“Đã lâu không gặp, Giáo sư Carmelo xem ra vẫn hoạt bát như xưa a.” Rolin bắt tay Giáo sư, sau đó nhìn sang cậu thiếu niên bên cạnh, “Học trò của Giáo sư cũng ngày càng trẻ tuổi a.”
“Ha! Cậu nói Kevin sao?” Giáo sư vỗ vai cậu nhóc, “Tôi cứ ngỡ rằng cả đời này sẽ không gặp được đứa học trò nào có thiên phú như cậu, thế nhưng Thượng Đế lại mang Kevin đến cạnh tôi. Nghiên cứu của tôi có thể tiến triển như bây giờ, phần lớn cũng nhờ vào Kevin a.”
“Giáo sư Carmelo,” thiếu niên cười ngượng ngùng, “Kỳ thật cơ hội được tham dự kỳ thi tuyển để được nhập học, do chính Tiến sĩ D trao cho em, tờ khăn giấy Tiến sĩ cho em ở buổi tiệc hôm đó, em đến bây giờ vẫn còn giữ. Nó tựa như một vật may mắn, đã đưa em đến một cuộc sống khác.”
“Ai nha, thì ra các cậu đã sớm quen biết a! Vậy quá tốt rồi, các cậu đều là học trò của tôi, hảo hảo mà trò chuyện với nhau chút. Người trẻ tuổi thường có rất nhiều suy nghĩ táo bạo mà các lão già như tôi không thể nào nghĩ ra được.” Giáo sư Carmelo trông rất vui vẻ, “Kevin sẽ xin làm nghiên cứu sinh, nhưng vì tuổi còn quá nhỏ, nên có một lão già muốn làm khó dễ cậu ấy. Rolin cậu nên giúp đỡ cậu ấy nhiều chút, giới học thuật hiện tại thật sự rất cần những suy nghĩ của đám người trẻ tuổi các cậu.”
Rolin cười gật đầu, dùng ly rượu chỉ chỉ phía boong tàu, hai người ra ngồi dưới một tán dù che nắng dưới ánh mặt trời.
“Thật sự rất biết ơn sự giúp đỡ của ngài, Tiến sĩ D.” Kevin một bộ ngây ngô.
Chậm rì rì gác một chân lên, Rolin nâng ly rượu lên miệng, khóe miệng nhếch lên, trong nháy mắt vạch trần lời nói dối giả tạo, “Đừng giả bộ, tiểu quỷ. Tôi làm FBI nhiều năm như vậy, cậu có thể gạt tôi lần đầu, nhưng tuyệt đối không thể gạt tôi lần thứ hai.”
“Thiết…” Kevin ngẩn người, lập tức đĩnh đạc đặt ly nước trái cây xuống, ngón tay gõ gõ mặt bàn, “Bất quá, anh thì biết gì chứ.”
“Đúng là tôi không biết. Chẳng hạn như cậu tiếp cận tôi chỉ vì muốn tôi đề cử cậu vào trường sao? Không đúng, cậu gia nhập bè phái của Jasmine, đặt mình vào trong nguy hiểm chỉ vì một trường đại học, thật sự không đáng.”
“Nhưng sự thật lại chứng minh, người bị vây trong vòng nguy hiểm là anh, còn tôi chỉ tuân lệnh ông chủ đến bữa tiệc chết tiệt đó để theo dõi kẻ điên kia thôi.”
“Kẻ điên?”
“Trừ Jasmine ra thì còn ai?”
“Ông chủ của cậu là ai?” Rolin nheo mắt nhìn.
“Đoán thử xem a, không phải anh đã từng gặp qua hắn rồi sao?” Kevin đẩy ghế đứng lên.
“Nếu vậy, cậu tiếp cận Giáo sư Carmelo là vì cái gì?” Rolin giữ lấy thiếu niên đang muốn rời đi.
“Anh nhầm rồi, người tôi muốn tiếp cận là anh, Tiến sĩ D ngốc nghếch. Anh chiếm lấy hàng ngàn hàng vạn sủng ái của hắn mà không biết.” Kevin nhún vai, rất có kỹ thuật gỡ bàn tay Rolin ra, “Đương nhiên, hai chúng ta cùng là thiên tài, tôi cảm thấy rất hứng thú với nghiên cứu của anh.”
Rolin nghi hoặc nhìn Kevin, “Cậu biết thứ tôi đang nghiên cứu?”
“Dung dịch X-a, giúp anh có được sức mạnh của huyết tộc trong năm phút. Nhưng anh làm cách nào để cân bằng hàm lượng virut X trong đó? Để vừa có được sức mạnh, lại không đến mức bị lây nhiễm.” Kevin dùng đầu ngón tay gõ lên ngực Rolin, sau đó nghênh ngang mà đi.
Rolin quay đầu nhìn mặt biển thâm trầm rộng lớn, vẫn từng mảnh từng mảnh nhấp nhô gợn sóng óng ánh khúc xạ ánh nắng mặt trời.
Màn đêm buông xuống, buổi diễn thuyết của Giáo sư Carmelo đã bắt đầu trong một thính phòng lớn.
Hai hơn ngàn chỗ ngồi đều được lấp kín, trong đó có một nửa là học giả cùng ngành, số còn lại là những nhân vật nổi tiếng trong thương giới cảm thấy hứng thú với nghiên cứu của Giáo sư, số ít còn lại là phóng viên truyền thông.
Rolin vừa kiếm chỗ ngồi của mình, vừa chào hỏi với một vài học giả.
Lúc này, chợt có người bắt lấy cổ tay cậu, Rolin ngẩng đầu lên, thấy người tới không khỏi mở to mắt.
“Đã lâu không gặp… Rolin. Còn nhớ tôi không?” Âm sắc khiến bầu không khí lạnh xuống, nụ cười sắc sảo.
Roiln sững sờ tại chỗ, thẳng cho đến khi có người va vào người, lúc này cậu mới hồi phục tinh thần.
“Đương nhiên nhớ chứ, Ngài Oliver Larsson.” Rolin muốn rút tay ra, tuy nhiên nếu Oliver không buông tay, cậu căn bản không có khả năng giành được tự do, “Không nghĩ tới ngài cũng có hứng thú với nghiên cứu của Giáo sư Carmelo.”
Ngón tay Oliver chỉ một dãy số trên tay ghế, Rolin mới phát giác đó là chỗ ngồi của mình.
“Nghiên cứu của Giáo sư Carmelo là do tập đoàn tài chính Larsson tài trợ.”
Rolin không tình nguyện mà ngồi xuống, “Thật không nghĩ tới, Huyết tộc vậy mà lại có hứng thú với những nghiên cứu của người bình thường.”
“Cậu nhầm rồi, Rolin, tôi muốn giúp đỡ chính là nghiên cứu của cậu, đáng tiếc phòng thí nghiệm của cậu lại thuộc sở hữu của chính phủ liên bang, toàn bộ tài trợ phi chính phủ đều phải trải qua khảo sát. Mà đề tài nghiên cứu của Giáo sư Carmelo lại sát với lĩnh vực nghiên cứu của cậu nhất.” Ánh mắt của Oliver cũng không hề rời khỏi người Giáo sư đang đi lên bục diễn thuyết.
Lĩnh vực của tôi… Rolin ở trong lòng nhún vai, quả thật nghiên cứu của tôi có giá trị rất đặc biệt đối với Huyết tộc.
Màn diễn thuyết này kéo dài gần hai tiếng, một tiếng cuối cùng là thời gian để đặt câu hỏi.
Nửa phần đầu, Oliver vẫn duy trì trầm mặc, tựa hồ rất chăm chú lắng nghe. Rolin cũng không tin hắn thật sự nghe hiểu hết, dù sao đại đa số thương nhân chỉ cảm thấy hứng thú với giá trị y học của nghiên cứu này mà thôi.
Nhưng khi tới phần đặt câu hỏi, Oliver thế nhưng lại liên tiếp đưa ra ba câu hỏi rất có chiều sâu, câu hỏi cuối cùng khiến ngay cả Giáo sư Carmelo cũng gặp chút khó khăn để trả lời. Rolin không khỏi nhìn Oliver với cặp mắt khác xưa, nếu không phải thật sự hiểu rõ nghiên cứu của Giáo sư, chắc chắn không có khả năng đặt ra câu hỏi như vậy.
Là học trò của Carmelo, Rolin rất hiểu thầy mình. Mặc dù hiện tại ông mang vẻ mặt bình tĩnh, dựa theo tư liệu trên máy tính để đưa ra đáp án, nhưng Rolin biết, câu hỏi này nằm trong giai đoạn nghiên cứu tiếp theo của ông.
“Đối với câu hỏi này, là học trò của Giáo sư và cũng là người nghiên cứu về lĩnh vực này, tôi có một suy đoán…” Rolin đứng lên, nhượng Carmelo ở trên bục thở phào một hơi.
“Nga? Nói cho mọi người nghe một chút, thử xem có giống với suy nghĩ của tôi hay không.” Giáo sư làm một thủ thế “mời lên bục”.
Rolin liếc Oliver một cái, rồi đi lên. Bài diễn thuyết của cậu khiến ánh mắt của nhóm học giả bên dưới liên tục dõi theo, ngay cả Carmelo bên kia cũng không ngừng gật đầu.
Đợi cho buổi diễn thuyết kết thúc, Rolin bị một đám học giả nhiệt tình vây quanh, thậm chí còn có thương nhân cử thư ký đi bàn bạc với Rolin về việc đầu tư cho nghiên cứu của cậu.
“Đáp án đó cậu nhớ kĩ chưa?” Oliver quay đầu lại nhìn cậu thiếu niên bên cạnh mình.
“Nhớ kĩ rồi.” Kevin cười, “Ngài nói đúng, Tiến sĩ D xuất sắc hơn Giáo sư Carmelo rất nhiều, tôi thấy để đạt tới trình độ của anh ấy, e là tôi còn phải mất nhiều năm nữa.”
Oliver không nói gì, chỉ đứng ở chỗ cao nhất trong thính phòng, lẳng lặng nhìn người đàn ông đang bị đoàn người bao vây.
“Anh ta không nhớ Ngài, đúng không?” Kevin tựa vào tường, nhẹ giọng hỏi.
Một trận gió xẹt qua tai, Kevin lúc này mới phát giác Oliver bên cạnh đã không còn thấy bóng dáng.
Khi Rolin trở lại phòng của mình, đã hơn nửa đêm. Cậu vươn vai, những kẻ điên cứ ngốc ra trong phòng thí nghiệm, thật sự là không tốt a.
Vừa ngả lưng xuống giường, Rolin vừa bấm số điện thoại của Feltd.
“Hôm nay thật sự là mệt chết tôi…”
Đối phương cười khẽ, âm sắc thuần hậu mát xa thần kinh Rolin, đại não mệt mỏi dần dần trở nên thoải mái hơn.
“Thật muốn lập tức quay về.” Rolin nghiêng người, nhấc chăn, cầm điện thoại chui vào trong.
“Nhớ tôi không?”
“Không có đâu. Chỉ là nhóm lão nhân này không có ai nhìn đẹp mắt thôi…”
Một bàn tay vươn đến, lấy di động của Rolin ra khỏi chăn.
“O…Oliver, sao anh lại ở đây?!” Rolin bật người ngồi dậy, người đàn ông trước mắt một chân quỳ trên giường, cánh tay nâng lên có một loại phong độ mạnh mẽ.“Viu” một tiếng, di động rơi tõm vào ly nước để trên tủ đầu giường, bất đắc dĩ chìm xuống đáy ly.
“Du thuyền này là của tôi, tôi đương nhiên có quyền đi khắp nơi.” Oliver chậm rãi nói, trong giọng nói lộ ra sự kiên nhẫn vô tận, nhưng Rolin cảm nhận được từ trong ánh mắt của hắn một khát vọng nào đó đang giãy dụa muốn thoát khỏi sự trói buộc của lý trí.
“Nhưng hiện tại đang là không gian cá nhân của khách mời.” Rolin nghiêm chỉnh đáp lời, khó hiểu nhìn người mới xông vào.
“Cậu còn nhớ tôi không?” Oliver hỏi lại câu hỏi kia, u buồn xen lẫn chờ mong.
“Oliver Larsson, Huyết tộc thuần chủng.” Rolin chậm rãi di chuyển qua mép giường bên kia, vừa muốn xuống giường, cổ chân lại bị đối phương một phen bắt lấy, thoáng cái bị kéo qua, “Anh muốn làm gì?!”
Oliver lưu loát kéo Rolin vào phòng tắm, mở vòi nước trong bồn rửa tay, mặc cho nước đổ đầy vào đó.
“Cha mẹ cậu chết vì tai nạn trên biển, cậu một mình trôi nổi trên boong thuyền khoảng mười mấy tiếng sau mới được cứu trợ, thế nhưng cậu lại quên hết mọi thứ.” Tay Oliver gắt gao nắm tóc Rolin, bắt cậu nhìn thẳng vào mình.
“Không sai, tôi quên sạch rồi! Này thì có gì kỳ quái?!” Rolin định tung một đấm vào mặt Oliver, lại không ngờ rằng đối phương hung hăng ấn đầu cậu xuống nước.
Bên tai là tiếng nước chảy ùng ục, Rolin chống hai tay lên thành bồn rửa mặt nhằm chống đỡ cơ thể, thế nhưng lấy sức mạnh của cậu so với sức mạnh của Oliver, thì chỉ giống như một con kiến hôi yếu ớt.
Hô hấp ngày càng khó khăn, trước mắt bắt đầu biến thành màu đen, Rolin dần dần không thể giãy dụa được nữa, hai tay vô lực buông thõng xuống.
Oliver nhấc cậu ra khỏi nước, mặt không biểu tình mà lôi cậu tới giường.
Bàn tay vỗ nhẹ trước ngực Rolin, cậu liền bắt đầu nôn nước, ho khan định thần lại, quan sát người đàn ông trước mặt qua đôi mắt ướt nước.
“Cậu đã nhớ ra tôi chưa?”
“Ai nhớ anh hả đồ thần kinh!” Rolin muốn huy quyền, bất quá nắm tay nâng lên được mấy thước liền rớt trở về, nghiêng người không ngừng ho khan.