình từ trong tủ ra, gói ghém y phục xong lại bỏ ít lương khô và gạo còn sót lại trong phòng bếp vào một cái bao, đeo cả thảy ở trên người leo qua cửa sổ từ sau thôn khẩu đi vào núi.

Y tìm một sơn động đoạn lén trở về hai lần khiêng chăn đệm lên trên núi, ban đêm gió cực lớn, người y thật giống như khô hanh vô cùng ngay cả chăn cũng không lấn át được.

Lục Triển Đình ở trên đệm trằn trọc trăn trở, liên tục lúc nào cũng bị bóng đè, một chốc thì mơ thấy Diệc Nhân bị Diệc Dụ bắt, chốc thì mơ thấy chính mình bị Diệc Dụ bắt được, mỗi lần đều là từ trong mộng mà giật mình tỉnh giấc trở lại. Mãi cho đến khi trời sáng tỏ, y mới uể oải cực điểm mơ mơ màng màng đi vào giấc ngủ được.

Giữa cơn láng máng, y nghe thấy xung quanh hết sức ầm ĩ, vội vã trở mình đứng dậy đi ra hang động, trông thấy tốp dân làng đang tháo chạy lên trên núi.

Y ôm đồm bắt lấy Nghiệp Nhĩ Thị chạy ở phía trước hỏi: “Làm sao vậy?”

“Dào ôi, hắc giáp kỵ binh của Đức vua truy đuổi một người Trung Nguyên vào tận trong thôn, chỗ nào chỗ nấy vừa đánh lại giết, quá dọa người ấy!” Nghiệp Nhĩ Thị nói xong phát run cầm cập: “Mấy mũi tên kia cứ bay tới bay lui trên đỉnh đầu, lão gia nhà tôi…lão gia à, đợi tôi một chút!” Nghiệp Nhĩ Thị hô, đuổi theo một người dắt một nam nhân ăn mặc như phụ nữ Trung Nguyên mà đi.

Lục Triển Đình thở gấp gáp, y bắt gặp Hoắc Nhĩ Kim Thị đang nắm tay dắt Nhã Đô đi liền vội vàng tiến lên hỏi: “Người Trung Nguyên kia thế nào rồi?”

Hoắc Nhĩ Kim Thị thở dài nói: “Không biết đâu, hình như bị thương rồi, mấy hỏa tiễn kia cứ vèo vèo, chỗ nào cũng bốc cháy cả rồi!”

“Cái người Trung Nguyên nọ bị một tên bắn trúng đó nha!” Nhã Đô vội nói: “Con có trông thấy! Là một người Trung Nguyên dáng vẻ anh tuấn lắm, sử dụng một thanh bảo kiếm rất đẹp, có vẻ rất lợi hại!”

“Bị thương ở đâu?” Lục Triển Đình ôm đồm ghìm cứng người Nhã Đô.

Nhã Đô nghĩ nghĩ, chỉ vào bả vai nói: “Hình như ở đây ạ!” Lục Triển Đình thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười gượng lau một chút mồ hôi thấm ra trên trán.

Ai ngờ Nhã Đô lệch đầu lại suy nghĩ một chút, cả tiếng nói: “Không đúng, ở đây này!” Nó chỉ vào bộ ngực be bé của mình nói.

Lục Triển Đình chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, chính là Nhã Đô lại chần chừ nói: “Hình như cũng không đúng ạ, cái người Trung Nguyên kia rất cao, hẳn là ở đây mới đúng!” Ngón tay nó lại từ bộ ngực chuyển đến bụng.

Mặt Lục Triển Đình sầm lại hỏi: “Rốt cuộc là chỗ nào?”

Tay Nhã Đô di chuyển lên xuống một hồi, cuối cùng vòng vèo ở một chỗ rất nghiêm túc mà chỉ vào bộ ngực nhỏ của mình nói: “Ở đây không sai đâu ạ, tiên sinh, thầy biết trò tuyệt đối không nhìn lầm mà!”

Bọn họ nói xong thình lình dưới chân núi truyền đến tiếng nổ vang dội, dân chúng dồn dập nói: “Trời ạ, đó chẳng phải mấy khẩu pháo mà đức vua gần đây vận chuyển từ phiên Tây vào đây sao?”

Họ nói chưa hết, Lục Triển Đình đã tựa như phát điên mà lao xuống núi rồi.

Y vọt vào thôn, trong thôn có mấy nơi lửa phùng phùng đốt cháy phòng ốc, khói bốc lên bị gió thổi, trong cả toàn thôn tựa như bao phủ bởi một tầng khói sương đen kịt nhạt loãng.

Diệc Nhân, Diệc Nhân!” Lục Triển Đình vung vẫy những tầng khói lớn tiếng hô, y chạy từ đầu thôn đến cuối thôn, tìm kiếm bóng dáng Diệc Nhân giữa những đống hỗn độn trên mặt đất.

Y bỗng nhiên cảm thấy có chút kỳ quái, xung quanh thực tĩnh lặng chỉ nghe được có tiếng người khẽ cười.

Lục Triển Đình ngẩng đầu, trông thấy Diệc Nhân mặc một bộ trang phục sạch sẽ màu trăng non ngồi trên một đống cỏ khô cao cao, hắn co lên một chân, một tay kê ở trên mặt nâng cằm, tay còn lại nắm một thanh thất tinh bảo kiếm dựng thẳng.

Lục Triển Đình hơi ngửa đầu đối diện với Diệc Nhân mặt mày đều ẩn chứa ý cười, y bất thình lình xoay người nhanh chân bỏ chạy, còn chưa chạy ra xa bao nhiêu đã bị Diệc Nhân đuổi theo chặn ôm cứng.

Lục Triển Đình giãy dụa thế mà Diệc Nhân chỉ khẽ cười kéo y vào trong phòng. Diệc Nhân đè giữ Lục Triển Đình trên giường nhỏ trong phòng, nằm ở trên người y.

Lục Triển Đình mặt đỏ tía tai, chửi rủa: “Mau cút ngay, ngươi…cái đồ con sói đuôi to kia!”

Diệc Nhân dựa đầu bên cạnh cổ y, khẽ khàng nói: “Ta rất nhớ ngươi, Triển Đình…” Hắn hít hít thật sâu vài cái nói: “Nhớ hương vị của ngươi!”

Lục Triển Đình cười khẩy hai tiếng, nói: “Chúc mừng ngươi, ta nhiều ngày qua không có tắm rửa gì rồi!”

Diệc Nhân bật nhanh đầu dậy hai mắt phát sáng, Lục Triển Đình chạm phải tầm mắt với hắn cuống quít chuyển đầu đi nghe hắn thật cao hứng mà rằng: “Thế thì không sạch sẽ, để ta kiểm tra kỹ càng xem nào!”

Hai người đọ đua ràng rịt một chốc, quần áo Lục Triển Đình cũng đã cởi ra được bảy bảy tám tám phần rồi, Diệc Nhân híp mắt cười nói: “Triển Đình à, kỹ xảo của ngươi không tốt, phụ mất tên tuổi của tài tử phong lưu, hiện tại để ta tới chỉ dạy cho ngươi vậy!”

Hắn chìa đầu lưỡi liếm nhẹ đầu ngực của Lục Triển Đình, nghe được tiếng hít thở gấp gáp của y, hắn cười nói: “Chỗ này chỉ có thể liếm thôi, đừng có cắn đấy nhé!” Hắn đưa tay luồn vào đáy khố của Lục Triển Đình, nhẹ nhàng động chạm nhào nắn: “Khiến đối phương sung sướng trước, đó là một loại phong độ!”

Miệng hắn nói chuyện nhưng tay lại không rảnh rỗi chút nào, khẽ mơn trớn mỗi một nơi mẫn cảm của Lục Triển Đình khiến y cảm thấy cả người mình hệt như bị ném vào nung nấu trong lửa dục mãnh liệt rồi vậy.

Y bất giác phát hiện chính mình cũng rất nhung nhớ hương vị của Diệc Nhân, loại hương vị nhàn nhạt quấn rịt của mùi hương xông y thơm mát, nhớ cơ thể hơi lạnh của hắn, tay y không tự chủ mà trượt vào vạt áo Diệc Nhân, chạm đến da thịt trơn truột khao khát trong lòng càng tràn đầy hơn nữa.

Y với Diệc Nhân môi lưỡi triền miên giao nhau, Diệc Nhân nâng lấy đầu y để y có thể không phí sức mà cùng chính hắn dán vào nhau càng sát khít. Lục Triển Đình chỉ cảm thấy nhịp điệu của bàn tay nọ ở dưới có thể khiến toàn bộ ý thức của y thổi ra khỏi trí óc, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng khoái cảm, khiến y buông thả ngâm ra những lời rên rỉ từ giữa mắt môi giao nhau cùng Diệc Nhân.

Cảm giác điên dại vì tình lâu lắm rồi chưa được nếm qua, thế nên nó mau đến độ khiến Lục Triển Đình cảm thấy xấu hổ.

Diệc Nhân xòe duỗi năm ngón tay để Lục Triển Đình nhìn thấy dịch thể màu trắng ngà đó, từng giọt từng giọt một nhỏ trên ngực bụng y, Diệc Nhân mỉm cười khom nủa người xuống khẽ hôn dấu vết này.

Tay Lục Triển Đình quấn bện mớ tóc đen nhánh của hắn, mở miệng hỏi: “Diệc Nhân, nếu như…đảo ngược thời gian, có một số việc ngươi có phải sẽ không làm?”

Diệc Nhân ngẩng đầu, thoáng cười đoạn nói: “Sẽ không!” Hắn ôn nhu mà nói thêm: “Bất quá ta sẽ làm cẩn thận hơn một chút, sẽ không khiến ngươi đau lòng nữa!”

Lục Triển Đình trừng mắt nhìn hắn hồi lâu, đột nhiên đánh tới một quyền, Diệc Nhân cười bắt lấy nắm đấm của y, hai người đùa đánh nhau một phen, Diệc Nhân áp tay Lục Triển Đình bên tai hắn, mỉm cười ngắm nhìn y.

Lục Triển Đình nghiêng đầu cắn lên cổ tay hắn một cái. Diệc Nhân giật cả mình mà rụt tay lại, nói: “Ngươi cầm tinh con chó à, cư nhiên cắn người!”

Hắn thấy Lục Triển Đình thừa dịp có khoảng trống đang định kéo quần lên liền cười lại kéo xuống, nói: “Ngươi no rồi, ta vẫn còn đói lắm! Công bằng chút nào!”

Hắn vòng hai chân Lục Triển Đình quấn quanh bên hông mình, sau đó cúi thân mình ngăn chặn cái miệng của Lục Triển Đình muốn mở ra chửi đổng. Nhất thời loại cảm giác tê tê dại dại mút mát giữa môi lưỡi khiến người ta thôi mọi tiếng động.

Xa xa tựa hồ truyền đến trận trận tiếng vó ngựa, Lục Triển Đình mơ màng mở mắt ra, bất chợt làm một cái giật cả mình, nói: “Chết tiệt, ngươi chiêu gọi hắc giáp kỵ binh đến đây thật!”

Diệc Nhân mỉm cười từ tốn mà làm công tác chuẩn bị, híp mắt cười nói: “Như vậy ta mới cảm thấy kích thích, mới có hứng thú thế này!”

Dưới tình thế cấp bách Lục Triển Đình chửi rủa một tràng thô tục, y muốn đứng dậy đột nhiên Diệc Nhân “ư” một tiếng, nhíu mày nói: “Ngươi đừng đứng dậy, ta sẽ không uốn cong chỗ đó được đâu, độ khó quá mức cao rồi!” Lục Triển Đình mới phát hiện hắn cư nhiên đã đút vào rồi, đành phải ngã nằm về sau.

Va đập trong cơ thể càng lúc càng nhanh, xa xa như không ngừng truyền đến tiếng đập cửa của hắc giáp kỵ binh, mỗi lần Lục Triển Đình muốn tập trung tinh thần nghe động tĩnh nơi xa đó đều sẽ bị loại khoái cảm nghẹt thở này kéo trở về.

Diệc Nhân hưng phấn lắm, Lục Triển Đình thật vất vả đợi cho đến lúc hắn tự rút ra, vừa định đứng dậy lại bị hắn bế lên, nói: “Ta thấy tư thế này không tồi, chỉ là đối với ngươi mà nói độ khó cao một chút thôi!”

Lục Triển Đình cảm thấy hắn lại muốn vào trong cơ thể của mình, sau gáy bắt đắc dĩ toát ra mồ hôi lạnh, y nói: “Ngươi không đùa lộn đó chứ, không nghe thấy bọn họ vào thôn rồi sao!”

Diệc Nhân như không nghe thấy, hắn vỗ mông Lục Triển Đình nhíu mày nói: “Tư thế này không phải ngươi hướng qua đấy thôi, thế mau động đi nào!”

Lục Triển Đình muốn phát cáu nhưng hiểu được Diệc Nhân là loại người không đạt được mục đích thề không chịu thôi, đành phải cắn răng nỗ lực di chuyển lên lên xuống xuống, Diệc Nhân thoải mái ừm nhẹ một tiếng nói: “Hóa ra ngươi thích tự mình chủ động cơ đấy!”

Lục Triển Đình không thể nhịn được nữa vừa định chửi lấy chửi để, Diệc Nhân tựa hồ đã muốn đạt tới cao trào rồi, trên mặt hắn ửng đỏ nói: “Kỳ thật ta cũng thích ngươi chủ động một chút!”

Hắn nói xong trở mình rời giường, cầm lấy một tấm vải trắng lau sạch sẽ thân thể, lúc này Lục Triển Đình nghe được tiếng đập cửa đã gần lắm rồi thì cả sắc mặt đều biến đổi.

Nhưng tay Diệc Nhân lại không chút lo lắng điềm tĩnh mặc vào bộ quần áo đặt ở trên ghế, đoạn đẩy Lục Triển Đình vào trong chăn đệm, phủ kín người y rất nhanh thu thập quần áo trên mặt đất nhét vào trong tủ quần áo.

Diệc Nhân vỗ vỗ tay, bên ngoài một người vén mành đi vào trong, Lục Triển Đình giật mình nói: “Nghiệp Nhĩ Thị!”

Người đàn bà ấy dùng giọng nam cười nói: “Lục công tử nghĩ lầm rồi, tại hạ không phải Nghiệp Nhĩ Thị!”

Diệc Nhân thản nhiên cười nói: “Hắn là Dịch Hành Chi! Nhân xưng Thiên diện lang quân!”

Dịch Hành Chi cười, Lục Triển Đình nhìn khuôn mặt bày ra ấy của gã gần như có thể làm giả thì há to cả miệng. Y nhìn gã đi đến trước mặt mình lấy ra mấy thứ như bút, da, phấn viên tô tô vẽ vẽ trên mặt của chính gã, chỉnh sửa một lúc rồi gật gật đầu.

Diệc Nhân đi đến trước mặt Lục Triển Đình, cười nói: “Tuy nói Triển Đình nhà ta không phải tài mạo song toàn nhưng trời thấy cũng thương đấy chứ!”

Lục Triển Đình hoài nghi mà nhìn hắn, trong khi đó Dịch Hành Chi đã tháo xuống dải khăn buộc tóc của hắn, giũ giũ tóc hắn đoạn gã cười nói: “Thế này là có thể rồi!” Sau đó quay đầu lại giúp Diệc Nhân giả dạng.

Viên phấn xoa xát trên mặt Diệc Nhân, rồi dần dần chiếc cằm thon gọn của hắn trở nên rộng lớn hẳn, biến thành khuôn mặt tròn trịa. Dịch Hành Chi tô vẽ vài nét bút nữa, hắn phút chốc liền biến thành một người da mặt mỏng đỏ nhạt, mang chút phong sương chính gốc của nam nhân thảo nguyên.

“Nghiệp Nhĩ!” Lục Triển Đình bật thốt lên nói.

Diệc Nhân mỉm cười quay đầu sang phía Lục Triển Đình làm một cái vái chào dài thật dài, nói: “Phu nhân, giá sương hữu lễ!” (1)

Lục Triển Đình thấy trước mặt có Nghiệp Nhĩ, Nghiệp Nhĩ Thị hiển nhiên lập tức đoán được mình phải bị hóa trang sắm vai thành ai. Ngoài cửa đã có tiếng bước chân đi đến, y cũng cố không hơn kém nữa, đành phải co rụt người vào trong chăn.

Dịch Hành Chi cấp tốc thu dọn đồ vật này nọ đâu ra đấy, đoạn tiếng đập cửa thật lớn vang lên một hồi, gã chạy tới mở cửa. Vừa mở cửa ra, gã hóa giọng nói the thé mà gào khóc: “Quan lớn ơi, sao các vị giờ này mới đến, tên nam tử mọi rợ Trung Nguyên đáng ghét kia phóng hỏa muốn đốt nhà cửa của những người trung thành nhất với đức vua như chúng tôi đây này!”

Lục Triển Đình nghe gã nói một hơi giọng điệu bản xứ mà có hơi giật mình một chút, đến khi y nghe Diệc Nhân mở miệng lại càng giật mình hơn nữa.

” Quan lớn Trường Thị Lang! Mấy tên nam tử mọi rợ đó vì cái gì vô duyên vô cớ tập kích thôn chúng ta! Hai bên lại muốn giao chiến nữa sao? Há chẳng phải công ăn việc làm sẽ rất nguy cấp sao!” Lục Triển Đình nghe thấy Diệc Nhân gần như cũng là nói một giọng điệu bản xứ êm dịu.

” Các vị cứ yên tâm, chỉ là mấy tên thổ phỉ từ Trung Nguyên đến thôi! Không liên quan gì đến quan hệ của hai nước đâu, sẽ không ảnh hưởng đến mậu dịch!” Thanh âm người cầm đầu nọ rất trong trẻo, y vén rèm đi vào buồng trong quét mắt từ trên xuống dưới.

Lục Triển Đình nhịn không được khẽ nâng mi mắt liếc xéo người vừa vào, trông thấy Trường Thị Lang nọ đúng là thiếu niên y chạm mặt ở trong rừng vừa có va chạm ở tửu lâu hôm ấy.

Tầm mắt y chạm phải đường nhìn của thiếu niên liền vội thu về. Nghe Trường Thị Lang nọ lật xem quyển sổ trong tay nói: “Ông có một vị phu nhân từ Trung Nguyên đến phải không?”

“Đúng vậy!” Diệc Nhân nói: “Cơ thể nữ tử Trung Nguyên yếu ớt, không thích ứng được khí hậu mùa đông nơi này, bệnh hai ngày nay rồi!”

Dịch Hành Chi đột nhiên phẫn hận nói chen vào: “Yếu ớt cái gì, cô ấy chính là ăn bơ làm biếng…”

Diệc Nhân hung hãn trừng mắt nhìn gã một lúc, gã mới có lòng ngậm miệng không cam chịu. Lục Triển Đình ở trong chăn vừa tức vừa buồn cười.

Trường Thị Lang tựa hồ cũng hiểu được rất có ý tứ, hơi đi lên phía trước hai bước, nhìn Lục Triển Đình một lúc mới thu hồi sổ sách cười nói: “Được rồi, hẳn người Trung Nguyên kia sẽ không trở lại nữa đâu!” Y mở một cuộn họa đồ ra, hỏi: “Các vị có thấy qua người này không?”

Diệc Nhân thấy trên họa đồ quả đúng là Lục Triển Đình, vẻ mặt hắn thờ ơ như không mà đứng bình chân như vại, hắn cười nói: “Chưa thấy qua!”

Trường Thị Lang lại đổi một họa đồ khác, y hỏi: “Còn người này ông gặp qua chưa?”

Diệc Nhân trông người nam tử vận trang phục trắng tuyền tay cầm bảo kiếm trên họa đồ đúng là chính mình lại thản nhiên nói: “Người này cũng chưa thấy qua!”

Trường Thị Lang cuộn họa đồ lại, nói: “Tốt lắm! Có tin tức nhớ kỹ đến nha phủ báo cáo!”

“Nhất định, nhất định!” Diệc Nhân vừa nói vừa tiễn Trường Thị Lang ra cửa.

Trường Thị Lang vừa ra khỏi cửa, Lục Triển Đình liền trở mình đứng lên, giọng căm phẫn nói: “Mau đổi ta thành diện mạo nam nhân!”

Một câu của Diệc Nhân: ta cảm thấy ngươi như vậy cũng rất tốt bị y dữ tợn mà trừng mắt nhìn trả lại.

Dịch Hành Chi hỏi Diệc Nhân: “Lục công tử đổi thành ai mới tốt đây ạ?”

Diệc Nhân sờ sờ cằm, cười nói: “Đổi thành diện mạo của tên Trường Thị Lang vừa rồi đi, ta thấy hắn tuy không có dáng dấp của một đệ tử thi lễ ngược lại cũng rất lanh lợi đấy!”

Lục Triển Đình vừa định phản đối nhưng cho rằng chung quy so với tô vẽ thành hình dạng nữ nhân còn tốt hơn.

Động tác Dịch Hành Chi rất nhanh, hai ba chiêu đã cải trang Lục Triển Đình thành một dáng vẻ khác. Diệc Nhân bất giác thở dài một tiếng, loáng thoáng nghe thấy tiếng thúc đẩy của bánh xe truyền đến, hắn hơi hơi cười lạnh nói: “Xem ra đó là một con tiểu hồ ly không chỉ thông minh lanh lợi thôi đâu!”

Hắn quay đầu lại thấy Lục Triển Đình đã mặc quần áo chỉnh tề rồi, nói: “Đợi đến lúc ta tiến đánh lên phía trước ngươi hãy từ cửa sau nghênh ngang mà ra ngoài, ra thẳng ngoài thành đi, ở dưới chân núi Thiên Sơn chờ ta!”

Hắn nói tới đây ngừng lại một chút thản nhiên mà rằng: “Ngươi đừng chạy nữa, ngươi chạy nữa ta cũng vẫn có thể tìm được ngươi! Với lại ta không thích ngươi phải bức ta dùng phương thức mà ta không thích đối đãi ngươi đâu!”

Mặc dù hắn nói lạnh nhạt, nhưng là lần đầu tiên nói lời cay độc với Lục Triển Đình. Lục Triển Đình nhíu nhíu mày, nhưng hiện tại lo lắng đối với thế cục trước mắt vượt trên tất cả.

Diệc Nhân vừa mở cửa ra, Trường Thị Lang dẫn theo một đội hắc giáp kỵ binh đã đẩy một môn pháo đối diện phòng ở, Diệc Nhân cười nói: “Ngươi tên gọi là gì?”

“Bẩm Đức Khánh Đế, xin gọi tại hạ là Tạ Vấn Liễu!” Trường Thị Lang cung kính mà thưa đáp.

Diệc Nhân cười, nói: “Vô tình cắm liễu, liễu mọc xanh (2). Xem ra phụ mẫu ngươi có ngươi không dễ.”

Tạ Vấn Liễu nói: “Phụ thân tại hạ năm mươi, mẫu thân bốn mươi mới sinh hạ tại hạ!”

Diệc Nhân cười, nói: “Được! Vậy ta thay phụ mẫu thương xót sinh thành ngươi mà lưu lại mạng của ngươi..!”

Tạ Vấn Liễu cười nói: “Mọi người nói Đức Khánh Đế khí độ bất phàm, quả nhiên danh bất hư truyền, tại hạ cảm tạ trước vậy!”

Y thấy Diệc Nhân thủy chung không hỏi y làm sao phát hiện được thì có một chút hiếu kỳ, lại thấy Diệc Nhân thủy chung mỉm cười cùng y nhàn thoại việc nhà, ngay cả y xưa nay trầm tĩnh đến bình tĩnh nhất cũng bất đắc dĩ hỏi: “Đức Khánh Đế không muốn biết tại hạ vì sao lại phát hiện sơ hở của Ngài ư?”

Diệc Nhân khẽ cười, chậm rãi rút ra bảo kiếm. Tạ Vấn Liễu sớm biết Diệc Nhân là cao thủ đệ nhất hoàng triều nam quốc cho nên gần như là nín thở nâng cao tinh thần theo dõi nhất cử nhất động của hắn.

Nhưng đột nhiên một thùng nước từ trên trời giáng xuống giội y cùng đại pháo bên cạnh đến ướt đẫm. Một tên Hắc y nhân ném đi thùng nước, khẽ khàng phiêu đáp bên cạnh Diệc Nhân.

Tạ Vấn Liễu cuống quít đi kiểm tra ngòi dẫn đại pháo, Diệc Nhân lại khẽ cười nói: “Lúc trước ta nói gì ấy nhỉ, loại pháo này nhìn thì uy lực không nhỏ, kỳ thật hoàn toàn không có tác dụng, một thùng nước có thể khiến nó thành ra một đống sắt vụn!” Hắn thản nhiên mà rằng: “Ngươi còn muốn đánh với ta sao?”

Tạ Vấn Liễu cười nói: “Có thể đánh một trận với đệ nhất cao thủ hoàng triều nam quốc là vinh hạnh của tại hạ!”

Diệc Nhân tán thưởng mà gật gật đầu, nhưng Thẩm Hải Viễn bên cạnh hắn lại cười nói: “Chỉ sợ ngươi hôm nay không có được vinh hạnh này!”

Thế mà Tạ Vấn Liễu nọ cũng cười nói: “Đương nhiên, tại hạ tự biết võ nghệ kém khá xa Đức Khánh Đế, ngay cả vị đại ca áo đen đây nhất định cũng không thể thắng nổi, cho nên tại hạ muốn áp trận chiến này sau năm năm, năm năm sau tại hạ nhất định phó ước!” Y muốn bỏ đi lại đem lời nói ra cực nhỏ nhẹ.

Diệc Nhân thản nhiên cười nói: “Nếu ta đã nói sẽ thay phụ mẫu ngươi lưu lại mạng của ngươi, hiển nhiên sẽ để ngươi đi, có điều ngươi không có gì muốn nói với ta sao?”

Tạ Vấn Liễu nghĩ nghĩ, sảng khoái mà rằng: “Tại hạ chỉ biết là Khả Hãn đối với thiên diện lang quân Dịch Hành Chi cảm thấy rất hứng thú, hai năm nay thu vời không ít dịch dung của các hảo thủ trên giang hồ, sau khi phân tích kiệt tác những hảo thủ Dịch Hành Chi sở hữu phát hiện hắn có một tật xấu…”

“Chính là ở trên tai trái của từng tác phẩm dịch dung đều sẽ điểm nốt chu sa nhỏ như hạt gạo, với bày tỏ đấy là tác phẩm của hắn.” Y cười, chậm rãi nói: “Cho nên cho dù Lục Triển Đình thoát ra được thôn này, y cũng chạy không khỏi Lan Đô!”

Diệc Nhân lạnh lùng mà nhìn thoáng qua Dịch Hành Chi sợ hãi không thôi, thản nhiên cười nói: “Không tồi, thật không nghĩ tới Diệc Dụ học được thông minh rồi!”

Một câu đó của hắn ra khỏi miệng, Thẩm Hải Viễn cùng hắn đồng thời song kiếm vọt lên, thế nhưng lại giết sạch sẽ tất cả hắc giáp kỵ binh ngoại trừ Tạ Vấn Liễu.

Diệc Nhân đặt kiếm tích máu lên cổ Tạ Vấn Liễu, nói: “Ngươi có biết ta không thích nhất cái gì?!”

Tạ Vấn Liễu tuy rằng trán có mồ hôi nhưng vẫn y nguyên mỉm cười nói: “Người ta nói Đức Khánh Đế thái sơn sụp đổ tứước mắt mà mặt không đổi sắc, tại hạ thật sự đoán không ra có gì có thể khiến Đức Khánh Đế cảm thấy không duyệt!”

Diệc Nhân mỉm cười, nói: “Bên cạnh Diệc Dụ có nhân tài như ngươi, thật sự là không thể khinh thường! Chính là ta không thích nhất người khác bức ta nuốt lời! Đôi khi, ta cũng sẽ thay đổi chủ ý đấy.”

Lúc này mồ hôi Tạ Vấn Liễu chảy càng nhiều hơn nữa, tự cường cười nói: “Cái gọi là quân tử chỉ nói một lời…”

Y nói còn chưa xong đã bị Diệc Nhân mỉm cười cắt ngang, hắn nói: “Hư danh của quân tử ở trong mắt ta không đáng một xu! Ta cũng không phải quân tử!”

“Nhưng ngài là vương giả, là miệng vàng!”

Diệc Nhân quay đầu hỏi hai người còn đứng bên cạnh: “Vừa rồi các ngươi có nghe thấy ta đồng ý cái gì sao?”

“Chủ tử nói gì ạ?” Thẩm Hải Viễn kinh ngạc hỏi, Tạ Vấn Liễu gượng cười trông gương mặt vốn nghiêm túc đến hà khắc như đột nhiên nổi lên gợn sóng.

Dịch Hành Chi lắc lắc đầu, vẻ mặt ngỡ ngàng.

Diệc Nhân híp mắt cười nói: “Xem! Hiện tại ta có thể giết ngươi rồi chưa?”

Đầu Tạ Vấn Liễu đổ đầy mồ hôi, cách rất lâu mới nói: “Đức Khánh Đế có phần gì của tại hạ muốn dùng thì nói đi!”

Diệc Nhân thu kiếm, cười nói: “Nói cho ngươi một việc nữa, ta thích người thông minh!”

Lục Triển Đình mặc quân trang giáp đen nghênh ngang ra thôn, tuy rằng trong mắt hắc giáp kỵ binh trong thôn biểu lộ kinh ngạc nhưng thấy quan trên của chúng thần sắc nghiêm túc ai cũng không dám mở miệng hỏi.

“Ngựa!” Lục Triển Đình đi đến trước một binh sĩ dắt ngựa thấp giọng hô, binh sĩ vội vã đưa dây cương cho y. Lục Triển Đình trở mình lên ngựa, quất mạnh mấy roi, ngay lập tức ra thôn Hạ Nhĩ Ba.

_

Sau một hồi phi nước đại thần tốc, cửa thành đá thạch dày nặng hiện ngay trước mắt, Lục Triển Đình hít sâu một hơi giữ tốc độ chậm lại, ưỡn ngực cưỡi ngựa ra khỏi thành.

“Trường Thị Lang!”

Binh sĩ trấn giữ cổng thành kính cẩn chào hỏi, Lục Triển Đình hơi hơi gật gật đầu, mừng thầm trong lòng, kẹp hai chân khít bụng ngựa đi băng qua thành.

“Tạ Vấn Liễu! Ngươi xuất thành đi đâu?” Có một thanh âm chậm rãi hỏi.

Trong nháy mắt lưng Lục Triển Đình cứng đờ, thanh âm lạnh lẽo lãnh đạm không phải Diệc Dụ thì có thể là ai đây. Nhưng y rất nhanh phục hồi tinh thần lại, vồn vã xoay người xuống ngựa, khom người nói: “Bẩm Đức vua, thuộc hạ được báo Diệc Nhân cùng Lục Triển Đình đã chạy ra khỏi thành, thuộc hạ đang định đuổi theo!”

Diệc Dụ mặc kỵ trang đen tuyền trông ánh mặt trời đỏ đồng nơi chân trời, thản nhiên nói: “Thế chúng ta cùng đuổi theo!”

Lục Triển Đình bất chấp nói: “Vâng!”

Diệc Dụ dẫn một đội hắc giáp kỵ binh ra khỏi thành, Lục Triển Đình xoay người lên ngựa muốn xen lẫn vào trong đội nhân mã đó, nhưng đội kỵ mã này dường như được huấn luyện chuyên biệt, một con nối tiếp một con, y dĩ nhiên không chen lọt vào được đành phải lúng túng mà xếp ở ngoài hàng ngũ.

“Tạ Vấn Liễu!”

Diệc Dụ đột nhiên gọi y, Lục Triển Đình đành phải giục ngựa đi đến trước mặt hắn. Diệc Dụ nhàn tản hỏi: “Ngươi theo ta nhiều năm rồi, ta đây có sở trường gì không?”

Lục Triển Đình gượng cười nói: “Rất nhiều ạ!”

“Tỷ như?”

“Thông minh, cần cù hiếu học!” Lục Triển Đình lật ngón tay tỉ mỉ đếm, nói: “Cần chính, đương nhiên quan trọng nhất là cần chính!”

“Đối nhân chứ?” Diệc Dụ ngẩng đầu nhìn Thiên Sơn liên miên hỏi.

“Đối nhân…” Trong đầu Lục Triển Đình lập tức bốc lên biểu tình vừa thâm độc vừa hung ác của Diệc Dụ thì phát run rùng mình, úp úp mở mở nói: “Tốt lắm ạ!”

Diệc Dụ cười khẽ một tiếng, lại hỏi tiếp: “Ta không có khuyết điểm nào sao?”

Lục Triển Đình nghĩ thầm thật sự nhiều lắm, nhưng nói thế nào mới tốt đây, y chìa ngón trỏ gãi gãi đầu, vừa nâng mí mắt lại phát hiện Diệc Dụ đang ngoái đầu lại nhìn y, y vừa tiếp xúc với đôi con ngươi trắng đen rõ ràng ấy lại càng hoảng sợ.

Không đợi y nói, Diệc Dụ đã xuống ngựa rồi. Hắn nắm roi ngựa chỉ vào Thiên Sơn nói: “Ta nghe nói hai người chúng đang ẩn náu lên trên núi rồi, chúng ta hiện tại lên núi đi.”

Lục Triển Đình nhìn ngó bốn phía xung quanh thấy chu vi đều là hắc giáp kỵ binh, căn bản không đường tháo chạy. Đành phải khẽ khàng thở dài một hơi nối gót theo sau Diệc Dụ hướng lên núi.

1132177037

Thế núi Thiên Sơn cực kỳ dốc, càng lên cao càng dốc đứng. Thời điểm Lục Triển Đình tập trung tinh thần leo núi, Diệc Dụ thản nhiên mà mở lời: “Vấn đề vừa rồi có phải rất khó trả lời? Ta trả lời thay ngươi vậy! Ngươi có phải cảm thấy con người của ta bá đạo, tự đại, hung ác dã man không phân rõ phải trái, đúng hay không!”

Lục Triển Đình thấy hắn nói chuyện thẳng thắn như vậy, da mặt thoáng co quắp lại, đành nói: “Nào có, nào có…”

Chính là y còn chưa dứt lời, Diệc Dụ đã dừng cước bộ hơi quay đầu lại nói: “Thế nhưng, Triển Đình, ta đã nhận được giáo huấn rồi không phải sao?”

Hắn nói ra câu này khiến Lục Triển Đình giật mình không nhỏ, dưới chân trơn trượt như muốn lăn lộn xuống núi, Diệc Dụ ghìm cứng cổ tay y giữ trụ lại.

“Thuộc hạ…thuộc hạ là Tạ Vấn Liễu!” Triển Đình đứng lên vùng vẫy nói một câu.

Diệc Dụ không quan tâm lời y, chăm chăm nhìn y chậm rãi mà rằng: “Ta đã vì thế mất đi Hoàng triều của mình, ta không muốn vì thế mất đi ngươi nữa!”

Thật lâu sau, Lục Triển Đình gượng cười mà nói: “Đại quân, cái gọi là thiên nhai hà xử vô phương thảo (3), Ngài hà tất muốn đi chấp nhất một số việc không có khả năng!”

Diệc Dụ hít sâu một hơi, nói: “Diệc Nhân chẳng phải cũng chấp nhất bất khả thi đấy thôi, nguyện vọng của hắn cũng chẳng phải được thỏa mãn rồi sao?”

Lục Triển Đình cười, nói: “Ngài với hắn là không cùng một dạng!”

“Có cái gì không cùng một dạng!”

“Hắn biết rõ chính hắn muốn gì, còn Ngài căn bản không biết chính Ngài muốn gì!”

Diệc Dụ một chữ một chữ mà rằng: “Ta biết rất rõ ràng, ta muốn ngươi!”

Lục Triển Đình ảm đạm cười, y nói: “Tự bản thân Ngài muốn có ta, hay là vẻn vẹn bởi do Diệc Nhân muốn có ta mà thôi?”

Trầm lặng một hồi Diệc Dụ mới nói: “Ta không thể phủ nhận, ban đầu là bởi Diệc Nhân để ý đến ngươi mới khiến ta lưu ý ngươi, nhưng sau đó không phải vậy, cho nên ta là cùng một dạng với hắn, ta đã để ý ngươi hơn mười năm rồi. Chỉ cần ngươi theo ta sống bên nhau, ta cam đoan với ngươi, chuyện của ta với Diệc Nhân trước đây đều xóa bỏ hết.”

Lục Triển Đình hơi hơi thở dài một hơi, nói: “Ngài từ nhỏ muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, Ngài để ý Diệc Nhân chẳng qua là bởi hắn phớt lờ Ngài, Ngài để ý ta, bất quá cũng là vì ta không giống người khác để ý Ngài. Ngài để ý chúng ta chẳng qua vì không chiếm được một người! Nếu chiếm được rồi, Ngài sẽ thấy rằng, chúng ta cũng tịnh không trọng yếu như Ngài nghĩ đâu!”

“Cho ta một cơ hội thôi! Ta sẽ dùng sự thật chứng minh với ngươi, tình cảm của ta đối với ngươi tuyệt không ít hơn Diệc Nhân.”

Lục Triển Đình cúi gằm đầu một lúc lâu mới ôn hòa nói: “Thật xin lỗi, ta đem cơ hội này cho Diệc Nhân rồi, không thể cho Ngài được nữa!”

Diệc Dụ hít sâu một hơi, gào thét: “Tại sao ngươi chưa bao giờ tin tưởng tình cảm của ta, chính là Diệc Nhân thương tổn ngươi như thế, lợi dụng ngươi, ngươi vẫn giao phó cảm tình cho hắn?”

Lục Triển Đình mỉm cười, chua sót mà nói: “Vô luận hắn dùng phương thức thế nào, ta tin tưởng hắn đối với ta đều là chân tình, về phần hắn dùng phương thức nào, đó là thiên tính của hắn, tựa như một con sói, cho dù nó mỉm cười, răng nanh cũng là tích máu đấy thôi.”

Diệc Dụ cười to inh ỏi, Lục Triển Đình ngoài cười khổ ra thì chỉ có cười khổ, y rất hiểu Diệc Dụ, biết tính tình hung ác thâm độc của hắn lại phát tác rồi.

Quả nhiên Diệc Dụ cười xong rồi mới đối diện Lục Triển Đình cười lạnh nói: “Ngươi so sánh thế thật sự là rất thỏa đáng rồi, Diệc Nhân là sói, hiển nhiên ta cũng là sói. Khác biệt là con sói hắn may mắn quá, cho dù một con dê làm mồi nhử nó, dê cũng sẽ tin tưởng nó là thích nó đấy, mà không phải thích đàn dê phía sau nó…”

Hắn nhìn Lục Triển Đình, thản nhiên nói: “Vậy thì đến giúp hắn hiểu được điểm này đi!”

Hắn kéo Lục Triển Đình lên một đoạn huyền nhai, dùng dây thừng trói trụ hai tay y, một mặt treo y lên cây tùng trên huyền nhai, chăm chăm nhìn y, nói: “Ngươi có nguyện ý cùng ta sống bên nhau hay không?”

Lục Triển Đình nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Diệc Dụ nghiên răng, quét chân, Lục Triển Đình gục trên mặt đất, thuận thế trượt xuống huyền nhai nửa lơ lửng ở không trung, Diệc Dụ ngồi trên huyền nhai, nói: “Triển Đình, nếu ngươi hối hận rồi, ta sẽ kéo ngươi lên!”

Một lúc lâu hắn cũng không đợi được câu trả lời thuyết phục của Lục Triển Đình liền khàn khàn nói: “Triển Đình, nếu như ngươi tính toán suy xét một chút thôi, ta cũng kéo ngươi lên mà!”

Lục Triển Đình nhìn xuống huyền nhai sâu muôn trượng nuốt một ngụm nước miếng, thở dài một hơi nói: “Không cần suy xét đâu, Ngài từng nói ta là một người vĩnh viễn cũng không biết cái gì làm, cái gì không nên!”

Diệc Dụ cười đến ngả nghiêng, vành mắt đỏ mà rằng: “Được, được lắm!”

Hắn nghe được phía dưới truyền đến một trận âm thanh náo động liền đứng lên, lạnh lùng mà nhìn Diệc Nhân áp giải Trang Chi Điệp chậm rãi đi lên, gã chầm chậm rút ra bảo kiếm đặt lên cổ Trang Chi Điệp, đối mặt với Diệc Dụ, sắc mặt Trang Chi Điệp tái nhợt run người bần bật.

Diệc Dụ thoáng mỉm cười, nói: “Huynh cho là tính mạng của cô ấy có thể uy hiếp ta sao? Ta còn cho rằng Thập Ca có biết bao bày mưu nghĩ kế, hóa ra chỉ biết cưỡng ép một nữ tử yếu đuối vô dụng.”

Diệc Nhân cười, nói: “Ngươi quan tâm cô ấy đấy, bởi vì…cô ấy là người duy nhất trên đời còn quan tâm ngươi!” Gã nhìn thấy sắc mặt trắng nhợt của Diệc Dụ lại hời hợt nói: “Ta là dạng người gì căn bản không hề gì. Miễn là ngươi phải hiểu một điểm, ta tuyệt sẽ không là Lục Triển Đình!”

Diệc Dụ ha hả cười một hồi mới hỏi: “Thập Ca, tâm tư của người trên đời này huynh đều hiểu được, huynh có hiểu chính mình không?” Hắn đặt kiếm lên dây thừng treo Lục Triển Đình, nhẹ nhàng mà rằng: “Huynh làm ra nhiều chuyện thật là vì muốn sống bên nhau với Lục Triển Đình chăng, mà không phải vì giang sơn của ta?”

Tầm mắt Diệc Nhân dừng trên sợi dây thừng kia không trả lời.

Diệc Dụ nói: “Ngay cả chính huynh cũng rất khó trả lời phải không? Vậy hãy để đáp án tự nhảy ra đi!”

Hắn nói xong đột ngột vung kiếm lên chém đứt dây thừng!!

*****

Chú thích:

(1): Thời xưa nhà người có tiền thường có chái nhà (là phần mở rộng bên trái hoặc bên phải của nhà chính), được phân thành mái đông, mái tây. Gia đình giàu có đông thê thiếp thì con gái cũng tất nhiên nhiều hơn, tiểu thư chưa lấy chồng thì không được ra khỏi phòng gặp người ngoài nên co khách đến thì thưa rằng: “Giá sương hữu lễ” (tạm dịch: mái bên này xin kính lễ), truyền xuống từng đời từng đời dần dần mà thành câu cửa miệng, đến bây giờ ít khi dùng nữa.

(2): Hữu ý tài hoa hoa bất phát, Vô tâm sáp liễu liễu thành âm

有意栽花花不发,无心插柳柳成阴

Cố ý trồng hoa hoa chẳng nở, vô tấm tiếp liễu liễu xanh um

Có nghĩa là cố gắng trồng và chăm bón cho cây hoa thì hoa lại không ra,mà vô tình trồng cây liễu,không chăm bón gì thì liễu lại xanh tốt.

Nghĩa bóng của câu này là:khi người ta mong muốn điều gì thì nó lại chẳng đến,cái điều không nghĩ đến,không mong muốn thì nó cứ vô tình kéo đến.

(3): câu nói được trích trong bài thơ “Điệp luyến hoa – Xuân tình” của Tô Đông Pha. Tô Đông Pha tên thật là Tô Thức, tự là Tử Chiêm, sinh năm 1036 (1), người huyện My Sơn, tỉnh Tứ Xuyên, đỗ tiến sĩ năm 1057 dưới đời vua Tống Nhân Tông

蝶戀花-春情

花褪殘紅青杏小,

燕子飛時,

綠水人家繞。

枝上柳棉吹又少,

天涯何處無芳草!

牆裡鞦韆牆外道,

牆外行人,

牆裡佳人笑。

笑漸不聞聲漸悄,

多情卻被無情惱。

Điệp luyến hoa – Xuân tình

Hoa thoái tàn hồng thanh hạnh tiểu,

Yến tử phi thì,

Lục thuỷ nhân gia nhiễu.

Chi thượng liễu miên xuy hựu thiểu,

Thiên nhai hà xứ vô phương thảo.

Tường lý thu thiên, tường ngoại đạo,

Tường ngoại hành nhân,

Tường lý giai nhân tiếu.

Tiếu tiệm bất văn thanh tiệm tiễu,

Đa tình khước bị vô tình não.

Bản dịch của Nguyễn Xuân Tảo

Hoa lạt cánh hồng, hạnh xanh nở,

Mùa én bay ra,

Nước biếc ở quanh nhà.

Tơ liễu trên cành phơ phất gió,

Chân trời đâu chẳng non rờn cỏ.

Trong tường chơi đu ngoài lối ngõ,

Ngoài: khách lại qua,

Trong: mỹ nhân cười rộ.

Cười dần lắng đi, tiếng dần nhỏ,

Vô tình khiến khách đa tình khổ.

Nguồn: Tống từ, Nguyễn Xuân Tảo, NXB Văn học, 1999

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK