• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm qua có lẽ là giấc ngủ an ổn nhất của Hạ Nguyệt Quang, áp lực mấy tháng qua làm cậu thấy mệt mỏi. Gặp lại Hạ Ức Vân, tâm tình cậu cuối cùng cũng có thể thoải mái một chút, cũng nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện. Có lẽ cậu thật sự nên đi tìm bọn Hỏa Tư nói rõ một chút, không thể để bọn họ vì cậu mà tiếp tục suy sụp. Anh họ nói rất đúng. Điều cậu rằng là tốt cho bọn họ, không nhất định thật sự tốt cho bọn họ. Đây chỉ là lựa chọn để trốn tránh của cậu.

Hạ Nguyệt Quang nằm trên giường hồi lâu, nhìn về chỗ Y Đức Lôi hôm qua ngồi, xốc chăn lên đi xuống giường, đi vào phòng tắm rửa mặt chải đầu, đem quần áo trên người sửa sang lại một chút, tính toán bây giờ phải đi tìm bọn Hỏa Tư. Cậu đi đến trước cửa định mở cửa ra, lại không sao mở được, trong lòng cả kinh, cậu thử vài lần, cũng không thể nào mở được.

Đây…. Đây là có chuyện gì? Cái tên Y Đức Lôi kia không phải muốn để cậu trở về bên cạnh bọn Hỏa Tư sao? Sao y lại thay đổi chủ ý nhốt cậu trong nay?

“Có ai không? Mở cửa ra!” Hạ Nguyệt Quang tức giận liều mạng đập cửa, tức giận vừa đá vừa đạp, cửa thế nhưng kiên cố đến mức một chút rung động cũng không có.

Hạ Nguyệt Quang nhìn trái phải bốn phía, mới phát hiện cửa sổ cũng bị khóa, cậu căn bản không cách nào thoát khỏi đây được. Tên Y Đức Lôi kia tốt cùng muốn làm cái gì? Lúc muốn cậu trở lại bên cạnh Hỏa Tư, lúc lại nhốt cậu trong này, thực khó hiểu!

Đang lúc Hạ Nguyệt Quang tức giận không thôi, từ ngoài truyền vào tiếng xích sắt khẽ động, cửa liền như vậy mà mở ra, đi vào là Y Đức Lôi. Trên tay y còn có một khay đồ ăn, cũng không quan tâm đến ánh mắt phẫn hận của Hạ Nguyệt Quang, cứ như vậy lướt qua cậu đi đến chiếc ghế bên ngồi xuống.

“Anh đến tột cùng là muốn làm cái gì? Vì sao lại khóa cửa không cho tôi ra ngoài?” Y là có ý gì? Muốn biến cậu thành tù nhân sao? Cậu nhớ rõ mình hình như đâu có trêu gì vào y đâu? Thật sự là một tên quái nhân!

Y Đức Lôi đem khay thức ăn đặt sang một bên, chống cằm nhìn vẻ tức giận của Hạ Nguyệt Quang, mỉm cười nói: “Vì tôi muốn tìm hiểu cậu.”

Hạ Nguyệt Quang không dám tin trừng lớn mắt nhìn Y Đức Lôi bề ngoài có nét giống Hỏa Tư, “Tôi tuyệt đối không muốn cho anh tìm hiểu! Nhanh thả tôi ra!” Đồ thần kinh! Quả thực là điên rồi! Tối hôm qua còn mạc danh kỳ diệu chạy tới phòng cậu nói muốn suy nghĩ, hiện tại lại mạc danh kỳ diệu nhốt cậu lại, còn nói cái gì mà muốn tìm hiểu cậu. Kỳ quái!

“Cậu là người đầu tiên dám nói chuyện với tôi như vậy! Ngay cả anh họ cậu cũng không dám nói với tôi như vậy, cậu thật sự khiến tôi thấy hứng thú….” Y Đức Lôi đứng lên, đi về phía Hạ Nguyệt Quang mỉm cười nói.

“Thật sao? Vậy thì xin lỗi, tiiu một chút hứng thú với anh cũng không có. Tôi muốn rời đi.” Hạ Nguyệt Quang nói xong, xoay người định rời đi, lại bị Y Đức Lôi giữ lại.

Không đợi Hạ Nguyệt Quang phản kháng, Y Đức Lôi cúi đầu hôn lên phiến môi mềm mại kia, đầu tiên là nhẹ nhàng liếm mút, sau mới bá đạo tiến vào miệng cậu đùa giỡn.

Hạ Nguyệt Quang muốn quay đầu tránh né nụ hôn của Y Đức Lôi, nhưng lại bị y giữ gáy không cho động đậy, cậu đành hà miệng dùng sức cắn môi Y Đức Lôi, thừa dịp y đau đớn buông cậu ra, nhanh cầm chiếc ghế bên cạnh ném về phía y, vội vã chạy khỏi phòng.

Đồ điên! Còn dám loạn hôn cậu! Hạ Nguyệt Quang vừa tức vừa bực dùng ống tay áo lau miệng mình, quay đầu thấy Y Đức Lôi mặt mày xanh mét đuổi theo. Cậu sợ hãi liều mạng chạy, dọc đường đụng phải không ít người hầu.

Thật vất vả mới chạy khỏi Lam Bảo, đến trước cửa lớn Lam Bảo, nhưng trước cửa lại có một đống bảo vệ trông coi, làm cậu không biết nên chạy đi đâu mới tốt.

Mắt thấy đám người Y Đức Lôi phái đi đang đuổi về phía cậu, lúc Hạ Nguyệt Quang đang không biết nên làm gì, cả người bỗng nhiên bị kéo lại, nhìn kỹ, người lôi kéo cậu là Hạ Ức Vân.

“Anh họ!” Hạ Nguyệt Quang kinh hỉ nắm chặt tay Hạ Ức Vân kêu.

“Đồ ngốc nhà em! Anh không phải bảo em đừng để anh ta chú ý sao?” Hạ Ức Vân giận mắng Hạ Nguyệt Quang, kéo cậu trốn vào một căn phòng chứa đồ trong Lam Bảo.

“Em không có nha! Là anh ta mạc danh kỳ diệu nói muốn tìm hiểu em đó chứ!” Hạ Nguyệt Quang lắc lắc đầu giải thích với Hạ Ức Vân, cậu cũng không muốn chọc vào y nha!

Hạ Ức Vân thở dài vỗ vỗ vai Hạ Nguyệt Quang, nhẹ giọng nói: “Quên đi! Em khiến anh chú ý cũng là bình thường. Em phải nhanh chân chạy về chỗ Hỏa Tư. Anh sẽ làm anh ta buông tha em. Dù sao hai người quen biết chưa lâu, mà anh ta lại là người quyền cao chức trọng. Anh ta sẽ không vì em mà từ bỏ quyền lợi vốn có, nhưng nếu em bị anh bắt về, điều này có thể sẽ không chắc chắc nữa.”

Hạ Nguyệt Quang nghe đến ngây người, cậu thật sự có mị lực lớn đến vậy sao? Cậu vẫn nên nghe lời anh họ mà ngoan ngoãn trở về bên Hỏa Tư sẽ an toàn hơn. Cậu một chút cũng không muốn ở lại đây, nơi này khiến cậu thấy rất nguy hiểm. Cậu mới không quan tâm Y Đức Lôi kia có bao nhiêu quyền thế! Cũng không quan tâm y là ai của Hỏa Tư, cậu bây giờ chỉ muốn trở về bên cạnh Hỏa Tư.

“Đến, em từ đây đi ra. Ở đây có bụi hoa, đẩy bụi hoa này ra, em sẽ nhìn thấy một cánh cửa nhỏ, từ đó em có thể đi ra ngoài. Nhớ kỹ phải đi về hướng đông, như vậy là có thể đến Hồng Bảo.” Hạ Ức Vân nắm vai Hạ Nguyệt Quang cẩn thận dặn dò cậu.

Hạ Nguyệt Quang gật gật đầu, sau đó giữ chặt tay Hạ Ức Vân hỏi: “Vậy anh họ thì sao? Anh còn muốn ở lại đây sao?”

Hạ Ức Vân mỉm cười gỡ tay Hạ Nguyệt Quang ra nói: “Anh muốn ở bên cạnh người đó, giống như em muốn ở bên cạnh bọn họ, anh phải ở lại chỗ này. Em nhanh chóng rời đi đi! Bằng không em sẽ không đi được đâu.”

Hạ Nguyệt Quang vươn tay ôm lấy Hạ Ức Vân, rồi lại lập tức buông y ra dặn dò: “Anh họ anh phải bảo trọng!” Không muốn mà buông Hạ Ức Vân ra, làm theo lời y nói chạy đến bụi hoa ẩn mật phía trước, đẩy bụi hoa mở cửa ra chạy khỏi Lam Bảo.

Trên đường cậu không ngừng quay đầu lại, cậu thật sự lo lắng cho anh họ, không biết y có thể vì thả cậu ra mà bị Y Đức Lôi trừng phạt hay không? Vì sao cậu luôn cảm thấy bản thân đang làm hại người khác?

Hạ Nguyệt Quang khẽ thở dài, không dám dừng lại mà vội vã chạy về phía Đông, cũng không biết chạy bao lâu, sắc trời dần tối, từng giọt từng giọt mưa rơi xuống, mưa dần to, giọt mưa nặng hạt đập lên thân hình gầy yếu của Hạ Nguyệt Quang, cả người cậu trông thật chật vật.

Thở dốc bước đi không còn vững vàng trên đường, Hạ Nguyệt Quang cúi đầu nhìn hai chân lầy bùn của mình, giầy cùng quần đều dính đầy bùn nước, quần áo cũng ướt đẫm dính chặt trên người, thân mình bị mưa đập vào có chút đau. Thật vất vả, cậu rốt cục cũng thấy được ngọn tháp đỏ chót quen thuộc, cậu vội vàng chạy đến trước của lớn ấn chuống, run rẩy co vào một bên.

Quản gia ở trong bảo sau khi nhìn rõ người trên màn hình là ai, liền vội vã kêu người hầu nam bên cạnh: “Cậu nhanh gọi thiếu gia xuống, bảo Hạ thiếu gia đã trở về!”

Người hầu nam đầu tiên sửng sốt, rồi vội vàng chạy lên lầu, còn quản gia thì che ô vội vã chạy ra ngoài, cũng không quản bùn đất có làm dơ quần ông hay không.

Hạ Nguyệt Quang đợi một lúc lâu, mới thấy quản gia vui vẻ chạy về phía cậu, cậu mặt mũi tái nhợt mỉm cười với ông nói: “Đã lâu không gặp.”

Quản gia vành mắt ướt đỏ nâng Hạ Nguyệt Quang dậy, đem ô che lên trên đầu cậu đáp: “Đúng vậy! Nhưng thiếu gia vì Hạ thiếu gia, không biết bị bệnh bao nhiêu lần. Cho dù là thông cảm cũng được, xin cậu đừng một lần nữa nói đến chuyện rời xa cậu ấy, cậu ấy không thừa nhận nổi.”

Hạ Nguyệt Quang cúi đầu không dám nói câu nào. Hóa ra…. Hóa ra cậu làm Hỏa Tư khổ như vậy, cậu thật sự là cái đồ đại ngốc mà! Không chỉ tra tấn bản thân, còn tra tấn người yêu mình nữa.

Quản gia đưa Hạ Nguyệt Quang vào trong bảo, cầm khăn mặt đưa cho cậu lau người cùng mái tóc ướt đẫm.

Hạ Nguyệt Quang nhẹ nhàng lau mái tóc có chút dài ra, trong lòng không ngừng nghĩ xem nên nói gì với Hỏa Tư. Kỳ thực cho tới bây giờ, cậu vẫn có chút sợ hãi gặp mặt Hỏa Tư, ffối với sự do dự của bản thân mà thấy áy náy. Hắn yêu cậu như vậy, mà cậu lại đối với hắn như thế, thương tổn hắn, cậu thật sự cảm thấy thực có lỗi.

“Nguyệt Quang!” Hỏa Tư có chút không tin nhìn Hạ Nguyệt Quang đang ngồi trên sofa. Hắn sợ, sợ tất cả chỉ là một giấc mộng. Hắn không biết đã chờ mong bao lâu, hy vọng Nguyệt Quang có thể trở lại bên cạnh hắn. Hắn cũng cho quản gia đến khuyên Nguyệt Quang trở lại bên cạnh hắn, nhưng cậu vẫn kiên quyết không chịu về, hại hắn không biết vì chuyện này mà hao tổn tinh thân bao lâu.

Hạ Nguyệt Quang khẽ run lên, ngẩng đầu nhìn Hỏa Tư gầy yếu đi rất nhiều, cậu nhất thời lại sợ hãi, đứng lên tránh né dường như lại muốn rời đi.

Hỏa Tư thấy thế vội vàng chạy lại ôm lấy Hạ Nguyệt Quang cả người ướt đẫm, nóng vội cùng giận sứ hỏi: “Vì sao? Vì sao đến đây rồi lại muốn rời đi? Em cho rằng trêu đùa ta như vậy rất thú vị sao? Em có biết ta vì em mà ngày ngày đau khổ thành cái dạng gì không? Em trả lời ta đi!”

Hạ Nguyệt Quang cả người run rẩy tùy ý để Hỏa Tư ôm lấy cậu rống giận, không có trả lời hắn, bởi vì cậu biết mình thật sự quá đáng, cậu thương tâm dùng hai tay che mặt lại nhẹ giọng khóc.

Hỏa Tư vừa thấy Hạ Nguyệt Quang khóc thương tâm như vậy, lòng liền căng thẳng, xót xa gắt gao ôm cậu vào lòng, hôn hai má cậu nói: “Thực xin lỗi, là ta nhất thời tức giận mới nói ra loại lời này, đừng khóc có được không?”

Hạ Nguyệt Quang lắc đầu tựa vào vòng tay ấm áp của Hỏa Tư, “Đều là lỗi của em…. Nếu…. Nếu em chỉ yêu mình anh thôi thì tốt rồi…. Chúng ta cũng sẽ không biến thành như bây giờ…. Rời khỏi anh mấy tháng nay em cảm thấy thực bất lực… Sau đó liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện…. Em thật sự rất nhớ anh…. Rất muốn trở lại bên cạnh anh…. Nhưng em sợ…. Sợ mình sẽ khiến giữa anh và Hi Ân có mâu thuẫn…. Em thật sự không biết nên lựa chọn cái gì….”

Hỏa Tư đau lòng ôm Hạ Nguyệt Quang càng chặt, ôn nhu nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, việc này cứ để chúng ta lo là được rồi. Em mệt mỏi đi? Hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi!”

Hạ Nguyệt Quang vừa nghe, áp lực tích tụ trong lòng mấy tháng nay cuối cùng cũng bộc phát. Cậu thương tâm ôm lấy Hỏa Tư không ngừng khóc. Những nhớ nhung trước đây, sợ hãi cùng áp lực, tất cả đều biến thành nước mắt chảy xuống, giống như đem toàn bộ ủy khuất mấy tháng này khóc hết ra.

Hỏa Tư ôm Hạ Nguyệt Quang ôn nhu trấn an cậu, nhìn cậu thương tâm như vậy, trong lòng ngoại trừ đau lòng vẫn là đau lòng. Lần này…. hắn thật sự sẽ không buông tay…..

=. =. =. =. =

Tia sáng ôn nhu khẽ chiếu lên khuôn mặt tái nhợt của Hạ Nguyệt Quang, cậu nằm trên giường ngủ, tiếng thờ đều đều như muốn nói cho người ta, cậu đang ngủ rất say, quần áo dơ bẩn trên người đều đã thay, đổi thành một bộ đồ trắng toát, thân thể dính dớp cũng đã tắm sạch.

Thoải mái xoay người, bắp đùi trắng nõn thò ra khoải chăn, thân dưới dưới chăn, cư nhiên không mặc gì cả.

Hạ Nguyệt Quang vốn ngủ rất thoải mái, cảm giác được đùi hình như bị ai đó nhẹ nhàng vuốt ve, thực thoải mái, nhưng cũng thật quái dị. Cậu cuối cùng không chịu nởi mà mở to cặp mắt díp lại vì buồn ngủ, bóng người mơ hồ trước mắt dần rõ ràng, lọt vào tầm mắt cư nhiên là – Hi Ân?!

Hạ Nguyệt Quang ngốc lăng nhìn Hi Ân đang mỉm cười ôn nhu trước mặt cậu, giống như vẫn còn chưa rõ bản thân hiện tại rốt cuộc đang ở trong tình huống nào, cậu nhớ rõ mình hình như khóc ngất đi trong vòng tay của Hỏa Tư. Nơi này đúng là Hồng Bảo rồi! Nhưng sao Hi Ân lại xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ cậu còn đang nằm mơ sao?

Hi Ân mỉm cười cúi người, ôn nhu hôn lên trán Hạ Nguyệt Quang, cười nói với cậu: “Đã lâu không gặp…. Nguyệt Quang.”

Hạ Nguyệt Quang bị dọa lùi về sau, vươn tay che trán mình nghiêng đầu nhìn, cư nhiên thấy Hỏa Tư cười ha hả vuốt ve đùi cậu, cậu nhất thời ngây người. Hiện…. Hiện tại là có chuyện gì vậy? Cậu không phải vẫn còn đang nằm mơ đó chứ? Hai người đủ để so là thù địch cư nhiên ở trong cùng một căn phòng ăn đậu hủ của cậu?!

Hỏa Tư thu lại nụ cười, ngẩng đầu nói với Hi Ân: “Đừng quên những gì chúng ta nói lúc trước, ta thượng trước sau mới tới ngươi, dù sao Nguyệt Quang cũng về tìm ta trước.”

Hi Ân cũng không sắc mặt hòa nhã nói chuyện với Hỏa Tư: “Nếu không phải vì Nguyệt Quang, tôi căn bản sẽ không cùng cậu chia xẻ em ấy. Cậu phải ôn nhu một chút, bởi vì Nguyệt Quang là lần đầu tiên thừa nhận chúng ta, đừng làm em ấy đau.”

Hạ Nguyệt Quang quả thực không tin vào những gì mình nghe thấy. Cậu hiện tại hẳn là còn đang nằm mơ đi? Bằng không cậu sao có thể nghe thấy Hỏa Tư cùng Hi Ân thảo luận ai trước ai sau được? Mà nói cái gì lần đầu tiên? Hiện tại tột cùng là có chuyện gì vậy?

Hỏa Tư cười cười nằm bên cạnh Hạ Nguyệt Quang hôn má cậu, “Sao vậy? Bộ dạng giật mình như thế.” Bàn tay to gian xảo chạm vào người cậu, nắm lấy phần thân mềm mại nhẹ nhàng xoa nắn.

Hi Ân cũng nằm ở bên kia của Hạ Nguyệt Quang, vươn tay cởi bỏ cúc áo cậu, ôn nhu nói: “Nguyệt Quang rất lâu rồi không được yêu thương đi? Ngẫm lại em đã rời khỏi bọn anh hơn một tháng rồi. hôm nay là lần đầu tiên ba chúng ta ở cùng một chỗ, anh sẽ tận lực ôn nhu, em cũng phải hảo hảo làm quen cách tiếp nhận bọn anh nhé!”

Hạ Nguyệt Quang vội nắm lấy bàn tay đang chuyển động trên người cậu, khuôn mặt tinh xảo bị dọa trắng bệch. Đây….. Đây không phải là mơ. Trời ạ! Cậu vừa rồi còn được Hỏa Tư vuốt ve thực thoải mái, như thế sao có thể là mơ được!

“Đây…. Đây là có chuyện gì vậy?” Hạ Nguyệt Quang gấp đến độ nói lắp hỏi, bọn họ không thật sự muốn hai người cùng thượng chứ? Như vậy sẽ chết người đó! Cậu không muốn!

Hỏa Tư ôm Hạ Nguyệt Quang vào lòng, mỉm cười giải thích: “Lần trước em không phải nói không muốn chọn một trong hai người bọn ta sao? Bị em nhẫn tâm vứt bỏ, ta nghĩ thật lâu mới đi tìm Hi Ân, chúng ta cùng cho rằng, để em không phải phiền não, liền quyết định cùng nhau có được em! Em thấy bọn ta đối với tốt đến mức nào chưa!”

“Nhưng em về sau cũng sẽ rất vất vả, nhu cầu của bọn anh em cũng biết rồi. Bất quá hôm nay bọn anh sẽ thực ôn nhu, sẽ không làm em mệt, dù sao cơ thể em còn yếu.” Hi Ân cười ha ha nói với Hạ Nguyệt Quang.

Hạ Nguyệt Quang liều mình lắc đầu, “Em không muốn…. Em không muốn…. Như vậy sẽ không còn thời gian đi học nữa….” Cậu run rẩy muốn tránh xa khỏi vòng tay của Hỏa Tư. Tuy hai người từ thù thành bạn là tốt, nhưng muốn cậu ủy khuất cùng bị hai ngươi tình dục siêu cường thượng, vậy cậu không mệt chết mới lạ! Cậu không muốn đâu!

“Nguyệt Quang đừng sợ, chúng ta đã nói sẽ thực ôn nhu mà!” Hỏa Tư cùng Hi Ân trao đổi ánh mắt, mỉm cười đem Hạ Nguyệt Quang định bò xuống giường đè lại lên giường.

“Không cần…. Không cần…. Em thật sự không được!” Hạ Nguyệt Quang run người liều mình muốn giãy dụa, nhưng cậu yếu ớt như vậy, sao so được với sức lực của hai người kia, liền bị gắt gào đè nằm thẳng trên giường, giống như dê con mặc người khác xâu xé, vùng vẫy như người sắp chết.

Hoa Tư cúi đầu nuốt lấy cái miệng nhỏ còn đang lải nhải của Hạ Nguyệt Quang, nâng khuôn mặt phiếm hồng tuấn mỹ của cậu lên hôn, hôn cậu đến không thở nổi.

Như vậy còn không sao, thế nhưng Hi Ân cư nhiên tách hai chân cậu ra, cúi đầu ngậm lấy phần thân của cậu, làm cậu không chỉ vô lực phản kháng, toàn thân còn hư nhuyễn không thôi, căn bản không có khả năng trốn khỏi sự khống chế của bọn họ.

Hỏa Tư không muốn rời mà nhẹ hôn lên cánh môi mềm của Hạ Nguyệt Quang vài cái, đứng dậy bắt đầu cởi quần áo. Không lâu sau, tất cả quần áo trên người hắn đều bị ném xuống đất.

Hi Ân vẫn không ngừng phun ra nuốt vào phần thân đã cương cứng nóng rực của Hạ Nguyệt Quang, chưa được vài lần, người nằm trên giường ngửa đầu kêu to, đem tinh dịch bắn vào trong miệng hắn.

“Không…. Không cần làm…” Hạ Nguyệt Quang run rẩy khóc cầu xin hai người, cậu thật sự không quen bị hai người bọn họ trêu đùa như vậy, thật kỳ quái.

Hi Ân nằm bên cạnh Hạ Nguyệt Quang, vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuốn ngực trắng nõn của cậu nói: “Đừng sợ, em sẽ thích.”

Hỏa Tư lên giường tách hai chân kẹp chặt của Hạ Nguyệt Quang ra, cầm một tuýp thuốc mỡ, từ trong bóp ra một ít chất lỏng đặc dính màu nhũ, vẽ loạn ở huyệt khẩu, sau đó mới đưa ngón tay nhét vào trong tiểu huyệt hồng nhạt kia.

“A!” Hạ Nguyệt Quang sợ hãi kêu lên, muốn động, lại bị Hi Ân ngăn lại.

Chỉ thấy Hi Ân đưa đầu chạy dọc theo bên cổ của Hạ Nguyệt Quang đi xuống, đến trước đầu nhũ hồng nhạt trước ngực cậu, dùng miệng ngậm lấy đầu nhũ mê người kia liếm cắn, làm Hạ Nguyệt Quang phát ra từng trận rên rỉ.

Hỏa Tư thì mượn sự ẩm ướt của nhũ dịch, dùng ngón tay không ngừng trừu cắm tiểu huyệt mẫn cảm của Hạ Nguyệt Quang. Lúc vừa tiến vào còn rất chật, nhưng bị trừu sáp một hồi lâu, tiểu huyệt liền trở nên vừa mền vừa ướt, không ngừng phun ra nuốt vào ngón tay đang yêu thương nó.

“A…. Ngô ân…” Hạ Nguyệt Quang cong người nắm lấy tấm ga phía dưới mà ngửa đầu rên rỉ. Đợt sóng trào từ tiểu huyệt truyền lên làm cậu không khỏi vặn vẹo người, phần thân vừa mới phát tiết rất nhanh liền dựng thẳng, thuốc mỡ trong tiểu huyệt như bị nhiệt độ làm tan chẩy thành nước, có chút còn chảy ra ngoài tiểu huyệt. Tóm lại trong ngoài tiểu huyệt đều đã hỗn loạn ẩm ướt một trận.

Hỏa Tư rút tay về thở dốc đem chính mình chen vào giữa hai chân Hạ Nguyệt Quang, đâm về phía trước, đem phần thân thô to tiến vào tiểu huyệt mê người kia, thuận tay cầm lấy phần thân hơi dựng thẳng của Hạ Nguyệt Quang, thô lỗ xoa nắn.

“A!–” Hạ Nguyệt Quang quay đầu thét chói tai, trước ngực bị Hi Ân không ngừng liếm cắn vừa tê vừa đau, cảm giác tê dại không ngừng khuếch tán. Phần thân phía dưới của cậu tuy bị thô lỗ ngược đãi, nhưng vẫn làm cậu thấy thực thoải mái, cự vật chôn trong tiểu huyệt dần dần có xu hướng biến lớn, nhiệt độ trong cơ thể dần dần lên, ngay cả mặt cũng bị thiêu đỏ rồi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK