Điện Quang Hoa, điện cao chín trượng, bậc thềm nạm ngọc, sừng sũng uy nghiêm, tầng tầng lớp lớp, cao vút trong mây. Hồ Thái Minh trước điện, ánh sáng chiếu rọi, nước gợn lăn tăn, trên mặt hồ làm như nhộn nhạo một đoàn khỏi thật mỏng, mặt nước không sóng. Hành lang hai bên đài quanh co khúc khuỷu, kéo dài đến vườn ngự uyển, ngẩng đầu nhìn về nơi xa, trong sáng mờ, có thể thấy được làn áo tung bay mơ hồ của các cung nữ, xuyên qua trong đó, nhẹ nhàng linh hoạt chậm rãi bước đi, làm như hồ ngọc thần tiên.
Dù sóng to gió lớn cỡ nào, nước dù sao cũng là nước, cho dù bên trong chiến đấu không ngừng, mặt ngoài hoa lệ vẫn không mất.
Giờ Thìn canh ba, văn võ bá quan vào điện hầu giá, trước điện hàn huyên với nhau, phái trẻ tuổi tất nhiên lấy Hữu Tướng Mộ Thịnh Phong cầm đầu, phái lâu năm luôn cẩn thận khinh thường người vì vậy lấy Tả Tướng Sở Trung Lâm làm chủ, còn những người xuất thân nhà nghèo đều vây tụ chung quanh Định Nam Vương Tiêu Dật, nhóm sĩ tộc lại cùng Trần Vân Thiên hợp thành một phái, huyền cơ bí mật, miệng lưỡi sắc bén không ngừng. Chỉ có bốn người quyền cao chức trọng nhìn thẳng, thỉnh thoảng liếc qua một cái, ánh mắt nhìn nhau, khẽ mỉm cười, đều không biến sắc.
"Hoàng thượng giá lâm!" Theo một tiếng la lên thật cao của nội thị, người trong điện nhanh chóng chia làm hai bên.
Màn che lụa, sau bức rèm che linh lung, chỉ thấy một nữ tử ăn mặc đơn giản dắt tiểu hoàng đế chậm rãi đi đến, hai mắt lạnh nhạt, sáng rỡ chói lọi, sắc mặt ôn nhã nhu hòa, giữa bình tĩnh tự có một cỗ uy nghiêm làm người ta không dám nhìn thẳng. Xu thế như vậy cũng không ai dám dị nghị, Thất công chúa vừa là Định Nam Vương phi, vừa nắm giữ Bàn Long lệnh Kỳ quốc, ngay từ lúc tân hoàng mới bắt đầu lên ngôi, mọi người đều đã lĩnh giáo thủ đoạn của nàng, tự nhiên cũng chấp nhận hành vi như vậy.
"Ngô hoàng vạn tuế vạn vạn tuế!" Quần thần hô to, theo thứ tự mà quỳ, mũ quan bằng lụa đen khẽ buông xuống. Trên điện cao, tiểu hoàng đế khéo léo ngồi ở chỗ đó, hai chân chưa chạm đất không nhúc nhích rũ xuống, cố gắng ngồi thẳng thân thể nho nhỏ, hai mắt trong suốt nhìn qua các đại thần đang quỳ, quay đầu làm như vô dụng nhìn thoáng qua Tiểu Thất bên cạnh, nhưng thấy Thái hậu một bên khác nhẹ nhàng trợn mắt nhìn xuống, hắn mới chợt nhớ tới cái gì, giơ tay lên về phía trước, giọng non nớt vang lên: "Chúng ái khanh bình thân." Nội thị lại cao giọng tuyên chỉ miễn lễ, mọi người mới hô to vạn tuế tạ ơn bình thân.
Tiếp theo là tất cả sứ thần tấn kiến, kỳ trang dị phục, phục trang đẹp đẽ, tiểu hoàng đế cũng không lộ chút khiếp đảm, lời nói cử chỉ, mơ hồ đã là có phong phạm của vua một nước. Tiểu Thất ngồi ở dưới hoàng đế, cung trang nhẹ nhàng, luôn thanh nhã cười yếu ớt, sóng thu lăn tăn như nước, đẹp mắt sáng rỡ, mê hoặc lòng người.
"Sứ thần Bắc Liêu tấn kiến!" Theo tiếng hô to của nội thị, một người nam tử trung niên khôi ngô trầm giọng cất bước đi vào, ba vị tùy tùng đi theo ở đằng sau, có hai người mang một cái rương.
"Sứ thần Bắc Liêu Lang Nhĩ Mộc Nhã ra mắt quốc quân Kỳ quốc." Nam tử khôi ngô vung tay lên, một vài cái rương liền được mang lên trước mặt, cái rương vừa mở ra, mọi người không khỏi thổn thức không dứt, từ trong rương chiếu ra ánh sáng sáng rọi, đầu tiên là màu đỏ, nữa là màu xanh lá cây, tiếp theo là màu tím, sắc thái phong phú giao nhau trong nháy mắt, chiếu sáng cả phòng, lại thấy trong rương chỉ có một bộ áo lông vũ mỏng.
"Thiên Tàm Vũ Y chính là y phục của thiên hậu triều ta, đặc biệt hiến tặng cho Thất công chúa Kỳ quốc, nguyện nước ta và Kỳ quốc trọn đời hòa bình!" Giọng cao vút trong trẻo rõ ràng truyền vào trong tai mỗi người ở đại điện.
Nhất thời, trong đại điện xôn xao. Trong nháy mặt sắc mặt của Tiêu Dật đứng bên phải tối lại, mặt mày đã tụ lại một tầng lửa giận. Mộ Thịnh Phong đầu dưới bên trái ngẩng đầu làm như lo âu nhìn Tiểu Thất một cái. Khóe miệng của Trần Vân Thiên ở đầu dưới bên phải hơi vểnh, vẻ mặt nhìn có phần hả hê.
"Thần nghĩ quý quốc nghĩ sai rồi! Thất công chúa đã sớm là Định Nam vương phi rồi !" Tả Tướng Sở Trung Lâm không mặn không lạt nói.
"Điều này sao có thể!" Lang Nhĩ Mộc Nhã lại phản bác, trên mặt như có không cam lòng, "Bắc Liêu ta tuy là đất cực bắc nhưng cũng có đất đai phì nhiêu, giàu có cường thịnn, sẽ không bạc đãi công chúa."
"Nàng quả thật đã là vương phi của Bổn vương!" Trong tiếng ồn ào thanh âm uy nghiêm lành lạnh của Định Nam Vương Tiêu Dật mang theo khí thế bức người mơ hồ đè xuống, không cho phản bác.
"Này ——" trên mặt cứng cỏi như đao khắc của Lang Nhĩ Mộc Nhã thoáng qua vẻ lúng túng, khẽ nghiêng đầu, làm như không hiểu nhìn mọi người đang đứng một cái.
"Quà tặng của quý quốc bổn vương phi thu rồi !" Trong ánh nến chập chờn, bờ môi Tiểu Thất mỉm cười, màu sắc sặc sỡ chiếu vào trên gương mặt thanh nhã của nàng, ánh sáng sắc bén xuyên qua tầng tầng bức rèm che, "Để trả lễ lại, nước ta sẽ tặng Hoàng đế quý quốc một cái long bào, hi vọng vài năm sau có thể kết duyên tần tấn."
"Vậy. . . ." Lang Nhĩ Mộc Nhã do dự một chút, rốt cuộc khom người nói, "Tạ ý tốt của vương phi."
Hết hai canh giờ mới xong chầu mừng, tiếp theo là ca múa ăn mừng, rượu ngon món ngon, lụa mỏng vải nhẹ, ca hát múa may, đều là vẻ mê say.
Ánh sáng lần lượt thay đổi, lung lay sinh động, đôi mắt long lanh trong suốt đối mặt một đôi mắt cười như không cười, nụ cười tà ở khóe miệng trước sau như một. Cách một đám nữ tử hát hay múa giỏi, đôi mắt sắc bén của hắn bình tĩnh nhìn nàng, lười biếng cười một tiếng, nhẹ nhàng nâng ly về phía nàng, uống một hơi cạn sạch.
Tiểu Thất nhíu lông mày, khẽ cúi đầu, ánh đèn tựa như ảo mộng đánh tới trên mặt của nàng, loáng thoáng thành một mảnh mơ hồ, mịt mờ.
Trong nghìn vạn người, cho dù hắn sửa lại trang phục, nàng vẫn có thể rõ ràng nhận ra ánh mắt mãnh liệt của hắn. Không liên quan trí nhớ, chỉ bằng cảm giác, liền có thể dễ dàng phân ra.
Sau khi chầu mừng, buổi tối còn có dạ tiệc. Chỉ là dạ tiệc này, phi tử công chúa cũng có thể tham gia. Hoàng đế còn bé, vốn cũng không có Tần phi, ngoại trừ hoàng hậu trước kia tức là Thái hậu bây giờ thì cũng chỉ có Dục thái phi, công chúa hoàng tử cũng đều cùng đi.
Hoàng thượng còn bé cần người chăm sóc, Tiểu Thất vẫn ngồi ở trên, gắp thức ăn bưng rượu, dáng vẻ thản nhiên.
Dưới ngọn đèn tàn, mọi người đều là bộ dạng say mê, bất kể là cố ý hay vô ý, mặt ngoài phồn hoa vẫn cần duy trì.
Kiêm Gia ngồi cạnh Tiêu Dật, bất luận là ai an bài, đều có ý xem kịch vui, chỉ là Tiểu Thất ở trên tuy thỉnh thoảng đưa mắt nhìn xuống, nhưng vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu. Mà trên mặt tuấn lạnh của Tiêu Dật cũng không nhìn ra bất kỳ bất mãn, trong ánh mắt nhìn về Tiểu Thất chứa sự âm trầm, phức tạp khó hiểu.
Lục công chúa Ninh Huyền Vân bên cạnh Mộ Thịnh Phong cũng là Tiểu Thất cố ý an bài. Lục công chúa bởi vì không được sủng ái, vì vậy trong bữa tiệc lớn vậy nàng cũng câu nệ, một đôi mắt sáng hơi lo lắng nhìn sang Mộ Thịnh Phong, trong hưng phấn có chút bối rối. Mộ Thịnh Phong dịu dàng gắp thức ăn nàng muốn ăn cho nàng, ánh mắt ấm như gió xuân hóa giải khẩn trương của nàng, tình cờ cúi đầu lại gần bên tai của nàng nói chuyện cùng với nàng. Tâm tình lo lắng của Ninh Huyền Vân cũng chầm chậm tan ra, không biết có phải vì rượu hay không, mặt từ từ trở nên đỏ bừng.
Ánh mắt nhàn nhạt của Tiểu Thất thỉnh thoảng chạm với Mộ Thịnh Phong, khẽ mỉm cười, thản nhiên quay đầu đi chỗ khác, nhưng vẫn không muốn đi tìm tìm cặp mắt tuấn dật nóng rực trong trí nhớ, chỉ là ở trong ánh sáng rực rỡ này, hắn tất nhiên đang ở nơi đó.
Hắn luôn luôn ra ngoài dự đoán của nàng, lần động phòng đó đột nhiên xông vào là như thế. Trên điện Quang Hoa cố ý cầu hôn cũng là như thế. Mỗi một chiêu đều đánh bất ngờ, rồi lại từng bước từng bước ép sát, mang theo thói quen nắm quyền trong tay.
Tiêu Dật trầm giọng không nói, sắc mặt lại từ từ tối, uống rượu liên tục. Kiêm Gia cố gắng khuyên hắn, lại bị hắn lạnh lùng không để mắt đến. Một khắc kia, ánh mắt của nàng trầm thống, trong sáng tỏ có chút u oán.
Rượu tới uống chưa đủ đô, tiểu hoàng đế Huyền Phong đã buồn ngủ. Tiểu Thất cũng thiếu hăng hái, vì vậy ôm Huyền Phong, khai báo một tiếng cùng Thái hậu, liền chân thành rời đi. Vạt áo xẹt qua cửa điện Quang Hoa, ánh sáng nhẹ nhàng lướt qua, hương thơm lay động, đã có bóng người chợt lóe lên.
An trí hoàng đế xong, Tiểu Thất từ Đế Uyển ra ngoài, cho lui mọi người, kéo áo dài, chậm rãi đi trên hành lang cửu khúc, gió mát phất qua, sợi tóc giương nhẹ, vạt áo tung bay.
Trăng lạnh như nước, nhẹ nhàng như đóa hoa sen, từ từ soi sáng khuôn mặt tuấn tú, tư thái linh lung hấp dẫn được ánh trăng tôn lên càng có vẻ mê hoặc lòng người.
Thân hình tuấn dật cao lớn từ từ nhốt chặt nữ tử nhỏ nhắn dưới ánh trăng. Nàng cũng không giãy giụa, ngược lại thuận thế nằm chết dí trong ngực của hắn. Có lẽ là nữ tử thuận theo ngoài dự đoán, dưới ánh trăng, đáy mắt nam tử kia giống như ánh sao đầy trời, rất có tinh thần, rạng rỡ phát sáng, khóe miệng từ từ nhếch lên, không có chút tà mị, chỉ ấm áp tan ra, dần dần thành một vẻ dịu dàng.
"Lạnh không?" Bắc Thiên Vũ dịu dàng hỏi.
"Không lạnh!" Nàng nhàn nhạt cười lên, "Hiện tại đã là tháng bảy rồi."
"Nàng luôn khác biệt như thế!" Đầu của hắn chôn ở trong cổ của nàng, tận tình ngửi mùi thơm ngát yếu ớt trên người nàng. Có lẽ vì thường uống thuốc, trên người Tiểu Thất có mùi thuốc nhàn nhạt, là một mùi hương dẹp yên lòng người, làm người ta say mê trong đó.
Hai người ôm nhau mà đứng, tựa hồ cực kỳ hưởng thụ yên tĩnh khó được giờ phút này, đều trầm mặc không nói chuyện. Từ từ ánh sao cũng chỉ làm nền.
"Tiểu Thất!" Đầu hắn chôn ở cổ nàng giật giật, tựa hồ do dự hồi lâu, mới chậm rãi nói, "Lần này sau khi chầu mừng, ta thật phải về Bắc Liêu rồi !"
Trong nháy mắt tim Tiểu Thất ập mạnh và loạn nhịp, trong mắt xẹt qua một tia khác thường cực nhanh, lại vẫn hướng về phía chân trời chậm rãi cười cười nói: "Ừ! Bắc Liêu dù sao cũng là nhà của chàng, chàng sớm muộn gì đều phải trở về!"
"Ninh Tiểu Thất!" Hắn ảo não lại bất đắc dĩ, trên núi Bắc Thương hắn thật ghét sự nhẹ nhàng của nàng, giờ phút này hắn cũng giận nàng không thèm để ý, giống như hắn vừa đi, tất cả giữa bọn họ thật có thể giải tán, giọng điệu của hắn bất giác mềm xuống mấy phần, từ từ giải thích, "Tiểu Thất, nàng có biết, nếu ta muốn dẫn nàng đi, đầu tiên cần phải có cái gì không?"
Tiểu Thất ngẩng đầu lên nhìn về bầu trời xa xôi, ánh mắt trong nháy mắt trở nên mê ly: "Chàng xem" nàng chợt đẩy hắn một cái, tay chỉ bầu trời, chợt hỏi một đằng đáp một nẻo, "Vũ trụ mênh mông như vậy, sông biển chìm nổi rồi biến mất, chúng ta cũng chỉ nhỏ bé như hạt cát, giằng co, không gì hơn, vì sao còn nguyện ý lao lực tâm cơ tranh được quyền thế nhất thời?"
Hắn càng ôm chặt nàng thêm mấy phần, lắc đầu nói: "Sinh lão bệnh tử, một đời con người! Vì vậy mọi người đều trăm sông đổ về một biển, cho nên liền muốn sáng tạo ra cuộc sống khác nhau. Nếu như sớm biết chết mà chần chừ không tiến, đó là hành động hèn nhát. Đã biết ngắn ngủi, thì càng thêm hết sức thử một lần, hoặc lưu danh trăm đời, hoặc để tiếng xấu muôn đời, cũng không hối hận." Thanh âm của hắn nhẹ nhàng chậm chạp bình tĩnh, có một mùi vị bễ nghễ thiên hạ.
Tiểu Thất bật cười, người như hắn làm sao cam tâm sống bình thường, đang muốn trả lời, chợt nghe nơi xa từ từ truyền đến tiếng bước chân hơi nhỏ. Hai người đều có nội lực cực tốt, hơn nữa người tới cũng không có cố ý nín thở, vì vậy cho dù cách khá xa, vẫn nghe được rất rõ ràng. Tiểu Thất giùng giằng muốn thoát khỏi ngực của hắn, nhưng hắn lại thản nhiên ôm lấy, cũng không có ý buông tay.
Nàng hơi nóng nảy giận quay đầu lại trừng mắt liếc hắn một cái, hắn mới không cam lòng thu tay về, trước khi trốn đến chỗ tối còn giận dữ ném ra một câu: "Không cho phép đi!"
Đợi đến khi Tiểu Thất sửa sang quần áo xong, ngẩng đầu lại thấy Tiêu Dật đang chậm rãi đi tới, ánh mắt thâm trầm vững vàng nhìn chăm chú vào nàng, lông mày nhíu lại, liền thò tay kéo tay của nàng, đè nén thanh âm nói: "Trở về với ta!"
Tiểu Thất hất tay tránh ra sự kiềm chế của hắn, lạnh nhạt nói: "Hôm nay hoàng thượng có chút không thoải mái, ta muốn ở lại trông đệ ấy."
Tiêu Dật chau chặt lông mày anh tuấn, thân hình như ngọn núi lạnh băng, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm nàng nói: "Trong cung nhiều nô tài như vậy còn chăm sóc một Hoàng đế không nổi à, nàng theo ta trở về!" Hắn lại kềm cánh tay nàng nhanh như chớp.
Thân hình hai người chợt đến gần, Tiểu Thất có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, khiến người khó chịu. Cỏ cây chỗ tối nhẹ nhàng lắc lư, vang sào sạt, làm như có đồ vật gì đó từ dưới đất chui lên.
"Tiêu Dật! Dật! . . . ." Đang lúc hai người giằng co, tiếng kêu của Kiêm Gia vang lên, càng ngày càng gần, dần dần đi về phía họ.
"Tam tỷ đang tìm ngươi!" Nàng thừa dịp hắn hoảng hốt né tránh lần nữa, nhanh chóng thối lui đến bên buội cỏ, rút mu bàn tay ra phía sau, lạnh lùng nói, "Mời Vương Gia trở về đi!"
Ánh mắt phẫn nộ của Tiêu Dật nhìn chằm chằm nàng, làm như muốn nhìn vào trong lòng của nàng đi, rốt cuộc đột nhiên phất tay áo, xoay người rời đi.
Lúc này Tiểu Thất mới thở phào nhẹ nhõm, thoáng qua, cũng đã bị người ôm nhảy lên không, tiếp đó nụ hôn dầy đặc ùn ùn rơi xuống, đầu tiên là chân mày, tiếp theo là mắt, cuối cùng dừng lại ở trên môi mềm mại, êm ái trằn trọc, đôi môi ấm áp thuần thục cạy ra hai mảnh môi mỏng của nàng, tiến quân thần tốc, công thành đoạt đất, linh xảo dây dưa không nghỉ cùng với đầu lưỡi của nàng, quấn quanh trong đó. Mãnh liệt đoạt lấy hơi thở tràn ngập toàn thân nàng, nàng chỉ có thể bị động chịu đựng, thân thể từ từ xụi lơ bị hắn ôm thật chặt trong ngực, giữa bọn họ cơ hồ không có chút khe hẹp. Hắn dùng hết toàn lực hôn nàng, giống như hắn thật có thể đem hít nàng vào lồng ngực.
"Lần sau ta nhất định sẽ hôn nàng trước mặt hắn! Cho hắn biết cả đời này nàng chỉ có thể là của ta. Thành thân thì thế nào? Vào động phòng là ta!" Hắn nói nho nhỏ bên tai của nàng, trong thanh âm phẫn hận có sự quyết tuyệt vì tình thế bắt buộc!