Cửu Đầu Trùng tuân lệnh mà đi. Mây ngũ sắc bay khỏi Bích Hà Linh Ứng Cung, sau đó không bao lâu, hai tên tiên lại đã bị đưa đến trước mặt Pháp Hải. Pháp Hải thấy bọn hắn mặt mày trắng bệch, dáng đi cứng đờ, biết bọn hắn đã bị doạ sợ. Hắn liền rút giới đao, để ánh đao nhoáng lên trước mắt hai tên tiên lại, ép hỏi nội dung thánh chỉ. Hai tên tiên lại bị giới đao sáng loáng dọa đến suýt thì ngã nhoài ra đất, cả người run như cầy sấy, khai ra hết mọi thứ có thể khai.
"Thánh chỉ nói...... Chúng sinh chính là gốc rễ của tam giới...... Cho dù chết muôn lần, cũng không thể tổn thương người dân dù chỉ một chút......"
"Bích Hà Nguyên Quân tiếp chỉ?"
"Nàng còn muốn tranh luận, nhưng như thế cũng có ích gì? Nàng dám kháng chỉ sao?"
Pháp Hải nghe vậy bật cười, vung tay ra lệnh cho Cửu Đầu Trùng thả hai tên tiên lại.
Đinh Hương mất đi ký ức, đầu óc lúc này có hơi mơ màng, không hiểu hắn đang cười chuyện gì: "Tại sao đại sư lại cười?"
"Đạo thánh chỉ này ý nói với bọn hắn, bị đánh cũng không được chống trả! Còn chờ cái gì? Cầm lấy vũ khí, xông vào Hồng Môn!"
Nhận được lệnh không cho phép phản kháng, Nhạc Phủ Thần Binh không thể ngăn cản đợt tấn công của chúng yêu ma và phàm nhân Lưu gia thôn. Chưa đến một ngày, phòng tuyến quanh Hồng Môn đã bị công phá. Nhạc Phủ Thần Binh vốn được huấn luyện bài bản, nhanh chóng thối lui đến Đấu Mẫu Cung thiết lập phòng tuyến thứ hai.
Bích Hà Nguyên Quân tự mình tới Đấu Mẫu Cung, chỉ huy Nhạc Phủ Thần Binh dựng khiên chắn, lợi dụng địa thế của Đấu Mẫu Cung để bố trí phòng thủ. Nàng biết hiện tại trên Thiên Đình, Đấu Mẫu Nguyên Quân đang tranh luận kịch liệt nhằm kéo chúng tiên về phía mình, đòi công bằng cho những người bị ác quỷ tàn hại, sao nàng có thể để Đấu Mẫu Cung rơi vào tay bọn yêu ma vào lúc này?
"Nguyên Quân," Lục Chi Đạo vô cùng lo lắng, "Để ta ra đó khuyên nhủ bọn họ thử đi!"
"Khuyên nhủ? Đao binh không có mắt, một thư sinh pháp lực thấp như ngươi có thể khuyên được bọn chúng sao?"
"Cứ để ta thử xem! Còn tiếp tục như vậy sợ rằng Đấu Mẫu Cung cũng khó mà giữ được!" Lục Chi Đạo chỉ vào bản đồ Đông Nhạc treo trên tường, "Từ Hồng Môn đến Xá Thân Nhai chỉ có mười ba dặm, mất đi Đấu Mẫu Cung, chúng ta có thể giữ được Bích Hà Linh Ứng Cung, Trung Thiên Môn, Thập Bát Bàn sao?"
"Không được. Nhạc Phủ Thần Binh biết cách tự bảo vệ mình, ngươi thì không! Ngươi tùy tiện xông lên, nhỡ bị đánh chết, tình hình sẽ trở nên mất khống chế!"
Bọn yêu ma ra tay không biết điểm dừng, phàm nhân Lưu gia thôn bị huỷ tử tịch, biết mình không thể chết, càng không kiêng nể gì. Không thể chống trả, không thể tổn thương phe địch —— Dưới điều kiện như thế, Nhạc Phủ Thần Binh giữ được Đấu Mẫu Cung ba ngày ba đêm đã là giới hạn. Đấu Mẫu Cung bị chiếm đóng, khoảnh khắc tượng thần bị đẩy ngã, Đấu Mẫu Nguyên Quân ở trên chín tầng trời tức thì cảm giác được, thậm chí lỡ mất mấy chữ trong lời bẩm báo của Đông Hải Long Vương.
Bích Hà Nguyên Quân biết, Bích Hà Linh Ứng Cung cũng không thủ được bao lâu, chỉ còn lại phía sau Trung Thiên Môn có địa thế hiểm yếu, dễ thủ khó công. Nàng quyết định phân ra một bộ phận binh lực dời đến sau Trung Thiên Môn xây dựng phòng tuyến, tranh thủ thời gian, đề phòng xảy ra biến cố.
Bích Hà Nguyên Quân vừa chuẩn bị từ bỏ Bích Hà Linh Ứng Cung thì chợt nhận ra thế công của địch đang chậm lại. Không lâu sau, phe đối phương lại rút về Đấu Mẫu Cung. Nàng không dám chủ quan, lệnh cho Nhạc Phủ Thần Binh gia cố các tuyến phòng ngự, chuẩn bị tái chiến bất cứ lúc nào.
Bên trong Đấu Mẫu Cung, tượng thần ngã trên mặt đất, bị yêu ma và phàm nhân tha hồ giẫm đạp. Vàng, ngọc, đồ sơn mài trong cung đều bị bọn phàm nhân cuỗm mất, đến cả cờ Đạo cũng bị giật xuống. Đan lô, hương đỉnh quá nặng, không mang đi nổi, bọn hắn liền dùng cán đao cạo đi lớp mạ vàng. Pháp Hải không quan tâm trò hề của bọn quỷ đám người. Hắn cầm lấy đạo pháp chỉ yêu cầu hắn tạm thời khắc chế, giữ vững vị trí, tự hỏi không biết đã có chuyện gì xảy ra, khiến Tây Thiên Phật môn phải truyền đến một pháp dụ như thế?
Trên Kim Ngao Đảo, Vô Đương Thánh Mẫu đang viết một bản đơn kiến nghị.
Thông Thiên dùng phi phù truyền tin, gọi Bạch Quý Tử và Tiểu Thanh trở về.
"Vụ việc của Lưu Trầm Hương có thể xem như cơ hội để chúng ta để biểu đạt yêu cầu, nhưng ta không thể xung đột trực diện với Phật môn." Thông Thiên nhận lấy đơn kiến nghị đã được Vô Đương soạn thảo chỉn chu, dán lên mặt sau một tấm ấn phù, đợi ấn phù hoà vào giấy lụa, biến thành vô hình, mới đưa cho các nàng, "Các ngươi tạm thời gác lại những việc đang làm, cùng Quế Anh hoàn thành chuyện này —— Tìm thật nhiều người ký tên hết mức có thể, sau đó đưa đến Tuế Phủ, bọn hắn sẽ trình đơn này lên ngự tiền."
Tiễn Bạch Quý Tử và Tiểu Thanh rời đi, Thông Thiên trở lại phòng luyện đan, Dương Tiễn đến lúc này mới hiện thân.
"Ta đã dán ấn phù của ngươi vào mặt sau." Thông Thiên lắc lắc phất trần, "Ta không cần biết ngươi muốn truyền tin tức gì cho Dương Nhậm. Nhưng ta nói cho ngươi biết —— Ta không quan tâm Lưu Trầm Hương sẽ thế nào, Hoà giáo khó lắm mới đạt được cơ hội thể hiện rõ ràng lập trường, ngươi đừng có xen vào!"
"Dương Tiễn cũng không có dự định làm vậy. Trầm Hương không thích hợp đứng ở vị trí này, thừa cơ kéo hắn xuống đài cũng tốt." Mặc dù sự tình tiến triển sớm hơn dự định, nhưng dựa vào pháp lực của Trầm Hương, Phách Thiên Thần Chưởng của Tiểu Ngọc và Bảo Liên Đăng của Tam muội, cho đến lúc mình khôi phục chắc cũng không xảy ra chuyện gì, "Sư thúc tổ, xin ngài cho ta mượn Tru Tiên Kiếm dùng một thời gian."
"Tru Tiên Kiếm? Ngươi cần nó làm gì?"
"Nội bộ Tây Thiên Phật môn hiện đang xảy ra mâu thuẫn. Chiên Đàn Công Đức Phật cho rằng không cần tiếp tục bảo vệ Trầm Hương, Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới đều nghe theo hắn, không can thiệp việc này. Quan Âm Bồ Tát thái độ mập mờ, Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát lại kiên quyết muốn từ bỏ Địa Phủ, giữ gìn Trầm Hương. Ta nghĩ rằng chỉ cần tác động thêm một chút, để bọn hắn rơi vào rối loạn, ta sẽ có cơ hội đưa Đa Bảo sư thúc trở về."
Sư Đà Lĩnh nằm ở khu vực biên giới của Tây Thiên Phật Quốc, sơn thủy hữu tình, địa thế phức tạp, cực kỳ thích hợp làm nơi tụ hội.
Trấn Liễu Diệp ở phụ cận Sư Đà Lĩnh có một rừng bia đá khá có tiếng tăm. Kể từ một năm rưỡi trước, Đa Bảo Đạo Nhân đã tập thành thói quen mỗi ngày đến đây chép sách. Ngày hôm đó cũng không ngoại lệ. Bia đá nối nhau san sát, từ bên ngoài rất khó nhìn rõ người ở trong đang làm gì.
Khiến Sư Đà Lĩnh chân chính nổi danh trong tam giới, chính là Sư Đà Quốc năm đó thầy trò Huyền Trang đã đi ngang qua trên đường về phía tây.
Khổng Tuyên và Vũ Dực Tiên là căn nguyên hỗn loạn lớn nhất trong Phật môn. Thời Phong Thần, bọn hắn bị ép phải đầu quân cho Phật môn, đến nay vẫn luôn bằng mặt không bằng lòng với Như Lai. Khổng Tuyên từng nuốt Như Lai vào bụng, nói mình đùa giỡn để phô trương sức mạnh. Như Lai phá vỡ lưng Khổng Tuyên thoát ra, phong hắn làm Phật Mẫu Khổng Tước Đại Minh Vương Bồ Tát. Huynh đệ của hắn Vũ Dực Tiên làm yêu quái tại Sư Đà Lĩnh, Như Lai cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.
Về sau trên đường đến Tây Thiên thỉnh kinh, Như Lai lấy thầy trò Huyền Trang làm cớ tập hợp tất cả tăng lữ Tây Phương, nhổ đi cái gai Sư Đà Lĩnh này. Mấy trăm năm qua, Khổng Tuyên và Vũ Dực Tiên phải cố nuốt xuống cơn giận, dồn hết tâm sức trầy trật mưu toan mới có thể lần nữa gầy dựng lại thế lực ở phương Tây, ngoài ra trong số tam thiên hồng trần khách bị cưỡng ép độ hoá trong chiến tranh Phong Thần năm đó cũng có người hướng về phía bọn hắn, đây là một thế lực không thể xem nhẹ trong Phật môn.
Lúc Dương Tiễn hiện thân bên trong thiền phòng, Vũ Dực Tiên chỉ kinh ngạc trong giây lát đã bình tĩnh lại. Những người từng tham dự Phong Thần Chiến đều biết rõ năng lực của Dương Tiễn, đừng nói dùng Nguyên Thần đi xa mười vạn dặm, cho dù hắn có dùng chân thân đến đây cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
"Ngươi đến đây làm gì?"
"Báo thù."
"Báo thù? Giữa chúng ta có thù oán gì sao?"
"Không có. Nhưng còn Lưu Trầm Hương, đệ tử của Tịnh Đàn Sứ Giả, chẳng lẽ cũng không có thù với Dương Tiễn?"
"Chuyện đó liên quan gì đến ta?"
"Thánh Quân, đừng nghĩ rằng không ai nhìn ra được ngươi và Phật Mẫu đang mưu tính gì." Dương Tiễn khẽ cười nói, "Ngươi đang muốn lần nữa đầu thai chuyển thế, chỉ cần sống qua tuổi bốn mươi, ngươi sẽ có thể hoàn toàn thoát khỏi Khóa Tâm Chú, lấy lại tự do, có phải không? Các ngươi ngoài miệng nói muốn bảo vệ Lưu Trầm Hương, trên thực tế chỉ đang nhắm vào việc phân quyền Địa Phủ, các ngươi muốn chắc chắn rằng quyền định đoạt việc luân hồi chuyển thế sẽ nằm trong tay Tam Tiêu Nương Nương. Khi đó ngươi đi đầu thai sẽ không sợ mình giống Lý Nguyên Bá trước kia, bị người động tay động chân dẫn đến chết trẻ, đúng không?"
"Vậy thì thế nào?" Vũ Dực Tiên bắt tay sau đầu, ngửa người ra sau, hoàn toàn không có dáng vẻ của người xuất gia, "Bỏ Lưu Trầm Hương hay bỏ Địa Ngục với bọn ta đều như nhau. Tôn Ngộ Không và Trư Bát Giới không nhúng tay, Quan Âm cũng không toàn lực ủng hộ, Huyền Trang một cây làm chẳng nên non. Chỉ cần bọn ta kiên trì, Như Lai có thể không thuận theo sao?"
"Nếu mất đi Địa Ngục, Phật môn không chỉ đơn thuần mất đi lợi ích. Nhượng bộ trong vấn đề Địa Ngục đồng nghĩa với việc bọn hắn thừa nhận sự lên án của Xiển giáo và Hoà giáo, cuối cùng dẫn đến danh lợi đều mất, hình tượng phổ độ chúng sinh tốn công xây dựng nhiều năm qua sẽ bị huỷ trong chốc lát. Trái lại, Lưu Trầm Hương đối với Phật môn có thì như hoa trên gấm, không có cũng không ảnh hưởng toàn cục. Nếu như Chiên Đàn Công Đức Phật nói rõ những mặt lợi hại này trước Phật Tổ, không biết sự việc sẽ phát triển thế nào?"
"Ngươi!" Vũ Dực Tiên nghẹn giọng.
Hắn đương nhiên hiểu rõ Phật môn tham danh. Một khi Huyền Trang nói ra những điểm này, kết quả sẽ rất khó đoán trước.
"Thánh Quân cũng không cần nghĩ đến việc trừ khử Huyền Trang. Cho dù Huyền Trang hồn phi phách tán, Ngọc Hư bọn ta cũng có biện pháp giúp hắn ngưng hồn."
Vũ Dực Tiên chậm rãi đứng dậy, bước đi hai bước, vẻ nanh ác bất chợt lấp loáng nơi đáy mắt, ánh sáng xanh loé lên từ trong tay áo, Hoạ Can Phương Thiên Kích nhanh như ánh chớp đâm vào tim Dương Tiễn. Dương Tiễn nghiêng người, khó khăn tránh thoát. Họa Can Phương Thiên Kích đâm lệch, lập tức chuyển hướng chém vào yết hầu. Dương Tiễn uốn người né đòn, hắn cũng không nới rộng khoảng cách, quạt xếp hất lên, hào quang lạnh lẽo, Tam Tiêm Lưỡng Nhận Đao nháy mắt đã kề sát cổ tay của Vũ Dực Tiên. Vũ Dực Tiên đành phải bước lùi về sau, rời khỏi vòng chiến.
Cao thủ so chiêu, vừa ra tay đã biết kết quả. Vũ Dực Tiên biết hiện tại đã không thể dễ dàng đánh bại Dương Tiễn, không đáng vì một trận thắng hiểm mà phải trả giá đắt, hắn hậm hực thở hắt ra: "Ngươi muốn thế nào mới không đi giúp Huyền Trang?"
"Không biết Thánh Quân có chịu bỏ ra một cặp lông vũ hay không?"
"Một cặp lông vũ? Ngươi cần nó làm gì?"
"Đó là việc của Dương Tiễn."
Cuộc tranh cãi trên Lăng Tiêu Bảo Điện vẫn đang diễn ra vô cùng gay gắt, không ai nhường ai.
Hằng Nga không nỡ thấy con trai bạn mình bị phán tội, lên tiếng biện hộ: "Pháp có trước, mới xét tội. Lúc diễn ra chuyện này chưa có quy định gì, lấy pháp lúc sau trị tội lúc trước, vụ kiện này chẳng phải rất mơ hồ sao?"
"Hằng Nga Tiên Tử nói rất đúng!" Thổ Hành Tôn cười hì hì bước lên bẩm tấu, "Đã pháp lúc sau không thể trị tội lúc trước, vậy thần thỉnh bệ hạ phóng thích Nhị Lang Hiển Thánh Chân Quân!"
"Phóng thích? Hắn còn cần được phóng thích?" Vừa nói đến việc này, Ma Lễ Hải đã thấy tức giận, "Bệ hạ minh giám —— Dương Tiễn ở tại Đông Nhạc thậm chí không cần đeo hình cụ, hắn có điểm nào giống tù nhân, rõ ràng là thượng khách! Hoàng Phi Hổ thiên vị phạm nhân một cách trắng trợn, bây giờ còn dám vạch tội Phong Đô?"
"Khởi bẩm bệ hạ, Hiển Thánh Chân Quân bị thương rất nặng, khó mà chịu thêm hình phạt, cho nên thần mới cho phép hắn không cần đeo hình cụ." Hoàng Phi Hổ tuy là giới vũ phu, nhưng xưa nay chưa từng sợ tranh luận bằng lời, "Về phần thương thế của hắn như thế nào, bị vật gì gây thương tích, bị thương bao lâu, có từng được chữa trị, khi ấy đã có y quan kiểm tra kỹ lưỡng từng vấn đề một, không hề thiếu sót, bằng chứng đầy đủ. Nếu Đa Văn Thiên Vương cảm thấy nghi ngờ, mời truyền y quan lên điện làm chứng!"
Ma Lễ Hải biết những việc Ma Lễ Thọ đã làm, cảm thấy chột dạ, đành phải nói lảng đi: "Ngươi...... Ngươi còn muốn đưa Dương Tiễn ra khỏi ngục để tĩnh dưỡng, ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì?"
"Chứng cứ ở đâu?"
"Kế hoạch không thành tất nhiên không để lại chứng cứ!"
"Chuyện làm không được cũng đáng nhắc đến?"
Bách Hoa Tiên Tử nổi giận: "Rõ ràng các ngươi chỉ đang dùng Trầm Hương như cái cớ để phản đối Tân Thiên Điều! Các ngươi quên Tân Thiên Điều xuất thế như thế nào sao? Nếu không nhờ Trầm Hương vượt qua nghìn trùng hiểm nguy, đánh bại Dương Tiễn......"
"Tân Thiên Điều là di mệnh của Nữ Oa, đến lúc thích hợp sẽ tự mình xuất thế. Lưu Trầm Hương chẳng qua chỉ gặp may, lại còn dám xem chuyện đã được trời định sẵn như công lao của mình?" Đấu Mẫu Nguyên Quân không hề để Bách Hoa Tiên Tử vào mắt.
Trầm Hương không chịu nổi bị người khác khinh thường: "Chẳng lẽ các ngươi không biết chúng sinh nghĩ thế nào ư? Những người dưới trần gian cũng đã tìm đến Đông Nhạc, muốn lôi Dương Tiễn ra diễu phố thị chúng. Không phải chỉ liếc qua đã thấy được ai đúng ai sai sao? Đắc đạo đa trợ, thất đạo quả trợ (*). Đấu Mẫu Nguyên Quân, xưa nay Trầm Hương kính phục ngài là người công chính, ngài không nên vì tên tiểu nhân như Dương Tiễn mà huỷ hoại thanh danh mấy ngàn năm của mình!" ((*): "Giữ được đạo thì nhiều người hỗ trợ; đánh mất đạo, thì ít người hỗ trợ." Xuất từ "Mạnh Tử - Công Tôn Sửu hạ".)
Đúng lúc này, Trị Niên Thái Tuế Ân Giao lặng lẽ tiến vào Lăng Tiêu Bảo Điện, kéo lấy Dương Nhậm, thì thầm vào tai hắn mấy câu rồi đưa cho hắn một phong thư lụa. Dương Nhậm nhận thư, lật sang mặt sau, lấy trong tay áo tay ra một bản ấn phù, hai tấm phù trùng khớp với nhau, chữ viết hiện lên trên nền lụa, sau khi Dương Nhậm đọc xong thì biến mất không dấu vết.
Phía trên ngự toạ, Vương Mẫu nói với Ngọc Đế: "Bệ hạ, dân ý đã như thế, chúng ta không thể trái nghịch. Xem ra chỉ có......"
Ngọc Đế nhẹ gật đầu: "Văn Khúc Tinh Quân, không biết ngươi có cao kiến gì không?"
Văn Khúc Tinh Quân còn chưa kịp lên tiếng, Dương Nhậm đã cầm lấy thư lụa bước ra khỏi hàng: "Bệ hạ, Tuế Phủ vừa mới nhận được một bản đơn kiến nghị liên danh, yêu cầu trừng trị Lưu Trầm Hương theo đúng luật, trả lại công bằng cho chúng sinh tam giới đã bị ác quỷ giết hại."
"Trình lên."
Đấu Mẫu Nguyên Quân cười một tiếng vẻ chế nhạo: "Khởi bẩm bệ hạ, đây không phải cũng là dân ý sao?"
Văn Khúc Tinh Quân vội giảng hoà: "Bệ hạ, vẫn nên mời Phổ Hóa Thiên Tôn tường thuật kỹ càng những tình tiết của vụ án một lần nữa. Nếu chúng tiên có nghi vấn, có thể đặt câu hỏi bất cứ lúc nào, nhờ Phổ Hóa Thiên Tôn giải thích."
Văn Trọng thuật lại tường tận, Tam Thánh Mẫu càng nghe càng kinh hãi. Những lời Đông Hải Long Vương vừa nói đều là thật, Ngao Xuân chỉ mang Ngạn Xương ra khỏi Địa Phủ, không có xé bỏ Sinh Tử Bộ, đánh phá Mười Tám Tầng Địa Ngục. Nói cách khác, trận đại hoạ Trầm Hương gây ra vốn không phải hành động bắt buộc phải làm mới có thể cứu cha...... Như vậy...... Nàng không dám nghĩ tiếp.
Bỗng nhiên, nàng nhớ đến những lời của Dương Tiễn tại Đông Nhạc: "Ta ngồi ở vị trí đó, ngươi còn có thể hỏi ta vì sao vô tình đến vậy. Bây giờ đổi thành người khác, ngươi có thể hỏi cái gì?" Thật đúng vậy, những năm tháng bị giam cầm dưới Hoa Sơn, nàng từng đau đớn, từng lo lắng, từng oán hận, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy bất lực trước số phận như lúc này.
Lễ Vu Lan mười lăm tháng bảy, Khổng Tuyên và Huyền Trang tranh luận đã lâu vẫn chưa ra kết quả, Vũ Dực Tiên đứng bên ngoài lòng nóng như lửa đốt. Dương Tiễn lắm mưu nhiều kế, chỉ bằng hai mảnh lông vũ sao có thể chắc chắn hắn sẽ giữ lời? Hắn càng nghĩ càng thấy tình hình rất nghiêm trọng. Nhờ người không bằng nhờ mình, hắn quyết định dẫn đầu bầy yêu tại Sư Đà Lĩnh ra sức bảo vệ Lưu Trầm Hương, yêu cầu Phật môn chấp nhận việc phân quyền Địa Phủ. Thậm chí có người hô hoán nếu Như Lai vẫn tiếp tục dung túng Phong Đô đối kháng Tân Thiên Điền, thì không xứng được xem là người đứng đầu Phật môn.
Huyền Trang suýt không kiềm được lửa giận: "Các ngươi ngang nhiên chia rẽ Phật môn!"
Mặc dù nói vậy, Phật môn cũng không thể lơ là trước thế lực của Khổng Tuyên và Vũ Dực Tiên, Như Lai đành phải phái Ca Chiên Diên và Phú Lâu Na đến Sư Đà Lĩnh đàm phán, đồng thời điều động nhân lực tăng cường đề phòng.
Vào lúc này, Đại Lôi Âm Tự bất ngờ nhận được tin Đa Bảo Đạo Nhân đã từ trấn Liễu Diệp trốn đi.
Đại hoạ Sư Đà Lĩnh ngay trước mắt, Như Lai không thể khinh suất rời khỏi Đại Lôi Âm Tự, người có thể dùng cũng không nhiều. Như Lai ban xuống một vòng kim cô, lệnh cho Quan Âm đi bắt Đa Bảo Đạo Nhân trở về.
Trên đường chạy trốn, kiếm của Đa Bảo Đạo Nhân đã nhuốm máu mấy tốp người ngăn cản. Quan Âm truy đuổi đến nơi, không nói một lời, vung vòng kim cô toan bắt lấy hắn.
Ngay lúc này, âm thanh va chạm của kim loại vang lên chát chúa, vòng kim cô bị chém thành hai nửa.
Vô Đương Thánh Mẫu tay cầm Tru Tiên Kiếm, nhanh nhẹn đáp xuống bên người Đa Bảo Đạo Nhân: "Từ Hàng đạo hữu, xin thất lễ."
Quan Âm giật nảy mình, Vô Đương Thánh Mẫu và Đa Bảo Đạo Nhân, còn có thêm Tru Tiên Kiếm, mình chắc chắn không phải đối thủ. Điều càng khiến người ta kinh ngạc chính là, Tru Tiên Kiếm vậy mà lại nằm trong tay Vô Đương Thánh Mẫu —— Điều này phải chăng có nghĩa Xiển giáo và Tiệt giáo đã hoà giải, hiện đang liên thủ với nhau? Trong tam giới đã sớm có tin đồn vị Linh Bảo Thiên Tôn sáng lập Hoà giáo chính là Thông Thiên Giáo Chủ, hẳn cũng là sự thật?
Không nên tiếp tục nán lại nơi này. Quan Âm cố giữ nét mặt tươi cười, thu lại mảnh vụn của vòng kim cô, nói xong vài câu xã giao đã lập tức quay về Tây Phương.
Tác giả có lời muốn nói:
1. Tiêu đề bắt nguồn từ màn xuất hiện của Dương Diên Huy mở đầu vở Kinh Kịch《 Tứ Lang tham mẫu 》: "Kim tỉnh tỏa ngô đồng, trường thán không tùy nhất trận phong." (Lá ngô đồng rơi xuống giếng vàng, tiếng thở dài trống rỗng trôi theo gió). Câu này không phải nói về Đa Bảo Đạo Nhân, Đa Bảo cuối cùng cũng quay về được mà. Dao Cơ ứng với Xà Thái Quân, Vương Mẫu ứng với Tiêu Thái Hậu, Dương Tiễn mới là Dương Diên Huy, thậm chí không có cả cơ hội gặp mẹ......
2. Trấn Liễu Diệp không phải ta chế ra, Tiêu Quang Phổ trong vở Kinh Kịch《 Đáng mã (ngăn cản ngựa) 》chính là "một vị chủ quán trên trấn Liễu Diệp", cuối cùng trở về Nam triều cùng Dương Bát tỷ, trong này ứng với cái gì ngươi tự hiểu ~
3. Vũ Dực Tiên chính là Kim Sí Đại Bằng Điểu, đầu thai thành Lý Nguyên Bá, về sau còn đầu thai thành Nhạc Phi, không giải thích nhiều. (Lý Nguyên Bá ngã ngựa chết năm 16 tuổi, Nhạc Phi cũng chỉ sống đến 39 tuổi.)
4. Ta cam đoan trình độ miệng lưỡi của Hoàng Phi Hổ hoàn toàn dựa trên nguyên tác, đừng tưởng võ tướng thì miệng mồm sẽ không sắc sảo, câu hắn mắng Lôi Khai, Ân Phá Bại "Mừng cho ngươi bắt Thái tử có công, giết Điện hạ có tước" hơi bị gắt nha.
5. Ca Chiên Diên và Phú Lâu Na là hai trong số thập đại đệ tử của Phật Đà, Ca Chiên Diên là "đệ nhất hùng biện", Phú Lâu Na là "đệ nhất thuyết pháp". Về phần Kim Thiền Tử, ta chuẩn bị để hắn thay thế vị trí của Mục Kiền Liên, "đệ nhất thần thông" tương đối phù hợp với thiết lập của Kim Thiền Tử trong phim.