• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Nguyệt Quang cả người run rẩy gỡ bàn tay đang nắm lấy cậu của Y Đức Lôi ra, cúi đầu nhỏ giọng nói: “Cảm ơn ngươi.” Cậu lúc này chỉ muốn rời khỏi đây, không làm gì nhiều mà xoay người định đi.

Y Đức Lôi hơi nhíu mày, cũng không ngăn cản cậu rời đi, khẽ búng ngón tay, Lam Ưng đậu trên vai bay lên trời kêu to một tiếng, ba người bỗng nhiên từ trong bụi cây nhảy ra vây lấy Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang nội tâm cả kinh, xoay người nhìn Y Đức Lôi hỏi: “Anh rốt cục là muốn làm gì?” Cậu không hiểu, vì sao người này cứu cậu rồi lại muốn bắt cậu, cậu thật sự chịu đủ rồi! Áp lực những ngày gần đây đã khiến cậu chịu đủ rồi. Vì sao bọn họ lại không chịu buông tha cho cậu? Để cậu có thể hoàn hảo qua hết hai năm học ở trường không được sao?

“Không có gì, chỉ mong cậu có thể theo tôi trở về một chuyến. Chúng ta có chút chuyện cần nói rõ ràng.” Y Đức Lôi khẽ cong môi mỉm cười, vươn tay để Lam Ưng đậu lên cánh tay y, nhẹ nhàng bâng quơ nói với Hạ Nguyệt Quang.

“Tôi không quen anh.” Hạ Nguyệt Quang nhíu mày, nghĩ muốn rời đi, nhưng lại bị ba nam nhân vây chặt, hơn nữa bọn họ tựa hồ không phải học sinh ở đây, vì bọn họ đều mặc Tây trang.

Y Đức Lôi không thèm nhắc lại, xoay người rời đi. Ba tên kia thấy thế, lập tức lôi ra chiếc khăn trắng bịt miệng Hạ Nguyệt Quang còn chưa kịp phản ứng.

Hạ Nguyệt Quang nhất thời bất lực hít vào mùi hương bất minh trên tấm khăn, giãy dụa vài cái, lập tức hôn mê ngã xuống đất, ba tên nam nhân kia liền lôi ra sợi dây thừng, đặt hai tay Hạ Nguyệt Quang ra sau lưng trói lại, rồi mời khiêng cậu đi khỏi bụi cây.

Lúc Hạ Nguyệt Quang tỉnh lại đã là buổi tối. Cậu không thoải mái khẽ rên một tiếng, mũi còn ngửi thấy một mùi hương gay mũi. Mở to mắt nhìn bốn phía, phát hiện mình bị vứt trong một căn phòng rộng lớn. Nơi này giống như phòng làm việc thời xưa ở châu Âu. Cậu nằm dưới cái bệ cao, trên mặt đất còn trải thảm xanh lam, mà trên cầu thang có một chiếc ngai vàng lớn màu đen, hai bên trái phải đều có một chiếc ghế tựa bạc tinh xảo, phía trên cậu là một chiếc đèn thủy tinh, từ mép đèn thủy tinh bắt đầu, treo bốn dải sắt dài mảnh, xung quanh còn rất nhiều bức tượng kỵ sĩ giáp sắt đứng ở hai bên tường trước mặt, khiến cho người ta có loại lỗi giác như đang tiến vào thời kỳ Châu Âu.

Lúc cậu đang mê mẩn nhìn, tiếng bước chân thong thả thu hút sự chú ý của cậu, cậu cố gắng gượng dậy quay đầu nhìn về phía cửa, đi phía đầu là người bắt cậu về đây – Y Đức Lôi, đi theo sau y là…. anh họ?!

Y Đức Lôi ngay cả liếc cũng không thèm liếc Hạ Nguyệt Quang một cái tiêu sái ngồi lên ngai vàng, Lam Ưng bay theo bên cạnh chờ y ngồi xuống, liền đậu lên vai y, hai con ngươi xanh lam sáng ngời hữu thần nhìn về phía trước, quả thực cực kỳ giống chủ nhân của nó.

Hạ Ức Vân vội vàng đi đến bên Hạ Nguyệt Quang ngồi xổm xuống, lo lắng thay cậu cởi bỏ dây trói, vừa lo vừa giận nói: “Em họ, em thực không nên chọc vào hai người kia. Chuyện này anh thực sự không giúp được em, hy vọng Y Đức Lôi sẽ không làm khó dễ em.”

“Anh họ, sao anh lại ở đây? Em còn cho rằng anh mất tích. Đây là đâu? Vì sao anh ta lại bắt em tới đây?” Hạ Nguyệt Quang bắt lấy người thân vất vả mới gặp được duy nhất có thể dựa vào ở nơi đây của cậu, lại không biết vì sao mình bị bắt đến đây. Vì sao lời anh họ nói cậu nửa câu nghe cũng không hiểu? Y đang nói gì vậy?

“Em đừng hỏi, đợi lát nữa Y Đức Lôi hỏi gì em liền ngoan ngoãn trả lời, như vậy có thể bớt chịu đau khổ hiểu không?” Hạ Ức Vân lo lắng dặn dò Hạ Nguyệt Quang ở trước mắt khiến người ta lo lắng, vỗ vỗ vai cậu rồi đi tới bên cạnh Y Đức Lôi.

Hiểu cái gì? Cậu mạc danh kỳ diệu bị bắt tới đây, anh họ nói với cậu một đống lời khó hiểu, cậu thật sự không biết người tên Y Đức Lôi kia bắt cậu đến đây là có việc gì nha! Hạ Nguyệt Quang khẽ động thân mình yếu ớt định đứng lên, nhưng lại vô lực ngã xuống đất, thử thêm vài lên, cơ thể vẫn không theo sự khống chế của cậu mà hư nhuyễn không thôi, cậu đành từ bỏ chống đỡ nửa người ngồi trên mặt đất.

Y Đức Lôi lạnh lùng nhìn Hạ Nguyệt Quang không ngừng giãy dụa định đứng lên, lười biếng tựa tay vào một bên tay cầm, chống cằm hỏi: “Nghe nói cậu vứt bỏ Hi Ân cùng Hỏa Tư có phải không?”

Hạ Nguyệt Quang cả người cứng đở ngẩng đầu nhìn Y Đức Lôi, quay đầu nói: “Đây là chuyện của tôi, không cần người ngoài như anh quan tâm!”

Hạ Ức Vân đứng bên Y Đức Lôi vừa nghe Hạ Nguyệt Quang lớn mật trả lời như thế, lập tức muốn thay cậu giải thích, lại bị Y Đức Lôi vươn tay ngăn lại. Thật sự không có cách nào, y đành phải tránh sang một bên hy vọng Hạ Nguyệt Quang đừng nói mấy lời bất kính nữa.

“Người ngoài? Nói thực hay, cậu biết tôi là ai sao?” Y Đức Lôi cảm thấy thú vị mà nhướn mi, vuốt ve cổ Lam Ưng hỏi Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang không cố sức nhắm mắt lại, “Tôi cần biết anh là ai sao? Anh vô duyên vô cớ bắt tôi tới đây tột cùng là vì cái gì? Nói thẳng mục đích của anh ra đi, đứng lôi thôi nữa! Tôi không muốn lãng phí thời gian!” Cậu khó chịu nhất loại người thích nói chuyện mang ẩn ý! Cậu cũng không phải bọn họ, sao đoán được bọn họ nghĩ cái gì!

Hạ Ức Vân thở dốc vì kinh ngạc, trong lòng không khỏi vì em họ thân yêu của y mà chảy mồ hôi lạnh. Nếu không phải Y Đức Lôi hôm nay tâm tình tốt, em họ y rất có thể đã vì lời nói vừa rồi mà bị làm nhục đến chết rồi!

Y Đức Lôi mỉm cười đứng lên, đi xuống cầu thang đến trước mặt Hạ Nguyệt Quang, cúi nửa người nâng cằm cậu nói: “Cậu rất thú vị, khó trách hai người bọn họ lại coi trọng cậu, ngay cả tôi cũng cảm thấy hứng thú với cậu!”

Hạ Nguyệt Quang ghê tởm đẩy tay Y Đức Lôi ra. Gần đây xảy ra nhiều chuyện, làm cậu phi thường không thể chấp nhận sự đụng chạm của người khác. Cậu chán ghét bản thân vô lực như thế này, chán ghét những người muốn cường bạo cậu, càng chán ghét cái tên nhìn thấu người khác trước mắt! Chán ghét y nhắc đến cái tên làm cậu thương tâm, tất cả những thứ này, cậu chịu đủ rồi! Có thể để cậu không nhớ đến những chuyện đau lòng đó được không? Để cậu bình yên sống một ngày có được không?

Y Đức Lôi rút bàn tay bị đẩy ra về, đứng thẳng người từ trên cao nhìn xuống Hạ Nguyệt Quang, “Được! Tôi sẽ không nhiều lời mà nói thẳng mục đích của tôi ra vậy! Tôi hy vọng cậu trở lại bên cạnh bọn họ, chuyện này hẳn là rất dễ làm đi?”

Hạ Nguyệt Quang dao động, buồn bực nói: “Tôi có trở về hay không liên quan gì đến anh. Anh thật sự khó hiểu!” Cậu đã quyết định không trở về bên Hi Ân hay Hỏa Tư, cậu đều là vì tốt cho bọn họ! Không muốn bọn họ vì cậu mà đánh nhau, chẳng lẽ như vậy là sai sao?

Y Đức Lôi thu lại ý cười, nắm cổ áo Hạ Nguyệt Quang nhấc cả người cậu lên, lạnh lùng nói: “Nghe đây! Tôi năm lần bảy lượt tha thứ cho cậu, không có nghĩa cậu có thể làm càn! Tôi muốn cậu qua trở về bên bọn họ! Cậu tốt nhất ngoan ngoãn nghe lời, nếu không tôi sẽ không quan tâm Hỏa Tư là đường đệ của tôi, lập tức đem cậu ném cho đám tù nhân trong ngục, xem bọn họ làm gì với cậu!”

Hạ Nguyệt Quang hô hấp có chút khó khăn giữ lấy bàn tay đang nắm áo cậu, có chút kinh ngạc nhìn Y Đức Lôi, không chịu khuất phục hét: “Như vậy cũng tốt! Tốt nhất để tôi chết đi! Tôi cũng không muốn đối mặt với mấy người! Tôi hận các người! Vì sao cứ bắt tôi phải ra quyết định! Tôi cũng rất đau khổ mà! Chẳng lẽ các người không thể buông tha tôi sao?”

Hạ Nguyệt Quang nói xong, không khỏi ủy khuất mà rơi lệ. Cậu thật sự quá mệt mỏi, liên tục suýt bị cường bạo, trong lòng tích trữ nhờ nhung mãnh liệt, nhưng lại không dám đối mặt. Y nghĩ cậu không muốn trở lại bên cạnh Hi Ân cùng Hỏa Tư sao? Cậu là không dám nha! Cho dù mỗi ngày đều tưởng nhớ bọn họ, cậu vẫn không dám đi gặp mặt bọn họ, bởi vì cho dù cậu trở lại bên cạnh ai, cũng sẽ khiến người còn lại bị thương tổn! Cậu không muốn tạo nên kết cục đó, vì sao bọn họ không chịu hiểu?

Từng giọt nước mắt của Hạ Nguyệt Quang rơi xuống mu bàn tay của Y Đức Lôi, nội tâm lo lắng, buông tay thả Hạ Nguyệt Quang xuống, vẻ mặt cổ quái nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Hạ Nguyệt Quang, ngồi xuống bên cạnh lau nước mắt cho cậu.

Áp chế dao động trong lòng, nâng khuôn mặt đang khóc của Hạ Nguyệt Quang thận trọng nói: “Cậu nghe cho kỹ, Hi Ân và Hỏa Tư là hai trợ thủ đắc lực của tôi. Tôi không hy vọng bọn họ vì cậu mà bỏ bê công việc tôi phần phó. Bởi vì cậu, cổ phiếu trong nước không biết đã tụt đến mức nào, không chỉ có tôi bị tổn thất, mà ngay cả vương vị của Hỏa Tư có giữ được hay không cũng là vấn đề. Cậu có biết mọi chuyện nghiêm trọng đến mức nào không? Đừng để bọn họ vì cậu, mà mất đi quyền thế vốn có thể có được của mình.”

Hạ Nguyệt Quang nhìn Y Đức Lôi hồi lâu, nghẹn ngào hỏi: “Anh rốt cuộc là ai?”

“Trông cậu cũng mệt mỏi rồi, trước hết đi xuống hảo hảo nghỉ ngơi đi! Hi vọng cậu sẽ nghĩ chi kỹ, đừng để vì sự ích kỷ của bản thân mà hại đến người khác.” Y Đức Lôi không trả lời câu hỏi của Hạ Nguyệt Quang, đứng lên lướt qua cậu nói.

Hạ Ức Vân vội vã nâng Hạ Nguyệt Quang dậy, buồn bực nói: “Cái đồ ngốc này! Cư nhiên loạn chống đối Y Đức Lôi, may mà tâm tình anh ta hôm nay không xấu, bằng không anh ta thực sự sẽ vứt em cho kẻ khác!”

“Anh ta rốt cuộc là ai vậy?” Hạ Nguyệt Quang lau nước mắt trên mặt, giọng khàn khàn hỏi Hạ Ức Vân, tuy vừa rồi có nghe thấy y nói Hỏa Tư là đường đệ của y, nhưng cậu chưa từng nghe nói qua Hỏa Tư có đường ca nha!

“Anh là đường ca của Hỏa Tư. Tính tình âm trầm cổ quái giống hệt Hỏa Tư, nếu nói Hỏa Tư là người có thể kiểm soát vương thất, thì anh ta chính là người có thể kiểm soát Hỏa Tư. Không chỉ như vậy, những người mang huy hiệu kim cương ở đây đều là thủ hạ của anh ta, chỉ là bọn họ không biết thôi. Em có biết điều này có nghĩa là gì không? Anh ta chính là người có thể lay động cả thế giới này!” Hạ Ức Vân kéo Hạ Nguyệt Quang ra hành lang bên ngoài, giải thích với cậu.

Hạ Nguyệt Quang không hiểu lắm gật gật đầu, dừng chân giữ lấy Hạ Ức Vân, có chút do dự hỏi: “Anh…. Anh họ…. Anh…. Anh gần đây chạy đi đâu vậy? Em tìm anh rất lâu đó!”

Hạ Ức Vân xoay ngươi nhìn Hạ Nguyệt Quang hồi lâu, buông tiếng thở dài nói: “Nguyệt Quang….. Có lúc anh thực ghen tị với em. Em là một người đặc biệt, dễ dàng có thể hấp dẫn người khác thích em, thậm chí không tiếc tiền bạc mà muốn có được em. Em thật sự rất được ông trời ưu ái, anh lại không may mắn như em. Thời gian ở trong Lam Bảo, anh chỉ là công cụ phát tiết dục vọng của Y Đức Lôi. Em nên quý trọng những người yêu mình em biết không? Thứ em cho rằng là tốt cho bọn họ, không nhất định là thật sự tốt cho bọn họ. Tin tưởng anh họ, sự động viên của em mới thực sự là thứ bọn họ cần.”

“Anh họ….”  Hạ Nguyệt Quang nắm chặt tay Hạ Ức Vân, cậu cho tới bây giờ chưa từng thấy anh họ suốt ngày vui vẻ lộ ra vẻ mặt như vậy. Cậu không biết anh họ rốt cuộc cùng Y Đức Lôi gặp gỡ như thế nào, nhưng anh họ như vậy làm cậu không chịu nổi, cũng rất đau lòng.

Hạ Ức Vân mỉm cười trấn an vuốt ve mái tóc Hạ Nguyệt Quang, có chút lo âu nói: “Em phải sớm nghĩ kỹ, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi đây, nếu không Y Đức Lôi có thể sẽ giống Hỏa Tư Hi Ân, mê mẩn em. Đến lúc đó cho dù em muốn trở lại bên cạnh bọn họ, Y Đức Lôi cũng sẽ không buông em ra, hiểu không?”

Hạ Nguyệt Quang lắc lắc đầu, mang theo khóc âm nhàn nhạt ngẩng đầu đối mặt với Hạ Ức Vân đang nhìn cậu nói: “Anh họ, anh nói bậy gì vậy? Em căn bản không có tốt như lời anh nói. Lúc trước khi em thích Hỏa Tư, còn thề thốt chân thành rằng sẽ chỉ ở bên cạnh anh ấy, nhưng rồi em lại thích Hi Ân. Em cảm thấy thực có lỗi với Hỏa Tư, cũng có lỗi với Hi Ân. Vừa thấy bọn họ vì kẻ tồi tệ như em mà bất hòa, em liền cảm thấy tự trách, cho nên em mới rời khỏi bọn họ, hy vọng bọn họ có thể đừng vì em mà xích mích.”

Hạ Ức Vân đau lòng ôm lấy Hạ Nguyệt Quang, động viên nói: “Em một chút cũng không tồi tệ đâu! Chỉ là vì em quá ôn nhu, không muốn nhìn người khác đau khổ, mới khiến mình lâm vào tình thế này. Nhưng em không có sai, yêu một người vốn là ích kỷ. Em không phải thánh nhân, phạm phải sai lầm như vậy cũng không phải tội lỗi, chỉ cần em thật sự thích bọn họ là được rồi. Em nếu cho rằng mình là kẻ tội đồ, vẫn thì hảo hảo ở bên cạnh bọn họ, dùng tình yêu ngang bằng đáp trả bọn họ, như vậy không phải tốt lắm sao?”

“Anh họ….” Hạ Nguyệt Quang run rẩy tựa vào lòng Hạ Ức Vâ khóc, thật sao? Dùng tình yêu ngang bằng đáp trả bọn họ sao? Nhưng bọn họ sẽ nguyện ý cùng nhau chia sẻ cậu sao?

“Được rồi, đừng khóc, về phòng nghỉ ngơi một chút nhé??” Hạ Ức Vân ôn nhu ôm Hạ Nguyệt Quang đang thút thít khóc vào một căn phòng khách rộng lớn nói với cậu.

“Anh họ anh ở đâu? Anh không ở lại cùng em sao?” Hạ Nguyệt Quang kéo tay Hạ Ức Vân hỏi.

Hạ Ức Vân vỗ vỗ mu bàn tay của Hạ Nguyệt Quang, cười ha ha nói: “Không được! Anh còn phải bồi Y Đức Lôi!”

Hạ Nguyệt Quang có chút thất vọng nhìn Hạ Ức Vân. Thật vất vả mới gặp được anh họ, không ngờ y lại không thể ở lại cùng cậu được. Cậu thực nhờ ngày trước nằm trên giường cùng anh họ tâm sự. Anh họ có thể nói là người hiểu cậu nhất!

“Được rồi! Đừng làm vẻ mặt luyến tiếc như thế! Cùng lằm thì tối nay anh tới tìm em được không?” Hạ Ức Vân cười hì hì ôm Hạ Nguyệt Quang một cái, vuốt vuốt tóc cậu cười nói.

“Vậy anh nhất định phải tới đó!” Hạ Nguyệt Quang lộ ra nụ cười thoải mái nhất trong mấy tháng nay, áp lực trong lòng cũng biến mất, vui vẻ nắm tay Hạ Ức Vân chờ mong.

Hạ Ức Vân gật gật đầu, mỉm cười vẫy tay với Hạ Nguyệt Quang, xoay người rời đi, thuận tay đóng cửa lại.

Hạ Nguyệt Quang nhìn bốn phía, đến trước tủ quần áo mở cửa tủ ra, bên trong có vài bộ quần áo có thể thay được, hẳn là bọn họ chuẩn bị cho cậu, cúi đầu nhin quần áo có chút dơ bẩn trên người mình, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ đi vào phòng tắm, cởi đồ tắm rửa thân thể có chút dính bẩn của mình, thay vào bộ quần áo sạch sẽ lấy ra lúc trước, ra khỏi phòng tắm rồi leo lên giường nằm.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay thực nhiều, nhiều đến mức làm cậu trở tay không kịp, nhưng cũng làm cậu nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, áp lực trong lòng biến mất, mệt mỏi cũng theo đó mà tập kích cậu, kéo chăn ở bên cạnh, trước nghĩ ngơi một chút đi.

=. =. =. =. =

Ban đêm, côn trùng bên ngoài kêu râm ran không ngừng. Cửa sổ chưa đóng bị gió đêm thổi vù vù làm rung động, tấm màn cũng bị thổi mà bay bay trong không trung. Trong phòng một mảng tối đen, chỉ có tiếng hít thở của người đang ngủ say trên giường.

Gió lạnh lại thổi vào, Hạ Nguyệt Quang đang ngủ say cũng bị đánh thức. Cậu dụi mắt xốc chăn lên xuống giường, đem cánh cửa sổ đang mở rộng đóng lại, xoay người định leo lên giường ngủ tiếp, lại thấy có người ngồi ở ghế bên cạnh giường, dọa cậu vội vàng lùi vào góc tường.

“Anh là ai?” Hạ Nguyệt Quang hỏi người không nhìn rõ mặt kia.

“Đây là lần thứ hai cậu hỏi tôi câu này.” Giọng nói trầm thấp giàu từ tính cảu Y Đức Lôi vang lên, cặp mắt đen sáng ngời nhìn Hạ Nguyệt Quang, giống như muốn nhìn thấu cậu.

Hạ Nguyệt Quang bị nhìn chằm chằm mà cảm thấy áp lức, nhớ đến lúc cậu mới gặp Hỏa Tư cũng có cảm giác như vậy. Thật không hổ là anh em, cá tính thực sự có nhiều điểm tương tự!

Y Đức Lôi đứng lên, đến trước mặt Hạ Nguyệt Quang hỏi: “Sao không nói? Không có gì để nói sao?”

“Anh đến đây có chuyện gì? Là muốn nghe câu trả lời của tôi sao?” Hạ Nguyệt Quang thấy y tựa lại gần, muốn tránh đi, nhưng lại không có nơi có thể cho cậu trốn, đành phải đứng đó tùy ý y lại gần hỏi.

“Không có việc gì, chỉ là tò mò vì sao bọn họ lại mê mẩn cậu đến như vậy. Bọn họ cũng không phải là tên ngốc vì tình yêu mà xúc động, nhưng cậu lại khiến bọn họ mất đi lý trí đến mức này, nên tôi thấy thực kỳ quái, muốn xem xem cậu rốt cuộc là làm thế nào khiến bọn họ điên cuồng vì cậu.” Y Đức Lôi vuốt ve mặt Hạ Nguyệt Quang hỏi, hai mắt nhìn cậu, muốn từ vẻ mặt của cậu nhìn ra manh mối.

Hạ Nguyệt Quang đẩy tay y ra, lãnh đạm nói: “Tôi không có loại mị lực này.”

Y Đức Lôi nhíu mày, bỗng nhiên nâng cằm Hạ Nguyệt Quang lên nói: “Cậu có! Ít nhất ánh mắt bướng bỉnh kia của cậu thực hấp dẫn tôi, còn có nụ cười của cậu, rất có tác dụng làm yên lòng người khác, thực đặc biệt….”

Chuông cảnh báo trong lòng Hạ Nguyệt Quang rung lên, cậu vội vàng gạt tay Y Đức Lôi sang một bên, “Tôi phải nghỉ ngơi. Phiền anh đi ra ngoài được không?”

Y Đức Lôi trầm mặc một hồi, quay lại ngồi xuống chiếc ghế vừa nãy ngồi, chống cằm nói: “Cậu nghỉ ngơi đi. Tôi ngồi đây suy nghĩ chút chuyện.”

Hạ Nguyệt Quang tuy rất muốn kêu y cút ra, nhưng dù sao nơi này cũng là tòa thành của y, cậu chẳng qua là người ngoài, nào có tư cách kêu chủ nhân cút đi, đành phải không để ý tới y mà tiếp tục ngủ.

Y Đức Lôi tựa lưng vào ghế nhìn bóng lưng Hạ Nguyệt Quang, ánh mắt có chút phức tạp. Y vươn tay xoa nhẹ ngực mình. Loại cảm giác này trước nay chưa từng có, thực nóng, tim đập thực nhanh, phảng phất có một cổ nhiệt chảy qua. Không thể phủ nhận, cảm giác này làm y thấy hưng phấn, còn chưa từng có, mới làm y thấy kỳ lạ. Y muốn biết tại sao mình lại có cảm giác này với người trước mắt.

Nghe tiếng hít thở dần vững vàng của Hạ Nguyệt Quang, Y Đức Lôi nhẹ nhàng đứng lên, ngồi lại bên giường, vươn tay vuốt ve người đang ngủ say trước mắt, phát hiện cậu ngoại trừ có một khuôn mặt xinh đẹp ra, trên người cậu cơ hồ còn ẩn giấu rất nhiều thứ mà y không biết. Y muốn biết rõ, muốn hiểu rõ người trước mắt rốt cuộc còn có mặt nào không muốn người ta biết.

Dưới tay là xúc cảm cực kỳ mềm mại, không giống như những người y từng chạm qua, giống như tên cậu vậy, cả người cậu mềm đến lạ lùng, ngay cả nụ cười cậu lộ ra lúc nói chuyện với Hạ Ức Vân, cũng có chứa cảm giác ôn nhu.

Ánh trăng từ ngoài cửa sổ hắt vào trong phòng, Y Đức Lôi lần đầu tiên trong đầu có ý niệm muốn tìm hiểu một người, muốn hiểu rõ người trước mặt, muốn hiểu rõ…. Cậu dùng loại tâm tình gì khi khóc nói với y những lời đó…..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK