• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tiếc là, có rất nhiều người phù hợp với điều kiện này.” Feldt đứng dậy, đi tới cửa phòng thí nghiệm, “Trời tối rồi, tôi muốn ra ngoài kiếm ăn.”

Feldt đi rồi, Melanie cũng quay sang Rolin, “Tiến sĩ, không cần nghỉ ngơi sao?”

“Ân, tôi muốn ra ngoài một lát.” Rolin lấy áo khoác vắt trên ghế, “Nếu đứa nhỏ tỉnh, nhớ đem chén máu cho nó uống.”

Rảo bước trong đêm, xung quanh là nam nữ quần áo chỉnh tề, tiếng nhạc disco vang lên nhẹ nhàng trong không khí, Rolin rút một điều thuốc, dừng lại trước cửa quán bar Express.

Vẩn chọn chỗ ngồi gần cửa sổ, Rolin gọi cho mình một phần bò beefsteak. Thật ra tới đây có rất ít người ăn thịt bò, thông thường chỉ là uống chút rượu, nghe nhạc jazz hoặc là nói chuyện phiếm.

Nữ ca sĩ trên sân khấu vẫn nhập tâm vào bài hát, trừ những mẫu vật trong phòng thí nghiệm ra, Rolin nghĩ kia có lẽ là thứ duy nhất thu hút mình trên đời này.

Có người tới trước mặt anh, chậm rãi ngồi xuống.

“Cậu thích cô gái kia sao?”

Rolin khẽ cười một tiếng, “Tôi chỉ thích diễn xuất của cô ấy thôi.”

Ngồi đối diện anh chính là Feldt, người kia luôn im lặng xuất hiên và biến mất không một tiếng động.

“Ra vậy.” Thanh âm của Feldt rất nhẹ, kì lạ là Rolin lại nghe được rất rõ ràng, “Bò beefsteak có mùi vị như thế nào?”

“A, tôi quên mất, trên đời này ngoại trừ máu tươi, anh không thể nếm được những mùi vị khác.” Rolin cười, dùng nĩa xiên lấy một ít thịt bò, quơ quơ trước mặt Feldt.

Trên mặt đối phương vẫn là nụ cười bình tĩnh, nhưng hắn bỗng dưng vươn tay nắm lấy cổ tay Rolin, sau đó cúi đầu, tao nhã đem miếng thịt bò nhỏ bỏ vào miệng.

“Này!” Rolin mấp máy miệng không biết nói gì.

“Tuy là không nếm được mùi vị, nhưng cảm giác cũng không tồi. Ăn cơm tối xong, cậu tính làm gì, tiến sĩ D?” Feldt ngả lưng dựa vào ghế, cứ như vừa rồi chưa xảy ra chuyện gì.

Rolin cắt miếng thịt trong dĩa, tức giận nói: “Ngủ.”

“Nha.” Fedlt gật đầu, mái tóc vàng rung động theo, tạo ra một loại phong độ mê người, “Tôi lại nghĩ cậu sẽ tới bắt chuyện với nữ ca sĩ kia.”

Rolin không trả lời, chỉ im lặng ăn thịt bò.

Vài phút sau, Rolin ăn xong bữa tối, để lại tiền dưới dĩa rồi đứng dậy rời đi.

Feldt cứ như vậy công khai đi sát theo sau anh, trong chốc lát, vẻ bề ngoài tuấn mĩ làm hơn nửa số người trong quán bar đều đem tầm mắt chuyển lên người hắn.

Loại cảm giác này khiến Rolin có chút khó chịu, giống như Feldt là mặt trời chói lóa, mà anh chỉ là cái bóng của tên kia.

Nhưng vậy thì sao chứ?

Chỉ có cái bóng mới có thể giống như anh bình an mà ở ngoài cái thế giới ồn ào kia.

Vừa đi tới con đường đối diện quán bar, Feldt lại đột nhiên xuất hiện trước mặt anh.

“Trên đường bây giờ vẫn còn nhiều người, cho nên tôi mãnh liệt đề nghị anh lần sau đừng tùy tiện sự dụng năng lực của mình.” Roiln vươn ngón tay ấn ấn lên ngực Feldt, đang muốn xoay người rời đi, đối phương lại lần nữa nắm chặt tay cậu.

“Tại sao không theo đuổi cô ta? Cùng cô ấy nói chuyện, nắm tay cô ấy… rồi hôn cô ấy? Chỉ lẳng lặng quan sát thôi sao? Sinh mệnh của cậu vốn đã ngắn ngủi, vì cái gì không chịu nắm bắt chứ?”

Rolin thử vặn vẹo cổ tay mình, đáng tiếc với sức mạnh của huyết tộc, cho dù chỉ là nắm nhẹ thôi thì người bình thường cũng không có khả năng giãy ra, “Feldt, những người anh quen biết đều có sinh mệnh ngắn ngủi, anh sợ hãi sẽ mất đi họ, cho nên mới có thể đem đặc vụ Lena biến đổi thành huyết tộc đúng không? Anh cho rằng như vậy anh sẽ không mất đi cô ấy, nhưng có thể khi cô ấy bị anh biến đổi, cô ấy đã mất đi quyền lợi của một người bình thường, hơn nữa vì mang trong người dòng máu của anh, nên cô ấy không cách nào tiếp tục làm cộng sự của anh, anh cuối cùng vẫn phải mất đi cô ấy!”

Ngón tay Feldt trong khắc này bỗng buông lỏng, Rolin rút tay mình ra, đi ngang qua Feldt, bước nhanh bỏ đi.

Có Melanie hay xen vào chuyện của người khác là đủ rồi, tôi và cô gái kia như thế nào thì liên quan gì tới anh!

Đi được một lát, Rolin bỗng ngừng lại, nhíu mày, xoay người, thấy Feldt vẫn đang đứng đó, đầu hơi ngẩng lên, giống như tìm thấy cái gì đó xuyên qua các tòa nhà cao ốc thành phố.

Không ngừng có người đi qua hắn, không ngừng phát ra âm thanh tán thưởng.

Hắn tồn tại trong mắt mọi người, thế nhưng toàn bộ thế giới này dường như lại không còn ở trong mắt hắn.

Rolin thở ra một hơi thật dài, đi qua chỗ Feldt đang đứng, cách hắn chừng nửa mét thì dừng lại.

“Tôi thừa nhận tôi đã nói những lời không nên nói, tôi xin lỗi.”

Feldt giống như không nghe thấy, vẫn duy trì tư thế kia, giống như một pho tượng vô cùng hoàn mỹ.

“Không muốn mất đi người quan trọng đối với mình… đây là bản tính trời sinh của con người. Về điều đó, anh và người bình thường không có gì khác biệt.” Rolin sờ sờ gáy, nói thật xin lỗi không phải sở trường của anh, nhưng lại không biết tại sao, nếu Feldt không tha thứ cho mình, Rolin lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Ánh mắt đối phương vẫn như cũ phóng thật xa, Rolin bỗng cảm thấy trái tim mình run rẩy.

Mình như thế nào lại có thể quên, Feldt đã sống một quãng thời gian rất dài, mà sống càng lâu thì thứ mất đi lại càng nhiều.

“Tôi… Tôi thật sự… Thực xin lỗi.”

Một giậy sau, Feldt một mực vẫn không nhúc nhích kia lại đột nhiên phá lên cười “Ha ha”, thanh âm kia trầm thấp mà dễ nghe, khiến không ít người đi đường chú ý.

Nhíu mày, Rolin khó hiểu nói: “Hắc, anh cười cái gì?”

“Tôi chỉ muốn thử thôi, không nghĩ tới cậu lại thực sự quay lại xin lỗi tôi.” Ngón trỏ Feldt lướt nhẹ qua mũi Rolin, tư thế kia như đang nói…em trai, em còn quá non!

Hơi nghiêng đầu, Rolin cũng không chán ghét mà né tránh như trong tưởng tượng của Feldt, ngược lại vẫn duy trì tư thế cũ, hai tay đút túi, “Nhưng anh thật sự buồn, không phải sao?”

“Tôi quả thật rất buồn, nhưng lời cậu nói là thật, nên không cần xin lỗi tôi đâu.” Feldt quay đầu lại, cười cười.

“Đúng vậy, tôi là nhà khoa học, tôi chỉ tìm hiểu thực tế của thế giới này, cho nên thật xin lỗi, tôi không hiểu…”

“Như vậy tốt lắm, tôi thích cậu như vậy.”

Rolin mấp máy miệng, nghiêng đầu cười cười, “Hắc, cái gì gọi là “tôi thích cậu như vậy”? Có cảm giác như một phút trước còn là chuyện buồn, hiện tại lại biến thành khung cảnh tình yêu lãng mạn rồi.”

Ngay lúc đó, Feldt bỗng nghiêng người tới trước, khuôn mặt tuấn mĩ nghiêng qua một góc độ tinh tế, môi Rolin liền bị đầu lưỡi đối phương tách ra, làn môi mềm mại của đối phương làm hắn không tự chủ được mà đưa đầu lưỡi tiến vào bên trong thăm dò.

Trong khi ngón tay Feldt chậm rãi len qua kẽ tay Rolin muốn kéo anh vào lòng, Rolin liền cắn mạnh xuống, nhưng lại không nghĩ tới đối phương đã lui ra trước một bước, Rolin ngược lại lại cắn ngay vào lưỡi mình.

“Ngô..” Anh trừng to mắt nhìn người đàn ông tươi cười dịu dàng trước mắt, thật muốn tung một quyền vào mặt hắn, “Tôi nhớ tôi đã nói với anh rồi.”

“Cậu đã nói tôi không được dụ dỗ cậu.”

Không để ý tới đầu lưỡi đau buốt, Rolin nhảy lên nắm cổ áo đối phương, “Vậy anh con mẹ nó tại sao lại làm vậy!”

“Tôi không có dụ dỗ cậu,” Feldt không nhanh không chậm trả lời.

“Cái gì?!”

“Tôi nói tôi không có dụ dỗ cậu, là cậu nói chúng ta giống như trong “khung cảnh tình yêu lãng mạn”. Feldt một bộ “Cậu tức giận cái gì?” chế trụ hai cổ tay Rolin, nhẹ nhàng dùng sức, tay đối phương bị đau liền mở ra, mà cổ áo vốn tỉ mỉ của Feldt rốt cục cũng được cứu.

Rolin lắc lắc cổ tay vừa định nói thêm gì đó, thì Feldt đã mất dạng.

Dùng sức lau môi mình, Rolin nghĩ trước khi ngủ nhất định phải đánh răng thật nhiều lần.

Trên nóc tòa cao ốc phía xa, Feldt ngồi đó, cho dù ở khoảng cách xa như vậy, từng động tác thậm chí từng biểu tình nhỏ trên mặt Rolin hắn vẫn có thể thấy rõ ràng vô cùng.

Trở lại phòng thí nghiệm, Rolin liền thấy Mike đang ngồi ở chỗ Albert vừa uống “sữa bò” vừa đánh bài bridge trên mạng.

Điều này làm Rolin không khỏi bốc hỏa, anh đi tới, đóng cửa sổ trang web, Mike ngây ngốc ngước nhìn vị tiến sĩ, chỉ thấy anh lộ ra nụ cười khiến người khác nổi gai óc nói: “Trẻ con không nên đam mê internet, đặc biệt là bài bridge trên mạng.”

“Nhưng là Feldt nói đánh bài bridge rất hữu ích cho phát triển trí tuệ…”

“Lời hắn nói tuyệt đối không thể tin!” Rolin lấy trong ngăn kéo của Albert ra quyển “Bộ luật Nhật Quang”, nhét vào lòng Mike nói, “Em bây giờ đã là huyết tộc, cùng với đi làm cái trò “phát triển trí tuệ“ không thực tế kia thì không bằng phải biết rõ cái gì mình có thể làm và cái gì mình không thể làm!”

Lông mày Mike nhíu chặt lại với nhau, nhìn vị tiến sĩ nổi giận lôi đình chạy ào vào toilet bắt đầu đánh răng cật lực.

Melanie đã sắp xếp mọi thứ ổn thỏa đi tới bên Mike nói: “Đại khái là mới cãi nhau với Feldt.”

“Hắc, tiến sĩ, tôi đã tra được lịch trình hoạt động ngày mai của Shade Smith, tôi nghĩ chắc anh sẽ muốn đi tìm hắn!” Nói xong, Melanie khoác áo ra về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK