Phản ứng đầu tiên là: Va phải đá ngầm rồi? Đá ngầm này nhô cao quá nhỉ.
Dưới đáy thuyền lại chịu một đòn nặng nữa, thuyền nhỏ cơ hồ xóc nảy khỏi mặt nước.
Trước đó không ai kể cho Tào Nghiêm Hoa nghe chuyện nhà Một Vạn Ba, mấy vụ lật thuyền vài năm trước và lão trai ngọc khiến người ta sởn tóc gáy dưới biển, là một ví dụ không biết thì không sợ điển hình, gã tức giận quát: “Ai thế!”
Gã chống mép thuyền ngồi dậy, cầm mái chèo gỗ lên, rất cảnh giác thò đầu ra nhìn xuống nước, cảm giác sợ hãi cuối cùng cũng xuất hiện: Là cá kình à? Có ăn thịt người không?
Ra tay trước được lợi, ra tay sau gặp nạn, Tào Nghiêm Hoa hơi căng thẳng, ánh mắt không giây nào rời khỏi mặt nước, nghĩ chỉ cần con cá thò đầu ra, gã sẽ táng nó ngay tắp lự.
Xa xa vọng tới tiếng động cơ ù ù, theo tiếng nhìn qua, một con thuyền đánh cá đang vận hết tốc lực lao tới.
Tinh thần theo đó cũng phấn chấn lên rõ ràng: Thế này dù có rơi xuống nước cũng không sợ, huống chi mình còn có thể bơi chó mà.
Chỉ một thoáng phân tâm này thôi, mạn thuyền phía đuôi lại chịu một cú đâm mạnh, lực đạo lớn chưa từng có, cả con thuyền nhỏ như bay khỏi mặt biển, Tào Nghiêm Hoa không kịp định thần, ôm mái chèo ngã vào nước, cảm giác mặt nước cũng bị gã đập thành một vết lõm.
Mộc Đại ở đầu bên kia xem ống nhòm thấy được, sợ đến da đầu tê dại, thúc giục Một Vạn Ba: “Nhanh nhanh nhanh!”
Một Vạn Ba gần như đè cả người lên tay lái điều chỉnh tốc độ, cứ như thể tăng thêm chút trọng lượng là có thể khiến tốc độ tăng lên không bằng, đầu bên này, La Nhận đã mặc đồ lặn, phân phó Viêm Hồng Sa: “Khi nào tôi nhắc cô thì đó chính là cơ hội, lập tức thả lưới bắt nó!”
Viêm Hồng Sa bị không khí căng thẳng lây nhiễm, tay trực sẵn trên nút bấm, chỉ cảm thấy máu trong người sôi lên sùng sục, gân trên tay giật hết cả lên.
Sau khi rơi xuống nước, trong đầu Tào Nghiêm Hoa chỉ có một ý nghĩ: Khua! Khua! Khua mau!
Gã nín một hơi thật sâu, gắng hết sức ló miệng mũi lên mặt nước, hai tay hai chân khua loạn trong nước rất không ra kiểu cách gì, nói đơn giản thì chính là giương nanh múa vuốt, đạp nước như lên cơn động kinh, hai chân đạp loạn như phong hỏa luân, đột nhiên đạp đến thứ gì, kiên cố như giẫm trên đất bằng, trong lòng mừng húm, giẫm mạnh một cái mượn lực.
Vốn chỉ có miệng mũi là lộ được trên mặt nước, hiện giờ, ngực cũng ra vươn được khỏi nước rồi.
Thật thần kỳ, cái đạp được là cái gì vậy?
Thuyền càng lúc càng gần, gần như có thể trông thấy trước thuyền có bọt nước bắn tung lên, một thân hình cao lớn như một con cá hình người nhảy vào nước, Tào Nghiêm Hoa đang định vẫy tay với lên thuyền, mắt cá chân phải bỗng đau nhói, một sức mạnh kéo giật gã xuống, cả người không tự chủ được, trực tiếp bị lôi xuống dưới.
Lần này không thể hít thở, miệng mũi ùng ục ộc ra một đám bong bóng, trong lòng khủng hoảng cực độ: Thứ gì vậy! Là thứ gì?
Hai tay và chân trái gã vẫn còn tự do, sống chết vùng vẫy đạp nước, đúng lúc đó, chợt có một người vững vàng bắt được tay gã.
Tuy không thể cản được lực đạo kéo gã chìm xuống, nhưng Tào Nghiêm Hoa vẫn rưng rưng nước mắt.
Nhất định là người trên thuyền xuống cứu gã!
La Nhận bắt được tay Tào Nghiêm Hoa rồi, mượn lực xoay người trong nước, nín một hơi thở, cúi người xuống dưới.
Rốt cuộc cũng thấy được lão trai ngọc ở khoảng cách gần, đường kính lớn nhất ước chừng 1,5 mét, bề dày xấp xỉ nửa mét, miệng vỏ không quá bằng phẳng, có rất nhiều vết nứt mẻ, sợi dây đeo điện thoại vừa vặn bị mắc vào một trong những kẽ nứt.
Mắt cá chân Tào Nghiêm Hoa bị kẹp, vỏ trai vì vậy mà mở thành một cái khe, như hé một cái miệng lớn, tuy dưới nước không thể hít thở nhưng vẫn có cảm giác mùi hôi thối phả vào mặt.
Thời gian gấp gáp, La Nhận tháo côn điện xoắn trên hông xuống, nhét thẳng từ khe hở vào bên trong vỏ trai, cảm giác đã cắm được vào thịt trai rồi thì nhấn mạnh công tắc điện.
Gai gậy bên dưới xoay tròn với tốc độ cao, đến tay cầm cũng rung lên, lão trai ngọc bị đau, vỏ chai bất ngờ há ra, Tào Nghiêm Hoa thừa dịp này vội rút chân lại. Lúc La Nhận thu tay định nhổ côn điện xoắn ra, dòng chảy bỗng động mạnh, vỏ trai khép nghiến một cái, lực đạo lần này mạnh vô cùng, sau vài tiếng vang, tốc độ gậy đâm chậm lại, cứ thế trực tiếp bị kẹp ngừng.
Trong lòng La Nhận hô không ổn, sợ là đã chọc giận nó rồi, con trai ngọc này sẽ liều chết trả thù, bèn vội vàng xoay người trong nước, đạp mạnh một cái lên thân trai ngọc, cũng mặc kệ có đạp văng được hay không, vội vàng kéo Tào Nghiêm Hoa nổi lên mặt nước.
Tào Nghiêm Hoa sớm đã ngụp lặn đến đầu óc quay cuồng, tuy chưa đến mức bất tỉnh, nhưng lên khỏi mặt nước thì mắt đã đờ đẫn, ngẩng đầu lên nhìn thấy khuôn mặt Mộc Đại trên con thuyền cách đó không xa, nhất thời vậy mà lại nhận không ra đó là ai.
Mộc Đại la lớn: “La Nhận, mau!”
Lời còn chưa dứt, mặt đã biến sắc, cô nhìn phía sau La Nhận trồi lên một đóa bọt khổng lồ, lão trai ngọc rời nước!
Giọng Mộc Đại lạc cả đi: “Mau! Mau!”
La Nhận cũng muốn mau, nhưng Tào Nghiêm Hoa cứ sống dở chết dở thế này, người thì cứng đờ nặng trĩu, anh buộc phải dành một tay ra kéo gã, huống hồ, ở dưới nước thì còn có thể mau hơn thế nào nữa? Mau hơn được sinh vật đẻ ra đã sống trong nước sao?
Vỏ trai phát ra những tiếng kèn kẹt như khớp xương cọ xát, ngay sau đó, khó mà tưởng tượng được, vỏ trai lại có thể bật mở một trăm tám mươi độ sang hai bên.
Nhìn từ trên thuyền, giống như trên mặt nước trồi ra một con bươm bướm to lớn xấu xí.
Mộc Đại ngẩn người: Nó định làm gì?
Một Vạn Ba cũng xộc ra khỏi buồng lái, sắc mặt khẩn trương đến trắng bệch: “Nó…nó định bay sao?”
Bay? Nếu nó có thể bay, vậy phải làm sao?
Một khắc sau, họ đều nhận ra lão trai ngọc muốn làm gì.
Nó từ từ, lấy chính mình làm tâm, bắt đầu xoay tròn, gia tốc trong nháy mắt, mép vỏ phát ra gió, lao về phía La Nhận và Tào Nghiêm Hoa.
Một Vạn Ba gần như đực ra: Nếu nó xoay nhanh hơn nữa thì chẳng khác nào một lưỡi dao, đừng nói là người, đến thuyền cũng chưa chắc đã chịu nổi.
Không phải trước đó đã nhận định, thời điểm đông người, lão trai ngọc sợ bại lộ sao, như lần trước Mộc Đại và Viêm Hồng Sa rơi xuống nước ấy, bọn họ vừa tới, lão trai ngọc lập tức im ỉm lặn mất.
Lần này là tại sao? Bị chọc giận? Liều một trận cá chết lưới rách, hay là, nó đến cả thuyền đánh cá cũng không định bỏ qua?
Trong đầu Mộc Đại ông ông, mắt thấy mép vỏ lão trai ngọc sắp cắt tới chỗ đám La Nhận đến nơi rồi, la lớn: “Cẩn thận!”
La Nhận sao lại không biết phải cẩn thận, Tào Nghiêm Hoa cuối cùng cũng hiểu ra trạng huống trước mắt, sợ đến mặt mũi trắng bệch, giãy giụa đạp nước.
Tốc độ của lão trai ngọc luôn nhanh hơn bọn họ, mắt thấy vỏ trai tới gần, La Nhận nhanh trí bắt kịp tình thế, ấn đầu Tào Nghiêm Hoa xuống, cả hai cùng chìm vào nước.
Cái vỏ nặng nề của lão trai ngọc gần như là xẹt qua ngay trên đầu hai người.
Đòn thứ nhất không trúng, nhưng đà còn chưa hết, một phần vỏ trai cà lên thân thuyền, phát ra những tiếng mài ken két khó nghe, sơn trắng trên thân thuyền và vụn sắt lả tả rơi xuống.
Một Vạn Ba nghĩ không sai, nếu lão trai ngọc phát điên, mở rộng công kích, thuyền cũng chưa chắc đã gánh được.
Mộc Đại nhanh chóng cởi cuộn dây thừng trên mạn thuyền xuống, một đầu buộc lên hông mình, Một Vạn Ba gọi to giục Viêm Hồng Sa: “Cô mau tung lưới đi, bọc lấy lão trai ngọc!”
Viêm Hồng Sa cũng cuống đến đầu đầy mồ hôi: “Nó không tới, tôi sao tung được?”
Đương lúc nói chuyện, La Nhận rào rào nổi lên mặt nước, Tào Nghiêm Hoa vẫn chưa nhô lên, hẳn là được anh xách trong tay. Lão trai ngọc nháy mắt lại liệng qua, La Nhận nghiêng người một cái, bả vai sượt qua vỏ trai, chỉ cảm thấy trên vai đau xót, một tia máu nhanh chóng tản ra trong nước.
Trong chớp mắt, Mộc Đại chợt nghĩ ra điều gì, la lớn: “Hồng Sa, đừng bọc lão trai ngọc, bọc La Nhận ấy!”
Cô đẩy Một Vạn Ba: “Cậu vào buồng lái, tùy thời lái thuyền, bọc được người rồi chúng ta lập tức chạy về bờ.”
La Nhận nghe được, kéo Tào Nghiêm Hoa bơi về phía đuôi thuyền, trước đó lúc dạy Viêm Hồng Sa mở thu lưới, anh đã tính toán phương hướng, biết vị trí nào tiện nhất cho việc quăng bọc.
Nhưng tốc độ lão trai ngọc vẫn rất nhanh, phải có người yểm hộ cho đám La Nhận mới được.
Môi Mộc Đại khô róc, chạy hùng hục vào buồng nhỏ trên tàu, run lẩy bẩy nhìn chung quanh mấy vòng rồi ôm mền đi ra.
Lảo đảo chạy ra, La Nhận đã tới gần đuôi thuyền, nhưng lão trai ngọc đuổi sát ngay sau, càng thêm hung hiểm, Một Vạn Ba không có cách nào khác ngoài đợi trong buồng lái, ôm lấy cây sào dùng để chống lên bờ trong thuyền, nỗ lực ngăn cản lão trai ngọc, vỏ trai xoay tròn vừa chạm vào sào, lập tức phát ra tiếng động chói tai như cưa điện cưa gỗ, đoạn sào thả trong nước nhanh chóng bị cưa đứt.
Mộc Đại nắm chặt dây thừng buộc trên người, bảo Một Vạn Ba: “Đỡ tôi.”
Một Vạn Ba tiện tay ném sào về phía lão trai ngọc, đi qua đỡ Mộc Đại đứng lên chỗ cao trên mạn thuyền, Mộc Đại nhìn vị trí lão trai ngọc, mở cái mền trong tay ra, dồn khí vào đan điền, cả người cả chăn nhào xuống.
Vừa vặn, cái mền thật dày trùm lên toàn bộ lão trai ngọc, Mộc Đại rơi xuống giữa vỏ trai, nháy mắt lại bật lên.
Lão trai ngọc tựa hồ cảm nhận được trên thân mình có người, hai bên vỏ trai lập tức khép lại, Mộc Đại dồn hết sức, mũi chân điểm một cái lên thân trai, cơ hồ là lướt qua hai bên vỏ trai phi thân ra, nhào thẳng về phía thuyền.
Đầu kia, La Nhận và Tào Nghiêm Hoa đã tới bên dưới lưới, cấp tốc kéo lưới, Viêm Hồng Sa chỉ chờ có thế, nhấn mạnh lên nút bấm.
Bánh tời lập tức chuyển động, kèm theo tiếng lưới xích rào rào, La Nhận và Tào Nghiêm Hoa cuối cùng cũng ào một tiếng ra khỏi nước, Mộc Đại mắt thấy sắp bắt được rào chắn, bất chợt dưới hông bị giật lại, cô sợ hãi thét lên, Một Vạn Ba không kịp suy nghĩ nhiều, vươn người ra bắt lấy cánh tay cô.
Nhìn kỹ lại mới phát hiện ra sợi dây thừng buộc trên người Mộc Đại đã bị lão trai ngọc kẹp lấy một đoạn.
Sức lực lão trai ngọc ở đầu bên kia quá lớn, lại giật ra sau một cái, Một Vạn Ba suýt nữa bị kéo bật ra ngoài, cuống đến độ gào loạn: “Bắt lấy tôi! Bắt lấy tôi!”
Cũng không biết là bảo Mộc Đại bắt lấy hắn hay là bảo Viêm Hồng Sa từ phía sau tóm hắn lại nữa.
Viêm Hồng Sa cũng nhìn ra tình thế nguy cấp, vội lao tới gia nhập, xe lăn đổ nhào một cái về đầu này, cô ôm chặt lấy thắt lưng Một Vạn Ba, đồng thời không để ý tới chân đau, liều mạng quặp lấy ghế dựa của xe lăn.
Xe lăn cũng tạm tính là có sức nặng, kìm lại được một hai giây, nhưng hiển nhiên sức lực của lão trai ngọc lớn hơn nhiều, lại một cú phát lực nữa, Viêm Hồng Sa chỉ cảm thấy xe lăn dưới thân cũng bị giật khỏi mặt sàn.
Một Vạn Ba cuống đến độ gào lên: “Cứ cố kéo thế này không phải cách hay, mau cắt dây thừng! Cô đi lấy dao đi! Lấy dao!”
Viêm Hồng Sa cũng la lớn: “Tôi không có tay đi lấy, tôi buông ra hai người sẽ bị kéo xuống!”
Giữa lúc giằng co, dây thừng chợt đứt, Mộc Đại cùng Một Vạn Ba và Viêm Hồng ngã nhào xuống boong thuyền, lúc rơi xuống sàn, cô nhìn thấy con dao của La Nhận, đà bay giữa không trung chưa giảm, ra mãi xa mới rơi xuống nước.
Phản ứng của Một Vạn Ba lúc này cực nhanh, không kéo Mộc Đại và Viêm Hồng Sa dậy mà lảo đảo vọt vào buồng lái, thuyền nhanh chóng được khởi động, cấp tốc lao về hướng bờ cát gần nhất.
Quay đầu nhìn lại, lão trai ngọc dường như có đuổi theo một đoạn, nhưng rất nhanh bị bỏ lại phía sau, trên thân trùm mền, tựa hồ không cam lòng dừng sững một lúc trên mặt biển, rồi mới im lặng chìm xuống nước.
Mộc Đại rốt cuộc cũng thở hắt ra một hơi thật dài, tựa lưng lên boong thuyền phía sau nằm xuống.
Bên cạnh, Viêm Hồng Sa đang nỗ lực gắng leo lên cái xe lăn bị đánh đổ: “Mộc Đại, cô dìu tôi với, chân tôi đau không làm gì được…”
Bờ nước hiện ra trong tầm mắt, chí ít thì tạm thời cũng đã được an toàn.
Mộc Đại đi tới đuôi thuyền, túi lưới như một cái bao lớn treo rũ trên vách thuyền, La Nhận và Tào Nghiêm Hoa cứ thế bó tay bó chân đợi bên trong, Tào Nghiêm Hoa thì ủ rũ, tựa như vẫn còn đang đờ đẫn chưa kịp hoàn hồn, La Nhận thì ngược lại, khoanh tay nhìn biển, yên ổn như đang xem kịch.
Mộc Đại ngồi xổm xuống, hỏi anh: “Vết thương có nặng không?”
La Nhận liếc qua bả vai, trên đó, vết thương bị cắt máu thịt lật cả ra ngoài, trông có chút ghê người.
“Vẫn ổn.”
“Lên bờ mới đưa hai người xuống được.”
“Không sao, mát mà.”
Mộc Đại muốn cười, dừng một chút mới nói: “Dao của anh mất rồi.”
Cô cúi thấp đầu, sợi tóc phất qua mặt.
La Nhận cười rộ lên, trong lòng chợt động, muốn vươn tay ra vén tóc lại cho cô, nhưng thử đến vài cái mắt lưới vẫn không có cái nào chui tay ra được – mắt lưới quá dày.
Không thể làm gì khác đành hậm hực khoanh tay, dừng một chút rồi nói: “Mộc Đại, hôm nay nếu còn thời gian rảnh, tôi muốn trò chuyện với em một lúc.”
Cô đột nhiên không muốn trò chuyện gì hết, nội dung cuộc chuyện trò nếu cô muốn nghe thì cũng thôi, nếu không muốn nghe thì sao, còn không bằng cứ như bây giờ là tốt lắm rồi.
Cô không đáp được cũng chẳng đáp không, giữa lúc giằng co, thân thuyền chợt chấn động mạnh.
Cập bờ rồi.
Tiếng bước chân lạch bạch chạy qua, Một Vạn Ba thở hổn hển, sắc mặt có chút lạ lùng, cũng không thả La Nhận và Tào Nghiêm Hoa xuống ngay mà chỉ hỏi anh: “La Nhận, vừa nãy, lúc vỏ trai hoàn toàn mở ra ấy, anh có thấy đồ vật bên trong không?”
Đồ vật bên trong?
La Nhận nhíu mày, lúc đó anh và Tào Nghiêm Hoa ở trong nước, chạy trối chết còn sợ chẳng kịp, thực sự không để ý kỹ trong vỏ trai có cái gì.
Còn Mộc Đại, lực chú ý của cô đều dồn hết lên La Nhận và Tào Nghiêm Hoa, bảo cô nhớ lại, ký ức chỉ toàn mịt mù.
Chỉ có Viêm Hồng Sa là có chút ấn tượng.
Cô nói: “Tôi cũng không nói chính xác được đó là cái gì, nói là ngọc trai thì trông lại vuông vuông…”
Vuông vuông?
Trong lòng La Nhận đánh thịch một tiếng.
Một Vạn Ba như muốn cười, nhưng khóe miệng lại như bị dính lại, cười còn khó coi hơn khóc: “Lúc tôi vừa khởi động thuyền, đột nhiên nghĩ tới, hũ tro của cha tôi, sau khi rơi xuống nước thì vẫn luôn không tìm được…”