Ánh nắng xuyên qua cửa sổ đang mở nhỏ chiếu đến khuôn mặt tuấn tú tà mị kia cùng với khuôn mặt xấu xí đang hôn mê trên giường.
Nam Cung Tuyệt nửa nằm ở trên giường, lấy tay trái nâng dung nhan tuấn mỹ, tay phải nhẹ nhàng vuốt ve dung nhan xấu xí kia: Xem gần, bộ dạng nàng bộ thật đúng là xấu ah! Nhưng là, lại xấu khiến người ta quên không được. Theo tính tình tự tin tùy tiện kia của nàng không nên có khuôn mặt xấu xí như thế! Xấu xí lại có sự tự tin cuồng vọng vô cùng. Thật sự là tổ hợp mâu thuẫn tổ ah! Thế nhưng, trên người nàng, lại chết tiệt hấp dẫn ánh mắt người khác, hấp dẫn người khác đi thăm dò nghiên cứu. Mâu thuẫn a!
Vốn đang lâm vào suy nghĩ của chính mình, hắn đột nhiên bị bàn tay hồng hấp dẫn sự chú ý. Hắn lập tức ngồi xuống, giật mình nhìn bàn tay đã hơi hơi nhiễm hồng.
Tà mâu lập tức nhìn trên khuôn mặt xấu xí có chút hơi mờ của nữ nhân trên giường kia: Thuật dịch dung?!
Nam Cung Tuyệt lập tức đứng dậy, cầm lấy gương mặt đặt trong phòng cùng khăn mặt đi đến bên giường. Rồi sau đó động tác hắn nhanh chóng cầm lấy khăn mặt dùng sức chà lau gương mặt đang dán trên người.
Đem làn nước vốn trong veo đến khi trở nên đục ngầu không chịu nổi, khuôn mặt anh khí* (khí khái anh hùng) luôn trang điểm xấu xí kia liền lộ ra.
PhóVân Kiệt?! Nam Cung Tuyệt giật mình nhìn dung nhan quen thuộc kia. Hóa ra nàng là là Bắc Tương Phó Vân Kiệt. Giờ phút này nàng đã thu hồi tính trẻ con hai năm trước, trở nên anh khí hơn. Hóa ra, mục đích của Phạm Dương Triệt lúc này là đi Nham Thành. Nam tướng Bắc Tương đã muốn liên thủ* (liên kết) rồi . Phó Vân Kiệt lấy thân phận con gái Phó Thục Tiệp một lần nữa trở lại kinh đô, quả thật có thể rời đi phòng bị của hắn cùng với ảnh hưởng của Nam Cung Bình.
Nữ tử?! Tầm mắt dừng trước ngực đang hít thở kia. Tà mâu mang theo thăm dò nhìn chằm chằm trước ngực của nàng. Rồi sau đó, bàn tay lớn hướng trước ngực của nàng tìm kiếm.
Mắt thấy tay hắn sẽ đụng chạm, bàn tay mềm mại chắn ngang trước ngực
Giọng nói suy yếu nhưng là xen lẫn căm phẫn nộ vang lên:“Ngươi muốn làm gì?”
“Ngươi tỉnh!” Nam Cung Tuyệt thu tay, nửa tựa vào bên giường, nói. Hắn một chút cũng không kỳ quái nàng sẽ tỉnh lại. Lấy võ công cao siêu của nàng, cho dù nhất thời sơ suất trúng mê dược, hẳn là rất nhanh sẽ tỉnh lại. Song, nàng tỉnh dậy cũng vô dụng. Hương thơm của cây Mộng Hương còn có một tác dụng chính là trong mùi hương sau khi người tỉnh lại, hai canh giờ thân thể mơ hồ vô lực* (không có sức). Hai canh giờ cũng đủ cho hắn làm rất nhiều chuyện .
Dùng hết khí lực toàn thân, Phó Vân Kiệt giãy dụa nửa đứng dậy, thở dốc tựa vào bên kia giường giác mang theo cảnh giác nhìn nam nhân nguy hiểm trước mắt này, khẽ thở gấp hỏi: “Nam Cung tuyệt, ngươi bắt ta đến mục đích là gì?”
“Nam nhân cướp người đến trên giường có thể vì mục đích gì. Đương nhiên là để hoan hảo.” Trong tà mâu lóe ra tia sáng tình dục.
Tay phải hắn duỗi ra, đem nàng kéo đến bên người, rồi sau đó áp chế thân mình, đem Phó Vân Kiệt cấp đặt ở dưới thân. Tay phải đem bàn tay vô lực đang giãy dụa của nàng cầm lấy, tay trái nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tuấn mỹ đã khôi phục anh khí, đôi môi mỏng gợi lên nói: “Này đem Bắc Tương của Cảnh quốc đặt ở dưới thân, tùy ý chà đạp không biết là tư vị cái gì?”
Trong hai con mắt tà khí kia, nàng nhìn thấy khuôn mặt đã tẩy đi trang điểm xấu xí khôi phục tướng mạo sẵn có của chính mình.
Nam Cung Tuyệt chưa bao giờ ngược đãi bản thân quyết định thuận theo tâm ý của chính mìn,h khi hắn nghĩ là nàng vẫn là nữ nhân xấu xí, hắn đã đối với nàng đặc biệt có cảm hứng. Hiện tại biết “Nàng” hóa ra chính là Bắc Tương Phó Vân Kiệt. Hứng thú này không chỉ có giảm bớt, ngược lại càng bùng cháy thêm. Không biết mùi vị của Phó Vân Kiệt nếm thử sẽ thế nào, so với nam sủng trong phủ có gì khác biệt.
Bởi vì tưởng tượng này, Nam Cung Tuyệt không kiềm nén bản thân nữa. Hắn cầm cằm của nàng, cúi đầu hôn lên môi của nàng, trằn trọc hút, cho đến khi cánh môi ướt át. Hảo ngọt a! Chưa từng có ai chỉ với một cái hôn có thể khiến hắn tâm huyết sôi trào như thế, thân thể sít chặt.
Từ trước đến nay không bạc đãichính mình Nam Cung Tuyệt thuận theo khát vọng của thân thể, bàn tay to vô cùng có kỹ xảo mở miệng nàng. Môi mỏng lưu luyến đôi môi đỏ mọng kia.
Bỗng nhiên, động tác nhiệt huyết ban đầu cứng đờ, toàn thân Nam Cung tuyệt không thể nhúc nhích cứng ngắc tại chỗ. Tà mâu mang theo giật mình nhìn người phía dưới.
Đôi mắt sáng chứa đựng cơn giận dữ của sự lăng nhục, nàng dùng sức đẩy nam nhân trên người, vốn định cho nam nhan dám cả can xâm phạm chính mình một chưởng. Nhưng là, mới vừa rồi vất vả ngưng tụ lại chân khí tán loạn xung quanh. Huyết khí nhanh chóng cuồn cuộn.
“Ô –” Bờ môi đỏ tràn ra máu loãng.
Nam Cung tuyệt sắc mặt khẽ biến, lo lắng mở miệng nói: “Phó Vân Kiệt, ngươi không nên sử dụng chân khí nữa!”
Cưỡng chế huyết khí cuồn cuộn, nàng vội vàng ngồi xuống tĩnh khí, lúc này mới đem chân khí xung quanh ép xuống.
“Phó Vân Kiệt, ngươi cũng quá xằng bậy. Cưỡng chế sử dụng chân khí. rất dễ tẩu hỏa nhập ma.” Nam Cung Tuyệt quở trách. Phó Vân Kiệt này cũng quá xằng bậy. Vọng động chân khí, nhẹ thì kinh mạch tổn thương, trong một tháng công phu không thể khôi được, nặng thì tẩu hỏa nhập ma.
Nếu hiện tại có thể di chuyển, nàng thật sự không ngại đánh gãy hai chân của nam nhân đáng giận này. Nếu không phải nam nhân này xâm phạm chính mình, nàng sẽ xằng bậy sử dụng chân khí sao? Hiện tại cư nhiên không biết xấu hổ trách cứ chính mình. Vô lực tựa vào bên giường, nàng nhẹ nhàng thở gấp, âm thanh phẫn hận nói: “Nam Cung Tuyệt, ngươi thật may mắn hiện tại ta không thể chuyển động. Bằng không, ta nhất định sẽ hung hăng đánh ngươi một trận.”
Toàn thân cứng ngắc, nằm ngửa ở trên giường Nam Cung tuyệt cũng không sợ hãi vì bị uy hiếp, tà mâu lóe ra quang mang sắc dục* (tình dục), nhìn chằm chằm gương mặt tuấn mỹ cho dù tái nhợt cũng chói mắt hấp dẫn nhân ánh mắt kia, cười: “Ngươi cũng nên vui mừng vì bây giờ bổn vương không thể động đậy. Bằng không……” Tà mâu mang theo ánh mắt cuồng nhiệt đánh giá người trước mắt.
Ánh mắt kia giống như muốn đem nàng nuốt sống, làm nàng không được tự nhiên nắm chiếc chăn trong tay che ở trước ngực, mắt sáng lóe ra tức giận:“Nam Cung Tuyệt, ta là nam nhân.”
Tà mâu dừng ở giữa cổ nàng, dừng ở chỗ hơi hơi nhô ra kia, rồi sau đó hắn cười nói:“Là nam hay là nữ có quan hệ gì. Trong phủ của Bổn vương đã có rất nhiều nam sủng và nữ thiếp. Khiến Bổn vương cảm thấy hứng thú là quan trọng nhất.”
Nam sủng?! Nữ thiếp?! Thì ra nam nhân này là người song tính nam nữ đều ăn?! Con mắt sáng mang theo chán ghét: “Nam Cung Tuyệt, ngươi không nên đem ta đánh đồng. Ta chỉ cùng người ta yêu ở cùng một chỗ.”
“Nói như vậy ngươi muỗn cùng Phạm Dương Triệt yên vui sống qua ngày?” Tà mâu thẳng nhìn chằm chằm khuôn mặt anh khí trước mặt hỏi.
Bởi vì hắn hỏi trực tiếp như thế, khuôn mặt anh khí nhiễm một tầng đỏ ửng. Nàng có chút thẹn quá thành giận nói: “Chuyện của ta không cần Vương gia quan tâm.”
Tinh thông* (thông thạo) chuyện nam nữ Nam Cung Tuyệt từ trong phản ứng của nàng liền đoán được “Đáp án”. Thế nhưng đáp án này làm tâm tình đang tốt của hắn bỗng nhiên xấu đi. Bao quanh ngực bị một cỗ xúc động muốn phá hư. Phần xung động này hóa thành châm biếm:“Ha ha a –”
Tiếng cười chói tay rõ ràng đùa cợt kia làm nàng nhíu mày, phi thường không hờn giận nhìn chằm chằm nét mặt tươi cười tùy tiện trước mắt này: “Ngươi cười cái gì?”
Rốt cục Nam Cung Tuyệt ngừng cười, khẽ thở gấp nói:“Bổn vương chính là cười đường đường Bắc Tương của Cảnh quốc tuy rằng bản lĩnh lãnh quân phi phàm, nhưng là đối với chuyện tình như thế lại ngu xuẩn.”
Châm chọc trực diện như thế khiến sắc mặt nàng đột nhiên biến đổi, thân ảnh di động, lấy khửu tay trái khửu để ở hắn ngực, tay phải hóa thành chưởng dứt khoát, định cho nam nhân cuồng vọng này nam một trận giáo huấn hung hăng.
Trên khuôn mặt tà mị không có chút sợ hãi, hắn nhẹ giọng nói: “Phó Vân Kiệt, ngươi có biết nguồn gốc của Phạm gia không? ”
Đôi mắt sáng nhìn chằm chằm tà mâu bình tĩnh lại mang theo đồng tình kia, nàng đứng dậy, buông nam nhân trước mắt ra, âm thanh lạnh lùng nói:“Nói.”
Giọng nói trầm thấp mà lại từ tính trong phòng ngủ vang ra: “Phó Vân Kiệt, ngươi không cảm thấy họ Phạm ở Cảnh Quốc chỉ có một nhà Phạm gia là rất kỳ lạ không? Đó là bởi vì họ Phạm do hoàng đế khai quốc đặc biệt ban cho một hoàng tử lúc đó. Với lý do tuyên bố bên ngoài là làm cho hoàng tử này có thể thành công trở thành cánh tay phụ tá Cảnh Quốc. Trên thực tế……”
Vốn lời nói đang tiếp tục nhưng bị âm thanh xa xa truyền đến đánh gãy:“Tể tướng đại nhân, thỉnh ngài dừng bước. Vương gia đang ở bên trong nghỉ ngơi.”
“Tránh ra. Bổn tướng có Cầm Thiên Kiếm tiên hoàng ngự ban, ai dám ngăn cản bổn tướng.” Giọng nói quen thuộc mà uy nghiêm mang theo chút không cho phép người khác hỏi thăm từ đằng xa truyền đến.
“Triệt!” Trong con mắt sáng lóe ra kinh ngạc, nàng lập tức đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Chân vừa mới bước ra mép giường, một cỗ sức kéo đem nàng ngã về phía sau, rồi sau đó người đè lên trên thân hình thon dài. Dung nhan tà mị áp sát, gần như dán sát mặt của nàng, hơi thở ấm áp lướt nhẹ trên khuôn mặt tuấn tú đang kinh ngạc kia: “Phó Vân Kiệt, ngươi sẽ không cho rằng điểm huyệt ít này khó có thể tồn tại trên người bổn vương đi!”
“Ngươi –” Việc này giống như bị người đùa bỡn phẫn nộ đánh lên đùi khiến nàng căm phẫn nói.
“Điều kiện của Bổn vương chính là tìm kiếm bí mật của Phạm gia. Chỉ cần ngươi tìm được chân tướng này, ngươi cũng sẽ tìm được hai tờ bảo tàng đồ kia. Thuận tiện ngươi cũng có thể thấy rõ ràng khuôn mặt của nam nhân ngươi yêu!” Môi mỏng dường như dán lên môi đỏ mọng của nàng nói.
Vừa dứt lời, cùng với một tiếng nổ “Phanh”. Cửa phòng đóng chặt bị người dùng lực đá văng ra.
Tể tướng Phạm Dương Triệt một thân màu xanh sẫm, khuôn mặt mang theo sự nghiêm túc, bước nhanh vào trong phòng ngủ.
“Vương gia, Tể tướng đại nhân hắn –” Mấy gã người hầu thần sắc kích động tiến vào nói.
Nam Cung Tuyệt lười biếng xoay người, nhân tiện đem Phó Vân Kiệt ở trong lòng lấy sức cương quyết ôm vào lòng, ngăn cách những người không liên quan nhìn thấy bộ mặt thật của nàng. Rồi sau đó hắn xua tay một cái, nói:“Đã biết. Đều đi xuống đi!”
Người hầu nhận mệnh rời đi.
Phòng ngủ to như vậy chỉ còn lại có Phạm Dương Triệt, Nam Cung Tuyệt cùng Phó Vân kiệt.
Con ngươi đen nhìn chằm chằm bàn tay to đang cường ôm nàng, âm thanh Phạm Dương Triệt lạnh lùng nói:“Tấn Vương gia, thỉnh buông vị hôn thê của bổn tướng ra.
“Vị hôn thê?!” Trên khuôn mặt tà mị tuấn tú để lộ ra sự châm chọc: “ Trong lòng Bổn vương chính là vị nam sủng mới nạp của bổn vương.”
Tà mâu mang theo khiêu khích, nhìn khuôn mặt uy nghiêm lạnh lẽo kia nói: “Nói đến thật sự là khéo ah! Nam sủng này của Bắc Tương Phó Vân Kiệt rất giống nhau ah!”
Trong con ngươi đen hiện lên tinh quang. Không có mặt nạ che đậy môi mỏng bỗng nhiên gợi lên dáng tươi cười.
Một cỗ cảnh giác bản năng làm Nam Cung Tuyệt muốn tìm tòi nghiên cứu người trong lòng. Nhưng là đã quá muộn. Bỗng nhiên, một cỗ đau đớn kinh khủng từ bụng truyền đến. Cuối cùng đập vào mắt chỉ là gương mặt tuấn mỹ bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên kia.
“Triệt –” Đẩy nam nhân bất tỉnh nửa đè trên người ra. Nàng mang theo nụ cười vui sướng đứng dậy, rời khỏi giường lớn.
Nhìn khuôn mặt mong đợi đã tẩy đi trang điểm xấu xí, khôi phục gương mặt vốn anh khí, trong đôi mắt đen hiện lên tinh quang.
Nhìn thấy người mình trông mong tới, tâm kéo căng cuối cùng cũng buông xuống. Mỏi mệt nhanh chóng tập kích, làm hai chân của nàng rốt cuộc chống đỡ không được. Thân hình ngã về phía.
Phạm Dương Triệt vội vàng bước nhanh lên, bàn tay to duỗi ra, tiếp được thân hình yếu ớt của nàng.
Nhẹ dựa vào vòm ngực quen thuộc kia, nghe được hơi thở riêng biệt trên người hán, nàng khẽ thở dài:“Ta biết ngươi sẽ đến.”
Lời nói thầm toàn tâm toàn ý kia khiến đôi mắt đen mở lớn, rồi sau đó hơi khép lại. Hắn dùng lực ôm, đem nàng ôm gắt gao, giọng nói xin lỗi nói :“Kiệt, thực xin lỗi! Ta đã tới chậm.”
“Triệt, chúng ta rời khỏi nơi này đi!” Nàng một chút cũng không muốn ở lại trong này nữa. Mới vừa rồi giọng nói châm biếm đùa cợt của Nam Cung Tuyệt giống như vẫn ở bên tai. Điều này làm lòng của nàng không thể bình tĩnh được.
“Uh.” Hắn cầm lấy áo choàng bên cạnh, phủ lên trên người, che khuất khuôn mặt của nàng. Rồi sau đó ôm lấy nàng rời khỏi