Trên tường đối diện bàn sách có treo một bức phong cảnh đại mạc, nét vẽ tiêu sái tùy ý, trong sự nhẹ nhàng lại lộ ra khí phách kiêu ngạo trên quần húng. Bên cạnh bức tranh có hai hàng chữ to lớn đẹp đẽ: Sa mạc bùng khói trắng, Chiều tàn rơi sông giăng[1]. Nét bút sắc bén, trong ngạo nghễ mơ hồ có thể cảm nhận được khí thế làm lòng người mê mẩn.
Tiểu Thất dừng lại bút son trong tay, thời điểm ngẩng đầu theo thói quen nhìn bức tranh đối diện, cảnh vật trong tranh là phong cảnh bọn họ thấy được ở núi Bắc Thương lúc trước, giang sơn thật tốt, bao la hùng vĩ, như thơ như họa, chẳng trách mỗi người đều muốn nếm thử cảm giác kiêu hùng có được thiên hạ, chỉ điểm giang sơn.
Sau lần chầu mừng đó, Bắc Thiên Vũ thật sự trở về Bắc Liêu rồi. Tiểu Thất cũng không đi tiễn hắn, thật ra thì nàng muốn đi tiễn cũng không biết khi nào hắn rời đi, chỉ biết là ngày đó ở trong tẩm cung của nàng đột nhiên nhiều hơn một bức họa. Từ sau khi nàng tiếp nhận Ẩn Tinh các, cũng biết không ít về những gợn sóng ở giữa các quốc gia, Bắc Liêu —— ngoài mặt là một quốc gia quyền lợi thống nhất, so với Kỳ quốc thì có phần chiếm ưu thế hơn, nhưng vài năm nay theo hoàng tử Bắc Liêu lớn lên, tranh đấu gay gắt lẫn nhau cũng nhiều hơn, Bắc Liêu nhìn như bình tĩnh thật ra thì cũng sắp nổi sóng to gió lớn rồi!
Tiểu Thất hơi mệt mỏi vuốt vuốt cái trán, địa phương có người thì có tranh đấu, quả nhiên là danh ngôn chí lý. Hôm nay, trong phút chốc bách quan quỳ xuống đất cầu xin tha thứ, nàng lại muốn hất tay bỏ đi, cho đến một khắc kia, nàng mới biết rõ mình chán ghét cuộc sống như thế. Cho nên, vào lúc đó nàng mới có thể quyết định đánh vỡ cục diện này, nên tới thủy chung không tránh khỏi, chỉ là không biết sẽ có ngày thật sự kết thúc hay không.
Một tiếng "ken két", cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra, Vạn Đức Trung đứng ở ngoài cửa, kính cẩn nói: "Vương phi! Định Nam Vương đã ở ngoài cửa."
Tiểu Thất khẽ gật đầu, gác bút son lại trên bàn rồi, bước ra ngoài cửa.
Ở ngoài thư phòng, cũng là cảnh tuyết trắng phau phau, thời gian giống như lắng đọng giống, đưa mắt nhìn lại chỉ nhìn thấy bông tuyết chậm rãi rơi xuống đất, vừa chấm đất liền biến mất không thấy. Trong một đống trắng xóa đó, một bóng dáng lành lạnh mạnh mẽ rắn rỏi đứng chắp tay, làm như đã dừng chân thật lâu, tình cảnh này nổi bật lên sự cô đơn trong bóng dáng của hắn.
Bước chân Tiểu Thất đi về phía hắn có phần chần chừ không dễ dàng phát giác, hai tháng gần đây, bất kể muộn bao nhiêu, Tiêu Dật luôn chờ nàng ở Ngự Thư Phòng, sau đó hai người cùng nhau trở về phủ Định Nam Vương. Tiểu Thất có thể mơ hồ nhận thấy được Tiêu Dật giấu giếm dụng ý, có lẽ chỉ là bởi vì nàng là vợ của hắn, hoặc giả có nguyên nhân khác, nhưng giờ khắc này bất kể là vì cái gì, nàng lại chỉ xem như không biết.
Tiêu Dật nghe được tiếng bước chân quay đầu lại, ánh mắt nhìn nơi xa xa dừng trên người nàng. Hắn bước nhanh đi tới bên cạnh nàng, cởi xuống áo lông trên người hắn, tay phất qua sợi tóc trên vai nàng, áo lông còn mang theo mùi hương đặc biệt trên người hắn khoác lên người nàng. Mặt mày hắn hiện vẻ dịu dàng: "Bên ngoài lạnh lẽo, thể chất của nàng sợ hàn, đừng để lạnh." Giọng nói thân mật, động tác cực kỳ tự nhiên, giữa phu thê tựa hồ vốn nên như thế.
Tiểu Thất lại khẽ giật mình, tiếp theo lại cúi mắt, nhẹ giọng nói: "Tiêu Dật, ngươi không cần phải như thế."
Thân thể Tiêu Dật rõ ràng cương cứng một chút, ánh mắt nhìn nàng sâu mấy phần, chậm rãi cười cười, làm như tự giễu, rồi lại mang theo mấy phần chất vấn: "Ta đây làm vậy, nàng cho rằng là vì cái gì?"
Tiểu Thất ngẩng đầu, sợi tóc rối loạn, nàng sửa lại tóc mai bay loạn, giống như là đã nghĩ rõ ràng, chậm rãi nói ra: "Thật ra thì ta thật sự không biết được!"
Ánh mắt Tiêu Dật càng thêm tối mấy phần, giọng nói lại chuyển thành bất đắc dĩ: "Tiểu Thất, nếu giữa ta và nàng không có Kiêm Gia, có phải sẽ không hờ hững như thế?"
Tiểu Thất lại không có trả lời, hơi giật mình nhìn bông tuyết bay xuống nơi xa, nếu không có Tam tỷ, nàng có thể nguyện ý chấp nhận, an tâm làm Định Nam Vương phi của hắn hay không. Nhưng giờ phút này trong đầu của nàng lại rõ ràng chứa bóng dáng của một người, khí thế tôn quý kiêu ngạo nhìn thiên hạ trên núi Bắc Thương, vẻ ăn vạ trẻ con vào đêm động phòng hoa chúc, bất đắc dĩ ưu thương trong Tử Nhiễm cung, từng màn nhanh chóng xẹt qua đầu nàng như sấm sét. Nàng chợt nói: "Tiêu Dật, nhưng trên đời không có nếu như, những chuyện đã xảy ra cũng đã xảy ra, bọn chúng không thề nào biến mất trong trí nhớ của chúng ta."
Tiêu Dật im lặng, kéo nàng chậm rãi đi, một hồi lâu, làm như đã hạ quyết định, nhỏ giọng nói: "Chúng ta rốt cuộc là phu thê!"
"Tiêu Dật, ngươi có từng yêu Tam tỷ?" Tiểu Thất chợt ngừng bước chân, mắt phượng nhìn hắn chằm chằm, mang theo sự kiên trì cái gì cũng biết.
Ánh mắt Tiêu Dật có một phần dao động, làm như chưa từng ngờ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này trực tiếp như thế. Ánh mắt của hắn rơi xuống nơi xa không biết tên, nhớ lại nói: "Có lẽ. . . . . . Ta từng động lòng, hoặc là chỉ là cảm động vì tình cảm sâu đậm của nàng. . . ."
"Tiêu Dật ngươi quá tàn nhẫn, đã biết Tam tỷ có tình cảm sâu đậm tội gì cho nàng hi vọng rồi lại tự tay đánh vỡ nó!" Trong lời nói lạnh nhạt của Tiểu Thất có chút không vui.
"Ninh Tiểu Thất! Ngươi cứ vội vã muốn giao ta cho người khác vậy sao? Ngươi có từng quan tâm ta sao!" Hắn chợt nắm hai vai của nàng, cúi đầu rống lên một câu, đè nén tức giận, "Ở trong lòng của ngươi, hoàng tử Bắc Liêu Bắc Thiên Vũ hay là Hữu Tướng Mộ Thịnh Phong?"
"Ngươi. . . ." lúc Tiểu Thất nghe được hắn nói ra cái tên "Bắc Thiên Vũ" thì hơi ngẩn ra, nhưng lại nghĩ đến hắn làm Định Nam Vương, nếu một người từng xuất hiện hai lần cũng không tra được thì nên hoài nghi năng lực của hắn rồi.
Mọi nơi chợt trở nên im ắng yên tĩnh, trong trời đất mịt mờ tựa hồ chỉ có bông tuyết rơi vô tận vẫn còn đang bay múa giữa trời xanh. Gió thổi tuyết, thỉnh thoảng bay tới trên mặt, lành lạnh, nhưng cũng không rét lạnh.
Tiêu Dật nhìn Tiểu Thất trầm mặc, ngoài ý muốn không có cưỡng bách nàng trả lời, chỉ kéo nàng tiếp tục đi, thân thể cao lớn rắn rỏi cố ý đi ở hành lang bên ngoài đình, ngăn trở bông tuyết muốn bay vào.
Khi hai người đi tới trên xe ngựa, hắn chợt kéo nàng, vuốt nhẹ một ít bông tuyết rơi trên người nàng, giống như vô ý nói: "Bất kể là ai, nàng cuối cùng là vợ của ta, ta sẽ không buông tay!" Trong giọng nói lạnh nhạt có cường thế rõ ràng.
Thiên Hạ Đệ Nhất lâu ở kinh đô Kỳ quốc, bên trong đại đường tiếng người ồn ào, qua lại không dứt. Bốn bề đình đài lầu các, hương thơm bốn phía, ca múa mừng cảnh thái bình, đập vào mắt đều là thịnh cảnh phồn hoa. Ở tại một chỗ chỗ dễ thấy lại có dựng một cái bảng hiệu dễ thấy, chữ viết phía trên rất rõ ràng: nơi này không thể bàn về triều chánh.
Trong một gian phòng trang nhã trên lầu, các cánh cửa khép lại ngăn cách bên ngoài ồn ào, có vẻ an tĩnh khác thường, trên cửa sổ mở phân nửa treo rèm cửa sổ tím nhạt, khẽ đung đưa theo gió. Trên bàn tinh xảo để các loại bánh ngọt, tản ra mùi thơm ngát nhè nhẹ. Hương trà nhẹ nhàng lan tới, hòa lẫn hương bánh ngọt lại làm cho người ta cảm thấy một loại mùi vị trầm ngâm yên ổn, đây cũng là chỗ độc đáo của Đệ Nhất Thiên Hạ lâu.
Trong phòng cũng không đốt bất kỳ đàn hương, chỉ bằng mùi thuốc cất giấu trong hương trà và hương bánh ngọt cũng đủ tạo ra một mùi vị đặc biệt.
Nhưng giờ phút này, tiểu nhị đứng hầu hạ trong nhã gian có thể cảm nhận rõ ràng sự phiền muộn nôn nóng của chủ nhân căn phòng. Chỉ nửa khắc thời gian ngắn ngủi, trên bàn trà đã thêm đến ly thứ tư, nhưng ông ta lại không hề phát hiện, chỉ theo bản năng uống một ly lại một ly, thỉnh thoảng ngẩng đầu trầm ngâm nghe tiếng bước chân đi lại ngoài cửa.
Khoảnh khắc ửa bị đẩy ra, ông ta tựa hồ rất nỗ lực trấn định tâm thần, ngẩng đầu hướng về phía người ngoài cửa nói: "Trần tướng quân quả nhiên đúng giờ."
Trần Vân Thiên không chờ ông kêu liền tùy ý ngồi ở đối diện với ông, giống như vô cùng không nhịn được nói: "Không biết hôm nay Sở tướng hẹn ta ra vì chuyện gì?"
Sở Trung Lâm liếc mắt nhìn tiểu nhị kia một cái, tiểu nhị lập tức hiểu ý tứ của ông, khom người thối lui ra khỏi nhã gian.
Lúc này Sở tướng mới đưa mắt nhìn Trần Vân Thiên, nói: "Trần tướng quân chẳng lẽ không cảm thấy ta và ngươi đã sắp trở thành kẻ nằm trên thớt gỗ để bị chém sao?"
Ánh mắtTrần Vân Thiên lóe lên, lạnh nhạt nói: "Sở tướng tự nghĩ sai rồi. Giờ phút này nguy hiểm là ngươi, tình thế trong triều đình hôm nay ta và ngươi đã thấy rõ ràng."
Sở Trung Lâm nhấp một ngụm trà, tựa hồ tính trước kỹ càng, nói: "Hôm nay ta và ngươi cũng không cần nói vòng vo, bây giờ đúng là ta gặp khó khăn, nếu ta ngã, sau này Trần tướng quân làm sao tự xử?"
Ánh mắt Trần Vân Thiên nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa hồ đang suy tư ý tứ trong lời nói của Sở tướng, trong không khí tĩnh mật cũng mang theo chút khẩn trương.
Sở Trung Lâm bưng ly trà, tựa hồ cũng không vội vã muốn đáp án của ông, chỉ tựa như vô ý nói: "Trong triều đình hôm nay, cả ta và ngươi đều thấy rất rõ ràng, phu thê Định Nam Vương và công chúa đồng tâm cũng ở trong tình lý, chỉ là Mộ tướng. . . ." Ông dừng lại không hề nói nữa, cúi đầu lại nhấp một ngụm trà, khi ánh mắt xẹt qua Trần Vân Thiên thì mang theo chút tìm tòi nghiên cứu.
"Như vậy Sở tướng có ý tứ là. . . . ?" Trần Vân Thiên cầm lên ly trà trên bàn, nhẹ nhàng phất nắp ly ua ly trà, hỏi.
"Dĩ nhiên là hợp tác!" Sở Trung Lâm vừa nói ra liền thấy mình có vẻ hơi gấp gáp, thật vất vả che giấu tâm tư cả buổi tối lại sắp phí công nhọc sức, lúc này ông mới hơi dừng lại một chút, giống như là đang hóa giải tâm tình của mình, chậm rãi nói, "Tình thế hôm nay đã rất rõ ràng, thế lực ba phía của họ đã sớm kết lại với nhau, nếu Trần tướng quân bàng quan nữa, hậu quả kia. . . . . ."
Trần Vân Thiên hơi nhíu mày, nói: "Việc này. . . . . Việc Sở tướng nói ta tự nhiên biết, chỉ là nếu hợp tác, như vậy sau này. . . . . ." Ông ngẩng đầu, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Sở Trung Lâm, làm như muốn nhìn thấu tâm tư của ông ta.
Sở Trung Lâm tự nhiên biết Trần Vân Thiên không biết có chuyện gì, nói: "Trần tướng quân, xu thế hôm nay cũng còn chưa quyết, sao đã nói đến sau này? Nếu thật có sau này, như vậy ta và ngươi cũng chỉ có thể bằng bản lãnh của mình rồi."
Nói thế mặc dù không có cố ý lấy lòng, cũng là lấy lui làm tiến, mơ hồ có một loại cảm giác thôi miên.
Trần Vân Thiên chợt hắng giọng cười một tiếng, rốt cuộc nói: "Sở tướng nói rất được lòng ta. Ta và ngươi cùng chung trải qua triều đình ba năm, hôm nay có cơ hội này, ta và ngươi tự nhiên hợp tác."
Cánh môi Sở Trung Lâm rốt cuộc thoải mái mà cười, cúi đầu che lại ánh sáng thoáng qua trong mắt.
Phía ngoài tựa hồ rơi tuyết cả đêm. Trời sắp sáng, cả kinh đô như một thế giới bị ánh bạc bao lấy. Dưới tuyết dày, che giấu phồn hoa, giờ phút này kinh đô bày ra dung nhan vô cùng mộc mạc, trong nắng sớm, lại tự có một phong thái đặc biệt.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
[1]Đây là hai câu thơ trong bài Sứ Chí Tái Thượng (Ra biên ải) của Vương Duy. Hai câu trên được dịch bởi Hoàng Nhất Phương ở thivien.net. Hai câu gốc là: Đại mạc cô yên trực, Trường hà lạc nhật viên.