• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nữ người rừng vào động, cảnh tượng trông thấy là như thế này.

Tào Nghiêm Hoa quay mặt nhìn nó, hai tay buông bên người, cười hiền hòa thân thiện, mắt cong như vành trăng, Một Vạn Ba thì đưa lưng về phía nó, tay cầm viên đá, đang vẽ tranh trên vách đá.

Là vẽ nó.

Nói chính xác thì là, vẽ nó lúc đưa táo, nét bút tuy không nhiều lắm, chỉ lác đác vài nét, nhưng rất sinh động, dù nó chưa từng soi gương, nhưng đã từng nhìn thấy hình dáng của mình qua trên mặt nước, không sai, đúng là như thế kia.

Cảm giác thật mới mẻ.

Nữ người rừng nhìn bức vẽ trên vách đá chăm chú, hai mắt tỏa sáng.

Một Vạn Ba tuy nỗ lực tỏ ra dáng vẻ thờ ơ ung dung, nhưng kì thực đã tay run chân run, đến cả bắp chân cũng run lẩy bẩy.

Hắn hạ giọng, run run: “Anh Tào, sao rồi?”

“Haiz!” Tào Nghiêm Hoa vẫn giữ nụ cười trên mặt, gắng không gây chú ý, nhỏ giọng lầm bầm, “Thò đầu ra một đao, rụt đầu cũng một đao, cậu cứ tiếp tục đi.”

Lại chợt ồ lên một tiếng như phát hiện ra điều gì, báo cho hắn một tin tình báo quan trọng: “Nó đi không vững, trên đùi có vết máu, tám mươi phần trăm là do anh Tiểu La!”

Trong giọng nói lộ vẻ hưng phấn.

Một Vạn Ba thầm nhủ trong bụng, chuyện này thì có gì mà hưng phấn, hai phát súng dù là La Nhận bắn, nhưng người rừng vẫn trở về – ai biết được La Nhận rốt cuộc có gặp phải chuyện không may gì hay không?

Tuy lo lắng, nhưng cũng không để tâm quá nhiều, chỉ có thể tiếp tục, vẽ xong người rừng, lại vẽ sang mình và Tào Nghiêm Hoa.

Người rừng đi tới, tiếng bước chân nặng nề, Tào Nghiêm Hoa khúm núm nhường đường, lẳng lặng chuyển ra phía sau người rừng.

Người rừng bắt lấy tay Một Vạn Ba.

Mẹ ơi! Đây là chê hắn lãng phí giấy vẽ, muốn bẻ tay hắn sao?

Da đầu Một Vạn Ba căng chặt, run lẩy bẩy, mắt nhắm chặt.

Mấy giây trôi qua, đau đớn trong dự đoán không tới, Một Vạn Ba ti hí hé mắt.

Người rừng đang nhìn tay hắn, lật qua lật lại, có lúc còn dùng bàn tay to lớn lông lá bóp bóp đầu ngón tay hắn, như đang tò mò tay như vậy vẽ ra kiểu gì.

Đằng sau người rừng, Tào Nghiêm Hoa điên cuồng nháy mắt với hắn, dùng khẩu hình nói: Tốt, cứ như vậy, tiếp tục đi.

Có vẻ như đã dụ địch thành công, vậy sang bước kế tiếp thôi.

Một Vạn Ba lượm từ dưới đất lên một viên đá khác, đưa cho nữ người rừng, nữ người rừng không nhận, Một Vạn Ba đập đập lên vách động, ra hiệu bảo nó vẽ, rồi lại đưa cho nó.

Lần này, nó nhận lấy.

Sau khi nhận thì hơi khựng lại, như đang nghĩ xem nên vẽ gì, dừng một chút, khoanh chân ngồi xuống, loạt xoạt loạt xoạt, bắt đầu vẽ.

Nét vẽ thô sơ, nhưng Một Vạn Ba liếc mắt là nhìn ra nó đang vẽ gì.

Bởi nó vẽ hai người, một người thân hình cao lớn, cao hơn người thường rất nhiều, trên thân có vài cọng lông, rõ ràng là chỉ chính nó, còn người còn lại vẽ hình thù tuy kỳ quái, nhưng trong tay cầm ngang một thứ gì đó trông như cành cây.

Vậy hẳn là một khẩu súng trường.

Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa liếc nhau, Tào Nghiêm Hoa có phần luống cuống, căng thẳng rõ rệt, trong đầu Một Vạn Ba chợt hiện ra một ý nghĩ, hắn ép mình phải bình tĩnh, lại thêm tiếp một bức.

Vẽ rất nhanh, tay hơi run run, viên đá và vách đá mài vào nhau, vụn đá rào rạo rơi xuống.

Hắn vẽ, La Nhận nằm trên mặt đất, nữ người rừng đang nện một cú đấm thật mạnh lên đầu anh, dáng vẻ tiêu diệt địch nhân thắng lợi hoàn toàn.

Nữ người rừng nhìn hồi lâu, chần chừ một chút rồi bắt đầu vẽ tiếp.

Tim Một Vạn Ba đập thình thịch, hắn nhìn thấy, trên bức vẽ kia, nữ người rừng ủ rũ ngồi dưới đất, La Nhận thì như một làn khói chạy về…phương xa.

Tuyệt! Một Vạn Ba vô cùng phấn khích, liếc sang Tào Nghiêm Hoa, trao đổi ánh mắt: La Nhận chạy được rồi!

Tào Nghiêm Hoa còn mừng rỡ hơn, trong lòng muôn vàn cảm khái: Người anh em Tam Tam đúng là điệp viên trời sinh, chưa đâu đã moi ra được một tin tức tình báo quan trọng như vậy rồi.

Đương nhiên, còn phải cảm ơn nữ người rừng này là một kẻ thô lỗ, chỉ có tứ chi phát triển, không hiểu được đầu óc lươn lẹo…

Không đúng!

Tào Nghiêm Hoa bỗng nhớ ra, một người có chỉ số IQ như vậy mà lại có thể nghĩ ra chuyện đánh dấu trên cây lừa họ lạc đường, dùng tổ ong vò vẽ tập kích họ?

Nữ người rừng vậy nhưng vẫn chưa vẽ xong, trên bức vẽ, ở bên cạnh, cô lại vẽ thêm một người phụ nữ, dáng người thấp bé, tóc tai bù xù.

Mẹ! Đây là tình huống gì?

Tào Nghiêm Hoa ghé sát vào Một Vạn Ba: “Nghĩ cách moi thử đi, đây là em tiểu sư phụ hay là Hồng Sa?”

Một Vạn Ba cảm thấy đó là Viêm Hồng Sa: “Cô chủ nhỏ dù sao cũng là bạn gái của anh ta, ném cô ấy lại một mình bỏ chạy có hơi không thể nào, có điều phú bà thì… Phải tôi tôi cũng ném.”

Miệng thì nói vậy, nhưng vẫn phải xác nhận lại.

Một Vạn Ba chỉ vào hình nữ, tỏ vẻ nghi hoặc, người rừng thế mà lại hiểu, ánh mắt nhìn tới nhìn lui trên vách đá, bỗng chỉ tay vào một chỗ.

Đó là một bức nó vẽ từ trước, trông như mặt cắt cái giếng, miệng giếng đã bị lấp kín, người phụ nữ bị treo đầu hướng xuống dưới trong giếng, cũng không chạm hẳn xuống mà lơ lửng như quả lắc trong đồng hồ.

Hướng nữ người rừng chỉ vào, chính là người phụ nữ bị treo ngược xuống kia.

Hai mắt Tào Nghiêm Hoa tối sầm: “Ý, ý nó là, nó muốn treo chết em Hồng Sa à? Hay là đã treo chết rồi?”

Sống lưng Một Vạn Ba lạnh buốt, thật lâu sau, hắn mới quay lại nhìn Tào Nghiêm Hoa, ép giọng xuống thật thấp: “Tôi cảm thấy, có vẻ như người phụ nữ năm đó, vẫn chưa chết.”

***

La Nhận bàn bạc với Mộc Đại và Viêm Hồng Sa, viếc cấp bách nhất bây giờ là xác định xem Một Vạn Ba và Tào Nghiêm Hoa còn sống hay đã chết.

“Hang ổ của người rừng và người phụ nữ kia là hai nơi khác nhau, nếu Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba không phải là bị lạc trong núi thì mười phần chắc chín là đang ở chỗ người rừng. Nhưng người rừng này hơi xuất quỷ nhập thần, thật sự không còn cách nào khác, chúng ta sẽ ra tay từ người phụ nữ kia.”

Kế hoạch của La Nhận là: Bắt người phụ nữ kia lại trước, căn cứ vào kinh nghiệm hôm trước, người phụ nữ này có cách dùng sóng âm liên lạc với người rừng, sau khi dẫn dụ được người rừng tới, họ có thể truy vấn Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba đang ở đâu.

Viêm Hồng Sa hơi lo lắng: “Liệu người rừng có nghe hiểu lời chúng ta nói không?”

“Chúng ta đi đường vòng, người phụ nữ kia nhất định là có thể nghe hiểu lời chúng ta nói, để bà ấy làm phiên dịch là được.”

Mộc Đại cũng hơi băn khoăn: “Nhưng anh hôm qua vừa mới đánh nhau với bà ấy trong động, lỡ bà ấy chạy mất rồi thì sao?”

La Nhận cười: “Chạy hay không đều có ích lợi cả. Nếu đã chạy, vậy chứng tỏ bà ấy e sợ anh, càng chứng tỏ bà ấy không đáng sợ đến thế. Nếu không chạy thì cũng đúng như chúng ta mong muốn, đỡ phải chạy khắp núi tìm bà ta.”

Ngẫm nghĩ, lại nói: “Hơn nửa là không chạy, dù sao hôm qua, anh mới là người chạy mất khi bị họ giáp công.”

Viêm Hồng Sa nhìn La Nhận: “Sau đó thì sao?”

“Sau đó cái gì?”

“Giả sử mọi chuyện thuận lợi, sau khi bắt được người phụ nữ kia, dẫn dụ được người rừng, cứu được Tào Nghiêm Hoa và Một Vạn Ba rồi, người phụ nữ kia, anh định thế nào?”

La Nhận phản vấn: “Cô định thế nào?”

Viêm Hồng Sa lặng thinh.

Về lý mà nói, cô cũng cảm thấy nội là bị trừng phạt đáng tội, nhưng về tình, đó là ông nội cô.

Thẳng thắn mà nói, sâu trong lòng cô cũng có ý nghĩ báo thù.

La Nhận nhìn Viêm Hồng Sa, cười cười, lại quay sang Mộc Đại: “Anh biết, hai người ít nhiều sẽ cảm thấy bà ấy đáng thương, từ góc độ cá nhân, anh cũng hiểu bà ấy rất thảm.

Vậy nhưng, Hung Giản ở trên người bà ấy, anh vẫn muốn lấy đi.”

Mộc Đại khe khẽ thở dài: “Lấy đi rồi, bà ấy sẽ chết phải không?”

“Bà ấy hiện giờ cũng không thể coi là đang sống.”

“Người rừng sẽ không ngồi yên bỏ mặc đâu phải không?”

La Nhận nói: “Đúng vậy, bởi thế nên sẽ có một trận ác chiến.”

Mộc Đại không nói gì nữa.

Người phụ nữ kia muốn báo thù, người rừng muốn bảo vệ bà ấy, họ xuất phát từ cân nhắc toàn cục mà muốn lấy Hung Giản, chẳng thể phân được ai đúng ai sai.

Nhưng chuyện sắp làm, hậu quả gây nên chẳng thể đơn giản được vậy.

Cô hỏi La Nhận: “Chúng ta phải giết người rừng kia sao?”

La Nhận đáp: “Chưa chắc đã giết được, anh cũng không muốn giết, nhưng có thể sẽ để lại hậu hoạn.”

Mộc Đại nói: “Chúng ta sau này, cả đời cũng không vào ngọn núi này nữa, không được sao?”

“Mộc Đại, đa số thời điểm, hậu hoạn không phải trúng vào chúng ta, mà là vào người khác. Không biết có phải do người phụ nữ kia xui khiến hay không nhưng anh cảm giác nữ người rừng này đối với con người nói chung đều có tâm lí khăng khăng coi là kẻ thù.

Nếu chúng ta gián tiếp giết người phụ nữ kia…”

Nếu người phụ nữ kia chết, nữ người rừng sẽ điên cuồng trả thù, dù không trả thù được tới bọn họ, nhưng mười dặm tám thôn này luôn có người vào núi, đến lúc đó, không chừng lại có ai đó, giống ông già chết thay cho lão Viêm kia, gặp phải tai bay vạ gió.”

***

Kiểm lại vũ khí, hai con dao bầu.

Lại vót thêm một đống tên phi – dùng để đối phó với người rừng thì vô dụng, nhưng để đối phó với người phụ nữ kia thì vẫn có hiệu quả.

Dùng dao bầu vót tên phi, làm rất không thuận tay, Mộc Đại thuận miệng hỏi một câu: “Dao của anh đâu?”

“Hôm đó đối phó với người phụ nữ kia, hình như cắm trên người bà ấy rồi.”

Mộc Đại hơi sửng sốt, cúi đầu không nói gì, La Nhận đi qua, cầm tay cô, thấp giọng nói: “Không sao, đồ em tặng cho anh, anh sẽ lấy về.”

“Nguy hiểm lắm, không cần phải lấy về đâu, chỉ là một con dao mà thôi.”

Nói thì nói vậy, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn dâng lên một nỗi buồn vô cớ, lẩm bẩm, Lần đầu trong đời tiêu tiền công đấy.

Hóa ra là dùng số tiền đó mua, La Nhận cười: “Vậy anh càng phải lấy về, con dao này mà mất, sau này anh cũng đừng hòng nhận được quà của em nữa rồi.”

Mộc Đại thở dài: “Thực sự không thể hiểu nổi, đàn ông các anh chơi phi dao làm gì.”

Dao găm chẳng rẻ chút nào, vèo một cái phi ra, lấy được về thì thôi, nhưng đa số đều là không lấy lại được, đối phương bị thương, mang cả dao găm bỏ chạy – phi một cú một đi không trở lại.

La Nhận nói: “Thì chơi trò đó đẹp trai chứ sao.”

Mộc Đại trừng anh: “Lần sau em ra chợ giời, hai tệ một con, mua cho anh vài trăm con dao bỏ dưa, anh thích ném thì ném đi, đồ em tặng anh thì không được ném bừa.”

La Nhận vươn tay kéo cô qua: “Con dao kia đã cứu mạng anh đó.”

Mắt Mộc Đại trợn to.

La Nhận ôm cô vào lòng: “Tình huống lúc đó, khi kể với bọn em, anh đã gắng hết sức giản lược đi, thực ra rất hung hiểm, anh cũng không nỡ ném dao em tặng, nhưng mắt thấy móng vuốt bà ấy sắp chụp xuống đỉnh đầu, lại không cách nào tránh được, ót sắp bị chọc thủng thành năm cái lỗ rồi, anh không thể làm gì khác đành phi dao ra, lỡ may mà phi trúng được bà ấy…”

Mộc Đại nghĩ mà sợ: “Thật à, vậy sao anh không nói sớm. Dao găm thôi mà, cũng chẳng đáng mấy đồng. Lân sau mua cho anh thêm con nữa là được.”

La Nhận cười to, cười một hồi, lại hơi cảm động.

Anh cúi đầu, áp má lên gò má mềm mại của cô, nói: “Mộc Đại, em là cô gái dễ dụ nhất trên đời.”

Mộc Đại hừ một tiếng: “Chẳng qua tại em thích anh thôi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK