Dương Nhậm đánh gãy suy nghĩ của hắn: "Văn Khúc Tinh Quân? Văn Khúc Tinh Quân, ngài thấy, yêu cầu của bọn người ngoài cổng là có lý hay vô lý đây?"
Bọn người kia? Cùng chung mối thù, quần tình xúc động, chỉ hận không thể ăn thịt lột da Dương Tiễn, dùng da hắn lót đệm mà ngủ, không nhìn thấy hắn vạn kiếp bất phục thề không bỏ qua. Có lý hay vô lý? Hiển nhiên là vô lý. Không nói đến Dương Tiễn vốn tội không đáng chết, bọn người kia lại có thù oán gì với hắn? Trọng phạt Dương Tiễn thì đem lại ích lợi gì cho bọn chúng đây?
Nhưng Văn Khúc Tinh Quân cũng nghe ra được, điều Dương Nhậm muốn hỏi không phải bọn người đó có lý hay vô lý, mà là hắn dự định xử trí Dương Tiễn thế nào.
Hỏi cái gì liền đáp cái đấy: "Ta cũng chỉ có thể phán quyết theo lẽ công bằng." Thân là Tư Pháp Thiên Thần, hắn nói như vậy hoàn toàn không tìm ra được khuyết điểm nào.
Dương Nhậm không đoán được "theo lẽ công bằng" này đến cùng là "chiếu theo pháp luật" hay "thuận theo ý dân", lòng bắt đầu lo lắng, hít sâu một hơi, nói: "Ngài vừa nhậm chức Tư Pháp Thiên Thần, cửa chính Văn Khúc Phủ cũng bị người ta chặn lại...... Ngài không định làm gì để xây dựng uy tín, thu lại lòng người sao?"
"Xin lắng tai nghe." Đây chính là điều Văn Khúc Tinh Quân vẫn lo lắng. Hắn chỉ đơn thuần dựa theo pháp luật mà làm việc đã khiến dân chúng phẫn nộ đến vậy, đây không phải mở đầu tốt.
"Đến Chân Quân Thần Điện tìm hồ sơ của bản án cũ, xem thử có án xử sai nào cần sửa lại. Ngài chọn ra vài vụ án tiêu biểu làm hình mẫu, không sợ tam giới không ủng hộ ngài."
"Ý kiến này cũng không tệ."
"Ngài nên đi bây giờ đi, vừa lúc ta cũng muốn quay về Tuế Phủ."
Rời khỏi Văn Khúc Phủ bằng cửa sau, bái biệt Văn Khúc Tinh Quân, Dương Nhậm thở dài một tiếng.
Đạo huynh, ta chỉ có thể làm đến mức này cho ngươi. Ta biết ngươi không phải lục thân không nhận, ngươi chỉ là lấy đại cục làm trọng. Nhưng ai mà ngờ được tâm Hoa Sơn sẽ có Thiên Điều do di mệnh của Nữ Oa để lại! Càng về sau, có lẽ chính ngươi cũng bắt đầu vì quan tâm mà rối loạn đi? Yêu ma, Phật môn, có thể lẫn không thể đắc tội ngươi đều nảy sinh hiềm khích. Thế nhưng ngươi đã xuống tay tàn nhẫn như vậy, tại sao lúc trước tại Nam Thiên Môn lại buông tha đứa bé kia? Nếu khi ấy ngươi đâm xuống mũi thương đó, nào sẽ có ngày hôm nay?
Giờ có nói gì cũng đã muộn. Nhưng chỉ cần Tỷ Can Thừa Tướng tìm được hồ sơ, mặc kệ là thật hay giả, nếu hắn muốn sửa lại án sai nhất định phải điều tra rõ tình huống thực tế, đến lúc đó tự hắn sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của ngươi.
Y quan vừa nối xương cho Dương Tiễn xong, rửa sạch vết máu, đắp thuốc, băng bó miệng vết thương.
Khắp người Dương Tiễn chỗ nào cũng có thương tích, có đến từ pháp khí, phần lớn đến từ hình cụ. Những thương tích đó chồng chéo lẫn lộn, không phân biệt được hình dáng, đến cả y quan cũng cảm thấy khó giải quyết. Trên vai còn có hai cây toả nguyên đinh đâm xuyên qua xương tỳ bà.
"Toả nguyên đinh?!" Na Tra vừa nhìn thấy đã kinh hoảng, "Thật không ra gì! Còn không mau gỡ xuống!"
"Gỡ xuống? Chuyện này...... Tam thái tử, không phải chúng ta lắm lời...... nhưng Dương Tiễn thần thông quảng đại, lỡ như hắn vượt ngục chúng ta sẽ không gánh nổi trách nhiệm!"
"Tiểu gia ta không cướp ngục đã xem như khách khí, còn nói đến vượt ngục? Được, để đó cho ta! Hắn vượt ngục ta sẽ chịu! Các ngươi cứ chuẩn bị cầm máu cho cẩn thận là được! Nhị ca, ngươi nhịn đau một chút."
Toả nguyên đinh kẹt ở trong xương, mỗi lần lay động lại phát ra tiếng ma sát khiến người sợ hãi. Na Tra không biết nhổ đinh, chỉ nghĩ đau dài không bằng đau ngắn, nắm lấy đầu đinh dùng sức một hơi nhổ ra, toả nguyên đinh rời đi kéo theo một chuỗi máu đen cùng vụn xương lốm đốm trắng hếu. Dương Tiễn khùng khục ho khan, vệt máu màu tím thâm tràn ra bên khoé miệng.
"Nhị ca!"
"Tam thái tử đừng nóng vội, phun ra máu tụ là chuyện tốt......" Hai y quan vội tiến lên cầm máu bó thuốc. Na Tra hít sâu một hơi, lại nhổ đi một cây toả nguyên đinh khác.
Đuổi hai y quan đi sắc thuốc, tìm một bộ đồ mới sạch sẽ giúp Dương Tiễn mặc vào, Na Tra ngồi xuống bên cạnh hắn: "Nhị ca, chúng ta làm hoà đi. Na Tra từ lâu đã không còn giận ngươi, khi đó chỉ là do ta thấy cả nhà Tam tỷ quá đáng thương...... Dù sao ngươi cũng không làm Tư Pháp Thiên Thần được nữa, sau này có Ngọc Đỉnh sư bá bên cạnh, ngươi dưỡng thương cho tốt, tương lai chúng ta còn có thể...... A? Có người đến?"
Thị vệ cầm đèn đi trước, tiên nga chấp phiến theo sau, Vương Mẫu đầu đội mũ phượng nạm ngọc, tai đeo khuyên ngọc ánh tím khắc bảo tướng hoa, trên cổ dạ minh châu kết thành chuỗi hạt, vòng bạch ngọc nơi cổ tay vang lên thanh âm trong trẻo theo từng bước chân, người mặc áo vàng dệt hoa đỏ thẫm, eo thắt đai lưng bát bảo thêu biểu lý sơn hà, đeo ngọc bội thạch anh hồng chạm trổ ngũ điểu tự luân, váy lụa dệt bởi giao nhân, từng nếp gấp trông như vảy cá, thêu lên chim phượng khiêu vũ cùng mẫu đơn, dưới chân là giày mềm ánh vàng dệt hoa văn chữ vạn khảm ngọc châu, lộng lẫy trang nhã vô cùng, không hề ăn khớp với sự âm trầm của thiên lao.
"Na Tra, ngươi ra ngoài."
Na Tra còn chưa quên lúc trước Dương Tiễn đã "xấu đi" như thế nào, lập tức cảnh giác: "Nhị ca ta không còn là Tư Pháp Thiên Thần, các ngươi vẫn không buông tha hắn sao?"
Dương Tiễn nhàn nhạt nói: "Na Tra, đi thôi."
Na Tra đứng lên: "Vậy ngươi phải cẩn trọng." Đi một bước ngoái lại ba lần, vừa ra đến trước cửa còn trừng mắt nhìn Vương Mẫu.
Phái bọn thị vệ cùng tiên nga tránh đi nơi khác, Vương Mẫu cúi đầu xuống tinh tế đánh giá Dương Tiễn, đứng thẳng lưng lên bật cười nói: "Một ngày này...... A, không đúng, trong thiên lao là hơn mười ngày, ngươi trải qua tốt chứ? Ta thấy ngươi cũng không thiếu mất cánh tay cẳng chân nào, xem ra Ma Lễ Thọ cũng không làm gì ngươi."
"Không có gì giấu được tai mắt của nương nương."
"Không giấu được tai mắt của bản cung không chỉ có nơi này, còn có Văn Khúc Phủ. Ngươi xem ——" Dứt lời, Vương Mẫu đưa tay thi pháp, vạch ra một mặt vân kính, trong kính phản chiếu hình ảnh một đoàn người đông nghịt đang ngồi chắn trước cửa chính Văn Khúc Phủ. Lúc này, một thiếu niên mặc áo trắng thêu hoa văn xanh đi tới, đám người nhìn thấy hắn lập tức trở nên ồn ào, hứng khởi theo sau.
Trầm Hương ra hiệu đám người trấn tĩnh lại, khích lệ nói: "Mọi người yên tâm! Chúng ta nhất định sẽ đưa Dương Tiễn ra công lý, thay tam giới diệt trừ đại hại! Chỉ cần hắn không còn, từ đây tam giới sẽ trở nên ngày càng rực rỡ, đây là công lao của mỗi người chúng ta! Dương Tiễn quỷ kế đa đoan, Văn Khúc Tinh Quân nhất thời bị hắn che mắt, chỉ cần chúng ta kiên trì, ngài ấy nhất định sẽ thấy rõ chân tướng!"
Đám người sôi nổi bàn luận:
"Không đưa Dương Tiễn lên Trảm Tiên Thai, chúng ta sẽ không quay về!"
"Trảm Tiên Thai? Quá có lợi cho hắn rồi! Phải đem hắn lấp vào Bắc Hải Nhãn, vĩnh viễn chịu nỗi khổ đóng băng!
"Ném vào Bắc Minh, để cương phong xé nát mới phải!"
"Đánh xuống mười tám tầng Địa Ngục, để hắn tầng tầng chịu tội, muốn sống không được muốn chết không xong!"
"Văn Khúc Tinh Quân, ngài ra đây mà nhìn! Nhìn xem chúng sinh tam giới nghĩ như thế nào! Bao che Dương Tiễn không hợp lòng người a!"
Vương Mẫu ngắm nhìn vân kính, vỗ tay cười nói: "Đúng, đúng, nói hay lắm! Dương Tiễn, ngươi thua. Ngươi suy tính tường tận cả tam giới, nhưng lại tính sai lòng người. Ngươi nghe thử bọn chúng đang nói những gì? Nghe đi, nghe đi, còn hung ác hơn thủ đoạn bệ hạ dùng để xử trí ngươi ba ngàn năm trước. Nếu lúc này ta ném ngươi ra đó, tuỳ ý bọn hắn hành động, ngươi nghĩ bọn hắn có mỗi người một ngụm ăn sống ngươi hay không? Cả bản cung cũng cảm thấy có chút thông cảm cho ngươi. Nhưng dù như thế thì phải làm sao? Bọn hắn chỉ ngồi đó mà thôi, không đả thương người cũng không đánh phá. Theo Cựu Thiên Điều, bản cung có thể danh chính ngôn thuận hạ lệnh đuổi đi, nhưng bây giờ Cựu Thiên Điều đã đi nơi nào?"
"Trầm Hương hận ta cũng phải."
"Vậy những người này thì sao? Ngươi không những không có thù với bọn hắn, ngược lại còn có ân, đây là chuyện rõ ràng. Không nói đâu xa, ba năm trước đây dưới trần gian, ngươi phân ra rất nhiều thân ngoại hóa thân, chỉ trong tám ngày đã quét sạch bọn ác quỷ tán loạn khắp nhân thế. Bản cung nghĩ sau đó nguyên khí của ngươi đã chịu tổn thương nặng nề —— Nếu không vì thế, bọn người tại Tích Lôi Sơn sao có thể đánh ngươi đến mất hết pháp lực? Hừ, nếu không có ngươi, trong đám người kia sẽ có bao nhiêu người bị ác quỷ làm hại, cho dù may mắn thoát nạn vẫn phải ngày ngày sống trong hoang mang lo sợ. Thế nhưng bọn hắn thì sao? Bọn hắn coi tên yêu nghiệt lật tung Địa Ngục thả ra ác quỷ như cứu tinh, coi chính thần không màng sống chết bảo vệ bọn hắn như đại hại. Ngươi nhìn, tam giới chúng sinh mà ngươi tận trung chính là như thế. Ngu xuẩn, tự đại, vong ân phụ nghĩa."
"Dương Tiễn làm những việc này không phải vì cầu hồi báo."
"Không cầu hồi báo?" Vương Mẫu cười lạnh, "Bản cung lại thấy bất bình thay ngươi. Ngươi là nhân vật kinh tài tuyệt diễm đến mức nào —— Kinh mạch huỷ nát, mất hết pháp lực, giam cầm trong ngục, vẫn không ai có thể thật sự làm gì được ngươi. Một người lo bằng một kho người làm (*), dựa vào đâu lại muốn dâng bản lĩnh và tâm trí cỡ này ra cho một đám dung chúng xem tim vàng phổi ngọc của ngươi như bụi bặm? Đáng tiếc, pháp không trách chúng (quần chúng) —— A, không đúng, phải nói, cái gì cũng không thể trách chúng. Một người làm sai một người chịu, có thể thuyết phục, có thể khuyên bảo, có thể trừng phạt, để hắn sửa chữa lỗi lầm là được. Nhưng một đám người phạm sai lầm thì sao? Ai có thể phụ trách? Làm sao thuyết phục? Khuyên như thế nào? Làm sao trừng phạt? Bọn hắn chôn mình giữa dung chúng, cậy vào một đám đông người yểm hộ, không có bất cứ ai truy cứu trách nhiệm của bọn hắn, cho nên bọn hắn quên sạch, vĩnh viễn cũng không hối lỗi, vĩnh viễn cũng không cải chính." ((*): Thiên dương chi bì bất như nhất hồ chi dịch = Ngàn tấm da cừu, không bằng da nách của một con cáo)
"Nương nương hạ mình đến đây thăm hỏi tội thần như ta là để nói những điều này sao?"
Vương Mẫu thu vân kính: "Được, vậy bản cung nói thẳng với ngươi. Ta cho ngươi biết, giao quyền lực cho một đám người chỉ có tệ hơn so với giao cho một người. Một người sẽ luôn có lúc biết tỉnh ngộ, chỉ cần khuyên bảo đúng cách, hắn kiểu gì cũng sẽ sửa chữa. Ta biết ngươi hận Ngọc Đế chuyên quyền, thế nhưng hắn vẫn biết nghe lời khuyên —— Thiên Đình hiện tại không phải đã tốt hơn nhiều so với ba ngàn năm trước sao? Nhưng còn bọn bạo đồ này thì sao? Ngươi muốn làm gì để thức tỉnh bọn hắn? Làm sao khuyên được bọn hắn? Trước đây Ngọc Đế đăng vị, tam giới đều biết hắn có lòng nhân, vậy nên mới cùng tôn hắn làm chủ nhân tam giới, tam giới chư thần mới cùng nhau đúc Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh chứng minh đây là quyền lực được toàn bộ tam giới thừa nhận."
Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh, tôn chỉ pháp tắc của tam giới, trấn tại 36 trọng thiên, phía trên chạm khắc Thiên Điều, chính nó giao phó quyền lực chí cao vô thượng cho Ngọc Đế.
Năm đó Ngọc Đế chỉ dùng một quả đào hóa thành Đào Sơn đã có thể trấn áp nữ thần Dục giới Dao Cơ, có Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh đảm bảo, Dương Tiễn làm sao chặt đứt được xiềng xích kia? Còn có năm trăm năm một lần thiên kiếp giáng xuống yêu vật, thậm chí Phong Thần Bảng, đây đều là sức mạnh mà Ngọc Đế được Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh giao phó. Dù Cựu Thiên Điều đã có rất nhiều điểm vô lý, có một kiện thần khí như thế ở phía sau, bọn hắn sao có thể nói bỏ là bỏ ngay được?
"Càn Khôn Bát vốn là thượng cổ thần khí, còn được Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh bảo vệ, không thể phá vỡ. Bất kể thần binh lợi khí nào trong tam giới cũng không thể mang lên đến ba mươi sáu tầng trời, Khai Thiên Thần Phủ đương nhiên cũng không ngoại lệ. Bản cung thật không ngờ được ngươi có thể nghĩ đến cách này, dùng thân thể của ngươi như thớt gỗ để cháu trai ngươi chém nát Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh. Đáng tiếc Khai Thiên Thần Phủ không thừa nhận hắn, chỉ dựa vào xác phàm của tiểu cô nương kia mà áp chế linh thức của thần phủ, một đòn giáng xuống không thể nào có hiệu quả. Khi đó bản cung lập tức biết được ngươi sẽ thua trong trận giao chiến nguyên thần, hơn nữa còn chịu thêm một lần trọng thương. Bởi vì ngươi bị thương càng nặng, Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh sẽ phải hao phí càng nhiều lực lượng để bảo vệ ngươi. Ngươi quả nhiên suy tính cẩn thận, biết thể xác phàm nhân không thể chèo chống được lâu, nhằm tránh phí công vô ích còn cố ý khích cháu trai ngươi không dùng đến Khai Thiên Thần Phủ. Nhưng người ta lại không nhận tình, chiến thắng xong lại để tên tiểu long Đông Hải kết liễu tính mạng của ngươi. Ngươi đành phải giả vờ tập kích, buộc hắn tự mình động thủ. Ngươi biết ngươi đã làm gì sao? Tất cả những việc ngươi làm chính là tước quyền lực khỏi tay một người có thể tỉnh ngộ, có thể khuyên bảo, giao cho một đám dung chúng không phân phải trái. Dương Tiễn, bọn hắn nói không sai, ngươi đúng là tam giới đại hại!"
"Vậy thì sao? Dương Tiễn đã thành phế nhân, có phải tam giới đại hại hay không đều như nhau."
"Đừng đánh đồng tầm nhìn của bản cung với bọn tầm thường đó." Vương Mẫu chậm rãi bước hai bước, "Sớm muộn gì ngươi cũng sẽ đứng dậy."
"Nương nương nói rất đúng." Dương Tiễn không ngạo mạn không tự ti, cũng không còn giả vờ kính cẩn nghe lời, "Quả thực, thiên dương chi bì bất như nhất hồ chi dịch —— Nhưng mà nương nương quên câu tiếp theo sao? Thiên nhân chi duy duy bất như nhất sĩ chi ngạc ngạc (Lời vâng dạ của ngàn người, không bằng lời thẳng thừng của kẻ sĩ)."
Vương Mẫu có chút nghiền ngẫm bật cười: "A? Hiển Thánh Chân Quân thật luôn lo lắng cho tam giới, đến nước này còn muốn khuyên ngăn bản cung. Tốt, ta sẽ nghe xem nhất sĩ chi ngạc ngạc này của ngươi."
"Nương nương nói không sai, không có cách khuyên bảo được một đám người, kỳ thật cũng không có cách khuyên được một người. Tự thân người đã không đáng tin, đáng tin chính là quy củ, có quy củ vẫn luôn tốt hơn không có. Ta nghĩ xét về điểm này, nương nương không bất đồng ý kiến với Dương Tiễn."
"Nói tiếp."
"Lúc trước tam giới chư thần tin tưởng Ngọc Đế, cho rằng chỉ cần chúa tể tam giới là một người 'nhân trường', tam giới sẽ có thể hưởng thái bình mãi mãi. Bọn hắn tin vào đạo đức cá nhân, bọn hắn thấy người đáng tin, bởi vậy cùng nhau đúc Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh, giao phó cho vị Ngọc Đế 'nhân trường' quyền lực chí cao vô thượng. Thế nhưng bọn hắn không nghĩ tới, ngồi ở vị trí được tam giới ủng hộ, vạn người ca tụng, làm không tốt cũng không ai dám nói, rất dễ làm người quên hết tất cả, chỉ dựa vào 'nhân trường' không thể nào chống lại sa đọa." (nhân trường: có thể là "người lãnh đạo có lòng nhân")
"Đế vương nhân gian chẳng qua chỉ tại vị mấy chục năm, cả những người được thiên cổ ca tụng như bậc minh quân đến lúc tuổi già cũng thường trở nên ngu ngốc, chỉ là đa số bọn hắn không sống tới thời điểm ác quả hiện rõ. Thế nhưng Thiên Đình thì sao? Tuổi thọ của thần tiên không có giới hạn, dù là ai ngồi lên ngai vị chí tôn này ngàn năm vạn năm, đến một ngày cũng sẽ xảy ra vấn đề. Không phải bản thân nương nương cũng như vậy sao? Ba ngàn năm trước khi nương nương còn chưa cầm quyền, ngài hiểu rõ phải trái đúng sai đến nhường nào, cầm quyền lâu lại càng ngày càng không nghe nổi lời khuyên. Kỳ thật bất kể kẻ nào một khi nắm hết quyền hành, vang danh thiên hạ, kết quả cũng sẽ như thế, đến cả bản thân Dương Tiễn cũng không ngoại lệ. Quyền lực chỉ có nhận chế ước mới không bành trướng quá độ. Mà chế ước quyền lực tuyệt đối không thể là người, chỉ có thể là quy củ."
"Nếu nương nương đã biết Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh trước đây là do chư thần cùng nhau đúc, chắc hẳn nương nương cũng đồng ý, từ trước đến nay quyền lực quản lý tam giới chưa bao giờ là cây không gốc rễ, mà được giao phó bởi tam giới chúng sinh. Tam giới chúng sinh phó thác cho Thiên Đình quyền quản lý bọn hắn, Thiên Đình sẽ phải cam đoan an toàn và phúc lợi của tam giới chúng sinh. Ngươi không chịu trách nhiệm với tam giới, dựa vào đâu lại muốn làm chủ nhân tam giới? Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh ngày xưa giờ đã trở thành chỉ vì đảm bảo quyền uy mà đảm bảo quyền uy, lệch khỏi ý muốn ban đầu của chư thần khi rèn đúc nó. Chẳng lẽ nương nương cho rằng không có Dương Tiễn, Thiên Điều sẽ không thay đổi sao? Thiên Điều đã lạc hậu so với thời đại, tất nhiên sẽ bị thời đại vứt bỏ. Có Dương Tiễn, bệ hạ và nương nương còn có thể đẩy toàn bộ tội lỗi lên đầu Dương Tiễn. Không có Dương Tiễn, cái giá phải trả cho việc thay đổi triều đại càng lớn, khi đó ai sẽ là người chôn cùng trật tự cũ đây?"
Vương Mẫu nghe đến đây, lập tức biến sắc: "To gan!" Quan sát nét mặt của Dương Tiễn, không còn dáng vẻ kính cẩn cẩn thận ngày xưa, không khỏi cười khổ —— Đây cũng không thể gọi là to gan đi? Hắn đã dám làm đến mức này, nói thêm mấy lời lại có sao?
"Chim sắp chết, tiếng hót cũng bi thương. Người sắp chết, lời nói cũng lương thiện. Năm đó Kim Thiền Tử từng góp ý với bệ hạ, lấy đạo của Đạo gia có thể giải nguy. Hôm nay Dương Tiễn cũng góp ý với nương nương, lấy đạo của Đạo gia mà quản lý tam giới."
Vương Mẫu hừ lạnh một tiếng: "Đạo của Đạo gia chính là lấy nhu thắng cương?"
"Đạo của Đạo gia chính là thuận theo tự nhiên, vô vi mà trị."
"Dương Tiễn, ngươi đừng xem bản cung như trẻ con. Thuận theo tự nhiên? Vô vi mà trị? Đây khác gì ngoan ngoãn tiếp nhận hạn chế của Tân Thiên Điều đối với quyền lực của Ngọc Đế và Vương Mẫu?"
"Dương Tiễn cũng không phải đứa bé vô tri vô thức."
"Đã như vậy, ngươi tự mà lo liệu lấy." Vương Mẫu rời khỏi hình thất, giày mềm ánh vàng vừa bước qua ngưỡng cửa, bỗng quay đầu cười lạnh nói, "Bản cung vốn muốn cho ngươi một cơ hội, nhưng chính ngươi lại không cần. Văn Khúc Tinh Quân đã diện kiến bệ hạ và bản cung, hắn thà phạm Thiên Điều, không phạm chúng nộ. Dương Tiễn, nếu ngươi thật mất mạng trong tay đám dung chúng này, bản cung cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc."
Tác giả có lời muốn nói:
1. Thời cổ pháp luật đều được viết trên thẻ trúc dài ba thước, cho nên pháp luật còn gọi là "ba thước (tam xích) lệnh" "ba thước luật".
2. Tư Mệnh Thiên Nhất Đỉnh là tên do chính ta đặt ra. Thiên Nhất sinh thuỷ, chữ pháp của pháp luật cũng có ba nét chấm của bộ thuỷ (tam điểm thuỷ) bên cạnh (Mặc dù ta không biết lý do, có lẽ là vì pháp luật muốn xử lý sự việc công bằng?).