• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Đừng khóc…”

Lúc nghe được câu này, Tiểu Tiểu chợt ngẩn ra. Trong lòng trong nháy mắt cảm xúc ngổn ngang trăm mối, khiến nàng tay chân luống cuống. Mà cũng một khắc kia, trần địa cung sụp xuống, để tất cả rơi lại vào trong yên tĩnh…

…….

Tiểu Tiểu chỉ nhớ rõ bản thân bị ôm vào trong một lồng ngực ấm áp, mà bên người là thanh âm sụp đổ cùng với bụi cát mịt mờ. Chờ đến lúc tất cả yên tĩnh lại, nàng chậm rãi mở to mắt. Trước mắt tuy là một mảnh tối đen, nhưng sau khi thích ứng lại, miễn cưỡng cũng có thể nhìn thấy vài thứ.

“Tiểu Tiểu?”

Tiểu Tiểu vừa nhấc mắt liền nhìn thấy Liêm Chiêu. Hắn buông lỏng tay ôm nàng, nhợt nhạt cười cười, nói: “Có khỏe không, có chỗ nào bị thương không?”

Tiểu Tiểu cả kinh, đang định đứng lên, sau đó, đầu liền đập vào cái gì đó. Nàng ôm đầu nhịn đau ngồi xuống.

Liêm Chiêu nhịn cười, nhẹ nhàng xoa đầu nàng, “Cẩn thận a…”

Tiểu Tiểu rưng rưng ngẩng đầu, lúc này mới phát hiện, nàng và Liêm Chiêu đang ở dưới một cái bàn đá, cột trụ sụp đổ ngã lên trên bàn đá, cách đỉnh đầu hai người có đúng nửa tấc. Tiểu Tiểu có chút khiếp sợ, sụp ngay lên trên bàn, thế mà nàng còn không chết? Hơn nữa từ đầu đến chân không bị đau đớn chỗ nào? Lúc này, nàng cảm thấy thật may mắn, đại nạn không chết a, tất có hạnh phúc cuối đời.

“Mau đi ra đi.” Liêm Chiêu đẩy nhẹ nàng một cái, nói.

Tiểu Tiểu nhìn lỗ hổng mà cột trụ kia để lại, có chút ánh sáng chiếu vào. Nàng quay đầu, kéo tay liêm Chiêu, “Tốt rồi, đi ra ngoài thôi.”

Liêm Chiêu cười lắc đầu, nói, “Cái lỗ cột trụ kia để lại, ngươi còn có thể chui qua, ta sợ mình không qua được. Ngươi đi ra khỏi đây trước đi, rồi gọi người tới cứu ta sau.”

Tiểu Tiểu thoáng suy nghĩ, gật đầu.

Nàng thành thành thật thật chui ra ngoài, sau đó liền thấy chân người nào đó. Nàng ngây người một chút, từ từ ngẩng đầu, người đứng trước mặt nàng, là Ôn Túc.

Tiểu Tiểu nhẹ nhàng thở ra, nói: “Sư thúc…”

Trên người Ôn Túc bụi đất bám đầy, cũng có vài chỗ bị thương, tuy hơi chật vật, nhưng biểu cảm vẫn lạnh lẽo như cũ.

“Còn không chui ra?” Ôn Túc lạnh lùng mở miệng, nói.

Lúc này, Tiểu Tiểu khiếp đảm, cố gắng chui ra ngoài.

Sau khi ra ngoài, Tiểu Tiểu mới phát hiện, trong căn phòng trống rỗng có thêm mấy cây cột màu trắng, giống như đột ngột mọc lên từ mặt đất. Mấy cây cột trắng đó chống đỡ trần địa cung, mới tránh cho nơi này sụp đổ nghiêm trọng. Phân tán trong phòng, phần lớn là đá tảng, lớn nhất cũng chỉ khoảng hơn một thước chiều rộng, Chỉ bằng võ nghệ của đám người Ôn Túc, muốn tránh thoát, không phải là việc khó. Chỉ là, khiến nàng cảm thấy kỳ quái là, trong phòng, ngoại trừ Ôn Túc và thi thể của cha con Lăng Du, không còn ai khác.

Tiểu Tiểu đứng lên, không nghĩ nhiều nữa, mở miệng nói: “Sư thúc, Liêm Chiêu còn ở bên trong…”

Ôn Túc một lời không nói, đi đến trước bàn, vung chưởng đánh nát bàn đá, lại đẩy cột trụ ra.

Liêm Chiêu đứng dậy, hơi hơi cúi đầu, “Đa tạ.”

Ôn Túc vẫn không nói gì như cũ, xoay người bước đi, nói: “Tiểu Tiểu, đi thôi.”

“Nga.” Tiểu Tiểu đáp, lập tức xoay người, nhìn Liêm Chiêu.

Liêm Chiêu đang vỗ nhẹ bụi bẩn trên người. Cũng giống như Ôn Túc, trên người hắn có vài vết bầm, còn có vài chỗ bị rách da.

Tiểu Tiểu nhìn lại bản thân, đừng nói miệng vết thương, ngay cả tro bụi cũng chưa từng dính lên. Trong lòng nàng nổi lên một trận ấm áp, không tự giác tươi cười. Nàng đi tới, nâng hắn dậy, nói: “Liêm đại thiếu gia, chỉ là chút tro bụi thôi, đi ra ngoài lại phủi tiếp. Đi thôi!”

Liêm Chiêu thoáng sửng sốt, hơi cau mày nói: “Ta chỉ là… Thói quen…”

Tiểu Tiểu gật đầu, “Biết. Đại thiếu gia, hiện tại có thể đi rồi chứ?”

Nàng nói xong, không đợi hắn trả lời, liền đỡ hắn đi ra ngoài.

Sau khi mọi người ra khỏi gian phòng kia, phát hiện nơi nơi đều là cây cột màu trắng, gắt gao chống đỡ địa cung. Mà tất cả các bức tường ngăn lại đường đi cũng mở ra toàn bộ.

Tiểu Tiểu có chút không thể giải thích, xem ra, có người ra tay viện trợ, mới cứu được tính mạng của mọi người. Chỉ là, còn có ai, biết rõ cơ quan trong địa cung này?

Tuy thấy nghi vẫn, nhưng ba người cũng không mở miệng, một đường trầm mặc đi ra ngoài. Trên đường, mấy cơ quan cũng không hề khởi động, ước chừng mất một khắc, ba người đã đi đến cửa ra.

Ánh mặt trời chói sáng, khiến Tiểu Tiểu phải nheo mắt lại. Sau đó, nàng liền nghe thấy một thanh âm quen thuộc.

“Giỏi cho một Tê Vũ sơn trang, bắt giết thiếu nữ không nói, thế nhưng lại còn muốn hủy diệt chứng cứ, thật khiến cho Nhạc Nhi mở to mắt.”

Thạch Nhạc Nhi! Tiểu Tiểu kinh hãi. Nàng ngẩng đầu, tập trung nhìn vào, Hóa ra, cửa ra này chính là cửa lúc trước mấy người bọn họ đi vào. Lúc này, một đám người đứng tụ tập trong viện, tất nhiên cũng bao gồm cả đám người lúc trước cùng ở trong địa cung với mình. Mà khiến Tiểu Tiểu kinh ngạc là, Thạch Nhạc Nhi xuất hiện, hơn nữa không chỉ có Thái Bình thành, Tịch phu nhân và tam công tử Ngụy Dĩnh của Anh Hùng Bảo cũng ở đây. Trong viện tụ tập rất nhiều nhân sĩ giang hồ, khung cảnh rất hùng tráng.

Ba người họ đi ra, tất nhiên khiến mọi người bên ngoài có chút chú ý.

Lúc ánh mắt của Thạch Nhạc Nhi chạm đến Tiểu tiểu, thoáng hiện lên ý cười, sau đó, lúc nhìn thấy Ôn Túc, nàng giật mình ngây ngẩn cả người, ý cười vốn trên mặt, biến mất vô tung.

“Thạch thành chủ, tất cả đều chưa được điều tra rõ ràng, không thể phoán đoán bừa bãi. Tê vũ sơn trang ta tuy rằng không phải đại phái trên giang hồ, nhưng chuyện dnah dự, không thể làm bẩn.” Đứng bên cạnh Thạch Nhạc Nhi là lão phu nhân của Tê Vũ sơn trang, sắc mặt nàng không tốt, khi nói chuyện còn run lên nhè nhẹ.

Thạch Nhạc Nhi khôi phục ý cười, nói: “Lão phu nhân đừng khẩn trương, phải trái đúng sai, không phải là chuyện của Thái Bình thành ta. Sao ngài không hỏi Anh Hùng Bảo bên kia xem?”

Tịch phu nhân đứng bên phảng phất có chút không nghe thấy những lời này, ánh mắt nhìn thẳng vào Diễm Cơ.

Ngụy Dĩnh cũng kinh ngạc vô cùng, nhìn chăm chú vào Ngụy Khải, “Đại… Đại ca?”

Ánh mắt Ngụy Khải lạnh lùng, lẳng lặng đảo qua những người có liên quan đang đứng chờ. Lập tức, hắn ôm quyền, mở miệng nói: “Tại hạ là Ngụy Khải của Anh Hùng Bảo, gặp qua các vị bằng hữu giang hồ.”

Vừa nghe thấy danh hào của hắn, đám người liền hơi xôn xao lên.

Ngụy Khải không nhanh không chậm nói, “Trong này có chút hiểu nhầm, xin cho tại hạ giải thích.” Ngụy Khải nhìn Thẩm Trầm, nói, “Tại hạ và Thẩm trang chủ đây là bạn vong niên, lúc trước Thẩm trang chủ thấy có chuyện thiếu nữ mất tích, liền mời tại hạ đến để giúp đỡ điều tra. Sau đó, tại hạ phát hiện có người ẩn núp trong Tê Vũ sơn trang, giết hại vô số nữ tử. Tại hạ và trang chủ sau nhiều lần điều tra, mới phát hiện, người này chính là tên đạo tặc giang hồ – Ngân Kiêu và tên phản đồ của Thần Nông Thế gia – Lăng Du.”

Lời này vừa nói ra, mọi người đều kinh hãi.

Ngụy Khải tiếp tục nói, “Tại hạ và trang chủ đanh định đem hai người này ra trước công lý. Không ngờ, đạo tặc Ngân Kiêu kia lại bắt Thẩm đại tiểu thư đi, dùng đó để áp chế. Thẩm trang chủ lo lắng cho nữ nhi, đành phải mở địa cung ra, cho hai người kia ẩn thân vào. Vì thế, tại hạ liên lạc với tông chủ của Thần Nông thế gia, rốt cục cũng cứu được tiểu thư ra, cũng đem tên Lăng Du làm chuyện ác không ghê tay kia tử hình tại chỗ. Không ngờ, hắn chó cùng rứt giậu, ra chiêu đồng quy vu tận. May nhờ Hạnh lão phu nhân kịp thời ngăn cản, mới có thể bảo toàn tính mạng.”

Tiểu Tiểu nghe mà choáng váng. Giỏi cho một lý do thoái thác đổi trắng thay đen. Chưa nói, Lăng Du kia đã đi đời, chết không đối chứng. Ngân Kiêu lại là đạo tặc trên giang hồ, mọi người nhất định sẽ tin lời Ngụy Khải. Quá âm hiểm a… Đúng rồi, lại nói tiếp, không thấy Ngân Kiêu đâu…

“Nói hươu nói vượn!” Chỉ thấy Nhạc Hoài Khê bước lên một bước, lớn tiếng nói, “Nhạc Nhi, ngươi đừng nghe hắn nói bậy. Hắn là môn hạ của Thần Tiêu phái, cấu kết với Thẩm Trầm và Lăng Du, tất cả chỗ này đều là một tay hắn sắp đặt!”

Ngụy Khải nhíu mày, “Vị cô nương này, nói chuyện phải có chứng cớ. Thế nhân đều biết ta là người của Anh Hùng Bảo, sao có thể là môn hạ của Thầm Tiêu phái.”

Nhạc Hoài Khê liếc hắn một cái, vài bước đi đến bên người Thạch Nhạc Nhi, thoải mái nói, “Ta chả thèm quan tâm ngươi là môn hạ của ai. Ta chỉ nói những gì ta đã thấy. Về phần chứng cớ, Nhạc Nhi cũng đã nói rồi, nơi này không phải là chuyện của Thái Bình thành ta, muốn tìm cũng phải là do Anh Hùng Bảo đi tìm mới đúng.”

Vì thế, đám người lại ồ lên.

Ngụy Khải cười yếu ớt, “Nói ra những gì mình nhìn thấy… Vậy được, tại hạ nhìn thấy ban đầu vị cô nương này làm nha hoàn bên người cho Lăng Du, chẳng lẽ, Thái Bình thành cũng có liên quan đến việc này?”

Thạch Nhạc Nhi cười cười, nói: “Đương nhiên là có liên quan. Thái Bình thành ta dùng hết sức lực để bảo hộ thiên hạ thái bình, từ lâu đã điều tra ra Lăng Du tâm địa bất chính, đặc biệt phái tinh anh trong thành giả trang làm tỳ nữ đến ẩn núp bên người Lăng Du, âm thầm điều tra. Cái này có gì không ổn chứ?”

Ngụy Khải gật đầu, “Thạch thành chủ, quả nhiên mưu tính xâu xa, tại hạ bội phục.”

Tiểu Tiểu nở nụ cười. Thạch Nhạc Nhi này mà ra tay, ai cũng không đánh lại a. Nhạc Hoài Khê kia rõ ràng muốn đòi tiền công, nào có âm thầm điều tra cái gì đâu. Tuy nhiên, bị Ngụy Khải phản bác như vậy, độ tin cậy trong lời nói cử chỉ của Nhạc Hoài Khê lúc trước chỉ sợ giảm mạnh.

“Lời tại hạ nói đều là thật. Vị cô nương này cũng có thể làm chứng.” Ngụy Khải xoay người, nhìn Triệu Nhan, “Vị cô nương này là tỳ nữ trong Anh Hùng Bảo, cũng là người bị bắt đi. Lời nàng nói, Tịch phu nhân chắc sẽ tin chứ?”

Tịch phu nhân phục hồi tinh thần, nhìn Triệu Nhan, “Nhan nhi…”

Triệu Nhan đỡ Diễm Cơ, vẻ mặt có chút khiếp đảm, nói, “Lời nói của Ngụy công tử, câu nào cũng là thật. Nô tỳ bị nhốt trong địa cung, cũng từng suýt nữa thì bị Lăng Du làm hại, là nhờ Ngụy công tử và Thẩm trang chủ cứu giúp…”

Tịch phu nhân gật đầu, nói: “Thiếp thân nhận được tin tức từ Tê Vũ sơn trang, nói là tỳ nữ của ta bị bắt đã được cứu ra. Xem ra, sự thật đúng như lời ngươi nói.”

Ngụy Khải gật đầu, trong ánh mắt có chút khinh miệt, nói: “Chư vị còn có nghi vấn gì, xin mời đi vào trong địa cung điều tra.”

Thạch Nhạc Nhi cười cười, nói: “Vậy, Anh Dương ca ca, Nhạc Nhi hỏi thêm một câu, tại sao ngươi và tiêm chủ Hi Viễn lại đi cùng một đường vậy?”

Ngụy Khải cười khẽ, “Lời thành chủ nói sai rồi. Tại hạ không đi cùng nàng, mà là bắt được nàng, đang chuẩn bị đưa tới Anh Hùng Bảo.”

Hắn vừa nói xong, Hi Viễn liền nhíu mày cả giận nói, “Ngụy Anh Dương, ngươi cho là ngươi bắt ta, thiên sư sẽ bỏ qua cho ngươi hay sao?!”

Tiểu Tiểu hết chỗ nói luôn rồi. Giỏi cho hai kẻ tự biên tự diễn! Không phục không được! Nàng nhìn đám người Thẩm Trầm, Thẩm Diên đại tiểu thư kia vẫn hôn mê bất tỉnh như cũ, lại nói tiếp, nàng mới là nhân chứng tốt nhất a. Ai, đây là số trời? Xem ra, trong ba người con của Ngụy gia này, tâm cơ sâu nhất, không thể nghi ngờ chính là đại công tử Ngụy Khải. Chỉ là, tại sao hắn bỏ cái chức đại thiếu gia Anh Hùng Bảo, lại quay đầu đi theo Thần Tiêu phái chứ?

Tiểu Tiểu đang cảm thán, lại thấy người nàng đang nâng rời đi, định đi lên. Tiểu Tiểu không hề nghĩ ngợi, kéo hắn lại, giữu hắn đứng nguyên tại chỗ.

“Tiểu Tiểu?” Liêm Chiêu không hiểu, hỏi.

Tiểu Tiểu lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Cái gì cũng đừng nói. Ngươi là Liêm gia đại thiếu gia, cứ cho là ngươi đứng ra chỉ tội hắn, thì ngươi sẽ giải thích chuyện ngươi giả trang gia đinh, lại còn có tiến vào địa cung như thế nào? Chỉ sợ bị hắn cắn ngược lại một cái, ngược lại chỉ hại cho bản thân ngươi.”

Liêm Chiêu nhíu mày, “Dù vậy, cũng không thể…”

Ôn Túc cười lạnh, nói: “Liêm công tử, tình thế hiện tại ngươi còn nhìn không rõ sao? Nếu như ngươi muốn kéo Liêm gia xuống nước, tại hạ tuyệt đối không ngăn trở. Chỉ là, đừng liên lụy tới Đông Hải ta là được.”

Liêm Chiêu không biết phản bác thế nào, đành trầm mặc.

“Việc này, còn có nhiều điểm đáng ngờ, cần điều tra thêm rồi hãy kết luận.” Thạch Nhạc Nhi mở miệng nói, “Như vậy đi, sao Anh Dương ca ca không mang mấy người có liên quan này về Anh Hùng Bảo, sau đó để cho Tam Anh xem xét nhỉ?”

Ngụy Khải cười nói: “Thành chủ nói có lý, tại hạ nên làm như vậy.”

Thạch Nhạc Nhi vươn tay, ý bảo Nhạc Hoài Khê bên cạnh không cần nhiều lời.

Trong lòng Tiểu Tiểu thấy thật bất đắc dĩ. Có đôi khi, mặc dù biết rõ chân tướng, cũng không thể đem tội nhân đó ra trước công lý. Đây là chuyện lặp đi lặp lại trên giang hồ, nhân tâm khó đoán. Ngụy Khải đã tính toán, hắn biết trong lòng mọi người có quỷ, mới dám ăn nói bừa bãi như vậy. Mà hiện tại, việc làm của Thạch nhạc Nhi đã là kết cục tốt nhất, chỉ là, Anh Hùng Bảo cuối cùng chỉ sợ cũng không tìm thấy chứng cớ…

Nhưng mà, cho dù thế nào, sư phụ đã từng nói: Công đạo, ở trong tâm mỗi người.

Đang lúc mọi người cho rằng sự tình sẽ kết thúc, đột nhiên có người mở miệng, nói: “Chuyện Tê Vũ sơn trang, chúng ta không định hỏi đến, chỉ là, việc nhà của Thần Nông thế gia, chúng ta cần phải xử lý.”

Chỉ thấy trong đám người có một nam một nữ chậm rãi đi lên. Nam tử ước chừng bốn mươi tuổi, dáng người cao lớn, trông khá tục tằng. Mà nàng kia, gần năm mươi, mặt mũi hiền lành, rất có uy nghi.

“Nhị vị là?” Ngụy Khải mở miệng, hỏi.

Hai người chắp tay, đáp.

“Thần Nông thế gia, Ba Kích Thiên.”

“Thần Nông thế gia, Vân Hoa.”

Ngụy Khải ôm quyền, nói, “Hóa ra là thượng thất quân của Thần Nông thế gia, thất kính.”

Nam tử tự xưng là Ba Kích Thiên kia hơi hơi vuốt cằm, lập tức nhìn về phía Thạch Mật, “Tông chủ, chúng ta tới để mời người trở về.”

Thạch Mật cúi mắt, nói, “Bổn tọa không rõ ý hai vị trưởng lão.”

Vân Hoa mỉm cười, nói, “Tông chủ, không… Ngươi đã không còn là tông chủ rồi. Trong thượng thất quân đã có tới năm vị trưởng lão quyết định phế bỏ địa vị tông chủ của ngươi. Ngươi vi phạm môn quy, còn không cùng chúng ta trở về lĩnh tội?”

“Làm càn! Tông chủ làm gì, chẳng lẽ còn phải đợi trưởng lão phê chuẩn hay sao!” Một bên, Bỉ Tử đỡ Quỷ Cữu tiến lên một bước, gầm lên.

“Làm càn chính là ngươi. Chỉ là cửu sử, mà cũng dám dĩ hạ phạm thượng.” Vân Hoa nói.

Thạch Mật cười yếu ớt, nói, “Không biết, bổn tọa đã vi phạm môn quy khi nào, mà phải khiến hai vị trưởng lão tự mình động thủ áp tải vậy?”

Ba Kích Thiên nhíu mày, “Ngươi cho là không ai biết việc dùng người sống để thí nghiệm việc ‘Tam Thi Thần Châm’ đả thông huyệt đạo hay sao? Chuyện tới nước này, ngươi còn không nhận tội!”

Vẻ mặt Thạch Mật bình tĩnh như ánh chiều, “Bổn tọa làm chuyện đó là vì muốn tạo phúc cho thiên hạ, nghiên cứu y thuật, sao có thể không có hi sinh.”

Một khắc kia, Tiểu Tiểu nhớ tới lời Lăng Du từng nói: Làm người chết phục sinh, công đức thiên thu.

Nghiên cứu y thuật, nhất định sẽ có hi sinh. Tiểu Tiểu vũng từng nghe qua chuyện y giả dùng súc vật để luyện châm giải phẫu… Cái này, Chính là theo lẽ thường sao? Cho nên, hy sinh này, là cần thiết?… Có lẽ, đối với Thạch Mật kia mà nói, mấy thiếu nữ chết thảm trong lòng địa cung kia, cũng chỉ là một chút “Hy sinh” cần thiết, không cần đồng tình mà thôi. Thế nhân đều nói, y giả như cha mẹ, nhưng lãnh huyết vô tình nhất, có lẽ cũng chính là y giả…

“Được, nuôi dưỡng ‘Trường sinh cổ’, điều chế ‘Phản hồn hương’, Hai thứ này, ngươi giải thích thế nào?” Vân Hoa mở miệng, nói.

Thạch Mật trầm mặc, không trả lời.

“Chúng ta đều biết, ngươi muốn làm người chết phục sinh, đây là tối kỵ của Thần Nông! Ngươi thân là tông chủ, biết luật mà còn phạm luật, thật khiến cho người ta thất vọng.” Ba Kích Thiên nói.

Thạch Mật đột nhiên phẫn nộ, thần sắc bình tĩnh từ đầu đến giờ tan rã hầu như không còn, trống rỗng trên mặt khiến cho người ta sợ hãi uấn giận, “Hắn không chết!”

“Miệng không thể nói, mắt không thể nhìn, vô tri vô giác. Cứ ngủ mãi không tỉnh như vậy, dựa vào thiết tác* của Thần Nông, chính là tử vong. Chẳng lẽ, ngươi không biết?” Vân Hoa mở miệng.

(*: Quy tắc thép)

“Hắn chưa chết! Ta nhất định có biện pháp làm cho hắn tỉnh lại!” Thạch Mật hô, lập tức, thả người tấn công.

Vân Hoa và Ba Kích Thiên đều là cao thủ nhất đẳng trong Thần Nông thế gia, huống chi là lấy hai địch một. Thạch Mật đã lộ ra bại thế.

Lúc này, Bỉ Tử buông Quỷ Cữu, xông lên phía trước. Nàng lấy từ trong lòng ra một bao dược hương, tát về phía Vân Hoa và Ba Kích Thiên.

Hai người biết hương phấn kia khác thường, liền lui vài bước.

“Tông chủ, đi mau!” Bỉ Tử hô.

Thạch Mật thối lui thân mình, có chút kinh ngạc.

“Nếu ngài xảy ra chuyện, còn có ai có thể cứu hắn? Đi mau a!” Bỉ Tử ra tay, chống đỡ thế công của Vân Hoa và Ba Kích Thiên, rưng rưng hô.

Thạch Mật không do dự nữa, thả người rời đi.

Vân Hoa nhíu mày, tự lực lên tay, đánh Bỉ Tử văng ra xa mấy trượng. Lập tức, nàng nhìn Ba Kích Thiên, hơi hơi vuốt cằm, thả người đuổi theo Thạch Mật.

Ba Kích Thiên ôm quyền, “Chút chuyện vặt của bổn phái, khiến các vị chê cười rồi…” Hắn nói xong nhìn về phía Diễm Cơ. Hắn nhìn Ngụy Khải, nói: “Khối Hành Thi này, cũng mong giao lại cho chúng ta xử lý…”

Triệu Nhan vừa nghe thấy, lúc này liền chắn phía trước Diễm Cơ, “Không được! Không cho ngươi đụng đến nương ta!”

Ba Kích Thiên lắc đầu, “Cô nương, nàng không phải là nương ngươi nữa. Nàng chỉ còn là một khối thi thể biết cử động mà thôi. Khởi tử hồi sinh, vốn là lời nói vô căn cứ, cô nương vẫn nên buông ra đi…”

“Không!” Triệu Nhan xoay người, nhìn Thẩm Trầm và Ngụy Khải, “Không được để hắn giết mẹ ta!”

Thẩm Trầm run giọng, nói với ba Kích Thiên, “… Ngươi không thể động đến nàng…”

Mà lúc này, lão phu nhân đột nhiên mở miệng, “Trang chủ! Từ khi nào mà đến cả thị phi ngươi cũng không phân biệt được? ! Cái cô gái này đã chết từ lâu rồi, hiện tại, chính là quái vật!”

Triệu Nhan biết Thẩm Trầm vô lực ngăn cản, liền quay lại năn nỉ Ngụy Khải.

Ngụy Khải nhíu đầu mày, nói: “Tiền bối, trong khối Hành Thi này, có thư cổ của trường sinh cổ. Cứ hủy như vậy, không phải quá đáng tiếc sao?”

Ba Kích Thiên cười cười, nói: “Trong thiên hạ, người có thể tạo ra sinh mệnh, chỉ có duy nhất cha mẹ. Thần Nông không dám lỗ mãng.”

Lời này nói ra, ngay cả Ngụy Khải cũng không thể nói thêm câu nào.

Triệu Nhan mờ mịt vô thố, lập tức nhìn về phía Tịch phu nhân, “Phu nhân! Phu nhân… Cứu cứu nương ta…”

Trong mắt Tịch phu nhân lệ quang đã hiện, “Nhan nhi… Người đã chết rồi, Thần nông nói không sai… Ngươi buông tay đi…”

Triệu Nhan khóc lắc đầu, lập tức nhìn thấy Mạc Doãn. Nàng đứng dậy, vài bước chạy qua, nói: “Cứu cứu nương ta, nàng là sư mẫu của ngươi a! Chỉ cần ngươi cứu nàng, ta liền theo ngươi đi gặp Thích Hàm!”

Mạc Doãn nhìn nàng, nhanh cau mày, trầm trọng lắc đầu.

Triệu Nhan ngẩng đầu, trong ánh mắt cảm xúc phức tạp khó phân biệt, “Vì sao… Vì sao? Nàng là nương ta a, vì sao các ngươi đều muốn nàng chết chứ? Vì sao? !”

Mà lúc này, Ba Kích Thiên vươn tay, đang định lấy trường sinh cổ ra.

Triệu Nhan cắn răng, đột nhiên rút bội đao bên hông Mạc Doãn ra, vọt đi lên.

Ba Kích Thiên phát hiện sau lưng có đao phong, nhanh chóng xoay người, vung chưởng.

Triệu Nhan căn bản không có võ công, tất nhiên là chết không thể nghi ngờ.

Lúc này, Mạc Doãn thả người tiến lên, kéo Triệu Nhan ra, vung chưởng chặn lại.

Chưởng lực chạm nhau, hai người đều bị bức lui mấy bước.

“Không ngờ, ngươi tuổi còn trẻ, lại có nội lực như thế.” Ba Kích Thiên tán thưởng.

Mạc Doãn bình phục hô hấp, mở miệng nói: “Nàng lo lắng cho mẫu thân, cũng không cố ý mạo phạm Thần Nông. Còn mong tiền bối thủ hạ lưu tình.”

Ba Kích Thiên nhìn Triệu Nhan, gật đầu nói: “Tiểu cô nương thôi, ta sẽ không làm thật.”

Tịch phu nhân vài bước chạy tới, kéo Triệu Nhan lại, “Nhan nhi, nghe phu nhân nói đi, đừng náo loạn…”

Sắc mặt Triệu Nhan tái nhợt, kiệt lực khóc kêu.

Mà Ba Kích Thiên không hề động dung, hắn vung tay, một chưởng đánh lên huyệt Phong Phủ sau đầu Diễm Cơ. Một con tiểu trùng trong suốt bị đánh văng ra, lọt vào trong lòng bàn tay hắn.

Ba Kích Thiên nhẹ nhàng nắm chặt, trong lúc đó chất lỏng trong suốt dọc theo ngón tay hắn chảy xuống. Trường sinh cổ, sẽ trở thành truyền thuyết, không cách nào xuất hiện được nữa.

Ba Kích Thiên nhìn đến Diễm Cơ kia, nhíu mày. Trường sinh cổ mặc dù đã trừ, nhưng dung mạo Diễm Cơ vẫn y như vậy. Ba Kích Thiên có chút hồ nghi ngồi xuống đất, sau khi kiểm tra, ngửa mặt lên trời cười nói: “Không ngờ, trong thiên hạ còn có người dùng thủ pháp vô lương tâm như vậy để bảo tồn thi thể! Thật khiến cho Thần Nông ta sợ hãi!” Ánh mắt của hắn chậm rãi đảo qua mọi người, “Đổi lục phủ ngũ tạng đã hỏng đi, nối lại gân cốt, thậm chí ngay cả máu tươi trong cơ thể này cũng không phải là của bản thân! Dùng ‘Tam Thi Thần Châm’ thúc giục khí huyết, bắt chước người sống! Thủ pháp quá độc ác, chấp niệm quá đáng sợ! Chỉ là…” Ánh mắt Ba Kích Thiên đột ngột thay đổi, “Dừng hết tại đây!”

Hắn nói xong, một chưởng đánh xuống, chỉ thấy trong cơ thể Diễm Cơ, mấy cây “Tam Thi Thần Châm” thoát ra. Trong khoảnh khắc ấy, dung nhan tuyệt diễm thiên hạ kia nháy mắt mục nát, biến thành xương khô.

Chung quanh, một mảnh yên tĩnh không hề có tiếng động.

Ánh mặt trời ban trưa chiếu thẳng vào trong viện, có chút nóng khiến cho người ta đổ mồ hôi. Trong lòng Tiểu Tiểu, tự dưng dâng lên cảm giác thoái mái khó hiểu. Trước mắt, trưởng lão khôi ngô của Thần Nông kia chậm rãi đứng dậy, hai tay đặt sau lưng, thoạt nhìn, lại có chút thần thánh.

Khởi tử hồi sinh, thật là chấp niệm quá mức đáng sợ. Chỉ là, trong thiên hạ này, có biết bao nhiêu người có thể buông xuống được cái chấp niệm đó đây? Nếu, đó là di hài của sư phụ, có lẽ nàng cũng sẽ do dự như vậy? Quả nhiên, là chấp niệm a…





Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK