“Dẫn cổ hương” để thao túng hành thi bị mưa dập tắt, lực chiến đấu một phương của Ngụy Khải lập tức yếu đi. Mà võ công của Ngân Kiêu và Lí Ti mặc dù khá cao, nhưng dưới cơn mưa tầm tã, cản trở tầm mắt, cũng bất đắc dĩ không thể thi triển được.
Ôn Tĩnh và Ôn Túc đã quen với thời tiết của Đông Hải, cho nên không bị ảnh hưởng tí nào.
Ngụy khải nhìn thế cục, hất một ánh mắt cho Hi Viễn. Hai người liền dẫn theo cấp dưới, vừa đánh vừa lui.
Ngân Kiêu và Lí Ti tự nhiên cũng không ham chiến, bắt đầu lui lại.
Đệ tử Đông Hải thấy đối phương bại trận bỏ trốn, trong lòng mừng rỡ. Ôn Tĩnh nhìn thấy hết, nhân tiện nói: “Truy! Không thể để những tên tặc nhân đó thoát khỏi Đông Hải!”
Đám đệ tử tuân lệnh, ào ào truy kích.
Ôn Túc đang muốn nâng chân đuổi theo, lại bị Ôn Tĩnh đè lại bả vai.
“Ngươi không cần đi…”
Ôn Túc nhìn hắn, trầm mặc gật đầu.
Ôn Tĩnh xoay người đi, bắt đầu quay về.
Ôn Túc tuy không hiểu, nhưng không có cách nào để hỏi, chỉ đành yên lặng đi theo. Tinh thần hắn chưa yên tĩnh lại, chỉ cảm thấy trong ngực đau đớn dâng lên từng đợt. Hắn cảm thấy mình đã mất đi một thứ gì đó rất quan trọng, khiến hắn trở tay không kịp. Từ nhỏ đến lớn, chưa từng có vật nào khiến hắn không thể buông tay, nhưng giờ phút này, hắn lại đau lòng.
Nữ hài tử nhỏ gầy kia, cuối cùng cũng không dám nhìn thẳng vào hắn. Nàng sợ hãi, co rúm lại sau lưng người khác, cũng không dám đến gần hắn dù chỉ một bước. Cho dù hắn nguyện ý dùng tất cả sức lực để bảo hộ cho nàng, rốt cục cũng không có cách nào nói ra. Chung quy lại, nàng nên hận…
Chính mình chưa từng nói một câu nói thật , sao có thể vô liêm sỉ cầu xin tha thứ. Hắn lừa gạt nàng, lợi dụng nàng, hủy đi hạnh phúc nhân duyên nàng vốn có… Hơn nữa… Giết đi người sư phụ nàng thân cận nhất…
Quỷ Sư… Tại sao đồ đệ của Quỷ Sư lại cố tình là nàng? Tại sao Quỷ Sư, lại có một một đồ đệ vô tội đến cực điểm như vậy?…
Trong đầu hắn, không tự giác hiện lên khuôn mặt của người kia.
Lần đầu tiên nhìn thấy, chính hắn cũng không thể tin được, trên thế gian này lại có người có tướng mạo giống hắn như đúc như vậy. Mặc dù, từ nhỏ hắn đã được huấn luyện, nhưng lúc mới gặp, vẫn không kìm nổi kinh ngạc.
Giống hắn, đối phương cũng kinh ngạc như thế, chỉ là, trong sự kinh ngạc đó, lại có ý cười vô hại.
Hắn không nói nửa chữ, “Quỷ Sư” được giang hồ đồn đại là giảo hoạt thông minh kia đã đoán được tất cả. Cho đến tận bây giờ, hắn vẫn nhớ rõ, những lời Quỷ Sư nói với hắn: “Tiểu huynh đệ, ngươi thật sự rất giống ta… Cực kỳ giống ta của mười bảy năm về trước. Chỉ là, mỗi lần ta nhớ lại bản thân mình khi đó, trong lòng ngoại trừ hối hận, không còn gì khác… Tiểu huynh đệ, chẳng lẽ, ngay cả phần hối hận này ngươi cũng muốn bắt chước sao?”
Hối hận…
Hiện tại, hắn rốt cục cũng đã hiểu ý nghĩa của những lời này. Mười bảy năm qua, cho tới tận bây giờ, hắn cũng chưa từng nghĩ tới, bị người ta thương tổn, kết quả sẽ như thế nào. Cho dù là khi còn nhỏ có lòng thương hại như vậy, cũng từ trong huấn luyện tàn khốc mà gạt bỏ. Mà hôm nay, lần đầu tiên hắn chú ý đến, bị người khác hận, là bi thương như thế nào… Ai đúng? Ai sai? Có được Cửu Hoàng thần khí, thống nhất thiên hạ, đây là lí tưởng của hắn sao? Hắn đi theo ân sư, được hắn dạy cho từng bước một, cho tới hôm nay, thật sự có lần nào hắn làm vì bản thân sao? Thứ mà hắn thật sự muốn, là cái gì?
Một lát kia, hắn nhớ đến thanh âm đàn tam huyền bên bờ biển kia. Hắn chưa bao giờ thật sự yêu thích đàn tam huyền, trong trí nhớ của hắn, chỉ có một người ngày đêm luyện tập khiến ngón tay rách da đau đớn. Nhưng mà, đêm hôm đó, lần đầu tiên hắn cảm nhận được, tiếng nhạc thật sự có thể mang đến vui vẻ. Nhớ đến nữ hài tử hoàn hoàn không biết gì kia, mỉm cười, nói cho hắn: “Thật ra, ngươi và sư phụ ta không hề giống nhau…”
Không giống… Chỉ cần một câu nói như vậy, hơn mười năm đè nén của hắn, tan thành mây khói…
Mà hiện rại, rốt cục hắn đang làm cái gì?
Tâm hắn loạn, nhiễu loạn cả hơi thở của hắn.
Ôn Tĩnh dừng lại, quay đầu, nói: “Sao vậy? Đau lòng cho tiểu nha đầu kia?”
Ôn Túc kinh hãi, trầm mặc.
Ôn Tĩnh nhìn hắn, than nhẹ, “Ta và ngươi có mười mấy năm tình nghĩa phụ tử, so ra lại kém tiểu nha đầu ngươi mới quen vài tháng thôi sao?”
“Đồ nhi cũng không có ý này…” Ôn Túc vội vàng trả lời.
Ôn Tĩnh cười yếu ớt, “Ngươi thích nàng cũng được, đồng tình nàng cũng thế. Chỉ là, đừng quên, ‘Quỷ Sư’ chết dưới tay ngươi và ta. Nhất định sẽ có một ngày nàng đến trả thù… Nàng đối với ngươi, có thể hạ thù lưu tình sao?”
Ôn Túc cúi mắt, không nói một câu.
Ôn Tĩnh tiếc hận lắc đầu, “Tư tình nhi nữ, bá nghiệp thiên hạ, bên nào nặng bên nào nhẹ, không phải đã quá rõ ràng hay sao…”
“Đồ nhi nhất định sẽ dốc toàn lực hiệp trợ sư phụ hoàn thành nghiệp lớn.” Ôn Túc trả lời, thanh âm gần như chết lặng.
“Cuối cùng ngươi vẫn không hiểu a…” Ôn Tĩnh nói, “Ngươi là truyền nhân duy nhất của ta, ta có được thiên hạ, cũng tức là ngươi có thiên hạ. Đến ngày đó, còn dạng nữ nhân nào mà ngươi không chiếm được?”
Ôn Túc tiện đà trầm mặc.
Ôn Tĩnh thấy thế, thoáng suy nghĩ, nói: “Được… Nếu ngươi muốn ở cùng với nha đầu kia, cũng không phải là không có cách…”
Ôn Túc ngước mắt, khinh ngạc nhìn hắn.
Trong ánh mắt của Ôn Tĩnh, mang theo thê lương, “Giúp nàng giết kẻ đầu sỏ gây nên mọi chuyện là ta, tất cả ân oán, đều có thể xóa bỏ!”
“Sư phụ!” Ôn Túc có chút hoảng sợ, “Đồ nhi tuyệt đối không có ý này…”
Ôn Tĩnh đau xót đi đến bên người hắn, vỗ vỗ bờ vai hắn, “Ta biết ngươi có hiếu tâm… Ai, nhân duyên trên đời, không thể cưỡng cầu. Ngươi nên nhìn ra đi…”
Ôn Túc đè lại chua xót trong lòng, gật đầu, “Đồ nhi biết.”
Ôn Tĩnh cũng gật đầu, tiếp tục xoay người cất bước. Trong ánh mắt đột nhiên hiện lên một phần sát khí…
Hai người đi được một lát, liền về tới tổng đường của Đông Hải. Ôn Tĩnh đơn giản giải thích vài câu, liền trực tiếp dẫn Ôn Túc đi vào trong một mật thất dùng để bế quan tu hành.
Chính giữa mật thất, có một bãi đá. Trên bãi đá, đặt một bộ song đao. Song đao dài hơn một thước, toàn thân làm bằng kim loại đỏ rực, thân đao hơi cong, chiều rộng khoảng một tấc, tinh quang bắn ra bốn phía, nhất định không phải vật thường.
Ôn Tĩnh đi đến trước đài, cầm lấy bộ song đao kia. Xoay người, đưa cho Ôn Túc.
Ôn Túc có chút kinh ngạc, nhìn hai thanh đao, chần chờ.
Ôn Tĩnh mở miệng, nói: “Từ nhỏ ngươi đã tu luyện song đao, giờ để ngươi cầm nó, là thích hợp nhất. Không phải ta đã nói rồi sao, tất cả những gì của ta, sớm hay muộn cũng là của ngươi…”
Ôn Túc trầm mặc một lát, vươn tay nhận song đao kia.
Ôn Tĩnh cười yếu ớt, nói: “Thân phận của ngươi và ta đã bị bại lộ, thù mới hận cũ, triều đình nhất định sẽ không buông tha…”
“Ý sư phụ là?” Ôn Túc mở miệng, hỏi.
Ôn Tĩnh xoay người, “Rời khỏi Đông Hải, tập hợp nhân lực.”
Ôn Túc có chút kinh ngạc, “Sư phụ thật sự muốn buông tay khỏi Đông Hải?”
Ôn Tĩnh nhìn “Trục Dương” trong tay hắn, bình thản nói: “Bá nghiệp phía trước, không có gì không thể vứt bỏ. Đông hải cũng chỉ là bàn đạp để ta cùng người phương đông kết minh. Sau khi rời khỏi Đông Hải, có thể đi vòng qua Bồng Lai, trở về trung thổ, tiếp tục mưu nghiệp lớn.”
Chuyện Ôn Tĩnh nói, Ôn Túc cũng không biết, nhưng mà, nếu là lúc trước khi biết được chuyện này, hắn nhất định không thèm để ý. Nhưng hiện tại, lại khiến hắn cảm thấy trái tim băng giá.
Lúc này, đột nhiên có người xuất hiện tại cửa.
Ôn Túc xoay người, liền nhìn thấy sư đệ của chính mình, Lâm Chấp.
“Đảo chủ…” Lâm Chấp đứng ở nơi đó, trong ánh mắt đều là đau thương kịch liệt và sợ hãi khôn cùng.
Ôn Tĩnh mỉm cười, “Hóa ra là ngươi a. Mấy lời vừa rồi ta nói, ngươi đều nghe được hết chứ.”
“Đảo chủ, đệ tử không hiểu, vì sao ngài lại phải làm như vậy. Trong mắt ngài, Đông Hải rốt cục là cái gì? Vì ‘Cửu Hoàng thần khí’ kia, ngay cả tính mạng của chư vị đà chủ và các đệ tử, ngài cũng có thể mặc kệ không quan tâm hay sao?” Lâm Chấp trầm mặc một lát, chất vấn nói.
Ôn Tĩnh cũng không trả lời, chỉ lạnh nhạt nói: “Hành tung của chúng ta không thể bị bại lộ, chắc ngươi hiểu rõ đạo lý này…” Thần sắc của Ôn Tĩnh rất bình tĩnh, “Ngươi cũng đừng oán trách sư phụ vô tình.”
Ôn Tĩnh xoay người, nói với Ôn Túc, “Giết hắn.”
Ôn Túc khẽ nhíu mày, nâng đao tấn công về phía Lâm Chấp.
Lâm Chấp thấy thế, đành phải phản kích.
Thân thủ của Ôn túc vượt xa Lâm Chấp, cũng chỉ qua mấy chiêu, liền có cơ hội giành chiến thắng. Đao phong trong tay hắn đâm thẳng vào mi tâm của Lâm Chấp, dùng, là sát chiêu.
“Sư huynh!” Lâm Chấp đưa tay nắm lấy thanh đao của hắn, bi phẫn hô.
Lực tay của Ôn Túc hơi ngừng lại, có chút mờ mịt.
Trong ánh mắt của Lâm Chấp không có sợ hãi, chỉ có bi thống. Bi thống như vậy, giống như đã từng nhìn thấy.
Chẳng lẽ ngay cả phần hối hận này ngươi cũng muốn bắt chước sao? —— Lời Quỷ Sư từng nói, nhẹ nhàng vang lên trong đầu, vậy mà lại nhấc lên kinh sợ khôn cùng trong lòng hắn.
Ôn Túc nhắm hai mắt lại, hung hăng vung đao chém xuống.
Ôn Tĩnh nhìn Lâm Chấp ngã xuống đất, trên mặt hiện lên một nét cười tàn khốc.
Ôn Túc mở to hai mắt, xoay người, cung kính nói: “Sư phụ…”
Ôn Tĩnh gật gật đầu, cười đi ra ngoài.
………..
~~~~~ Ta nói Ngụy Khải đồng hài thoát được thật đáng buồn bực phân cách tuyến ~~~~~
Trên Đông Hải, một trời mênh mang, mưa lớn không ngừng.
Ngụy Khải đứng ở đầu thuyền, sắc mặt không vui. Tất cả mọi chuyện hôm nay, đều không giống như dự kiến của hắn, cuối cùng còn phải rời khỏi Đông Hải bằng cách chạy trối chết như vậy. Nếu chỉ dừng lại như vậy thì hắn còn có thể bình tĩnh được, nhưng sau khi hội họp với Thạch Mật, hắn liền không thể nào ngăn lại lửa giận ức chế của bản thân.
Vốn hắn an bày Thạch Mật canh giữ trên biển, làm tiếp ứng, để phòng ngừa vạn nhất. Mà Tiểu Tiểu rời đảo, bị Thạch Mật chặn đường, đúng là ứng với kế hoạch của hắn. Tất cả vốn đang thuận lợi, nhưng trời lại đột nhiên đổ cơn mưa lớn, làm rối loạn tất cả. Sau đó, lại còn đột nhiên xuất hiện một hắc y nhân che mặt, càng không thể có trong tưởng tượng của hắn.
Nơi này là đại dương mênh mông, không giống như trên đất liền, ai có thể tự mình đi đến mà toàn thân trở ra được? Cho dù cứu được người, thoát được thân, vậy thì tránh khỏi việc lùng bắt như thế nào? Đột nhiên biến mất trên biển?
Nhưng mà, nghi hoặc như vậy, lúc hắn tới trận thuyền của Liêm gia, liền lấy được đáp án. Chung quanh trận thuyền, có hơn mười chiếc thuyền con, đều không phải là chiến thuyền của Liêm gia, cũng không phải là binh lực của Đông Hải. Nhìn kỹ lại, xác nhận là thuyền đánh cá bình thường. Mà trên biển, không ngừng có những chiếc thuyền đánh cá như vậy chạy về hướng trận thuyền, nối đuôi nhau không dứt.
Sau khi Ngụy Khải lên chiến thuyền, một lời cũng không nói, trực tiếp đi về hướng phòng của Liêm Chiêu.
Đám gia tướng định ngăn hắn lại, nhưng nghĩ đến hắn là minh hữu, không tiện vô lễ đánh nhau, cũng chỉ có thể tùy hắn.
Ngụy Khải bước vào phòng, đã thấy Liêm Chiêu ngồi trên sạp, chơi cờ một mình.
Thấy có người tiến vào, Liêm Chiêu ngẩng đầu, nhìn thấy bộ dạng chật vật toàn thân ướt đẫm của Ngụy Khải, hơi hơi nhíu mày, “Ngụy công tử, ngươi đây là…”
“Liêm công tử, tại hạ có một chuyện không hiểu, đặc biệt muốn đến xin chỉ giáo.” Ngụy Khải mở miệng, nói.
Liêm Chiêu tiếp tục chơi cờ, nói: “Mời nói.”
“Tại hạ ở trên Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, gặp được Ngân Kiêu và Quỷ Mối. Theo lý mà nói, trên thuyền có trận thuyền của Liêm gia phong tỏa, đáng ra phải không có người nào có thể ra vào mới đúng. Tại hạ tò mò, hai người này đến bằng cách nào…” Khẩu khí của Ngụy Khải không tốt, gần như chất vấn.
Liêm Chiêu buông quân cờ, ngẩng đầu, nghiêm túc nói: “Ngụy công tử cũng thấy rồi đó. Từ sau ngày hôm trước lui binh, không ngừng có dân chúng Đông Hải tiến đến xin quy hàng. Trận chiến với Đông Hải còn chưa kết thúc, vì đề phòng đả thương dân chúng vô tội, ta liền cho những người dân này ngay lập tức rời khỏi hải vực của Đông Hải… Thời kỳ này, sợ đã có người lẫn vào. Tuy nhiên, Ngân Kiêu và Quỷ Mối đều là tội phạm quan trọng của triều đình. Nếu bọn họ đã đến Đông Hải, nhất định phải bắt. Ngụy công tử không cần lo lắng.”
Ngụy Khải nghe mấy câu này, không khỏi nở nụ cười, “Liêm công tử trạch tâm nhân hậu, đối với ‘dân chúng vô tội’ quả nhiên vô cùng quan tâm.”
“Nói rất đúng.” Liêm Chiêu một lần nữa hạ cờ, nói, “Đúng rồi, Ngụy công tử, lúc trước ngươi tự tiện đi tới Đông Hải, đã gây ra chuyện gì?”
“Cũng không phải chuyện đại sự gì, chỉ là muốn đi thăm thương thế của tiểu sư muội mà thôi. Chỉ tiếc, nàng đã rời đi…” Ngụy Khải nói.
Liêm Chiêu nắm quân cờ trong tay, ngước mắt nhìn Ngụy Khải, “Lời này có ý gì?”
“Nàng rời khỏi Đông Hải, chẳng biết đi đâu.” Ngụy Khải cười cười, “Lại nói tiếp, tiểu sư muội kia của ta ở trong mắt Liêm công tử, có phải là ‘dân chúng vô tội’ hay không?”
Liêm Chiêu đứng dậy, nói: “Sao Ngụy công tử lại nói ra những lời ấy? Nàng là người duy nhất biết Quỷ Sư đang ở nơi nào, là nhân vật có quan hệ mấu chốt với ‘Cửu Hoàng thần khí’. Lại càng không nói, lúc trước nàng trộm đi sơ đồ bày trận, hủy đi trận thuyền của ta. Nếu ta nhìn thấy nàng, sao lại có thể để nàng dễ dàng rời đi.”
Ngụy Khải cười, nhìn Liêm Chiêu, lẳng lặng nghe.
Liêm Chiêu thở dài, nói: “Ngụy công tử, ngươi nói chuyện Ngân Kiêu, Quỷ Mối, lại còn chất vấn ta về việc trấn an dân chúng. Hay là ngươi muốn đem trách nhiệm đổ hết lên đầu ta?”
Ngụy Khải thở dài, “Tại hạ tuyệt đối không có ý này. Chỉ là, tìm kiếm ‘Cửu Hoàng thần khí’ là thánh mệnh của hoàng thượng, nếu thất bại, cả ngươi và ta cũng không chịu nổi tội danh này.”
Liêm Chiêu nhíu mày, một lần nữa ngồi xuống, đem con cờ đang nắm trong tay đặt lên trên bàn cờ.
“Ngụy công tử, ngươi đừng quên, lần này là ngươi tự mình hành động. Cho dù sau này thánh thượng trách tội, Thần Tiễn Liêm gia ta cũng sẽ không cùng ngươi chia sẻ tội danh này.” Khi hắn nói chuyện, vươn tay nhấc lên một con cờ.
Lúc này, Ngụy Khải nở nụ cười, “Tại hạ đã thỉnh giáo xong rồi, không quấy rầy nhã hứng của Liêm công tử nữa. Cáo từ.”
Liêm Chiêu nhìn hắn rời đi, sau đó, quay đầu nhìn ra bên ngoài khoang thuyền. Trong cơm mưa lớn, dân chúng quy hàng đang từng nhóm từng nhóm dong thuyền rời đi. Hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhợt nhạt nở nụ cười.
……..
Ngụy Khải đi đến ngoài cửa, đã thấy Hi Viễn và Thạch Mật đứng cách đó không xa.
“Chuẩn bị thuyền, chúng ta quay về Thần Tiêu phái.” Ngụy Khải mở miệng nói.
Hi Viễn đi đến bên người hắn, có chút không hiểu, “Sao vậy?”
“Hiện tại, thân phận Ôn Tĩnh bị bại lộ, tất nhiên sẽ rời đi. Đông Hải giờ chỉ còn cái xác bên ngoài. Chi bằng quay lại Trung Nguyên, bàn bạc lỹ lại.” Ngụy Khải nói.
Hắn đi lên sàn tàu, nhìn những con thuyền đi tới đi lui trên biển, trong ánh mắt có tia sáng lạnh như băng, “Liêm Chiêu… Ta xem nhẹ ngươi rồi…”
……….
~~~~~~~~~~~~ Ta nói “Nữ chủ đang làm gì” phân cách tuyến ~~~~~~~~~~~~
Tiểu Tiểu mơ mơ màng màng tỉnh lại, phát hiện thấy mình đang ở trong một khoang thuyền nhỏ hẹp. Trên người đã thay xiêm ý bằng vải thô, bọc trong một cái chăn thô tự chế.
Nàng cố gắng hồi tưởng một phen, nhưng thế nào cũng không nhớ được sao mình lại ở chỗ này. Nàng đang nghi hoặc, một đôi vợ chồng già chui vào trong khoang thuyền, thấy nàng tỉnh lại, liền hiền lành hỏi han ân cần.
Lúc này Tiểu Tiểu mới biết, hai vợ chồng này là ngư dân trên biển. Triều đình thảo phạt Đông Hải, bọn họ đã sớm quy hàng. Hiện tại, đang muốn quay về lục địa tạm lánh. Mà nàng, là được một người đưa lên chiếc thuyền đánh cá này, giao cho hai vợ chồng này chiếu cố.
“Hai người có biết là ai đã cứu ta không?” Tiểu Tiểu nhớ đến hắc y nhân che mặt kia, vội vàng hỏi.
Lão nhân lắc đầu, nói: “Từ đầu đến chân người nọ đều che kín, sao có thể nhận ra được a. Hắn chỉ bảo chúng ta đưa ngươi về trung nguyên, trả cho chúng ta bạc mà thôi!”
Dứt lời, liền lấy số bạc đó ra, cho Tiểu Tiểu xem.
Bạc làm sao có thể nói lên thân phận của một người chứ? Tiểu Tiểu đành buông tha. Nếu đã không muốn cho nàng biết mình là ai, tất nhiên là có lý do… Không biết vì sao, chuyện tới nước này, ngay cả sức lực để tìm kiếm lý do nàng cũng không có.
Nàng cố gắng đi ra ngoài khoang thuyền, vừa nhấc đầu. Mưa lớn đã tạnh, trên mặt biển xanh lam, có một dải nước màu hồng.
Nàng nhìn dải nước màu hồng này, ngây người thật lâu.
Đông Hải Thất Thập Nhị Đảo, trận thuyền Liêm gia, Cửu Hoàng thần khí… Tất cả mọi chuyện đã xảy ra, dường như càng ngày càng cách xa nàng, cuối cùng, giống như dải nước hồng kia, biến mất trong tầm mắt của nàng…